Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Đạt được ý đồ
“Ra tay đi, dứt khoát lên!”
“Được, vậy tôi sẽ cho các anh được toại nguyện”, Đông Phương Hạ cắn răng nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc này, Tây Môn Kiếm bất chợt đứng lên. Lúc đầu anh ta không hiểu ý của Đông Phương Hạ, nhưng sau chuyện của Tu Kiệt, anh ta đã hiểu ra, bèn lên tiếng cầu xin.
“Huyết Lang, cho bọn họ một con đường sống đi. Tuy rằng nhà họ Tư Mã từ bỏ bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng rất đáng mặt đàn ông, thà chết cũng không muốn tàn sát anh em mình, Lang Quân chúng ta luôn kính trọng những người như thế”.
“Đúng thế, Huyết Lang, vừa rồi lập trường của đôi bên khác nhau, chém giết nhau cũng là chuyện dễ hiểu. Hiện nay nhà họ Tư Mã làm như thế, tôi tin bọn họ sẽ không đối địch với chúng ta nữa, cho bọn họ một con đường, để bọn họ đi đi. Tạ Vũ Thần này thực sự không thể ra tay với người như thế được, tôi thà đánh một trận nữa với bọn họ còn hơn”.
Khi nhìn thấy Tây Môn Kiếm nháy mắt với mình, Tạ Vũ Thần lập tức hiểu ra, lên tiếng tán thành ngay.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Nam Cung Diệc Phi đã nhìn ra được điều gì đó, cô kéo tay Đông Phương Hạ, nài nỉ: “Đông Phương Hạ, chẳng phải anh coi tình anh em còn quan trọng hơn tình yêu sao? Lúc trước anh còn vì thế mà vứt bỏ em nữa, hiện tại anh em của anh lên tiếng rồi, anh đồng ý đi mà. Bọn họ toàn là những người có nghĩa khí, có thể nói là tấm gương cho các anh em trong Lang Quân đấy”, Diệc Phi nói dối không cần bản nháp.
“Cám ơn hai anh và cô đây đã cầu xin thay cho chúng tôi, nhưng nếu bảo chúng tôi tàn sát lẫn nhau thì tuyệt đối là điều không thể. Các anh hãy ra tay đi! Được chết dưới tay những người như các anh, bọn tôi chết cũng không còn gì tiếc nuối!”
Người vừa đánh với Tây Môn Kiếm cảm động đến mức rơm rớm nước mắt ấy. Vào thời khắc nguy nan, bọn họ nhất quyết không chịu vứt bỏ các anh em của mình, mấy người Tây Môn Kiếm cầu xin thay bọn họ, hiển nhiên là bọn họ rất cảm động.
Một lát sau, Đông Phương Hạ ngước mắt nhìn những người đó rồi thở dài một hơi: “Các anh đi đi, nhà họ Tư Mã thật sự không đáng để các anh đánh đổi mạng sống. Tôi không giết các anh, một là bởi vì người của tôi sinh lòng cảm động vì tình cảm anh em của các anh, hai là chính bản thân tôi cũng bội phục các anh, bội phục tài năng và năng lực chiến đấu tập thể của các anh. Sau khi rời khỏi đây, đừng sống ở đây nữa, nếu nhà họ Tư Mã biết tôi thả các anh, chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành đuổi giết. Tôi có ít tiền, các anh cầm rồi đi ngay trong đêm đi”.
Dứt lời, Đông Phương Hạ lấy ra một tấm thẻ, đưa cho người đàn ông dẫn đầu, sau đó ôm Diệc Phi, dẫn đám Tây Môn Kiếm đi ra khỏi rừng cây.
Lúc ra khỏi rừng cây, Nam Cung Diệc Phi nhìn nụ cười gian trên mặt Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm và Tạ Vũ Thần thì giơ ngón tay cái lên với anh. Nếu bọn họ đoán không nhầm thì lần này nhà họ Tư Mã sẽ mất cả chì lẫn chài, vất vả chiêu mộ nhân tài, đến cuối cùng lại hời cho Lang Quân.
