Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (61).txt
Lâm Triệt không biết đã nói bao nhiêu lần, cô không biết, cô thật sự không biết đã xảy ra chyện gì, giao dịch thuốc phiện này, cô một chút cũng không liên quan.
Lâm Triệt nói:
- Tôi có thể gọi điện thoại cho người đại diện của tôi hay không?
Cảnh sát hừ một tiếng:
- Không được.
- Vậy có thể gọi điện thoại cho người nhà tôi hay không?
- Cũng không được, cô chừng nào khai rõ thì cho cô gọi điện thoại.
Lâm Triệt bất bình nói:
- Dựa vào cái gì.
Cảnh sát nói:
- Đây là vụ án đặc biệt, ai kêu cô là nghệ sĩ.
Mấy người cảnh sát ở bên ngoài nhìn tình huống bên trong.
- Người này vừa mới nổi tiếng, trước kia đều chưa thấy qua.
- Đúng vậy, mới là một nghệ sĩ nhỏ, không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc gì, nếu không cũng không thảm như vậy.
- Xứng đáng, tham gia giao dịch thuốc phiện, không bối cảnh không chỗ dựa vững chắc cũng không thể buông thả bản thân như vậy.
- Tưởng nổi tiếng là không có biện pháp.
- Nhưng mà bộ dáng thật đúng là xinh đẹp, ai, cứ như vậy bị giam giữ.
- Yên tâm, loại nghệ sĩ nhỏ như cô ta, sao có thể trở mình được, ở bên ngoài muốn gió được gió thế nào, đến nơi này, cũng là phạm nhân, phải nghe lời chúng ta.
Không biết qua bao lâu, cảnh sát thật sự hỏi cũng không được gì, mới nói để cô đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lâm Triệt cầm lấy điện thoại, đầu tiên gọi cho Du Mẫn Mẫn, nhưng mà, điện thoại Du Mẫn Mẫn lại vẫn không có ai nhận.
Không có biện pháp, cô suy nghĩ, lật tới lật lui, nhìn thấy dãy số của Cố Tĩnh Trạch, nghĩ nghĩ, vẫn nhấn vào.
- Bíp bíp bíp, số điện thoại của quý khách tạm thời không liên lạc được.
Anh thế nhưng cũng tắt điện thoại...
Lâm Triệt không biết làm thế nào, cảnh sát ở phía sau không kiên nhẫn thúc giục:
- Nhanh gọi đi, gọi không được, không có ai bảo lãnh, cô liền trở về cho tôi.
Không có biện pháp, Lâm Triệt lật chuyển dãy số bạc, vẫn không có ai nhận:
- Thôi, tôi không thể liên lạc với ai.
Cho dù là cô chết, cô cũng không muốn gọi cho Lâm gia, mà trừ bỏ những người này, cô cũng không có ai có thể gọi.
Ở bên trong, Lâm Triệt có chút tuyệt vọng ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, một buổi tối không ngủ, cả người đều choáng váng, phòng ít nhiều cũng có chút ẩm ướt, khiến cô cảm thấy lạnh từng trận, cô không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào ở bên cạnh nghỉ ngơi, lại cảm thấy ghế dựa và vách tường, đều lạnh như băng.
Mà bên kia.
Tần Hạo ở bên cạnh nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh, máy bay đã sắp hạ cánh, hiện tại chúng tôi đang ở nước H, bên ngoài sắp có đoàn tiếp khách tiếp đãi, ngài nên thay quần áo rồi.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, đến phòng thay quần áo thay xong quần áo, bay năm giờ, ở trên máy bay cũng làm việc năm giờ, nhưng mà, một khi thật sự có việc, anh vẫn là có thể lập tức giống như đã ngủ đủ giấc, cả người đều lên tinh thần.
Máy bay rất nhanh hạ cánh, anh lấy điện thoại di động khởi động máy, lại lập tức nghe thấy Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới.
- Tĩnh Trạch, hì hì, cho anh một bất ngờ.
- Cái gì?
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái hỏi.
- Em đến nước H rồi.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời ngẩn người, có chút không nghĩ tới.
Anh hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nói với cô:
- Được, em ở bên ngoài chờ anh, ở phía bên nước H có đoàn tiếp khách đến đón anh, khi nào anh rảnh sẽ đi tìm em.
