Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 752 “Long Nhã Nhàn!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ dường như nghĩ đến điều gì đó! Hỏi: “Tên của chị ta là gì?”
“Long Nhã Nhàn!”
“Long Nhã Nhàn?”
Đông Phương Hạ có chút dở khóc dở cười! Anh vẫn luôn hoài nghi thân phận của Long Nhã Nhàn không đơn giản, nhưng không ngờ Long Nhã Nhàn là người của gia tộc họ Long, còn là con gái út của Thất Trưởng Lão. Lẽ nào đây chính là ý trời sao! Chẳng trách lần đầu tiên mình nhìn thấy Long Nhã Nhàn lại cảm thấy sự tang thương, cô đơn, hiu quạnh trong ánh mắt của chị ta! Thì ra là như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc nghi hoặc hỏi: “Anh biết Long Nhã Nhàn?”
“Không chỉ biết, mà còn có chút thân! Con gái của chị ta hiện tại đang ở chỗ mẹ của tôi”, Đông Phương Hạ đem tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc mình và Long Nhã Nhàn quen biết nhau kể cho Lãnh Lạc nghe.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nghe xong lời kể của Đông Phương Hạ, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lãnh Lạc thoáng chút kinh ngạc! Hỏi: “Nếu nói như vậy, người của Đại Trưởng Lão đã tìm được Long Nhã Nhàn! Long Nhã Nhàn đuổi theo, chắc hẳn là để con gái chị ấy không bị làm hại! Nhưng, chị ấy sẽ lành ít dữ nhiều. Chỉ là không biết chị ấy sẽ để danh sách đó ở đâu! Nếu là để trong quán cơm của chị ấy, chỗ đó đã bị thiêu hủy rồi”.
Đột nhiên, trong đầu Đông Phương Hạ nghĩ đến buổi tối nhóm người Long Nhã Nhàn gặp phải tập kích, những lời BạchVỹ nói với mình, Long Nhã Nhàn đã đuổi theo! Trong hoàn cảnh như thế, chị ta sao lại có thể dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Bạch Vỹ và Đồng Đồng chứ! Lúc đó mình đã lầm tưởng ánh mắt của Long Nhã Nhàn là chị ta không yên tâm về Đồng Đồng, bây giờ nghĩ lại! Đông Phương Hạ mới biết hàm ý trong đó. Ngay lập tức, khóe miệng liền hiện lên nụ cười tà mị! Đôi mắt sâu híp lại.
Nhìn thấy nụ cười này của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc khẽ ngây ra! Hỏi: “Có phải anh biết danh sách ở đâu không?”
“Lúc trước không biết, bây giờ thì biết rồi!”
“Ở đâu?”
Lãnh Lạc vội vàng hỏi, dẫu sao danh sách đó cũng vô cùng quan trọng!
Đông Phương Hạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang sốt ruột của Lãnh Lạc, thờ ơ nói: “Sao tôi phải nói cho cô biết!”
“Bek Ji, đây là chuyện quan trọng! Anh nghiêm túc một chút, danh sách đó một khi rơi vào tay Đại Trưởng Lão, sau khi ông ta bí mật xử lí hết toàn bộ những người của ông ngoại tôi, chúng ta sẽ bị động! Ông ta làm gì chúng ta cũng không biết”.
Lãnh Lạc đúng là bó tay với Đông Phương Ha !
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có suy nghĩ làm mình làm mẩy với mình, đúng là tên xấu xa.
“Nghiêm túc? Bây giờ tôi đang đau đầu, cô biết không? Trong chớp mắt, chuyện vốn là của Long tộc cô, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ mọi chuyện đều đè lên người tôi! Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng ông lão già mà không chết đó bàn bạc với ông ngoại của cô gả cô cho tôi thì cô là vợ của tôi! Tôi còn chưa gật đầu đâu”.
Lời này của Đông Phương Hạ không phải thật lòng, là muốn đùa với Lãnh Lạc! Nửa đêm, trong đầu anh bỗng nhiên biết thêm rất nhiều chuyện mà trước đây mình không biết, anh đang bực bội, cũng muốn thả lỏng một chút!
Nhưng Lãnh Lạc không biết suy nghĩ của Đông Phương Hạ, cô ấy nghe thấy Đông Phương Hạ nói như vậy, đột nhiên vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Vì chuyện lớn của gia tộc, tôi không quan tâm sẽ gả cho ai, cũng không cần anh gật đầu, nhưng anh đừng quên anh là người thừa kế tương lai của Long tộc tôi, còn là đồ đệ của lão tổ tông, anh không thoái thác được trách nhiệm! Đợi anh tìm được người của Lôi tộc, khởi động cửa kho báu, lấy được danh sách trong đó, tìm được đời sau của ‘chiến thần đỉnh cao’, chúng ta ai đi đường của người nấy! Nhưng trước đó, tôi mong rằng lúc anh nói chuyện với tôi thì nghiêm chỉnh một chút! Đừng có cười cượt với chuyện lớn”.
