Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Edit: Flanty
Người đàn ông từ trước đến nay luôn là mối đe dọa lớn đối với cô, luôn bảo vệ cô ở mọi nơi, đã ngã xuống trước mặt cô mà không hề báo trước.
Lực sát thương của hình ảnh này đối với Ngôn Khanh mạnh đến không ngờ.
Cô sợ tới mức tay run lẩy bẩy, ngay sau đó mấy sợi dây thần kinh ở huyệt Thái Dương cũng cùng đập loạn xạ, giống như có cảm xúc nào đó trong sâu thẳm tâm hồn đang sục sôi, sóng lớn nhanh chóng đánh sâu vào miệng hố.
Miệng hố…
Là cái gì.
Tầm mắt Ngôn Khanh lóe lên, có chút choáng váng, trong đầu loạn thành một đoàn.
“Ngôn tiểu thư? Phiền cô giúp tôi một chút.”
Ngôn Khanh chợt tỉnh táo lại, hỗn loạn vài giây trước nhanh chóng biến mất sạch sẽ, cô cố gắng bình ổn hô hấp. Không biết vừa rồi bị làm sao, nhưng cảm giác trái tim tê mỏi vẫn còn đó, run rẩy từng chút từng chút, ngưng tụ thành thứ tiềm thức mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Nhắc nhở cô đau lòng người này.
Mẫn Kính toát mồ hôi lạnh, dù vậy động tác vẫn không hề hoảng loạn, nghiêm chỉnh như huấn luyện đỡ Hoắc Vân Thâm lên xe. Anh đã hoàn toàn hôn mê, không cách nào ngồi vững vàng. Ngôn Khanh vội vàng phối hợp, đón anh vào trong lòng, dùng thân thể để chống đỡ cho anh.
Đầu ngón tay lơ đãng đụng tới mặt anh, nóng đến phỏng tay.
“Nhanh lên,” Cô không rảnh nghĩ thêm chuyện gì nữa, khóc nức nở nói với Mẫn Kính, “mau đến bệnh viện! Có thể là anh ấy rơi xuống nước cảm lạnh, đang phát sốt!”
Mẫn Kính nhấn mạnh chân ga, giọng điệu tương đối vững vàng: “Thâm ca không cần đến bệnh viện, về nhà, để bác sĩ gia đình tới, anh ta có kinh nghiệm.”
“… Kinh nghiệm?”
Mẫn Kính dừng một chút, oán trách lại bất đắc dĩ giải thích: “Thâm ca ba năm nay, nhịn ăn quá nhiều, huống chi anh ấy còn vài ngày liên tiếp không ngủ, ban ngày đuổi theo cô ở mọi nơi, công việc chỉ có thể dịch chuyển toàn bộ đến buổi tối. Vốn dĩ dạ dày đã không tốt, ăn không vào chắc chắn rất khó chịu, không nghỉ ngơi đầu cũng vô cùng đau đớn, lại toàn chịu đựng không nói. Anh ấy có thể kiên trì đến bây giờ mới ngã xuống coi như kỳ tích rồi.”
Ngôn Khanh ngây người, hơi thở Hoắc Vân Thâm nóng rực phả vào gò má cô, giống như nướng chín, ngay cả trái tim cô cũng như bị lửa đốt.
Lần đầu tiên cô chủ động ôm anh chặt như vậy, mới rõ ràng cảm nhận được anh rất gầy, cách lớp quần áo cũng có thể chạm đến bờ vai gầy guộc trơ xương.
Thật ra cũng không phải không có dấu hiệu.
Hai lần trước cô cho rằng anh ngủ, thực tế anh đều tỉnh, chứng minh chứng mất ngủ nghiêm trọng. Hôm nay cô cũng thấy sắc mặt anh rất kém, quầng mắt xanh xao. Cô biết anh bị bệnh đau dạ dày, biết đầu anh sẽ đau, vậy mà trời lạnh như thế còn nhảy xuống hồ bơi cứu cô, mặc quần áo ướt sũng đứng trong gió lạnh, cũng chỉ vì muốn giúp cô làm sáng tỏ, tự tay lấy lại công bằng cho cô.
Rõ ràng cô biết tất cả, nhưng lại không muốn gần gũi với anh, nên cố ý xem nhẹ hết thảy.
Ngôn Khanh rũ đầu, Thái Dương bất tri bất giác để trên vai Hoắc Vân Thâm.
Hoắc tổng có gì sai chứ. Anh cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu cô đề ra, chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ. Hợp đồng là cô đồng ý ký, kết hôn cũng là cô đồng ý kết hôn, đáng lẽ trong ba năm cô phải phụ trách hết. Song kết quả là sau khi lĩnh chứng, cô ngoài hưởng thụ ưu đãi Hoắc tổng cung cấp cho mình, có cho anh cái gì không?
Căn bản là không.
Còn nói sẽ sắm vai Vân Khanh để điều trị cho anh. Cô thì hay rồi, giống hệt trước kia chỉ lo rời xa anh rồi chạy trốn.
Cô… quá không có can đảm, thật quá đáng.
Trước khi kết hôn, Hoắc tổng đã nói rất rõ ràng, thuốc đối với anh không có tác dụng, cô chính là thuốc của anh, anh đang đợi cô đến cứu mạng.
