Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Phạm Nhàn cả kinh, vốn tưởng rằng nơi thần thánh phải là nơi yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy tiếng quát như thế, bình tĩnh lại nhìn kỹ, mới phát hiện ra thì ra trong miếu đã có người, chắn trước mặt mình là một người trung niên, hai mắt hãm sâu, mũi như chim ưng, cái nhìn âm u vô cùng.
Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, Phạm Nhàn trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm mình kinh sử tử tập mình đều đọc rồi, trong quy củ của hoàng thành, Khánh miếu là nơi người người đều có thể tới. Người này lại trốn ở sau cửa dọa người không cho vào, lại còn bày ra tư thế diều hâu chụp thỏ thế này nữa, thật là rất khốn.
Có ai nguyện ý làm thỏ đâu.
Phạm Nhàn nhíu mày nói rằng:
-Thanh âm các hạ lớn như vậy, cũng không sợ làm người khác điếc tai sao.
Ai biết vẻ mặt người trung niên đó vô cùng nghiêm túc, vừa đẩy vừa nhỏ giọng quát:
- Nhanh lùi lại đi, trong miếu đang có người cầu phúc, không được đánh động.
Người này rõ ràng là tùy tùng của con nhà quyền quý rồi, nhưng ngữ khí lại giống quan lại vô cùng.
Phạm Nhàn cũng không nhận thấy điểm này. Từ khi còn bé theo Phí Giới lão sư đào mộ, hắn biết mình rất nghiện sạch sẽ, nhìn bàn tay ngày càng gần mình, hai tay đan xen mà giơ lên, vắt trụ cổ tay đối phương.
Ba! Một tiếng vang nhỏ.
Hai người một lớn một nhỏ song song kinh ngạc nhìn đối phương, phát hiện ra thủ pháp cực kỳ tương tự, đúng là như song xà cùng quấn, xé rách cũng không rời.
-Y!~ Vị trung niên kia kêu y một tiếng, tinh quang trong mắt đại thịnh, một cỗ ám lực liên miên như đại dương xuất ra, từ cổ tay đánh thẳng vào trong cơ thể Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, đâu nghĩ tới vô tình lại gặp phải cao thủ như vậy chứ, phía sau lưng chợt cảm thấy nóng rực, chân khí bá đạo vốn vẫn yên tĩnh tự nhiên phát sinh phản ứng, từ đan điền nhanh chóng lưu chuyển, chống đỡ lại chân khí của đối phương.
Ông! Một tiếng vang nhỏ, tro bụi trên thềm đá bị hai đạo kình khí đánh tung lên, hình thành một quả cầu tro bụi quỷ dị, nhưng ngay lập tức tản đi.
Hai người bị hất văng ra mấy bước, người trung niên che miệng cảm khái hai tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt không biểu tình, dường như không có vấn đề gì.
Người trung niên lạnh lùng nhìn hai mắt hắn, nói rằng:
- Tuổi còn nhỏ, không ngờ lại có chân khí bá đạo như vậy, ngươi là đệ tử nhà nào.
- Hà tất phải quản ta là ai, ta chỉ muốn vào Khánh miếu cầu phúc, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta?
Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn.
- Trong miếu hiện giờ có quý nhân ở trong, thiếu niên ngươi phải chờ một chút.
Người trung niên thấy đối phương có thủ pháp gần giống mình, nghĩ thầm đối phương có thể là đệ tử con nhà ai đó ở kinh đô, là bạn cố tri với mình, cho nên sát khí trong lòng mới dần tản đi.
Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên tia cười nhạt:
- Trong luật pháp Khánh quốc, cũng không quy định vào Khánh miếu là phải xếp hàng.
Người trung niên cau mày, nghĩ thiếu niên này thật đáng ghét, phất ống tay áo một cái, vào trong miếu, lưu Phạm Nhàn ở ngoài miếu.
