Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Edit: Flanty
Hạ Minh Cẩn ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh biến mất, nhất thời còn tưởng bản thân sinh ra ảo giác nên nghe lầm.
… Vợ?!
Mẫn Kính để đám người bên cạnh đuổi những cô gái kia đi, còn mình thì bước đến ấn anh ta xuống, lạnh lùng nói: “Dám gạt Hoắc phu nhân của bọn tao uống thuốc? Không chỉ một lần mà tận hai ba năm? Lá gan của mày thật sự không nhỏ.”
Hạ Minh Cẩn chẳng còn chút xíu hình tượng của một lưu lượng đang nổi tiếng, chật vật bám lấy Mẫn Kính xác nhận: “Anh nói phu nhân… Cô ấy, cô ấy thật sự là…”
Mẫn Kính chán ghét bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng, sau đó hung hăng đẩy một phát.
Lúc biết việc Ngôn Khanh mất trí nhớ có một phần tham dự của Hạ Minh Cẩn, anh không thể hình dung được nỗi khiếp sợ ngay lúc đó.
Theo cách nói của bác sĩ Hà, ý chí của Ngôn Khanh quá mạnh mẽ. Quá trình cấy ghép ký ức giả mạo ba năm trước cũng không thuận lợi, thậm chí đã trải qua tra tấn nghiêm trọng, nên mới phải dùng đến loại thuốc thần kinh quý hiếm đó để hỗ trợ, lúc ấy hẳn là tiêm vào một liều thuốc lớn, sau khi cô tiếp nhận thành công ký ức mới, phải uống đều đặn để đảm bảo hiệu quả được kéo dài.
Thâm ca để anh bắt đầu xuống tay từ thuốc, bởi lẽ từ kết quả xét nghiệm cho thấy một năm gần đây Ngôn Khanh vẫn đang sử dụng. Nhưng theo thái độ của Ngôn Khanh, cô căn bản chẳng biết chút gì về chuyện thuốc thang này cả. Vậy thì chắc chắn là có người tiếp cận cô, âm thầm hành động.
Cuộc sống sinh hoạt của Ngôn Khanh ở Canada rất đơn giản, sau khi loại trừ các bước, cuối cùng tra được Hạ Minh Cẩn.
Người này bây giờ là một minh tinh vô cùng nổi tiếng. Hơn hai năm trước chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi bình thường, đột nhiên có tiền rồi nhàn hạ chạy sang Canada, vừa vặn quen Ngôn Khanh. Hơn nữa từ sau đó trở đi, chỉ cần anh ta xuất hiện, tinh thần Ngôn Khanh lại suy nhược, rồi phải đến bệnh viện để kiểm tra.
Song chỉ có thể tức giận vì vẫn chậm một bước.
Điều càng khiến phẫn nộ hơn chính là bấy lâu nay Hạ Minh Cẩn vẫn luôn lắc lư trước mặt họ, thậm chí còn mang cái danh người theo đuổi. Thâm ca nhẫn nhịn chịu đựng sự tồn tại của anh ta, kết quả, anh ta lại là người cho Ngôn Khanh uống thuốc!
Mẫn Kính nghĩ đến chuyện Hạ Minh Cẩn đã làm với Ngôn Khanh, nghĩ đến Thâm ca khi nhìn thấy chứng cứ, nổi điên mà quay trở lại, thì hận không thể chém anh ta thành tám mảnh: “Câm miệng của mày lại! Giữ sức lực đi, nghĩ cho kỹ lý do thoái thác, rồi khai kẻ đứng sau lưng xúi giục mày hại cô ấy ra đây!”
Hạ Minh Cẩn kích động muốn giải thích, bỗng có một người được huấn luyện bài bản bước đến dán một miếng băng keo kín miệng anh ta, ngay sau đó tầm mắt của anh ta cũng bị che khuất, đầu óc choáng váng bị đẩy lên xe.
Hại cô?!
Anh ta thích cô còn không kịp, sao có thể hại được? Anh ta đến Canada quen biết cô, hàng năm đều qua thăm cô. Mặc dù đúng là anh ta chịu sự uy hiếp của người khác, nhưng sắc thuốc vào trong đồ uống, rõ ràng là vì giúp cô!
