Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Thân bát do kỷ
An Tử Hạo, cựu giám đốc truyền thông của Giải trí Tranh Điền, đã bồi dưỡng vô số ngôi sao nỗi tiếng, từng là cộng sự tốt nhất của Lan Hè. Hai năm trước, vì chuyện yêu đương với nghệ sĩ của mình bị lộ, tối đó, hai người cãi nhau, cuối cùng xảy ra tai nạn ô tô, một người chết, một người bị thương, sau đó, An Tử Hạo bỏ hết tất cả, về quê…
Đương nhiên, An Tử Hạo luôn biết ai là người đã lộ ra chuyện này, nhưng… hai người đó đã từng là bạn bè, là người thân đáng tin cậy nhất của anh.
“Tử Hạo có thể quay lại Tranh Điền, tôi thực sự rất vui.” Lan Hề nói.
An Tử Hạo mặc một bộ vest đen, diện mạo đẹp trai. Có lẽ từng bị bạn bè phản bội nên nhìn ai cũng có chút ngả ngớn và thái độ lười biếng.
“Lan Hè, tôi chưa từng nói là tôi sẽ quay lại… Lẽ nào cô muốn để tôi… cộng tác với những người còn không bằng chó, lợn?”
Nghe xong câu này, theo bản năng, cả người Dương Tịnh và La Hạo căng chặt lại.
“Cậu sẽ trở lại, đến phòng làm việc của tớ đợi đi. Tớ có thứ muốn cho cậu xem.” Lan Hề dường như đã biết anh ấy sẽ nói vậy, liền trực tiếp bảo anh ấy đi. Mà La Hạo và Dương Tịnh liền thở phào nhẹ nhõm.
Đáy mắt Lan Hề xẹt qua một tia sắc bén, sau đó nói với hai người Dương Tịnh: “Các tân binh mới vào, về điều kiện ngoại h hình tôi cũng khá hài lòng, nhưng còn cân được đào tạo chuyên nghiệp hơn.”
“Lan tổng muốn đẻ Tử Hạo phụ trách?” Dương Tịnh suy đoán.
“Không… hiện tại cậu ấy không thể dẫn dắt người mới.” Lan Hề lắc đầu, trong lòng biết Dương Tịnh đang nghĩ gì: “Vì vậy chuyện này vẫn do 2 người phụ trách.”
Dương Tịnh và La Hạo không hiểu, rốt cuộc thì Lan Hề tìm An Tử Hạo về để làm gì?
Tất nhiên Lan Hề không thẻ tiết lộ vở kịch hay sắp mở màn.
Sau khi vào phòng làm việc, nhìn thấy An Tử Hạo ngồi trên sô pha, đôi chân đặt trên bàn trà đung đưa, khóe miệng Lan Hề giương lên ý cười: “Thật không kiên nhẫn?”
“Có gì thì cô cứ nói đi.”
Lan Hề lấy thông tin của Đường Ninh từ trong ngăn kéo ra, đưa cho An Tử Hạo xem: “Tớ muốn cậu dẫn dắt người mẫu này.”
“Tôi không dẫn dắt bắt kỳ nghệ sĩ nào, đặc biệt là phụ nữ.”
“Cậu nhìn đã rồi hãy nói.”
An Tử Hạo mất kiên nhẫn, nhận tài liệu và video catwalk của Đường Ninh mà Lan Hề đưa qua. Vừa nhìn, An Tử Hạo liền có chút sửng sốt.
“Khí chất rất giống nhỉ?” Lan Hề mỉm cười: “Đường Ninh này rất thú vị. Cậu xem xong thì cho tớ một câu trả lời. Ò, đúng rồi, ụ tớ đã ký hợp đồng với Đường Ninh, nhưng vẫn chưa công bố với công chúng, song cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi. Đến Dương Tịnh và La Hạo cũng không biết. Ngày mai Đường Ninh sẽ có hoạt động ở sự kiện ra mắt nước hoa, cậu giúp tớ thông báo cô ấy, coi như là cơ hội để hai người làm quen.”
