Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (108).txt
Du Mẫn Mẫn nghe thấy được giọng nói của Lâm Triệt mới bùng nổ: "Này, sao rồi hả Lâm Triệt, tôi muốn gặp cô, tôi nhất định phải giết cô, sao cô không nghe điện thoại, công ty cũng sắp giết chết tôi, tôi tìm cô khắp nơi, chỉ kém lật tung thành phố B này nữa thôi."
Nghe âm thanh hung dữ của Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nhắm mắt lại, nghe cô rít gào xong rồi mới nói: "Em xuýt chút nữa đã chết, hơn nữa còn là chị hại chết đấy!"
"Gì?" Du Mẫn Mẫn dừng lại hỏi.
Lâm Triệt nói: "Đều tại chị gọi điện thoại cho em, lúc ấy em đang lái xe, sau đó em liền......"
Lâm Triệt đơn giản kể lại một chút.
Du Mẫn Mẫn nghe xong kinh hô: "Không phải vậy chứ?"
Du Mẫn Mẫn buồn bực nói: "Cô lái xe lúc nào, tôi cũng không biết cô đang lái xe, rất xin lỗi, cô thế nào rồi, ở bệnh viện? Tôi qua đó thăm cô, công ty bên này tôi sẽ báo cáo lại một chút......"
Lâm Triệt nói: "Thôi thôi cũng không phải trách chị, chị cũng không biết em đang lái xe, là bởi vì em biết mình đang lái xe, còn là người mới học, nghe thấy điện thoại vang lên thế nhưng ngu ngốc đi nghe điện thoại, thật sự là không nên."
"Được rồi, cô mơ hồ cũng thành thói quen, ai, vậy di động của cô đâu, dãy số này là như thế nào?".
"Em dùng di động Cố Tĩnh Trạch." Lâm Triệt nói.
"Ai nha, chị lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai em cũng sắp bị chị kêu hỏng luôn rồi." Lâm Triệt xoa lỗ tai nói.
Du Mẫn Mẫn đáp: "Vậy mà tôi lại biết số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch? Không phải đâu, thế nhưng tôi lại có số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch...... Cô nói xem, tôi nên bán dãy số này với giá bao nhiêu tiền, một người hai mươi vạn, người ta có mua hay không? Khẳng định là sẽ mua, người mua còn xếp hàng ấy chứ." Du Mẫn Mẫn khoa trương nói.
Lâm Triệt choáng váng, nói: "Còn bán...... Cái gì chứ?".
"Đương nhiên là nói đùa thôi, nhưng mà cô không biết đấy thôi, số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch, thật sự là rất đáng giá, một lát nữa tôi phải lưu lại mới được."
"A......" Lâm Triệt nói: "Không phải chị thật sự muốn lấy đi bán đấy chứ?".
"Đương nhiên không phải rôi." Du Mẫn Mẫn nói: "Tôi có muốn bán đi, thì cũng không có ai tin nổi, người ta nhìn thấy tôi lưu tên là Cố Tĩnh Trạch, khẳng định sẽ cho rằng tôi đang tìm dãy số lung tung, làm bộ là dãy số Cố Tĩnh Trạch để lừa họ cho vui."
"Được rồi." Lâm Triệt nói cho Du Mẫn Mẫn, mình chỉ bị thương nhẹ, sắp về nhà, Du Mẫn Mẫn lại nói kế hoạch và sắp xếp lịch trình ngày mai, bảo cô nghỉ ngơi trước, chuyện khác từ từ tính.
Lâm Triệt xác thật sự đã rất sợ hãi, lúc này cũng cần trở về nghỉ ngơi một chút.
Cúp điện thoại, thấy Cố Tĩnh Trạch đang nhìn cô.
Thấy cô đã nhanh chóng khôi phục huyết sắc, mới nói với cô: "Đêm nay ở lại bệnh viện."
"Không được đâu, đã kiểm tra xong rồi, em không có việc gì, em muốn về nhà, nơi này quá ồn, em không ngủ được."
"Chúng tôi có thể đến phòng bệnh VIP, nhỡ đâu buổi tối em có chuyện gì......"
"Vậy cũng không được, Cố Tĩnh Trạch, thật sự, em không muốn ở chỗ này, em muốn về nhà, muốn về nhà có được không......"
Cố Tĩnh Trạch còn có chút do dự, rốt cuộc, lần này cô bị tai nạn giao thông không nhỏ.
Nhưng mà, Lâm Triệt lại vẫn tiếp tục lôi kéo anh nói: "Em muốn trở về nhà chúng ta, Cố Tĩnh Trạch, về nhà mới tốt, muốn làm gì thì làm đó, ở chỗ này thực sự rất khó chịu."
Nhà chúng ta......
Ba chữ, làm trong lòng Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường.
Nhà, từ này với Cố Tĩnh Trạch mà nói, quá xa lạ.
Đối với anh, từ đó quen thuộc, nhưng ngược lại là cách xưng hô về vinh dự của gia tộc.
Nhưng mà ngôi nhà nhỏ của hai người, anh chưa từng nghĩ tới.
Bất đắc dĩ nhìn Lâm Triệt làm nũng chơi xấu, anh nói: "Được rồi, về nhà, về nhà lập tức phải nghỉ ngơi, đừng nghĩ náo loạn cái gì."
"Vâng vâng, nhất định." Lâm Triệt lập tức làm dáng vẻ 'yes sir', ngay lập tức gương mặt nghiêm nghị của Cố Tĩnh Trạch cũng bị chọc cười.
Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt vừa bước vào nhà, đúng lúc này, Cố Tĩnh Trạch lại nhìn thấy điện thoại Mạc Huệ Linh gọi tới.
Dãy số nhấp nháy, Lâm Triệt cũng nhìn thấy được, Cố Tĩnh Trạch nhìn, không muốn nghe lắm, nhưng mà, Lâm Triệt bên cạnh lại nhướng mày nói: "Còn không mau nghe, một lát Mạc tiểu thư sẽ tức giận."
Bây giờ ở gần như vậy, ngộ nhỡ tức giận lại chạy tới đây thì làm sao bây giờ.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nếu không nghe thì ngược lại có loại cảm giác mờ ám, còn không bằng hào phóng bắt máy. Dù sao cũng không có gì không thể nói.
Vì thế Cố Tĩnh Trạch vẫn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Mạc Huệ Linh lập tức hỏi: "Thế nào, Tĩnh Trạch, sao em không thấy tin tức Lâm Triệt, không có tin tức, Lâm tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không có việc gì, Lâm Triệt đã trở về với anh rồi, cô ấy rất tốt."
"A...... Phải không, vậy thật tốt quá, em còn lo lắng sao bỗng nhiên lại không có tin tức của Lâm tiểu thư."
Tuy rằng lời nói của Mạc Huệ Linh nghe như an ủi, nhưng mà, không biết có phải bởi vì lúc trước nghe cô nói chuyện quá khó nghe hay không, lúc này Cố Tĩnh Trạch có cảm giác như Mạc Huệ Linh như đang tiếc vì kết quả này.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Được, vậy không có việc gì thì anh cúp máy."
"Ai, Tĩnh Trạch, anh không tới bệnh viện sao...... ?" Mạc Huệ Linh vội hỏi.
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói: "Sao em còn ở bệnh viện?"
Mạc Huệ Linh đáng thương nhõng nhẽo nói: "Người ta bị tai nạn giao thông, khẳng định phải nằm viện quan sát một chút, bằng không, buổi tối vạn nhất có chuyện gì, vậy làm sao bây giờ ?"
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy được rồi, em ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, Lâm Triệt bị hoảng sợ không nhẹ, anh không đến bệnh viện nữa."
"Cái gì?" Mạc Huệ Linh giật mình kêu to lên.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Dù sao cô ấy xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy, thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, thôi, anh cúp máy trước."
Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Triệt không nghĩ tới, thế nhưng Cố Tĩnh Trạch lại nói như vậy, không khỏi nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Anh không ở bên Mạc tiểu thư, cô ấy sẽ không tức giận đấy chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Có cái gì mà tức giận, mắt cá chân cô ấy chỉ bị trầy da mà thôi, không có chuyện gì lớn cả."
"Mắt cá chân bị trầy da? Là bởi vì em làm sao?"
"Đúng vậy."
Lâm Triệt nhìn anh: "Vậy chẳng phải là Mạc tiểu thư sẽ hận em chết mất à."
Cô nghĩ, Mạc Huệ Linh tức giận như vậy, khẳng định đã nói xấu cô không ít.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Đúng vậy, cô ấy nói là em cố ý đâm."
Lâm Triệt chán nản nói: "Em... Lúc ấy thấy cô ấy ở đó, em còn bị dọa cho giật mình."
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn miệng vết thương trên người cô, thở dài nói: "Vốn dĩ, anh cũng muốn hỏi em một chút xem rốt cuộc sao lại như thế, nhưng mà nhìn thấy kỹ thuật lái xe của em, còn biến mình thành như vậy, anh cảm thấy cũng không cần hỏi nữa."
