Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Mị Cơ đã ở tòa thành này cũng được một thời gian rồi nên nàng rất hiểu cách cục của tòa thành này. Để tiết kiệm thời gian tìm hiểu, Khương Hy tự nhiên đến đây là nhanh nhất.
Khương Hy cùng Tuyết Lam vào thành xong liền tiến nhập vào bên trong một tòa tửu lâu rồi ngồi đợi, đồng thời cũng quan sát một chút xem tòa thành này như thế nào.
Tinh Hư Thành là đại thành của Đại Tinh, diện tích của nó lớn không khác gì Nguyệt Lâm Thành của Đại Nguyệt, nhân khẩu cố định nhiều đến mức có thể lên đến con số bốn trăm vạn.
Nếu tính thêm cả lưu lượng người ra vào nữa thì Tinh Hư Thành có thể chứa năm trăm vạn dân, luận về lượng thì hoàn toàn gấp đôi Nguyệt Hải Thành.
Đồng thời tòa thành này cũng cực kỳ phồn hoa, chỉ dựa vào mỗi không khí thôi thì đâu đâu cũng mang màu sắc giống với Nam Thành của Nguyệt Hải Thành rồi.
Mặt khác, tòa thành này cho phép phàm nhân cung tu sĩ chung sống với nhau chứ không phân liệt ra, mà hầu như cách quản lý thành của Đại Tinh cơ hồ đều giống nhau như vậy.
Ánh mắt Khương Hy đăm chiêu mà đảo qua đảo lại quan sát mọi tình huống ở bên dưới đường phố, hắn chọn ngồi ở một nơi khá cao nên có thể dễ dàng quan sát được xung quanh.
Giữa lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi tính đặt nhãn tuyến ở đây?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền đánh ánh mắt về phía Tuyết Lam ở bên cạnh, hắn liền nâng chén rượu nhìn Khương Hy một chút rồi mỉm cười uống.
Tuyết Lam không có linh thức nên đáng lý không thể nào có chuyện truyền âm nhưng nếu đối phương là Khương Hy thì lại khác.
Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế là khế ước duy nhất trong tu chân giới có hiệu ứng vĩnh cửu, nếu không phải song phương cùng nguyện đồng lòng thì còn lâu mới có thể lập được.
Nhưng trường hợp của Khương Hy cùng Tuyết Lam thì lại giống như đã được bố cục từ trước rồi nên cũng không thể kể đến cái đồng lòng kia.
Bất quá cái huyết khế này cũng rất tiện bởi nó cho phép Khương Hy cùng Tuyết Lam cảm ứng được vị trí của nhau bất kể khoảng cách có xa đến đâu, trừ phi một trong hai bọn hắn nhập vào chiều không gian khác thì lại là câu chuyện khác.
Đồng thời, song phương cũng có thể trò chuyện qua lại rất thoải mái ở trong đầu mà không hề hao tổn lấy một chút linh lực hay linh thức nào, chỉ đơn thuần là một ý niệm mà thôi.
Thậm chí, Khương Hy ở Bắc Nguyên, Tuyết Lam ở Nam Vực cũng có thể trò chuyện thoải mái được.
Đây chính là đặc tính đáng sợ của Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, giữa bọn hắn với nhau cơ hồ không tồn tại cái gì gọi là khoảng cách, cái gì gọi là riêng tư cả.
Dù sao thì cái giá của việc trao đổi quyền chưởng khống sinh tử nó cũng phải tương xứng chứ, nếu không thì cái huyết khế này đã sớm thất truyền rồi.
Khương Hy truyền âm đáp lại:
“Xác thực có ý nghĩ đó, nhưng phải tốn tầm vài năm để xây dựng từ căn bản”.
Tuyết Lam gật đầu, xây dựng hệ thống tình báo nhìn thì không có gì nhưng đó là một loại công việc cực kỳ khó nhằn và đòi hỏi thời gian tích lũy cùng thẩm thấu cực kỳ lâu.
Sức một người tuyệt đối sẽ dựng không nổi, cho nên Khương Hy mới phải cần trợ thủ, hiện tại ở Đông Vực thì hắn chỉ mới có Kiều Sở Sở cùng Trương Thường Linh, Nam Vực thì có Thanh La tiếp nhận.