***
Dưới màn đêm, đèn đuốc trong bệnh viện tư nhân của bác sĩ Hà sáng rực, không khí đóng băng bành trướng đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Mái tóc dài của Ngôn Khanh hỗn độn, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô đã nôn ra nhưng hầu như không có hiệu quả. Đợt thuốc quá liều nghiêm trọng đã phát tác, tàn phá tâm trí và thần kinh cô ngày càng mãnh liệt.
Cô hôn mê rất không ổn định, run rẩy nằm trên giường bệnh, đôi môi khô khốc khép khép mở mở, cố gắng phát ra những âm tiết đứt quãng, cảm xúc không ngừng xoay chuyển, trong lúc nhất thời lại nhíu mày đau thương, nước mắt đọng trên lông mi, thỉnh thoảng có tiếng lẩm bẩm mơ hồ, giống như khóc giống như cầu cứu.
Ngũ tạng Hoắc Vân Thâm xoắn thành bùn nhão, dùng chăn bông bao bọc lấy cô, không dám tùy tiện nhấc cô lên. Anh quỳ gối bên mép giường, chỉ có thể lót cánh tay dưới cổ cô, cúi người ôm chặt lấy tay cô, ngón tay lạnh lẽo.
“Khanh Khanh đừng sợ…” Anh hôn lung tung lên mặt cô, “Đừng sợ, sẽ không sao.”
Dù bác sĩ Hà có quyền uy đến đâu, trong nghề dù trải qua nhiều trận mạc đến, lúc này cũng mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng không chắc chắn.
Anh ta giành giật từng giây từng phút tiêm thuốc ổn định tinh thần, ngay sau đó kết nối các thiết bị để kiểm tra tình hình hiện tại của Ngôn Khanh, ý đồ muốn giải toả giúp cô.
Điện cực lại một lần nữa được dán lên trán và huyệt Thái Dương của Ngôn Khanh, dòng điện nhỏ bé xuyên vào cơ thể. Bác sỹ Hà dốc hết sức để hướng dẫn chỉ đạo, đồng thời không ngừng điều chỉnh cường độ của các thiết bị. Nhưng cô càng thêm thống khổ, hô hấp dồn dập.
Cô khóc lóc gọi một tiếng “Vân Thâm”, nhưng chỉ vài giây sau lại cắn răng cắn lợi gằn ra một chữ “Hoắc” chứa đầy hận ý.
Ghép thành “Hoắc Vân Thâm”, bị cô đảo ngược vị trí, cắt thành hai loại tình cảm hoàn toàn tương phản.
Bác sĩ Hà cảm thấy luống cuống, hiện tại thuốc đang trong giai đoạn đầu phát tác, nếu không thể kiểm soát được, một khi nó lên đến đỉnh điểm, không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với Ngôn Khanh.
Cô sợ kích thích, nên bình thường Hoắc tổng vô cùng thận trọng, sẽ không để cô chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhưng kích thích lần này, hoàn toàn quá tải đối với cô, rất có thể…
Ngôn Khanh lại rên rỉ một tiếng, thoáng chốc mở mắt ra, mờ mịt mà đáng thương nhìn Hoắc Vân Thâm gần trong gang tấc.
Hoắc Vân Thâm suy sụp ôm lấy cô, tay giằng tấm chăn tạo ra những vết rách.
Anh há mồm, chậm chạp nói: “Cô ấy thế nào.”
Bác sĩ Hà không nhìn thấy biểu cảm của Hoắc tổng, chỉ nghe thấy giọng anh, ngoài khàn khàn thì cũng coi như tỉnh táo. Anh ta cẩn thận dùng từ: “Cái này…”
Hoắc Vân Thâm đột nhiên ngẩng đầu: “Nói!”
Bác sĩ Hà rùng mình, da đầu không khỏi tê dại.
Hoắc tổng nào có tỉnh táo, gân xanh bên Thái Dương bị kéo căng, hai mắt hiện rõ tụ máu, khoé môi không biết do cắn hay làm sao mà loang lổ màu đỏ ướt át. Đây rõ ràng là loại điên cuồng không kìm nén được, sắp phá xương cốt mà bộc phát ra ngoài.
Bác sĩ Hà đã tận mắt trải nghiệm anh phát tác một lần, biết rõ nó khủng bố đến mức nào.
Nhưng anh ta không thể không nói thật: “Không tốt.”