- Được rồi...
Mạc Mạc Huệ Linh bĩu môi, thanh âm trầm xuống, rõ ràng có chút mất hứng.
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, liền nhìn thấy di động kêu lên, đêm qua còn có một số điện thoại gọi tới.
Là Lâm Triệt gọi tới.
Cả người anh ngừng một chút, lập tức dùng di động gọi lại.
Tần Hạo ở bên cạnh sốt ruột, nhìn bên ngoài, nói Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh...
Cố Tĩnh Trạch vươn một bàn tay ra, ngăn trở Tần Hạo nói.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, người bên kia lại không phải là Lâm Triệt, mà là một giọng nam xa lạ.
- Ai a, nơi này là cục cảnh sát.
Thanh âm người bên kia rất không có kiên nhẫn.
- Lâm Triệt đâu?
Anh nhíu mày hỏi.
- Lâm Triệt? Bị tạm giam, anh có quan hệ gì với cô ấy?
Bị tạm giam? Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một mảnh âm u...
Để điện thoại xuống, anh bỗng nhiên nói với Tần Hạo:
- Hành trình hôm nay tạm thời hủy bỏ, phối hợp với công ty hàng không, hiện tại chúng tôi trở về.
Tần Hạo khựng một chút, nhưng mà, nhìn bộ dáng thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch, chỉ có thể đem những lời khác đều nuốt trở vào.
------------------Ta là đường phân cách---------------
- Lâm Triệt, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của cảnh sát.
Lâm Triệt không nghĩ tới thế nhưng sự tình còn có thể chuyển biến, thời điểm đi ra ngoài, lại liếc mắt một cái nhìn thấy, người đứng ở cửa... Là Tần Khanh.
Trong lòng Lâm Triệt nóng lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh.
- Tần Khanh, làm sao có thể là anh.
Tần Khanh nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Triệt, trong lòng tê rần.
Cô thoạt nhìn người thật không được khỏe, tiều tụy, bất an, trên môi đều trắng như tuyết.
Tần Khanh đỡ Lâm Triệt, nhìn cô thật yếu ớt, nhẹ nhàng đỡ cô dựa trên bả vai mình, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
- Cảm ơn anh, Tần Khanh.
Lâm Triệt nghĩ, đại khái là cảnh sát thấy thật sự không có biện pháp, cho nên gọi cho người nhà trên danh nghĩa của cô, Lâm gia, gọi điện thoại đến, kết quả, Lâm gia căn bản là không muốn quan tâm đến cô, cho nên người tới cũng là Tần Khanh.
Tần Khanh nói:
- Đi thôi, em thoạt nhìn không được khỏe, anh đưa em về nhà trước, em ở đâu?
Lâm Triệt không biết nói sao, mình ở tại Cố trạch, huống chi, như bây giờ, cô cũng không muốn trở về, lắc đầu, cô nói:
- Đưa em đi khách sạn là được rồi.
Tần Khanh nói:
- Hay là đến nhà của anh đi, khách sạn rất loạn, bên ngoài đều là phóng viên...
Ánh mắt Lâm Triệt ngừng một chút...
Từ nhỏ đã biết Tần Khanh, Tần gia cô cũng đi qua không ít lần, lúc này cũng không nói thêm nữa, gật gật đầu, tận lực xem nhẹ những lời bên ngoài đều là phóng viên, cô hiện tại không tâm tư đi quản chuyện này.
Nhưng mà, vừa đến bãi đỗ xe, đã thấy, hai người Lâm Lỵ và Hàn Thái Anh liền vọt đến.
- Lâm Triệt, mày đang làm gì?
Lâm Lỵ nhìn thấy Lâm Triệt được Tần Khanh đỡ, cả người mặt đều tái đi.
Hàn Thái Anh cũng oán hận nhìn Lâm Triệt, quả nhiên, cô gái nhỏ này, bây giờ còn nghĩ đến Tần Khanh, cũng dám gọi điện thoại cho Tần Khanh, cô thật sự là không muốn sống nữa.
