Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (32).txt
Lâm Triệt nói:
- Không sao, đây chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:
- Cô kém chút đã chết, vậy còn là chút thương nhỏ sao?
Lâm Triệt không gọi là nói:
- Kém chút đã chết là vì cắt trúng động mạch chủ, trong nháy mắt kém chút chết mà thôi, chỉ cần chữa trị tốt, sẽ không phải không có việc gì sao, trên đùi lại không phải bộ phần quan trọng gì.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu mới không vui nói:
- Tùy cô, dù sao thân thể cũng là của cô.
Nói xong, Cố Tĩnh Trạch quay đầu liền đi ra ngoài.
Lâm Triệt chớp chớp mắt, không cảm thấy có cái gì không ổn, nằm xuống tiếp tục xem tivi.
Ngày thứ hai, Lâm Triệt xuất viện về nhà.
Vẫn ngồi trên xe lăn, lại do Cố Tĩnh Trạch ôm cô lên xe, Lâm Triệt nhìn xe lăn cảm thấy thú vị, cô vẫn là lần đầu tiên ngồi cái này, Cố Tĩnh Trạch chăm sóc muốn ôm cô, nhanh chóng nói:
- Ai, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, tôi chụp một bức ảnh.
Nói qua cầm lấy vỗ vỗ xe lăn bản thân, điều chỉnh tốt vị trí, vừa vặn chụp được đồ bệnh nhân.
Cố Tĩnh Trạch ở phía trước nhíu mày:
- Này có cái gì tốt mà chụp?
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, lắc đầu:
- Anh không hiểu, vào bệnh viện, nhất định phải giả bộ đáng thương một chút, tranh thủ tình cảm.
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái, đây có cái gì tốt mà tranh thủ đồng tình.
Lâm Triệt làm lại hết lần này đến lần khác, lại cảm thấy không đúng, nghĩ một chút, khiến Quản gia phía trước tránh ra.
- Xe này tốt như vậy đạo cụ này tôi không thể không cần.
Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch chớp lên, nghi hoặc nhìn cô thay đổi vị trí, chỉnh xe lăn, lấy xe Porsche phía sau làm bóng lưng, cô dùng app chụp ảnh trong di động, vừa nói:
- Như vậy là chụp được rồi, vừa không cố ý, cũng sẽ không thể làm cho người ta nhìn không tới, tuyệt, Cố Tĩnh Trạch, anh không biết đâu, thật giống như tôi là đang tranh thủ đồng tình, kỳ thực, là ở khoe tôi ngồi xe Porsche, đã hiểu không? (chị ơi, không cần như vậy đâu sau này còn nhiều xe đẹp hơn cho chị khoe.)
Cố Tĩnh Trạch không nói gì đứng ở nơi đó, nhìn người phụ nữ hư vinh này.
Cô lại chụp ảnh bỏ thêm tầng lọc kính, có vẻ ảnh chụp này có độ phân giải cực kỳ cao, chụp giống như dùng máy ảnh chuyên nghiệp, sau đó mới vừa lòng phát đến trong Microblogging.
Anh theo dõi tới, trong Microblogging cô viết: "Rốt cục cũng xuất viện, mấy ngày nay bệnh viện thật sự là dày vò muốn chết, cảm tạ nỗ lực của nhân viên cứu hộ."
Phía dưới là ảnh nửa người dưới cô ngồi lên xe lăn, còn có mặt sau rõ ràng có xe Porsche.
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, thật sự là nhàm chán...
- Cô phát cái này làm cái gì?
Anh hỏi.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên:
- Trên Microblogging là cho người ta khoe khoang một chút, ai, đúng rồi, tôi cũng phát đến trong nhóm bạn bè.
Ở nhóm bạn bè cũng phát, cô mới để cho Cố Tĩnh Trạch đem chính mình chuẩn bị đi lên xe.
Xe khởi động, cô luôn luôn tại nhìn Microblogging bản thân cùng nhóm bạn bè.
Rất nhanh, cô liền nhìn đến nhóm bạn bè có người nhắn lại rồi.
- Thế nào lại ngồi xe lăn, quay phim bị thương sao?
