Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: 60: Ngoại Truyện Tưởng Định X Trình Huyền 2 - Máu Nóng Sục Sôi
Nghe thấy âm thanh này, da đầu Trình Huyền tê dại.
Đây là giọng nói của người đàn ông cô đã nghe vô số lần, thậm chí đã sớm khắc sâu trong tâm khảm.
Trầm ấm, nghe như cười như không, đột nhiên rơi vào tai cô khiến cơ thể cô có hơi nóng lên.
Trình Huyền lập tức quay đầu sang, thấy Tưởng Định lười biếng đứng ngay sau cô.
Ánh đèn neon trên đường lóa lên, người đến người đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện.
Nhưng dường như anh không hề để ý chuyện này, đến nỗi cả khẩu trang anh còn chẳng thèm đeo cơ mà.
Trình Huyền ngập ngừng, cất điện thoại đi, ánh mắt trốn tránh, mất tự nhiên cất tiếng: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh đi rồi sao?”
Tưởng Định chậm rãi nói: “Vốn là định đi, nhưng lúc đang rửa tay trong phòng lại nghe những lời em nói ngoài cửa, nên không muốn đi nữa.”
Người đàn ông từ từ đến gần cô, mang theo ý nghiên cứu tìm tòi, chốc lát sau bỗng cười nói: “Học sinh cấp ba có thể yêu đương sao?”
Trình Huyền bị mùi nước hoa lạnh lẽo trên người anh khiêu khích, cơn chột dạ qua đi: “Liên quan gì đến anh.”
Nhưng trong lòng đang đánh trống ầm ầm ---
Hóa ra những lời nói liều cô nói với Đường Du ở bên ngoài phòng vệ sinh ban nãy đã bị anh nghe thấy.
Mà vậy thì sao?
Bây giờ phản ứng của anh như vậy là có ý gì?
Trong lòng Trình Huyền hơi hỗn loạn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh suy xét lại, sao Tưởng Định có thể ghen tuông vì cô chứ, cô đâu có thể diện lớn như vậy.
Cùng lắm chỉ là chính tai nghe thấy người hâm mộ nói sẽ thoát fan nên có chút khó chịu mà thôi.
Tưởng Định không biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ khàng cười cười.
Sau đó anh đi về phía một chiếc xe ở cách đó không xa, giọng nói cũng không nhanh không chậm vang lên: “Đi thôi, đưa em đi ăn khuya.”
Trình Huyền vốn rất có cốt khí, cô muốn quên Tưởng Định, muốn cắt đứt tất cả những vọng tưởng không thiết thực của mình.
Song khi người đàn ông này chủ động tiếp cận, tất cả ý chí của cô lập tức bị đánh đổ.
Chậm rãi theo sau và lên xe của Tưởng Định.
Không có trợ lý, không có người đại diện, trong xe chỉ có hai người họ.
Cô nam quả nữ, rõ ràng không thân quen gì nhưng chẳng hiểu sao bầu không khí lại hơi kỳ lạ.
Trình Huyền một mực không lên tiếng, chỉ len lén quan sát Tưởng Định.
Anh đang chuyên tâm lái xe, vẻ mặt phản chiếu trong những ánh đèn liên tục bị bỏ lại phía sau, thoải mái biếng nhác, ngay cả đường viền cằm cũng trêu ngươi vô cùng.
Trình Huyền thu hồi ánh mắt, hít thở sâu, lặng lẽ hạ cửa sổ xe xuống, rồi có vẻ như thấy chưa đủ nên cô lại tiếp tục mở áo khoác ra.
Nóng quá đi.
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến mắt và trái tim cô nóng lên.
Tưởng Định thoáng thấy được động tác của cô nhưng không lên tiếng, khóe miệng hơi cong cong.
Anh đỗ xe tại một cửa hàng đồ ăn khuya đã kinh doanh lâu năm.
Nơi này bán các món ăn từ Quảng Đông, có phòng bao, về mặt riêng tư khá ổn, là một nơi rất nhiều người có tiếng tăm thích đến.
Tưởng Định gọi kha khá thức ăn, nhưng anh chỉ ăn một chén cháo, còn lại đều giao cho Trình Huyền: “Ăn nhiều một chút.”
Dáng vẻ quan tâm người ta vô cùng.
Mặc dù nói thẳng ra, thời điểm này hai người chẳng có quan hệ gì cả, chỉ trên mức người dưng nước lã là hai bữa cơm giao tình mà thôi.
Trình Huyền vừa suy nghĩ vừa ăn một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Tưởng Định bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Em học lớp mười hai đúng không?”
“Lớp mười hai thì làm sao?”
“Lớp mười hai chẳng phải nên học tập thật giỏi, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sao.
Thế mà em lại chạy đi xem chương trình, hôm nay em không tự học buổi tối à, ngày mai không cần đi học luôn à?”
Trình Huyền: “…”
Cô ăn một miếng thức ăn, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Gọi anh một tiếng thầy, ai ngờ anh xem mình là thầy thật.”
Tưởng Định nghe vậy lập tức cười nói: “Một ngày làm thầy, dĩ nhiên cả đời sẽ làm thầy.”
Trình Huyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Cả đời ư?”
Bầu không khí chợt trở nên vi diệu.
Dường như Tưởng Định cũng cảm thấy mình nói hơi quá, anh lấy hộp thuốc lá ra, đẩy món ăn đến trước mặt Trình Huyền: “Ăn của em đi, nói lắm quá.”
Bầu không khí dù đang lan tràn một sự gượng gạo, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh huyên náo xung quanh cuốn đi.
Hai người thoải mái trò chuyện về những chủ đề khác một hồi, Trình Huyền biết được lần này Tưởng Định sẽ ở lại thành phố C hai tháng, anh mới nhận một kịch bản phim, đoàn phim sẽ lấy cảnh ở đây.
Cái này đúng là vận mệnh đang tạo cơ hội cho cô đây mà.
Trình Huyền hứng phấn hỏi: “Vậy em có thể đến thăm đoàn phim của anh không?”
“Không thể.” Tưởng Định từ chối vô cùng kiên quyết: “Học sinh cấp ba phải đi học cho đàng hoàng, theo đuổi thần tượng nỗi gì.”
Trình Huyền “à” một tiếng, giống như đã nghe rồi.
Nhưng một lúc sau, cô lại chớp chớp mắt vài cái, nhìn Tưởng Định: “Em đâu có theo đuổi thần tượng.”
“?”
“Em theo đuổi anh mà.”
“…”
Trái tim Tưởng Định chợt nảy lên.
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc dừng lại một cách khó hiểu trước ánh mắt xinh đẹp sáng ngời của Trình Huyền, dường như đã bị thứ gì đó thu hút, anh thất thần trong vài tích tắc.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình ổn được trái tim của mình, thu lại hết mọi biểu cảm: “Bảo không được là không được.”
Trình Huyền: “…”
Mặc dù cuối cùng Tưởng Định vẫn không đồng ý với yêu cầu đến thăm đoàn phim của Trình Huyền, nhưng cô vẫn biết được địa điểm quay phim của anh thông qua lịch trình được tiết lộ từ nhóm fan.
Không kịp chờ đến cuối tuần, hôm nay có nửa ngày được nghỉ, Trình Huyền đã len lén ngồi xe đến nơi quay phim.
Trước khi đi cô không hề thông báo cho Tưởng Định, cũng không định làm gì mà cho anh một niềm vui bất ngờ.