Lâm Lỵ đi qua, vài bước đẩy Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt vốn đã bị dày vò một buổi tối, tình trạng kiệt sức, bị cô ta đẩy, bỗng chốc ngã trên mặt đất.
Trong lòng Tần Khanh hoảng sợ, ngẩng đầu lên, không quan tâm quát Lâm Lỵ:
- Em đang làm gì?
Anh vội cúi xuống, nâng Lâm Triệt dậy:
- Lâm Triệt, em không sao chứ?
Lâm Triệt lắc đầu, ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ nhìn Tần Khanh đối với Lâm Triệt khẩn trương như vậy, càng tức giận chỉ vào Lâm Triệt:
- Lâm Triệt, cô đến cùng có ý tứ gì, cô không phải đã có người đàn ông lợi hại bao dưỡng rồi sao, hiện tại thế nào, bị bỏ, liền vội vàng tìm đến Tần Khanh? Cô sao có thể thấp hèn không biết xấu hổ như vậy.
- Lâm Lỵ, đủ, em ở đây nói hưu nói vượn cái gì đấy?
Tần Khanh sắc bén ngắt lời Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ điên cuồng nhìn Tần Khanh:
- Tần Khanh, anh còn nói giúp cô ta? Em mới là vợ chưa cưới của anh! Anh hiện tại lại che chở cô ta như vậy, còn bảo em nói hưu nói vượn, nhưng mà, em hiện tại là bị hành động của anh làm phát điên rồi, mới có thể nói hưu nói vượn.
Hàn Thái Anh ở phía sau vội kéo con gái qua, lo lắng cô tức giận khống chế không nổi bản thân, chọc giận Tần Khanh.
Bà hung dữ trừng mắt Lâm Triệt, nói:
- Lâm Triệt, đây là mày không đúng, mày làm cái gì không được, lại đi chạm vào thuốc phiện, mày cũng thật là, tưởng nổi tiếng, tất cả mọi người có thể lý giải, nhưng mà, sao dùng chính năng lực của mình để nổi tiếng, làm ra chuyện khó coi như vậy, đây chính là phạm pháp, làm người cũng không thể đê tiện như vậy, mày sao cũng là người Lâm gia, mày làm như vậy, Lâm gia chúng ta cũng bị mất thể diện, thật sự là không hiểu chuyện.
Lâm Triệt nói:
- Tôi có thể gọi điện thoại cho người đại diện của tôi hay không?
Cảnh sát hừ một tiếng:
- Không được.
- Vậy có thể gọi điện thoại cho người nhà tôi hay không?
- Cũng không được, cô chừng nào khai rõ thì cho cô gọi điện thoại.
Lâm Triệt bất bình nói:
- Dựa vào cái gì.
Cảnh sát nói:
- Đây là vụ án đặc biệt, ai kêu cô là nghệ sĩ.
Mấy người cảnh sát ở bên ngoài nhìn tình huống bên trong.
- Người này vừa mới nổi tiếng, trước kia đều chưa thấy qua.
- Đúng vậy, mới là một nghệ sĩ nhỏ, không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc gì, nếu không cũng không thảm như vậy.
- Xứng đáng, tham gia giao dịch thuốc phiện, không bối cảnh không chỗ dựa vững chắc cũng không thể buông thả bản thân như vậy.
- Tưởng nổi tiếng là không có biện pháp.
- Nhưng mà bộ dáng thật đúng là xinh đẹp, ai, cứ như vậy bị giam giữ.
- Yên tâm, loại nghệ sĩ nhỏ như cô ta, sao có thể trở mình được, ở bên ngoài muốn gió được gió thế nào, đến nơi này, cũng là phạm nhân, phải nghe lời chúng ta.
Không biết qua bao lâu, cảnh sát thật sự hỏi cũng không được gì, mới nói để cô đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lâm Triệt cầm lấy điện thoại, đầu tiên gọi cho Du Mẫn Mẫn, nhưng mà, điện thoại Du Mẫn Mẫn lại vẫn không có ai nhận.
Không có biện pháp, cô suy nghĩ, lật tới lật lui, nhìn thấy dãy số của Cố Tĩnh Trạch, nghĩ nghĩ, vẫn nhấn vào.
- Bíp bíp bíp, số điện thoại của quý khách tạm thời không liên lạc được.
