Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
“Hai vị đại phu ăn ngon miệng”, một vị phụ nhân cười nói.
“Đa tạ đại thẩm”, Khương Hy cười đáp.
Điền đại phu và Khương Hy sau khi xem ‘bệnh’ cho Lâm Thanh Đình xong liền không ở lại Lâm phủ nữa mà đi ra ngoài ăn sáng. Bây giờ ở Lâm phủ không khí quả thực không tốt một chút nào cả, người người trong phủ cứ như có một tảng đá đang đè lên ngực họ vậy, khó chịu vô cùng.
Dưới bầu không khí này, Điền đại phu đến mỗi việc ăn thôi cũng mất khẩu vị. Lão liền kéo Khương Hy ra ngoài ăn. Đồ ăn sáng tại Linh Vân trấn cũng không đến mức gọi là phong phú như ở Nguyệt Hải Thành nhưng hương vị ăn cũng tương đối chấp nhận được. Hai người đương nhiên cũng không phải chỉ mỗi ăn không, như vậy quá nhàm chán.
Điền đại phu có một thói quen xấu đó là vừa ăn vừa nói chuyện. Đừng nghĩ lão nhân này vào buổi tối đầu ở Lâm phủ cười nói vui vẻ trên bàn ăn với Lâm Lục Viễn là do khách sáo, dù Lâm Lục Viễn có không nói thì lão vẫn sẽ kiếm chuyện mà nói thôi.
Nói chuyện lúc ăn có thể nói là một chuyện khiếm nhã vô cùng nhưng Điền đại phu chưa hề coi trọng điểm đó bao giờ cả. Đã thưởng thức một bữa ăn ngon thì không thể thiếu rượu ngon, rượu vào lời ra tự nhiên cần phải có một người để bồi chuyện. Đây là triết lý bàn ăn của Điền đại phu, đồng thời cũng là nhân sinh của lão.
Một đời của lão mỗi tối đi ngủ đều là một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, sáng thức dậy cũng chỉ đơn côi lặng lẽ mà chuẩn bị mở y quán. Thế giới của lão là một màu xám xịt, mấy chục năm dưới tình cảnh như vậy liền khiến lão thiếu hơi của người. Bởi vậy lão mong chờ nhất là đến giờ ăn, lão có thể tám chuyện với Tứ nương, với những khách nhân khác.
Lão chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cưới vợ, sinh con đẻ cái bởi... lão đã quá già rồi. Trên đời này còn có nữ nhân, không, lão bà nào có thể chịu ở với lão sao? Đến Tứ nương dù quan tâm lão nhưng đừng mơ đến chuyện nàng chuyển đến ở cùng. Thần Y, Thần Trù cùng sống dưới một mái nhà, nghe thì rất kêu tai nhưng cũng đau tai lắm.
Hiện tại, cuộc sống của Điền đại phu có thể nói là sinh động hơn nhiều bởi Khương Hy xuất hiện. Cái ngày lão bắt gặp một cái ‘xác’ trong con hẻm nhỏ có thể nói là định mệnh. Ngày hôm đó lão hoàn toàn không có ý định gì mà chỉ đi dạo phố, đi dạo liền nhặt bảo.
Lại nói đến tật xấu của Điền đại phu. Đó là một khi đã ngồi với Khương Hy thì chủ đề của Điền đại phu luôn luôn chỉ có một. Đó là... y thuật.
Y thuật đối với phàm nhân mà nói là một loại tri thức rất cao, đại đa số người dân không thể tiếp cận tới được, y thuật thường là chủ đề để giao lưu giữa đồng đạo với nhau, hơn nữa còn mang một chút trang trọng. Loại chủ đề này đem ra nói trên bàn ăn e rằng chỉ có mỗi lão nhân trước mặt Khương Hy mới dám làm.
Xung quanh hai người họ vốn dĩ cũng có những khách nhân khác nhưng ngồi nghe Điền đại phu thao thao bất tuyệt về y thuật liền làm họ... nuốt không trôi. Dù cho họ có kính lão đến mấy thì vẫn là trời đánh tránh bữa ăn. Ai đời mới sáng sớm đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại còn phải chịu đả kích tinh thần cấp độ cao cơ chứ.
Khương Hy thì vốn đã nghe quen mà thành thói, chỉ có điều hắn khác những người khác. Hắn hiểu Điền đại phu nói những gì, chỉ có ở trên bàn ăn lão nhân này mới chính thức gọi là đang dạy cho hắn. Bình thường vào ban ngày lão và Khương Hy đều lo khám chữa bệnh, căn bản không đủ thời gian rảnh để dạy, đến tối thì là thời gian riêng, lão không có hứng dạy.
