Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Hữu phong tự nam lai, phi bồng nhập ngã hoài.
Hoài trung hoa cốt đóa, nguyên vi quân tử khai.
Cầm sắt nan tương bạn, tuế nguyệt thôi nhân lai.
Đầu ngã mộc qua giả, báo dĩ quỳnh cư bài.
(Tạm Dịch:
Có gió từ nam tới, cây cỏ bay làm ta nhớ.
Nụ hoa ở trong lòng, nguyện nở rộ vì quân tử.
Cầm sắt khó làm bạn, năm tháng dục người tới.
Nàng ném ta quả đu đủ, ta tặng nàng trang sức ngọc.)
Nghe lời nói dí dỏm rất mới mẻ này, trong ánh mắt lo lắng của cô gái hiện lên tia mỉm cười.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Còn muốn trốn ở trong sao?
Cô gái xấu hổ lắc đầu.
Chính lúc này ở phía sau, bên ngoài truyền tới thanh âm của người:
- Tiểu thư, người chạy đi đâu rồi?
Cô gái áo trắng dung nhan buồn bã, biết rằng mình phải đi rồi.
Phạm Nhàn cũng biết khẳng định là tới tìm nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng hiện lên cảm giác mất mát, dường như sợ bây giờ chia cách thì vĩnh viễn không tìm được nàng nữa, vội hỏi nói:
- Ngày mai nàng lại tới chứ?
Nàng lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm.
- Nàng là người thân của vị quý nhân kia sao?
Phạm Nhàn dò hỏi.
Cô gái suy nghĩ một chút, cười cười, không có trả lời hắn, từ trên hương án chui ra, chạy ra ngoài như cơn gió, trước khi rời khỏi miếu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, rồi lại nhìn thoáng qua cái đùi gà đang cầm trên tay, lưỡi thè ra trông rất đáng yêu, nghĩ thầm cái này mà để cậu thấy nhất định sẽ quở trách mình.
Nàng vừa nghĩ liền quay người chạy lại, nhét cái đùi gà vào trong tay Phạm Nhàn, sau đó cười cười khoát tay, cứ như vậy mà chạy ra khỏi cửa miếu.
Không có quay trở lại.
…
Phạm Nhàn có chút ngơ ngác nửa quỳ ở trên bồ đoàn, xác nhận nàng không phải là tinh linh được trời cao phái xuống, cúi đầu nhìn đùi gà trong tay, nở nụ cười ha hả. Trong lòng hắn hạ quyết định, mặc dù phải đào sâu ba thước, cũng phải tìm được nữ nhân này ở kinh đô. Nếu như đối phương không được người nhà cho phép… không, cho dù nàng có hôn ước với nhà nào khác, lão tử ta cũng phải đoạt lấy nàng!
Đợi khi hắn cầm cái đùi gà toàn mỡ ra khỏi cửa Khánh miếu thì, xa xa thấy đoàn xe đang đi về phía đông, hắn biết cô gái áo trắng kia đang ngồi trên đoàn xe này.
Ánh mắt trời chiếu rọi xuống cây cối xanh tươi hai bên đường, làm cho lá cây như bị thiêu đốt vậy.
Phạm Nhàn vô ý thức giơ đùi gà trong tay lên cắn một miếng, bỗng nhiên nghĩ tới miếng đùi gà này được cặp môi thơm của cô gái kia cắn qua, trong lòng cũng nóng lên.
“Đùi gà ơi là đùi gà, có thể được cô gái kia gặm lên một miếng, ngươi thực sự là cái đùi gà hạnh phúc nhất rồi đó.”
Hắn tủm tỉm cười, mỉm cười nhắm trung tâm kinh đô đi tới, dù không tìm được đường về Phạm phủ cũng không nên nóng vội, ở sâu trong lòng hắn còn cảm tạ tiểu hài nhi cầm mứt quả kia vô cùng. Mà ở cách không xa phía sau hắn, một người mù chân chính hắn cần phải cảm tạ, đang nắm chặt một côn trong tay, hòa vào trong ánh hoàng hôn.