Nếu cô còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó tinh thần và thể xác Hoắc tổng có thể sẽ bị cô tra tấn đến chết đi sống lại. Cô phải làm sao, lấy thân phận vợ anh kế thừa tài sản giá trên trời của anh ư?!
Có xấu hổ hay không chứ!
Xe chạy về biệt thự. Bác sĩ gia đình nghiêm trang đứng đợi, sau đó đỡ Hoắc Vân Thâm từ trong xe ra. Vốn tưởng rằng Ngôn Khanh sẽ tránh được thì tránh, không ngờ thái độ cô lại khác thường, nâng cánh tay Hoắc tổng, rồi theo chân bọn họ cùng lên tầng.
Tới phòng ngủ, Ngôn Khanh lập tức đẩy Mẫn Kính vào: “Quần áo anh ấy còn ướt, anh mau mau giúp anh ấy thay ra, lau khô người rồi hẵng tiêm thuốc.”
Cả một đường giày vò Hoắc Vân Thâm cũng không tỉnh. Ngôn Khanh càng nghĩ càng đau lòng, ở bên ngoài đứng ngồi không yên đợi mười phút, vẫn không thấy Mẫn Kính ra.
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, đẩy cửa đi vào, lập tức sững sờ tại chỗ.
Hoắc Vân Thâm được người khác đỡ lấy thân trên, mặt hướng về phía cô, bác sĩ thì liên tục thở dài, cẩn thân xoa thuốc trên lưng anh.
Loang lổ… vết sẹo do axit ăn mòn mạnh để lại. Chuyện mới xảy ra được mấy ngày, đổi thành người khác, tĩnh dưỡng cũng cảm thấy đau, còn anh thì sao, chạy ra ngoài gánh bao nhiêu tội.
Nước mắt của Ngôn Khanh đột nhiên tuôn trào. Cô cắn mu bàn tay rời khỏi phòng, ghé vào lan can hành lang, chôn mặt vào cánh tay im lặng khóc lớn.
Đây không phải là bắt nạt sao.
Cô cho rằng mình là người yếu thế, nhưng về mặt tình cảm, cô mới chính là kẻ bạo hành.
Ngôn Khanh lau sạch nước mắt, đối diện với tấm kính trang trí trên tường. Ôi, trang điểm không lem chút nào. Đồ trang điểm Hoắc tổng mua cho cô tốt như vậy, càng đừng nói đến những thứ khác.
Làm người phải có lương tâm, Hoắc tổng hết lần này đến lần khác cứu cô, cô phải báo đáp.
Không được. Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức nhậm chức, trở thành người thay thế đủ tư cách của nữ thần Vân Khanh, chữa khỏi cho Hoắc tổng.
Điều kiện tiên quyết là, cô phải giữ vững được trái tim mình, tuyệt đối không thể thật sự yêu anh.
Cô tin mình tự hiểu rõ, cũng tin mình làm được.
Ngôn Khanh lấy lại tinh thần, trước tiên gọi điện thoại cho An Lan. Bên An Lan đang loạn thành một đống, dặn dò cô tạm thời đừng lộ diện, chương trình sẽ giải quyết việc của Vân Lăng thoả đáng, phần còn lại của chương trình sẽ trì hoãn đến tối sẽ quay tiếp.
Cô bình tĩnh lại, xuống phòng bếp dưới tầng tìm nguyên liệu nấu ăn, muốn nấu món gì đó cho người chồng hợp pháp của mình, nhưng mà tủ lạnh rỗng tuếch. Cô đang lo lắng thì có tiếng bước chân truyền đến. Mẫn Kính dựa vào cửa, nhẹ giọng hỏi: “Lúc Thâm ca ngất xỉu, có phải cô gọi anh ấy là… Vân Thâm không.”
Ngôn Khanh có một thoáng hoảng hốt.
Có… sao?
Vân Thâm, không phải chỉ Vân Khanh mới có thể gọi à? Khi đó cô gọi, chắc là đầy đủ tên nhỉ.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng chi tiết lúc đó rất mơ hồ. Cô lắc đầu, cảm thấy chuyện này không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn là tên đầy đủ. Cô quay đầu nhìn Mẫn Kính với vẻ đồng tình: “Trợ lý Mẫn, anh nghe lầm rồi, tôi hiểu ý anh. Chỉ là ngay cả Hoắc tổng bướng bỉnh như vậy cũng chấp nhận rằng tôi thật sự không phải Vân Khanh, sao anh còn rối rắm?”
Dáng vẻ chỉ số thông minh của anh ta không quá cao.
Mẫn Kính bị chặn cho không còn gì để nói.
Nhưng quá khó chịu.
Tự cô gọi, bây giờ lại không thừa nhận, còn làm ra vẻ mặt vô tội mà trách anh ta không có đầu óc.
Ngôn Khanh lại nói: “Nếu anh không bận, có thể giúp tôi mua chút nguyên liệu về đây được không, tôi muốn làm cho Thâm Thâm bữa cơm.”
“… Thâm Thâm?!”
Ngôn Khanh chớp chớp đôi mắt ngấn nước: “Tôi không thể đoạt cách gọi của Vân Khanh, lại muốn gần gũi hơn, không thể luôn gọi là Hoắc tổng này Hoắc tổng nọ được. Tên anh ấy có tổng cộng ba chữ, dù sao tôi cũng phải lấy một cái. Anh cảm thấy Hoắc Hoắc, Vân Vân, Thâm Thâm, cái nào dễ nghe hơn?”