Quả nhiên, nhóm Đông Phương Hạ vừa ra tới đường cái, mười mấy người lính xuất ngũ vội vàng đuổi theo.
“Huyết Lang, chờ một lát!”
Nghe vậy, đám Nam Cung Diệc Phi càng thêm bội phục Đông Phương Hạ. Đông Phương Hạ khấp khởi mừng thầm, anh xoay người lại, thấy những người đó đã băng bó sơ qua, cũng âm thầm gật đầu.
“Sao thế, có phải lo rằng trong thẻ không đủ tiền không? Tôi nhớ trong đó có hơn một triệu đấy, chắc các anh cũng không tiêu nhiều đâu”.
Biết trong tấm thẻ mà Đông Phương Hạ đưa có hơn một triệu, cả đám sững sờ cả người. Nhà họ Tư Mã thuê bọn họ giết người cũng chỉ trả ba triệu mà thôi, không ngờ Huyết Lang lại hào phóng cho bọn họ những một triệu.
“Không không không… không phải như thế. Huyết Lang, anh em chúng tôi bàn với nhau rồi, nhà họ Tư Mã coi tính mạng của chúng tôi như cỏ rác, Tu Kiệt sẵn sàng vứt bỏ chúng tôi trong thời khắc nguy nan, anh em chúng tôi chỉ hận không thể chém loại người bội bạc ấy thành hàng ngàn mảnh. Còn Lang Quân, vừa rồi chúng tôi hết sức cảm động khi hai anh đây cầu xin giúp, vậy nên mong Huyết Lang đừng chê chúng tôi, để chúng tôi gia nhập vào Lang Quân và đi theo cậu!”
“Mong Huyết Lang đồng ý!”
Mười mấy người lính xuất ngũ quỳ một gối trước mặt Đông Phương Hạ, thái độ thành khẩn, vẻ mặt van lơn.
“Được, vậy tôi sẽ cho các anh được toại nguyện”, Đông Phương Hạ cắn răng nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc này, Tây Môn Kiếm bất chợt đứng lên. Lúc đầu anh ta không hiểu ý của Đông Phương Hạ, nhưng sau chuyện của Tu Kiệt, anh ta đã hiểu ra, bèn lên tiếng cầu xin.
“Huyết Lang, cho bọn họ một con đường sống đi. Tuy rằng nhà họ Tư Mã từ bỏ bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng rất đáng mặt đàn ông, thà chết cũng không muốn tàn sát anh em mình, Lang Quân chúng ta luôn kính trọng những người như thế”.
“Đúng thế, Huyết Lang, vừa rồi lập trường của đôi bên khác nhau, chém giết nhau cũng là chuyện dễ hiểu. Hiện nay nhà họ Tư Mã làm như thế, tôi tin bọn họ sẽ không đối địch với chúng ta nữa, cho bọn họ một con đường, để bọn họ đi đi. Tạ Vũ Thần này thực sự không thể ra tay với người như thế được, tôi thà đánh một trận nữa với bọn họ còn hơn”.
Khi nhìn thấy Tây Môn Kiếm nháy mắt với mình, Tạ Vũ Thần lập tức hiểu ra, lên tiếng tán thành ngay.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Nam Cung Diệc Phi đã nhìn ra được điều gì đó, cô kéo tay Đông Phương Hạ, nài nỉ: “Đông Phương Hạ, chẳng phải anh coi tình anh em còn quan trọng hơn tình yêu sao? Lúc trước anh còn vì thế mà vứt bỏ em nữa, hiện tại anh em của anh lên tiếng rồi, anh đồng ý đi mà. Bọn họ toàn là những người có nghĩa khí, có thể nói là tấm gương cho các anh em trong Lang Quân đấy”, Diệc Phi nói dối không cần bản nháp.
