Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (106).txt
Mạc Huệ Linh nằm truyền dịch, ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch bên cạnh: "Tĩnh Trạch, đau quá, anh nhìn xem, có phải miệng vết thương của em lại sưng lên rồi không?"
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, nơi đó kỳ thật chỉ là một vết trầy da nhỏ, vì thế cúi đầu nói với cô: "Chỗ này không có vấn đề gì lớn, em không cần quá sợ hãi."
Mạc Huệ Linh bĩu môi nói: "Nếu để sẹo... em ghét nhất là trên người có vết sẹo, anh xem, trên đùi em không có một chút sẹo nào, nếu để lại sẹo, em nhất định sẽ hận chết Lâm Triệt chết tiệt kia."
"Thôi, chỉ là trầy da, sẽ không có vết sẹo lớn." Anh nói: "Lâm Triệt cũng không phải cố ý, em cũng đừng oán trách cô ấy."
"Dù sao anh cũng nhận định là cô ta không cố ý, nhưng em chính là nói cô ta cố ý, bằng không vì sao người khác cô ta không đâm, lại cố tình tới đâm em!"
Cố Tĩnh Trạch biết nói cô cũng không thông, liền không nói cái gì nữa, chỉ bảo cô: "Em xem TV một lúc đi, không được miên man suy nghĩ nữa."
Cố Tĩnh Trạch đưa điều khiển từ xa cho cô, nâng cánh tay lên nhìn thời gian, đã lại qua thêm một lúc nữa rồi, vì sao vẫn chưa tìm được Lâm Triệt.
Nha đầu chết tiệt kia, không biết chạy đi đâu rồi.
Mạc Huệ Linh chán đến chết cầm điều khiển từ xa bấm bấm.
Nhưng mà bấm bấm, bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức khẩn cấp.
"Vừa rồi, bởi vì tai nạn giao thông, một chiếc Porsche treo ở trên cầu vượt, làm cho giao thông ùn tắc, đến nay tình huống tài xế vẫn chưa xác định, theo nguồn tin cho hay, phía trên là một cô gái trẻ tuổi, một mình lái xe, có phải điều khiển sau khi say rượu hay không, vẫn chưa biết được, bây giờ hiện trường đang khẩn cấp cứu viện, nhưng mà bởi vì vị trí chiếc xe tương đối nguy hiểm, khó khăn trong việc thực thi phương án cứu viện ......"
Mạc Huệ Linh không thèm để ý, vừa muốn đổi kênh, lại bị Cố Tĩnh Trạch giữ tay lại.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tin tức trên TV.
Trên TV thoáng đăng tài hình ảnh, đúng là chiếc Porsche màu vàng treo ở trên cầu.
"Lâm Triệt......"
Cố Tĩnh Trạch không biết, bởi vì mình nhất thời kinh hãi, thế nhưng đã nói ra tên Lâm Triệt.
Mạc Huệ Linh nghe được tên Lâm Triệt, mới cẩn thận xem, vừa thấy, thật đúng là chiếc xe lúc trước tông mình.
Là Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông?
Nhất thời trong lòng Mạc Huệ Linh rất thoải mái, cũng đã quên chân mình còn đang đau, ở kia vỗ tay một cái, trong lòng có loại khoái cảm trả thù: "Đáng đời, nhìn xem, đây là báo ứng, ai bảo vừa rồi cô ta cố ý đâm em, bây giờ ông trời cũng nhìn không vừa mắt, trừng phạt cô ta".
Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, cúi đầu, nhíu mày nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh còn chưa có chú ý tới biểu tình u ám của Cố Tĩnh Trạch, bởi vì nghĩ đến Lâm Triệt gặp nguy hiểm, không khéo rất nhanh sẽ chết, trong lòng khỏi phải nói cao hứng đến mức nào.
Nếu Lâm Triệt chết như vậy thì thật tốt, Cố Tĩnh Trạch lại là của cô.
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nói: "Hừ, cái này chính tự làm bậy không thể sống, thật đáng đời."
Cố Tĩnh Trạch hất tay Mạc Huệ Linh đang nắm lấy ống tay áo mình.
Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, người bên cạnh lạnh băng, đang nhìn chằm chằm chính nhìn.
Mạc Huệ Linh nhất thời nghĩ đến, mình vừa mới đắc ý vênh váo, có phải nói bậy cái gì không.
Nhưng mà, vốn dĩ cô chán ghét Lâm Triệt, hơn nữa, Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông cũng không phải vì mình, cô nói những lời này thì sao.