Mẫn Kính mặt không cảm xúc, cực lực nhịn cười. Thật ra thì chị dâu nhỏ của anh ta vẫn đáng yêu như trước, không hề thay đổi.
Anh ta tỏ vẻ nhận thua: “Thâm Thâm dễ nghe.”
“Đúng không —” Ngôn Khanh cười, dần dần nghiêm mặt, khẽ nói với anh ta, “Còn nữa, phiền anh nói cho tôi chi tiết đúng sự thật về tình trạng thân thể và tâm lý anh ấy hiện giờ. Sau đó, tôi sẽ phụ trách anh ấy.”
***
Hoắc Vân Thâm tỉnh dậy sau cơn đau đầu kịch liệt. Anh mạnh mẽ đứng dậy, tay lại bị ống truyền dịch kéo cho đau nhức.
Anh nhìn xung quanh một vòng, tia hy vọng yếu ớt trong mắt tan biến, lặng lẽ ngã xuống giường, đôi mắt đen như mực nhìn trần nhà.
Phòng ngủ vắng vẻ và yên tĩnh, Khanh Khanh không ở đây, có lẽ cô… không theo anh trở về.
Cô trốn anh còn không kịp.
Hoắc Vân Thâm mặc kệ cơn đau đầu bành trướng, nghĩ về trước kia khi anh chảy máu, bị thương, Khanh Khanh hoảng loạn ôm hòm thuốc chạy tới, ngồi xổm thành một nhúm nhỏ, cẩn thận lau rửa băng bó cho anh. Khi anh bị người khác nói xấu, người người đều coi anh là ác quỷ, cô cũng sẽ kiên định mà làm sáng tỏ, dùng bả vai gầy yếu chống đỡ cho anh.
Cô không nhìn thấy ánh mắt anh lúc đó.
Hận không thể nuốt chửng cô, hoặc là giấu đi, nhốt cô ở nơi không có ai khác, len lén nhấm nháp yêu thương.
Đến hiện giờ.
Anh không dám để lộ quá nhiều dục vọng độc chiếm. Cô nở rộ trước mặt người khác, bị một đám người kề vai sát cánh, kẻ yêu thích vô số, trái tim anh như bị bóp nát nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, bất cứ thứ gì cô quan tâm đều trở thành vọng tưởng của anh.
Hoắc Vân Thâm liếm khoé miệng khô khốc.
Loại tra tấn này anh không xa lạ.
Trước khi có được Khanh Khanh, anh quá khốn nạn, coi sự quan tâm dịu dàng của cô gái nhỏ như hồng thuỷ mãnh thú muốn mạng mình.
Khanh Khanh đưa cơm trưa cho anh, còn tận tình sưởi ấm rồi mới đưa qua, mang theo hương thơm ngào ngạt. Anh lạnh mặt không chịu, cố ý ném vào bồn hoa dơ bẩn, hung hăng nói với cô: “Cô có thể đừng làm phiền tôi không!”
Chờ bóng lưng đơn bạc của cô đi xa, anh mới buông hàm răng cắn chặt đến đau nhức ra, nhặt hộp cơm lên, lau lau chà chà, thật cẩn thận nuốt thức ăn nguội lạnh.
Vẫn ngon.
Anh chưa bao giờ ăn những thứ ngon như vậy.
Buổi tối trời mưa, anh bị một đám người vây đánh. Anh đánh thắng, máu me nhầy nhụa đi trong ngõ nhỏ bẩn thỉu. Khanh Khanh cầm ô đuổi theo, muốn che mưa cho anh, kiễng chân giơ tay lên, biểu cảm có chút sợ hãi, cánh tay tinh tế mềm mại dưới màn mưa trắng như
Dương chi ngọc[1].
[1] Dương chi ngọc (羊脂玉) là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc – vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.
Khác nhau một trời một vực với máu của anh.
Anh nhìn vô cùng chói mắt, sợ hãi ngục giam của mình có bất kỳ thứ ánh sáng nào đó không thuộc về mình, hung ác né tránh cô: “Đủ rồi! Cô chưa từng nghe lời người ta nói à? Tôi là kẻ điên, tôi từng giết người. Cô còn dám tới một lần nữa, có tin tôi đánh cô không!”
Khanh Khanh rời đi với đôi mắt đỏ hoe. Cách đó nửa con đường, anh nhắm mắt theo đuôi lặng lẽ đưa cô về, rồi mới quay người đi dưới cơn mưa nặng hạt, trái tim như muốn nứt ra.
Cô không sợ người khác làm phiền mà đến gần anh, dùng đầu ngón tay phiếm hồng chạm vào cơ thể lạnh lẽo của anh.
Càng ấm áp anh càng sợ, càng thích anh anh càng phải trốn.
Rốt cuộc tại lần đó, người được gọi là anh cả nhà họ Hoắc – Hoắc Lâm Xuyên tìm anh để gây sự, sắp xếp một đám người xách theo gậy gộc đứng ngoài cổng trường chờ anh. Anh quăng đồng phục học sinh đi, lại bị cô gái nhỏ túm chặt.
Cô mở to mắt nói: “Anh đừng đi.”