“Lần trước khi đến đây, tôi đã chẩn bệnh rất rõ ràng,” Bác sĩ Hà thành thật nói, “tình trạng của Vân tiểu thư như đi trên băng mỏng. Thần kinh của cô ấy vô cùng yếu ớt, không chịu nổi kích thích. Cho nên tôi mới bảo cậu không thể nói thẳng rằng ký ức của cô ấy bị bóp méo.”
“Sau khi cô ấy gặp lại cậu, tiếp xúc ngày càng gia tăng, tầng ký ức chân thực sâu trong tâm trí cô ấy chắc chắn cũng chịu xúc động. Dù không nhớ ra điều gì, cô ấy cũng sẽ đau đầu, khó chịu, so với trước đây đã chịu thêm gánh nặng rồi.”
“Trong trạng thái này, sử dụng thuốc lần nữa để cưỡng ép củng cố ký ức giả dối, vốn dĩ đã rất nguy hiểm, chưa kể…”
Bác sĩ Hà thở dài: “Chưa kể uống thuốc quá liều gần như gấp đôi. Người dùng thuốc hoặc cố tình, hoặc hoàn toàn không hiểu tác dụng của thuốc. Uống hết thế này, người có thể chất yếu không thể chống cự nổi, sống chết mặc bay.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng kịch liệt, trong miệng có mùi máu tanh: “Nói kết quả cho tôi.”
Bác sĩ Hà nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Vân Thâm, không đành lòng nói, nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng: “Trước mắt, triệu chứng bệnh coi như ổn định, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, khả năng cao sẽ tỉnh lại sau hôn mê…”
Tay Hoắc Vân Thâm run rẩy, nhẹ nhàng sờ gò má lạnh lẽo của Ngôn Khanh.
Bác sĩ Hà trầm giọng nói: “Nhưng tôi không thể đoán trước được phản ứng của cô ấy sau khi tỉnh lại.”
“… Có ý gì.”
“Lượng thuốc quá nhiều sẽ dẫn đến vô số khả năng. Trong thời gian cô ấy hôn mê, không ai biết đầu óc cô ấy sẽ xảy ra biến hóa như thế nào, có lẽ là tinh thần hỗn loạn, tạo thành tổn thương nghiêm trọng không thể cứu chữa, có lẽ lại mất ký ức một lần nữa, ngay cả việc gặp lại cậu sau đó cũng quên mất…”
Nói trắng ra là.
Có thể sẽ nổi điên, sẽ trở nên ngốc nghếch.
Cũng có thể lùi lại ký ức, trở lại điểm xuất phát không biết ở đâu.
Bác sĩ Hà không dám nói quá thẳng thắn, nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn hiểu.
Anh trầm mặc hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Đều là kết quả xấu, không có khả năng tốt, phải không?”
Bác sĩ Hà cúi đầu: “Hoắc tổng, tôi cần phải nói thật với cậu. Loại tổn thương như vậy đối với Vân tiểu thư, là cửa ải gian nan nhất. Muốn cô ấy tỉnh lại rất khó. Khả năng tốt không phải không có, mà nó quá nhỏ bé, chỉ có thể gửi hy vọng vào sức mạnh ý chí và tiềm thức của chính cô ấy, cùng với… tình cảm mà cô ấy dành cho cậu trong đoạn thời gian này.”
“Kết quả tốt nhất mà tôi dự tính, đó là sau khi mở mắt, cô ấy không bài xích cậu mà thôi…”
Hơn nữa, anh ta không dám ôm hy vọng.
Phòng khám bệnh lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ Hà ngồi yên lặng như chờ đợi Hoắc tổng đến xử lý, nhưng qua một lúc lâu, anh chỉ thấp giọng hỏi: “Tôi có thể đưa cô ấy về nhà không?”
“Có thể.” Bác sĩ Hà vội nói, “Nếu tối nay cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, sẽ rất khó khăn. Nhưng ngoài tiêm thuốc để ổn định thì không còn cách nào khác, về nhà sẽ tốt hơn một chút. Tôi sẽ đi cùng, tùy thời chờ lệnh.”