Nhưng Thanh La cũng cần phải tu luyện nữa, khởi đầu của nàng đã chậm trễ so với người cùng tuổi rồi nên nàng cũng không thể để chậm trễ hơn.
Khương Hy hiểu tu hành lấy tu vi làm căn bản nên trước mắt cũng không giao cho nàng quá nhiều nhiệm vụ, ngược lại Kiều Sở Sở thì lại ôm một đống việc.
Ai bảo nàng làm phàm nhân mà còn rảnh rỗi làm gì.
Về phần Bắc Nguyên thì trước mắt Khương Hy có Mị Cơ nhưng hắn không tin nàng, mặc dù thông qua Võng Phù, hắn biết nàng chưa có bất kỳ dị động nào nhưng đó là ‘chưa’ chứ không phải ‘không’.
Giữa lúc này, ánh mắt Khương Hy bỗng dưng có chút hơi đổi, vừa mới nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mị Cơ xuất hiện, nàng ngự khí trực tiếp bay thẳng vào bên trong mà ngồi xuống trước mặt Khương Hy.
Dung mạo của nàng vẫn cứ yêu dị như vậy, y phục thì vẫn thuần sắc tím mị hoặc chúng nhân, mỗi hành động của nàng so với lần đầu gặp thì tự nhiên hơn không ít.
Hẳn là mị công của nàng tựa hồ cũng có tăng tiến không ít.
Nàng xuất hiện liền khiến cho cái tầng lầu Khương Hy đang ngồi này liền rung động không thôi. Tửu lâu này cũng tính là một khối kiến trúc lớn nên đại đa số tu sĩ vào đây đều là Trúc Cơ cảnh cả.
Mị Cơ là cao thủ mị công, tự nhiên cách ăn mặc của nàng cũng cực kỳ nóng mắt, đám nam nhân ở tầng lầu liền rục rịch không thôi.
Khương Hy thấy vậy liền mỉm cười nói ra, ma âm cuồn cuộn mà đánh thẳng vào trong tai nàng:
“Đã lâu không gặp, tu vi của ngươi cũng tịnh tiến không ít”.
Khương Hy sau khi minh ngộ đạo tâm thì hắn cũng không giấu diếm khí tức của mình làm gì, thay vào đó thì hắn quán thông Sắc Dục Thiên lại một cách rất nội liễm, phát thu tùy ý.
Sắc Dục Thiên của Khương Hy đã đạt đến trình độ bán bộ viên mãn rồi nên mị công của Mị Cơ liền triệt để thất thủ.
Khí tức của nàng trong nháy mắt liền loạn xạ lên, sắc mặt ửng đỏ không thể kiểm soát được, thần sắc của nàng liền đại biến mà cố gắng vận linh lực lên trấn áp lại.
Cũng vô tình lúc này, khí tức của tu sĩ Kim Đan cảnh liền lộ ra bên ngoài, toàn bộ tầng lầu này liền trấn trụ hết một chỗ.
Mấy tu sĩ có ý định xấu xa ban nãy kia liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng, sắc mặt tái trắng đến cực điểm.
Nữ nhân kia là Kim Đan cảnh?
Những người ở đây đương nhiên không thể nào tin tưởng được nổi thuyết pháp này bởi Kim Đan cảnh thì đâu có hứng thú đến cái tửu lâu này làm gì.
Nhưng khí tức của nàng bày rõ ra đó, ai lại dám có bất kỳ nghi ngờ gì.
Tại Tinh Hư Thành này, trừ bỏ thành chủ Nguyên Anh cảnh cùng thống lĩnh quân đội Hóa Nguyên cảnh ra thì tu sĩ Kim Đan cảnh chính là chúa tể.
Số lượng toàn thành sẽ không vượt quá ba mươi người, những người này tại đây tự nhiên sẽ được tụng xưng là lão tổ Kim Đan cảnh, không khác các tòa thành khác là bao.
Mị Cơ trấn áp được khí tức của bản thân xong thì ánh mắt của nàng nhìn về phía Khương Hy nhiều hơn một phần kiêng dè, bất quá tố chất tâm lý của nàng vẫn tốt nên nàng liền vũ mị nói ra:
“Dục công của công tử cũng đề thăng không ít đâu”.
Khương Hy cười cười không nói, Tuyết Lam ở bên cạnh cũng thấy có chút thú vị nên ngồi yên quan sát. Mị Cơ ngoại trừ kiêng dè Khương Hy ra thì cũng có chút hơi tò mò mà nhìn về phía Tuyết Lam.
