Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-524
Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 524: Muốn bị chửi
Ngày hôm sau, một bữa tiệc trà khiêm tốn được tổ chức như đã định ở khách sạn Đế Hào của thành phố này, vì vậy tụ tập rất nhiều nhà doanh nghiệp, cảnh tượng có thể nói là vô cùng long trọng, nhưng giới truyền thống lại không tiết lộ một chút tin tức nào, đủ để thấy rằng mọi người đều muốn nói chuyện riêng tư một cách lặng lẽ.
Nếu như Hoàng Hữu Danh có thể giải quyết chuyện này xong xuôi thì Hà Gia Nhạc nhất định sẽ nợ ông ta một ân tình lớn, cho dù không giải quyết ổn thỏa, cũng vẫn mang ơn mình.
Sáu giờ tối, Hoàng Hữu Danh đến sớm hơn so với giờ hẹn, trong sảnh lớn một số nhà cung cấp vật liệu ở địa phương đã có mặt, Lương Lực Cao cũng ở đó. “Xin chào Thư ký Hoàng!”
Mọi người lần lượt cất tiếng chào hỏi, Hoàng Hữu Danh mỉm cười rồi vẫy tay ra hiệu cho đám đông ngồi vào chỗ của mình, vừa mới ngồi xuống ông ta đã hỏi: “Gần đây ngành sản xuất có bị ảnh hưởng hay không?” “Chúng tôi vẫn ổn, khoảng thời gian trước chỉ có nhà máy Điện tử Thủy Hoàn ép giá hơi thấp, nhưng bây giờ thì tốt rồi thị trường đang hồi sinh, khiến chúng tôi cũng có thêm nhiều sự lựa chọn hơn. “Hơn nữa lượng hàng hóa xuất đi cũng cao hơn, nhất định cần phải trừng trị nghiêm khắc đối với hành vi lũng đoạn của Điện tử Thủy Hoàn. “Đúng dấy, trước kia tôi luôn phải nhìn sắc mặt của họ, thậm chí muốn gặp được Lục Tam Phong cũng rất khó khăn.” Lương Lực Cao không khỏi mở miệng nói: “Bây giờ thị trường đã khởi sắc, nếu anh không mua thì còn nhà khác, hơn nữa tăng thêm việc làm cho lao động, khoảng thời gian gần đây xưởng của chúng tôi lại tuyển thêm hàng trăm công nhân mới nữa.”
Cầm tiền của ai thì phải giúp người đó nói chuyện, nguyên tắc này từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi.
Những nhà cung cấp vật liệu này không muốn quay trở lại thời gian trước, thị trường đều nằm trong tay của Điện tử Thủy Hoàn, một thị trường cạnh tranh khốc liệt như này mới là hoàn cảnh có lợi nhất cho họ.
Giờ phút này Lương Lực Cao đã xả hết tất cả những uất ức mà anh ta cảm nhận được ở trong văn phòng của
Lục Tam Phong lúc trước.
Hoàng Hữu Danh liên tục gật đầu. Cuộc đối đầu căng thẳng trên thị trường như vậy sẽ không làm tổn hại đến thị trường thứ cấp, mà ngược lại sẽ chỉ càng trở nên phát đạt hơn, kẻ phải chịu thua thiệt chỉ có Điện tử Thủy Hoàn mà thôi.
Xét mọi mặt thì đây là một chuyện tốt.
Khi đám người đang bàn tán xôn xao thì khách mời lần lượt bước vào hội trường, mọi người đều chào hỏi nhau, khi sếp Trịnh nhìn thấy Lý Thành Kiên, ông ta kích động chạy đến và dang rộng hai tay của mình ra ôm lấy. "Chủ tịch Lý, người anh em tri kỷ của tôi!" “Sếp Trịnh, anh vẫn mạnh giỏi chứ!” Lý Thành Kiên vui vẻ nhìn ông ta, trông hai người giống như anh em đã xa cách nhiều năm vậy, nói không hết chuyện.
Mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra rất nhiệt tình, có người là năm ngoái vẫn còn là đối thủ của nhau, nhưng giờ phút này ai cũng đều có chung kẻ thù, như thể một bữa tiệc tụ hội lớn vậy.
Đã gần bảy giờ, sắc trời âm u, đèn đường ở ngoài cửa khách sạn vừa được bật lên phát ra ánh sáng mờ ảo, Lục Tam Phong bước xuống xe rồi sửa sang lại bộ vest trên người một chút.