Lâm Triệt ngẩn người: "Có ý gì?"
Cố Tĩnh Trạch vỗ đầu cô: "Kỹ thuật lái xe của em, khẳng định là em không cẩn thận đụng vào!".
"......"
Nghe âm thanh hung dữ của Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nhắm mắt lại, nghe cô rít gào xong rồi mới nói: "Em xuýt chút nữa đã chết, hơn nữa còn là chị hại chết đấy!"
"Gì?" Du Mẫn Mẫn dừng lại hỏi.
Lâm Triệt nói: "Đều tại chị gọi điện thoại cho em, lúc ấy em đang lái xe, sau đó em liền......"
Lâm Triệt đơn giản kể lại một chút.
Du Mẫn Mẫn nghe xong kinh hô: "Không phải vậy chứ?"
Du Mẫn Mẫn buồn bực nói: "Cô lái xe lúc nào, tôi cũng không biết cô đang lái xe, rất xin lỗi, cô thế nào rồi, ở bệnh viện? Tôi qua đó thăm cô, công ty bên này tôi sẽ báo cáo lại một chút......"
Lâm Triệt nói: "Thôi thôi cũng không phải trách chị, chị cũng không biết em đang lái xe, là bởi vì em biết mình đang lái xe, còn là người mới học, nghe thấy điện thoại vang lên thế nhưng ngu ngốc đi nghe điện thoại, thật sự là không nên."
"Được rồi, cô mơ hồ cũng thành thói quen, ai, vậy di động của cô đâu, dãy số này là như thế nào?".
"Em dùng di động Cố Tĩnh Trạch." Lâm Triệt nói.
"Ai nha, chị lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai em cũng sắp bị chị kêu hỏng luôn rồi." Lâm Triệt xoa lỗ tai nói.
Du Mẫn Mẫn đáp: "Vậy mà tôi lại biết số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch? Không phải đâu, thế nhưng tôi lại có số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch...... Cô nói xem, tôi nên bán dãy số này với giá bao nhiêu tiền, một người hai mươi vạn, người ta có mua hay không? Khẳng định là sẽ mua, người mua còn xếp hàng ấy chứ." Du Mẫn Mẫn khoa trương nói.
Lâm Triệt choáng váng, nói: "Còn bán...... Cái gì chứ?".
"Đương nhiên là nói đùa thôi, nhưng mà cô không biết đấy thôi, số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch, thật sự là rất đáng giá, một lát nữa tôi phải lưu lại mới được."
"A......" Lâm Triệt nói: "Không phải chị thật sự muốn lấy đi bán đấy chứ?".
"Đương nhiên không phải rôi." Du Mẫn Mẫn nói: "Tôi có muốn bán đi, thì cũng không có ai tin nổi, người ta nhìn thấy tôi lưu tên là Cố Tĩnh Trạch, khẳng định sẽ cho rằng tôi đang tìm dãy số lung tung, làm bộ là dãy số Cố Tĩnh Trạch để lừa họ cho vui."
"Được rồi." Lâm Triệt nói cho Du Mẫn Mẫn, mình chỉ bị thương nhẹ, sắp về nhà, Du Mẫn Mẫn lại nói kế hoạch và sắp xếp lịch trình ngày mai, bảo cô nghỉ ngơi trước, chuyện khác từ từ tính.
Lâm Triệt xác thật sự đã rất sợ hãi, lúc này cũng cần trở về nghỉ ngơi một chút.
Cúp điện thoại, thấy Cố Tĩnh Trạch đang nhìn cô.
Thấy cô đã nhanh chóng khôi phục huyết sắc, mới nói với cô: "Đêm nay ở lại bệnh viện."
"Không được đâu, đã kiểm tra xong rồi, em không có việc gì, em muốn về nhà, nơi này quá ồn, em không ngủ được."
"Chúng tôi có thể đến phòng bệnh VIP, nhỡ đâu buổi tối em có chuyện gì......"
"Vậy cũng không được, Cố Tĩnh Trạch, thật sự, em không muốn ở chỗ này, em muốn về nhà, muốn về nhà có được không......"
Cố Tĩnh Trạch còn có chút do dự, rốt cuộc, lần này cô bị tai nạn giao thông không nhỏ.
Nhưng mà, Lâm Triệt lại vẫn tiếp tục lôi kéo anh nói: "Em muốn trở về nhà chúng ta, Cố Tĩnh Trạch, về nhà mới tốt, muốn làm gì thì làm đó, ở chỗ này thực sự rất khó chịu."
Nhà chúng ta......
Ba chữ, làm trong lòng Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường.