Anh chỉ sợ cô bị đám người kia nhìn thấy, không chịu nổi mà hất tay cô ra, nói nặng lời: “Tôi nói cô không hiểu hả? Chuyện của tôi không liên quan đến cô, cách xa tôi một chút! Tôi thấy cô là phiền!”
Khanh Khanh khóc, một giọt nước mắt đem anh chia năm xẻ bảy.
Anh không tiếc sống mà ra ngoài đánh nhau cùng người ta, trở về với cả người đầy thương tích. Khi lời xin lỗi bồi hồi trên môi, lại phát hiện Khanh Khanh đã sớm đi rồi. Từ đó về sau, cô không bao giờ chịu xuất hiện trước mặt anh nữa, không có hộp cơm, không có ô che, không có quan tâm, thậm chí có đôi khi gặp anh từ xa, cô cũng đặc biệt đi vòng, không cho anh nhiều thêm một cái liếc mắt.
Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời anh.
Anh vui vẻ đến mức nửa đêm nằm cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ, hốc mắt nóng rực, cắn chặt mu bàn tay kìm nén sự sụp đổ từ trong xương cốt.
So với hang ổ cô độc tuyệt vọng trước kia, sau khi nếm trải sự ấm áp, rốt cuộc anh không quay về được nữa rồi.
Anh không khỏi chua xót, yên lặng đi đến lớp của Khanh Khanh, đứng từ xa nhìn cô. Cô cùng bạn học từ trong lớp đi ra, lướt qua người anh, một bước cũng không dừng, coi anh như người xa lạ. Anh rất nhanh lại bị thương, trong lòng bàn tay bị cắt mấy nhát, máu vẫn chảy xuống. Cái gì anh cũng không muốn làm, chỉ muốn đến chỗ Khanh Khanh, đổi lấy chút quan tâm từ cô.
Nhưng cô đang đứng ở cửa lớp nói chuyện với nam sinh khác, tay nam sinh kia đặt trên tóc cô.
Anh chưa bao giờ biết, hoá ra một người còn có thể đau như vậy. Khi đánh nhau với người khác, dù máu chảy khô thì trong cổ họng anh cũng không rên lấy một tiếng. Nhưng lúc này, cả người anh run rẩy, đau không chịu nổi.
Anh đá tung bảng hướng dẫn trên hành lang, xoay người chạy thật nhanh trở về, thô bạo nắm chặt lấy bàn tay bị thương, máu chảy cả một đường.
Sau khi lao ra bên ngoài toà nhà, phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi theo, bàn tay anh khao khát ngày đêm kéo vạt áo anh lại, miệng lẩm bẩm: “Là anh chán ghét em, đừng tưởng chảy máu thì em sẽ đồng tình với anh.”
Anh muốn rơi nước mắt, bên miệng lại lộ ra nụ cười ác liệt mà cũng khổ sở nhất, giữ chặt cô, chết cũng không bỏ.
Hiện tại thì sao…
Nếu hiện tại anh cũng chảy máu, còn có thể đổi được sự quan tâm và đồng tình của cô không?
Dù chỉ một chút cũng được.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, dứt khoát rút ra, muốn đi tìm cô.
Anh vừa mới khẽ động một chút, cửa phòng ngủ đã bị người bên ngoài đẩy vào. Anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô thì đã thấy một bóng người vội vàng chạy tới, để cái khay trong tay xuống, sau đó ngồi xổm ở mép giường ấn anh lại, rồi tức giận ngẩng đầu: “Hoắc Vân Thâm! Anh làm gì!”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn cô.
Khanh Khanh… sao còn ở đây.
Ngôn Khanh bị anh làm cho phát bệnh tim, may mà cô lên kịp, ngăn cản người chồng thỉnh thoảng nổi cơn điên muốn chế tạo máu này.
Cô tức giận hỏi tiếp: “Anh không biết đau à?! Kim cũng dám rút loạn!”
Hoắc Vân Thâm vẫn cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô như vậy, ánh mắt dần dần nóng lên, khiến nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà nóng rực, lộ ra tình trạng bệnh nặng của thân thể và tinh thần.
Ngôn Khanh bị trạng thái này của anh nhắc nhở, thầm vỗ hai tay.
À.
Không thể hung dữ.
Tính cách cô thay đổi rồi, cô bây giờ là một người vợ mềm mại dịu dàng đến chữa bệnh, không thể tuỳ tiện mất bình tĩnh được.
Ổn định, bình tĩnh, Khanh Bảo, mày có thể làm được, vở diễn này nhất định sẽ thành công.
Ngôn Khanh nhắm mắt, cố hết sức điều chỉnh biểu cảm và giọng điệu, hắng giọng qua lại một lúc lâu, mới chuẩn bị ngẩng mặt lên lần nữa.
Đôi mắt to sáng ngời hơi cong, môi đỏ nhếch lên độ cung hoàn mỹ nhất, để ánh mặt trời chiếu từ góc nghiêng 45 độ, phản chiếu lên sườn mặt sáng lấp lánh, xứng với một tiểu thiên sứ chân thiện mỹ.
Sau đó cô nắm lấy tay Hoắc Vân Thâm, chăm chú nhìn anh, thành khẩn mà dịu dàng: “Thâm Thâm, anh đừng chạm vào kim, em không muốn anh đau.”