Phạm Nhàn há mồm muốn nói, trong lòng cũng bực bội, cổ họng hơi ngọt, nhanh tay rút khăn tay trong áo ra lau trên mép. Lúc trước khi đối ám kình, may mà ở thời điểm mấu chốt, ngón trỏ tay phải hắn lặng yên không tiếng động bắn vào mạch môn đối phương một chút --- toàn bộ ỷ vào những lý giải của mình với cấu tạo cơ thể người so với những cao thủ võ đạo này tinh thâm hơn, nếu không thụ thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc này hắn nhìn cánh cửa gỗ nặng nề khép lại trong mắt nhiều hơn một tia kinh sợ, không hề dám nếm thử mùi vị mở cánh cửa này nữa rồi.
…
Phạm Nhàn ho khụ hai tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vài phần kiên quyết, nếu đánh không lại đối phương, tự nhiên không còn cách nào khác là phải rút đi, tạm gác lại chuyện này. Giữa lúc hắn xoay người muốn chạy đi, lại phát hiện cửa gỗ kia mở ra. Người trung niên cao thủ đã đánh mình bị thương vừa nãy đứng trước cửa, lạnh lùng nói rằng:
- Lão gia phân phó, thiếu niên có thể tới thiên địa cầu phúc, chớ vào chính điện.
Nói xong, hắn nói thêm một câu:
- Không nên tiến vào chính điện, có hiểu không?
Phạm Nhàn xoay người lại, nhìn thoáng qua trung niên, nhìn thoáng qua Khánh miếu thâm bất khả trắc này, nhướng mày, phất hai cánh tay áo một cái, cứ như vậy mà bước qua cánh cửa cao cao, cũng không thèm quay đầu lại mà hướng vào thiên điện đi tới.
Nhìn thiếu niên đi vào trong, vẫn như không vội không khiếp sợ không lùi, vẫn kiên trì mục tiêu như lúc đầu, trung niên cao thủ trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Người trung niên sau khi đóng cửa miếu, cau mày nhìn bốn phía, nghĩ thầm đám tiểu tử này không ngờ để cho thiếu niên này đi tới trước cửa miếu, tối về nhất định phải thao luyện lại một phen mới được.
…
Khánh miếu là một địa phương vô cùng an tĩnh, người Khánh quốc là một dân tộc rất hiện thực ---- bách tính đều cầu phúc như nhau, thà rằng đi Đông Sơn miếu phía tây kinh đô bái lạy tiên nhân Tống Tử nương nương như một tài chủ địa phương.
Nhưng người dân Khánh quốc kính trời sợ trời, hoàng đế chính là một vị thiên tử, cho nên Khánh miếu là địa phương của hoàng gia tế trời. Mặc dù vậy trong suốt thời gian này Khánh miếu vẫn mở cho bách tính ở kinh đô như cũ, nhưng cũng không có nhiều bách tính thích cảm giác sâm nghiêm quá lớn của nơi này.
Chính điện khánh miếu, hay kiến trúc giống như thiên đàn, mái hiên hai tầng lần lượt nhô ra vô cùng mỹ lệ.
Người trung niên thần thái kính cẩn đứng ở ngoài đại điện, nhìn quý nhân đang chắp tay thưởng thức bức tranh màu trên vách tường, nhỏ giọng nói:
- Theo ý tứ của lão gia, đã để cho thiếu niên đó vào thiên điện rồi.
Quý nhân tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi, vẻ mặt chưa nói tới oai hùng, nhưng thần thái có một kiểu liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, chỉ là bên trong có một chút mệt mỏi cực kỳ khó phát hiện.
- Thiếu niên đó là đệ tử nhà ai, không ngờ có thể đối chưởng với nhà ngươi.
Quý nhân mỉm cười nói.