An Tử Hạo nhìn một chút, sau đó thu lấy tài liệu, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Bát kể khí chất có giống Vân Nhi thế nào, cũng là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.”
“Thời điểm Đường Ninh nổi tiếng, Vân Nhi của cậu… còn không biết đang ở đâu. Hãy hứa với tớ là sẽ cân nhắc thật cần thận.”
An Tử Hạo hừ một tiếng, rời khỏi văn phòng của Lan Hề. Anh ấy không quan tâm đến quảng cáo ra mắt gì đó, đương nhiên có thể là anh ấy không biết, cũng vì anh không thông báo kịp thời cho Đường Ninh, mà đã mang lại mối nguy cơ lớn cho Đường Ninh.
Sau đó, Lan Hề gọi cho Đường Ninh: “Tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của người đại diện mới vào địa chỉ email của cô rồi. Cô chú ý kiểm tra một chút. Đường Ninh, người này rất có năng lực nhưng tính cách ngông cuồng. Nếu cô có thể thu thành người của mình, vậy đối với cô mà nói, nhất định sẽ như hỗ thêm cánh.”
Đường Ninh nhíu mày, thật ra thứ cô ấy cần hơn cả, là một người có thể trung thành là đủ, nhưng nếu Lan Hè đã sắp xếp, Đường Ninh cũng không phản bác: “Tôi sẽ xem.”
“Đường Ninh, cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm, cô đã giành được Giải thưởng cống hiến đặc biệt, cộng với bây giờ ký hợp đồng với Tranh Điền, thực sự cô đã trở lại vị trí người mẫu hạng A. Thứ cô cần bây giờ… là sự ban phước từ nguồn tài nguyên thời trang hàng đầu. Cô còn cần được công nhận.”
“Tôi biết…”
Trong lòng Đường Ninh rõ ràng hơn bát kỳ ai, hai mươi sáu tuổi, cô không có cách nào lọt vào sân khấu của các cuộc thi nữa, cho nên, giải thưởng cống hiến đặc biệt này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
“Kỳ vọng của tôi đối với cô là… cô không chỉ trở lại vị trí top đầu ở Thịnh Kinh, mà còn phải trở thành người đứng đầu, trên thế giới…”
Đường Ninh cười, không nói gì. Là một người mẫu, từ tận đáy lòng cô ấy muốn hoàn thành những mục tiêu này, nhưng… hiện tại cô ấy đã có Mặc Đình, cô ấy làm tất cả những điều này cũng chỉ để xứng đôi với Mặc Đình.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Đường Ninh cúp điện thoại, quay người nhìn Mặc Đình. Mà Mặc Đình đang xem e-mail trên máy tính của Đường Ninh. Về người đại diện trong thư Lan Hề vừa gửi, sắc mặt của Mặc Đình không được tốt cho lắm.
“Sao vậy?” Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh Mặc Đình.
“Anh đột nhiên có chút hối hận vì đã đẩy em sang Orangefield?” Mặc Đình ôm Đường Ninh, nói: “An Tử Hạo này hình như từng dây dưa cùng nghệ sĩ nữ…”
Đường Ninh nghe xong, cười tủm tim nói: “Vậy là anh ghen à?
Em còn chưa thấy người kìa.”
“Ghen?” Mặc Đình lắc đầu: “Đồ của mình mà không trông coi kỹ, cuối cùng để mắt còn trách ai?”
“Em sẽ giữ khoảng cách với anh ấy.” Đường Ninh ôm eo Mặc Đình, nghiêm túc nói: “Anh biết là em rất ghét có người yêu rồi, còn mập mờ với người khác mà.”
Mặc Đình biết cô ấy có ý gì, từng bị Hàn Vũ Phàm lừa, Đường Ninh đã không thể khoan nhượng cho hành vi này.
