Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (133).txt
Cố Tĩnh Trạch ngăn cản Lâm Triệt lại, ngẩng đầu nói: "Không có việc gì, đại khái là quá cay".
Lâm Triệt tất nhiên bị dọa sợ, vạn nhất làm anh ăn đồ cay, ngược lại làm đường đường là tổng tài Cố thị, ăn chết mất, vậy chẳng phải là cô tội ác tày trời.
Cố Tĩnh Trạch tuy rằng nói như vậy, nhưng mà, lại thấy sắc mặt anh đau có chút trắng bệch.
Lâm Triệt vội nói: "Không được, mau đến bệnh viện, hay là có vấn đề gì, ngộ độc thức ăn gì đó, sẽ rất nguy hiểm".
Cố Tĩnh Trạch khó nén ngượng nghịu, mím miệng suy tư một chút, lấy di động ra: "Gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh".
À, anh có bác sĩ của mình mà.
Lâm Triệt vội cầm di động, gọi cho Trần Vũ Thịnh.
"Cố tổng, cậu đã lâu không quan tâm tôi, tôi cho rằng cậu muốn khai trừ tôi". Trần Vũ Thịnh tiếp điện thoại nói.
"Không phải...... Trần bác sĩ, Cố Tĩnh Trạch bị bệnh, anh xem......"
"A...... Lâm...... Lâm tiểu thư?".
Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt cùng nhau tới nhà Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch, vừa kiểm tra vừa đánh giá Cố Tĩnh Trạch: "Thật là kỳ quái, không phải cậu không thích đồ ăn cay, sao còn ăn đồ cay, còn ăn nhiều như vậy".
Trần Vũ Thịnh liếc mắt nhìn Lâm Triệt bên cạnh, kỳ thật trong lòng sớm đã hiểu rõ, biết khẳng định là bởi vì Lâm Triệt, có điều muốn cố ý chọc Cố Tĩnh Trạch một câu.
Trước kia Cố Tĩnh Trạch cũng không như vậy, từ khi ở bên Lâm Triệt, thật là có nhiều chuyện để chọc, cũng không như Cố Tĩnh Trách không thú vị, nhàm chán trước kia.
Lâm Triệt vừa nghe, đỏ mặt lên, vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi, Trần bác sĩ, đều bởi vì tôi dẫn anh ấy đi ăn, kỳ thật anh ấy không thích ăn, hiện tại làm sao bây giờ? Không sao chứ?".
Cố Tĩnh Trạch quay đầu nói: "Không quan hệ với em".
Nếu anh thật sự không muốn ăn, cũng sẽ không nghe người khác vừa nói đã ăn liền, chỉ là, sau khi ăn một miếng với cô, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, hơn nữa, tâm tình rất tốt, mới chủ động ăn như vậy.
Hiện tại đau dạ dày, mới cảm thấy không tốt.
Trần Vũ Thịnh nói: "Không quan hệ với cô, dạ dày của cậu ta á, quá kiều quý, bà chủ cô yên tâm, chỉ là viêm dạ dày bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi một chút, gần đây ăn chút dễ tiêu hóa, cũng may mới bắt đầu đau, vẫn không có thổ tả".
Khóe miệng Lâm Triệt run rẩy, sao ăn chút đồ cay, đã viêm dạ dày.
Lâm Triệt nói: "Thật xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, tụi em, từ nhỏ bị thực phẩm bẩn nhuộm đẫm, dạ dày cũng tiến hóa theo, không sợ hãi những cái này, khả năng là anh ăn không quen".
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Thôi, không có việc gì".
Trần Vũ Thịnh nói: "Ngày mai nếu còn không tốt, thì chích một mũi, hiện tại xem ra hẳn là không có chuyện gì".
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, Lâm Triệt vội nâng Cố Tĩnh Trạch dậy.
Cô nói với Trần Vũ Thịnh: "Lần này phiền Trần bác sĩ".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, cậu ta lấy phí khám bệnh tại nhà, phiền toái cái gì".
Trần Vũ Thịnh bĩu môi: "Vẫn là bà chủ tốt".
Cái này Cố Tĩnh Trạch, ngày thường cũng không học hỏi Lâm Triệt, nói chuyện đáng ghét như vậy.
Lâm Triệt tự trách cả quãng đường, nhìn Cố Tĩnh Trạch đau sắc mặt trắng bệch, nhưng mà biểu tình vẫn yên lặng trước sau như một, cô nghĩ, anh nhất định là sợ cô tự trách, cho nên mới không kêu đau.