Phùng Chính Anh đi tới, lo lắng nói: "Anh Phong, bữa tiệc ngày hôm nay rất bất lợi cho anh. Nếu muốn hòa giải thì chắc chắn anh phải nhượng bộ. Em nghĩ anh không nên đến đây thì hơn.
Trương Phượng Tiên đang đứng bên cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng thế, nhưng nếu anh ta không đến sẽ khiến Hoàng Hữu Danh mất thể diện nên dù thế nào thì vẫn phải đi." "Thật sự cho rằng tôi đang trông chờ việc giảng hòa sao?" Lục Tam Phong bật cười giễu cợt, tỏ ra khinh thường. Anh hiểu quá rõ về thời đại này, mong họ giải quyết được vấn đề vi phạm bản quyền thì đúng là hoang đường, bất cứ thứ gì cũng đều phải trải giai đoạn phát triển điên cuồng trong thời kỳ đầu của quá trình phát triển.
Chỉ khi cỏ mọc dày lên cứng cáp mới có thể cắt tỉa được, trước khi có thể chịu đựng được những việc đó thì bạn sẽ không thể động tới dao kéo, Lục Tam Phong hiểu chân lý này rõ hơn ai hết. “Hôm nay đến đây chính là để xả hơi một chút!” Lục Tam Phong khẽ nói. “Xả hơi?” Phùng Chính Anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Trương Phượng Tiên ở bên cạnh mở miệng nhỏ giọng giải thích: “Chính là đến đến đây để mắng người.
Lục Tam Phong sải bước đi vào sảnh lớn của khách sạn, sau đó lên lầu rồi đưa thư mời ra, anh đang định bước vào thì Thư ký Thôi chạy đến rồi nói: "Tổng giám đốc Lục, chờ một chút!"
Anh quay đầu lại rồi nhìn anh đầy băn khoăn: "Có chuyện gì vậy?" "Thư ký Hoàng muốn nói chuyện với anh. Ông ấy đang ở phòng khách." Thư ký Thôi làm một động tác mời rồi nói: “Mời đi bên này!” “Hai người cứ vào trước đi.” Lục Tam Phong dặn dò hai người Trương Phượng Tiên sau đó đi theo Thư ký Thôi.
Trong phòng khách, Hoàng Hữ Danh đang uống trà, nhìn thấy Lục Tam Phong đẩy cửa bước vào, ông ta thản nhiên mở miệng nói: “Ngồi đi!”
Lục Tam Phong ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, rồi nhìn chằm chằm vào Hoàng Hữu Danh nhưng không hề lên tiếng. “Tại sao cậu không nói gì vậy?” Hoàng Hữu Danh ngẩng đầu lên rồi hỏi. "Ông muốn tôi nói cái gì? Tôi hiện tại ngoài việc kêu oan ra thì không còn gì để nói." Lục Tam Phong khẽ nói. "Cậu cũng đã kiếm đủ nhiều rồi, sao người như cậu lại không biết thỏa mãn chứ? Thử nghĩ mà xem, cuộc sống của cậu vào ba bốn năm trước so với bây giờ... "Đó là điều tôi đáng được hưởng, là do bản thân tôi tự cố gắng phấn đấu chứ không phải do ai ban tặng, có đủ hay không thì đó là chuyện của tôi. " Lục Tam Phong ngắt lời ông ta. “Nhìn tính tình của cậu, nóng nảy xốc nổi, tôi đã từng nói với cậu rồi, bản cho nhà đầu tư nước ngoài đi, làm như vậy cậu cũng lấy được tiền mặt, không cần phải mạo hiểm, làm gì có chuyện lội sông mà giày không ướt chứ?” Hoàng Hữu Danh nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài rồi nói: "Không có người nào liên tục thành công trong kinh doanh!" "Vì vậy, tôi đã bỏ ra một trăm năm mươi triệu để thành lập công ty rồi đổi cổ phần để lấy độc quyền, cho nên tôi xứng đáng bị như vậy, cũng không cần tiếp tục nghiên cứu và mở rộng thị trường trong nước nữa. Việc khởi kiện thì bị tòa án gác lại, Hà Gia Nhạc liên tục gọi điện thoại kêu giảng hòa, nói chuyện tử tế, nhưng cái đám người khốn nạn ăn thịt người không nhả xương kia bàn con mẹ nó ý." "Cậu nói chuyện có thể đừng quá khích được không?" Hoàng Hữu Danh cau mày lại. "Tôi không mong chờ ông có thể làm được bất cứ điều gì. Ông là một quan chức nhà nước cho nên phải suy xét đến tình hình chung. Trong mắt ông không hề có đúng sai mà chỉ có tay trái và tay phải. Nếu tay trái nặng hơn thì ông sẽ ném cánh tay phải đi và ngược lại." Lục Tam Phong tự rót cho mình một cốc nước sau đó nói: "Tôi cũng nói thẳng hôm nay tôi đến đây là để xả hơi mắng người." "Lục Tam Phong, để tôi nói với cậu điều này, thị trường đã mất kiểm soát, ngành sản xuất TV sẽ không thể phục hồi lại trong một khoảng thời gian ngắn được, số cổ phần mà cậu lúc đó không chịu bán cho nhà đầu tư nước ngoài, thì bây giờ tôi có thể giúp cậu bằng cách sát nhập vào với công ty nhà nước. Trước hết làm giảm bớt áp lực nợ nần cho cậu, sau đó chính quyền thành phố hoặc ngân hàng địa phương sẽ rót vốn. Cậu vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị như cũ, làm như vậy sau này cậu sẽ phát triển càng vững vàng hơn." Hoàng Hữu Danh nói ra những lời trong lòng mình. “Chiếm cổ phần là bao nhiêu?” Lục Tam Phong cười tủm tỉm nhìn ông ta. "Bốn mươi chín phần trăm! Đương nhiên có thể bàn bạc lại chi tiết." Hiện tại Lục Tam Phong có hơn tám mươi phần trăm cổ phần tại Điện tử Thủy Hoàn, ngoại trừ năm phần trăm của ông Phùng ra thì số còn lại là phần thưởng dành cho nhân viên.
Nếu sở hữu hơn bốn mươi phần trăm cổ phần, Lục Tam Phong có thể bị mất quyền quản lý công ty trước sự biểu quyết của hội đồng quản trị bất cứ lúc nào, không phải ông ta muốn anh càng phát triển vững chãi hơn trong tương lai.
Mà thay vào đó là muốn kiểm soát, chỉ cần Điện tử Thủy Hoàn không tiến hành cải cách thì nó sẽ phát triển thành một công ty điện tử vô cùng khổng lồ trong nước, suy xét dựa theo tình hình thị trường hiện tại, hoàn toàn không có vấn đề gì khi trở thành công ty cấp một. "Ông Hoàng, nếu một ngày tôi không thể kiểm soát được Điện tử Thủy Hoàn thì tôi sẽ bán toàn bộ số cổ phần của mình đi, rồi dùng số tiền đó lại mở một công ty khác. Nếu như chọc giận tôi, thì đến lúc đó tôi sẽ thành lập một công ty điện tử khác và tự tay phá hủy Điện tử Thủy Hoàn. Ông cho rằng tôi có năng lực này không?” Lục Tam Phong nhìn ông ta với một nụ cười như có như không.
Hoàng Hữu Danh thở dài nói: "Đừng tỏ ra đối địch, dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta tôi vẫn rất muốn giúp cậu!" "Mố quan hệ giữa hai chúng ta à, nếu như tôi gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông, thì ông sẽ tự tay làm thịt tôi, tôi nói như vậy đúng chứ?" Lục Tam Phong uống một ngụm trà rồi nói: "Tôi không muốn giấu giếm điều gì, thành thật mà nói, tôi còn có đường lui, cảm ơn ông đã giúp đỡ!” "Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, cũng vì tốt cho cậu mà thôi, ban đầu hai chúng ta đến từ một thành phố nhỏ, cậu trở thành một ông chủ lớn, chúng ta đã chênh lệch quá nhiều rồi." Hoàng Hữu Danh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Lục Tam Phong mỉm cười có chút châm chọc, nhịn không được mở miệng nói: "Tôi đã không còn tác dụng đối với ông mà thôi, kể từ khi tôi muốn chạy ra ngoài, không chấp nhận vốn đầu tư của nước ngoài thì ông đã biết, tôi không thể trợ giúp được gì nhiều cho ông, đối với anh trợ giúp không lớn, tôi có thể hiểu, nhưng vẫn phải cảm ơn ông. "Đừng khách khí! " Hoàng Hữu Danh mở cửa bước ra ngoài, sau đó nói: "Mọi người đều đến đông đủ cả rồi, vào hội trường thôi!"