Người đàn ông từ trước đến nay luôn là mối đe dọa lớn đối với cô, luôn bảo vệ cô ở mọi nơi, đã ngã xuống trước mặt cô mà không hề báo trước.
Lực sát thương của hình ảnh này đối với Ngôn Khanh mạnh đến không ngờ.
Cô sợ tới mức tay run lẩy bẩy, ngay sau đó mấy sợi dây thần kinh ở huyệt Thái Dương cũng cùng đập loạn xạ, giống như có cảm xúc nào đó trong sâu thẳm tâm hồn đang sục sôi, sóng lớn nhanh chóng đánh sâu vào miệng hố.
Miệng hố…
Là cái gì.
Tầm mắt Ngôn Khanh lóe lên, có chút choáng váng, trong đầu loạn thành một đoàn.
“Ngôn tiểu thư? Phiền cô giúp tôi một chút.”
Ngôn Khanh chợt tỉnh táo lại, hỗn loạn vài giây trước nhanh chóng biến mất sạch sẽ, cô cố gắng bình ổn hô hấp. Không biết vừa rồi bị làm sao, nhưng cảm giác trái tim tê mỏi vẫn còn đó, run rẩy từng chút từng chút, ngưng tụ thành thứ tiềm thức mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Nhắc nhở cô đau lòng người này.
Mẫn Kính toát mồ hôi lạnh, dù vậy động tác vẫn không hề hoảng loạn, nghiêm chỉnh như huấn luyện đỡ Hoắc Vân Thâm lên xe. Anh đã hoàn toàn hôn mê, không cách nào ngồi vững vàng. Ngôn Khanh vội vàng phối hợp, đón anh vào trong lòng, dùng thân thể để chống đỡ cho anh.
Đầu ngón tay lơ đãng đụng tới mặt anh, nóng đến phỏng tay.
“Nhanh lên,” Cô không rảnh nghĩ thêm chuyện gì nữa, khóc nức nở nói với Mẫn Kính, “mau đến bệnh viện! Có thể là anh ấy rơi xuống nước cảm lạnh, đang phát sốt!”
Mẫn Kính nhấn mạnh chân ga, giọng điệu tương đối vững vàng: “Thâm ca không cần đến bệnh viện, về nhà, để bác sĩ gia đình tới, anh ta có kinh nghiệm.”
“… Kinh nghiệm?”
Mẫn Kính dừng một chút, oán trách lại bất đắc dĩ giải thích: “Thâm ca ba năm nay, nhịn ăn quá nhiều, huống chi anh ấy còn vài ngày liên tiếp không ngủ, ban ngày đuổi theo cô ở mọi nơi, công việc chỉ có thể dịch chuyển toàn bộ đến buổi tối. Vốn dĩ dạ dày đã không tốt, ăn không vào chắc chắn rất khó chịu, không nghỉ ngơi đầu cũng vô cùng đau đớn, lại toàn chịu đựng không nói. Anh ấy có thể kiên trì đến bây giờ mới ngã xuống coi như kỳ tích rồi.”
Ngôn Khanh ngây người, hơi thở Hoắc Vân Thâm nóng rực phả vào gò má cô, giống như nướng chín, ngay cả trái tim cô cũng như bị lửa đốt.
Lần đầu tiên cô chủ động ôm anh chặt như vậy, mới rõ ràng cảm nhận được anh rất gầy, cách lớp quần áo cũng có thể chạm đến bờ vai gầy guộc trơ xương.
Thật ra cũng không phải không có dấu hiệu.
Hai lần trước cô cho rằng anh ngủ, thực tế anh đều tỉnh, chứng minh chứng mất ngủ nghiêm trọng. Hôm nay cô cũng thấy sắc mặt anh rất kém, quầng mắt xanh xao. Cô biết anh bị bệnh đau dạ dày, biết đầu anh sẽ đau, vậy mà trời lạnh như thế còn nhảy xuống hồ bơi cứu cô, mặc quần áo ướt sũng đứng trong gió lạnh, cũng chỉ vì muốn giúp cô làm sáng tỏ, tự tay lấy lại công bằng cho cô.
Rõ ràng cô biết tất cả, nhưng lại không muốn gần gũi với anh, nên cố ý xem nhẹ hết thảy.
Ngôn Khanh rũ đầu, Thái Dương bất tri bất giác để trên vai Hoắc Vân Thâm.
Hoắc tổng có gì sai chứ. Anh cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu cô đề ra, chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ. Hợp đồng là cô đồng ý ký, kết hôn cũng là cô đồng ý kết hôn, đáng lẽ trong ba năm cô phải phụ trách hết. Song kết quả là sau khi lĩnh chứng, cô ngoài hưởng thụ ưu đãi Hoắc tổng cung cấp cho mình, có cho anh cái gì không?
Căn bản là không.
Còn nói sẽ sắm vai Vân Khanh để điều trị cho anh. Cô thì hay rồi, giống hệt trước kia chỉ lo rời xa anh rồi chạy trốn.
Cô… quá không có can đảm, thật quá đáng.
Trước khi kết hôn, Hoắc tổng đã nói rất rõ ràng, thuốc đối với anh không có tác dụng, cô chính là thuốc của anh, anh đang đợi cô đến cứu mạng.