Khương Hy đang mang dịch dung nên khi so dung mạo thì Tuyết Lam vẫn thắng quá một bậc, hơn nữa khí chất của hắn rất thanh lãnh, mà nữ nhân lại càng ưa thích loại khí chất này.
Mị Cơ hướng Khương Hy mỉm cười nói tiếp:
“Vô Nhai công tử không định giới thiệu thiếp thân với vị bằng hữu này sao?”.
Khương Hy nghe vậy liền mỉm cười đáp lại, ma âm không còn cuồn cuộn như trước nhưng cũng văng vẳng bên tai không dứt.
“Đây là Tuyết Lam, ca ca của ta”.
Khương Hy đã xem Tuyết Lam làm thân nhân rồi thì ở bên ngoài, thân phận của bọn hắn sẽ là huynh đệ với nhau để tránh hiềm nghi.
Mặc dù ngoại hình không giống nhau mấy nhưng chỉ cần viện chút cớ cùng cha khác mẹ là được, nhờ có Nho đạo truyền bá rộng rãi nên chẳng có ai sẽ mảy may nghi ngờ đến vấn đề này.
Mị Cơ cảm nhận được ma âm kia nên khóe mắt nàng liền giật giật một chút có hơi khó chịu, nàng nhìn về phía Tuyết Lam rồi nói:
“Gặp qua Tuyết Lam công tử, thiếp thân gọi Mị Cơ”.
Tuyết Lam nghe vậy liền cười đáp:
“Ta họ Khương, gọi ta Khương công tử là được, hai chữ Tuyết Lam này ngươi không được gọi”.
Vừa mở miệng là chặt sạch mặt mũi của người khác, đến Khương Hy cũng cảm thấy cái thằng này kỳ hoa không thôi.
Mị Cơ cũng cảm thấy có chút giật mình, khóe miệng khẽ giật giật không ít, những năm này nàng đi nhầm bước hay sao mà toàn bị một đám ranh con Trúc Cơ cảnh lừa gạt đến thảm như vậy cơ chứ?
Đến uy danh của tu sĩ Kim Đan cảnh cũng không nhận được chút tôn trọng nào. Trong lòng nàng liền nổi lên một cỗ nộ hỏa nhưng không phát ra ngoài.
Hiển nhiên, trong tâm trí của Mị Cơ, sau lưng Khương Hy cùng Tuyết Lam hẳn là một đại tộc có Nguyên Anh cảnh tọa trấn, nếu không Khương Hy đã không dễ dàng ném ra một môn Kim Đan công pháp cho nàng.
Mặt khác, nàng cũng không cảm thấy Tuyết Lam có thể mạnh hơn Khương Hy bao nhiêu, nhiều lắm thì có thể là Ngưng Dịch cảnh đi nhưng cảnh giới này trong mắt nàng vẫn là sâu kiến không đáng nhìn.
Nếu không phải vì mặt mũi cái gia tộc sau lưng cùng đạo Võng Phù này, nàng há phải ngồi đây chịu nhục?
Khương Hy không biết trong lòng nàng nghĩ gì nhưng ánh mắt của hắn lại rất độc, hắn có thể nhận ra trong một đoạn thời gian tích tắc nhỏ, ánh mắt của nàng đã toát lên một tia phong mang.
Nàng không cam lòng.
Thấy vậy, Khương Hy liền phất nhẹ tay lên, một lớp bình chướng bằng pháp lực liền thoát ra bên ngoài mà che chắn bọn hắn lại.
Khương Hy muốn để những người khác nghe ra hội thoại giữa bọn hắn, đồng thời cũng nhân cơ hội này giải tỏa cục đá nặng nề kia ở trong lòng nàng.
Tuyết Lam xuất thân võ tướng, tuy đầu óc nhanh nhạy thông minh nhưng thiếu hụt lại tương đối lớn nên sẽ không nhìn ra tâm tình người khác quá nhiều đâu.
Huyền Đô Đại Lục phức tạp hơn Bắc Nguyên Vạn Dặm, cho nên Tuyết Lam cần phải luyện tâm kế, nếu không trong lúc vô tình lại đi đắc tội người khác thì phiền.