…
Cung Điển tâm tình không có tốt như Phạm Nhàn. Hôm nay đưa lão gia nhà mình đi ra ngoài giải sầu, không ngờ lại gặp nhiều chuyện ở trên đường như vậy, đầu tiên là cái tên thiếu niên chẳng rõ con cái nhà ai kia lại có thể đi qua vòng vây bảo vệ âm thầm của thuộc hạ mình, chạy vào Khánh miếu, tiếp đó là tiểu cô nương không ngờ lại tránh được ánh mắt của mọi người chạy tới thiên điện, thật là không biết cái lão ma ma này làm ăn kiểu gì không biết.
Nhưng hắn không có chỗ tức giận, bởi vì vẻ mặt lão gia vẫn âm trầm, dường như tức giận vô cùng, xem ra nội dung trong bức thư đã làm cho lão gia mất hứng hết rồi.
- Cung Điển!~ Quý nhân ngồi trên xe ngựa lạnh lùng hô, từ trước tới nay hắn không thích ngồi kiệu, đây là thói quen từ hơn hai mươi năm trước rồi:
- Trần Bình Bình nếu như còn không chịu trở về, ngươi lập tức phái người tới bắt hắn mang trở về cho ta.
- Vâng!~ Cung Điển lĩnh mệnh, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm cái này phải phái ai đi mới tốt đây?
Thấy trong xe ngựa không khí yên tĩnh xuống, Cung Điển âm thầm thở ra một hơi, thoải mái rồi, quay đầu lại nhìn đám thị vệ đang ủ rũ, lại cảm thấy giận dữ vô cùng. Lúc trước những thị vệ này âm thầm ẩn nấp bên ngoài Khánh miếu, ai biết thế nào mà toàn bộ bị người đánh hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn không nhìn thấy ai hạ thủ nữa!
Cũng bởi vì việc này, mà thiếu niên kia mới có thể đơn giản đi vào trong Khánh miếu đề phòng sâm nghiêm như vậy.
Cung Điển cau mày, nghĩ thầm ai có thể có loại năng lực này, đồng thời có thể đánh ngã tám thị vệ năm cấp vô thanh vô tức? Cái này thực tới tiêu chuẩn của tứ đại tông sư rồi! nếu như đối phương là một thích khách? … Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, không dám tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng nghĩ, khi về nhất định phải âm thầm điều tra một phen.
Ở trên chiếc xe ngựa cuối cùng đoàn xe, có một chiếc xe không giống như những chiếc xe ngựa khác, cửa sổ xe được trang trí bằng những đóa hoa trông rất u nhã. Cô gái lúc trước xấu hổ ngồi đối diện với Phạm Nhàn ở Khánh miếu lúc này đang nửa ngồi nửa nằm ở trong, khóe môi cười mà như không cười, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Nha hoàn ở bên cạnh thấy tiểu thư vui vẻ như vậy, tâm tình cũng thoải mái, tiến tới gần hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay gặp phải chuyện tốt gì sao?
Cô gái mỉm cười nói rằng:
- Mỗi lần cùng cậu ra ngoài chơi, đều rất vui vẻ, chí ít so với không khí nặng nề trong phòng tốt hơn rất nhiều.
Nha hoàn bĩu môi nói rằng:
- Thế nhưng ngự y nói, bệnh của tiểu thư không thế trúng gió được.
Vừa nghe tới từ bệnh này, cô gái vẻ mặt lại trở nên ảm đạm, nghĩ tới vị thiếu niên đẹp trai vừa gặp, tâm tình tốt hơn một chút rồi, ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ, nghĩ mình từ nhỏ đã bạc mệnh, mắt thấy mỗi ngày trôi qua sinh mệnh lại ít đi, có thể nhìn thấy người kia, đây là vui vẻ hay bi ai đây?
Nàng nghĩ tới chuyện của mình, nghĩ tới người nhà Phạm phủ kia, tuy rằng mẫu thân đại nhân phản đối, phụ thân xa lạ kia cũng phản đối, thế nhưng…ai có thể qua được cậu nàng đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vô cùng ưu sầu, trong lòng hơi ngọt, nhanh chóng lấy chiếc khăn trắng đặt lên môi.
Sau vài tiếng ho, trên chiếc khăn trắng còn lưu lại chút máu.