Nếu cô còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó tinh thần và thể xác Hoắc tổng có thể sẽ bị cô tra tấn đến chết đi sống lại. Cô phải làm sao, lấy thân phận vợ anh kế thừa tài sản giá trên trời của anh ư?!
Có xấu hổ hay không chứ!
Xe chạy về biệt thự. Bác sĩ gia đình nghiêm trang đứng đợi, sau đó đỡ Hoắc Vân Thâm từ trong xe ra. Vốn tưởng rằng Ngôn Khanh sẽ tránh được thì tránh, không ngờ thái độ cô lại khác thường, nâng cánh tay Hoắc tổng, rồi theo chân bọn họ cùng lên tầng.
Tới phòng ngủ, Ngôn Khanh lập tức đẩy Mẫn Kính vào: “Quần áo anh ấy còn ướt, anh mau mau giúp anh ấy thay ra, lau khô người rồi hẵng tiêm thuốc.”
Cả một đường giày vò Hoắc Vân Thâm cũng không tỉnh. Ngôn Khanh càng nghĩ càng đau lòng, ở bên ngoài đứng ngồi không yên đợi mười phút, vẫn không thấy Mẫn Kính ra.
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, đẩy cửa đi vào, lập tức sững sờ tại chỗ.
Hoắc Vân Thâm được người khác đỡ lấy thân trên, mặt hướng về phía cô, bác sĩ thì liên tục thở dài, cẩn thân xoa thuốc trên lưng anh.
Loang lổ… vết sẹo do axit ăn mòn mạnh để lại. Chuyện mới xảy ra được mấy ngày, đổi thành người khác, tĩnh dưỡng cũng cảm thấy đau, còn anh thì sao, chạy ra ngoài gánh bao nhiêu tội.
Nước mắt của Ngôn Khanh đột nhiên tuôn trào. Cô cắn mu bàn tay rời khỏi phòng, ghé vào lan can hành lang, chôn mặt vào cánh tay im lặng khóc lớn.
Đây không phải là bắt nạt sao.
Cô cho rằng mình là người yếu thế, nhưng về mặt tình cảm, cô mới chính là kẻ bạo hành.
Ngôn Khanh lau sạch nước mắt, đối diện với tấm kính trang trí trên tường. Ôi, trang điểm không lem chút nào. Đồ trang điểm Hoắc tổng mua cho cô tốt như vậy, càng đừng nói đến những thứ khác.
Làm người phải có lương tâm, Hoắc tổng hết lần này đến lần khác cứu cô, cô phải báo đáp.
Không được. Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức nhậm chức, trở thành người thay thế đủ tư cách của nữ thần Vân Khanh, chữa khỏi cho Hoắc tổng.
Điều kiện tiên quyết là, cô phải giữ vững được trái tim mình, tuyệt đối không thể thật sự yêu anh.
Cô tin mình tự hiểu rõ, cũng tin mình làm được.
Ngôn Khanh lấy lại tinh thần, trước tiên gọi điện thoại cho An Lan. Bên An Lan đang loạn thành một đống, dặn dò cô tạm thời đừng lộ diện, chương trình sẽ giải quyết việc của Vân Lăng thoả đáng, phần còn lại của chương trình sẽ trì hoãn đến tối sẽ quay tiếp.
Cô bình tĩnh lại, xuống phòng bếp dưới tầng tìm nguyên liệu nấu ăn, muốn nấu món gì đó cho người chồng hợp pháp của mình, nhưng mà tủ lạnh rỗng tuếch. Cô đang lo lắng thì có tiếng bước chân truyền đến. Mẫn Kính dựa vào cửa, nhẹ giọng hỏi: “Lúc Thâm ca ngất xỉu, có phải cô gọi anh ấy là… Vân Thâm không.”
Ngôn Khanh có một thoáng hoảng hốt.
Có… sao?
Vân Thâm, không phải chỉ Vân Khanh mới có thể gọi à? Khi đó cô gọi, chắc là đầy đủ tên nhỉ.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng chi tiết lúc đó rất mơ hồ. Cô lắc đầu, cảm thấy chuyện này không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn là tên đầy đủ. Cô quay đầu nhìn Mẫn Kính với vẻ đồng tình: “Trợ lý Mẫn, anh nghe lầm rồi, tôi hiểu ý anh. Chỉ là ngay cả Hoắc tổng bướng bỉnh như vậy cũng chấp nhận rằng tôi thật sự không phải Vân Khanh, sao anh còn rối rắm?”
Dáng vẻ chỉ số thông minh của anh ta không quá cao.
Mẫn Kính bị chặn cho không còn gì để nói.
Nhưng quá khó chịu.
Tự cô gọi, bây giờ lại không thừa nhận, còn làm ra vẻ mặt vô tội mà trách anh ta không có đầu óc.
Ngôn Khanh lại nói: “Nếu anh không bận, có thể giúp tôi mua chút nguyên liệu về đây được không, tôi muốn làm cho Thâm Thâm bữa cơm.”
“… Thâm Thâm?!”
Ngôn Khanh chớp chớp đôi mắt ngấn nước: “Tôi không thể đoạt cách gọi của Vân Khanh, lại muốn gần gũi hơn, không thể luôn gọi là Hoắc tổng này Hoắc tổng nọ được. Tên anh ấy có tổng cộng ba chữ, dù sao tôi cũng phải lấy một cái. Anh cảm thấy Hoắc Hoắc, Vân Vân, Thâm Thâm, cái nào dễ nghe hơn?”