Dù sao địa vị của cô trong lòng anh cũng chưa quan trọng đến mức là niềm vui bất ngờ.
Cô chỉ muốn gặp anh mà thôi.
Trình Huyền thích một người, chưa bao giờ cô che giấu tình cảm đó.
Tính tình cô hướng ngoại, tôn trọng tự do, làm bất cứ chuyện gì cũng nghe theo nội tâm.
Vậy nên muốn gặp sẽ đi ngay, không có kiểu làm bộ làm tịch.
_
Địa điểm quay của Tưởng Định hôm ấy ở một phòng tổng thống tại khách sạn sáu sao cao cấp, vì quy mô quay lớn, lại có một ngôi sao đang ăn khách là Tưởng Định, nên để phòng ngừa những sự cố bất ngờ, hôm đó đoàn phim đã bao cả khách sạn, toàn bộ nhân viên không phận sự đều không được tiến vào.
Vậy nên sau khi chạy đến khách sạn, Trình Huyền đã bị nhân viên khách sạn cản lại.
Trình Huyền giải thích bảo mình là bạn của Tưởng Định, đến để thăm đoàn phim của anh.
Nhưng nhân viên làm việc vẫn giữ thái độ không tốt xua đuổi cô: “Có yên đi được không, theo đuổi thần tượng thì theo cho đàng hoàng.
Cô xem bên kia thử đi, học theo người ta hộ cái, đứng đắn một chút không được à.
Nếu thật sự không phải là trò khôn vặt, cô nói mình là bạn của anh Định đúng không? Được thôi, thế gọi anh Định xuống đón cô đi.”
Cuối cùng còn cùng đồng nghiệp châm chọc cô: “Bây giờ con gái con lứa đều là kiểu không dè dặt như này à, suốt ngày mơ tưởng thần tượng là bạn mình.”
Nhân viên làm việc không tin cũng có lý do cả thôi.
Đầu tiên, mặc dù thị phi về đào hoa của Tưởng Định rất nhiều, nhưng thời điểm làm việc thì thái độ của anh rất nghiêm túc chuyên nghiệp.
Nhất là những lúc quay phim, anh nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc, từ chối bất kỳ nhân viên nào không phận sự ngay tại chỗ.
Không có bất kỳ ngôi sao nữ nào đến thăm đoàn phim của anh, chứ đừng nói là một nữ sinh trẻ trung thoạt nhìn cùng lắm tầm mười tám mười chín tuổi như thế này.
Chuyện này sao có thể là sự thật được.
Nhân viên làm việc đã gặp nhiều vụ người hâm mộ giả làm bạn của thần tượng trà trộn vào đoàn phim, vậy nên họ không hề do dự đuổi Trình Huyền đi.
Sau một hồi chịu đựng lời mỉa mai và bị xua đuổi, Trình Huyền nhìn xung quanh một vòng.
Bây giờ mới phát hiện tất cả nhóm fan của Tưởng Định đều đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh khách sạn.
Fan nhà người ta đều rất có quy củ, nhìn lại dáng vẻ cứ khăng khăng muốn vào của cô, bảo sao người khác lại bảo cô không an phận.
Lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên Trình Huyền bị người khác chế giễu như vậy, cô có hơi không vui, nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Cô cúi đầu quan sát lại bản thân, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món hàng hiệu nổi tiếng nào.
Trong giới giải trí nâng cao đạp thấp như vậy, bị họ xem thường cũng rất bình thường.
Ai sẽ tin rằng một ảnh đế như anh lại quen biết cô gái toàn mặc đồ taobao như cô chứ.
(Đồ taobao là các loại sản phẩm được bày bán và trao đổi trên trang web taobao.com thuộc tập đoàn Alibaba, tựa như shopee của VN.)
Do dự vài phút, Trình Huyền cảm thấy có lẽ hôm nay mình thật sự phải trắng tay mà về rồi.
Nhưng lúc quay đầu rời đi, trong lòng cô vẫn xen lẫn đôi chút không cam lòng.
Sự không cam lòng này mạnh mẽ khó mà kiềm được, cuối cùng đã hóa thành hành động.
Trình Huyền càng nghĩ đến thái độ khó chịu của nhân viên làm việc càng sôi máu, trong cơn tức giận, cô đã gọi điện thoại cho Tưởng Định.
Nhưng đáng tiếc Tưởng Định lại không nghe máy.
Cơn nghẹn uất nơi ngực Trình Huyền như bị ai đó cầm kim đâm một cái, bay biến sạch sành sanh.
Haiz, thôi được rồi.
Cô không gọi lại lần hai, thầm nghĩ Tưởng Định đang làm việc, cô lại quấy nhiễu việc không đáng, huống chi cả hai chỉ mới ăn với nhau hai bữa cơm xã giao.
Trách cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
Trình Huyền im lặng đứng trong đại sảnh một lúc, giả vờ mình và Tưởng Định cùng ở trong một căn phòng, cảm nhận kỹ năng diễn xuất của anh bằng tưởng tượng.
Một lúc sau ---
Thôi dẹp, đến cọng lông còn chẳng cảm nhận được, nên đi rồi.
Vậy mà ngay khoảnh khắc vừa xoay người, Tưởng Định đã gọi lại cho cô.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Trình Huyền tưởng mẹ cô gọi, nhưng không ngờ trên màn hình lại hiển thị người mà cô mong ước ---- [Anh chồng]
…
Lúc ấy tay Trình Huyền hơi run run.
Cô sợ rằng sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của Tưởng Định nên vội vàng bắt máy: “Alo…”
Người đàn ông hỏi:
“Tìm tôi à?”
“Vâng.”
“Có chuyện sao?”
“Vâng.”
“…”
Tưởng Định dừng một hồi, vừa tức vừa buồn cười: “Ngoài vâng ra em còn gì khác để nói không?”
Lúc này Trình Huyền mới nhận ra vì quá kích động mà cô đã rối loạn ngôn ngữ, cô mất mấy giây để bình phục tâm trạng, sau đó ngẩng đầy lên nhìn vào lối trang trí xa xỉ sang trọng trong khách sạn, như thể cảm nhận khoảng cách giữa mình và Tưởng Định rồi cảm thán nói: “Thầy Tưởng, em thấy giữa chúng ta rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời.”
“…”
Giọng Tưởng Định trầm xuống: “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ồ.” Trình Huyền lập tức thu cái văn vở vừa nãy của mình lại, tủi thân tiếp lời: “Em đang ở dưới đại sảnh khách sạn anh quay phim nè, họ không cho em gặp anh, còn chửi mắng em nữa.”
Tưởng Định cau mày hỏi: “Không phải đã bảo không cho em đến sao?”
Trình Huyền nhanh trí đáp: “Em đâu cố ý đến, hôm nay em được nghỉ, đúng lúc đi mua đồ ở gần đây nên thuận tiến ghé qua thăm anh thôi.”
Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Định không lên tiếng.
Thật ra Trình Huyền cũng vừa nói vừa dò xét, cô không chắc chắn lắm.
Sau khi chờ vài giây mà không nhận được câu trả lời, cô lập tức cho đôi bên bậc thang: “Vậy thôi, anh quay đi, em còn có việc nên đi trước đây.”
Trước khi cúp máy, cuối cùng Tưởng Định cũng cất lời: “Chờ chút.”
…
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân viên làm việc bên cạnh Tưởng Định thấy anh cho phép người khác đến thăm đoàn phim trong lúc đang làm việc.
Càng không tưởng tượng nổi là anh lại tự mình xuống đón cô gái kia vào.