Đông Phương Hạ nghe xong, cười không được khóc không xong, rõ ràng chỉ là nói đùa, sao Lãnh Lạc lại coi là thật! Điện Thiểm và Bôn Lôi là người của đại trưởng lão, vậy thì không có liên quan đến Lãnh Lạc, sau khi biết sự thực, mình cũng không trách cô ấy rồi! Bảo mình làm tộc trưởng của Long tộc, mình mới không thèm đó! Có quyền có thế thì làm sao, có sánh được với cuộc sống hạnh phúc của một gia đình không!
“Tôi không có hứng thú với vị trí trưởng tộc Long tộc các cô! Đợi sau khi tôi tiêu diệt đại trưởng lão chó chết gì đó, vị trí trưởng tộc, gia tộc các cô tự bàn bạc quyết định! Còn bản danh sách đó, các cô yên tâm, không vào tay người khác được đâu”.
“Như vậy là tốt nhất!”
Vị trí trưởng tộc của Long tộc, trong gia tộc, không biết có bao nhiêu người muốn có được. Bek Ji này, thật đúng là không đoán được anh ta đang nghĩ gì trong lòng! Có thể ngồi lên vị trí đó, đồng nghĩa với dẫm lên toàn bộ bang phái xã hội đen trên thế giới xuống dưới chân, có thể hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm, Bek Ji lại không muốn ngồi!
“Đúng rồi Lãnh Lạc, tôi hỏi cô một chuyện!”
“Những chuyện không quan trọng, tốt nhất anh đừng hỏi, tôi không có tinh thần lãng phí thời gian với anh!”
Lãnh Lạc đáp lại một câu, cũng không nhìn Đông Phương Hạ, suýt khiến Đông Phương Hạ tức chết! Giờ phút này, Đông Phương Hạ thực sự muốn cho Lãnh Lạc một cái bạt tai.
“Sau khi tôi về đến Yên Kinh, có phải cô phái người mai phục bên cạnh tôi, âm thầm theo dõi tôi không?”
“Long Nhã Nhàn!”
“Long Nhã Nhàn?”
Đông Phương Hạ có chút dở khóc dở cười! Anh vẫn luôn hoài nghi thân phận của Long Nhã Nhàn không đơn giản, nhưng không ngờ Long Nhã Nhàn là người của gia tộc họ Long, còn là con gái út của Thất Trưởng Lão. Lẽ nào đây chính là ý trời sao! Chẳng trách lần đầu tiên mình nhìn thấy Long Nhã Nhàn lại cảm thấy sự tang thương, cô đơn, hiu quạnh trong ánh mắt của chị ta! Thì ra là như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc nghi hoặc hỏi: “Anh biết Long Nhã Nhàn?”
“Không chỉ biết, mà còn có chút thân! Con gái của chị ta hiện tại đang ở chỗ mẹ của tôi”, Đông Phương Hạ đem tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc mình và Long Nhã Nhàn quen biết nhau kể cho Lãnh Lạc nghe.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nghe xong lời kể của Đông Phương Hạ, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lãnh Lạc thoáng chút kinh ngạc! Hỏi: “Nếu nói như vậy, người của Đại Trưởng Lão đã tìm được Long Nhã Nhàn! Long Nhã Nhàn đuổi theo, chắc hẳn là để con gái chị ấy không bị làm hại! Nhưng, chị ấy sẽ lành ít dữ nhiều. Chỉ là không biết chị ấy sẽ để danh sách đó ở đâu! Nếu là để trong quán cơm của chị ấy, chỗ đó đã bị thiêu hủy rồi”.
Đột nhiên, trong đầu Đông Phương Hạ nghĩ đến buổi tối nhóm người Long Nhã Nhàn gặp phải tập kích, những lời BạchVỹ nói với mình, Long Nhã Nhàn đã đuổi theo! Trong hoàn cảnh như thế, chị ta sao lại có thể dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Bạch Vỹ và Đồng Đồng chứ! Lúc đó mình đã lầm tưởng ánh mắt của Long Nhã Nhàn là chị ta không yên tâm về Đồng Đồng, bây giờ nghĩ lại! Đông Phương Hạ mới biết hàm ý trong đó. Ngay lập tức, khóe miệng liền hiện lên nụ cười tà mị! Đôi mắt sâu híp lại.