Nha hoàn thấy thế luống cuống tay chân, thanh âm mang theo tiếng khóc nói:
- Vừa lại ói ra máu rồi, thế này sao tốt được.
Cô gái ảm đạm cười, nhớ tới những lời thiếu niên vừa nói, nhẹ giọng cười nói:
- Thế thì làm sao? Ho ra máu thì cứ ho, tự nhiên sẽ quen thôi.
Nha hoàn kinh ngạc vô cùng mà a một tiếng, không hiểu lời này có ý tứ gì, cho rằng tiểu thư bệnh lâu đã hồ đồ mất rồi.
…
Tới tận đêm, Phạm Nhàn phải chật vật lắm mới trở về Phạm phủ được, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này rời khỏi nhà nhất định phải cột Đằng Tử Kinh vào lưng mình.
Lúc này Phạm phủ đã sớm ăn cơm cả rồi, bốn người đang ở cạnh bàn chờ hắn. Hắn có chút không có ý tứ, nhưng trên mặt Ti Nam bá tước không có biểu tình gì, Liễu thị cũng ra vẻ ôn hòa cười cười, không hề có chút chanh chua nào cả.
Hữu phong tự nam lai, phi bồng nhập ngã hoài. Phạm Nhược Nhược nở nụ cười, nghĩ thầm ca ca cũng quá hồ đồ rồi, tìm không thấy xe ngựa của nhà mình, tùy tiện thuê vài chiếc xe ngựa mà về cũng được. Phạm Nhàn lại căn bản không nghĩ tới thuê xe ngựa đi, cho nên không làm gì khác hơn được là ngồi im chịu khổ khi bị Phạm Tư Triệt cười nhạo.
Cơm nước xong xuôi, một nhà bốn người bắt đầu nói chuyện, dường như rất vui vẻ hòa thuận. Phạm Tư Triệt giống như một tiên sinh phòng tài vụ, cầm bàn tính ngồi một bên nhìn, giúp mọi người tính kế.
Trong mắt Liễu thị hiện lên một chút bi ai, nhưng cố nén oán khí vì con thân sinh của mình không thể rèn sắt thành thép được, mỉm cười nói chuyện với Phạm Nhàn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hoài trung hoa cốt đóa, nguyên vi quân tử khai.
Cầm sắt nan tương bạn, tuế nguyệt thôi nhân lai.
Đầu ngã mộc qua giả, báo dĩ quỳnh cư bài.
(Tạm Dịch:
Có gió từ nam tới, cây cỏ bay làm ta nhớ.
Nụ hoa ở trong lòng, nguyện nở rộ vì quân tử.
Cầm sắt khó làm bạn, năm tháng dục người tới.
Nàng ném ta quả đu đủ, ta tặng nàng trang sức ngọc.)
Nghe lời nói dí dỏm rất mới mẻ này, trong ánh mắt lo lắng của cô gái hiện lên tia mỉm cười.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Còn muốn trốn ở trong sao?
Cô gái xấu hổ lắc đầu.
Chính lúc này ở phía sau, bên ngoài truyền tới thanh âm của người:
- Tiểu thư, người chạy đi đâu rồi?
Cô gái áo trắng dung nhan buồn bã, biết rằng mình phải đi rồi.
Phạm Nhàn cũng biết khẳng định là tới tìm nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng hiện lên cảm giác mất mát, dường như sợ bây giờ chia cách thì vĩnh viễn không tìm được nàng nữa, vội hỏi nói:
- Ngày mai nàng lại tới chứ?
Nàng lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm.
- Nàng là người thân của vị quý nhân kia sao?
Phạm Nhàn dò hỏi.
Cô gái suy nghĩ một chút, cười cười, không có trả lời hắn, từ trên hương án chui ra, chạy ra ngoài như cơn gió, trước khi rời khỏi miếu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, rồi lại nhìn thoáng qua cái đùi gà đang cầm trên tay, lưỡi thè ra trông rất đáng yêu, nghĩ thầm cái này mà để cậu thấy nhất định sẽ quở trách mình.
Nàng vừa nghĩ liền quay người chạy lại, nhét cái đùi gà vào trong tay Phạm Nhàn, sau đó cười cười khoát tay, cứ như vậy mà chạy ra khỏi cửa miếu.