Khi đi ngang qua bên cạnh nhân viên, Tưởng Định nhớ đến lời Trình Huyền nói thì nhíu mày không vui hỏi: “Vừa nãy cậu mắng em ấy à?”
Nhân viên làm việc ngàn lần không ngờ một cô gái ăn mặc như con bé đi đốn củi thế kia lại thật sự là bạn của ảnh đế, vội run rẩy nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là tôi sai, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Tưởng Định lạnh lùng liếc một cái, tuy không truy cứu nữa, nhưng ánh mắt kia đã đủ để nhân viên làm việc kinh hồn bạt vía rất lâu.
Sau khi họ tiến vào trong, trong căn phòng chỉ còn lại bảy tám người bắt đầu thì thầm to nhỏ, trao đổi ánh mắt với nhau: “Cô gái này là ai vậy?”
Mặc dù tướng tá rất đẹp, nhưng qua cách ăn mặc của người này đã biết không có gia cảnh lai lịch gì rồi.
Tưởng Định sắp xếp cho Trình Huyền ngồi một góc trong trường quay, sau đó trở lại trước camera tiếp tục quay phim.
Diễn viên hợp tác cũng tới gần hỏi: “Anh Định, ai đó?”
Vẻ mặt Tưởng Định hờ hững: “Một người hâm mộ thôi.”
Người đàn ông kia làm động tác chọc cười: “Ái chà, không phải anh muốn chơi fan đó chứ?”
Tưởng Định hơi ngước mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi chơi cậu cũng được đấy.”
Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng liếc về phía Trình Huyền đang ngồi ở góc xa xa.
Cô gái thoạt nhìn như đang ngồi đàng hoàng ở nơi đó, nhưng khi tầm mắt của Tưởng Định chuyển hướng sang đây, cô lại không coi ai ra gì mà đá lông nheo một cái.
Sau đó cố gắng dùng khẩu hình để nói.
Tưởng Định: “…”
Cô gái này tựa như một ngọn lửa vậy, chủ động, to gan, nhiệt tình và sáng ngời.
Bày tỏ tình cảm của mình không chút che giấu.
Cô không giống những ngôi sao nữ khác, muốn đến gần anh nhưng lại tỏ ra không phải vậy, thích nhưng lại như không thích, thích lạt mềm buộc chặt, nghiện còn ngại, cứ chơi trò mập mờ giống hệt những thanh thiếu niên.
Trước nay Tưởng Định luôn thành thạo trong việc qua lại với những người phụ nữ như vậy, phân biệt rạch ròi, cũng vô cùng thực tế.
Nhưng chính anh cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại phá vỡ nguyên tác của bản thân khi đưa Trình Huyền lên, dù sao thì… Khi nghe cô bảo cô bị mắng trong điện thoại, lòng anh lại thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Khi đạo diễn hô chuẩn bị, Tưởng Định lập tức thôi nhìn, ổn định trái tim, dồn hết sự chú ý vào trong nhân vật.
Bên ngoài ống kính, có nữ diễn viên tò mò đi đến hỏi Trình Huyền: “Người đẹp, cô với anh Định có quan hệ thế nào?”
Trình Huyền quay đầu nhìn, sau đó cười một tiếng: “Anh ấy nói quan hệ thế nào thì quan hệ thế ấy, mấy cô đi hỏi anh ấy đi.”
Câu trả lời của cô đã tài tình ném vấn đề ngược lại cho Tưởng Định, đám phụ nữ kia dù có muốn hóng hớt cũng không dám hỏi thẳng Tưởng Định câu này.
Máy quay đang lẳng lặng tiến hành ghi hình.
Trình Huyền ngồi đó ngắm nhìn Tưởng Định.
Khí chất của người đàn ông này được hình thành một cách tự nhiên, bất kể là nhân vật gì anh cũng có thể nhập vai, dường như trời sinh đã là người của màn ảnh, chỉ cần đạo diễn ra lệnh một tiếng, anh sẽ từ Tưởng Định hóa thành một nhân vật trong kịch bản.
Khả năng diễn xuất của anh như mang đến sinh mệnh cho nhân vật, khiến người ngồi dưới sân khấu cũng có thể cảm nhận được sức cuốn hút toát ra từ trái tim.
Sau một cảnh quay đơn giản, Tưởng Định rời đi thay quần áo.
Lúc anh xuất hiện lần nữa trong phòng, Trình Huyền suýt thì chảy máu mũi.
Người đàn ông để trần nửa người trên, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Vai rộng eo hẹp, một hình ảnh làm người ta muốn phạm tội.
Người đàn ông này không chỉ có nhan sắc điển trai mê người, mà ngay cả vóc dáng cũng hoàn mỹ đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.
Trình Huyền nuốt nước bọt, trong lòng thầm ngợi ca: “Đậu xanh, dáng người tuyệt vãi…”
Tầm mắt cô di chuyển xuống rất trực tiếp, đầu óc ra lệnh cho cô phải nhìn vào cái gì đó theo bản năng, nhưng cô không thấy được.
Đã bị khăn tắm che kín kẽ rồi.
Trình Huyền bình tĩnh lại, không nhịn được vỗ vỗ mặt: “Nghĩ gì thế hả, mày là con gái, tại sao có thể dê xồm như vậy!”
Trình Huyền mừng thầm vì hôm nay đã vô tình nhận được phúc lợi này, nhưng không ngờ sau khi đạo diễn bắt đầu nói về cảnh quay, tâm trạng cô lại lập tức trở nên phức tạp.
Phân đoạn này là cảnh Tưởng Định vào vai nam chính đi công tác và ở lại khách sạn, buổi tối bạn gái bất ngờ xuất hiện mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ, sau đó hai người sẽ quấn quýt âu yếm, tắt đèn hành sự.
Mặc dù là cảnh quay tắt đèn nhưng trước đó sẽ có vài shoot quay cận cảnh, dự tính là sau khi Tưởng Định tắm xong đi ra thì trông thấy bạn gái, vì quá ngạc nhiên nên anh đã vui sướng đè người ta lên tường để thực hiện những nụ hôn không thể miêu tả.
Đạo diễn nói cảnh quay này yêu cầu Tưởng Định phải biểu hiện như thể rất ham muốn, rất trêu người, rất kích động, tốt nhất là phải khiến người xem sôi sục máu nóng.
Người xem có thể sôi sục máu nóng hay không thì Trình Huyền không biết, nhưng ngay sau khi đạo diễn nói như vậy, bản thân cô đã máu nóng sục sôi rồi.
Mấy bộ phim Tưởng Định quay trước đây không hề có phân đoạn thân thiết như vậy, tại sao bộ này lại nóng thế chứ?
Trình Huyền rất khó chịu, rất không cam lòng.
Nhân vật nữ chính là Anna lúc này cũng trang điểm thay quần áo trong căn phòng bên cạnh xong đi ra, Trình Huyền nhìn cô ta với ánh mắt kẹp theo chiếc dao phay dài 50 mét.
Chính là cô ta!
Chính là người đàn bà này!
Cô ta muốn cướp đi nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Tưởng Định sao?!
Trình Huyền vừa nghĩ đến hình ảnh mà đạo diễn mới miêu tả thì cả người không cách nào bình tĩnh nổi.
Cô đứng lên, nghĩ thôi thì mình nên đi cho rồi, mắt không thấy tim không đau.