Nhà, từ này với Cố Tĩnh Trạch mà nói, quá xa lạ.
Đối với anh, từ đó quen thuộc, nhưng ngược lại là cách xưng hô về vinh dự của gia tộc.
Nhưng mà ngôi nhà nhỏ của hai người, anh chưa từng nghĩ tới.
Bất đắc dĩ nhìn Lâm Triệt làm nũng chơi xấu, anh nói: "Được rồi, về nhà, về nhà lập tức phải nghỉ ngơi, đừng nghĩ náo loạn cái gì."
"Vâng vâng, nhất định." Lâm Triệt lập tức làm dáng vẻ 'yes sir', ngay lập tức gương mặt nghiêm nghị của Cố Tĩnh Trạch cũng bị chọc cười.
Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt vừa bước vào nhà, đúng lúc này, Cố Tĩnh Trạch lại nhìn thấy điện thoại Mạc Huệ Linh gọi tới.
Dãy số nhấp nháy, Lâm Triệt cũng nhìn thấy được, Cố Tĩnh Trạch nhìn, không muốn nghe lắm, nhưng mà, Lâm Triệt bên cạnh lại nhướng mày nói: "Còn không mau nghe, một lát Mạc tiểu thư sẽ tức giận."
Bây giờ ở gần như vậy, ngộ nhỡ tức giận lại chạy tới đây thì làm sao bây giờ.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nếu không nghe thì ngược lại có loại cảm giác mờ ám, còn không bằng hào phóng bắt máy. Dù sao cũng không có gì không thể nói.
Vì thế Cố Tĩnh Trạch vẫn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Mạc Huệ Linh lập tức hỏi: "Thế nào, Tĩnh Trạch, sao em không thấy tin tức Lâm Triệt, không có tin tức, Lâm tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không có việc gì, Lâm Triệt đã trở về với anh rồi, cô ấy rất tốt."
"A...... Phải không, vậy thật tốt quá, em còn lo lắng sao bỗng nhiên lại không có tin tức của Lâm tiểu thư."
Tuy rằng lời nói của Mạc Huệ Linh nghe như an ủi, nhưng mà, không biết có phải bởi vì lúc trước nghe cô nói chuyện quá khó nghe hay không, lúc này Cố Tĩnh Trạch có cảm giác như Mạc Huệ Linh như đang tiếc vì kết quả này.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Được, vậy không có việc gì thì anh cúp máy."
"Ai, Tĩnh Trạch, anh không tới bệnh viện sao...... ?" Mạc Huệ Linh vội hỏi.
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói: "Sao em còn ở bệnh viện?"
Mạc Huệ Linh đáng thương nhõng nhẽo nói: "Người ta bị tai nạn giao thông, khẳng định phải nằm viện quan sát một chút, bằng không, buổi tối vạn nhất có chuyện gì, vậy làm sao bây giờ ?"
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy được rồi, em ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, Lâm Triệt bị hoảng sợ không nhẹ, anh không đến bệnh viện nữa."
"Cái gì?" Mạc Huệ Linh giật mình kêu to lên.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Dù sao cô ấy xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy, thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, thôi, anh cúp máy trước."
Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Triệt không nghĩ tới, thế nhưng Cố Tĩnh Trạch lại nói như vậy, không khỏi nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Anh không ở bên Mạc tiểu thư, cô ấy sẽ không tức giận đấy chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Có cái gì mà tức giận, mắt cá chân cô ấy chỉ bị trầy da mà thôi, không có chuyện gì lớn cả."
"Mắt cá chân bị trầy da? Là bởi vì em làm sao?"
"Đúng vậy."
Lâm Triệt nhìn anh: "Vậy chẳng phải là Mạc tiểu thư sẽ hận em chết mất à."
Cô nghĩ, Mạc Huệ Linh tức giận như vậy, khẳng định đã nói xấu cô không ít.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Đúng vậy, cô ấy nói là em cố ý đâm."
Lâm Triệt chán nản nói: "Em... Lúc ấy thấy cô ấy ở đó, em còn bị dọa cho giật mình."
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn miệng vết thương trên người cô, thở dài nói: "Vốn dĩ, anh cũng muốn hỏi em một chút xem rốt cuộc sao lại như thế, nhưng mà nhìn thấy kỹ thuật lái xe của em, còn biến mình thành như vậy, anh cảm thấy cũng không cần hỏi nữa."
Lâm Triệt ngẩn người: "Có ý gì?"
Cố Tĩnh Trạch vỗ đầu cô: "Kỹ thuật lái xe của em, khẳng định là em không cẩn thận đụng vào!".
"......"