Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 782“Muốn chạy…không dễ như vậy!!”
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cơ thể hoàn mỹ của Lãnh Lạc khẽ run lên! Hơn hai mươi năm qua, đừng nói đến hôn người khác giới, ngay cả những hành động thân mật bình thường, cũng chưa từng xảy ra trên người Lãnh Lạc.
Mặc dù Đông Phương Hạ đang hôn mê, không biết Lãnh Lạc vì cứu anh mà không quan tâm đến sự dè dặt giữa nam và nữ! Nhưng đối với Lãnh Lạc mà nói, đây là nụ hôn đầu của cô ấy, mặc dù cô ấy không để ý đến điều này, nhưng nội tâm cô ấy rất mạnh mẽ, không phải người bình thường có thể chinh phục được, huống hồ Lãnh Lạc không thích Đông Phương Hạ, chỉ là trên người Đông Phương Hạ gánh vác trách nhiệm quá lớn, cô ấy không thể để Đông Phương Hạ xảy ra bất kỳ bất trắc gì.
Vào lúc này, trong lòng Lãnh Lạc vô cùng phức tạp! Không ai biết được nỗi đau và sự khó chịu trong lòng cô ấy. Trong phút chốc, lúc cảm thấy môi Đông Phương Hạ đã có sức sống! Lãnh Lạc vừa định buông ra, đỡ Đông Phương Hạ nằm xuống, đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có một hơi thở yếu ớt.
Ngay lập tức, quay khuôn mặt lạnh lùng sang! Lúc nhìn thấy là An Nhiên, Lãnh Lạc khẽ sửng sốt! Một luồng sát khí lạnh thấu xương trong nháy mắt bắn về phía An Nhiên còn đang ngớ ra.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
An Nhiên cảm nhận được hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể mình, trong nháy mắt rùng mình một cái! Kêu lên: “Em không nhìn thấy gì hết…em không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục…hai người cứ tiếp tục…tiếp tục…em không quấy rầy nữa!!”
Lúc Lãnh Lạc “tiếp nước” cho Đông Phương Hạ An Nhiên đã lặng lẽ đi lên rồi! Khổ nỗi Lãnh Lạc đã dồn hết sức lực lên người Đông Phương Hạ, không để ý đến tình hình xung quanh. Hơn nữa, cô ấy cũng không ngờ An Nhiên sẽ lặng lẽ đến đây.
Nhìn thấy An Nhiên mang theo nỗi khiếp sợ với mình nhanh như chớp chạy ra ngoài! Lãnh Lạc lập tức đỡ Đông Phương Hạ nằm xuống, rồi đuổi theo.
An Nhiên chạy ra khỏi hang động, hận mình không có tám chân! Trước khi vào hang động, cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh lão đại trêu đùa sư tỷ, sư tỷ tức giận, hai người liền đánh nhau! Nào ngờ…nào ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác xa so với những gì cậu ta tưởng tượng, người phụ nữ lạnh lùng như sư tỷ, sao lại có thể chủ động hôn lão đại chứ!
Nhưng hôn cũng đã hôn rồi! Sao lại còn bị mình nhìn thấy, đây không phải là để mình lại bị sư tỷ đánh cho một trận sao! Sư tỷ hôn lão đại bị mình nhìn thấy rồi, việc này làm thế nào đây. Vận may của mình sao lại kém như vậy chứ?
An Nhiên hiện tại thực sự hận không thể cầm dao tự sát, không có việc gì đến đây làm gì chứ! Bây giờ thì hay rồi, nhìn thấy thứ không nên thấy, không biết sư tỷ sẽ dạy dỗ mình thế nào đây.
An Nhiên thực sự muốn khóc to! Chạy đến chỗ vách núi, vừa định qua vực sâu bên đó trốn, đợi Lãnh Lạc hết tức giận rồi đi ra! Nhưng mà, đúng vào lúc này, một bóng trắng đột nhiên lướt qua trước mặt cậu ta, còn chưa nhìn rõ là thứ gì, An Nhiên liền cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm.
“Muốn chạy…không dễ như vậy!!”
Lúc An Nhiên còn đang sởn tóc gáy, một giọng nói khiến người ta nghe thấy không khỏi phát run vang lên trước mặt cậu ta.