Chỉ có giờ ăn mới đáp ứng đủ hai tiêu chí vừa là ban ngày, vừa là đang rảnh.
Lời lão nói... huyền cơ nhiều lắm, lấy tri thức của Khương Hy ở đời trước cũng chỉ lý giải nhiều nhất là chín phần mà thôi. Một phần còn lại... quá khó
Nghe qua thì có chút mất mặt nhưng Khương Hy vốn dĩ không phải y sư. Tu chân giới không có cái chức nghiệp nào gọi là y sư cả, nếu có thì đều đã được gọi là đan sư. Tu sĩ thì lo tu luyện, đan sư thì lo luyện đan, hơi đâu mà quan tâm đến y thuật phàm nhân chứ. Nói về bách gia tạp nghệ, nếu tu sĩ có học thì đó cũng là lúc họ nhận ra tiềm lực có hạn của mình. Mang cái danh tu sĩ đi theo thì khi trở về hồng trần, bọn họ hành nghề vẫn dễ thở hơn nhiều.
...
...
Ăn uống xong xuôi, Điền Khương hai người liền rời đi. Phụ nhân chủ quán kia liền thở ra một hơi, thầm nhủ:
“May quá... hai vị đại phu đi rồi”
Phụ nhân vốn dĩ rất vui mừng khi Điền đại phu và Khương Hy ghé ăn, nàng cùng với dân chúng trong trấn đang suy nghĩ không biết nên trả ân hai vị đại phu như thế nào. Dù dịch trùng trấn hiện nay vẫn chưa hết nhưng Điền đại phu đã nói lão chữa được thì lão sẽ chữa được. Ít nhất, những gì hai người họ đã làm vượt quá xa mong đợi của họ rồi, trả ân vẫn là việc nên làm.
May thay, hiện tại phụ nhân có cơ hội đó, dù không được xứng cho lắm nhưng nó cũng khiến nàng nhẹ nhõm hơn. Nhưng rất nhanh sau đó phụ nhân liền hối hận, sau khi hai người họ vào, quán nàng liền... ế khách.
Điền đại phu và Khương Hy dĩ nhiên không biết họ vô tình gây ra ‘họa’ gì. Hai người hiện tại trên mặt lộ ra vẻ hứng thú mà quan sát trấn này.
Linh Vân trấn sau khi được Thanh gia chu cấp nước sạch để sinh hoạt thì hoạt động buôn bán ngày càng sôi nổi hơn. Ở trên đường lớn đã có không ít người qua lại, người người bày các sạp hàng quán ra rất nhiều. Quang cảnh này cả Điền đại phu và Khương Hy đương nhiên đã thấy nhiều ở Bắc Thành nhưng tại Linh Vân trấn lại mang một hương vị hoàn toàn khác.
Cái này có thể xem là một loại ‘quen mắt’, những thứ vốn dĩ ngày nào cũng thấy thì nhìn tới nhìn lui đến thế nào cũng thấy bình thường. Nếu gọi Bắc Thành là ‘lửa luôn được cháy’ thì Linh Vân trấn hiện nay có thể ví như ‘tro tàn lại cháy’ vậy, sức sống bùng nổ hơn bao giờ hết.
Theo kế hoạch, hôm nay Điền đại phu sẽ đi chữa bệnh, hơn nữa lão lại chọn người bị nặng nhất cái trấn này. Lấy tính cách của Điền đại phu, lão đương nhiên sẽ không để người chết vì bệnh, vậy nên lão càng sẽ trọng thị những người bệnh nặng. Mặt khác, bệnh càng nặng tức Thực Thủy Trùng ở bên trong đã rất to rồi, Điền đại phu sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây?
Nếu chỉ sử dụng nước thuốc đặc thù thì chắc chắn không có cửa, Thực Thủy Trùng càng lớn thì càng khó tiêu diệt. Đợt trước, để tiêu diệt mấy cái kén trùng mà hắn đã phải uống hết một chén thuốc. Vậy với một con Thực Thủy Trùng trưởng thành thì cần bao nhiêu, mười chén, hai mươi chén... có khi một thau nước thuốc cũng không đủ. Mà có người bệnh nào đủ sức nốc một thau nước trong một lần sao?
