Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (36).txt
Lâm Triệt bỗng chốc không thể nghĩ được cái khác, ngồi trên một chiếc trực thăng, mới phản ứng kịp.
- Sao, sao đi như vậy?
Lâm Triệt sợ ngây người, nhìn máy móc khổng lồ này, không khỏi hỏi.
Cố Tĩnh Trạch ở một bên nói:
- Cự ly quá xa, như vậy nhanh hơn.
Lâm Triệt nhìn anh:
- Kỳ thực tôi cũng không cấp bách như vậy.
Cố Tĩnh Trạch một mặt thản nhiên nhìn cô:
- Nhưng mà cô phải biết rằng, sáng mai còn phải đi làm, nếu như lái xe đi, phải mất một giờ, trở về mất một giờ, về nhà khả năng trời đã sáng.
- Ách...
Trực thăng hơn mười phút liền đến, cô chuẩn bị tốt.
- Được rồi...
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng nghĩ, đây là phương thức thổ hào xử lý sự tình, cô phải thích ứng, phải thích ứng...
Quả nhiên, khoảng mười phút, bọn họ liền đáp xuống tầng cao nhất bệnh viện.
Cố Tĩnh Trạch không để cô động, trước ôm cô đi xuống.
Một đường ôm cô đến bên trong, mới đặt người xuống.
Thời điểm bác sĩ kiểm tra, Lâm Triệt có chút chột dạ, bác sĩ nói:
- Là đau thế nào?
- Chính là... Ẩn ẩn đau.
Cô kiên trì, không dám nhìn ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đứng ở một bên.
Bác sĩ nhìn, nói:
- Cố phu nhân, miệng vết thương của phu nhân không nhiễm trùng, cũng không có triệu chứng khác, đau đớn có khả năng là tác động tâm lý, phu nhân bình thường không cần áp lực quá lớn, nghĩ đến chỗ khác, khả năng sẽ không cảm thấy đau nữa.
Bác sĩ cũng không có biện pháp, chỉ có thể chẩn đoán như vậy.
Lâm Triệt dùng sức gật đầu:
- Nguyên lai là như vậy.
Cố Tĩnh Trạch ở một bên nhìn, Lâm Triệt vội lộ ra nụ cười chân chó, con ngươi u ám thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch giật giật, lườm cô một cái.
Nhưng mà, anh vẫn nói với bác sĩ:
- Để tránh có chuyện xảy ra, chúng tôi vẫn ở trong này một buổi tối.
Lâm Triệt chỉ có thể đồng ý.
Phòng vẫn là loại phòng bệnh săn sóc đặc biệt lúc trước, Cố Tĩnh Trạch ở cửa an bày xong, anh suy nghĩ, ngồi trực thăng đi lại, cứ như vậy đi qua đi lại một lần, cũng đã đến rạng sáng.
Lâm Triệt chột dạ ngồi ở chỗ kia, thấy môi mỏng của Cố Tĩnh Trạch gắt gao nhấp thành một đường, đường cong hàm dưới cũng buộc chặt lại, bộ dáng thoạt nhìn lạnh lùng, làm cho người ta rất khó tiếp cận.
Ở trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng.
Nhìn anh xoay người đi lại, mắt lạnh nhìn cô, cô mới vội lộ ra nụ cười nịnh nọt:
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, trực tiếp ngồi xuống một bên.
Lâm Triệt vội nói:
- Cố Tĩnh Trạch, anh đi lại đây, tôi nói với anh.
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, ngồi bất động ở chỗ kia.
Lâm Triệt nhất quyết, trực tiếp xuống giường.
Nhưng mà, thời điểm gót chân chạm xuống trên mặt đất, liền liên lụy đùi cũng đau theo.
Cô "hừ" một tiếng, ôm đùi suýt nữa ngã sấp xuống.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, bất chấp cái khác, vội vài bước đi tới, hai tay duỗi giữ dưới nách của cô, trực tiếp ôm lấy người.
- Lâm Triệt, cô không có việc gì lộn xộn cái gì!
Cố Tĩnh Trạch tức giận, kém chút bởi vì hành động vừa mới của cô, dọa tim nhảy lên một cái
Lâm Triệt cũng thật sự đau, cau mày, dưới ngọn đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu.