“Trong giới, có rất nhiều người đều là thân bát do kỷ…”
“Đây đều là cái cớ.” Đường Ninh trực tiếp nói: “Mặc Đình, em rất nghiêm túc, em cũng chỉ nói lần này. Khi em ở cùng anh, em sẽ tỏ rõ thái độ của mình, sẽ không che giấu anh điều gì.”
“Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ thẳng thắn với anh. Nếu lúc đó không thể nói ra được, em nhất định sẽ tìm cơ hội để nói cho anh biết. Vì vậy…
nếu anh có bất cứ hiểu lầm gì về em, thì phải kiên nhẫn đợi em, được không?”
“Chỉ cần anh đợi em, em sẽ cố gắng chạy tới bên cạnh anh.”
Trong lòng Mặc Đình có chút xúc động. Anh và Đường Ninh ở bên nhau lâu như vậy, thật ra cũng không có nhiều lúc được lắng nghe tâm tư trong lòng của đối phương. Sau cảm giác mới mẻ lúc kết hôn, chính là cuộc sống hiện thực rất tàn nhẫn. Nếu họ muôn ở bên nhau cả đời, nhất định sẽ gặp nhiều sóng gió.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Mặc Đình cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đường Ninh: “Hai người đồng lòng, đi chung một đường, cũng sống chung một đời.”
“Vậy thì em không sợ gì cả.”
“Không sợ…”
Hai người nhìn nhau, tình cảm trào dâng trong mắt, hai bên dựa gần nhau hơn, gần hơn nữa. Đó là tình yêu và hôn nhân.
Đó sẽ là sức mạnh bát khả chiến bại…
Đêm thu, cái lạnh thắm tận tim gan.
An Tử Hạo không nói cho Đường Ninh biết chuyện ra mắt nước hoa nỗi tiếng. Thậm chí anh ấy còn không xem, đến máy tính cũng không bật. Mà hành động này của anh ấy trực tiếp khiến Đường Ninh không biết đến sự kiện ngay hôm đó…
Bên tổ chức sự kiện trực tiếp gọi điện cho Lan Hè, hỏi cô ấy Đường Ninh có chuyện gì, có phải vì có Lam Vũ – Tiểu Đường Ninh tham gia, nên nồi khùng!
Lan Hề không ngờ rằng An Tử Hạo lại thật sự không có ý định tiếp nhận Đường Ninh, không nói cho Đường Ninh biết về sự kiện…
Đương nhiên, An Tử Hạo luôn biết ai là người đã lộ ra chuyện này, nhưng… hai người đó đã từng là bạn bè, là người thân đáng tin cậy nhất của anh.
“Tử Hạo có thể quay lại Tranh Điền, tôi thực sự rất vui.” Lan Hề nói.
An Tử Hạo mặc một bộ vest đen, diện mạo đẹp trai. Có lẽ từng bị bạn bè phản bội nên nhìn ai cũng có chút ngả ngớn và thái độ lười biếng.
“Lan Hè, tôi chưa từng nói là tôi sẽ quay lại… Lẽ nào cô muốn để tôi… cộng tác với những người còn không bằng chó, lợn?”
Nghe xong câu này, theo bản năng, cả người Dương Tịnh và La Hạo căng chặt lại.
“Cậu sẽ trở lại, đến phòng làm việc của tớ đợi đi. Tớ có thứ muốn cho cậu xem.” Lan Hề dường như đã biết anh ấy sẽ nói vậy, liền trực tiếp bảo anh ấy đi. Mà La Hạo và Dương Tịnh liền thở phào nhẹ nhõm.
Đáy mắt Lan Hề xẹt qua một tia sắc bén, sau đó nói với hai người Dương Tịnh: “Các tân binh mới vào, về điều kiện ngoại h hình tôi cũng khá hài lòng, nhưng còn cân được đào tạo chuyên nghiệp hơn.”
“Lan tổng muốn đẻ Tử Hạo phụ trách?” Dương Tịnh suy đoán.
“Không… hiện tại cậu ấy không thể dẫn dắt người mới.” Lan Hề lắc đầu, trong lòng biết Dương Tịnh đang nghĩ gì: “Vì vậy chuyện này vẫn do 2 người phụ trách.”
