Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (116).txt
Mạc Huệ Linh nhìn anh, nhất thời sốt ruột, cắn răng một chút lấy được bình hoa bên cạnh, rầm một chút ném xuống trên mặt đất, ngay sau đó, nắm mảnh nhỏ bình hoa lên, sau đó vạch trên tay ......
"Huệ Linh, em......" Cố Tĩnh Trạch vội lấy lại nhưng đã chậm một bước, mảnh nhỏ đã cắt trên cánh tay một đường máu.
Mạc Huệ Linh nhất thời không ngờ đau như vậy, lập tức khóc lên: "Tĩnh Trạch, em...... Em làm hết thảy, chỉ vì có thể ở gần anh chút, anh...... Anh đừng tức giận......"
"Em...... Em......" Cố Tĩnh Trạch thật là tức chết rồi, Huệ Linh này, sao lại có thể đối xử với mình như vậy, tự mình hại mình như vậy, thật là không biết tự thương mình!
Ngay sau đó, Mạc Huệ Linh liền run rẩy ngã xuống trên mặt đất, đau đến kêu la.
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu, đi ra ngoài cho người kêu xe tới.
Nhà hàng.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, đợi một lúc lâu, lại không thấy Cố Tĩnh Trạch tới.
Ngẫm lại cũng phải, Mạc Huệ Linh đã gọi, sao Cố Tĩnh Trạch còn đến đây được.
Lâm Triệt cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thật sự ngồi ở chỗ này chờ anh làm gì.
Cảm thấy đã đói bụng không chịu được, cô dứt khoát kêu người nhanh bưng đồ ăn lên, mặc kệ nói như thế nào, ăn no mới là đạo lý.
Đang ăn, lại cảm thấy có người đi tới bên cạnh.
Nghĩ Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc tới, cô ngẩng đầu lên: "Anh còn tới, em đã ăn sạch phần của anh".
Nhưng mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Dư thế nhưng đứng ở trước mặt.
"Cố Tĩnh Dư?".
Sao anh không tới, em lại tới.
"Mới không có đâu......" Lâm Triệt chột dạ nói.
Cố Tĩnh Dư cười, nhìn cô trang điểm xong đẹp: "Mới vừa rồi em đã nói rõ ràng như vậy, còn giả vờ, được rồi, thấy em đáng thương như vậy, anh tới giúp em ăn".
"......" Sao đàn ông Cố gia ai cũng không biết xấu hổ.
Cố Tĩnh Dư nói, trực tiếp ăn vào, nhưng thật ra nhìn Lâm Triệt nói: "Có điều nghe nói em muốn đi tham gia 《Chân nhân tú》".
"Đúng vậy, cái kia rất nổi danh, công ty của em để em tham gia". Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư cười he he: "Chỉ số thông minh như em, tham gia 《Chân nhân tú》 không sợ biến thành trò đùa sao?".
"Mắc mớ gì?".
"Em phải hiểu người trong 《Chân nhân tú》 đều phải rất lợi hại, mới có thể có được nhiều chú ý, người có chỉ số thông minh như em, sao giành lên sóng với người ta được".
"Sẽ không như vậy đâu......" Lâm Triệt nói: " Ở《Chân nhân tú》, tất cả mọi người đều có cơ hội mà, hơn nữa chỉ số thông minh của em có làm sao!".
"Em không nhìn xem lần này người tham gia với em là ai, trừ bỏ mấy lão diễn viên kia, làm 《Chân nhân tú》 hai năm, khẳng định có kinh nghiệm cướp thì giờ lên sóng hơn người khác, hơn nữa lần này đi cùng với em đều là khách quý, ai ai, cũng đều là sinh ngưu không sợ hổ, em nha......" Anh ăn bò bít tết, lắc đầu.
Lâm Triệt nói: "Khách quý cùng tham gia với em là ai?".
"Anh nghe nói, chủ đề lần này là mời diễn viên mới, cùng đi với em, đều là nữ, người mới, em đi hẳn biết là ai, có điều, người mới á ...... Thật sự một người uy mãnh hơn một người, tới rồi em sẽ được kiến thức".
Lâm Triệt lập tức cũng có chút chột dạ, xác thật, cô ở phương diện đoạt tài nguyên, thật sự không biết cách.
Mà hiện tại giới nghệ sĩ, cũng không phải ra diễn diễn là được.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư: "Sao anh tới nơi này?".
"Làm sao vậy". Cố Tĩnh Dư nói: "Đây là khu thương mại của Cố thị, anh lại đây đi dạo".
