Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
"Lần này bố mẹ trở về thấy con và thằng Vũ lạ lắm."
Tay cầm ly nước đang đưa lên miệng uống của Tiểu Du chợt run run khi nghe được câu nói kia của mẹ nuôi. Cô nắm chặt ly nước trong tay, cố gắng nở nụ cười che giấu đi sự khó xử trong lòng.
"Mẹ nói vậy là sao ạ? Con và chú ấy vẫn vậy thôi."
Chợt bà Trương ngồi sát lại gần Tiểu Du, nắm lấy tay cô, ân cần nói:
"Con không cần phải giấu nữa, chuyện của hai đứa bố mẹ biết trước khi về nước rồi. Là thằng Vũ gọi điện nói cho bố mẹ biết, nó dặn bố mẹ chuẩn bị tinh thần để về nước đừng sốc quá."
Tiểu Du trợn tròn hai mắt, việc này Trương Vũ chưa hề báo cho cô mà đã nói với bố mẹ rồi. Tình huống này cô xử lí không kịp.
"Anh ấy...bố mẹ...hai người biết rồi sao?"
Nhìn cái vẻ lúng túng, lắp bắp nói không nên lời của Tiểu Du mà bà Trương bật cười. Bà gật đầu như câu trả lời dành cho cô.
Sợ mẹ sẽ tức giận mà trách mắng mình, Tiểu Du vội vàng đứng lên, cúi đầu xuống nhận lỗi với mẹ:
"Mẹ, con xin lỗi vì đã giấu mẹ chuyện này. Con có tình cảm với anh Vũ từ lâu, lần này con xin về nước cũng vì mục đích muốn được bày tỏ trái tim mình với anh ấy, muốn biết thái độ của anh ấy với con ra sao. Hai đứa chúng con thực sự yêu nhau, mong mẹ không trách phạt con và anh ấy."
Bà Trương bị dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Du làm cho bất ngờ. Khi lấy lại bình tĩnh, bà kéo tay Tiểu Du ngồi xuống cạnh mình, cầm lấy tay cô, trìu mến nói:
"Con làm sao vậy? Bố mẹ đâu cấm cản con về việc này, hai đứa không cùng huyết thống yêu nhau có gì sai đâu. Chỉ là Vũ hơn con nhiều tuổi như vậy, chỉ sợ thiệt cho con thôi."
"Mẹ, mẹ đừng nói như con già lắm đi."
Không ngờ được đúng lúc này Trương Vũ bước xuống, anh còn nghe được mẹ nói xấu mình chứ. Anh tự nhận thấy mình 30 tuổi đâu phải già, thậm chí đây là độ tuổi phong độ nhất của đàn ông, có gì mà phải xấu hổ chứ.
"30 tuỏi không già nhưng so với Tiểu Du thế là hơn kha khá tuổi rồi. Con còn cãi gì nữa?" Bà Trương lườm con trai một cái.
"Mẹ chẳng hiểu gì cả, giờ người ta đang hot trend tình yêu chú cháu đấy."
"Thôi thôi, tôi biết tỏng nhà anh rồi, chỉ giỏi lừa con gái người ta vào tròng."
"Mẹ này nữa...."
Hai mẹ con Trương Vũ lời qua tiếng lại, đối đáp nhau mỗi người một câu làm không gian trong nhà vui hẳn lên. Lát sau, cả bốn người ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, nghiêm túc nói chuyện lại một lần nữa.
"Bố mẹ, chuyện của bọn con hai người đã biết rồi. Con mong bố mẹ ủng hộ thay vì phản đối." Trương Vũ nghiêm túc, nhìn thẳng vào bố mẹ mình nói.
Hai ông bà Trương nhìn nhau rồi nhìn hai đứa con ở trước mặt. Ông Trương nói:
"Bố mẹ không phải là người quá khắt khe trong vấn đề này, nếu hai đứa yêu nhau thì đến với nhau thôi. Hơn nữa từ nhỏ Tiểu Du đã sang nước ngoài với bố mẹ, con bé cũng ít giao du với các mối quan hệ làm ăn của bố nên người ngoài không hề biết Tiểu Du là con nuôi nên hai đứa đến với nhau chắc chắn không có dị nghị gì nhiều đâu."
Nghe được câu nói này của bố, trong lòng Tiểu Du và Trương Vũ vui như mở hội. Cả hai nhìn nhau cười tít mắt.
"Bọn con không sợ dị nghị, chỉ sợ bố mẹ không đồng ý thôi."