Một người thì không sao nhưng một đám thì mệt lắm.
Khương Hy hướng Mị Cơ nói ra:
“Mị Cơ, không cần chấp nhặt hắn, ngươi đánh cũng không lại, nộ hỏa có tích thêm mấy trăm năm cũng thiêu không chết hắn được đâu”.
Nghe vậy, Mị Cơ liền híp mắt nhìn Tuyết Lam một chút rồi nhìn qua Khương Hy đáp, ngữ khí thay đổi mà đáp lại:
“Ý của ngươi hắn cũng là Kim Đan cảnh?”.
Khương Hy đưa mắt sang nhìn Tuyết Lam một chút, hắn liền hiểu ý rồi gật đầu.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức liền tuôn ra mà khóa lại xung quanh Mị Cơ, hàn khí lạnh lẽo đến cực điểm. Sắc mặt nàng liền tái trắng không còn một giọt máu, toàn thân liền run lên vì sợ.
Cái loại khí tức gì thế này?
Hắn rốt cuộc có tu vi gì?
Khí tức của Tuyết Lam tồn tại kéo dài đến hơn một phút liền, sau đó thì Khương Hy mới ra hiệu cho hắn thu khí tức của mình lại.
Sống tại tu chân giới, thị uy là chuyện không được quên a.
Khương Hy hướng Mị Cơ mỉm cười nói ra:
“Mị Cơ, Thuần Thú Môn chủ dù có sống lại thì có mười cái mạng cũng không đủ để Tuyết Lam chém giết đâu”.
Nghe vậy, Mị Cơ liền bất giác mà ngồi thẳng lưng dậy, nàng biết một câu này Khương Hy không nói dối, nàng từng ở thuần Thú Môn tự nhiên biết áp lực của Môn chủ đem lại nó như thế nào.
So với Tuyết Lam còn muốn thua xa, thậm chí nàng đã gặp qua toàn bộ tu sĩ Kim Đan cảnh ở Tinh Hư Thành rồi, không một ai có thể so khí thế được với Tuyết Lam cả.
Vậy nên nàng liền biết cảnh giới của Tuyết Lam đã sớm siêu việt Kim Đan cảnh rồi, cho nên nàng liền nhanh chóng theo lời Khương Hy mà tự dập đi cơn nộ hỏa ở trong người.
Đùa gì chứ, nàng chỉ mới là Kim Đan cảnh sơ kỳ, đối phương lại siêu việt Kim Đan cảnh, tùy tiện một tay vung ra thôi cũng đủ tát chết nàng rồi.
Thần sắc của Mị Cơ biến hóa rất nhanh, sau đó nàng liền thay đổi lại giọng điệu hướng Tuyết Lam mà cung kính nói:
“Khương công tử, ban nãy thiếp thân thất lễ, mong công tử bỏ qua cho”.
Tuyết Lam nhàn nhạt đáp lại:
“Nhìn mặt mũi tiểu Hy, bản... tọa sẽ bỏ qua cho ngươi lần này”.
Tiểu Hy?
Mị Cơ bất giác liếc mắt nhìn sang chỗ Khương Hy, nàng chỉ biết Khương Hy là Vô Nhai thôi, ngoài ra thì không tra ra thêm bất cứ thông tin nào nữa cả, cho nên cách gọi tên này... có chút mới lạ.
Sắc mặt Khương Hy liền đen lại, hắn truyền âm cho Tuyết Lam:
“Nhất thiết phải gọi ‘tiểu Hy’ ra trước mặt người khác sao?”.
Tuyết Lam truyền âm đáp:
“Tiểu Hy, ngươi nghĩ nhiều, nàng phải nhìn ra quan hệ giữa ta cùng ngươi rất tốt thì mới ngoan ngoãn mà làm việc được. Nàng không phải dạng người dễ trung thành đâu”.
Khương Hy đương nhiên hiểu dụng ý của Tuyết Lam, chỉ là trừ bỏ Chiêu Hồng Nan ra, ai gọi hắn ‘tiểu Hy’ cũng muốn kéo cái da mặt của hắn xuống, thẳng thắn mà nói thì chính là trêu đùa.
Khương Hy truyền âm nói ra:
“Chuyện đó ta biết, muốn để nàng trung thành thì phải dùng thực lực đến chứng minh, ngươi yên tâm, ta dư sức làm được chuyện này.