Cố Tĩnh Trạch đỡ cô ổn định, quay đầu lại, trên môi ma sát đến vành tai của cô.
Vành tai mềm nhũn, còn mang theo chút lông tơ thật nhỏ, dưới ánh đèn, lông tơ lộ ra ánh sáng, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
Tâm tư bỗng chốc có chút hỗn độn, anh nhíu mày, muốn buông người phụ nữ đáng chết này ra.
Nhưng mà, vừa muốn nới ra, Lâm Triệt liền một phen kéo cánh tay anh lại:
- Cố Tĩnh Trạch, đừng nóng giận nữa.
Cô thủ thỉ thù thì nói, ánh mắt trong suốt nhìn anh, biểu cảm hết sức chọc người thương tiếc.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lại vẫn như có như không dừng ở trên lỗ tai cô, nhìn thấy lỗ tai nhỏ trơn bóng, trong lòng không hiểu có loại ý nghĩ điên cuồng muốn ngậm chặt.
Bệnh của anh đã phát triển đến mức biến thái như vậy sao? (Anna: đúng rồi, quá đúng luôn.)
Vì sao lại nhìn một lỗ tai nhỏ, cả người đã nóng lên?
Cảm thấy tay cô vẫn dừng ở trên cánh tay anh, nơi bị cô chạm qua càng nướng nóng lên, khiến anh phiền chán muốn bỏ ra.
- Cô buông tôi ra, Lâm Triệt.
Sắc mặt anh càng âm trầm hơn, Lâm Triệt nhìn ở trong mắt cũng càng sốt ruột vài phần.
Đừng nóng giận, Cố Tĩnh Trạch... Ông xã, đừng tức nữa có được không, hai vợ chồng cãi nhau, không phải là đầu giường đánh cuối giường hợp à, anh không đừng tức giận nữa.
Lâm Triệt thật sự là xuất hết tất cả vốn liếng, muốn mềm hoá người đàn ông khó chịu này.
Nhưng mà, sắc mặt Cố Tĩnh Trạch chẳng những không có tốt lên, ngược lại so với lúc vừa mới bắt đầu âm trầm, trở nên càng tăng thêm vài phần ửng hồng, thoạt nhìn giống như thập phần phẫn nộ, dọa thanh âm Lâm Triệt càng mềm thêm vài phần:
- Ông xã... ông xã, đừng tức giận, nhìn tôi đáng thương không thể xuống giường như vậy...
Hai tay cô ôm lấy một cánh tay của anh, như một đứa con nít, bĩu môi, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, lắc lư tay anh.
Cố Tĩnh Trạch nghe thanh âm của cô càng ngày càng mềm mại, cúi đầu nhìn cánh tay cô lắc lư, kỳ thực chỉ cần giờ phút này, đưa tay bắt được hai tay của cô, trực tiếp đem người đẩy lên giường... cô sẽ ngã vào dưới thân thể của anh.
Trong lòng dâng lên xúc động như vậy, bị anh mãnh liệt đè nén xuống, nhưng mà, người phụ nữ đáng chết này, có thể thành thật một lát hay không, không cần lúc ẩn lúc hiện như vậy, lắc lư làm ánh mắt anh đều hôn mê.
- Lâm Triệt, tôi nói cô buông tôi ra! Cô nghe không hiểu sao.
Cố Tĩnh Trạch âm trầm rống giận một tiếng.
Lúc này hai tay buông lỏng, người lại không ổn định, trực tiếp ngã về sau.
Cố Tĩnh Trạch vừa thấy, đưa tay trực tiếp nắm vòng eo của cô.
Lại bị cô kéo xuống phía dưới, đâm xuống phương hướng cô, cùng Lâm Triệt ngã xuống.
Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn, cảm thấy môi mỏng mềm mại của anh, đập thật mạnh ở trên miệng của cô.
Mà khuôn mặt tuấn tú phóng lớn ở trước mắt, mang theo vài phần đỏ ửng, trực tiếp liền chiếu ở trước mắt.
Ngực Lâm Triệt tê rần.
Cúi đầu vừa thấy, ngực của anh chính để ở trên ngực của cô.
Mặt cô nháy mắt cũng đỏ thẫm.