Mẹ Trương nghe vậy vội phản đối: "Có gì mà không đồng ý, mẹ và bố mấy đứa đâu lạc hậu vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Du như con dâu nuôi từ bé trong nhà mình vậy, giờ quen biết thân thiết cả đỡ ngại ngùng gì."
"Được rồi, chuyện này bố mẹ đã đồng ý, hai đứa không cần phải lo lắng gì nữa. Giờ lên gác ngủ thôi, mai còn dẫn Tiểu Du đi huỷ giấy nhận nuôi nữa." Ông Trương nói.
"Sao huỷ giấy nhận nuôi ạ?" Tiểu Du thắc mắc, không hiểu tại sao bố làm như vậy.
Trương Vũ ở bên cạnh bật cười, anh vội giải thích: "Ngốc ạ, phải huỷ quyền nhận nuôi em thì chúng ta mới đăng kí kết hôn được chứ."
[...]
Đêm nay là một đêm tuyệt vời và hanh phúc đối với Tiểu Du. Việc bố mẹ dễ dàng chấp thuận là điều cô không ngờ tới nhưng thật may khi không quá khó khăn trong việc thuyết phục bố mẹ. Trên môi Tiểu Du nở nụ cười tươi khi nghĩ đến viễn cảnh hanh phúc bên Trương Vũ và bố mẹ.
Lúc này cửa phòng tắm bật mở, Trương Vũ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông, nhanh chóng chui vào chăn ôm lấy Tiểu Du.
"Em yêu, làm chút rồi ngủ."
"Không, bố mẹ ở tầng trên đó."
"Phòng cách âm lo gì. Hơn nữa em phải mau chóng sinh cháu đi, mẹ hôm nay dặn dò anh phải nhanh cho bà một đứa cháu nội rồi."
Cuối cùng Tiểu Du vẫn không phản kháng được, giơ tay đầu hàng trước Trương Vũ. Trong cơn say tình, cô hạnh phúc nói nhỏ vào tai anh:
"Vũ, thật hạnh phúc khi được yêu anh. Em yêu anh rất nhiều."
"Anh cũng vậy, cũng yêu em, cô gái nhỏ của anh."
Và sau đó hai người cưới nhau sinh con đẻ cái và sống hạnh phúc với tình yêu của đời mình.
END.
Tay cầm ly nước đang đưa lên miệng uống của Tiểu Du chợt run run khi nghe được câu nói kia của mẹ nuôi. Cô nắm chặt ly nước trong tay, cố gắng nở nụ cười che giấu đi sự khó xử trong lòng.
"Mẹ nói vậy là sao ạ? Con và chú ấy vẫn vậy thôi."
Chợt bà Trương ngồi sát lại gần Tiểu Du, nắm lấy tay cô, ân cần nói:
"Con không cần phải giấu nữa, chuyện của hai đứa bố mẹ biết trước khi về nước rồi. Là thằng Vũ gọi điện nói cho bố mẹ biết, nó dặn bố mẹ chuẩn bị tinh thần để về nước đừng sốc quá."
Tiểu Du trợn tròn hai mắt, việc này Trương Vũ chưa hề báo cho cô mà đã nói với bố mẹ rồi. Tình huống này cô xử lí không kịp.
"Anh ấy...bố mẹ...hai người biết rồi sao?"
Nhìn cái vẻ lúng túng, lắp bắp nói không nên lời của Tiểu Du mà bà Trương bật cười. Bà gật đầu như câu trả lời dành cho cô.
Sợ mẹ sẽ tức giận mà trách mắng mình, Tiểu Du vội vàng đứng lên, cúi đầu xuống nhận lỗi với mẹ:
"Mẹ, con xin lỗi vì đã giấu mẹ chuyện này. Con có tình cảm với anh Vũ từ lâu, lần này con xin về nước cũng vì mục đích muốn được bày tỏ trái tim mình với anh ấy, muốn biết thái độ của anh ấy với con ra sao. Hai đứa chúng con thực sự yêu nhau, mong mẹ không trách phạt con và anh ấy."
Bà Trương bị dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Du làm cho bất ngờ. Khi lấy lại bình tĩnh, bà kéo tay Tiểu Du ngồi xuống cạnh mình, cầm lấy tay cô, trìu mến nói:
"Con làm sao vậy? Bố mẹ đâu cấm cản con về việc này, hai đứa không cùng huyết thống yêu nhau có gì sai đâu. Chỉ là Vũ hơn con nhiều tuổi như vậy, chỉ sợ thiệt cho con thôi."