Chưa kể, Thực Thủy Trùng cũng đâu có nằm yên chờ chết, chúng có khả năng sẽ phản kháng với thuốc, lấy cái cơ thể to ngần ấy mà cựa quậy ngay bên trong phủ tạng của người thì... hậu quả không ngoài một chữ ‘chết’.
Theo suy đoán của Khương Hy, Điền đại phu chắc chắn sẽ dùng nước thuốc nhưng không phải để trị ‘trùng’ mà là để phục hồi. Điền đại phu hôm nay mang theo rất nhiều Huyết Tinh Thảo, điểm này khiến Khương Hy kinh nghi bất định vô cùng.
Điền đại phu tuy được gọi là ‘lương y như từ mẫu’ nhưng đó là chỉ khi không động đến Huyết Tinh Thảo mà thôi. Ít nhất ở Điền y quán hắn chưa thấy lão sử dụng Huyết Tinh Thảo để cứu người bao giờ, ngược lại còn đem đi ủ rượu thì không ít.
Khương Hy trầm mặc, thầm nhủ:
“Huyết Tinh Thảo đặc tính cao nhất của nó là khôi phục huyết khí, lão bá sẽ không đơn giản chỉ dùng để hồi máu chứ?”
...
...
Ở trên đường, thời gian càng ngày càng trôi qua, người càng ngày càng đông, khung cảnh bây giờ náo nhiệt vô ngần. Bỗng nhiên, ngay lúc này, một tiếng hét chợt vang lên:
“Áaaaaaaaaaaa... “
Tiếng hét không biết từ đâu vang ra nhưng giữa con đường đông đúc này thì lại vô cùng nổi bật, bởi tiếng hét này bao hàm sự hốt hoảng và nỗi sợ hãi. Người người liền xoay ngang xoay dọc để xem tiếng hét từ đâu phát ra, rất nhanh, liền có người phát hiện mà lớn tiếng nói:
“Ở đây”.
Theo tiếng gọi đó, đoàn người dần dần tụ tập lại, to nhỏ mà xì xào với nhau. Điền đại phu tự nhiên có cảm giác không lành, lão liền lập tức theo đám đông mà chen vào. Khương Hy ở bên vốn dĩ không định để ý đến tiếng hét lắm nhưng thấy hành động lão nhân nhỏ yếu kia, hắn đành thở dài:
“Xem ra buộc phải động rồi”.
Điền đại phu sức so với những lão nhân cùng tuổi quả nhiên khỏe mạnh hơn rất nhiều, cùng với cơ thể nhỏ bé, lão hoàn toàn có thể chen qua đám đông khá dễ dàng. Nhưng càng về sau lại càng chật vật, cũng phải, sức một người làm sao chen lấn qua nổi một biển người chứ. Lúc này, một giọng quát tựa như hổ gầm đột nhiên phát ra cực lớn:
“Tất cả tránh ra”.
Nghe giọng quát như hổ gầm này người người đều giật mình, tai có chút đau. Có người chịu không nổi liền đưa hai tay lên mà xoa xoa đôi tai, những người khác liền khó coi bất giác mà quay lại hướng về nơi phát ra. Sắc mặt bọn họ bỗng dưng ngưng trệ lại bởi người đó... là một thiếu niên vô cùng điển trai. Chủ nhân của giọng quát như hổ gầm kia đương nhiên là Khương Hy.
Bình thường giọng hắn vốn dĩ rất dễ nghe, không to mà không nhỏ, đương nhiên càng không thể to đến mức thô thiển như thế. Hắn đã sử dụng linh lực gia trì vào cuống họng rồi quát. Một quát này hiệu quả không dưới Sư Hống Công của giới võ lâm phàm nhân. Ở trường hợp này hắn dùng cũng chỉ để gây chú ý chứ không có mục đích đả thương nào cả.
Một quát này cũng làm Khương Hy rát hết cả họng. Hắn mặc dù là tu sĩ, ngoại thể có thể miễn cưỡng cho qua nhưng nội thể thì vẫn còn yếu lắm. Sử dụng linh lực gia trì nội thể nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi.
Nghe Khương Hy quát mọi người tự nhiên không ai... dám cãi bởi địa vị của hắn có chút đặc thù. Lúc này, những người ở gần đám đông cũng nhận ra Điền đại phu đang cố chen vào trong liền nhắc nhở đồng bạn tránh xa.