Lúc này đây, Cố Tĩnh Trạch cũng rõ ràng cảm giác được ngực mềm mại này, còn giống như mang theo co dãn, xúc cảm lại rất tốt.
Nhưng mà, nhìn Lâm Triệt, anh lập tức như tia chớp né tránh, lăn qua một bên, nhanh chóng cách thân thể của cô.
Tim Lâm Triệt còn bởi vì anh vừa mới bỗng nhiên tới gần, thùng thùng đập không ngừng.
Thật sự là số chó, cô là điên rồi sao, vừa mới kém chút có loại xúc động muốn hôn anh.
Miệng đều kém chút sát qua.
Cô đây là ở cùng nhau anh thời gian lâu, khó có thể khống chế bị sắc đẹp hấp dẫn sao?
Quả thật, Cố Tĩnh Trạch rất tuấn tú, rất gợi cảm, cả động tác vừa mới rơi xuống, đều đẹp đến không tưởng, môi nhếch lên, cũng thập phần mê người, nhưng mà... trong lòng anh đã có chủ.
Lâm Triệt tuyệt đối không phải là người thích đoạt của người khác.
Hơn nữa, biểu cảm vừa mới của Cố Tĩnh Trạch rõ ràng là chán ghét.
Cô bỗng nhiên bụm miệng, nhớ tới, anh mẫn cảm với người phụ nữ.
Khó trách vừa mới vẫn luôn muốn đẩy cô ra.
Lâm Triệt nhanh chóng ngẩng đầu lên:
- Ai nha, Cố Tĩnh Trạch, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, nhất thời đã quên anh có bệnh, mới có thể lôi kéo anh không tha.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, tuấn nhan khẽ nhếch:
- Ngẫu nhiên chạm vào một chút không có gì.
- Là sao?
- Ừ, chính là...
Anh nhìn ngực của cô, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
Cô bỗng chốc thật sâu sắc phát hiện ánh mắt của anh, bắt giữ cùng cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch chuyển mặt ửng đỏ qua, che giấu né tránh ánh mắt của cô, thản nhiên nói:
- Chính là hình dạng ngực cũng không tệ, kiêu ngạo mềm mại, hẳn không có độn. (Anna: anh thật là sắc lang)
Anh cố ý chẳng hề để ý nói.
- ...
- Sao, sao đi như vậy?
Lâm Triệt sợ ngây người, nhìn máy móc khổng lồ này, không khỏi hỏi.
Cố Tĩnh Trạch ở một bên nói:
- Cự ly quá xa, như vậy nhanh hơn.
Lâm Triệt nhìn anh:
- Kỳ thực tôi cũng không cấp bách như vậy.
Cố Tĩnh Trạch một mặt thản nhiên nhìn cô:
- Nhưng mà cô phải biết rằng, sáng mai còn phải đi làm, nếu như lái xe đi, phải mất một giờ, trở về mất một giờ, về nhà khả năng trời đã sáng.
- Ách...
Trực thăng hơn mười phút liền đến, cô chuẩn bị tốt.
- Được rồi...
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng nghĩ, đây là phương thức thổ hào xử lý sự tình, cô phải thích ứng, phải thích ứng...
Quả nhiên, khoảng mười phút, bọn họ liền đáp xuống tầng cao nhất bệnh viện.
Cố Tĩnh Trạch không để cô động, trước ôm cô đi xuống.
Một đường ôm cô đến bên trong, mới đặt người xuống.
Thời điểm bác sĩ kiểm tra, Lâm Triệt có chút chột dạ, bác sĩ nói:
- Là đau thế nào?
- Chính là... Ẩn ẩn đau.
Cô kiên trì, không dám nhìn ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đứng ở một bên.
Bác sĩ nhìn, nói:
- Cố phu nhân, miệng vết thương của phu nhân không nhiễm trùng, cũng không có triệu chứng khác, đau đớn có khả năng là tác động tâm lý, phu nhân bình thường không cần áp lực quá lớn, nghĩ đến chỗ khác, khả năng sẽ không cảm thấy đau nữa.
Bác sĩ cũng không có biện pháp, chỉ có thể chẩn đoán như vậy.
Lâm Triệt dùng sức gật đầu:
- Nguyên lai là như vậy.
Cố Tĩnh Trạch ở một bên nhìn, Lâm Triệt vội lộ ra nụ cười chân chó, con ngươi u ám thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch giật giật, lườm cô một cái.