Lát nữa mà quay một lần qua luôn thì chẳng nói làm gì, ngộ nhỡ cô nữ chính này cố ý chiếm hời của Tưởng Định, cứ quay sai rồi hôn nhau sục sôi ngất trời ngay trước mặt mình, cô sợ mình sẽ không chịu nổi mất.
Nhưng Trình Huyền không ngờ là cô đã suy nghĩ quá nhiều cmnr.
Sau khi nữ chính Anna nghe về cảnh quay xong thì nũng nịu thốt lên: “Không được đâu, trước đó chẳng phải bảo là chỉ ôm thôi sao, giờ đổi thành hôn thì tôi thấy không tiện đâu.”
“?” Trình Huyền đang chuẩn bị rời đi tức khắc dừng bước, quay đầu nhìn nữ chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Trần đời này cũng có người từ chối cảnh quay thân mật với Tưởng Định sao?
Lời nói của nữ chính khiến Trình Huyền xù lông.
Cứ như thể người đàn ông của mình bị chê vậy, cô lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Định và nâng cao phong thái thần tượng: “Đúng đúng đúng, thật ra Tưởng Định cũng không tiện đâu, nếu mọi người đều không tiện thì chi bằng đừng quay nữa.”
Tưởng Định: “…”
Đạo diễn: “…”
Đạo diễn nhìn Trình Huyền chẳng biết từ đâu nhảy ra: “Cô gái, cô là ai?”
Tưởng Định lập tức nháy mắt ra hiệu cho Trình Huyền, đại ý chính là [em im miệng đi, ở đây không có chỗ cho em nói lung tung, khôn hồn thì ngồi cho ngoan, nhúc nhích nữa là tôi ném em ra ngoài luôn].
Trình Huyền ghìm một hơi, ojbk.
(ojbk: ngôn ngữ mạng, cách nhấn mạnh của OK.)
Làm một người hâm mộ cần có sự thanh nhã, cô trở về chỗ ngồi, im lặng xem diễn biến câu chuyện.
Độ hot của Tưởng Định cao, sau lưng nữ chính Anna lại có kim chủ chống lưng, bản thân cũng đang dần nổi lên.
Vậy nên để tạo điểm bùng nổ, đạo diễn tạm thời thay đổi cảnh ôm thành một cảnh có cảm xúc mạnh mẽ hơn, ngờ đâu nữ chính lại không đồng ý.
Anh ta có hơi khó xử: “Chúng ta đều vì doanh thu phòng vé cả mà, vì kiếm tiền, có đúng không? Chỉ là quay phim thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
Lúc này Anna nhận một cuộc gọi, thờ ơ để lại một câu: “Không được, tôi nghe điện thoại, chồng tôi không đồng ý.
Nếu anh nhất quyết phải quay thì tìm thế thân quay cảnh này của tôi với anh Định đi, đến lúc đó tôi quay bổ sung vài bóng lưng là được.”
Dứt lời, cô ta ngáp một cái rồi hờ hững rời khỏi phòng.
Nữ chính dựa vào sự chống lưng của kim chủ, mà kim chủ lại không thích người phụ nữ của mình bị ai khác động vào cũng là điều bình thường thôi, không đắc tội nổi.
Nhưng đạo diễn cũng muốn kiếm tiền mà.
Anh ta cẩn thận ngẫm lại, Anna nói cũng có lý.
Cảnh sắc tình trong phim sẽ xử lý khá đặc biệt, thêm một bộ lọc, hơn nữa cảnh này chủ yếu thể hiện sự biến hóa cảm xúc của Tưởng Định.
Nổi bật nhất là sự quyến rũ và biểu hiện ham muốn của anh.
Vậy nên…
Đạo diễn đành nhờ vả Tưởng Định: “Anh Định, hay là tôi tìm thế thân cho chị Anna, anh hỗ trợ chút nhé, được không?”
Tưởng Định khoác thêm áo trợ lý đưa đến, nghĩ ngợi vài giây rồi lạnh nhạt nói: “Không quay thật, mượn góc* thôi.”
(*tá vị: hay dùng cho các cảnh thân mật, dùng góc quay và cảm xúc để tạo ra cảm giác là “họ đang hôn nhau” chứ diễn viên không hôn nhau thật.)
Đạo diễn: “…”
Thế này xem như đã có sự đồng ý của Tưởng Định, lúc trước anh không đồng ý quay bất kỳ cảnh thân thiết nào với ngôi sao nữ cả.
Vì vậy đạo diễn không cưỡng cầu nữa, mượn góc cũng được, hậu kỳ cắt ghép chút là được, có phải là không có hiệu quả đâu.
Thôi đành vậy.
May mắn là trước khi bắt đầu quay, nữ chính đã chuẩn bị một diễn viên thế thân có vóc dáng tương tự, đạo diễn vội vàng bảo nhân viên liên lạc với cô gái đó.
Vất vả mới có một người đi, bây giờ lại thêm một người sắp đến.
Mặc dù chỉ là mượn góc nhưng vẫn không tránh được tiếp xúc tay chân, quấn quýt hơi thở gì gì đó.
Trình Huyền ngồi tại chỗ, trong lòng mặc niệm:
“Không đến được, không đến được, không đến được.”
“Không thể quay, không thể quay, không thể quay.”
Quả nhiên, một lúc sau, nhân viên chạy đến thông báo với đạo diễn: “Cô gái kia đang ở bệnh viện, bảo là đau bụng kéo theo mệt mỏi, bây giờ đang phải truyền dịch… Nhanh nhất phải ngày mai mới đến được.”
Cảnh quay đã bố trí xong xuôi, nếu không quay thì họ vừa lãng phí tiền vừa lãng phí thời gian cho buổi chiều nay.
Đạo diễn không khỏi sầu muộn, vỗ vỗ kịch bản cất cao giọng: “Không được thì tìm tiếp! Nhanh nhanh lên!”
Tưởng Định thì tỉnh bơ ngồi nghỉ ngơi ở ghế diễn viên.
Nhân viên làm việc xung quanh trố mắt nhìn nhau, phòng tổng thống yên tĩnh như gà.
Bầu không khí có hơi khẩn trương và ngột ngạt, Trình Huyền không dám hó hé gì, chỉ buồn chán mở điện thoại lên muốn tra một ít thông tin về cô nữ chính vừa rồi, chợt trông thấy hồ sơ của cô ta: Chiều cao 1m70?
Mắt Trình Huyền lập tức sáng lên, trong đầu nảy ra một suy nghĩ to gan lớn mật.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cô cũng cao xấp xỉ nữ diễn viên vừa rồi, hơn nữa đều nhuộm tóc màu lanh (1), nếu chỉ nhìn bóng lưng thì gần như không khác biệt gì…
Thay vì để người ta chiếm hời, chỉ bằng… Mình chủ động một chút, chiếm món hời kia trước?
Trình Huyền suy nghĩ một hồi, chẳng hiểu sao chợt dâng trào nhiệt huyết.
“Việc này, đạo diễn.”
Đạo diễn nghe tiếng, bực bội đáp: “Cái gì?”
Lúc này Tưởng Định cũng cau mày xoay người nhìn sang.
Cô lại giở trò gì nữa đây.
Chỉ thấy Trình Huyền cởi áo khoác để lộ ra những đường cong trẻ trung bọc dưới chiếc áo len ôm sát người, tiếp đó cô giơ tay kéo dây buộc tóc trên đầu rồi nhẹ nhàng hất một cái, mái tóc dài buông xõa ra.