Mẫn Kính mặt không cảm xúc, cực lực nhịn cười. Thật ra thì chị dâu nhỏ của anh ta vẫn đáng yêu như trước, không hề thay đổi.
Anh ta tỏ vẻ nhận thua: “Thâm Thâm dễ nghe.”
“Đúng không —” Ngôn Khanh cười, dần dần nghiêm mặt, khẽ nói với anh ta, “Còn nữa, phiền anh nói cho tôi chi tiết đúng sự thật về tình trạng thân thể và tâm lý anh ấy hiện giờ. Sau đó, tôi sẽ phụ trách anh ấy.”
***
Hoắc Vân Thâm tỉnh dậy sau cơn đau đầu kịch liệt. Anh mạnh mẽ đứng dậy, tay lại bị ống truyền dịch kéo cho đau nhức.
Anh nhìn xung quanh một vòng, tia hy vọng yếu ớt trong mắt tan biến, lặng lẽ ngã xuống giường, đôi mắt đen như mực nhìn trần nhà.
Phòng ngủ vắng vẻ và yên tĩnh, Khanh Khanh không ở đây, có lẽ cô… không theo anh trở về.
Cô trốn anh còn không kịp.
Hoắc Vân Thâm mặc kệ cơn đau đầu bành trướng, nghĩ về trước kia khi anh chảy máu, bị thương, Khanh Khanh hoảng loạn ôm hòm thuốc chạy tới, ngồi xổm thành một nhúm nhỏ, cẩn thận lau rửa băng bó cho anh. Khi anh bị người khác nói xấu, người người đều coi anh là ác quỷ, cô cũng sẽ kiên định mà làm sáng tỏ, dùng bả vai gầy yếu chống đỡ cho anh.
Cô không nhìn thấy ánh mắt anh lúc đó.
Hận không thể nuốt chửng cô, hoặc là giấu đi, nhốt cô ở nơi không có ai khác, len lén nhấm nháp yêu thương.
Đến hiện giờ.
Anh không dám để lộ quá nhiều dục vọng độc chiếm. Cô nở rộ trước mặt người khác, bị một đám người kề vai sát cánh, kẻ yêu thích vô số, trái tim anh như bị bóp nát nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, bất cứ thứ gì cô quan tâm đều trở thành vọng tưởng của anh.
Hoắc Vân Thâm liếm khoé miệng khô khốc.
Loại tra tấn này anh không xa lạ.
Trước khi có được Khanh Khanh, anh quá khốn nạn, coi sự quan tâm dịu dàng của cô gái nhỏ như hồng thuỷ mãnh thú muốn mạng mình.
Khanh Khanh đưa cơm trưa cho anh, còn tận tình sưởi ấm rồi mới đưa qua, mang theo hương thơm ngào ngạt. Anh lạnh mặt không chịu, cố ý ném vào bồn hoa dơ bẩn, hung hăng nói với cô: “Cô có thể đừng làm phiền tôi không!”
Chờ bóng lưng đơn bạc của cô đi xa, anh mới buông hàm răng cắn chặt đến đau nhức ra, nhặt hộp cơm lên, lau lau chà chà, thật cẩn thận nuốt thức ăn nguội lạnh.
Vẫn ngon.
Anh chưa bao giờ ăn những thứ ngon như vậy.
Buổi tối trời mưa, anh bị một đám người vây đánh. Anh đánh thắng, máu me nhầy nhụa đi trong ngõ nhỏ bẩn thỉu. Khanh Khanh cầm ô đuổi theo, muốn che mưa cho anh, kiễng chân giơ tay lên, biểu cảm có chút sợ hãi, cánh tay tinh tế mềm mại dưới màn mưa trắng như
Dương chi ngọc[1].
[1] Dương chi ngọc (羊脂玉) là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc – vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.
Khác nhau một trời một vực với máu của anh.
Anh nhìn vô cùng chói mắt, sợ hãi ngục giam của mình có bất kỳ thứ ánh sáng nào đó không thuộc về mình, hung ác né tránh cô: “Đủ rồi! Cô chưa từng nghe lời người ta nói à? Tôi là kẻ điên, tôi từng giết người. Cô còn dám tới một lần nữa, có tin tôi đánh cô không!”
Khanh Khanh rời đi với đôi mắt đỏ hoe. Cách đó nửa con đường, anh nhắm mắt theo đuôi lặng lẽ đưa cô về, rồi mới quay người đi dưới cơn mưa nặng hạt, trái tim như muốn nứt ra.
Cô không sợ người khác làm phiền mà đến gần anh, dùng đầu ngón tay phiếm hồng chạm vào cơ thể lạnh lẽo của anh.
Càng ấm áp anh càng sợ, càng thích anh anh càng phải trốn.
Rốt cuộc tại lần đó, người được gọi là anh cả nhà họ Hoắc – Hoắc Lâm Xuyên tìm anh để gây sự, sắp xếp một đám người xách theo gậy gộc đứng ngoài cổng trường chờ anh. Anh quăng đồng phục học sinh đi, lại bị cô gái nhỏ túm chặt.
Cô mở to mắt nói: “Anh đừng đi.”