Người trung niên võ nghệ cao cường như vậy, nhưng trước mặt hắn thực sự chỉ là một tùy tùng, thành thật hồi đáp:
- Thuộc hạ không rõ, chỉ là vừa rồi báo cho lão gia biết, lộ số của hắn, có thể không khác biệt lắm với hộ vệ.
Quý nhân vô cùng kinh ngạc:
- Ồ? Chẳng lẽ là tiểu tử nhà Lý Trì?
Người trung niên cười khổ nói:
- Thuộc hạ tuy rằng không thích giao tiếp với người, nhưng thế tử của Tĩnh Vương có thể nhận biết được.
- Ồ!~ Quý nhân lại ồ một tiếng, bắt đầu quay lại nhìn bức bích họa trên tường, chuyện tình hắn phải lo lắng hàng ngày nhiều lắm, khó có được mấy canh giờ nhẹ nhàng như bây giờ, cho nên không muốn bị chuyện nhỏ này làm cho quấy rối, lúc trước đồng ý cho thiếu niên vào điện cầu phúc, chỉ là thuần túy nghĩ đây là thiếu niên tài tuấn của quốc gia, là một chuyện không tồi lắm.
Người trung niên bình tĩnh đứng ở ngoài điện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong thiên điện.
…
Hồi lâu sau, ngoài điện truyền tới tiếng động xôn xao, quý nhân bỗng nhiên nhíu mày nói rằng:
- Nha đầu không ở sau điện nghỉ ngơi, còn chạy tới thiên điện làm cái gì?
Người trung niên hơi kinh hãi, vận chân khí toàn thân lắng nghe thanh âm, ngẩng đầu xấu hổ nói:
- Quận chúa đã tới thiên điện rồi.
Quý nhân nhíu mày nói:
- Hồ đồ…
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một việc, sắc mặt hơi đổi:
- Ngươi đi coi một chút, mặt khác… đưa thiếu niên kia tới cho ta xem.
- Vâng!~ Người trung niên lĩnh mệnh đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiêu ngoài cửa Khánh miếu truyền tới tiếng chim kêu, ngay sau đó cửa miếu bị người đẩy ra, một người sắc mặt vội vội vàng vàng chạy tới, đưa cho hắn một phong thư.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, Phạm Nhàn trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm mình kinh sử tử tập mình đều đọc rồi, trong quy củ của hoàng thành, Khánh miếu là nơi người người đều có thể tới. Người này lại trốn ở sau cửa dọa người không cho vào, lại còn bày ra tư thế diều hâu chụp thỏ thế này nữa, thật là rất khốn.
Có ai nguyện ý làm thỏ đâu.
Phạm Nhàn nhíu mày nói rằng:
-Thanh âm các hạ lớn như vậy, cũng không sợ làm người khác điếc tai sao.
Ai biết vẻ mặt người trung niên đó vô cùng nghiêm túc, vừa đẩy vừa nhỏ giọng quát:
- Nhanh lùi lại đi, trong miếu đang có người cầu phúc, không được đánh động.
Người này rõ ràng là tùy tùng của con nhà quyền quý rồi, nhưng ngữ khí lại giống quan lại vô cùng.
Phạm Nhàn cũng không nhận thấy điểm này. Từ khi còn bé theo Phí Giới lão sư đào mộ, hắn biết mình rất nghiện sạch sẽ, nhìn bàn tay ngày càng gần mình, hai tay đan xen mà giơ lên, vắt trụ cổ tay đối phương.
Ba! Một tiếng vang nhỏ.
Hai người một lớn một nhỏ song song kinh ngạc nhìn đối phương, phát hiện ra thủ pháp cực kỳ tương tự, đúng là như song xà cùng quấn, xé rách cũng không rời.