Dương Tịnh và La Hạo không hiểu, rốt cuộc thì Lan Hề tìm An Tử Hạo về để làm gì?
Tất nhiên Lan Hề không thẻ tiết lộ vở kịch hay sắp mở màn.
Sau khi vào phòng làm việc, nhìn thấy An Tử Hạo ngồi trên sô pha, đôi chân đặt trên bàn trà đung đưa, khóe miệng Lan Hề giương lên ý cười: “Thật không kiên nhẫn?”
“Có gì thì cô cứ nói đi.”
Lan Hề lấy thông tin của Đường Ninh từ trong ngăn kéo ra, đưa cho An Tử Hạo xem: “Tớ muốn cậu dẫn dắt người mẫu này.”
“Tôi không dẫn dắt bắt kỳ nghệ sĩ nào, đặc biệt là phụ nữ.”
“Cậu nhìn đã rồi hãy nói.”
An Tử Hạo mất kiên nhẫn, nhận tài liệu và video catwalk của Đường Ninh mà Lan Hề đưa qua. Vừa nhìn, An Tử Hạo liền có chút sửng sốt.
“Khí chất rất giống nhỉ?” Lan Hề mỉm cười: “Đường Ninh này rất thú vị. Cậu xem xong thì cho tớ một câu trả lời. Ò, đúng rồi, ụ tớ đã ký hợp đồng với Đường Ninh, nhưng vẫn chưa công bố với công chúng, song cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi. Đến Dương Tịnh và La Hạo cũng không biết. Ngày mai Đường Ninh sẽ có hoạt động ở sự kiện ra mắt nước hoa, cậu giúp tớ thông báo cô ấy, coi như là cơ hội để hai người làm quen.”
An Tử Hạo nhìn một chút, sau đó thu lấy tài liệu, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Bát kể khí chất có giống Vân Nhi thế nào, cũng là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.”
“Thời điểm Đường Ninh nổi tiếng, Vân Nhi của cậu… còn không biết đang ở đâu. Hãy hứa với tớ là sẽ cân nhắc thật cần thận.”
An Tử Hạo hừ một tiếng, rời khỏi văn phòng của Lan Hề. Anh ấy không quan tâm đến quảng cáo ra mắt gì đó, đương nhiên có thể là anh ấy không biết, cũng vì anh không thông báo kịp thời cho Đường Ninh, mà đã mang lại mối nguy cơ lớn cho Đường Ninh.
Sau đó, Lan Hề gọi cho Đường Ninh: “Tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của người đại diện mới vào địa chỉ email của cô rồi. Cô chú ý kiểm tra một chút. Đường Ninh, người này rất có năng lực nhưng tính cách ngông cuồng. Nếu cô có thể thu thành người của mình, vậy đối với cô mà nói, nhất định sẽ như hỗ thêm cánh.”
Đường Ninh nhíu mày, thật ra thứ cô ấy cần hơn cả, là một người có thể trung thành là đủ, nhưng nếu Lan Hè đã sắp xếp, Đường Ninh cũng không phản bác: “Tôi sẽ xem.”
“Đường Ninh, cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm, cô đã giành được Giải thưởng cống hiến đặc biệt, cộng với bây giờ ký hợp đồng với Tranh Điền, thực sự cô đã trở lại vị trí người mẫu hạng A. Thứ cô cần bây giờ… là sự ban phước từ nguồn tài nguyên thời trang hàng đầu. Cô còn cần được công nhận.”