"Làm sao vậy Tĩnh Trạch?" Cô kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch u ám nhìn cô: "Huệ Linh, sao em có thể nói như vậy, cho dù cô ấy là người không quen biết, đó cũng là một sinh mệnh, là một người, một người bởi vì ngoài ý muốn, có thể sẽ chết, chuyện này đáng để vui mừng sao, sao em có thể nói những lời như vậy, cô ấy như vậy là tội ác tày trời sao?".
"Em...... Em không phải ý này......" Mạc Huệ Linh nói: "Em cũng chỉ nói mà thôi, anh biết, em rất thẳng tính, nhưng không có ý gì xấu......"
Cố Tĩnh Trạch rất thất vọng, nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn phía trên, hàm dưới rõ ràng đã căng chặt thành một đường thẳng tắp, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài.
"Ai, Tĩnh Trạch, anh làm gì......" Mạc Huệ Linh tức giận nhìn căn phòng, trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời, chính là đáng đời, tốt nhất cô ta cứ ngã chết như vậy, ngã đến mức hoàn toàn biến dạng, để Tĩnh Trạch cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái.
Trên cầu.
Hiện trường tai nạn giao thông, bên ngoài không ít người đang nhìn.
Cục trưởng chậm rãi ở bên trong chỉ huy, cầm bình nước còn đang kỳ quái nhìn xe kia: "Xe này nhà ai, sao chưa gặp bao giờ?"
"Nhìn dáng vẻ là xe mới, chắc hẳn là một gia đình lớn nào đi."
"Sao có thể, những người đó, bảng số xe đều có ký hiệu, chúng tôi thấy khẳng định là nhà giàu mới nổi đi, chưa từng thấy qua."
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy tới.
"Cục trưởng, cục trưởng, không may rồi, bên ngoài có một đám người tới, nói người trên xe đó là mợ chủ Cố gia, hỏi chúng ta sao chưa chịu cứu người?"
"Cố gia nào?"
"Ôi trời......" Ly nước cục trưởng đang cầm lập tức rơi xuống đất, bất chấp tất cả chạy đi xem, vội cầm kính viễn vọng, nhìn về hiện trường tai nạn giao thông ở phía bên kia.
"Bây giờ...... Cục trưởng, làm sao bây giờ?" Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
"Còn làm sao bây giờ cái gì?" Cục trưởng quay đầu lại hấp tấp xông ra ngoài: "Mau cứu người, có muốn sống không, không muốn sống thì đợi ở chỗ này, ai, mẹ nó lại còn chậm chạp nữa thì xem ông đây ném ai xuống dưới!"
Bên ngoài, phóng viên trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
"Đi nhanh đi, bên trong không cho chụp, không cho chụp."
"Ai, mới rồi còn cho chụp, sao giờ lại không cho chụp." Phóng viên mơ mơ màng màng nói.
Phóng viên còn định viết cái gì mà nữ tài xế, siêu xe xảy ra tai nạn giao thông, làm người có hứng thú viết, viết một cái là giật tít luôn đấy.
"Dù sao cũng không được chụp, cũng không cho viết, nếu viết, tự gánh lấy hậu quả, đừng trách tôi không nhắc nhở các người."
Phóng viên trực tiếp bị đuổi đi, mọi người lúc này cũng không dám trốn tránh trách nhiệm, đi lên vận dụng thiết bị cao cấp nhất, nhanh kéo xe lại trước.
Lâm Triệt vốn tưởng rằng mình lúc này chỉ sợ là chết không thể nghi ngờ, những người đó không dám động, khẳng định là cảm thấy cô không thể cứu.
Nhưng mà trong chốc lát, một đám người liền vọt lên, trực tiếp kéo cô vào lề.
Cục trưởng tự mình tới xem cô: "Ai nha, bà Cố, bị thương không, mau, mang cáng tới đây, cứu người trước."
"Không có việc gì...... Tôi không có việc gì, chỉ là bị trầy da một chút mà thôi." Lâm Triệt vội đáp lời.
Người bên ngoài kỳ quái nhìn, vừa rồi còn đang xem náo nhiệt, sao nhanh như vậy đã kết thúc.
Có người ở bên cạnh nói: "Nghe nói mới biết được, người trong xe là đại nhân vật rất lợi hại, những người đó cũng không dám đứng xem, mới nhanh cứu người lại".
"Phóng viên cũng bị cưỡng chế di dời, không cho chụp đâu."
"Ai u, đại nhân vật gì, lợi hại như vậy, ngay cả cục trưởng cũng sợ hãi phải tự thân xuất mã."