-Y!~ Vị trung niên kia kêu y một tiếng, tinh quang trong mắt đại thịnh, một cỗ ám lực liên miên như đại dương xuất ra, từ cổ tay đánh thẳng vào trong cơ thể Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, đâu nghĩ tới vô tình lại gặp phải cao thủ như vậy chứ, phía sau lưng chợt cảm thấy nóng rực, chân khí bá đạo vốn vẫn yên tĩnh tự nhiên phát sinh phản ứng, từ đan điền nhanh chóng lưu chuyển, chống đỡ lại chân khí của đối phương.
Ông! Một tiếng vang nhỏ, tro bụi trên thềm đá bị hai đạo kình khí đánh tung lên, hình thành một quả cầu tro bụi quỷ dị, nhưng ngay lập tức tản đi.
Hai người bị hất văng ra mấy bước, người trung niên che miệng cảm khái hai tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt không biểu tình, dường như không có vấn đề gì.
Người trung niên lạnh lùng nhìn hai mắt hắn, nói rằng:
- Tuổi còn nhỏ, không ngờ lại có chân khí bá đạo như vậy, ngươi là đệ tử nhà nào.
- Hà tất phải quản ta là ai, ta chỉ muốn vào Khánh miếu cầu phúc, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta?
Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn.
- Trong miếu hiện giờ có quý nhân ở trong, thiếu niên ngươi phải chờ một chút.
Người trung niên thấy đối phương có thủ pháp gần giống mình, nghĩ thầm đối phương có thể là đệ tử con nhà ai đó ở kinh đô, là bạn cố tri với mình, cho nên sát khí trong lòng mới dần tản đi.
Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên tia cười nhạt:
- Trong luật pháp Khánh quốc, cũng không quy định vào Khánh miếu là phải xếp hàng.
Người trung niên cau mày, nghĩ thiếu niên này thật đáng ghét, phất ống tay áo một cái, vào trong miếu, lưu Phạm Nhàn ở ngoài miếu.
Phạm Nhàn há mồm muốn nói, trong lòng cũng bực bội, cổ họng hơi ngọt, nhanh tay rút khăn tay trong áo ra lau trên mép. Lúc trước khi đối ám kình, may mà ở thời điểm mấu chốt, ngón trỏ tay phải hắn lặng yên không tiếng động bắn vào mạch môn đối phương một chút --- toàn bộ ỷ vào những lý giải của mình với cấu tạo cơ thể người so với những cao thủ võ đạo này tinh thâm hơn, nếu không thụ thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc này hắn nhìn cánh cửa gỗ nặng nề khép lại trong mắt nhiều hơn một tia kinh sợ, không hề dám nếm thử mùi vị mở cánh cửa này nữa rồi.
…
Phạm Nhàn ho khụ hai tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vài phần kiên quyết, nếu đánh không lại đối phương, tự nhiên không còn cách nào khác là phải rút đi, tạm gác lại chuyện này. Giữa lúc hắn xoay người muốn chạy đi, lại phát hiện cửa gỗ kia mở ra. Người trung niên cao thủ đã đánh mình bị thương vừa nãy đứng trước cửa, lạnh lùng nói rằng:
- Lão gia phân phó, thiếu niên có thể tới thiên địa cầu phúc, chớ vào chính điện.
Nói xong, hắn nói thêm một câu:
- Không nên tiến vào chính điện, có hiểu không?
Phạm Nhàn xoay người lại, nhìn thoáng qua trung niên, nhìn thoáng qua Khánh miếu thâm bất khả trắc này, nhướng mày, phất hai cánh tay áo một cái, cứ như vậy mà bước qua cánh cửa cao cao, cũng không thèm quay đầu lại mà hướng vào thiên điện đi tới.
Nhìn thiếu niên đi vào trong, vẫn như không vội không khiếp sợ không lùi, vẫn kiên trì mục tiêu như lúc đầu, trung niên cao thủ trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Người trung niên sau khi đóng cửa miếu, cau mày nhìn bốn phía, nghĩ thầm đám tiểu tử này không ngờ để cho thiếu niên này đi tới trước cửa miếu, tối về nhất định phải thao luyện lại một phen mới được.
