Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (45).txt
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nước miếng sắp rơi trên trên quần áo".
Lâm Triệt cười hì hì lau lau khóe miệng, nói: "Nào có nước miếng".
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô: "Em có chút bộ dáng của con gái đi".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Em không có bộ dáng của con gái chỗ nào?".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Chân chó tham tiền như vậy".
Lâm Triệt hừ một tiếng, không sao cả, còn vẻ mặt tham tiền vỗ vỗ váy cô: "Làm sao vậy, làm trò trước mặt người khác phải giả đò, làm trò trước mặt anh, có cái gì phải giả đò, chẳng lẽ em giả chính phái một chút, thẹn thùng một chút, điềm đạm đáng yêu một chút, thanh cao một chút, anh có thể yêu em". Nói, cô chớp chớp mắt mà cô tự cho là mắt to khôn khéo.
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ trừng mắt nhìn cô một cái.
Có lẽ bởi vì lười ngụy trang, cho nên mới không chán ghét.
Lâm Triệt nói, vào trong phòng tắm, gấp không chờ nổi mặc vào, lúc ra ngoài, một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tươi mát thoát tục, thoạt nhìn vô cùng rạng rỡ.
Cố Tĩnh Trạch trước mắt sáng ngời, nhìn bộ dáng cô sau khi mặc vào như là hai người so với ngày thường.
Lâm Triệt thong thả nhón chân, làn váy xòe ra giống như hoa, tươi đẹp giống như mặt trời rực rỡ.
Lâm Triệt nói: "Đẹp không?".
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi dừng một chút: "Ra dáng ra hình đi".
Lâm Triệt nghe xong nói: "Quý tộc mặc quần áo cũng không bình thường".
Nói, liền vui vẻ ngồi trở lại trên xe lăn của mình
Chỉ số thông minh thật là thấp đến đau lòng.
Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch đẩy cô rời khỏi khách sạn.
Lâm Triệt nói: "Khách sạn này không tồi, nhất định rất quý nhỉ?".
Cố Tĩnh Trạch cũng không nhìn cô: "Khách sạn là của Cố thị, không tốn tiền".
Lâm Triệt lúc này mới phản ứng lại, vội quay đầu lại xem, đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thoạt nhìn hẳn là phải mấy sao.
"Năm sao à?".
"Bảy sao". Lâm Triệt nói: "Khách sạn của Cố thị sở hữu, đều là bảy sao".
Lâm Triệt lập tức hối hận sớm như vậy rời đi.
"Ai nha anh phải sớm nói, em còn chưa ở khách sạn xa hoa như vậy bao giờ đâu, buổi tối sớm biết rằng hẳn là ở một chút, dù sao không tốn tiền".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu em muốn, hiện tại có thể trở về. "
Lâm Triệt như đường, ngẩng đầu lên nhìn xem Cố Tĩnh Trạch, cô nói: "Nếu về vậy anh có cùng em trở về không?"..
"Anh không thói quen ở khách sạn, không an toàn".
"Ai, sao có thể, em nhớ rõ lần đầu tiên em gặp anh, không phải anh ở khách sạn sao?!". Bằng không sao có thể trúng thuốc cô.
Cố Tĩnh Trạch mộc mặt, hờ hững nhìn cô một cái.
Đúng vậy, bởi vì ai, anh mới cảm thấy dù nghiêm mật, khách sạn cũng vẫn không an toàn?
"Ừ, từ đó về sau, không thích khách sạn". anh liếc cô một cái nói.
"......" Lâm Triệt cười gượng hai tiếng.
Hóa ra là bởi vì cô.
Lâm Triệt nhanh cười cười nói sang chuyện khác: "Cái kia, hiện tại anh ở cùng khách sạn với em, sợ cái gì, ở nhà cũng là ở nhà, ở khách sạn, đó là có phong vị khác". Nói, cô nịnh nọt nhích lại gần người anh.
Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Có nhà ở ở khách sạn làm gì?".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nháy mắt: "Vợ chồng, càng cần tình cảm mãnh liệt, anh không cảm thấy khách sạn rất dễ dàng khiến cho người mơ màng, tràn ngập tình cảm mãnh liệt sao?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô mím môi, trong ánh mắt chứa ý vị ngả ngớn, giọng điệu ám chỉ, làm tâm người ta ngứa.
Ánh mắt anh càng không khỏi dừng ở trên ngực cô.
Cổ áo xẻ tà, bên trong nhô lên một chút, có thể làm người cảm giác được.
Cô không biết tình cảnh này, rất dễ dàng làm người phạm tội sao?