Mặt khác, ngươi cũng sớm sửa lại cách xưng hô đi”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao!
Tác cảm ơn!
Khương Hy cùng Tuyết Lam vào thành xong liền tiến nhập vào bên trong một tòa tửu lâu rồi ngồi đợi, đồng thời cũng quan sát một chút xem tòa thành này như thế nào.
Tinh Hư Thành là đại thành của Đại Tinh, diện tích của nó lớn không khác gì Nguyệt Lâm Thành của Đại Nguyệt, nhân khẩu cố định nhiều đến mức có thể lên đến con số bốn trăm vạn.
Nếu tính thêm cả lưu lượng người ra vào nữa thì Tinh Hư Thành có thể chứa năm trăm vạn dân, luận về lượng thì hoàn toàn gấp đôi Nguyệt Hải Thành.
Đồng thời tòa thành này cũng cực kỳ phồn hoa, chỉ dựa vào mỗi không khí thôi thì đâu đâu cũng mang màu sắc giống với Nam Thành của Nguyệt Hải Thành rồi.
Mặt khác, tòa thành này cho phép phàm nhân cung tu sĩ chung sống với nhau chứ không phân liệt ra, mà hầu như cách quản lý thành của Đại Tinh cơ hồ đều giống nhau như vậy.
Ánh mắt Khương Hy đăm chiêu mà đảo qua đảo lại quan sát mọi tình huống ở bên dưới đường phố, hắn chọn ngồi ở một nơi khá cao nên có thể dễ dàng quan sát được xung quanh.
Giữa lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi tính đặt nhãn tuyến ở đây?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền đánh ánh mắt về phía Tuyết Lam ở bên cạnh, hắn liền nâng chén rượu nhìn Khương Hy một chút rồi mỉm cười uống.
Tuyết Lam không có linh thức nên đáng lý không thể nào có chuyện truyền âm nhưng nếu đối phương là Khương Hy thì lại khác.
Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế là khế ước duy nhất trong tu chân giới có hiệu ứng vĩnh cửu, nếu không phải song phương cùng nguyện đồng lòng thì còn lâu mới có thể lập được.
Nhưng trường hợp của Khương Hy cùng Tuyết Lam thì lại giống như đã được bố cục từ trước rồi nên cũng không thể kể đến cái đồng lòng kia.
Bất quá cái huyết khế này cũng rất tiện bởi nó cho phép Khương Hy cùng Tuyết Lam cảm ứng được vị trí của nhau bất kể khoảng cách có xa đến đâu, trừ phi một trong hai bọn hắn nhập vào chiều không gian khác thì lại là câu chuyện khác.
Đồng thời, song phương cũng có thể trò chuyện qua lại rất thoải mái ở trong đầu mà không hề hao tổn lấy một chút linh lực hay linh thức nào, chỉ đơn thuần là một ý niệm mà thôi.
Thậm chí, Khương Hy ở Bắc Nguyên, Tuyết Lam ở Nam Vực cũng có thể trò chuyện thoải mái được.
Đây chính là đặc tính đáng sợ của Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, giữa bọn hắn với nhau cơ hồ không tồn tại cái gì gọi là khoảng cách, cái gì gọi là riêng tư cả.
Dù sao thì cái giá của việc trao đổi quyền chưởng khống sinh tử nó cũng phải tương xứng chứ, nếu không thì cái huyết khế này đã sớm thất truyền rồi.
Khương Hy truyền âm đáp lại:
“Xác thực có ý nghĩ đó, nhưng phải tốn tầm vài năm để xây dựng từ căn bản”.
Tuyết Lam gật đầu, xây dựng hệ thống tình báo nhìn thì không có gì nhưng đó là một loại công việc cực kỳ khó nhằn và đòi hỏi thời gian tích lũy cùng thẩm thấu cực kỳ lâu.
Sức một người tuyệt đối sẽ dựng không nổi, cho nên Khương Hy mới phải cần trợ thủ, hiện tại ở Đông Vực thì hắn chỉ mới có Kiều Sở Sở cùng Trương Thường Linh, Nam Vực thì có Thanh La tiếp nhận.
Nhưng Thanh La cũng cần phải tu luyện nữa, khởi đầu của nàng đã chậm trễ so với người cùng tuổi rồi nên nàng cũng không thể để chậm trễ hơn.