Nhìn thấy nụ cười này của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc khẽ ngây ra! Hỏi: “Có phải anh biết danh sách ở đâu không?”
“Lúc trước không biết, bây giờ thì biết rồi!”
“Ở đâu?”
Lãnh Lạc vội vàng hỏi, dẫu sao danh sách đó cũng vô cùng quan trọng!
Đông Phương Hạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang sốt ruột của Lãnh Lạc, thờ ơ nói: “Sao tôi phải nói cho cô biết!”
“Bek Ji, đây là chuyện quan trọng! Anh nghiêm túc một chút, danh sách đó một khi rơi vào tay Đại Trưởng Lão, sau khi ông ta bí mật xử lí hết toàn bộ những người của ông ngoại tôi, chúng ta sẽ bị động! Ông ta làm gì chúng ta cũng không biết”.
Lãnh Lạc đúng là bó tay với Đông Phương Ha !
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có suy nghĩ làm mình làm mẩy với mình, đúng là tên xấu xa.
“Nghiêm túc? Bây giờ tôi đang đau đầu, cô biết không? Trong chớp mắt, chuyện vốn là của Long tộc cô, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ mọi chuyện đều đè lên người tôi! Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng ông lão già mà không chết đó bàn bạc với ông ngoại của cô gả cô cho tôi thì cô là vợ của tôi! Tôi còn chưa gật đầu đâu”.
Lời này của Đông Phương Hạ không phải thật lòng, là muốn đùa với Lãnh Lạc! Nửa đêm, trong đầu anh bỗng nhiên biết thêm rất nhiều chuyện mà trước đây mình không biết, anh đang bực bội, cũng muốn thả lỏng một chút!
Nhưng Lãnh Lạc không biết suy nghĩ của Đông Phương Hạ, cô ấy nghe thấy Đông Phương Hạ nói như vậy, đột nhiên vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Vì chuyện lớn của gia tộc, tôi không quan tâm sẽ gả cho ai, cũng không cần anh gật đầu, nhưng anh đừng quên anh là người thừa kế tương lai của Long tộc tôi, còn là đồ đệ của lão tổ tông, anh không thoái thác được trách nhiệm! Đợi anh tìm được người của Lôi tộc, khởi động cửa kho báu, lấy được danh sách trong đó, tìm được đời sau của ‘chiến thần đỉnh cao’, chúng ta ai đi đường của người nấy! Nhưng trước đó, tôi mong rằng lúc anh nói chuyện với tôi thì nghiêm chỉnh một chút! Đừng có cười cượt với chuyện lớn”.
Đông Phương Hạ nghe xong, cười không được khóc không xong, rõ ràng chỉ là nói đùa, sao Lãnh Lạc lại coi là thật! Điện Thiểm và Bôn Lôi là người của đại trưởng lão, vậy thì không có liên quan đến Lãnh Lạc, sau khi biết sự thực, mình cũng không trách cô ấy rồi! Bảo mình làm tộc trưởng của Long tộc, mình mới không thèm đó! Có quyền có thế thì làm sao, có sánh được với cuộc sống hạnh phúc của một gia đình không!
“Tôi không có hứng thú với vị trí trưởng tộc Long tộc các cô! Đợi sau khi tôi tiêu diệt đại trưởng lão chó chết gì đó, vị trí trưởng tộc, gia tộc các cô tự bàn bạc quyết định! Còn bản danh sách đó, các cô yên tâm, không vào tay người khác được đâu”.
“Như vậy là tốt nhất!”
Vị trí trưởng tộc của Long tộc, trong gia tộc, không biết có bao nhiêu người muốn có được. Bek Ji này, thật đúng là không đoán được anh ta đang nghĩ gì trong lòng! Có thể ngồi lên vị trí đó, đồng nghĩa với dẫm lên toàn bộ bang phái xã hội đen trên thế giới xuống dưới chân, có thể hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm, Bek Ji lại không muốn ngồi!
“Đúng rồi Lãnh Lạc, tôi hỏi cô một chuyện!”
“Những chuyện không quan trọng, tốt nhất anh đừng hỏi, tôi không có tinh thần lãng phí thời gian với anh!”
Lãnh Lạc đáp lại một câu, cũng không nhìn Đông Phương Hạ, suýt khiến Đông Phương Hạ tức chết! Giờ phút này, Đông Phương Hạ thực sự muốn cho Lãnh Lạc một cái bạt tai.
“Sau khi tôi về đến Yên Kinh, có phải cô phái người mai phục bên cạnh tôi, âm thầm theo dõi tôi không?”