Trong ánh mắt cô toát lên sự quyến rũ, mỉm cười hỏi: “Anh thấy tôi có được không?”
Tưởng Định: “…”
Đây là giọng nói của người đàn ông cô đã nghe vô số lần, thậm chí đã sớm khắc sâu trong tâm khảm.
Trầm ấm, nghe như cười như không, đột nhiên rơi vào tai cô khiến cơ thể cô có hơi nóng lên.
Trình Huyền lập tức quay đầu sang, thấy Tưởng Định lười biếng đứng ngay sau cô.
Ánh đèn neon trên đường lóa lên, người đến người đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện.
Nhưng dường như anh không hề để ý chuyện này, đến nỗi cả khẩu trang anh còn chẳng thèm đeo cơ mà.
Trình Huyền ngập ngừng, cất điện thoại đi, ánh mắt trốn tránh, mất tự nhiên cất tiếng: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh đi rồi sao?”
Tưởng Định chậm rãi nói: “Vốn là định đi, nhưng lúc đang rửa tay trong phòng lại nghe những lời em nói ngoài cửa, nên không muốn đi nữa.”
Người đàn ông từ từ đến gần cô, mang theo ý nghiên cứu tìm tòi, chốc lát sau bỗng cười nói: “Học sinh cấp ba có thể yêu đương sao?”
Trình Huyền bị mùi nước hoa lạnh lẽo trên người anh khiêu khích, cơn chột dạ qua đi: “Liên quan gì đến anh.”
Nhưng trong lòng đang đánh trống ầm ầm ---
Hóa ra những lời nói liều cô nói với Đường Du ở bên ngoài phòng vệ sinh ban nãy đã bị anh nghe thấy.
Mà vậy thì sao?
Bây giờ phản ứng của anh như vậy là có ý gì?
Trong lòng Trình Huyền hơi hỗn loạn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh suy xét lại, sao Tưởng Định có thể ghen tuông vì cô chứ, cô đâu có thể diện lớn như vậy.
Cùng lắm chỉ là chính tai nghe thấy người hâm mộ nói sẽ thoát fan nên có chút khó chịu mà thôi.
Tưởng Định không biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ khàng cười cười.
Sau đó anh đi về phía một chiếc xe ở cách đó không xa, giọng nói cũng không nhanh không chậm vang lên: “Đi thôi, đưa em đi ăn khuya.”
Trình Huyền vốn rất có cốt khí, cô muốn quên Tưởng Định, muốn cắt đứt tất cả những vọng tưởng không thiết thực của mình.
Song khi người đàn ông này chủ động tiếp cận, tất cả ý chí của cô lập tức bị đánh đổ.
Chậm rãi theo sau và lên xe của Tưởng Định.
Không có trợ lý, không có người đại diện, trong xe chỉ có hai người họ.
Cô nam quả nữ, rõ ràng không thân quen gì nhưng chẳng hiểu sao bầu không khí lại hơi kỳ lạ.
Trình Huyền một mực không lên tiếng, chỉ len lén quan sát Tưởng Định.
Anh đang chuyên tâm lái xe, vẻ mặt phản chiếu trong những ánh đèn liên tục bị bỏ lại phía sau, thoải mái biếng nhác, ngay cả đường viền cằm cũng trêu ngươi vô cùng.
Trình Huyền thu hồi ánh mắt, hít thở sâu, lặng lẽ hạ cửa sổ xe xuống, rồi có vẻ như thấy chưa đủ nên cô lại tiếp tục mở áo khoác ra.
Nóng quá đi.
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến mắt và trái tim cô nóng lên.
Tưởng Định thoáng thấy được động tác của cô nhưng không lên tiếng, khóe miệng hơi cong cong.
Anh đỗ xe tại một cửa hàng đồ ăn khuya đã kinh doanh lâu năm.
Nơi này bán các món ăn từ Quảng Đông, có phòng bao, về mặt riêng tư khá ổn, là một nơi rất nhiều người có tiếng tăm thích đến.
Tưởng Định gọi kha khá thức ăn, nhưng anh chỉ ăn một chén cháo, còn lại đều giao cho Trình Huyền: “Ăn nhiều một chút.”
Dáng vẻ quan tâm người ta vô cùng.
Mặc dù nói thẳng ra, thời điểm này hai người chẳng có quan hệ gì cả, chỉ trên mức người dưng nước lã là hai bữa cơm giao tình mà thôi.
Trình Huyền vừa suy nghĩ vừa ăn một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Tưởng Định bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Em học lớp mười hai đúng không?”
“Lớp mười hai thì làm sao?”
“Lớp mười hai chẳng phải nên học tập thật giỏi, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sao.
Thế mà em lại chạy đi xem chương trình, hôm nay em không tự học buổi tối à, ngày mai không cần đi học luôn à?”
Trình Huyền: “…”
Cô ăn một miếng thức ăn, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Gọi anh một tiếng thầy, ai ngờ anh xem mình là thầy thật.”
Tưởng Định nghe vậy lập tức cười nói: “Một ngày làm thầy, dĩ nhiên cả đời sẽ làm thầy.”
Trình Huyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Cả đời ư?”
Bầu không khí chợt trở nên vi diệu.
Dường như Tưởng Định cũng cảm thấy mình nói hơi quá, anh lấy hộp thuốc lá ra, đẩy món ăn đến trước mặt Trình Huyền: “Ăn của em đi, nói lắm quá.”
Bầu không khí dù đang lan tràn một sự gượng gạo, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh huyên náo xung quanh cuốn đi.
Hai người thoải mái trò chuyện về những chủ đề khác một hồi, Trình Huyền biết được lần này Tưởng Định sẽ ở lại thành phố C hai tháng, anh mới nhận một kịch bản phim, đoàn phim sẽ lấy cảnh ở đây.
Cái này đúng là vận mệnh đang tạo cơ hội cho cô đây mà.
Trình Huyền hứng phấn hỏi: “Vậy em có thể đến thăm đoàn phim của anh không?”
“Không thể.” Tưởng Định từ chối vô cùng kiên quyết: “Học sinh cấp ba phải đi học cho đàng hoàng, theo đuổi thần tượng nỗi gì.”
Trình Huyền “à” một tiếng, giống như đã nghe rồi.
Nhưng một lúc sau, cô lại chớp chớp mắt vài cái, nhìn Tưởng Định: “Em đâu có theo đuổi thần tượng.”
“?”
“Em theo đuổi anh mà.”
“…”
Trái tim Tưởng Định chợt nảy lên.
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc dừng lại một cách khó hiểu trước ánh mắt xinh đẹp sáng ngời của Trình Huyền, dường như đã bị thứ gì đó thu hút, anh thất thần trong vài tích tắc.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình ổn được trái tim của mình, thu lại hết mọi biểu cảm: “Bảo không được là không được.”
Trình Huyền: “…”
Mặc dù cuối cùng Tưởng Định vẫn không đồng ý với yêu cầu đến thăm đoàn phim của Trình Huyền, nhưng cô vẫn biết được địa điểm quay phim của anh thông qua lịch trình được tiết lộ từ nhóm fan.
Không kịp chờ đến cuối tuần, hôm nay có nửa ngày được nghỉ, Trình Huyền đã len lén ngồi xe đến nơi quay phim.
Trước khi đi cô không hề thông báo cho Tưởng Định, cũng không định làm gì mà cho anh một niềm vui bất ngờ.
Dù sao địa vị của cô trong lòng anh cũng chưa quan trọng đến mức là niềm vui bất ngờ.