Như một hiệu ứng dây chuyền, Điền đại phu nửa đường sau không tốn chút công phu nào cũng có thể tiến vào vùng trung tâm. Ở đó là một phụ nhân đang hoảng sợ mà lay lay một trung niên nhân đang nằm trên đất, phụ nhân vừa khóc vừa lay vừa nói:
“Tướng công... chàng không sao chứ?... chàng đừng dọa ta”
Trung niên nhân đương nhiên không phải nằm bất động mà đang dùng hai tay ôm bụng mà quằn quại, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Điền đại phu thần sắc bỗng dưng ngưng trọng lại bởi lão nhìn thấy máu ở trên khóe miệng trung niên nhân. Người kia... đã bước sang giai đoạn sau rồi.
Phụ nhân vốn đang lo lắng cho phu quân, bất giác mà nhìn quanh kêu giúp đỡ, nàng liền nhìn thấy Điền đại phu. Lúc này nàng như bắt được cọng lông cứu mạng mà quỳ gối bò tới, hai vai run rẩy vô cùng. Phụ nhân đó... không kiểm soát được hành động của bản thân mình nữa rồi.
Nàng lo lắng phu quân sẽ xảy ra chuyện, đồng thời thấy được người có khả năng cứu chữa cho phu quân, nàng liền kích động. Lo lắng, vui mừng đan xen lẫn nhau... thật khó mà diễn tả bằng lời. Nàng run rẩy mà nói ra:
“Điền... Điền đại phu...”
“Lão phu biết rồi, giao cho lão phu”, Điền đại phu nói ra.
Hai tay lão liền đỡ lấy hai vai phụ nhân, cố gắng trấn an tinh thần nàng. Phụ nhân liền ổn định lại, Điền đại phu cũng ngay tức tốc mà lại xem trung niên nhân kia.
Trung niên nhân trong cơn quằn quại tự nhiên không quản xung quanh là ai. Hắn từ việc ôm bụng mà chuyển sang vò đầu bứt tóc, tay chân quơ loạn xạ hết cả lên. Điền đại phu cũng khó mà tiếp cận lại được. Lão liền nhìn những người xung quanh, có chút gấp gáp mà nói:
“Mau giúp lão phu giữ hắn lại”.
Những người khác lúc này liền sực tỉnh ra, nhanh chóng mà giữ lấy hai tay, hai chân trung niên nhân lại. Dù bị giữ nhưng trung niên nhân vẫn cố gắng mà vùng vẫy cho bằng được, hắn quả thực đau đớn đến tột điểm rồi.
Điền đại phu khó khăn lắm mới bắt được mạch, lão liền nhíu mày, quay đầu lại gọi:
“Đại nhãn tử, mang theo hộp thuốc lại đây”.
“Lão bá, ta mang đến đây rồi”.
Tiếng lão vừa dứt cũng là lúc Khương Hy tiến đến cạnh lão, trên tay hắn là một hộp thuốc không tính là lớn. Bình thường hộp thuốc mà hắn mang ra ngoài để khám sẽ to đến mức có thể che khuất đi tấm lưng của hắn. Nhưng hôm nay so với bình thường thì lại nhỏ hơn nhiều, ít nhất khi hắn mang lên người, từ đằng sau người khác vẫn có thể nhìn thấy được đầu vai.
To hay nhỏ không phải là vấn đề, Khương Hy vẫn còn dư sức để mang. Trọng tâm là bên trong chứa cái gì cơ.
Điền đại phu thấy vậy liền gật đầu, lão liền dùng tay chỉ vào trung niên nhân rồi nhìn những người xung quanh mà nói tiếp:
“Lão phu muốn mượn nhờ nhà một người gần đây để cứu chữa cho hắn”.
Không gian bỗng nhiên liền im bặt lại, không khí có chút bối rối. Người này người nọ nhìn nhau, ý bảo sao ngươi không lên tiếng. Bọn họ dù có tâm giúp đỡ những cũng không nguyện ý để một người đã bước vào giai đoạn sau về nhà. Bọn họ dù sao cũng là phàm nhân, cô văn quả lậu là chuyện bình thường. Hôm qua, Lâm Lục Viễn có công bố tin tức thì cũng chừa lại những tin quan trọng, để tránh cho dân chúng hoang mang.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng phụ nhân liền lạnh đi, bất lực mà ngồi thụp xuống. Điền đại phu cũng thở dài.
“Điền đại phu... hay là nhà ta đi”, một cánh tay bỗng nhiên giơ lên, chủ nhân giọng nói là của một thiếu nữ.
Nghe thấy giọng này, Khương Hy liền cảm giác quen quen, hắn quay qua nhìn thì vẻ mặt liền đổi. Hắn thầm nói:
“Là nàng”.