Không có quay trở lại.
…
Phạm Nhàn có chút ngơ ngác nửa quỳ ở trên bồ đoàn, xác nhận nàng không phải là tinh linh được trời cao phái xuống, cúi đầu nhìn đùi gà trong tay, nở nụ cười ha hả. Trong lòng hắn hạ quyết định, mặc dù phải đào sâu ba thước, cũng phải tìm được nữ nhân này ở kinh đô. Nếu như đối phương không được người nhà cho phép… không, cho dù nàng có hôn ước với nhà nào khác, lão tử ta cũng phải đoạt lấy nàng!
Đợi khi hắn cầm cái đùi gà toàn mỡ ra khỏi cửa Khánh miếu thì, xa xa thấy đoàn xe đang đi về phía đông, hắn biết cô gái áo trắng kia đang ngồi trên đoàn xe này.
Ánh mắt trời chiếu rọi xuống cây cối xanh tươi hai bên đường, làm cho lá cây như bị thiêu đốt vậy.
Phạm Nhàn vô ý thức giơ đùi gà trong tay lên cắn một miếng, bỗng nhiên nghĩ tới miếng đùi gà này được cặp môi thơm của cô gái kia cắn qua, trong lòng cũng nóng lên.
“Đùi gà ơi là đùi gà, có thể được cô gái kia gặm lên một miếng, ngươi thực sự là cái đùi gà hạnh phúc nhất rồi đó.”
Hắn tủm tỉm cười, mỉm cười nhắm trung tâm kinh đô đi tới, dù không tìm được đường về Phạm phủ cũng không nên nóng vội, ở sâu trong lòng hắn còn cảm tạ tiểu hài nhi cầm mứt quả kia vô cùng. Mà ở cách không xa phía sau hắn, một người mù chân chính hắn cần phải cảm tạ, đang nắm chặt một côn trong tay, hòa vào trong ánh hoàng hôn.
…
Cung Điển tâm tình không có tốt như Phạm Nhàn. Hôm nay đưa lão gia nhà mình đi ra ngoài giải sầu, không ngờ lại gặp nhiều chuyện ở trên đường như vậy, đầu tiên là cái tên thiếu niên chẳng rõ con cái nhà ai kia lại có thể đi qua vòng vây bảo vệ âm thầm của thuộc hạ mình, chạy vào Khánh miếu, tiếp đó là tiểu cô nương không ngờ lại tránh được ánh mắt của mọi người chạy tới thiên điện, thật là không biết cái lão ma ma này làm ăn kiểu gì không biết.
Nhưng hắn không có chỗ tức giận, bởi vì vẻ mặt lão gia vẫn âm trầm, dường như tức giận vô cùng, xem ra nội dung trong bức thư đã làm cho lão gia mất hứng hết rồi.
- Cung Điển!~ Quý nhân ngồi trên xe ngựa lạnh lùng hô, từ trước tới nay hắn không thích ngồi kiệu, đây là thói quen từ hơn hai mươi năm trước rồi:
- Trần Bình Bình nếu như còn không chịu trở về, ngươi lập tức phái người tới bắt hắn mang trở về cho ta.
- Vâng!~ Cung Điển lĩnh mệnh, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm cái này phải phái ai đi mới tốt đây?
Thấy trong xe ngựa không khí yên tĩnh xuống, Cung Điển âm thầm thở ra một hơi, thoải mái rồi, quay đầu lại nhìn đám thị vệ đang ủ rũ, lại cảm thấy giận dữ vô cùng. Lúc trước những thị vệ này âm thầm ẩn nấp bên ngoài Khánh miếu, ai biết thế nào mà toàn bộ bị người đánh hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn không nhìn thấy ai hạ thủ nữa!
Cũng bởi vì việc này, mà thiếu niên kia mới có thể đơn giản đi vào trong Khánh miếu đề phòng sâm nghiêm như vậy.
Cung Điển cau mày, nghĩ thầm ai có thể có loại năng lực này, đồng thời có thể đánh ngã tám thị vệ năm cấp vô thanh vô tức? Cái này thực tới tiêu chuẩn của tứ đại tông sư rồi! nếu như đối phương là một thích khách? … Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, không dám tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng nghĩ, khi về nhất định phải âm thầm điều tra một phen.