- Thật đáng thương, nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Triệt nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Đây đều là đồ ngốc, thế nhưng không thấy được xe của tôi, nhìn người này, đã theo dõi tới rồi.
Quả nhiên, phía dưới có một người nhắn lại đang nói:
- Ai ôi, bên người giàu có, đây không phải là Porsche sao?
Lâm Triệt ha ha cười, thập phần đắc ý:
- Thấy chưa?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch nhất thời đen lại.
Lâm Triệt nói:
- Ai nha, anh nói bọn họ nhìn tôi bỗng nhiên khoe như vậy, có phải thực sự đã cho tôi bị lão già nào bao dưỡng rồi hay không?
[Anna: chị đang ám chỉ anh già kìa.
Cố Tĩnh Trạch: Im miệng.
Anna: xách dép chạy...]
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch càng trầm xuống.
Anh không phải là lão già.
Lâm Triệt chống cằm của mình, suy tư nửa ngày nói:
- Bất quá đây chẳng phải là trong nhà cũng có thể thấy được, tôi còn có thể nhận tin nhắn của Lâm Lỵ.
Quả nhiên, một thoáng chốc, Lâm Lỵ liền cũng nhắn tin lại.
- Đó là Porsche sao? Lâm Triệt, cô đến cùng đang làm cái gì?
Lâm Triệt hừ một tiếng, không để ý cô, đắc ý dương dương nói:
- Không biết cô có thể nhìn ra, Porsche này cũng hơn một ngàn vạn, cùng cái bảo mã(BMW) rách của cô, đó là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Lâm Triệt lại nhìn Microblogging, nơi đó lại không có gì người hồi âm.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cô làm như vậy có ý tứ?
Lâm Triệt nói:
- Đương nhiên, lão nương trước kia chỉ nhìn người khác khoe khoang, hôm nay cuối cùng tôi có thể giả bộ một chút rồi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Này có cái gì mà khoe khoang, theo tôi được biết, Lâm gia hẳn là cũng không tính nghèo khó, cô hẳn là đã thấy nhiều.
Lâm Triệt nói:
- Nhưng lại không là của tôi, ba tôi đối tôi keo kiệt cực kỳ, trước kia, đều là ông cho xe đưa Lâm Lỵ bọn họ đến trường, sau đó tôi đi theo nữ giúp việc chạy bằng xe điện.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn cô không thể nói gì lướt Microblogging.
- Cô cũng rất nhiều người xem?
Anh hỏi.
Lâm Triệt lắc đầu:
- Không có, đừng nhìn bên ngoài của tôi, là diễn viên, nhưng mà, tôi dù sao cũng không nổi danh, mới hai ngàn fan quan tâm, hắc hắc, nhưng mà, về sau tôi một ngày nào đó sẽ làm fan của tôi biến thành một trăm vạn, hai trăm vạn, một ngàn vạn, liền giống như Mộc Phỉ Nhiên, phát cái Microblogging, liền trên vạn tin nhắn lại.
- Tôi đây trước cầu chúc cô có thể thành công.
- Nhất định thành công!
Cô nói qua, kiên định nâng nắm tay.
Cố Tĩnh Trạch nhìn không khỏi cười, lắc đầu, nhìn về phía trước.
Sau khi về đến nhà Lâm Triệt cảm giác thoải mái hơn, ở bệnh viện luôn luôn nhìn dụng cụ phòng bệnh, kỳ thực đối tâm tình cũng không tốt, càng là nghĩ đến ở phòng bệnh cao cấp, một ngày không biết bao nhiêu tiền, trong lòng cũng càng không thoải mái.
Cố Tĩnh Trạch thấy cô quả thật thoạt nhìn không có chuyện gì, sáng ngày thứ hai cũng chuyên chú đi làm.
Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch đi rồi, kiên trì muốn đi hiện trường quay phim.
Quản gia Hồ muốn ngăn, Lâm Triệt vội vàng nói:
- Không được, vài ngày nay, lại không đi, tổ kịch sẽ không cần cháu nữa.
Quản gia Hồ không có biện pháp, đành phải âm thầm cho người nhìn nhiều một ít.
Lâm Triệt đến tổ kịch, vẫn là ngồi trên xe lăn.