Nhưng mà phú hào ở thành phố B nhiều như lông trâu, cục trưởng hẳn cũng sớm đã thành thói quen, động tĩnh lần này bỗng nhiên lớn như vậy, xem ra là nhân vật siêu cấp, không thể trêu vào rồi.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, nơi đó kỳ thật chỉ là một vết trầy da nhỏ, vì thế cúi đầu nói với cô: "Chỗ này không có vấn đề gì lớn, em không cần quá sợ hãi."
Mạc Huệ Linh bĩu môi nói: "Nếu để sẹo... em ghét nhất là trên người có vết sẹo, anh xem, trên đùi em không có một chút sẹo nào, nếu để lại sẹo, em nhất định sẽ hận chết Lâm Triệt chết tiệt kia."
"Thôi, chỉ là trầy da, sẽ không có vết sẹo lớn." Anh nói: "Lâm Triệt cũng không phải cố ý, em cũng đừng oán trách cô ấy."
"Dù sao anh cũng nhận định là cô ta không cố ý, nhưng em chính là nói cô ta cố ý, bằng không vì sao người khác cô ta không đâm, lại cố tình tới đâm em!"
Cố Tĩnh Trạch biết nói cô cũng không thông, liền không nói cái gì nữa, chỉ bảo cô: "Em xem TV một lúc đi, không được miên man suy nghĩ nữa."
Cố Tĩnh Trạch đưa điều khiển từ xa cho cô, nâng cánh tay lên nhìn thời gian, đã lại qua thêm một lúc nữa rồi, vì sao vẫn chưa tìm được Lâm Triệt.
Nha đầu chết tiệt kia, không biết chạy đi đâu rồi.
Mạc Huệ Linh chán đến chết cầm điều khiển từ xa bấm bấm.
Nhưng mà bấm bấm, bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức khẩn cấp.
"Vừa rồi, bởi vì tai nạn giao thông, một chiếc Porsche treo ở trên cầu vượt, làm cho giao thông ùn tắc, đến nay tình huống tài xế vẫn chưa xác định, theo nguồn tin cho hay, phía trên là một cô gái trẻ tuổi, một mình lái xe, có phải điều khiển sau khi say rượu hay không, vẫn chưa biết được, bây giờ hiện trường đang khẩn cấp cứu viện, nhưng mà bởi vì vị trí chiếc xe tương đối nguy hiểm, khó khăn trong việc thực thi phương án cứu viện ......"
Mạc Huệ Linh không thèm để ý, vừa muốn đổi kênh, lại bị Cố Tĩnh Trạch giữ tay lại.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tin tức trên TV.
Trên TV thoáng đăng tài hình ảnh, đúng là chiếc Porsche màu vàng treo ở trên cầu.
"Lâm Triệt......"
Cố Tĩnh Trạch không biết, bởi vì mình nhất thời kinh hãi, thế nhưng đã nói ra tên Lâm Triệt.
Mạc Huệ Linh nghe được tên Lâm Triệt, mới cẩn thận xem, vừa thấy, thật đúng là chiếc xe lúc trước tông mình.
Là Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông?
Nhất thời trong lòng Mạc Huệ Linh rất thoải mái, cũng đã quên chân mình còn đang đau, ở kia vỗ tay một cái, trong lòng có loại khoái cảm trả thù: "Đáng đời, nhìn xem, đây là báo ứng, ai bảo vừa rồi cô ta cố ý đâm em, bây giờ ông trời cũng nhìn không vừa mắt, trừng phạt cô ta".
Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, cúi đầu, nhíu mày nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh còn chưa có chú ý tới biểu tình u ám của Cố Tĩnh Trạch, bởi vì nghĩ đến Lâm Triệt gặp nguy hiểm, không khéo rất nhanh sẽ chết, trong lòng khỏi phải nói cao hứng đến mức nào.
Nếu Lâm Triệt chết như vậy thì thật tốt, Cố Tĩnh Trạch lại là của cô.
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nói: "Hừ, cái này chính tự làm bậy không thể sống, thật đáng đời."
Cố Tĩnh Trạch hất tay Mạc Huệ Linh đang nắm lấy ống tay áo mình.
Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, người bên cạnh lạnh băng, đang nhìn chằm chằm chính nhìn.
Mạc Huệ Linh nhất thời nghĩ đến, mình vừa mới đắc ý vênh váo, có phải nói bậy cái gì không.
Nhưng mà, vốn dĩ cô chán ghét Lâm Triệt, hơn nữa, Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông cũng không phải vì mình, cô nói những lời này thì sao.
"Làm sao vậy Tĩnh Trạch?" Cô kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch u ám nhìn cô: "Huệ Linh, sao em có thể nói như vậy, cho dù cô ấy là người không quen biết, đó cũng là một sinh mệnh, là một người, một người bởi vì ngoài ý muốn, có thể sẽ chết, chuyện này đáng để vui mừng sao, sao em có thể nói những lời như vậy, cô ấy như vậy là tội ác tày trời sao?".