“Tôi biết…”
Trong lòng Đường Ninh rõ ràng hơn bát kỳ ai, hai mươi sáu tuổi, cô không có cách nào lọt vào sân khấu của các cuộc thi nữa, cho nên, giải thưởng cống hiến đặc biệt này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
“Kỳ vọng của tôi đối với cô là… cô không chỉ trở lại vị trí top đầu ở Thịnh Kinh, mà còn phải trở thành người đứng đầu, trên thế giới…”
Đường Ninh cười, không nói gì. Là một người mẫu, từ tận đáy lòng cô ấy muốn hoàn thành những mục tiêu này, nhưng… hiện tại cô ấy đã có Mặc Đình, cô ấy làm tất cả những điều này cũng chỉ để xứng đôi với Mặc Đình.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Đường Ninh cúp điện thoại, quay người nhìn Mặc Đình. Mà Mặc Đình đang xem e-mail trên máy tính của Đường Ninh. Về người đại diện trong thư Lan Hề vừa gửi, sắc mặt của Mặc Đình không được tốt cho lắm.
“Sao vậy?” Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh Mặc Đình.
“Anh đột nhiên có chút hối hận vì đã đẩy em sang Orangefield?” Mặc Đình ôm Đường Ninh, nói: “An Tử Hạo này hình như từng dây dưa cùng nghệ sĩ nữ…”
Đường Ninh nghe xong, cười tủm tim nói: “Vậy là anh ghen à?
Em còn chưa thấy người kìa.”
“Ghen?” Mặc Đình lắc đầu: “Đồ của mình mà không trông coi kỹ, cuối cùng để mắt còn trách ai?”
“Em sẽ giữ khoảng cách với anh ấy.” Đường Ninh ôm eo Mặc Đình, nghiêm túc nói: “Anh biết là em rất ghét có người yêu rồi, còn mập mờ với người khác mà.”
Mặc Đình biết cô ấy có ý gì, từng bị Hàn Vũ Phàm lừa, Đường Ninh đã không thể khoan nhượng cho hành vi này.
“Trong giới, có rất nhiều người đều là thân bát do kỷ…”
“Đây đều là cái cớ.” Đường Ninh trực tiếp nói: “Mặc Đình, em rất nghiêm túc, em cũng chỉ nói lần này. Khi em ở cùng anh, em sẽ tỏ rõ thái độ của mình, sẽ không che giấu anh điều gì.”
“Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ thẳng thắn với anh. Nếu lúc đó không thể nói ra được, em nhất định sẽ tìm cơ hội để nói cho anh biết. Vì vậy…
nếu anh có bất cứ hiểu lầm gì về em, thì phải kiên nhẫn đợi em, được không?”
“Chỉ cần anh đợi em, em sẽ cố gắng chạy tới bên cạnh anh.”
Trong lòng Mặc Đình có chút xúc động. Anh và Đường Ninh ở bên nhau lâu như vậy, thật ra cũng không có nhiều lúc được lắng nghe tâm tư trong lòng của đối phương. Sau cảm giác mới mẻ lúc kết hôn, chính là cuộc sống hiện thực rất tàn nhẫn. Nếu họ muôn ở bên nhau cả đời, nhất định sẽ gặp nhiều sóng gió.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Mặc Đình cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đường Ninh: “Hai người đồng lòng, đi chung một đường, cũng sống chung một đời.”
“Vậy thì em không sợ gì cả.”
“Không sợ…”
Hai người nhìn nhau, tình cảm trào dâng trong mắt, hai bên dựa gần nhau hơn, gần hơn nữa. Đó là tình yêu và hôn nhân.
Đó sẽ là sức mạnh bát khả chiến bại…
Đêm thu, cái lạnh thắm tận tim gan.
An Tử Hạo không nói cho Đường Ninh biết chuyện ra mắt nước hoa nỗi tiếng. Thậm chí anh ấy còn không xem, đến máy tính cũng không bật. Mà hành động này của anh ấy trực tiếp khiến Đường Ninh không biết đến sự kiện ngay hôm đó…
Bên tổ chức sự kiện trực tiếp gọi điện cho Lan Hè, hỏi cô ấy Đường Ninh có chuyện gì, có phải vì có Lam Vũ – Tiểu Đường Ninh tham gia, nên nồi khùng!
Lan Hề không ngờ rằng An Tử Hạo lại thật sự không có ý định tiếp nhận Đường Ninh, không nói cho Đường Ninh biết về sự kiện…