Anh nhíu mày, đẩy Lâm Triệt ra: "Không đi".
"Ai nha, vậy ở trong xe cũng được, trong xe kỳ thật càng kích thích, không gian nhỏ hẹp, bên ngoài người qua người lại, tùy thời có khả năng sẽ bị phát hiện, cảm giác kích thích ......"
"......" Cố Tĩnh Trạch thật muốn mở đầu cô gái này ra, nhìn xem bên trong đều chứa mấy thứ lung tung rối loạn gì.
Có điều, bộ dáng cô mở to mắt, thật là làm làm người lưỡi khô.
Tài xế phía trước nhìn ánh mắt hai người đối diện, bộ dáng giống như sắp bốc cháy, vô ngữ nghĩ, hai vợ chồng này rốt cuộc đang làm cái gì.
Không phải thật sự muốn làm gì ở chỗ này chứ.
Ông còn ở đây, ông vẫn là người sống sờ sờ......
Nhưng mà, cho dù bọn họ thật muốn làm cái gì, ông là một tài xế, đã được huấn luyện, cũng tuyệt đối không thể nói một lời.
Chỉ là, ông thật sự không muốn xem mà......
Cũng may, Cố Tĩnh Trạch chỉ duỗi tay đẩy Lâm Triệt ra lần nữa, không được tự nhiên kéo cổ áo.
Lâm Triệt cười nói: "Ai, Cố Tĩnh Trạch, dao mặt anh hồng như vậy?".
Mắt đen nhánh của Cố Tĩnh Trạch càng trừng mắt nhìn cô một cái, làm cô im miệng.
Lâm Triệt cười hì hì nói: "Oa, không phải đang thẹn thùng chứ, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới anh ngây thơ như vậy".
"Câm miệng!"
Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến: "Em cho rằng ai cũng giống em, không biết xấu hổ sao?".
Lâm Triệt bĩu môi, được rồi, Mạc tiểu thư nhà anh là tốt nhất.
Nghĩ tới Mạc Huệ Linh, sắc mặt anh trầm xuống vài phần.
Lâm Triệt vừa thấy, lôi kéo anh nói: "Thôi, đừng nóng giận sao, em chỉ nói giỡn".
Cô dựa vào nơi đó thở dài nói: "Em biết, anh và Mạc tiểu thư thật là, rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau, rõ ràng cô ấy ở bên cạnh, anh không thể ôm cô vào trong lòng ngực, ai u, thật là ngược luyến tình thâm...... Ngẫm lại em cũng rất đồng tình Mạc tiểu thư, nàng mỗi ngày hẳn là đều ở hy vọng ngươi đem".
Cố Tĩnh Trạch nghe trên mặt càng trầm vài phần.
Rồi sau đó Lâm Triệt, không hề có phát hiện, còn ở nơi đó tự cố tự nói: "Anh cũng đúng vậy, không có việc gì ở bên Mạc tiểu thư nhiều chút, còn chạy tới nơi này tìm em, có thời gian này, anh hoàn toàn có thể ở bên cô ấy ăn bữa tối ánh nến gì đó".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Em thật đúng là suy nghĩ cho chúng tôi".
Có nên ban cho cô huy hiệu người vợ mẫu mực?
"Đó là đương nhiên, hai người chúng ta ai với ai, nếu ở cùng một chỗ, em có nghĩa vụ giúp anh chia sẻ một chút ưu sầu của anh, không có việc gì, về sau trong lòng không thoải mái, đều có thể nói với em, em giúp anh thư giải phiền não trong lòng một chút, anh sẽ không nghiêm mặt với em hàng ngày, em cũng là có thể vui sướng nhiều hơn, đây là song thắng".
"Không cần, lúc anh cần thư giải trong lòng, có bác sĩ tâm lý".
"Ai nha, bác sĩ tâm lý còn phải dùng nhiều tiền sao, dù sao em dùng của anh nhiều tiền như vậy, cũng không thể lấy không, không sao, anh hoàn toàn có thể xem em như bác sĩ".
"......"
Lâm Triệt nói: "Thật vậy chăng, đúng rồi, Trần bác sĩ kka, có phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mời cô ấy vào trong nhà?".
Lâm Triệt nghĩ, nhìn anh ta lợi hại như thế phỏng chừng một tháng cũng phải mấy vạn đồng tiền, bằng người thổ hào như Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Ba ngàn vạn lương một năm".
"......"
Lâm Triệt nói: "Người thương, anh thật sự có thể mời em, thật sự, em còn không quý như anh ta, tùy kêu tùy đến, tuyệt đối bảo mật, an toàn phụ trách, chúng ta còn là vợ chồng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"
Lâm Triệt cười hì hì lau lau khóe miệng, nói: "Nào có nước miếng".