Lục Tam Phong đứng dậy rời khỏi, cả hội trường có hơn một trăm người, ngoại trừ người phụ trách các doanh nghiệp lớn ra, thì còn có rất nhiều nhà sản xuất nguyên vật liệu và nhà cung cấp, đều là xí nghiệp liên doanh.
Khi Hoàng Hữu Doanh tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt tập trung lên người ông ta, ngay sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong ở phía say với đủ loại ánh mắt, có người châm chọc, có khinh thường, có mỉa mai.
Rất nhiều người nhìn Lục Tam Phong, trong lòng đều đang suy nghĩ, không phải ban đầu muốn gặp anh một lần cũng khó hay sao, bây giò mới bao lâu đã thê thảm rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay chứ.
Lúc ấy tôi cầu xin anh, còn hiện tại đến lượt anh cầu xin tôi, có lẽ là bởi vì đã từng ở trước mặt Lục Tam Phong lộ ra nụ cười thấp hèn nhất, nên giờ phút này họ muốn đòi lại gấp trăm lần. "Tổng giám đốc Lục, chúng ta lại gặp mặt rồi." Lương Lực Cao trong tay bưng một ly rượu sâm banh, mở miệng nói với Lục Tam Phong, anh ta đứng ở đó ánh mắt khẽ nhìn thoáng, sau đó hơi nheo lại toát ra vẻ khinh thường, khóe miệng cười nói: "Cậu chính là thần tượng của tôi đó!” "Anh cười gì chứ? Có gì đáng cười như vậy sao? " Vẻ mặt Lục Tam Phong trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào anh ta rồi hỏi: "Anh có biết trong anh rất khó coi hay không? Khi cười lên còn xấu xí hơn nữa!
Lương Lực Cao không nghĩ tới anh lại trực tiếp công kích vẻ ngoài của mình, ngay lập tức trừng mắt rồi nói: Lục Tam Phong, tôi lớn tuổi hơn cậu đó, cậu ít nhất. "Sống nhiều hơn tôi hai năm thì rất ngầu à? Tôi là thần tượng của anh, nhưng anh đã làm gì sau lưng tôi chứ? Mượn danh nghĩa của tôi rồi nói rằng mình nhà cung cấp của tôi, bán bản mạch chủ với giá cao cho các doanh nghiệp khác, đây chính là những gì bạn anh đã làm sao? " Lục Tam Phong lên tiếng hỏi. "Tôi...cậu, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hề làm điều đó, tôi là một người làm ăn chân chính" Tổng giám đốc Lương hơi hoảng hốt. "Anh tìm một tấm gương tự soi lại mình đi, người như anh cũng có thể mở một doanh nghiệp làm ăn chân chính à? Tôi buồn cười chết mất!" Lục Tam Phong quan sát anh ta rồi quát lên: "Người đã xấu còn hay làm trò "
Phùng Chính Anh sững sờ cầm cái đĩa nhỏ trên tay, quên cả việc đưa thức ăn vào miệng, làm sao vừa tới đã chửi bậy vậy?
Trương Phương Tiên kéo anh ta một chút rồi nói nhỏ: “Đứng lùi lại phía sau, cẩn thận không khéo bị thương, cử ăn uống đi, no nê rồi thì về nhà ngủ.”
Trong đám đông có người không phục khẽ nói: "Đúng là có bệnh, vừa đến đã chửi Tổng giám đốc Lương rồi à? Ai chọc tức anh ta vậy hả?" "Người anh em, đừng có xúc động, đứng lùi lại đi, anh đây đã từng trải nghiệm trạng thái này của anh ta rồi, đừng có để bị chửi cậu mắng không lại anh ta đâu." Một người ở bên cạnh kéo anh ta lại.
Người đó rõ ràng tỏ ra không vui.
Sếp Trịnh khẽ họ một tiếng cùng với mấy người Lý Thành Kiên, Tổng giám đốc Hầu đã từng Đại hội ngành Điện tử lần thứ nhất đều âm thầm lùi lại một bước.