Hoắc Vân Thâm đứng thẳng, hai chân cứng đờ. Anh bế Ngôn Khanh lên, hôn hôn vành tai cô: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Mẫn Kính lái xe, nhìn Hoắc Vân Thâm rũ mi xuống từ kính chiếu hậu, cô gái nhỏ trong ngực anh khó chịu thở hổn hển. Cả dọc đường đi trong mũi anh ta đều là chua xót, còn về những thứ moi được ra từ Hạ Minh Cẩn, một chữ cũng chưa nói, bởi vì anh ta biết lúc này Thâm ca sẽ không nghe.
Xe cũng không chạy đến khu biệt thự, mà đi về nhà cũ tại Giang Bắc.
“Thâm ca…” Mẫn Kính nhắc nhở khi đến ngã rẽ, “Điều kiện ở biệt thự bên kia tốt hơn một chút.”
Hoắc Vân Thâm vén tóc Ngôn Khanh ra sau tai, lẳng lặng nói: “Biệt thự, nhảy cửa sổ nguy hiểm, nhà cũ tốt hơn.”
Mẫn Kính sửng sốt, một lát sau mới bừng tỉnh.
Thâm ca đã sẵn sàng bị Ngôn Khanh lãng quên một lần nữa quên. Anh sợ khi cô vừa tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, sẽ nhảy cửa sổ trốn thoát giống như lần trước.
Biệt thự cao, dưới cửa sổ có chướng ngại vật, không an toàn.
Nhà cũ… dễ chạy.
Hốc mắt Mẫn Kính nóng lên, mọi an ủi đều là vô ích, nghe theo lời Thâm ca, biết mình phải làm gì. Lúc đến nhà cũ, anh ta lập tức bố trí người canh gác dưới từng ô cửa sổ suốt 24 giờ.
Đèn trong nhà cũ ở Giang Bắc sáng lên.
Hoắc Vân Thâm quấn Ngôn Khanh thật ấm, ôm vào trong ngực rồi xuống xe: “Khanh Khanh, chúng ta về đến nhà rồi.”
Trong phòng ngủ, nơi cô và anh từng liều chết triền miên, cũng là nơi cô đẩy anh ra nói không quen biết, ở đây cô tặng anh quả cầu pha lê tượng trưng cho sự viên mãn, song cũng tự tay đánh vỡ nó ở đây.
Không quan trọng, miễn là Khanh Khanh còn sống, miễn là cô ở đó.
Điều gì anh cũng có thể chấp nhận.
Nửa đêm, cả người Ngôn Khanh sốt cao, mặt nóng tới mức đỏ bừng. Bác sĩ Hà từ phòng trống dưới tầng chạy lên kiểm tra, xác định đó là phản ứng của thuốc, đã dùng thuốc hạ sốt nhưng tác dụng không lớn, vẫn phải dựa vào chính bản thân cô. Sau đó anh ta mang đến không ít túi chườm đá, muốn chườm lạnh cho cô, nói có tác dụng.
Hoắc Vân Thâm đuổi hết mọi người ra, vặn khoá cửa phòng ngủ.
Túi chườm đá nhỏ, chỉ có thể đặt lên trán và ngực, các vị trí khác không vững, dễ mất tác dụng.
Hoắc Vân Thâm bỏ túi chườm đá đi, ném tất cả vào thùng rác, cởi quần áo đi vào phòng tắm thông với phòng ngủ, chỉnh nhiệt độ vòi hoa sen xuống mức thấp nhất, tự xối mình từ đầu đến chân, lau khô qua loa, mặc chút quần áo ít ỏi, rồi chui vào trong chăn, ôm chặt Ngôn Khanh vào lòng.
Trên người anh rất lạnh, tác dụng của nước lạnh có thể kéo dài khoảng năm phút.
Chờ đến khi nhiệt độ cơ thể ấm lên, anh lại lần nữa xuống giường hạ nhiệt, rồi quay lại tiếp tục ôm cô.
Ngôn Khanh bị thiêu đốt dày vò, tiếp xúc với cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông, theo bản năng cô rướn người lên, chủ động chui vào khuỷu tay anh, đầu vùi vào cổ anh, liều mạng dán sát vào anh.
Hoắc Vân Thâm dùng hết sức ôm lấy cô, giống như ôm lấy sinh mạng trong đêm cuối cùng của cuộc đời, mắt nhìn chằm chằm khoảng không mờ mịt.