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô: "Em có chút bộ dáng của con gái đi".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Em không có bộ dáng của con gái chỗ nào?".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Chân chó tham tiền như vậy".
Lâm Triệt hừ một tiếng, không sao cả, còn vẻ mặt tham tiền vỗ vỗ váy cô: "Làm sao vậy, làm trò trước mặt người khác phải giả đò, làm trò trước mặt anh, có cái gì phải giả đò, chẳng lẽ em giả chính phái một chút, thẹn thùng một chút, điềm đạm đáng yêu một chút, thanh cao một chút, anh có thể yêu em". Nói, cô chớp chớp mắt mà cô tự cho là mắt to khôn khéo.
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ trừng mắt nhìn cô một cái.
Có lẽ bởi vì lười ngụy trang, cho nên mới không chán ghét.
Lâm Triệt nói, vào trong phòng tắm, gấp không chờ nổi mặc vào, lúc ra ngoài, một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tươi mát thoát tục, thoạt nhìn vô cùng rạng rỡ.
Cố Tĩnh Trạch trước mắt sáng ngời, nhìn bộ dáng cô sau khi mặc vào như là hai người so với ngày thường.
Lâm Triệt thong thả nhón chân, làn váy xòe ra giống như hoa, tươi đẹp giống như mặt trời rực rỡ.
Lâm Triệt nói: "Đẹp không?".
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi dừng một chút: "Ra dáng ra hình đi".
Lâm Triệt nghe xong nói: "Quý tộc mặc quần áo cũng không bình thường".
Nói, liền vui vẻ ngồi trở lại trên xe lăn của mình
Chỉ số thông minh thật là thấp đến đau lòng.
Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch đẩy cô rời khỏi khách sạn.
Lâm Triệt nói: "Khách sạn này không tồi, nhất định rất quý nhỉ?".
Cố Tĩnh Trạch cũng không nhìn cô: "Khách sạn là của Cố thị, không tốn tiền".
Lâm Triệt lúc này mới phản ứng lại, vội quay đầu lại xem, đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thoạt nhìn hẳn là phải mấy sao.
"Năm sao à?".
"Bảy sao". Lâm Triệt nói: "Khách sạn của Cố thị sở hữu, đều là bảy sao".
Lâm Triệt lập tức hối hận sớm như vậy rời đi.
"Ai nha anh phải sớm nói, em còn chưa ở khách sạn xa hoa như vậy bao giờ đâu, buổi tối sớm biết rằng hẳn là ở một chút, dù sao không tốn tiền".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu em muốn, hiện tại có thể trở về. "
Lâm Triệt như đường, ngẩng đầu lên nhìn xem Cố Tĩnh Trạch, cô nói: "Nếu về vậy anh có cùng em trở về không?"..
"Anh không thói quen ở khách sạn, không an toàn".
"Ai, sao có thể, em nhớ rõ lần đầu tiên em gặp anh, không phải anh ở khách sạn sao?!". Bằng không sao có thể trúng thuốc cô.
Cố Tĩnh Trạch mộc mặt, hờ hững nhìn cô một cái.
Đúng vậy, bởi vì ai, anh mới cảm thấy dù nghiêm mật, khách sạn cũng vẫn không an toàn?
"Ừ, từ đó về sau, không thích khách sạn". anh liếc cô một cái nói.
"......" Lâm Triệt cười gượng hai tiếng.
Hóa ra là bởi vì cô.
Lâm Triệt nhanh cười cười nói sang chuyện khác: "Cái kia, hiện tại anh ở cùng khách sạn với em, sợ cái gì, ở nhà cũng là ở nhà, ở khách sạn, đó là có phong vị khác". Nói, cô nịnh nọt nhích lại gần người anh.
Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Có nhà ở ở khách sạn làm gì?".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nháy mắt: "Vợ chồng, càng cần tình cảm mãnh liệt, anh không cảm thấy khách sạn rất dễ dàng khiến cho người mơ màng, tràn ngập tình cảm mãnh liệt sao?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô mím môi, trong ánh mắt chứa ý vị ngả ngớn, giọng điệu ám chỉ, làm tâm người ta ngứa.
Ánh mắt anh càng không khỏi dừng ở trên ngực cô.
Cổ áo xẻ tà, bên trong nhô lên một chút, có thể làm người cảm giác được.
Cô không biết tình cảnh này, rất dễ dàng làm người phạm tội sao?
Anh nhíu mày, đẩy Lâm Triệt ra: "Không đi".