Cô chỉ muốn gặp anh mà thôi.
Trình Huyền thích một người, chưa bao giờ cô che giấu tình cảm đó.
Tính tình cô hướng ngoại, tôn trọng tự do, làm bất cứ chuyện gì cũng nghe theo nội tâm.
Vậy nên muốn gặp sẽ đi ngay, không có kiểu làm bộ làm tịch.
_
Địa điểm quay của Tưởng Định hôm ấy ở một phòng tổng thống tại khách sạn sáu sao cao cấp, vì quy mô quay lớn, lại có một ngôi sao đang ăn khách là Tưởng Định, nên để phòng ngừa những sự cố bất ngờ, hôm đó đoàn phim đã bao cả khách sạn, toàn bộ nhân viên không phận sự đều không được tiến vào.
Vậy nên sau khi chạy đến khách sạn, Trình Huyền đã bị nhân viên khách sạn cản lại.
Trình Huyền giải thích bảo mình là bạn của Tưởng Định, đến để thăm đoàn phim của anh.
Nhưng nhân viên làm việc vẫn giữ thái độ không tốt xua đuổi cô: “Có yên đi được không, theo đuổi thần tượng thì theo cho đàng hoàng.
Cô xem bên kia thử đi, học theo người ta hộ cái, đứng đắn một chút không được à.
Nếu thật sự không phải là trò khôn vặt, cô nói mình là bạn của anh Định đúng không? Được thôi, thế gọi anh Định xuống đón cô đi.”
Cuối cùng còn cùng đồng nghiệp châm chọc cô: “Bây giờ con gái con lứa đều là kiểu không dè dặt như này à, suốt ngày mơ tưởng thần tượng là bạn mình.”
Nhân viên làm việc không tin cũng có lý do cả thôi.
Đầu tiên, mặc dù thị phi về đào hoa của Tưởng Định rất nhiều, nhưng thời điểm làm việc thì thái độ của anh rất nghiêm túc chuyên nghiệp.
Nhất là những lúc quay phim, anh nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc, từ chối bất kỳ nhân viên nào không phận sự ngay tại chỗ.
Không có bất kỳ ngôi sao nữ nào đến thăm đoàn phim của anh, chứ đừng nói là một nữ sinh trẻ trung thoạt nhìn cùng lắm tầm mười tám mười chín tuổi như thế này.
Chuyện này sao có thể là sự thật được.
Nhân viên làm việc đã gặp nhiều vụ người hâm mộ giả làm bạn của thần tượng trà trộn vào đoàn phim, vậy nên họ không hề do dự đuổi Trình Huyền đi.
Sau một hồi chịu đựng lời mỉa mai và bị xua đuổi, Trình Huyền nhìn xung quanh một vòng.
Bây giờ mới phát hiện tất cả nhóm fan của Tưởng Định đều đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh khách sạn.
Fan nhà người ta đều rất có quy củ, nhìn lại dáng vẻ cứ khăng khăng muốn vào của cô, bảo sao người khác lại bảo cô không an phận.
Lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên Trình Huyền bị người khác chế giễu như vậy, cô có hơi không vui, nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Cô cúi đầu quan sát lại bản thân, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món hàng hiệu nổi tiếng nào.
Trong giới giải trí nâng cao đạp thấp như vậy, bị họ xem thường cũng rất bình thường.
Ai sẽ tin rằng một ảnh đế như anh lại quen biết cô gái toàn mặc đồ taobao như cô chứ.
(Đồ taobao là các loại sản phẩm được bày bán và trao đổi trên trang web taobao.com thuộc tập đoàn Alibaba, tựa như shopee của VN.)
Do dự vài phút, Trình Huyền cảm thấy có lẽ hôm nay mình thật sự phải trắng tay mà về rồi.
Nhưng lúc quay đầu rời đi, trong lòng cô vẫn xen lẫn đôi chút không cam lòng.
Sự không cam lòng này mạnh mẽ khó mà kiềm được, cuối cùng đã hóa thành hành động.
Trình Huyền càng nghĩ đến thái độ khó chịu của nhân viên làm việc càng sôi máu, trong cơn tức giận, cô đã gọi điện thoại cho Tưởng Định.
Nhưng đáng tiếc Tưởng Định lại không nghe máy.
Cơn nghẹn uất nơi ngực Trình Huyền như bị ai đó cầm kim đâm một cái, bay biến sạch sành sanh.
Haiz, thôi được rồi.
Cô không gọi lại lần hai, thầm nghĩ Tưởng Định đang làm việc, cô lại quấy nhiễu việc không đáng, huống chi cả hai chỉ mới ăn với nhau hai bữa cơm xã giao.
Trách cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
Trình Huyền im lặng đứng trong đại sảnh một lúc, giả vờ mình và Tưởng Định cùng ở trong một căn phòng, cảm nhận kỹ năng diễn xuất của anh bằng tưởng tượng.
Một lúc sau ---
Thôi dẹp, đến cọng lông còn chẳng cảm nhận được, nên đi rồi.
Vậy mà ngay khoảnh khắc vừa xoay người, Tưởng Định đã gọi lại cho cô.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Trình Huyền tưởng mẹ cô gọi, nhưng không ngờ trên màn hình lại hiển thị người mà cô mong ước ---- [Anh chồng]
…
Lúc ấy tay Trình Huyền hơi run run.
Cô sợ rằng sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của Tưởng Định nên vội vàng bắt máy: “Alo…”
Người đàn ông hỏi:
“Tìm tôi à?”
“Vâng.”
“Có chuyện sao?”
“Vâng.”
“…”
Tưởng Định dừng một hồi, vừa tức vừa buồn cười: “Ngoài vâng ra em còn gì khác để nói không?”
Lúc này Trình Huyền mới nhận ra vì quá kích động mà cô đã rối loạn ngôn ngữ, cô mất mấy giây để bình phục tâm trạng, sau đó ngẩng đầy lên nhìn vào lối trang trí xa xỉ sang trọng trong khách sạn, như thể cảm nhận khoảng cách giữa mình và Tưởng Định rồi cảm thán nói: “Thầy Tưởng, em thấy giữa chúng ta rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời.”
“…”
Giọng Tưởng Định trầm xuống: “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ồ.” Trình Huyền lập tức thu cái văn vở vừa nãy của mình lại, tủi thân tiếp lời: “Em đang ở dưới đại sảnh khách sạn anh quay phim nè, họ không cho em gặp anh, còn chửi mắng em nữa.”
Tưởng Định cau mày hỏi: “Không phải đã bảo không cho em đến sao?”
Trình Huyền nhanh trí đáp: “Em đâu cố ý đến, hôm nay em được nghỉ, đúng lúc đi mua đồ ở gần đây nên thuận tiến ghé qua thăm anh thôi.”
Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Định không lên tiếng.
Thật ra Trình Huyền cũng vừa nói vừa dò xét, cô không chắc chắn lắm.
Sau khi chờ vài giây mà không nhận được câu trả lời, cô lập tức cho đôi bên bậc thang: “Vậy thôi, anh quay đi, em còn có việc nên đi trước đây.”
Trước khi cúp máy, cuối cùng Tưởng Định cũng cất lời: “Chờ chút.”
…
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân viên làm việc bên cạnh Tưởng Định thấy anh cho phép người khác đến thăm đoàn phim trong lúc đang làm việc.
Càng không tưởng tượng nổi là anh lại tự mình xuống đón cô gái kia vào.