Bàn tay anh run rẩy nhẹ nhàng an ủi trên sống lưng cô, môi tìm đến đôi mắt, chóp mũi, khoé môi cô, hôn từng chút không buông tha. Trong đêm dài đen tối không ai hay biết, nhiệt độ nóng bỏng và ướt át theo khoé mắt anh trượt xuống, vùi vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
“Khanh Khanh nhà mình, mãi mãi là công chúa nhỏ.” Hoắc Vân Thâm dán vào vành tai nóng đỏ bừng của cô, “Anh hiểu ý bác sĩ, anh ta muốn nói, có lẽ em sẽ điên, sẽ ngốc… Điên cũng không sao, anh điên cùng em, vốn dĩ anh không phải người bình thường. Ngốc cũng không sao, anh sẽ chăm sóc em, dỗ dành em, cả đời ở bên công chúa nhỏ của anh.”
“Nếu em quên anh…”
Anh im lặng cười: “Anh sẽ làm quen em một lần nữa. Lần này, anh sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, để em không chán ghét anh như vậy. Em cũng đừng trốn anh, cười với anh một cái, được không.”
“Chỉ cười một cái… anh sẽ không đau như vậy.”
Cô gái nhỏ nóng hổi trong lòng, ôm lấy anh không trả lời.
Nhưng trong tâm trí cô, có lẽ đang ăn mòn từng chút từng chút ký ức về anh.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, quấn chặt thân thể cô, lần đầu tiên trong ba năm dài đau khổ anh phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Trước kia ra ngoài làm việc kiếm tiền, anh mua cho Khanh Khanh một chiếc máy chiếu nhỏ làm quà, máy chiếu có thể chiếu video trên trần nhà trắng xoá. Đêm khuya yên tĩnh, cũng trên chiếc giường này, Khanh Khanh ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, vui vẻ chiếu phim.
Tên phim và tên diễn viên, anh đều không nhớ rõ, chỉ nhớ kỹ một đoạn trong đó.
Nữ chính mất đi ký ức ngoài ý muốn, đối diện với người yêu đã bên nhau mười mấy năm bằng ánh mắt lạnh lùng, xa lạ hỏi: “Anh là ai.”
Nhìn cảnh này, trái tim anh kịch liệt co rút như có điềm báo trước, xoay người đè cô lại, giả vờ hỏi một cách bình thường: “Liệu em có quên anh không.”
Khanh Khanh cười rất ngọt, bóp mặt anh: “Đương nhiên không rồi.”
Nhưng anh sợ hãi, dù thế nào cũng không áp chế được nỗi sợ hãi ập đến trong lòng anh lúc đó, nhưng anh không muốn bộc lộ ra ngoài, anh lo được lo mất cô sẽ ghét mình, anh kiềm chế mà gặng hỏi: “Nếu thì sao, nếu quên mất, thì anh phải làm sao.”
Khanh Khanh không cười anh, cũng không ngại anh phiền.
Cô hiểu rõ cảm xúc của anh từng chút một.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, ngón tay non mịn sờ vào khuôn mặt lạnh lẽo của anh, khẽ nói: “Vậy anh phải bắt em, nhốt em lại, để em nhìn thấy một mình anh mỗi ngày cho đến khi em nhớ ra anh mới thôi.”
Anh không thể ngăn cản trái tim mình rung động.
Ánh trăng đêm đó rất dịu dàng chiếu lên khuôn mặt cô, cô nhẹ nhàng nói: “Vân Thâm, nếu em quên anh, người sốt ruột nhất, thống khổ nhất, hy vọng nhớ lại nhất, là em đó.”
Là em đó.
Hoắc Vân Thâm khàn giọng, khoá chặt eo Ngôn Khanh: “Khanh Khanh, thật vất vả anh mới ăn được cơm, phần thưởng nắm tay còn chưa đổi đủ, em nói chờ buổi tối về nhà sẽ cho anh nắm tiếp.”
“Khanh Khanh… xin em…”
Anh đã từng bắt, từng trói, từng nhốt, nhưng giờ anh đều nhịn hết, từng chút từng chút trở nên dịu dàng hơn.
Cho nên xin em… lần này đừng quên anh.
Sáng hôm sau, cơn sốt của Ngôn Khanh giảm xuống, hô hấp cũng dần dần bình ổn.
Bác sĩ Hà kiểm tra xong, gật đầu nói: “Thời kỳ đỉnh cao của tác dụng thuốc đã qua, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, có lẽ mấy giờ nữa sẽ tỉnh.”