...
...
“Đa tạ đại thẩm”, Khương Hy cười đáp.
Điền đại phu và Khương Hy sau khi xem ‘bệnh’ cho Lâm Thanh Đình xong liền không ở lại Lâm phủ nữa mà đi ra ngoài ăn sáng. Bây giờ ở Lâm phủ không khí quả thực không tốt một chút nào cả, người người trong phủ cứ như có một tảng đá đang đè lên ngực họ vậy, khó chịu vô cùng.
Dưới bầu không khí này, Điền đại phu đến mỗi việc ăn thôi cũng mất khẩu vị. Lão liền kéo Khương Hy ra ngoài ăn. Đồ ăn sáng tại Linh Vân trấn cũng không đến mức gọi là phong phú như ở Nguyệt Hải Thành nhưng hương vị ăn cũng tương đối chấp nhận được. Hai người đương nhiên cũng không phải chỉ mỗi ăn không, như vậy quá nhàm chán.
Điền đại phu có một thói quen xấu đó là vừa ăn vừa nói chuyện. Đừng nghĩ lão nhân này vào buổi tối đầu ở Lâm phủ cười nói vui vẻ trên bàn ăn với Lâm Lục Viễn là do khách sáo, dù Lâm Lục Viễn có không nói thì lão vẫn sẽ kiếm chuyện mà nói thôi.
Nói chuyện lúc ăn có thể nói là một chuyện khiếm nhã vô cùng nhưng Điền đại phu chưa hề coi trọng điểm đó bao giờ cả. Đã thưởng thức một bữa ăn ngon thì không thể thiếu rượu ngon, rượu vào lời ra tự nhiên cần phải có một người để bồi chuyện. Đây là triết lý bàn ăn của Điền đại phu, đồng thời cũng là nhân sinh của lão.
Một đời của lão mỗi tối đi ngủ đều là một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, sáng thức dậy cũng chỉ đơn côi lặng lẽ mà chuẩn bị mở y quán. Thế giới của lão là một màu xám xịt, mấy chục năm dưới tình cảnh như vậy liền khiến lão thiếu hơi của người. Bởi vậy lão mong chờ nhất là đến giờ ăn, lão có thể tám chuyện với Tứ nương, với những khách nhân khác.
Lão chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cưới vợ, sinh con đẻ cái bởi... lão đã quá già rồi. Trên đời này còn có nữ nhân, không, lão bà nào có thể chịu ở với lão sao? Đến Tứ nương dù quan tâm lão nhưng đừng mơ đến chuyện nàng chuyển đến ở cùng. Thần Y, Thần Trù cùng sống dưới một mái nhà, nghe thì rất kêu tai nhưng cũng đau tai lắm.
Hiện tại, cuộc sống của Điền đại phu có thể nói là sinh động hơn nhiều bởi Khương Hy xuất hiện. Cái ngày lão bắt gặp một cái ‘xác’ trong con hẻm nhỏ có thể nói là định mệnh. Ngày hôm đó lão hoàn toàn không có ý định gì mà chỉ đi dạo phố, đi dạo liền nhặt bảo.
Lại nói đến tật xấu của Điền đại phu. Đó là một khi đã ngồi với Khương Hy thì chủ đề của Điền đại phu luôn luôn chỉ có một. Đó là... y thuật.
Y thuật đối với phàm nhân mà nói là một loại tri thức rất cao, đại đa số người dân không thể tiếp cận tới được, y thuật thường là chủ đề để giao lưu giữa đồng đạo với nhau, hơn nữa còn mang một chút trang trọng. Loại chủ đề này đem ra nói trên bàn ăn e rằng chỉ có mỗi lão nhân trước mặt Khương Hy mới dám làm.
Xung quanh hai người họ vốn dĩ cũng có những khách nhân khác nhưng ngồi nghe Điền đại phu thao thao bất tuyệt về y thuật liền làm họ... nuốt không trôi. Dù cho họ có kính lão đến mấy thì vẫn là trời đánh tránh bữa ăn. Ai đời mới sáng sớm đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại còn phải chịu đả kích tinh thần cấp độ cao cơ chứ.
Khương Hy thì vốn đã nghe quen mà thành thói, chỉ có điều hắn khác những người khác. Hắn hiểu Điền đại phu nói những gì, chỉ có ở trên bàn ăn lão nhân này mới chính thức gọi là đang dạy cho hắn. Bình thường vào ban ngày lão và Khương Hy đều lo khám chữa bệnh, căn bản không đủ thời gian rảnh để dạy, đến tối thì là thời gian riêng, lão không có hứng dạy.