Anh thế nhưng cũng tắt điện thoại...
Lâm Triệt không biết làm thế nào, cảnh sát ở phía sau không kiên nhẫn thúc giục:
- Nhanh gọi đi, gọi không được, không có ai bảo lãnh, cô liền trở về cho tôi.
Không có biện pháp, Lâm Triệt lật chuyển dãy số bạc, vẫn không có ai nhận:
- Thôi, tôi không thể liên lạc với ai.
Cho dù là cô chết, cô cũng không muốn gọi cho Lâm gia, mà trừ bỏ những người này, cô cũng không có ai có thể gọi.
Ở bên trong, Lâm Triệt có chút tuyệt vọng ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, một buổi tối không ngủ, cả người đều choáng váng, phòng ít nhiều cũng có chút ẩm ướt, khiến cô cảm thấy lạnh từng trận, cô không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào ở bên cạnh nghỉ ngơi, lại cảm thấy ghế dựa và vách tường, đều lạnh như băng.
Mà bên kia.
Tần Hạo ở bên cạnh nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh, máy bay đã sắp hạ cánh, hiện tại chúng tôi đang ở nước H, bên ngoài sắp có đoàn tiếp khách tiếp đãi, ngài nên thay quần áo rồi.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, đến phòng thay quần áo thay xong quần áo, bay năm giờ, ở trên máy bay cũng làm việc năm giờ, nhưng mà, một khi thật sự có việc, anh vẫn là có thể lập tức giống như đã ngủ đủ giấc, cả người đều lên tinh thần.
Máy bay rất nhanh hạ cánh, anh lấy điện thoại di động khởi động máy, lại lập tức nghe thấy Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới.
- Tĩnh Trạch, hì hì, cho anh một bất ngờ.
- Cái gì?
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái hỏi.
- Em đến nước H rồi.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời ngẩn người, có chút không nghĩ tới.
Anh hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nói với cô:
- Được, em ở bên ngoài chờ anh, ở phía bên nước H có đoàn tiếp khách đến đón anh, khi nào anh rảnh sẽ đi tìm em.
- Được rồi...
Mạc Mạc Huệ Linh bĩu môi, thanh âm trầm xuống, rõ ràng có chút mất hứng.
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, liền nhìn thấy di động kêu lên, đêm qua còn có một số điện thoại gọi tới.
Là Lâm Triệt gọi tới.
Cả người anh ngừng một chút, lập tức dùng di động gọi lại.
Tần Hạo ở bên cạnh sốt ruột, nhìn bên ngoài, nói Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh...
Cố Tĩnh Trạch vươn một bàn tay ra, ngăn trở Tần Hạo nói.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, người bên kia lại không phải là Lâm Triệt, mà là một giọng nam xa lạ.
- Ai a, nơi này là cục cảnh sát.
Thanh âm người bên kia rất không có kiên nhẫn.
- Lâm Triệt đâu?
Anh nhíu mày hỏi.
- Lâm Triệt? Bị tạm giam, anh có quan hệ gì với cô ấy?
Bị tạm giam? Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một mảnh âm u...
Để điện thoại xuống, anh bỗng nhiên nói với Tần Hạo:
- Hành trình hôm nay tạm thời hủy bỏ, phối hợp với công ty hàng không, hiện tại chúng tôi trở về.
Tần Hạo khựng một chút, nhưng mà, nhìn bộ dáng thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch, chỉ có thể đem những lời khác đều nuốt trở vào.
------------------Ta là đường phân cách---------------
- Lâm Triệt, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của cảnh sát.
Lâm Triệt không nghĩ tới thế nhưng sự tình còn có thể chuyển biến, thời điểm đi ra ngoài, lại liếc mắt một cái nhìn thấy, người đứng ở cửa... Là Tần Khanh.
Trong lòng Lâm Triệt nóng lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh.
- Tần Khanh, làm sao có thể là anh.
Tần Khanh nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Triệt, trong lòng tê rần.
Cô thoạt nhìn người thật không được khỏe, tiều tụy, bất an, trên môi đều trắng như tuyết.
Tần Khanh đỡ Lâm Triệt, nhìn cô thật yếu ớt, nhẹ nhàng đỡ cô dựa trên bả vai mình, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
- Cảm ơn anh, Tần Khanh.