Nhưng mà, anh vẫn nói với bác sĩ:
- Để tránh có chuyện xảy ra, chúng tôi vẫn ở trong này một buổi tối.
Lâm Triệt chỉ có thể đồng ý.
Phòng vẫn là loại phòng bệnh săn sóc đặc biệt lúc trước, Cố Tĩnh Trạch ở cửa an bày xong, anh suy nghĩ, ngồi trực thăng đi lại, cứ như vậy đi qua đi lại một lần, cũng đã đến rạng sáng.
Lâm Triệt chột dạ ngồi ở chỗ kia, thấy môi mỏng của Cố Tĩnh Trạch gắt gao nhấp thành một đường, đường cong hàm dưới cũng buộc chặt lại, bộ dáng thoạt nhìn lạnh lùng, làm cho người ta rất khó tiếp cận.
Ở trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng.
Nhìn anh xoay người đi lại, mắt lạnh nhìn cô, cô mới vội lộ ra nụ cười nịnh nọt:
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, trực tiếp ngồi xuống một bên.
Lâm Triệt vội nói:
- Cố Tĩnh Trạch, anh đi lại đây, tôi nói với anh.
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, ngồi bất động ở chỗ kia.
Lâm Triệt nhất quyết, trực tiếp xuống giường.
Nhưng mà, thời điểm gót chân chạm xuống trên mặt đất, liền liên lụy đùi cũng đau theo.
Cô "hừ" một tiếng, ôm đùi suýt nữa ngã sấp xuống.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, bất chấp cái khác, vội vài bước đi tới, hai tay duỗi giữ dưới nách của cô, trực tiếp ôm lấy người.
- Lâm Triệt, cô không có việc gì lộn xộn cái gì!
Cố Tĩnh Trạch tức giận, kém chút bởi vì hành động vừa mới của cô, dọa tim nhảy lên một cái
Lâm Triệt cũng thật sự đau, cau mày, dưới ngọn đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu.
Cố Tĩnh Trạch đỡ cô ổn định, quay đầu lại, trên môi ma sát đến vành tai của cô.
Vành tai mềm nhũn, còn mang theo chút lông tơ thật nhỏ, dưới ánh đèn, lông tơ lộ ra ánh sáng, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
Tâm tư bỗng chốc có chút hỗn độn, anh nhíu mày, muốn buông người phụ nữ đáng chết này ra.
Nhưng mà, vừa muốn nới ra, Lâm Triệt liền một phen kéo cánh tay anh lại:
- Cố Tĩnh Trạch, đừng nóng giận nữa.
Cô thủ thỉ thù thì nói, ánh mắt trong suốt nhìn anh, biểu cảm hết sức chọc người thương tiếc.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lại vẫn như có như không dừng ở trên lỗ tai cô, nhìn thấy lỗ tai nhỏ trơn bóng, trong lòng không hiểu có loại ý nghĩ điên cuồng muốn ngậm chặt.
Bệnh của anh đã phát triển đến mức biến thái như vậy sao? (Anna: đúng rồi, quá đúng luôn.)
Vì sao lại nhìn một lỗ tai nhỏ, cả người đã nóng lên?
Cảm thấy tay cô vẫn dừng ở trên cánh tay anh, nơi bị cô chạm qua càng nướng nóng lên, khiến anh phiền chán muốn bỏ ra.
- Cô buông tôi ra, Lâm Triệt.
Sắc mặt anh càng âm trầm hơn, Lâm Triệt nhìn ở trong mắt cũng càng sốt ruột vài phần.
Đừng nóng giận, Cố Tĩnh Trạch... Ông xã, đừng tức nữa có được không, hai vợ chồng cãi nhau, không phải là đầu giường đánh cuối giường hợp à, anh không đừng tức giận nữa.
Lâm Triệt thật sự là xuất hết tất cả vốn liếng, muốn mềm hoá người đàn ông khó chịu này.
Nhưng mà, sắc mặt Cố Tĩnh Trạch chẳng những không có tốt lên, ngược lại so với lúc vừa mới bắt đầu âm trầm, trở nên càng tăng thêm vài phần ửng hồng, thoạt nhìn giống như thập phần phẫn nộ, dọa thanh âm Lâm Triệt càng mềm thêm vài phần:
- Ông xã... ông xã, đừng tức giận, nhìn tôi đáng thương không thể xuống giường như vậy...