Chỉ có giờ ăn mới đáp ứng đủ hai tiêu chí vừa là ban ngày, vừa là đang rảnh.
Lời lão nói... huyền cơ nhiều lắm, lấy tri thức của Khương Hy ở đời trước cũng chỉ lý giải nhiều nhất là chín phần mà thôi. Một phần còn lại... quá khó
Nghe qua thì có chút mất mặt nhưng Khương Hy vốn dĩ không phải y sư. Tu chân giới không có cái chức nghiệp nào gọi là y sư cả, nếu có thì đều đã được gọi là đan sư. Tu sĩ thì lo tu luyện, đan sư thì lo luyện đan, hơi đâu mà quan tâm đến y thuật phàm nhân chứ. Nói về bách gia tạp nghệ, nếu tu sĩ có học thì đó cũng là lúc họ nhận ra tiềm lực có hạn của mình. Mang cái danh tu sĩ đi theo thì khi trở về hồng trần, bọn họ hành nghề vẫn dễ thở hơn nhiều.
...
...
Ăn uống xong xuôi, Điền Khương hai người liền rời đi. Phụ nhân chủ quán kia liền thở ra một hơi, thầm nhủ:
“May quá... hai vị đại phu đi rồi”
Phụ nhân vốn dĩ rất vui mừng khi Điền đại phu và Khương Hy ghé ăn, nàng cùng với dân chúng trong trấn đang suy nghĩ không biết nên trả ân hai vị đại phu như thế nào. Dù dịch trùng trấn hiện nay vẫn chưa hết nhưng Điền đại phu đã nói lão chữa được thì lão sẽ chữa được. Ít nhất, những gì hai người họ đã làm vượt quá xa mong đợi của họ rồi, trả ân vẫn là việc nên làm.
May thay, hiện tại phụ nhân có cơ hội đó, dù không được xứng cho lắm nhưng nó cũng khiến nàng nhẹ nhõm hơn. Nhưng rất nhanh sau đó phụ nhân liền hối hận, sau khi hai người họ vào, quán nàng liền... ế khách.
Điền đại phu và Khương Hy dĩ nhiên không biết họ vô tình gây ra ‘họa’ gì. Hai người hiện tại trên mặt lộ ra vẻ hứng thú mà quan sát trấn này.
Linh Vân trấn sau khi được Thanh gia chu cấp nước sạch để sinh hoạt thì hoạt động buôn bán ngày càng sôi nổi hơn. Ở trên đường lớn đã có không ít người qua lại, người người bày các sạp hàng quán ra rất nhiều. Quang cảnh này cả Điền đại phu và Khương Hy đương nhiên đã thấy nhiều ở Bắc Thành nhưng tại Linh Vân trấn lại mang một hương vị hoàn toàn khác.
Cái này có thể xem là một loại ‘quen mắt’, những thứ vốn dĩ ngày nào cũng thấy thì nhìn tới nhìn lui đến thế nào cũng thấy bình thường. Nếu gọi Bắc Thành là ‘lửa luôn được cháy’ thì Linh Vân trấn hiện nay có thể ví như ‘tro tàn lại cháy’ vậy, sức sống bùng nổ hơn bao giờ hết.
Theo kế hoạch, hôm nay Điền đại phu sẽ đi chữa bệnh, hơn nữa lão lại chọn người bị nặng nhất cái trấn này. Lấy tính cách của Điền đại phu, lão đương nhiên sẽ không để người chết vì bệnh, vậy nên lão càng sẽ trọng thị những người bệnh nặng. Mặt khác, bệnh càng nặng tức Thực Thủy Trùng ở bên trong đã rất to rồi, Điền đại phu sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây?
Nếu chỉ sử dụng nước thuốc đặc thù thì chắc chắn không có cửa, Thực Thủy Trùng càng lớn thì càng khó tiêu diệt. Đợt trước, để tiêu diệt mấy cái kén trùng mà hắn đã phải uống hết một chén thuốc. Vậy với một con Thực Thủy Trùng trưởng thành thì cần bao nhiêu, mười chén, hai mươi chén... có khi một thau nước thuốc cũng không đủ. Mà có người bệnh nào đủ sức nốc một thau nước trong một lần sao?