"Cố Tĩnh Trạch, nếu anh khó chịu thì nói một chút, đừng im lặng". Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Không khó chịu".
Lâm Triệt thấy anh nói như vậy, trong lòng càng áy náy lại đau lòng, cảm thấy anh đúng là người tốt.
Rất nhanh đã về nhà.
Cố Tĩnh Trạch nằm ở trên giường, Lâm Triệt chạy tới chạy lui, bưng trà đưa nước, vô cùng ân cần.
Cố Tĩnh Trạch gối hai tay mình, cười nhìn cô.
Nha đầu này, thật ra khó có khi ngoan ngoãn như vậy
Lâm Triệt lại từ bên ngoài chạy vào, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói: "Còn đau không? Thuốc có tác dụng chưa?".
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi nhíu mày một cái, lại nói: "Bụng còn đau".
"A, vậy phải làm sao bây giờ?". Lâm Triệt sốt ruột nói: "Hay là em gọi điện thoại hỏi Trần bác sĩ một chút, bằng không vẫn nên truyền nước biển".
"Không cần". Cố Tĩnh Trạch gọi cô lại: "Em xoa cho anh một chút là được".
Lâm Triệt a một tiếng: "Như vậy có thể chứ? Nhưng mà em không biết xoa".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Em lại đây, xoa xoa là được".
Lâm Triệt cũng bất chấp cái khác, đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, Cố Tĩnh Trạch lôi kéo tay cô, đặt ở trên bụng anh.
Lâm Triệt dừng một chút, đành phải xoa nhẹ: "Như vậy còn đau không?". cô nói chuyện âm thanh cũng mềm nhẹ rất nhiều, giống như là đang dỗ con nít.
Cố Tĩnh Trạch hưởng thụ gối hai tay mình, chỉ huy Lâm Triệt: "Lại sang trái một chút".
"Sang phải một chút".
"Ừ, không tồi".
Lâm Triệt xoa xoa, cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên, thấy Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hưởng thụ, nhắm mắt lại, giống như là đang hưởng thụ mát xa giống nhau, lập tức vô ngữ nhìn về phía anh: "Cố Tĩnh Trạch!".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Làm sao vậy, tiếp tục đi chứ?".
"Tiếp tục cái rắm, anh gạt em, anh căn bản không đau!".
Cố Tĩnh Trạch cười, kéo cô vào trong lồng ngực.
"Em là con giun trong bụng anh hay sao, mà biết anh không đau?".
Lâm Triệt bị anh ôm vào trong lồng ngực, tức giận vỗ anh: "Anh làm gì, anh làm gì, buông em ra, anh nhìn xem, đau là bộ dáng như vậy sao?".
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng tệ, còn biết gạt người.
Cố Tĩnh Trạch ôm vòng eo cô, nhìn mặt cô: "Thật sự rất đau, thật sự".
Lâm Triệt nhìn lông mày anh nhíu lại, nhất thời rất muốn mát xa thái dương anh.
m thanh mềm xuống, cô nói: "Vậy mà anh còn gây ầm ĩ".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên anh cần em giúp anh dời đi lực chú ý, trò chuyện với anh thật nhiều, giúp anh mát xa, để anh ôm một cái, khả năng sẽ không đau nữa".
Trên mặt Lâm Triệt không khỏi ửng đỏ.
Làm gì mà ôm cô một cái liền không đau...... Cô cũng lại không phải thuốc.
Nhưng mà, vẫn mặc anh ôm như vậy, thật lâu cũng không động.
Cố Tĩnh Trạch ôm thân thể mềm mại của cô trong lồng ngực, một phương diện kia, thì không cảm thấy mình còn đau, nhưng mà, về phương diện khác, lại có một loại khó chịu khác, từ trong thân thể truyền tới......
Anh cũng muốn, dùng một loại phương thức khác giảm bớt một chút đau đớn......
Ngày hôm sau
Cố Tĩnh Trạch tỉnh lại vẫn cảm thấy đau đớn không thôi, rơi vào đường cùng, đành phải đến chỗ Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh mang theo Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, tới rồi phòng làm việc của anh, sai người dùng máy móc làm kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt chờ ở bên ngoài, bất đắc dĩ nghĩ, ôm một buổi tối, xem ra cũng không có hiệu quả.
Lúc này, Lâm Triệt lại nghe thấy điện thoại vang lên.
Là Thẩm Du Nhiên gọi tới.
Cô ở trong điện thoại vội nói: "Lâm Triệt, cửa nhà mình bị khóa mình vào không được, mình đã quên chìa khóa trong phòng, mình không có chỗ ở".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Sao vậy, chú dì đâu?".