Hoắc Vân Thâm ở bên cạnh giường, dém góc chăn cho cô, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
“Hoắc tổng, cậu không ở bên trong à?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Nếu cô ấy tỉnh lại mà không biết tôi, cô ấy sẽ sợ.”
Bác sĩ Hà yên lặng, khó chịu không cách nào an ủi, thấy trên mặt anh không còn sắc máu, lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Hoắc Vân Thâm không nói gì, ngồi trên ghế canh giữ ngoài cửa, nhưng lại ngồi không yên, anh không muốn mình sụp đổ, gọi Mẫn Kính chuyển một cái giường đơn đến đặt ở cửa phòng ngủ, rồi tựa vào cửa nghe động tĩnh phía trong.
Anh đang đợi Khanh Khanh tuyên án.
...
Ngôn Khanh như ngã xuống biển sâu không đáy, vẫn luôn chìm xuống, cô giãy giụa vì ngạt thở. Mỗi giây mỗi phút, nước biển xâm nhập vào thân thể cô, tra tấn từng dây thần kinh của cô, ngâm cô đến sưng tấy, song vẫn dây dưa rối loạn một chỗ.
Cả người cô nóng như thiêu đốt, đau muốn chết, chỉ muốn chìm đến cùng cho xong hết mọi chuyện.
Nhưng có một bóng người, mang theo cái lạnh thấu xương, xuyên qua biển sâu như một tia sáng, liều mạng ôm cô không buông.
Nhiệt độ của anh như sinh ra đã thuộc về cô, an ủi cô không ngừng. Tấm lưới sắp nổ tung trong tâm trí cô đã được cái lạnh xoa dịu, vuốt ve trơn tru, cũng chạm đến phần tối nhất trong đáy lòng cô, những tình cảm mãnh liệt bị miệng hố phong kín.
Cô không biết loại tình cảm ấy là gì, nhưng cô biết, nó nên được trao cho anh.
Là cô mắc nợ, nó đã khắc sâu vào trong xương tuỷ cô.
Ngôn Khanh ướt đẫm mồ hôi, vặn mình thành một nhúm ở trong chăn, cắn răng đè lại đầu, đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng rất sáng, là ban ngày.
Cô mê mang nhìn vách tường.
Phía trên treo một tấm ảnh chung.
Người con gái giống cô, người con trai… giống anh.
Anh…
Ngôn Khanh cảm thấy buồn nôn, che miệng lại, trước mắt có vô số hình ảnh xếp chồng lên nhau, tựa như không chịu thất bại, giống như có con dao khoét lấy huyệt Thái Dương của cô.
Cô không muốn…
Không muốn mất đi!
Một lần đã đủ rồi!
Tay Ngôn Khanh nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ chống cự, từ trên giường ngồi dậy.
Cô ngẩng đầu chớp mắt, những thứ ồn ào náo động quấy nhiễu lại rút đi như thủy triều.
Chỉ còn sự yên lặng, và cả…
Muốn khóc một cách khó hiểu, như thể miệng hố không thể chạm tới đang dần dần nới lỏng, một cảm xúc khó cưỡng nào đó đang trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim và tâm trí, vội vàng mà mong ngóng được giải thoát cho một người.
Ngôn Khanh ngẩn ngơ ngồi đó, cố sức nghĩ, một người.
Nửa phút sau.
Hình như cô nhớ ra là ai rồi!
Sống lưng Ngôn Khanh bỗng thẳng tắp, nhìn xung quanh một vòng, trông rất quen! Cô từng bị trói cà vạt ở đây, còn nhảy qua cửa sổ nữa! Đây là nhà cũ của Hoắc tổng!
Hình như tối hôm qua cô uống say trong bữa tiệc mừng, vì say nên bị Hoắc tổng đưa đến đây? Cô không có sức phản kháng, vậy mà Hoắc tổng lại ngoan ngoãn thả cô đi ngủ, hoàn toàn không động tay động chân.
Ngoan thật! Phải khen thưởng!
Cô còn nói sẽ ăn cơm với anh, nắm tay anh, kết quả đều nuốt lời.
Rốt cuộc ekip chương trình mua loại rượu hỏng gì không biết, di chứng quá lớn!
Ngôn Khanh luống cuống tay chân xuống giường, nhiệt tình sôi trào trong lòng đến chính bản thân cô cũng không rõ.