Khương Hy hiểu tu hành lấy tu vi làm căn bản nên trước mắt cũng không giao cho nàng quá nhiều nhiệm vụ, ngược lại Kiều Sở Sở thì lại ôm một đống việc.
Ai bảo nàng làm phàm nhân mà còn rảnh rỗi làm gì.
Về phần Bắc Nguyên thì trước mắt Khương Hy có Mị Cơ nhưng hắn không tin nàng, mặc dù thông qua Võng Phù, hắn biết nàng chưa có bất kỳ dị động nào nhưng đó là ‘chưa’ chứ không phải ‘không’.
Giữa lúc này, ánh mắt Khương Hy bỗng dưng có chút hơi đổi, vừa mới nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mị Cơ xuất hiện, nàng ngự khí trực tiếp bay thẳng vào bên trong mà ngồi xuống trước mặt Khương Hy.
Dung mạo của nàng vẫn cứ yêu dị như vậy, y phục thì vẫn thuần sắc tím mị hoặc chúng nhân, mỗi hành động của nàng so với lần đầu gặp thì tự nhiên hơn không ít.
Hẳn là mị công của nàng tựa hồ cũng có tăng tiến không ít.
Nàng xuất hiện liền khiến cho cái tầng lầu Khương Hy đang ngồi này liền rung động không thôi. Tửu lâu này cũng tính là một khối kiến trúc lớn nên đại đa số tu sĩ vào đây đều là Trúc Cơ cảnh cả.
Mị Cơ là cao thủ mị công, tự nhiên cách ăn mặc của nàng cũng cực kỳ nóng mắt, đám nam nhân ở tầng lầu liền rục rịch không thôi.
Khương Hy thấy vậy liền mỉm cười nói ra, ma âm cuồn cuộn mà đánh thẳng vào trong tai nàng:
“Đã lâu không gặp, tu vi của ngươi cũng tịnh tiến không ít”.
Khương Hy sau khi minh ngộ đạo tâm thì hắn cũng không giấu diếm khí tức của mình làm gì, thay vào đó thì hắn quán thông Sắc Dục Thiên lại một cách rất nội liễm, phát thu tùy ý.
Sắc Dục Thiên của Khương Hy đã đạt đến trình độ bán bộ viên mãn rồi nên mị công của Mị Cơ liền triệt để thất thủ.
Khí tức của nàng trong nháy mắt liền loạn xạ lên, sắc mặt ửng đỏ không thể kiểm soát được, thần sắc của nàng liền đại biến mà cố gắng vận linh lực lên trấn áp lại.
Cũng vô tình lúc này, khí tức của tu sĩ Kim Đan cảnh liền lộ ra bên ngoài, toàn bộ tầng lầu này liền trấn trụ hết một chỗ.
Mấy tu sĩ có ý định xấu xa ban nãy kia liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng, sắc mặt tái trắng đến cực điểm.
Nữ nhân kia là Kim Đan cảnh?
Những người ở đây đương nhiên không thể nào tin tưởng được nổi thuyết pháp này bởi Kim Đan cảnh thì đâu có hứng thú đến cái tửu lâu này làm gì.
Nhưng khí tức của nàng bày rõ ra đó, ai lại dám có bất kỳ nghi ngờ gì.
Tại Tinh Hư Thành này, trừ bỏ thành chủ Nguyên Anh cảnh cùng thống lĩnh quân đội Hóa Nguyên cảnh ra thì tu sĩ Kim Đan cảnh chính là chúa tể.
Số lượng toàn thành sẽ không vượt quá ba mươi người, những người này tại đây tự nhiên sẽ được tụng xưng là lão tổ Kim Đan cảnh, không khác các tòa thành khác là bao.
Mị Cơ trấn áp được khí tức của bản thân xong thì ánh mắt của nàng nhìn về phía Khương Hy nhiều hơn một phần kiêng dè, bất quá tố chất tâm lý của nàng vẫn tốt nên nàng liền vũ mị nói ra:
“Dục công của công tử cũng đề thăng không ít đâu”.
Khương Hy cười cười không nói, Tuyết Lam ở bên cạnh cũng thấy có chút thú vị nên ngồi yên quan sát. Mị Cơ ngoại trừ kiêng dè Khương Hy ra thì cũng có chút hơi tò mò mà nhìn về phía Tuyết Lam.