Nơi này thế nhưng cũng là của Cố thị.
Nhưng mà, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch còn ở chỗ Mạc Huệ Linh, tâm tình không khỏi có chút không thoải mái, nhìn Cố Tĩnh Dư, cô nói: "Không có việc gì em đi về trước".
Tách khỏi Cố Tĩnh Dư về nhà, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng còn chưa trở về.
Lâm Triệt dứt khoát đi tìm Thẩm Thản Nhiên chơi một buổi chiều, buổi tối, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.
Lâm Triệt ngồi ở trên giường, không thể đi hỏi người hầu Cố Tĩnh Trạch ở nơi nào, nhưng mà có chút lo lắng, Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc có bệnh, lần trước chạm vào Mạc Huệ Linh, lập tức phát bệnh, lần này sẽ không nhịn được rồi cùng Mạc Huệ Linh, sẽ phát bệnh chứ?
Chỉ là, không có việc gì đi chạm vào Mạc Huệ Linh......
Nghĩ đến đây, càng cảm thấy trong lòng ẩn ẩn tức giận, nếu nhịn không được chạm vào người ta, vậy bị bệnh cũng xứng đáng.
Bệnh sắp chết cũng đừng tìm mình.
Lâm Triệt đắp chăn, lười quan tâm Cố Tĩnh Trạch.
Mà sáng sớm hôm sau, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.
Sáng sớm, tinh thần Lâm Triệt có chút uể oải, buổi tối một mình ở trong phòng, thế nhưng cảm thấy ngủ không được, không biết như thế nào, ẩn ẩn không an tâm, luôn cô ngủ rất nặng nề, một buổi tối ngủ đến đần độn.
Nhất định là bởi vì cô quá tốt bụng, lo lắng Cố Tĩnh Trạch có thể bị bệnh sắp chết không, cho nên mới sẽ như vậy.
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài trở về.
Cô nghe thấy âm thanh, lập tức đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới, người ta cùng Mạc Huệ Linh song túc song tê một buổi tối.
Rốt cuộc, Mạc Huệ Linh mới là cô gái trong lòng anh.
Lâm Triệt khẽ cắn môi, không đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Triệt còn ở đây, trong lòng hình như lập tức an tâm không ít.
Một buổi tối, Mạc Huệ Linh đều khóc ầm ĩ, muốn chết muốn sống, làm người vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng mà, dù Cố Tĩnh Trạch phiền chán như thế nào, chung quy không thể làm gì cô.ta.
Chỉ là trong lòng nghĩ, Mạc Huệ Linh vốn dĩ không phải như thế, lại là bị anh ép thành như thế.
"Đã trở về". Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, qua loa chào hỏi.
Cố Tĩnh Trạch ừ một tiếng, nóng lòng giải thích: "Huệ Linh cô ấy ở bệnh viện, cắt tay mình, cảm xúc có hơi kích động, anh sợ cô ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng......"
Lâm Triệt ngẩng đầu: "Ừm, phải không, vậy hẳn nên ở lâu thêm một chút".
Cố Tĩnh Trạch vài bước đi tới, muốn ôm Lâm Triệt từ phía sau một cái.
Ở bên ngoài trì hoãn một buổi tối, vừa mệt vừa phiền, nhưng lúc anh nhìn thấy Lâm Triệt, mới thật sự cảm thấy yên ổn.
Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch tới gần, lại lập tức tránh ra.
"Cố Tĩnh Trạch anh làm gì!". Cô trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Làm sao vậy...... Em tức giận bởi vì anh không đến nhà hàng sao? Thật xin lỗi, bởi vì bỗng nhiên xảy ra chuyện......"
"Em không có tức giận, em tức giận cái gì, anh ở bên Mạc Huệ Linh mới phải, không liên quan đến em, em chỉ là...... Còn phải đi làm, sâp muộn rồi, anh tránh ra".
Đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cô chạy nhanh đi ra ngoài.
"Em......" Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Lâm Triệt, đứng ở nơi đó, không khỏi thở dài.
Lâm Triệt không muốn quan tâm chuyện Cố Tĩnh Trạch, cô cảm thấy mình hẳn là nên cách xa Cố Tĩnh Trạch một chút, xa một chút nữa.
Bằng không, thật sự càng ngày càng quen có Cố Tĩnh Trạch, về sau lúc ly hôn làm sao bây giờ?
Cô tuyệt đối sẽ không sống với Cố Tĩnh Trạch cả đời, hiện tại cùng lắm là kế sách tạm thời bảo vệ Mạc Huệ Linh, cô không thể khiến mình thật sự trầm mê trong cuộc hôn nhân này.