Anh chỉ sợ cô bị đám người kia nhìn thấy, không chịu nổi mà hất tay cô ra, nói nặng lời: “Tôi nói cô không hiểu hả? Chuyện của tôi không liên quan đến cô, cách xa tôi một chút! Tôi thấy cô là phiền!”
Khanh Khanh khóc, một giọt nước mắt đem anh chia năm xẻ bảy.
Anh không tiếc sống mà ra ngoài đánh nhau cùng người ta, trở về với cả người đầy thương tích. Khi lời xin lỗi bồi hồi trên môi, lại phát hiện Khanh Khanh đã sớm đi rồi. Từ đó về sau, cô không bao giờ chịu xuất hiện trước mặt anh nữa, không có hộp cơm, không có ô che, không có quan tâm, thậm chí có đôi khi gặp anh từ xa, cô cũng đặc biệt đi vòng, không cho anh nhiều thêm một cái liếc mắt.
Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời anh.
Anh vui vẻ đến mức nửa đêm nằm cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ, hốc mắt nóng rực, cắn chặt mu bàn tay kìm nén sự sụp đổ từ trong xương cốt.
So với hang ổ cô độc tuyệt vọng trước kia, sau khi nếm trải sự ấm áp, rốt cuộc anh không quay về được nữa rồi.
Anh không khỏi chua xót, yên lặng đi đến lớp của Khanh Khanh, đứng từ xa nhìn cô. Cô cùng bạn học từ trong lớp đi ra, lướt qua người anh, một bước cũng không dừng, coi anh như người xa lạ. Anh rất nhanh lại bị thương, trong lòng bàn tay bị cắt mấy nhát, máu vẫn chảy xuống. Cái gì anh cũng không muốn làm, chỉ muốn đến chỗ Khanh Khanh, đổi lấy chút quan tâm từ cô.
Nhưng cô đang đứng ở cửa lớp nói chuyện với nam sinh khác, tay nam sinh kia đặt trên tóc cô.
Anh chưa bao giờ biết, hoá ra một người còn có thể đau như vậy. Khi đánh nhau với người khác, dù máu chảy khô thì trong cổ họng anh cũng không rên lấy một tiếng. Nhưng lúc này, cả người anh run rẩy, đau không chịu nổi.
Anh đá tung bảng hướng dẫn trên hành lang, xoay người chạy thật nhanh trở về, thô bạo nắm chặt lấy bàn tay bị thương, máu chảy cả một đường.
Sau khi lao ra bên ngoài toà nhà, phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi theo, bàn tay anh khao khát ngày đêm kéo vạt áo anh lại, miệng lẩm bẩm: “Là anh chán ghét em, đừng tưởng chảy máu thì em sẽ đồng tình với anh.”
Anh muốn rơi nước mắt, bên miệng lại lộ ra nụ cười ác liệt mà cũng khổ sở nhất, giữ chặt cô, chết cũng không bỏ.
Hiện tại thì sao…
Nếu hiện tại anh cũng chảy máu, còn có thể đổi được sự quan tâm và đồng tình của cô không?
Dù chỉ một chút cũng được.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, dứt khoát rút ra, muốn đi tìm cô.
Anh vừa mới khẽ động một chút, cửa phòng ngủ đã bị người bên ngoài đẩy vào. Anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô thì đã thấy một bóng người vội vàng chạy tới, để cái khay trong tay xuống, sau đó ngồi xổm ở mép giường ấn anh lại, rồi tức giận ngẩng đầu: “Hoắc Vân Thâm! Anh làm gì!”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn cô.
Khanh Khanh… sao còn ở đây.
Ngôn Khanh bị anh làm cho phát bệnh tim, may mà cô lên kịp, ngăn cản người chồng thỉnh thoảng nổi cơn điên muốn chế tạo máu này.
Cô tức giận hỏi tiếp: “Anh không biết đau à?! Kim cũng dám rút loạn!”
Hoắc Vân Thâm vẫn cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô như vậy, ánh mắt dần dần nóng lên, khiến nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà nóng rực, lộ ra tình trạng bệnh nặng của thân thể và tinh thần.
Ngôn Khanh bị trạng thái này của anh nhắc nhở, thầm vỗ hai tay.
À.
Không thể hung dữ.
Tính cách cô thay đổi rồi, cô bây giờ là một người vợ mềm mại dịu dàng đến chữa bệnh, không thể tuỳ tiện mất bình tĩnh được.
Ổn định, bình tĩnh, Khanh Bảo, mày có thể làm được, vở diễn này nhất định sẽ thành công.
Ngôn Khanh nhắm mắt, cố hết sức điều chỉnh biểu cảm và giọng điệu, hắng giọng qua lại một lúc lâu, mới chuẩn bị ngẩng mặt lên lần nữa.
Đôi mắt to sáng ngời hơi cong, môi đỏ nhếch lên độ cung hoàn mỹ nhất, để ánh mặt trời chiếu từ góc nghiêng 45 độ, phản chiếu lên sườn mặt sáng lấp lánh, xứng với một tiểu thiên sứ chân thiện mỹ.
Sau đó cô nắm lấy tay Hoắc Vân Thâm, chăm chú nhìn anh, thành khẩn mà dịu dàng: “Thâm Thâm, anh đừng chạm vào kim, em không muốn anh đau.”