Cô vội vàng lê dép lê chạy ra cửa, vừa mới kéo cửa đã thấy người đàn ông đang canh giữ bên ngoài.
Buổi trưa ánh nắng chói chang, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng khách, nhưng không có một tia nào lạc xuống người anh.
Thân hình cao lớn hơi cuộn tròn trên chiếc giường đơn, hàng mi dài che đi bóng đen dưới mắt.
Tim Ngôn Khanh co rút đau đớn.
Cô bước đến bên mép giường rồi ngồi xổm xuống, sờ bàn tay lạnh băng của anh, khẽ gọi: “Thâm Thâm.”
Yết hầu Hoắc Vân Thâm lăn lăn.
Anh cố nuốt vài lần trước khi bị tuyên án, chậm rãi mở mắt ra.
Ngôn Khanh được tắm trong ánh mặt trời, cả người gần như trong suốt, cô nghiêng người tới gần, đầu ngón tay mềm mại đụng vào khoé mắt anh, dịu dàng nói: “Thâm Thâm, em ở đây, sao anh lại khóc.”
Hạ Minh Cẩn ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh biến mất, nhất thời còn tưởng bản thân sinh ra ảo giác nên nghe lầm.
… Vợ?!
Mẫn Kính để đám người bên cạnh đuổi những cô gái kia đi, còn mình thì bước đến ấn anh ta xuống, lạnh lùng nói: “Dám gạt Hoắc phu nhân của bọn tao uống thuốc? Không chỉ một lần mà tận hai ba năm? Lá gan của mày thật sự không nhỏ.”
Hạ Minh Cẩn chẳng còn chút xíu hình tượng của một lưu lượng đang nổi tiếng, chật vật bám lấy Mẫn Kính xác nhận: “Anh nói phu nhân… Cô ấy, cô ấy thật sự là…”
Mẫn Kính chán ghét bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng, sau đó hung hăng đẩy một phát.
Lúc biết việc Ngôn Khanh mất trí nhớ có một phần tham dự của Hạ Minh Cẩn, anh không thể hình dung được nỗi khiếp sợ ngay lúc đó.
Theo cách nói của bác sĩ Hà, ý chí của Ngôn Khanh quá mạnh mẽ. Quá trình cấy ghép ký ức giả mạo ba năm trước cũng không thuận lợi, thậm chí đã trải qua tra tấn nghiêm trọng, nên mới phải dùng đến loại thuốc thần kinh quý hiếm đó để hỗ trợ, lúc ấy hẳn là tiêm vào một liều thuốc lớn, sau khi cô tiếp nhận thành công ký ức mới, phải uống đều đặn để đảm bảo hiệu quả được kéo dài.
Thâm ca để anh bắt đầu xuống tay từ thuốc, bởi lẽ từ kết quả xét nghiệm cho thấy một năm gần đây Ngôn Khanh vẫn đang sử dụng. Nhưng theo thái độ của Ngôn Khanh, cô căn bản chẳng biết chút gì về chuyện thuốc thang này cả. Vậy thì chắc chắn là có người tiếp cận cô, âm thầm hành động.
Cuộc sống sinh hoạt của Ngôn Khanh ở Canada rất đơn giản, sau khi loại trừ các bước, cuối cùng tra được Hạ Minh Cẩn.
Người này bây giờ là một minh tinh vô cùng nổi tiếng. Hơn hai năm trước chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi bình thường, đột nhiên có tiền rồi nhàn hạ chạy sang Canada, vừa vặn quen Ngôn Khanh. Hơn nữa từ sau đó trở đi, chỉ cần anh ta xuất hiện, tinh thần Ngôn Khanh lại suy nhược, rồi phải đến bệnh viện để kiểm tra.
Song chỉ có thể tức giận vì vẫn chậm một bước.
Điều càng khiến phẫn nộ hơn chính là bấy lâu nay Hạ Minh Cẩn vẫn luôn lắc lư trước mặt họ, thậm chí còn mang cái danh người theo đuổi. Thâm ca nhẫn nhịn chịu đựng sự tồn tại của anh ta, kết quả, anh ta lại là người cho Ngôn Khanh uống thuốc!