“Cám ơn hai anh và cô đây đã cầu xin thay cho chúng tôi, nhưng nếu bảo chúng tôi tàn sát lẫn nhau thì tuyệt đối là điều không thể. Các anh hãy ra tay đi! Được chết dưới tay những người như các anh, bọn tôi chết cũng không còn gì tiếc nuối!”
Người vừa đánh với Tây Môn Kiếm cảm động đến mức rơm rớm nước mắt ấy. Vào thời khắc nguy nan, bọn họ nhất quyết không chịu vứt bỏ các anh em của mình, mấy người Tây Môn Kiếm cầu xin thay bọn họ, hiển nhiên là bọn họ rất cảm động.
Một lát sau, Đông Phương Hạ ngước mắt nhìn những người đó rồi thở dài một hơi: “Các anh đi đi, nhà họ Tư Mã thật sự không đáng để các anh đánh đổi mạng sống. Tôi không giết các anh, một là bởi vì người của tôi sinh lòng cảm động vì tình cảm anh em của các anh, hai là chính bản thân tôi cũng bội phục các anh, bội phục tài năng và năng lực chiến đấu tập thể của các anh. Sau khi rời khỏi đây, đừng sống ở đây nữa, nếu nhà họ Tư Mã biết tôi thả các anh, chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành đuổi giết. Tôi có ít tiền, các anh cầm rồi đi ngay trong đêm đi”.
Dứt lời, Đông Phương Hạ lấy ra một tấm thẻ, đưa cho người đàn ông dẫn đầu, sau đó ôm Diệc Phi, dẫn đám Tây Môn Kiếm đi ra khỏi rừng cây.
Lúc ra khỏi rừng cây, Nam Cung Diệc Phi nhìn nụ cười gian trên mặt Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm và Tạ Vũ Thần thì giơ ngón tay cái lên với anh. Nếu bọn họ đoán không nhầm thì lần này nhà họ Tư Mã sẽ mất cả chì lẫn chài, vất vả chiêu mộ nhân tài, đến cuối cùng lại hời cho Lang Quân.
Quả nhiên, nhóm Đông Phương Hạ vừa ra tới đường cái, mười mấy người lính xuất ngũ vội vàng đuổi theo.
“Huyết Lang, chờ một lát!”
Nghe vậy, đám Nam Cung Diệc Phi càng thêm bội phục Đông Phương Hạ. Đông Phương Hạ khấp khởi mừng thầm, anh xoay người lại, thấy những người đó đã băng bó sơ qua, cũng âm thầm gật đầu.
“Sao thế, có phải lo rằng trong thẻ không đủ tiền không? Tôi nhớ trong đó có hơn một triệu đấy, chắc các anh cũng không tiêu nhiều đâu”.
Biết trong tấm thẻ mà Đông Phương Hạ đưa có hơn một triệu, cả đám sững sờ cả người. Nhà họ Tư Mã thuê bọn họ giết người cũng chỉ trả ba triệu mà thôi, không ngờ Huyết Lang lại hào phóng cho bọn họ những một triệu.
“Không không không… không phải như thế. Huyết Lang, anh em chúng tôi bàn với nhau rồi, nhà họ Tư Mã coi tính mạng của chúng tôi như cỏ rác, Tu Kiệt sẵn sàng vứt bỏ chúng tôi trong thời khắc nguy nan, anh em chúng tôi chỉ hận không thể chém loại người bội bạc ấy thành hàng ngàn mảnh. Còn Lang Quân, vừa rồi chúng tôi hết sức cảm động khi hai anh đây cầu xin giúp, vậy nên mong Huyết Lang đừng chê chúng tôi, để chúng tôi gia nhập vào Lang Quân và đi theo cậu!”
“Mong Huyết Lang đồng ý!”
Mười mấy người lính xuất ngũ quỳ một gối trước mặt Đông Phương Hạ, thái độ thành khẩn, vẻ mặt van lơn.