Chưa kể, Thực Thủy Trùng cũng đâu có nằm yên chờ chết, chúng có khả năng sẽ phản kháng với thuốc, lấy cái cơ thể to ngần ấy mà cựa quậy ngay bên trong phủ tạng của người thì... hậu quả không ngoài một chữ ‘chết’.
Theo suy đoán của Khương Hy, Điền đại phu chắc chắn sẽ dùng nước thuốc nhưng không phải để trị ‘trùng’ mà là để phục hồi. Điền đại phu hôm nay mang theo rất nhiều Huyết Tinh Thảo, điểm này khiến Khương Hy kinh nghi bất định vô cùng.
Điền đại phu tuy được gọi là ‘lương y như từ mẫu’ nhưng đó là chỉ khi không động đến Huyết Tinh Thảo mà thôi. Ít nhất ở Điền y quán hắn chưa thấy lão sử dụng Huyết Tinh Thảo để cứu người bao giờ, ngược lại còn đem đi ủ rượu thì không ít.
Khương Hy trầm mặc, thầm nhủ:
“Huyết Tinh Thảo đặc tính cao nhất của nó là khôi phục huyết khí, lão bá sẽ không đơn giản chỉ dùng để hồi máu chứ?”
...
...
Ở trên đường, thời gian càng ngày càng trôi qua, người càng ngày càng đông, khung cảnh bây giờ náo nhiệt vô ngần. Bỗng nhiên, ngay lúc này, một tiếng hét chợt vang lên:
“Áaaaaaaaaaaa... “
Tiếng hét không biết từ đâu vang ra nhưng giữa con đường đông đúc này thì lại vô cùng nổi bật, bởi tiếng hét này bao hàm sự hốt hoảng và nỗi sợ hãi. Người người liền xoay ngang xoay dọc để xem tiếng hét từ đâu phát ra, rất nhanh, liền có người phát hiện mà lớn tiếng nói:
“Ở đây”.
Theo tiếng gọi đó, đoàn người dần dần tụ tập lại, to nhỏ mà xì xào với nhau. Điền đại phu tự nhiên có cảm giác không lành, lão liền lập tức theo đám đông mà chen vào. Khương Hy ở bên vốn dĩ không định để ý đến tiếng hét lắm nhưng thấy hành động lão nhân nhỏ yếu kia, hắn đành thở dài:
“Xem ra buộc phải động rồi”.
Điền đại phu sức so với những lão nhân cùng tuổi quả nhiên khỏe mạnh hơn rất nhiều, cùng với cơ thể nhỏ bé, lão hoàn toàn có thể chen qua đám đông khá dễ dàng. Nhưng càng về sau lại càng chật vật, cũng phải, sức một người làm sao chen lấn qua nổi một biển người chứ. Lúc này, một giọng quát tựa như hổ gầm đột nhiên phát ra cực lớn:
“Tất cả tránh ra”.
Nghe giọng quát như hổ gầm này người người đều giật mình, tai có chút đau. Có người chịu không nổi liền đưa hai tay lên mà xoa xoa đôi tai, những người khác liền khó coi bất giác mà quay lại hướng về nơi phát ra. Sắc mặt bọn họ bỗng dưng ngưng trệ lại bởi người đó... là một thiếu niên vô cùng điển trai. Chủ nhân của giọng quát như hổ gầm kia đương nhiên là Khương Hy.
Bình thường giọng hắn vốn dĩ rất dễ nghe, không to mà không nhỏ, đương nhiên càng không thể to đến mức thô thiển như thế. Hắn đã sử dụng linh lực gia trì vào cuống họng rồi quát. Một quát này hiệu quả không dưới Sư Hống Công của giới võ lâm phàm nhân. Ở trường hợp này hắn dùng cũng chỉ để gây chú ý chứ không có mục đích đả thương nào cả.
Một quát này cũng làm Khương Hy rát hết cả họng. Hắn mặc dù là tu sĩ, ngoại thể có thể miễn cưỡng cho qua nhưng nội thể thì vẫn còn yếu lắm. Sử dụng linh lực gia trì nội thể nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi.
Nghe Khương Hy quát mọi người tự nhiên không ai... dám cãi bởi địa vị của hắn có chút đặc thù. Lúc này, những người ở gần đám đông cũng nhận ra Điền đại phu đang cố chen vào trong liền nhắc nhở đồng bạn tránh xa.