"Mang em gái mình cùng đến ở nông thôn".
Lâm Triệt tất nhiên bị dọa sợ, vạn nhất làm anh ăn đồ cay, ngược lại làm đường đường là tổng tài Cố thị, ăn chết mất, vậy chẳng phải là cô tội ác tày trời.
Cố Tĩnh Trạch tuy rằng nói như vậy, nhưng mà, lại thấy sắc mặt anh đau có chút trắng bệch.
Lâm Triệt vội nói: "Không được, mau đến bệnh viện, hay là có vấn đề gì, ngộ độc thức ăn gì đó, sẽ rất nguy hiểm".
Cố Tĩnh Trạch khó nén ngượng nghịu, mím miệng suy tư một chút, lấy di động ra: "Gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh".
À, anh có bác sĩ của mình mà.
Lâm Triệt vội cầm di động, gọi cho Trần Vũ Thịnh.
"Cố tổng, cậu đã lâu không quan tâm tôi, tôi cho rằng cậu muốn khai trừ tôi". Trần Vũ Thịnh tiếp điện thoại nói.
"Không phải...... Trần bác sĩ, Cố Tĩnh Trạch bị bệnh, anh xem......"
"A...... Lâm...... Lâm tiểu thư?".
Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt cùng nhau tới nhà Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch, vừa kiểm tra vừa đánh giá Cố Tĩnh Trạch: "Thật là kỳ quái, không phải cậu không thích đồ ăn cay, sao còn ăn đồ cay, còn ăn nhiều như vậy".
Trần Vũ Thịnh liếc mắt nhìn Lâm Triệt bên cạnh, kỳ thật trong lòng sớm đã hiểu rõ, biết khẳng định là bởi vì Lâm Triệt, có điều muốn cố ý chọc Cố Tĩnh Trạch một câu.
Trước kia Cố Tĩnh Trạch cũng không như vậy, từ khi ở bên Lâm Triệt, thật là có nhiều chuyện để chọc, cũng không như Cố Tĩnh Trách không thú vị, nhàm chán trước kia.
Lâm Triệt vừa nghe, đỏ mặt lên, vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi, Trần bác sĩ, đều bởi vì tôi dẫn anh ấy đi ăn, kỳ thật anh ấy không thích ăn, hiện tại làm sao bây giờ? Không sao chứ?".
Cố Tĩnh Trạch quay đầu nói: "Không quan hệ với em".
Nếu anh thật sự không muốn ăn, cũng sẽ không nghe người khác vừa nói đã ăn liền, chỉ là, sau khi ăn một miếng với cô, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, hơn nữa, tâm tình rất tốt, mới chủ động ăn như vậy.
Hiện tại đau dạ dày, mới cảm thấy không tốt.
Trần Vũ Thịnh nói: "Không quan hệ với cô, dạ dày của cậu ta á, quá kiều quý, bà chủ cô yên tâm, chỉ là viêm dạ dày bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi một chút, gần đây ăn chút dễ tiêu hóa, cũng may mới bắt đầu đau, vẫn không có thổ tả".
Khóe miệng Lâm Triệt run rẩy, sao ăn chút đồ cay, đã viêm dạ dày.
Lâm Triệt nói: "Thật xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, tụi em, từ nhỏ bị thực phẩm bẩn nhuộm đẫm, dạ dày cũng tiến hóa theo, không sợ hãi những cái này, khả năng là anh ăn không quen".
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Thôi, không có việc gì".
Trần Vũ Thịnh nói: "Ngày mai nếu còn không tốt, thì chích một mũi, hiện tại xem ra hẳn là không có chuyện gì".
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, Lâm Triệt vội nâng Cố Tĩnh Trạch dậy.
Cô nói với Trần Vũ Thịnh: "Lần này phiền Trần bác sĩ".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, cậu ta lấy phí khám bệnh tại nhà, phiền toái cái gì".
Trần Vũ Thịnh bĩu môi: "Vẫn là bà chủ tốt".
Cái này Cố Tĩnh Trạch, ngày thường cũng không học hỏi Lâm Triệt, nói chuyện đáng ghét như vậy.
Lâm Triệt tự trách cả quãng đường, nhìn Cố Tĩnh Trạch đau sắc mặt trắng bệch, nhưng mà biểu tình vẫn yên lặng trước sau như một, cô nghĩ, anh nhất định là sợ cô tự trách, cho nên mới không kêu đau.
"Cố Tĩnh Trạch, nếu anh khó chịu thì nói một chút, đừng im lặng". Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Không khó chịu".