"Em...... Em không phải ý này......" Mạc Huệ Linh nói: "Em cũng chỉ nói mà thôi, anh biết, em rất thẳng tính, nhưng không có ý gì xấu......"
Cố Tĩnh Trạch rất thất vọng, nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn phía trên, hàm dưới rõ ràng đã căng chặt thành một đường thẳng tắp, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài.
"Ai, Tĩnh Trạch, anh làm gì......" Mạc Huệ Linh tức giận nhìn căn phòng, trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời, chính là đáng đời, tốt nhất cô ta cứ ngã chết như vậy, ngã đến mức hoàn toàn biến dạng, để Tĩnh Trạch cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái.
Trên cầu.
Hiện trường tai nạn giao thông, bên ngoài không ít người đang nhìn.
Cục trưởng chậm rãi ở bên trong chỉ huy, cầm bình nước còn đang kỳ quái nhìn xe kia: "Xe này nhà ai, sao chưa gặp bao giờ?"
"Nhìn dáng vẻ là xe mới, chắc hẳn là một gia đình lớn nào đi."
"Sao có thể, những người đó, bảng số xe đều có ký hiệu, chúng tôi thấy khẳng định là nhà giàu mới nổi đi, chưa từng thấy qua."
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy tới.
"Cục trưởng, cục trưởng, không may rồi, bên ngoài có một đám người tới, nói người trên xe đó là mợ chủ Cố gia, hỏi chúng ta sao chưa chịu cứu người?"
"Cố gia nào?"
"Ôi trời......" Ly nước cục trưởng đang cầm lập tức rơi xuống đất, bất chấp tất cả chạy đi xem, vội cầm kính viễn vọng, nhìn về hiện trường tai nạn giao thông ở phía bên kia.
"Bây giờ...... Cục trưởng, làm sao bây giờ?" Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
"Còn làm sao bây giờ cái gì?" Cục trưởng quay đầu lại hấp tấp xông ra ngoài: "Mau cứu người, có muốn sống không, không muốn sống thì đợi ở chỗ này, ai, mẹ nó lại còn chậm chạp nữa thì xem ông đây ném ai xuống dưới!"
Bên ngoài, phóng viên trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
"Đi nhanh đi, bên trong không cho chụp, không cho chụp."
"Ai, mới rồi còn cho chụp, sao giờ lại không cho chụp." Phóng viên mơ mơ màng màng nói.
Phóng viên còn định viết cái gì mà nữ tài xế, siêu xe xảy ra tai nạn giao thông, làm người có hứng thú viết, viết một cái là giật tít luôn đấy.
"Dù sao cũng không được chụp, cũng không cho viết, nếu viết, tự gánh lấy hậu quả, đừng trách tôi không nhắc nhở các người."
Phóng viên trực tiếp bị đuổi đi, mọi người lúc này cũng không dám trốn tránh trách nhiệm, đi lên vận dụng thiết bị cao cấp nhất, nhanh kéo xe lại trước.
Lâm Triệt vốn tưởng rằng mình lúc này chỉ sợ là chết không thể nghi ngờ, những người đó không dám động, khẳng định là cảm thấy cô không thể cứu.
Nhưng mà trong chốc lát, một đám người liền vọt lên, trực tiếp kéo cô vào lề.
Cục trưởng tự mình tới xem cô: "Ai nha, bà Cố, bị thương không, mau, mang cáng tới đây, cứu người trước."
"Không có việc gì...... Tôi không có việc gì, chỉ là bị trầy da một chút mà thôi." Lâm Triệt vội đáp lời.
Người bên ngoài kỳ quái nhìn, vừa rồi còn đang xem náo nhiệt, sao nhanh như vậy đã kết thúc.
Có người ở bên cạnh nói: "Nghe nói mới biết được, người trong xe là đại nhân vật rất lợi hại, những người đó cũng không dám đứng xem, mới nhanh cứu người lại".
"Phóng viên cũng bị cưỡng chế di dời, không cho chụp đâu."
"Ai u, đại nhân vật gì, lợi hại như vậy, ngay cả cục trưởng cũng sợ hãi phải tự thân xuất mã."
Nhưng mà phú hào ở thành phố B nhiều như lông trâu, cục trưởng hẳn cũng sớm đã thành thói quen, động tĩnh lần này bỗng nhiên lớn như vậy, xem ra là nhân vật siêu cấp, không thể trêu vào rồi.