Như một hiệu ứng dây chuyền, Điền đại phu nửa đường sau không tốn chút công phu nào cũng có thể tiến vào vùng trung tâm. Ở đó là một phụ nhân đang hoảng sợ mà lay lay một trung niên nhân đang nằm trên đất, phụ nhân vừa khóc vừa lay vừa nói:
“Tướng công... chàng không sao chứ?... chàng đừng dọa ta”
Trung niên nhân đương nhiên không phải nằm bất động mà đang dùng hai tay ôm bụng mà quằn quại, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Điền đại phu thần sắc bỗng dưng ngưng trọng lại bởi lão nhìn thấy máu ở trên khóe miệng trung niên nhân. Người kia... đã bước sang giai đoạn sau rồi.
Phụ nhân vốn đang lo lắng cho phu quân, bất giác mà nhìn quanh kêu giúp đỡ, nàng liền nhìn thấy Điền đại phu. Lúc này nàng như bắt được cọng lông cứu mạng mà quỳ gối bò tới, hai vai run rẩy vô cùng. Phụ nhân đó... không kiểm soát được hành động của bản thân mình nữa rồi.
Nàng lo lắng phu quân sẽ xảy ra chuyện, đồng thời thấy được người có khả năng cứu chữa cho phu quân, nàng liền kích động. Lo lắng, vui mừng đan xen lẫn nhau... thật khó mà diễn tả bằng lời. Nàng run rẩy mà nói ra:
“Điền... Điền đại phu...”
“Lão phu biết rồi, giao cho lão phu”, Điền đại phu nói ra.
Hai tay lão liền đỡ lấy hai vai phụ nhân, cố gắng trấn an tinh thần nàng. Phụ nhân liền ổn định lại, Điền đại phu cũng ngay tức tốc mà lại xem trung niên nhân kia.
Trung niên nhân trong cơn quằn quại tự nhiên không quản xung quanh là ai. Hắn từ việc ôm bụng mà chuyển sang vò đầu bứt tóc, tay chân quơ loạn xạ hết cả lên. Điền đại phu cũng khó mà tiếp cận lại được. Lão liền nhìn những người xung quanh, có chút gấp gáp mà nói:
“Mau giúp lão phu giữ hắn lại”.
Những người khác lúc này liền sực tỉnh ra, nhanh chóng mà giữ lấy hai tay, hai chân trung niên nhân lại. Dù bị giữ nhưng trung niên nhân vẫn cố gắng mà vùng vẫy cho bằng được, hắn quả thực đau đớn đến tột điểm rồi.
Điền đại phu khó khăn lắm mới bắt được mạch, lão liền nhíu mày, quay đầu lại gọi:
“Đại nhãn tử, mang theo hộp thuốc lại đây”.
“Lão bá, ta mang đến đây rồi”.
Tiếng lão vừa dứt cũng là lúc Khương Hy tiến đến cạnh lão, trên tay hắn là một hộp thuốc không tính là lớn. Bình thường hộp thuốc mà hắn mang ra ngoài để khám sẽ to đến mức có thể che khuất đi tấm lưng của hắn. Nhưng hôm nay so với bình thường thì lại nhỏ hơn nhiều, ít nhất khi hắn mang lên người, từ đằng sau người khác vẫn có thể nhìn thấy được đầu vai.
To hay nhỏ không phải là vấn đề, Khương Hy vẫn còn dư sức để mang. Trọng tâm là bên trong chứa cái gì cơ.
Điền đại phu thấy vậy liền gật đầu, lão liền dùng tay chỉ vào trung niên nhân rồi nhìn những người xung quanh mà nói tiếp:
“Lão phu muốn mượn nhờ nhà một người gần đây để cứu chữa cho hắn”.
Không gian bỗng nhiên liền im bặt lại, không khí có chút bối rối. Người này người nọ nhìn nhau, ý bảo sao ngươi không lên tiếng. Bọn họ dù có tâm giúp đỡ những cũng không nguyện ý để một người đã bước vào giai đoạn sau về nhà. Bọn họ dù sao cũng là phàm nhân, cô văn quả lậu là chuyện bình thường. Hôm qua, Lâm Lục Viễn có công bố tin tức thì cũng chừa lại những tin quan trọng, để tránh cho dân chúng hoang mang.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng phụ nhân liền lạnh đi, bất lực mà ngồi thụp xuống. Điền đại phu cũng thở dài.
“Điền đại phu... hay là nhà ta đi”, một cánh tay bỗng nhiên giơ lên, chủ nhân giọng nói là của một thiếu nữ.
Nghe thấy giọng này, Khương Hy liền cảm giác quen quen, hắn quay qua nhìn thì vẻ mặt liền đổi. Hắn thầm nói:
“Là nàng”.
...
...