Khương Hy đang mang dịch dung nên khi so dung mạo thì Tuyết Lam vẫn thắng quá một bậc, hơn nữa khí chất của hắn rất thanh lãnh, mà nữ nhân lại càng ưa thích loại khí chất này.
Mị Cơ hướng Khương Hy mỉm cười nói tiếp:
“Vô Nhai công tử không định giới thiệu thiếp thân với vị bằng hữu này sao?”.
Khương Hy nghe vậy liền mỉm cười đáp lại, ma âm không còn cuồn cuộn như trước nhưng cũng văng vẳng bên tai không dứt.
“Đây là Tuyết Lam, ca ca của ta”.
Khương Hy đã xem Tuyết Lam làm thân nhân rồi thì ở bên ngoài, thân phận của bọn hắn sẽ là huynh đệ với nhau để tránh hiềm nghi.
Mặc dù ngoại hình không giống nhau mấy nhưng chỉ cần viện chút cớ cùng cha khác mẹ là được, nhờ có Nho đạo truyền bá rộng rãi nên chẳng có ai sẽ mảy may nghi ngờ đến vấn đề này.
Mị Cơ cảm nhận được ma âm kia nên khóe mắt nàng liền giật giật một chút có hơi khó chịu, nàng nhìn về phía Tuyết Lam rồi nói:
“Gặp qua Tuyết Lam công tử, thiếp thân gọi Mị Cơ”.
Tuyết Lam nghe vậy liền cười đáp:
“Ta họ Khương, gọi ta Khương công tử là được, hai chữ Tuyết Lam này ngươi không được gọi”.
Vừa mở miệng là chặt sạch mặt mũi của người khác, đến Khương Hy cũng cảm thấy cái thằng này kỳ hoa không thôi.
Mị Cơ cũng cảm thấy có chút giật mình, khóe miệng khẽ giật giật không ít, những năm này nàng đi nhầm bước hay sao mà toàn bị một đám ranh con Trúc Cơ cảnh lừa gạt đến thảm như vậy cơ chứ?
Đến uy danh của tu sĩ Kim Đan cảnh cũng không nhận được chút tôn trọng nào. Trong lòng nàng liền nổi lên một cỗ nộ hỏa nhưng không phát ra ngoài.
Hiển nhiên, trong tâm trí của Mị Cơ, sau lưng Khương Hy cùng Tuyết Lam hẳn là một đại tộc có Nguyên Anh cảnh tọa trấn, nếu không Khương Hy đã không dễ dàng ném ra một môn Kim Đan công pháp cho nàng.
Mặt khác, nàng cũng không cảm thấy Tuyết Lam có thể mạnh hơn Khương Hy bao nhiêu, nhiều lắm thì có thể là Ngưng Dịch cảnh đi nhưng cảnh giới này trong mắt nàng vẫn là sâu kiến không đáng nhìn.
Nếu không phải vì mặt mũi cái gia tộc sau lưng cùng đạo Võng Phù này, nàng há phải ngồi đây chịu nhục?
Khương Hy không biết trong lòng nàng nghĩ gì nhưng ánh mắt của hắn lại rất độc, hắn có thể nhận ra trong một đoạn thời gian tích tắc nhỏ, ánh mắt của nàng đã toát lên một tia phong mang.
Nàng không cam lòng.
Thấy vậy, Khương Hy liền phất nhẹ tay lên, một lớp bình chướng bằng pháp lực liền thoát ra bên ngoài mà che chắn bọn hắn lại.
Khương Hy muốn để những người khác nghe ra hội thoại giữa bọn hắn, đồng thời cũng nhân cơ hội này giải tỏa cục đá nặng nề kia ở trong lòng nàng.
Tuyết Lam xuất thân võ tướng, tuy đầu óc nhanh nhạy thông minh nhưng thiếu hụt lại tương đối lớn nên sẽ không nhìn ra tâm tình người khác quá nhiều đâu.
Huyền Đô Đại Lục phức tạp hơn Bắc Nguyên Vạn Dặm, cho nên Tuyết Lam cần phải luyện tâm kế, nếu không trong lúc vô tình lại đi đắc tội người khác thì phiền.
Một người thì không sao nhưng một đám thì mệt lắm.