Khi đi ngang qua bên cạnh nhân viên, Tưởng Định nhớ đến lời Trình Huyền nói thì nhíu mày không vui hỏi: “Vừa nãy cậu mắng em ấy à?”
Nhân viên làm việc ngàn lần không ngờ một cô gái ăn mặc như con bé đi đốn củi thế kia lại thật sự là bạn của ảnh đế, vội run rẩy nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là tôi sai, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Tưởng Định lạnh lùng liếc một cái, tuy không truy cứu nữa, nhưng ánh mắt kia đã đủ để nhân viên làm việc kinh hồn bạt vía rất lâu.
Sau khi họ tiến vào trong, trong căn phòng chỉ còn lại bảy tám người bắt đầu thì thầm to nhỏ, trao đổi ánh mắt với nhau: “Cô gái này là ai vậy?”
Mặc dù tướng tá rất đẹp, nhưng qua cách ăn mặc của người này đã biết không có gia cảnh lai lịch gì rồi.
Tưởng Định sắp xếp cho Trình Huyền ngồi một góc trong trường quay, sau đó trở lại trước camera tiếp tục quay phim.
Diễn viên hợp tác cũng tới gần hỏi: “Anh Định, ai đó?”
Vẻ mặt Tưởng Định hờ hững: “Một người hâm mộ thôi.”
Người đàn ông kia làm động tác chọc cười: “Ái chà, không phải anh muốn chơi fan đó chứ?”
Tưởng Định hơi ngước mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi chơi cậu cũng được đấy.”
Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng liếc về phía Trình Huyền đang ngồi ở góc xa xa.
Cô gái thoạt nhìn như đang ngồi đàng hoàng ở nơi đó, nhưng khi tầm mắt của Tưởng Định chuyển hướng sang đây, cô lại không coi ai ra gì mà đá lông nheo một cái.
Sau đó cố gắng dùng khẩu hình để nói.
Tưởng Định: “…”
Cô gái này tựa như một ngọn lửa vậy, chủ động, to gan, nhiệt tình và sáng ngời.
Bày tỏ tình cảm của mình không chút che giấu.
Cô không giống những ngôi sao nữ khác, muốn đến gần anh nhưng lại tỏ ra không phải vậy, thích nhưng lại như không thích, thích lạt mềm buộc chặt, nghiện còn ngại, cứ chơi trò mập mờ giống hệt những thanh thiếu niên.
Trước nay Tưởng Định luôn thành thạo trong việc qua lại với những người phụ nữ như vậy, phân biệt rạch ròi, cũng vô cùng thực tế.
Nhưng chính anh cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại phá vỡ nguyên tác của bản thân khi đưa Trình Huyền lên, dù sao thì… Khi nghe cô bảo cô bị mắng trong điện thoại, lòng anh lại thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Khi đạo diễn hô chuẩn bị, Tưởng Định lập tức thôi nhìn, ổn định trái tim, dồn hết sự chú ý vào trong nhân vật.
Bên ngoài ống kính, có nữ diễn viên tò mò đi đến hỏi Trình Huyền: “Người đẹp, cô với anh Định có quan hệ thế nào?”
Trình Huyền quay đầu nhìn, sau đó cười một tiếng: “Anh ấy nói quan hệ thế nào thì quan hệ thế ấy, mấy cô đi hỏi anh ấy đi.”
Câu trả lời của cô đã tài tình ném vấn đề ngược lại cho Tưởng Định, đám phụ nữ kia dù có muốn hóng hớt cũng không dám hỏi thẳng Tưởng Định câu này.
Máy quay đang lẳng lặng tiến hành ghi hình.
Trình Huyền ngồi đó ngắm nhìn Tưởng Định.
Khí chất của người đàn ông này được hình thành một cách tự nhiên, bất kể là nhân vật gì anh cũng có thể nhập vai, dường như trời sinh đã là người của màn ảnh, chỉ cần đạo diễn ra lệnh một tiếng, anh sẽ từ Tưởng Định hóa thành một nhân vật trong kịch bản.
Khả năng diễn xuất của anh như mang đến sinh mệnh cho nhân vật, khiến người ngồi dưới sân khấu cũng có thể cảm nhận được sức cuốn hút toát ra từ trái tim.
Sau một cảnh quay đơn giản, Tưởng Định rời đi thay quần áo.
Lúc anh xuất hiện lần nữa trong phòng, Trình Huyền suýt thì chảy máu mũi.
Người đàn ông để trần nửa người trên, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Vai rộng eo hẹp, một hình ảnh làm người ta muốn phạm tội.
Người đàn ông này không chỉ có nhan sắc điển trai mê người, mà ngay cả vóc dáng cũng hoàn mỹ đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.
Trình Huyền nuốt nước bọt, trong lòng thầm ngợi ca: “Đậu xanh, dáng người tuyệt vãi…”
Tầm mắt cô di chuyển xuống rất trực tiếp, đầu óc ra lệnh cho cô phải nhìn vào cái gì đó theo bản năng, nhưng cô không thấy được.
Đã bị khăn tắm che kín kẽ rồi.
Trình Huyền bình tĩnh lại, không nhịn được vỗ vỗ mặt: “Nghĩ gì thế hả, mày là con gái, tại sao có thể dê xồm như vậy!”
Trình Huyền mừng thầm vì hôm nay đã vô tình nhận được phúc lợi này, nhưng không ngờ sau khi đạo diễn bắt đầu nói về cảnh quay, tâm trạng cô lại lập tức trở nên phức tạp.
Phân đoạn này là cảnh Tưởng Định vào vai nam chính đi công tác và ở lại khách sạn, buổi tối bạn gái bất ngờ xuất hiện mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ, sau đó hai người sẽ quấn quýt âu yếm, tắt đèn hành sự.
Mặc dù là cảnh quay tắt đèn nhưng trước đó sẽ có vài shoot quay cận cảnh, dự tính là sau khi Tưởng Định tắm xong đi ra thì trông thấy bạn gái, vì quá ngạc nhiên nên anh đã vui sướng đè người ta lên tường để thực hiện những nụ hôn không thể miêu tả.
Đạo diễn nói cảnh quay này yêu cầu Tưởng Định phải biểu hiện như thể rất ham muốn, rất trêu người, rất kích động, tốt nhất là phải khiến người xem sôi sục máu nóng.
Người xem có thể sôi sục máu nóng hay không thì Trình Huyền không biết, nhưng ngay sau khi đạo diễn nói như vậy, bản thân cô đã máu nóng sục sôi rồi.
Mấy bộ phim Tưởng Định quay trước đây không hề có phân đoạn thân thiết như vậy, tại sao bộ này lại nóng thế chứ?
Trình Huyền rất khó chịu, rất không cam lòng.
Nhân vật nữ chính là Anna lúc này cũng trang điểm thay quần áo trong căn phòng bên cạnh xong đi ra, Trình Huyền nhìn cô ta với ánh mắt kẹp theo chiếc dao phay dài 50 mét.
Chính là cô ta!
Chính là người đàn bà này!
Cô ta muốn cướp đi nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Tưởng Định sao?!
Trình Huyền vừa nghĩ đến hình ảnh mà đạo diễn mới miêu tả thì cả người không cách nào bình tĩnh nổi.
Cô đứng lên, nghĩ thôi thì mình nên đi cho rồi, mắt không thấy tim không đau.
Lát nữa mà quay một lần qua luôn thì chẳng nói làm gì, ngộ nhỡ cô nữ chính này cố ý chiếm hời của Tưởng Định, cứ quay sai rồi hôn nhau sục sôi ngất trời ngay trước mặt mình, cô sợ mình sẽ không chịu nổi mất.