Ở trên chiếc xe ngựa cuối cùng đoàn xe, có một chiếc xe không giống như những chiếc xe ngựa khác, cửa sổ xe được trang trí bằng những đóa hoa trông rất u nhã. Cô gái lúc trước xấu hổ ngồi đối diện với Phạm Nhàn ở Khánh miếu lúc này đang nửa ngồi nửa nằm ở trong, khóe môi cười mà như không cười, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Nha hoàn ở bên cạnh thấy tiểu thư vui vẻ như vậy, tâm tình cũng thoải mái, tiến tới gần hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay gặp phải chuyện tốt gì sao?
Cô gái mỉm cười nói rằng:
- Mỗi lần cùng cậu ra ngoài chơi, đều rất vui vẻ, chí ít so với không khí nặng nề trong phòng tốt hơn rất nhiều.
Nha hoàn bĩu môi nói rằng:
- Thế nhưng ngự y nói, bệnh của tiểu thư không thế trúng gió được.
Vừa nghe tới từ bệnh này, cô gái vẻ mặt lại trở nên ảm đạm, nghĩ tới vị thiếu niên đẹp trai vừa gặp, tâm tình tốt hơn một chút rồi, ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ, nghĩ mình từ nhỏ đã bạc mệnh, mắt thấy mỗi ngày trôi qua sinh mệnh lại ít đi, có thể nhìn thấy người kia, đây là vui vẻ hay bi ai đây?
Nàng nghĩ tới chuyện của mình, nghĩ tới người nhà Phạm phủ kia, tuy rằng mẫu thân đại nhân phản đối, phụ thân xa lạ kia cũng phản đối, thế nhưng…ai có thể qua được cậu nàng đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vô cùng ưu sầu, trong lòng hơi ngọt, nhanh chóng lấy chiếc khăn trắng đặt lên môi.
Sau vài tiếng ho, trên chiếc khăn trắng còn lưu lại chút máu.
Nha hoàn thấy thế luống cuống tay chân, thanh âm mang theo tiếng khóc nói:
- Vừa lại ói ra máu rồi, thế này sao tốt được.
Cô gái ảm đạm cười, nhớ tới những lời thiếu niên vừa nói, nhẹ giọng cười nói:
- Thế thì làm sao? Ho ra máu thì cứ ho, tự nhiên sẽ quen thôi.
Nha hoàn kinh ngạc vô cùng mà a một tiếng, không hiểu lời này có ý tứ gì, cho rằng tiểu thư bệnh lâu đã hồ đồ mất rồi.
…
Tới tận đêm, Phạm Nhàn phải chật vật lắm mới trở về Phạm phủ được, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này rời khỏi nhà nhất định phải cột Đằng Tử Kinh vào lưng mình.
Lúc này Phạm phủ đã sớm ăn cơm cả rồi, bốn người đang ở cạnh bàn chờ hắn. Hắn có chút không có ý tứ, nhưng trên mặt Ti Nam bá tước không có biểu tình gì, Liễu thị cũng ra vẻ ôn hòa cười cười, không hề có chút chanh chua nào cả.
Hữu phong tự nam lai, phi bồng nhập ngã hoài. Phạm Nhược Nhược nở nụ cười, nghĩ thầm ca ca cũng quá hồ đồ rồi, tìm không thấy xe ngựa của nhà mình, tùy tiện thuê vài chiếc xe ngựa mà về cũng được. Phạm Nhàn lại căn bản không nghĩ tới thuê xe ngựa đi, cho nên không làm gì khác hơn được là ngồi im chịu khổ khi bị Phạm Tư Triệt cười nhạo.
Cơm nước xong xuôi, một nhà bốn người bắt đầu nói chuyện, dường như rất vui vẻ hòa thuận. Phạm Tư Triệt giống như một tiên sinh phòng tài vụ, cầm bàn tính ngồi một bên nhìn, giúp mọi người tính kế.
Trong mắt Liễu thị hiện lên một chút bi ai, nhưng cố nén oán khí vì con thân sinh của mình không thể rèn sắt thành thép được, mỉm cười nói chuyện với Phạm Nhàn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com