Lâm Triệt thấy anh nói như vậy, trong lòng càng áy náy lại đau lòng, cảm thấy anh đúng là người tốt.
Rất nhanh đã về nhà.
Cố Tĩnh Trạch nằm ở trên giường, Lâm Triệt chạy tới chạy lui, bưng trà đưa nước, vô cùng ân cần.
Cố Tĩnh Trạch gối hai tay mình, cười nhìn cô.
Nha đầu này, thật ra khó có khi ngoan ngoãn như vậy
Lâm Triệt lại từ bên ngoài chạy vào, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói: "Còn đau không? Thuốc có tác dụng chưa?".
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi nhíu mày một cái, lại nói: "Bụng còn đau".
"A, vậy phải làm sao bây giờ?". Lâm Triệt sốt ruột nói: "Hay là em gọi điện thoại hỏi Trần bác sĩ một chút, bằng không vẫn nên truyền nước biển".
"Không cần". Cố Tĩnh Trạch gọi cô lại: "Em xoa cho anh một chút là được".
Lâm Triệt a một tiếng: "Như vậy có thể chứ? Nhưng mà em không biết xoa".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Em lại đây, xoa xoa là được".
Lâm Triệt cũng bất chấp cái khác, đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, Cố Tĩnh Trạch lôi kéo tay cô, đặt ở trên bụng anh.
Lâm Triệt dừng một chút, đành phải xoa nhẹ: "Như vậy còn đau không?". cô nói chuyện âm thanh cũng mềm nhẹ rất nhiều, giống như là đang dỗ con nít.
Cố Tĩnh Trạch hưởng thụ gối hai tay mình, chỉ huy Lâm Triệt: "Lại sang trái một chút".
"Sang phải một chút".
"Ừ, không tồi".
Lâm Triệt xoa xoa, cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên, thấy Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hưởng thụ, nhắm mắt lại, giống như là đang hưởng thụ mát xa giống nhau, lập tức vô ngữ nhìn về phía anh: "Cố Tĩnh Trạch!".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Làm sao vậy, tiếp tục đi chứ?".
"Tiếp tục cái rắm, anh gạt em, anh căn bản không đau!".
Cố Tĩnh Trạch cười, kéo cô vào trong lồng ngực.
"Em là con giun trong bụng anh hay sao, mà biết anh không đau?".
Lâm Triệt bị anh ôm vào trong lồng ngực, tức giận vỗ anh: "Anh làm gì, anh làm gì, buông em ra, anh nhìn xem, đau là bộ dáng như vậy sao?".
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng tệ, còn biết gạt người.
Cố Tĩnh Trạch ôm vòng eo cô, nhìn mặt cô: "Thật sự rất đau, thật sự".
Lâm Triệt nhìn lông mày anh nhíu lại, nhất thời rất muốn mát xa thái dương anh.
m thanh mềm xuống, cô nói: "Vậy mà anh còn gây ầm ĩ".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên anh cần em giúp anh dời đi lực chú ý, trò chuyện với anh thật nhiều, giúp anh mát xa, để anh ôm một cái, khả năng sẽ không đau nữa".
Trên mặt Lâm Triệt không khỏi ửng đỏ.
Làm gì mà ôm cô một cái liền không đau...... Cô cũng lại không phải thuốc.
Nhưng mà, vẫn mặc anh ôm như vậy, thật lâu cũng không động.
Cố Tĩnh Trạch ôm thân thể mềm mại của cô trong lồng ngực, một phương diện kia, thì không cảm thấy mình còn đau, nhưng mà, về phương diện khác, lại có một loại khó chịu khác, từ trong thân thể truyền tới......
Anh cũng muốn, dùng một loại phương thức khác giảm bớt một chút đau đớn......
Ngày hôm sau
Cố Tĩnh Trạch tỉnh lại vẫn cảm thấy đau đớn không thôi, rơi vào đường cùng, đành phải đến chỗ Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh mang theo Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, tới rồi phòng làm việc của anh, sai người dùng máy móc làm kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt chờ ở bên ngoài, bất đắc dĩ nghĩ, ôm một buổi tối, xem ra cũng không có hiệu quả.
Lúc này, Lâm Triệt lại nghe thấy điện thoại vang lên.
Là Thẩm Du Nhiên gọi tới.
Cô ở trong điện thoại vội nói: "Lâm Triệt, cửa nhà mình bị khóa mình vào không được, mình đã quên chìa khóa trong phòng, mình không có chỗ ở".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Sao vậy, chú dì đâu?".
"Mang em gái mình cùng đến ở nông thôn".