Khương Hy hướng Mị Cơ nói ra:
“Mị Cơ, không cần chấp nhặt hắn, ngươi đánh cũng không lại, nộ hỏa có tích thêm mấy trăm năm cũng thiêu không chết hắn được đâu”.
Nghe vậy, Mị Cơ liền híp mắt nhìn Tuyết Lam một chút rồi nhìn qua Khương Hy đáp, ngữ khí thay đổi mà đáp lại:
“Ý của ngươi hắn cũng là Kim Đan cảnh?”.
Khương Hy đưa mắt sang nhìn Tuyết Lam một chút, hắn liền hiểu ý rồi gật đầu.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức liền tuôn ra mà khóa lại xung quanh Mị Cơ, hàn khí lạnh lẽo đến cực điểm. Sắc mặt nàng liền tái trắng không còn một giọt máu, toàn thân liền run lên vì sợ.
Cái loại khí tức gì thế này?
Hắn rốt cuộc có tu vi gì?
Khí tức của Tuyết Lam tồn tại kéo dài đến hơn một phút liền, sau đó thì Khương Hy mới ra hiệu cho hắn thu khí tức của mình lại.
Sống tại tu chân giới, thị uy là chuyện không được quên a.
Khương Hy hướng Mị Cơ mỉm cười nói ra:
“Mị Cơ, Thuần Thú Môn chủ dù có sống lại thì có mười cái mạng cũng không đủ để Tuyết Lam chém giết đâu”.
Nghe vậy, Mị Cơ liền bất giác mà ngồi thẳng lưng dậy, nàng biết một câu này Khương Hy không nói dối, nàng từng ở thuần Thú Môn tự nhiên biết áp lực của Môn chủ đem lại nó như thế nào.
So với Tuyết Lam còn muốn thua xa, thậm chí nàng đã gặp qua toàn bộ tu sĩ Kim Đan cảnh ở Tinh Hư Thành rồi, không một ai có thể so khí thế được với Tuyết Lam cả.
Vậy nên nàng liền biết cảnh giới của Tuyết Lam đã sớm siêu việt Kim Đan cảnh rồi, cho nên nàng liền nhanh chóng theo lời Khương Hy mà tự dập đi cơn nộ hỏa ở trong người.
Đùa gì chứ, nàng chỉ mới là Kim Đan cảnh sơ kỳ, đối phương lại siêu việt Kim Đan cảnh, tùy tiện một tay vung ra thôi cũng đủ tát chết nàng rồi.
Thần sắc của Mị Cơ biến hóa rất nhanh, sau đó nàng liền thay đổi lại giọng điệu hướng Tuyết Lam mà cung kính nói:
“Khương công tử, ban nãy thiếp thân thất lễ, mong công tử bỏ qua cho”.
Tuyết Lam nhàn nhạt đáp lại:
“Nhìn mặt mũi tiểu Hy, bản... tọa sẽ bỏ qua cho ngươi lần này”.
Tiểu Hy?
Mị Cơ bất giác liếc mắt nhìn sang chỗ Khương Hy, nàng chỉ biết Khương Hy là Vô Nhai thôi, ngoài ra thì không tra ra thêm bất cứ thông tin nào nữa cả, cho nên cách gọi tên này... có chút mới lạ.
Sắc mặt Khương Hy liền đen lại, hắn truyền âm cho Tuyết Lam:
“Nhất thiết phải gọi ‘tiểu Hy’ ra trước mặt người khác sao?”.
Tuyết Lam truyền âm đáp:
“Tiểu Hy, ngươi nghĩ nhiều, nàng phải nhìn ra quan hệ giữa ta cùng ngươi rất tốt thì mới ngoan ngoãn mà làm việc được. Nàng không phải dạng người dễ trung thành đâu”.
Khương Hy đương nhiên hiểu dụng ý của Tuyết Lam, chỉ là trừ bỏ Chiêu Hồng Nan ra, ai gọi hắn ‘tiểu Hy’ cũng muốn kéo cái da mặt của hắn xuống, thẳng thắn mà nói thì chính là trêu đùa.
Khương Hy truyền âm nói ra:
“Chuyện đó ta biết, muốn để nàng trung thành thì phải dùng thực lực đến chứng minh, ngươi yên tâm, ta dư sức làm được chuyện này.
Mặt khác, ngươi cũng sớm sửa lại cách xưng hô đi”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao!
Tác cảm ơn!