Cũng may, tất cả đều là giả.
"Huệ Linh, em......" Cố Tĩnh Trạch vội lấy lại nhưng đã chậm một bước, mảnh nhỏ đã cắt trên cánh tay một đường máu.
Mạc Huệ Linh nhất thời không ngờ đau như vậy, lập tức khóc lên: "Tĩnh Trạch, em...... Em làm hết thảy, chỉ vì có thể ở gần anh chút, anh...... Anh đừng tức giận......"
"Em...... Em......" Cố Tĩnh Trạch thật là tức chết rồi, Huệ Linh này, sao lại có thể đối xử với mình như vậy, tự mình hại mình như vậy, thật là không biết tự thương mình!
Ngay sau đó, Mạc Huệ Linh liền run rẩy ngã xuống trên mặt đất, đau đến kêu la.
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu, đi ra ngoài cho người kêu xe tới.
Nhà hàng.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, đợi một lúc lâu, lại không thấy Cố Tĩnh Trạch tới.
Ngẫm lại cũng phải, Mạc Huệ Linh đã gọi, sao Cố Tĩnh Trạch còn đến đây được.
Lâm Triệt cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thật sự ngồi ở chỗ này chờ anh làm gì.
Cảm thấy đã đói bụng không chịu được, cô dứt khoát kêu người nhanh bưng đồ ăn lên, mặc kệ nói như thế nào, ăn no mới là đạo lý.
Đang ăn, lại cảm thấy có người đi tới bên cạnh.
Nghĩ Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc tới, cô ngẩng đầu lên: "Anh còn tới, em đã ăn sạch phần của anh".
Nhưng mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Dư thế nhưng đứng ở trước mặt.
"Cố Tĩnh Dư?".
Sao anh không tới, em lại tới.
"Mới không có đâu......" Lâm Triệt chột dạ nói.
Cố Tĩnh Dư cười, nhìn cô trang điểm xong đẹp: "Mới vừa rồi em đã nói rõ ràng như vậy, còn giả vờ, được rồi, thấy em đáng thương như vậy, anh tới giúp em ăn".
"......" Sao đàn ông Cố gia ai cũng không biết xấu hổ.
Cố Tĩnh Dư nói, trực tiếp ăn vào, nhưng thật ra nhìn Lâm Triệt nói: "Có điều nghe nói em muốn đi tham gia 《Chân nhân tú》".
"Đúng vậy, cái kia rất nổi danh, công ty của em để em tham gia". Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư cười he he: "Chỉ số thông minh như em, tham gia 《Chân nhân tú》 không sợ biến thành trò đùa sao?".
"Mắc mớ gì?".
"Em phải hiểu người trong 《Chân nhân tú》 đều phải rất lợi hại, mới có thể có được nhiều chú ý, người có chỉ số thông minh như em, sao giành lên sóng với người ta được".
"Sẽ không như vậy đâu......" Lâm Triệt nói: " Ở《Chân nhân tú》, tất cả mọi người đều có cơ hội mà, hơn nữa chỉ số thông minh của em có làm sao!".
"Em không nhìn xem lần này người tham gia với em là ai, trừ bỏ mấy lão diễn viên kia, làm 《Chân nhân tú》 hai năm, khẳng định có kinh nghiệm cướp thì giờ lên sóng hơn người khác, hơn nữa lần này đi cùng với em đều là khách quý, ai ai, cũng đều là sinh ngưu không sợ hổ, em nha......" Anh ăn bò bít tết, lắc đầu.
Lâm Triệt nói: "Khách quý cùng tham gia với em là ai?".
"Anh nghe nói, chủ đề lần này là mời diễn viên mới, cùng đi với em, đều là nữ, người mới, em đi hẳn biết là ai, có điều, người mới á ...... Thật sự một người uy mãnh hơn một người, tới rồi em sẽ được kiến thức".
Lâm Triệt lập tức cũng có chút chột dạ, xác thật, cô ở phương diện đoạt tài nguyên, thật sự không biết cách.
Mà hiện tại giới nghệ sĩ, cũng không phải ra diễn diễn là được.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư: "Sao anh tới nơi này?".
"Làm sao vậy". Cố Tĩnh Dư nói: "Đây là khu thương mại của Cố thị, anh lại đây đi dạo".
Nơi này thế nhưng cũng là của Cố thị.