Hiện trường quy phim thập phần náo nhiệt, đối với việc cô xin phép, người tổ kịch một chút cũng không cảm thấy khó xử, nhưng mà nhìn đến cô đã trở lại bỗng nhiên ngồi lên xe lăn, có người đi lại quan tâm nói:
- Sao như vậy, nhìn cô phát Microblogging, còn nằm viện sao?
Lâm Triệt chính là nói đơn giản:
- Xảy ra tai nạn xe cộ, hoàn hảo, chính là trên đùi bị thương, cái khác không thành vấn đề.
Mọi người an ủi cô vài câu, khiến cô chú ý nghỉ ngơi nhiều.
- Ngồi lên xe lăn thì không cần đến đây đâu.
Lâm Triệt nói:
Không được, tôi như vậy cũng có thể quay đoạn nửa người trên hoặc là ngồi, có thể quay tôi liền quay, miễn cho cản trở tiến độ của tổ kịch.
Phó đạo diễn thấy cô nói như vậy, cười nói:
- Được rồi, cô thật đúng là chuyên nghiệp, tôi đây cùng đạo diễn nói một tiếng, cho cô tham gia quay.
Lâm Triệt nói lời cảm tạ, vừa nói xong, lại nghe thấy phía sau một thanh âm âm trầm:
- Cô có Microblogging? Sao chúng ta không theo dõi nhau.
Là Cố Tĩnh Dư không biết thời điểm nào chạy tới phía sau.
Lâm Triệt liền phát hoảng, nhìn Cố Tĩnh Dư nói:
- Tôi có theo dõi anh, chỉ là anh không theo dõi tôi mà thôi.
Anh nhiều fan như vậy, làm sao có thể theo dõi tới cô.
Cố Tĩnh Dư hỏi tên cô là là gì:
- Tôi theo dõi cô.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh:
- Thật sự.
Cố Tĩnh Dư rất ít theo dõi người, trong danh sách theo dõi của anh chỉ có hai mươi mấy cái.
Lâm Triệt vội nói tên của bản thân.
Anh lục tìm kiếm, trực tiếp theo dõi.
- Không sao, đây chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:
- Cô kém chút đã chết, vậy còn là chút thương nhỏ sao?
Lâm Triệt không gọi là nói:
- Kém chút đã chết là vì cắt trúng động mạch chủ, trong nháy mắt kém chút chết mà thôi, chỉ cần chữa trị tốt, sẽ không phải không có việc gì sao, trên đùi lại không phải bộ phần quan trọng gì.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu mới không vui nói:
- Tùy cô, dù sao thân thể cũng là của cô.
Nói xong, Cố Tĩnh Trạch quay đầu liền đi ra ngoài.
Lâm Triệt chớp chớp mắt, không cảm thấy có cái gì không ổn, nằm xuống tiếp tục xem tivi.
Ngày thứ hai, Lâm Triệt xuất viện về nhà.
Vẫn ngồi trên xe lăn, lại do Cố Tĩnh Trạch ôm cô lên xe, Lâm Triệt nhìn xe lăn cảm thấy thú vị, cô vẫn là lần đầu tiên ngồi cái này, Cố Tĩnh Trạch chăm sóc muốn ôm cô, nhanh chóng nói:
- Ai, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, tôi chụp một bức ảnh.
Nói qua cầm lấy vỗ vỗ xe lăn bản thân, điều chỉnh tốt vị trí, vừa vặn chụp được đồ bệnh nhân.
Cố Tĩnh Trạch ở phía trước nhíu mày:
- Này có cái gì tốt mà chụp?
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, lắc đầu:
- Anh không hiểu, vào bệnh viện, nhất định phải giả bộ đáng thương một chút, tranh thủ tình cảm.
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái, đây có cái gì tốt mà tranh thủ đồng tình.
Lâm Triệt làm lại hết lần này đến lần khác, lại cảm thấy không đúng, nghĩ một chút, khiến Quản gia phía trước tránh ra.
- Xe này tốt như vậy đạo cụ này tôi không thể không cần.
Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch chớp lên, nghi hoặc nhìn cô thay đổi vị trí, chỉnh xe lăn, lấy xe Porsche phía sau làm bóng lưng, cô dùng app chụp ảnh trong di động, vừa nói:
- Như vậy là chụp được rồi, vừa không cố ý, cũng sẽ không thể làm cho người ta nhìn không tới, tuyệt, Cố Tĩnh Trạch, anh không biết đâu, thật giống như tôi là đang tranh thủ đồng tình, kỳ thực, là ở khoe tôi ngồi xe Porsche, đã hiểu không? (chị ơi, không cần như vậy đâu sau này còn nhiều xe đẹp hơn cho chị khoe.)
Cố Tĩnh Trạch không nói gì đứng ở nơi đó, nhìn người phụ nữ hư vinh này.
Cô lại chụp ảnh bỏ thêm tầng lọc kính, có vẻ ảnh chụp này có độ phân giải cực kỳ cao, chụp giống như dùng máy ảnh chuyên nghiệp, sau đó mới vừa lòng phát đến trong Microblogging.
Anh theo dõi tới, trong Microblogging cô viết: "Rốt cục cũng xuất viện, mấy ngày nay bệnh viện thật sự là dày vò muốn chết, cảm tạ nỗ lực của nhân viên cứu hộ."
Phía dưới là ảnh nửa người dưới cô ngồi lên xe lăn, còn có mặt sau rõ ràng có xe Porsche.
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, thật sự là nhàm chán...
- Cô phát cái này làm cái gì?
Anh hỏi.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên:
- Trên Microblogging là cho người ta khoe khoang một chút, ai, đúng rồi, tôi cũng phát đến trong nhóm bạn bè.
Ở nhóm bạn bè cũng phát, cô mới để cho Cố Tĩnh Trạch đem chính mình chuẩn bị đi lên xe.
Xe khởi động, cô luôn luôn tại nhìn Microblogging bản thân cùng nhóm bạn bè.
Rất nhanh, cô liền nhìn đến nhóm bạn bè có người nhắn lại rồi.
- Thế nào lại ngồi xe lăn, quay phim bị thương sao?
- Thật đáng thương, nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Triệt nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Đây đều là đồ ngốc, thế nhưng không thấy được xe của tôi, nhìn người này, đã theo dõi tới rồi.
Quả nhiên, phía dưới có một người nhắn lại đang nói:
- Ai ôi, bên người giàu có, đây không phải là Porsche sao?
Lâm Triệt ha ha cười, thập phần đắc ý:
- Thấy chưa?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch nhất thời đen lại.
Lâm Triệt nói:
- Ai nha, anh nói bọn họ nhìn tôi bỗng nhiên khoe như vậy, có phải thực sự đã cho tôi bị lão già nào bao dưỡng rồi hay không?
[Anna: chị đang ám chỉ anh già kìa.
Cố Tĩnh Trạch: Im miệng.
Anna: xách dép chạy...]
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch càng trầm xuống.
Anh không phải là lão già.
Lâm Triệt chống cằm của mình, suy tư nửa ngày nói:
- Bất quá đây chẳng phải là trong nhà cũng có thể thấy được, tôi còn có thể nhận tin nhắn của Lâm Lỵ.
Quả nhiên, một thoáng chốc, Lâm Lỵ liền cũng nhắn tin lại.
- Đó là Porsche sao? Lâm Triệt, cô đến cùng đang làm cái gì?
Lâm Triệt hừ một tiếng, không để ý cô, đắc ý dương dương nói:
- Không biết cô có thể nhìn ra, Porsche này cũng hơn một ngàn vạn, cùng cái bảo mã(BMW) rách của cô, đó là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Lâm Triệt lại nhìn Microblogging, nơi đó lại không có gì người hồi âm.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cô làm như vậy có ý tứ?
Lâm Triệt nói:
- Đương nhiên, lão nương trước kia chỉ nhìn người khác khoe khoang, hôm nay cuối cùng tôi có thể giả bộ một chút rồi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Này có cái gì mà khoe khoang, theo tôi được biết, Lâm gia hẳn là cũng không tính nghèo khó, cô hẳn là đã thấy nhiều.