…
Khánh miếu là một địa phương vô cùng an tĩnh, người Khánh quốc là một dân tộc rất hiện thực ---- bách tính đều cầu phúc như nhau, thà rằng đi Đông Sơn miếu phía tây kinh đô bái lạy tiên nhân Tống Tử nương nương như một tài chủ địa phương.
Nhưng người dân Khánh quốc kính trời sợ trời, hoàng đế chính là một vị thiên tử, cho nên Khánh miếu là địa phương của hoàng gia tế trời. Mặc dù vậy trong suốt thời gian này Khánh miếu vẫn mở cho bách tính ở kinh đô như cũ, nhưng cũng không có nhiều bách tính thích cảm giác sâm nghiêm quá lớn của nơi này.
Chính điện khánh miếu, hay kiến trúc giống như thiên đàn, mái hiên hai tầng lần lượt nhô ra vô cùng mỹ lệ.
Người trung niên thần thái kính cẩn đứng ở ngoài đại điện, nhìn quý nhân đang chắp tay thưởng thức bức tranh màu trên vách tường, nhỏ giọng nói:
- Theo ý tứ của lão gia, đã để cho thiếu niên đó vào thiên điện rồi.
Quý nhân tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi, vẻ mặt chưa nói tới oai hùng, nhưng thần thái có một kiểu liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, chỉ là bên trong có một chút mệt mỏi cực kỳ khó phát hiện.
- Thiếu niên đó là đệ tử nhà ai, không ngờ có thể đối chưởng với nhà ngươi.
Quý nhân mỉm cười nói.
Người trung niên võ nghệ cao cường như vậy, nhưng trước mặt hắn thực sự chỉ là một tùy tùng, thành thật hồi đáp:
- Thuộc hạ không rõ, chỉ là vừa rồi báo cho lão gia biết, lộ số của hắn, có thể không khác biệt lắm với hộ vệ.
Quý nhân vô cùng kinh ngạc:
- Ồ? Chẳng lẽ là tiểu tử nhà Lý Trì?
Người trung niên cười khổ nói:
- Thuộc hạ tuy rằng không thích giao tiếp với người, nhưng thế tử của Tĩnh Vương có thể nhận biết được.
- Ồ!~ Quý nhân lại ồ một tiếng, bắt đầu quay lại nhìn bức bích họa trên tường, chuyện tình hắn phải lo lắng hàng ngày nhiều lắm, khó có được mấy canh giờ nhẹ nhàng như bây giờ, cho nên không muốn bị chuyện nhỏ này làm cho quấy rối, lúc trước đồng ý cho thiếu niên vào điện cầu phúc, chỉ là thuần túy nghĩ đây là thiếu niên tài tuấn của quốc gia, là một chuyện không tồi lắm.
Người trung niên bình tĩnh đứng ở ngoài điện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong thiên điện.
…
Hồi lâu sau, ngoài điện truyền tới tiếng động xôn xao, quý nhân bỗng nhiên nhíu mày nói rằng:
- Nha đầu không ở sau điện nghỉ ngơi, còn chạy tới thiên điện làm cái gì?
Người trung niên hơi kinh hãi, vận chân khí toàn thân lắng nghe thanh âm, ngẩng đầu xấu hổ nói:
- Quận chúa đã tới thiên điện rồi.
Quý nhân nhíu mày nói:
- Hồ đồ…
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một việc, sắc mặt hơi đổi:
- Ngươi đi coi một chút, mặt khác… đưa thiếu niên kia tới cho ta xem.
- Vâng!~ Người trung niên lĩnh mệnh đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiêu ngoài cửa Khánh miếu truyền tới tiếng chim kêu, ngay sau đó cửa miếu bị người đẩy ra, một người sắc mặt vội vội vàng vàng chạy tới, đưa cho hắn một phong thư.Đọc nhanh tại Vietwriter.com