"Ai nha, vậy ở trong xe cũng được, trong xe kỳ thật càng kích thích, không gian nhỏ hẹp, bên ngoài người qua người lại, tùy thời có khả năng sẽ bị phát hiện, cảm giác kích thích ......"
"......" Cố Tĩnh Trạch thật muốn mở đầu cô gái này ra, nhìn xem bên trong đều chứa mấy thứ lung tung rối loạn gì.
Có điều, bộ dáng cô mở to mắt, thật là làm làm người lưỡi khô.
Tài xế phía trước nhìn ánh mắt hai người đối diện, bộ dáng giống như sắp bốc cháy, vô ngữ nghĩ, hai vợ chồng này rốt cuộc đang làm cái gì.
Không phải thật sự muốn làm gì ở chỗ này chứ.
Ông còn ở đây, ông vẫn là người sống sờ sờ......
Nhưng mà, cho dù bọn họ thật muốn làm cái gì, ông là một tài xế, đã được huấn luyện, cũng tuyệt đối không thể nói một lời.
Chỉ là, ông thật sự không muốn xem mà......
Cũng may, Cố Tĩnh Trạch chỉ duỗi tay đẩy Lâm Triệt ra lần nữa, không được tự nhiên kéo cổ áo.
Lâm Triệt cười nói: "Ai, Cố Tĩnh Trạch, dao mặt anh hồng như vậy?".
Mắt đen nhánh của Cố Tĩnh Trạch càng trừng mắt nhìn cô một cái, làm cô im miệng.
Lâm Triệt cười hì hì nói: "Oa, không phải đang thẹn thùng chứ, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới anh ngây thơ như vậy".
"Câm miệng!"
Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến: "Em cho rằng ai cũng giống em, không biết xấu hổ sao?".
Lâm Triệt bĩu môi, được rồi, Mạc tiểu thư nhà anh là tốt nhất.
Nghĩ tới Mạc Huệ Linh, sắc mặt anh trầm xuống vài phần.
Lâm Triệt vừa thấy, lôi kéo anh nói: "Thôi, đừng nóng giận sao, em chỉ nói giỡn".
Cô dựa vào nơi đó thở dài nói: "Em biết, anh và Mạc tiểu thư thật là, rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau, rõ ràng cô ấy ở bên cạnh, anh không thể ôm cô vào trong lòng ngực, ai u, thật là ngược luyến tình thâm...... Ngẫm lại em cũng rất đồng tình Mạc tiểu thư, nàng mỗi ngày hẳn là đều ở hy vọng ngươi đem".
Cố Tĩnh Trạch nghe trên mặt càng trầm vài phần.
Rồi sau đó Lâm Triệt, không hề có phát hiện, còn ở nơi đó tự cố tự nói: "Anh cũng đúng vậy, không có việc gì ở bên Mạc tiểu thư nhiều chút, còn chạy tới nơi này tìm em, có thời gian này, anh hoàn toàn có thể ở bên cô ấy ăn bữa tối ánh nến gì đó".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Em thật đúng là suy nghĩ cho chúng tôi".
Có nên ban cho cô huy hiệu người vợ mẫu mực?
"Đó là đương nhiên, hai người chúng ta ai với ai, nếu ở cùng một chỗ, em có nghĩa vụ giúp anh chia sẻ một chút ưu sầu của anh, không có việc gì, về sau trong lòng không thoải mái, đều có thể nói với em, em giúp anh thư giải phiền não trong lòng một chút, anh sẽ không nghiêm mặt với em hàng ngày, em cũng là có thể vui sướng nhiều hơn, đây là song thắng".
"Không cần, lúc anh cần thư giải trong lòng, có bác sĩ tâm lý".
"Ai nha, bác sĩ tâm lý còn phải dùng nhiều tiền sao, dù sao em dùng của anh nhiều tiền như vậy, cũng không thể lấy không, không sao, anh hoàn toàn có thể xem em như bác sĩ".
"......"
Lâm Triệt nói: "Thật vậy chăng, đúng rồi, Trần bác sĩ kka, có phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mời cô ấy vào trong nhà?".
Lâm Triệt nghĩ, nhìn anh ta lợi hại như thế phỏng chừng một tháng cũng phải mấy vạn đồng tiền, bằng người thổ hào như Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Ba ngàn vạn lương một năm".
"......"
Lâm Triệt nói: "Người thương, anh thật sự có thể mời em, thật sự, em còn không quý như anh ta, tùy kêu tùy đến, tuyệt đối bảo mật, an toàn phụ trách, chúng ta còn là vợ chồng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"