Nhưng Trình Huyền không ngờ là cô đã suy nghĩ quá nhiều cmnr.
Sau khi nữ chính Anna nghe về cảnh quay xong thì nũng nịu thốt lên: “Không được đâu, trước đó chẳng phải bảo là chỉ ôm thôi sao, giờ đổi thành hôn thì tôi thấy không tiện đâu.”
“?” Trình Huyền đang chuẩn bị rời đi tức khắc dừng bước, quay đầu nhìn nữ chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Trần đời này cũng có người từ chối cảnh quay thân mật với Tưởng Định sao?
Lời nói của nữ chính khiến Trình Huyền xù lông.
Cứ như thể người đàn ông của mình bị chê vậy, cô lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Định và nâng cao phong thái thần tượng: “Đúng đúng đúng, thật ra Tưởng Định cũng không tiện đâu, nếu mọi người đều không tiện thì chi bằng đừng quay nữa.”
Tưởng Định: “…”
Đạo diễn: “…”
Đạo diễn nhìn Trình Huyền chẳng biết từ đâu nhảy ra: “Cô gái, cô là ai?”
Tưởng Định lập tức nháy mắt ra hiệu cho Trình Huyền, đại ý chính là [em im miệng đi, ở đây không có chỗ cho em nói lung tung, khôn hồn thì ngồi cho ngoan, nhúc nhích nữa là tôi ném em ra ngoài luôn].
Trình Huyền ghìm một hơi, ojbk.
(ojbk: ngôn ngữ mạng, cách nhấn mạnh của OK.)
Làm một người hâm mộ cần có sự thanh nhã, cô trở về chỗ ngồi, im lặng xem diễn biến câu chuyện.
Độ hot của Tưởng Định cao, sau lưng nữ chính Anna lại có kim chủ chống lưng, bản thân cũng đang dần nổi lên.
Vậy nên để tạo điểm bùng nổ, đạo diễn tạm thời thay đổi cảnh ôm thành một cảnh có cảm xúc mạnh mẽ hơn, ngờ đâu nữ chính lại không đồng ý.
Anh ta có hơi khó xử: “Chúng ta đều vì doanh thu phòng vé cả mà, vì kiếm tiền, có đúng không? Chỉ là quay phim thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
Lúc này Anna nhận một cuộc gọi, thờ ơ để lại một câu: “Không được, tôi nghe điện thoại, chồng tôi không đồng ý.
Nếu anh nhất quyết phải quay thì tìm thế thân quay cảnh này của tôi với anh Định đi, đến lúc đó tôi quay bổ sung vài bóng lưng là được.”
Dứt lời, cô ta ngáp một cái rồi hờ hững rời khỏi phòng.
Nữ chính dựa vào sự chống lưng của kim chủ, mà kim chủ lại không thích người phụ nữ của mình bị ai khác động vào cũng là điều bình thường thôi, không đắc tội nổi.
Nhưng đạo diễn cũng muốn kiếm tiền mà.
Anh ta cẩn thận ngẫm lại, Anna nói cũng có lý.
Cảnh sắc tình trong phim sẽ xử lý khá đặc biệt, thêm một bộ lọc, hơn nữa cảnh này chủ yếu thể hiện sự biến hóa cảm xúc của Tưởng Định.
Nổi bật nhất là sự quyến rũ và biểu hiện ham muốn của anh.
Vậy nên…
Đạo diễn đành nhờ vả Tưởng Định: “Anh Định, hay là tôi tìm thế thân cho chị Anna, anh hỗ trợ chút nhé, được không?”
Tưởng Định khoác thêm áo trợ lý đưa đến, nghĩ ngợi vài giây rồi lạnh nhạt nói: “Không quay thật, mượn góc* thôi.”
(*tá vị: hay dùng cho các cảnh thân mật, dùng góc quay và cảm xúc để tạo ra cảm giác là “họ đang hôn nhau” chứ diễn viên không hôn nhau thật.)
Đạo diễn: “…”
Thế này xem như đã có sự đồng ý của Tưởng Định, lúc trước anh không đồng ý quay bất kỳ cảnh thân thiết nào với ngôi sao nữ cả.
Vì vậy đạo diễn không cưỡng cầu nữa, mượn góc cũng được, hậu kỳ cắt ghép chút là được, có phải là không có hiệu quả đâu.
Thôi đành vậy.
May mắn là trước khi bắt đầu quay, nữ chính đã chuẩn bị một diễn viên thế thân có vóc dáng tương tự, đạo diễn vội vàng bảo nhân viên liên lạc với cô gái đó.
Vất vả mới có một người đi, bây giờ lại thêm một người sắp đến.
Mặc dù chỉ là mượn góc nhưng vẫn không tránh được tiếp xúc tay chân, quấn quýt hơi thở gì gì đó.
Trình Huyền ngồi tại chỗ, trong lòng mặc niệm:
“Không đến được, không đến được, không đến được.”
“Không thể quay, không thể quay, không thể quay.”
Quả nhiên, một lúc sau, nhân viên chạy đến thông báo với đạo diễn: “Cô gái kia đang ở bệnh viện, bảo là đau bụng kéo theo mệt mỏi, bây giờ đang phải truyền dịch… Nhanh nhất phải ngày mai mới đến được.”
Cảnh quay đã bố trí xong xuôi, nếu không quay thì họ vừa lãng phí tiền vừa lãng phí thời gian cho buổi chiều nay.
Đạo diễn không khỏi sầu muộn, vỗ vỗ kịch bản cất cao giọng: “Không được thì tìm tiếp! Nhanh nhanh lên!”
Tưởng Định thì tỉnh bơ ngồi nghỉ ngơi ở ghế diễn viên.
Nhân viên làm việc xung quanh trố mắt nhìn nhau, phòng tổng thống yên tĩnh như gà.
Bầu không khí có hơi khẩn trương và ngột ngạt, Trình Huyền không dám hó hé gì, chỉ buồn chán mở điện thoại lên muốn tra một ít thông tin về cô nữ chính vừa rồi, chợt trông thấy hồ sơ của cô ta: Chiều cao 1m70?
Mắt Trình Huyền lập tức sáng lên, trong đầu nảy ra một suy nghĩ to gan lớn mật.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cô cũng cao xấp xỉ nữ diễn viên vừa rồi, hơn nữa đều nhuộm tóc màu lanh (1), nếu chỉ nhìn bóng lưng thì gần như không khác biệt gì…
Thay vì để người ta chiếm hời, chỉ bằng… Mình chủ động một chút, chiếm món hời kia trước?
Trình Huyền suy nghĩ một hồi, chẳng hiểu sao chợt dâng trào nhiệt huyết.
“Việc này, đạo diễn.”
Đạo diễn nghe tiếng, bực bội đáp: “Cái gì?”
Lúc này Tưởng Định cũng cau mày xoay người nhìn sang.
Cô lại giở trò gì nữa đây.
Chỉ thấy Trình Huyền cởi áo khoác để lộ ra những đường cong trẻ trung bọc dưới chiếc áo len ôm sát người, tiếp đó cô giơ tay kéo dây buộc tóc trên đầu rồi nhẹ nhàng hất một cái, mái tóc dài buông xõa ra.
Trong ánh mắt cô toát lên sự quyến rũ, mỉm cười hỏi: “Anh thấy tôi có được không?”
Tưởng Định: “…”