Lâm Triệt nói:
- Nhưng lại không là của tôi, ba tôi đối tôi keo kiệt cực kỳ, trước kia, đều là ông cho xe đưa Lâm Lỵ bọn họ đến trường, sau đó tôi đi theo nữ giúp việc chạy bằng xe điện.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn cô không thể nói gì lướt Microblogging.
- Cô cũng rất nhiều người xem?
Anh hỏi.
Lâm Triệt lắc đầu:
- Không có, đừng nhìn bên ngoài của tôi, là diễn viên, nhưng mà, tôi dù sao cũng không nổi danh, mới hai ngàn fan quan tâm, hắc hắc, nhưng mà, về sau tôi một ngày nào đó sẽ làm fan của tôi biến thành một trăm vạn, hai trăm vạn, một ngàn vạn, liền giống như Mộc Phỉ Nhiên, phát cái Microblogging, liền trên vạn tin nhắn lại.
- Tôi đây trước cầu chúc cô có thể thành công.
- Nhất định thành công!
Cô nói qua, kiên định nâng nắm tay.
Cố Tĩnh Trạch nhìn không khỏi cười, lắc đầu, nhìn về phía trước.
Sau khi về đến nhà Lâm Triệt cảm giác thoải mái hơn, ở bệnh viện luôn luôn nhìn dụng cụ phòng bệnh, kỳ thực đối tâm tình cũng không tốt, càng là nghĩ đến ở phòng bệnh cao cấp, một ngày không biết bao nhiêu tiền, trong lòng cũng càng không thoải mái.
Cố Tĩnh Trạch thấy cô quả thật thoạt nhìn không có chuyện gì, sáng ngày thứ hai cũng chuyên chú đi làm.
Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch đi rồi, kiên trì muốn đi hiện trường quay phim.
Quản gia Hồ muốn ngăn, Lâm Triệt vội vàng nói:
- Không được, vài ngày nay, lại không đi, tổ kịch sẽ không cần cháu nữa.
Quản gia Hồ không có biện pháp, đành phải âm thầm cho người nhìn nhiều một ít.
Lâm Triệt đến tổ kịch, vẫn là ngồi trên xe lăn.
Hiện trường quy phim thập phần náo nhiệt, đối với việc cô xin phép, người tổ kịch một chút cũng không cảm thấy khó xử, nhưng mà nhìn đến cô đã trở lại bỗng nhiên ngồi lên xe lăn, có người đi lại quan tâm nói:
- Sao như vậy, nhìn cô phát Microblogging, còn nằm viện sao?
Lâm Triệt chính là nói đơn giản:
- Xảy ra tai nạn xe cộ, hoàn hảo, chính là trên đùi bị thương, cái khác không thành vấn đề.
Mọi người an ủi cô vài câu, khiến cô chú ý nghỉ ngơi nhiều.
- Ngồi lên xe lăn thì không cần đến đây đâu.
Lâm Triệt nói:
Không được, tôi như vậy cũng có thể quay đoạn nửa người trên hoặc là ngồi, có thể quay tôi liền quay, miễn cho cản trở tiến độ của tổ kịch.
Phó đạo diễn thấy cô nói như vậy, cười nói:
- Được rồi, cô thật đúng là chuyên nghiệp, tôi đây cùng đạo diễn nói một tiếng, cho cô tham gia quay.
Lâm Triệt nói lời cảm tạ, vừa nói xong, lại nghe thấy phía sau một thanh âm âm trầm:
- Cô có Microblogging? Sao chúng ta không theo dõi nhau.
Là Cố Tĩnh Dư không biết thời điểm nào chạy tới phía sau.
Lâm Triệt liền phát hoảng, nhìn Cố Tĩnh Dư nói:
- Tôi có theo dõi anh, chỉ là anh không theo dõi tôi mà thôi.
Anh nhiều fan như vậy, làm sao có thể theo dõi tới cô.
Cố Tĩnh Dư hỏi tên cô là là gì:
- Tôi theo dõi cô.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh:
- Thật sự.
Cố Tĩnh Dư rất ít theo dõi người, trong danh sách theo dõi của anh chỉ có hai mươi mấy cái.
Lâm Triệt vội nói tên của bản thân.
Anh lục tìm kiếm, trực tiếp theo dõi.