Lâm Triệt nghĩ, đại khái là cảnh sát thấy thật sự không có biện pháp, cho nên gọi cho người nhà trên danh nghĩa của cô, Lâm gia, gọi điện thoại đến, kết quả, Lâm gia căn bản là không muốn quan tâm đến cô, cho nên người tới cũng là Tần Khanh.
Tần Khanh nói:
- Đi thôi, em thoạt nhìn không được khỏe, anh đưa em về nhà trước, em ở đâu?
Lâm Triệt không biết nói sao, mình ở tại Cố trạch, huống chi, như bây giờ, cô cũng không muốn trở về, lắc đầu, cô nói:
- Đưa em đi khách sạn là được rồi.
Tần Khanh nói:
- Hay là đến nhà của anh đi, khách sạn rất loạn, bên ngoài đều là phóng viên...
Ánh mắt Lâm Triệt ngừng một chút...
Từ nhỏ đã biết Tần Khanh, Tần gia cô cũng đi qua không ít lần, lúc này cũng không nói thêm nữa, gật gật đầu, tận lực xem nhẹ những lời bên ngoài đều là phóng viên, cô hiện tại không tâm tư đi quản chuyện này.
Nhưng mà, vừa đến bãi đỗ xe, đã thấy, hai người Lâm Lỵ và Hàn Thái Anh liền vọt đến.
- Lâm Triệt, mày đang làm gì?
Lâm Lỵ nhìn thấy Lâm Triệt được Tần Khanh đỡ, cả người mặt đều tái đi.
Hàn Thái Anh cũng oán hận nhìn Lâm Triệt, quả nhiên, cô gái nhỏ này, bây giờ còn nghĩ đến Tần Khanh, cũng dám gọi điện thoại cho Tần Khanh, cô thật sự là không muốn sống nữa.
Lâm Lỵ đi qua, vài bước đẩy Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt vốn đã bị dày vò một buổi tối, tình trạng kiệt sức, bị cô ta đẩy, bỗng chốc ngã trên mặt đất.
Trong lòng Tần Khanh hoảng sợ, ngẩng đầu lên, không quan tâm quát Lâm Lỵ:
- Em đang làm gì?
Anh vội cúi xuống, nâng Lâm Triệt dậy:
- Lâm Triệt, em không sao chứ?
Lâm Triệt lắc đầu, ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ nhìn Tần Khanh đối với Lâm Triệt khẩn trương như vậy, càng tức giận chỉ vào Lâm Triệt:
- Lâm Triệt, cô đến cùng có ý tứ gì, cô không phải đã có người đàn ông lợi hại bao dưỡng rồi sao, hiện tại thế nào, bị bỏ, liền vội vàng tìm đến Tần Khanh? Cô sao có thể thấp hèn không biết xấu hổ như vậy.
- Lâm Lỵ, đủ, em ở đây nói hưu nói vượn cái gì đấy?
Tần Khanh sắc bén ngắt lời Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ điên cuồng nhìn Tần Khanh:
- Tần Khanh, anh còn nói giúp cô ta? Em mới là vợ chưa cưới của anh! Anh hiện tại lại che chở cô ta như vậy, còn bảo em nói hưu nói vượn, nhưng mà, em hiện tại là bị hành động của anh làm phát điên rồi, mới có thể nói hưu nói vượn.
Hàn Thái Anh ở phía sau vội kéo con gái qua, lo lắng cô tức giận khống chế không nổi bản thân, chọc giận Tần Khanh.
Bà hung dữ trừng mắt Lâm Triệt, nói:
- Lâm Triệt, đây là mày không đúng, mày làm cái gì không được, lại đi chạm vào thuốc phiện, mày cũng thật là, tưởng nổi tiếng, tất cả mọi người có thể lý giải, nhưng mà, sao dùng chính năng lực của mình để nổi tiếng, làm ra chuyện khó coi như vậy, đây chính là phạm pháp, làm người cũng không thể đê tiện như vậy, mày sao cũng là người Lâm gia, mày làm như vậy, Lâm gia chúng ta cũng bị mất thể diện, thật sự là không hiểu chuyện.