“Rầm…”
Ngay sau đó, một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên. Cơ thể An Nhiên đã vọt ra khỏi vực sâu vạn trượng giống như chú chim nhỏ bị súng bắn trúng, sau khi vẽ ra một đường parabol hoàn hảo trong không trung, ngã bay xuống.
Mặc dù Đông Phương Hạ đang hôn mê, không biết Lãnh Lạc vì cứu anh mà không quan tâm đến sự dè dặt giữa nam và nữ! Nhưng đối với Lãnh Lạc mà nói, đây là nụ hôn đầu của cô ấy, mặc dù cô ấy không để ý đến điều này, nhưng nội tâm cô ấy rất mạnh mẽ, không phải người bình thường có thể chinh phục được, huống hồ Lãnh Lạc không thích Đông Phương Hạ, chỉ là trên người Đông Phương Hạ gánh vác trách nhiệm quá lớn, cô ấy không thể để Đông Phương Hạ xảy ra bất kỳ bất trắc gì.
Vào lúc này, trong lòng Lãnh Lạc vô cùng phức tạp! Không ai biết được nỗi đau và sự khó chịu trong lòng cô ấy. Trong phút chốc, lúc cảm thấy môi Đông Phương Hạ đã có sức sống! Lãnh Lạc vừa định buông ra, đỡ Đông Phương Hạ nằm xuống, đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có một hơi thở yếu ớt.
Ngay lập tức, quay khuôn mặt lạnh lùng sang! Lúc nhìn thấy là An Nhiên, Lãnh Lạc khẽ sửng sốt! Một luồng sát khí lạnh thấu xương trong nháy mắt bắn về phía An Nhiên còn đang ngớ ra.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
An Nhiên cảm nhận được hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể mình, trong nháy mắt rùng mình một cái! Kêu lên: “Em không nhìn thấy gì hết…em không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục…hai người cứ tiếp tục…tiếp tục…em không quấy rầy nữa!!”
Lúc Lãnh Lạc “tiếp nước” cho Đông Phương Hạ An Nhiên đã lặng lẽ đi lên rồi! Khổ nỗi Lãnh Lạc đã dồn hết sức lực lên người Đông Phương Hạ, không để ý đến tình hình xung quanh. Hơn nữa, cô ấy cũng không ngờ An Nhiên sẽ lặng lẽ đến đây.
Nhìn thấy An Nhiên mang theo nỗi khiếp sợ với mình nhanh như chớp chạy ra ngoài! Lãnh Lạc lập tức đỡ Đông Phương Hạ nằm xuống, rồi đuổi theo.
An Nhiên chạy ra khỏi hang động, hận mình không có tám chân! Trước khi vào hang động, cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh lão đại trêu đùa sư tỷ, sư tỷ tức giận, hai người liền đánh nhau! Nào ngờ…nào ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác xa so với những gì cậu ta tưởng tượng, người phụ nữ lạnh lùng như sư tỷ, sao lại có thể chủ động hôn lão đại chứ!
Nhưng hôn cũng đã hôn rồi! Sao lại còn bị mình nhìn thấy, đây không phải là để mình lại bị sư tỷ đánh cho một trận sao! Sư tỷ hôn lão đại bị mình nhìn thấy rồi, việc này làm thế nào đây. Vận may của mình sao lại kém như vậy chứ?
An Nhiên hiện tại thực sự hận không thể cầm dao tự sát, không có việc gì đến đây làm gì chứ! Bây giờ thì hay rồi, nhìn thấy thứ không nên thấy, không biết sư tỷ sẽ dạy dỗ mình thế nào đây.
An Nhiên thực sự muốn khóc to! Chạy đến chỗ vách núi, vừa định qua vực sâu bên đó trốn, đợi Lãnh Lạc hết tức giận rồi đi ra! Nhưng mà, đúng vào lúc này, một bóng trắng đột nhiên lướt qua trước mặt cậu ta, còn chưa nhìn rõ là thứ gì, An Nhiên liền cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm.
“Muốn chạy…không dễ như vậy!!”
Lúc An Nhiên còn đang sởn tóc gáy, một giọng nói khiến người ta nghe thấy không khỏi phát run vang lên trước mặt cậu ta.
“Rầm…”
Ngay sau đó, một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên. Cơ thể An Nhiên đã vọt ra khỏi vực sâu vạn trượng giống như chú chim nhỏ bị súng bắn trúng, sau khi vẽ ra một đường parabol hoàn hảo trong không trung, ngã bay xuống.