Hai tay cô ôm lấy một cánh tay của anh, như một đứa con nít, bĩu môi, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, lắc lư tay anh.
Cố Tĩnh Trạch nghe thanh âm của cô càng ngày càng mềm mại, cúi đầu nhìn cánh tay cô lắc lư, kỳ thực chỉ cần giờ phút này, đưa tay bắt được hai tay của cô, trực tiếp đem người đẩy lên giường... cô sẽ ngã vào dưới thân thể của anh.
Trong lòng dâng lên xúc động như vậy, bị anh mãnh liệt đè nén xuống, nhưng mà, người phụ nữ đáng chết này, có thể thành thật một lát hay không, không cần lúc ẩn lúc hiện như vậy, lắc lư làm ánh mắt anh đều hôn mê.
- Lâm Triệt, tôi nói cô buông tôi ra! Cô nghe không hiểu sao.
Cố Tĩnh Trạch âm trầm rống giận một tiếng.
Lúc này hai tay buông lỏng, người lại không ổn định, trực tiếp ngã về sau.
Cố Tĩnh Trạch vừa thấy, đưa tay trực tiếp nắm vòng eo của cô.
Lại bị cô kéo xuống phía dưới, đâm xuống phương hướng cô, cùng Lâm Triệt ngã xuống.
Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn, cảm thấy môi mỏng mềm mại của anh, đập thật mạnh ở trên miệng của cô.
Mà khuôn mặt tuấn tú phóng lớn ở trước mắt, mang theo vài phần đỏ ửng, trực tiếp liền chiếu ở trước mắt.
Ngực Lâm Triệt tê rần.
Cúi đầu vừa thấy, ngực của anh chính để ở trên ngực của cô.
Mặt cô nháy mắt cũng đỏ thẫm.
Lúc này đây, Cố Tĩnh Trạch cũng rõ ràng cảm giác được ngực mềm mại này, còn giống như mang theo co dãn, xúc cảm lại rất tốt.
Nhưng mà, nhìn Lâm Triệt, anh lập tức như tia chớp né tránh, lăn qua một bên, nhanh chóng cách thân thể của cô.
Tim Lâm Triệt còn bởi vì anh vừa mới bỗng nhiên tới gần, thùng thùng đập không ngừng.
Thật sự là số chó, cô là điên rồi sao, vừa mới kém chút có loại xúc động muốn hôn anh.
Miệng đều kém chút sát qua.
Cô đây là ở cùng nhau anh thời gian lâu, khó có thể khống chế bị sắc đẹp hấp dẫn sao?
Quả thật, Cố Tĩnh Trạch rất tuấn tú, rất gợi cảm, cả động tác vừa mới rơi xuống, đều đẹp đến không tưởng, môi nhếch lên, cũng thập phần mê người, nhưng mà... trong lòng anh đã có chủ.
Lâm Triệt tuyệt đối không phải là người thích đoạt của người khác.
Hơn nữa, biểu cảm vừa mới của Cố Tĩnh Trạch rõ ràng là chán ghét.
Cô bỗng nhiên bụm miệng, nhớ tới, anh mẫn cảm với người phụ nữ.
Khó trách vừa mới vẫn luôn muốn đẩy cô ra.
Lâm Triệt nhanh chóng ngẩng đầu lên:
- Ai nha, Cố Tĩnh Trạch, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, nhất thời đã quên anh có bệnh, mới có thể lôi kéo anh không tha.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, tuấn nhan khẽ nhếch:
- Ngẫu nhiên chạm vào một chút không có gì.
- Là sao?
- Ừ, chính là...
Anh nhìn ngực của cô, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
Cô bỗng chốc thật sâu sắc phát hiện ánh mắt của anh, bắt giữ cùng cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch chuyển mặt ửng đỏ qua, che giấu né tránh ánh mắt của cô, thản nhiên nói:
- Chính là hình dạng ngực cũng không tệ, kiêu ngạo mềm mại, hẳn không có độn. (Anna: anh thật là sắc lang)
Anh cố ý chẳng hề để ý nói.
- ...