"Mẹ, mẹ đừng nói như con già lắm đi."
Không ngờ được đúng lúc này Trương Vũ bước xuống, anh còn nghe được mẹ nói xấu mình chứ. Anh tự nhận thấy mình 30 tuổi đâu phải già, thậm chí đây là độ tuổi phong độ nhất của đàn ông, có gì mà phải xấu hổ chứ.
"30 tuỏi không già nhưng so với Tiểu Du thế là hơn kha khá tuổi rồi. Con còn cãi gì nữa?" Bà Trương lườm con trai một cái.
"Mẹ chẳng hiểu gì cả, giờ người ta đang hot trend tình yêu chú cháu đấy."
"Thôi thôi, tôi biết tỏng nhà anh rồi, chỉ giỏi lừa con gái người ta vào tròng."
"Mẹ này nữa...."
Hai mẹ con Trương Vũ lời qua tiếng lại, đối đáp nhau mỗi người một câu làm không gian trong nhà vui hẳn lên. Lát sau, cả bốn người ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, nghiêm túc nói chuyện lại một lần nữa.
"Bố mẹ, chuyện của bọn con hai người đã biết rồi. Con mong bố mẹ ủng hộ thay vì phản đối." Trương Vũ nghiêm túc, nhìn thẳng vào bố mẹ mình nói.
Hai ông bà Trương nhìn nhau rồi nhìn hai đứa con ở trước mặt. Ông Trương nói:
"Bố mẹ không phải là người quá khắt khe trong vấn đề này, nếu hai đứa yêu nhau thì đến với nhau thôi. Hơn nữa từ nhỏ Tiểu Du đã sang nước ngoài với bố mẹ, con bé cũng ít giao du với các mối quan hệ làm ăn của bố nên người ngoài không hề biết Tiểu Du là con nuôi nên hai đứa đến với nhau chắc chắn không có dị nghị gì nhiều đâu."
Nghe được câu nói này của bố, trong lòng Tiểu Du và Trương Vũ vui như mở hội. Cả hai nhìn nhau cười tít mắt.
"Bọn con không sợ dị nghị, chỉ sợ bố mẹ không đồng ý thôi."
Mẹ Trương nghe vậy vội phản đối: "Có gì mà không đồng ý, mẹ và bố mấy đứa đâu lạc hậu vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Du như con dâu nuôi từ bé trong nhà mình vậy, giờ quen biết thân thiết cả đỡ ngại ngùng gì."
"Được rồi, chuyện này bố mẹ đã đồng ý, hai đứa không cần phải lo lắng gì nữa. Giờ lên gác ngủ thôi, mai còn dẫn Tiểu Du đi huỷ giấy nhận nuôi nữa." Ông Trương nói.
"Sao huỷ giấy nhận nuôi ạ?" Tiểu Du thắc mắc, không hiểu tại sao bố làm như vậy.
Trương Vũ ở bên cạnh bật cười, anh vội giải thích: "Ngốc ạ, phải huỷ quyền nhận nuôi em thì chúng ta mới đăng kí kết hôn được chứ."
[...]
Đêm nay là một đêm tuyệt vời và hanh phúc đối với Tiểu Du. Việc bố mẹ dễ dàng chấp thuận là điều cô không ngờ tới nhưng thật may khi không quá khó khăn trong việc thuyết phục bố mẹ. Trên môi Tiểu Du nở nụ cười tươi khi nghĩ đến viễn cảnh hanh phúc bên Trương Vũ và bố mẹ.
Lúc này cửa phòng tắm bật mở, Trương Vũ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông, nhanh chóng chui vào chăn ôm lấy Tiểu Du.
"Em yêu, làm chút rồi ngủ."
"Không, bố mẹ ở tầng trên đó."
"Phòng cách âm lo gì. Hơn nữa em phải mau chóng sinh cháu đi, mẹ hôm nay dặn dò anh phải nhanh cho bà một đứa cháu nội rồi."
Cuối cùng Tiểu Du vẫn không phản kháng được, giơ tay đầu hàng trước Trương Vũ. Trong cơn say tình, cô hạnh phúc nói nhỏ vào tai anh:
"Vũ, thật hạnh phúc khi được yêu anh. Em yêu anh rất nhiều."
"Anh cũng vậy, cũng yêu em, cô gái nhỏ của anh."
Và sau đó hai người cưới nhau sinh con đẻ cái và sống hạnh phúc với tình yêu của đời mình.
END.