Nhưng mà, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch còn ở chỗ Mạc Huệ Linh, tâm tình không khỏi có chút không thoải mái, nhìn Cố Tĩnh Dư, cô nói: "Không có việc gì em đi về trước".
Tách khỏi Cố Tĩnh Dư về nhà, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng còn chưa trở về.
Lâm Triệt dứt khoát đi tìm Thẩm Thản Nhiên chơi một buổi chiều, buổi tối, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.
Lâm Triệt ngồi ở trên giường, không thể đi hỏi người hầu Cố Tĩnh Trạch ở nơi nào, nhưng mà có chút lo lắng, Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc có bệnh, lần trước chạm vào Mạc Huệ Linh, lập tức phát bệnh, lần này sẽ không nhịn được rồi cùng Mạc Huệ Linh, sẽ phát bệnh chứ?
Chỉ là, không có việc gì đi chạm vào Mạc Huệ Linh......
Nghĩ đến đây, càng cảm thấy trong lòng ẩn ẩn tức giận, nếu nhịn không được chạm vào người ta, vậy bị bệnh cũng xứng đáng.
Bệnh sắp chết cũng đừng tìm mình.
Lâm Triệt đắp chăn, lười quan tâm Cố Tĩnh Trạch.
Mà sáng sớm hôm sau, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.
Sáng sớm, tinh thần Lâm Triệt có chút uể oải, buổi tối một mình ở trong phòng, thế nhưng cảm thấy ngủ không được, không biết như thế nào, ẩn ẩn không an tâm, luôn cô ngủ rất nặng nề, một buổi tối ngủ đến đần độn.
Nhất định là bởi vì cô quá tốt bụng, lo lắng Cố Tĩnh Trạch có thể bị bệnh sắp chết không, cho nên mới sẽ như vậy.
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài trở về.
Cô nghe thấy âm thanh, lập tức đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới, người ta cùng Mạc Huệ Linh song túc song tê một buổi tối.
Rốt cuộc, Mạc Huệ Linh mới là cô gái trong lòng anh.
Lâm Triệt khẽ cắn môi, không đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Triệt còn ở đây, trong lòng hình như lập tức an tâm không ít.
Một buổi tối, Mạc Huệ Linh đều khóc ầm ĩ, muốn chết muốn sống, làm người vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng mà, dù Cố Tĩnh Trạch phiền chán như thế nào, chung quy không thể làm gì cô.ta.
Chỉ là trong lòng nghĩ, Mạc Huệ Linh vốn dĩ không phải như thế, lại là bị anh ép thành như thế.
"Đã trở về". Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, qua loa chào hỏi.
Cố Tĩnh Trạch ừ một tiếng, nóng lòng giải thích: "Huệ Linh cô ấy ở bệnh viện, cắt tay mình, cảm xúc có hơi kích động, anh sợ cô ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng......"
Lâm Triệt ngẩng đầu: "Ừm, phải không, vậy hẳn nên ở lâu thêm một chút".
Cố Tĩnh Trạch vài bước đi tới, muốn ôm Lâm Triệt từ phía sau một cái.
Ở bên ngoài trì hoãn một buổi tối, vừa mệt vừa phiền, nhưng lúc anh nhìn thấy Lâm Triệt, mới thật sự cảm thấy yên ổn.
Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch tới gần, lại lập tức tránh ra.
"Cố Tĩnh Trạch anh làm gì!". Cô trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Làm sao vậy...... Em tức giận bởi vì anh không đến nhà hàng sao? Thật xin lỗi, bởi vì bỗng nhiên xảy ra chuyện......"
"Em không có tức giận, em tức giận cái gì, anh ở bên Mạc Huệ Linh mới phải, không liên quan đến em, em chỉ là...... Còn phải đi làm, sâp muộn rồi, anh tránh ra".
Đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cô chạy nhanh đi ra ngoài.
"Em......" Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Lâm Triệt, đứng ở nơi đó, không khỏi thở dài.
Lâm Triệt không muốn quan tâm chuyện Cố Tĩnh Trạch, cô cảm thấy mình hẳn là nên cách xa Cố Tĩnh Trạch một chút, xa một chút nữa.
Bằng không, thật sự càng ngày càng quen có Cố Tĩnh Trạch, về sau lúc ly hôn làm sao bây giờ?
Cô tuyệt đối sẽ không sống với Cố Tĩnh Trạch cả đời, hiện tại cùng lắm là kế sách tạm thời bảo vệ Mạc Huệ Linh, cô không thể khiến mình thật sự trầm mê trong cuộc hôn nhân này.
Cũng may, tất cả đều là giả.