Mẫn Kính nghĩ đến chuyện Hạ Minh Cẩn đã làm với Ngôn Khanh, nghĩ đến Thâm ca khi nhìn thấy chứng cứ, nổi điên mà quay trở lại, thì hận không thể chém anh ta thành tám mảnh: “Câm miệng của mày lại! Giữ sức lực đi, nghĩ cho kỹ lý do thoái thác, rồi khai kẻ đứng sau lưng xúi giục mày hại cô ấy ra đây!”
Hạ Minh Cẩn kích động muốn giải thích, bỗng có một người được huấn luyện bài bản bước đến dán một miếng băng keo kín miệng anh ta, ngay sau đó tầm mắt của anh ta cũng bị che khuất, đầu óc choáng váng bị đẩy lên xe.
Hại cô?!
Anh ta thích cô còn không kịp, sao có thể hại được? Anh ta đến Canada quen biết cô, hàng năm đều qua thăm cô. Mặc dù đúng là anh ta chịu sự uy hiếp của người khác, nhưng sắc thuốc vào trong đồ uống, rõ ràng là vì giúp cô!
***
Dưới màn đêm, đèn đuốc trong bệnh viện tư nhân của bác sĩ Hà sáng rực, không khí đóng băng bành trướng đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Mái tóc dài của Ngôn Khanh hỗn độn, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô đã nôn ra nhưng hầu như không có hiệu quả. Đợt thuốc quá liều nghiêm trọng đã phát tác, tàn phá tâm trí và thần kinh cô ngày càng mãnh liệt.
Cô hôn mê rất không ổn định, run rẩy nằm trên giường bệnh, đôi môi khô khốc khép khép mở mở, cố gắng phát ra những âm tiết đứt quãng, cảm xúc không ngừng xoay chuyển, trong lúc nhất thời lại nhíu mày đau thương, nước mắt đọng trên lông mi, thỉnh thoảng có tiếng lẩm bẩm mơ hồ, giống như khóc giống như cầu cứu.
Ngũ tạng Hoắc Vân Thâm xoắn thành bùn nhão, dùng chăn bông bao bọc lấy cô, không dám tùy tiện nhấc cô lên. Anh quỳ gối bên mép giường, chỉ có thể lót cánh tay dưới cổ cô, cúi người ôm chặt lấy tay cô, ngón tay lạnh lẽo.
“Khanh Khanh đừng sợ…” Anh hôn lung tung lên mặt cô, “Đừng sợ, sẽ không sao.”
Dù bác sĩ Hà có quyền uy đến đâu, trong nghề dù trải qua nhiều trận mạc đến, lúc này cũng mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng không chắc chắn.
Anh ta giành giật từng giây từng phút tiêm thuốc ổn định tinh thần, ngay sau đó kết nối các thiết bị để kiểm tra tình hình hiện tại của Ngôn Khanh, ý đồ muốn giải toả giúp cô.
Điện cực lại một lần nữa được dán lên trán và huyệt Thái Dương của Ngôn Khanh, dòng điện nhỏ bé xuyên vào cơ thể. Bác sỹ Hà dốc hết sức để hướng dẫn chỉ đạo, đồng thời không ngừng điều chỉnh cường độ của các thiết bị. Nhưng cô càng thêm thống khổ, hô hấp dồn dập.
Cô khóc lóc gọi một tiếng “Vân Thâm”, nhưng chỉ vài giây sau lại cắn răng cắn lợi gằn ra một chữ “Hoắc” chứa đầy hận ý.
Ghép thành “Hoắc Vân Thâm”, bị cô đảo ngược vị trí, cắt thành hai loại tình cảm hoàn toàn tương phản.
Bác sĩ Hà cảm thấy luống cuống, hiện tại thuốc đang trong giai đoạn đầu phát tác, nếu không thể kiểm soát được, một khi nó lên đến đỉnh điểm, không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với Ngôn Khanh.
Cô sợ kích thích, nên bình thường Hoắc tổng vô cùng thận trọng, sẽ không để cô chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhưng kích thích lần này, hoàn toàn quá tải đối với cô, rất có thể…
Ngôn Khanh lại rên rỉ một tiếng, thoáng chốc mở mắt ra, mờ mịt mà đáng thương nhìn Hoắc Vân Thâm gần trong gang tấc.
Hoắc Vân Thâm suy sụp ôm lấy cô, tay giằng tấm chăn tạo ra những vết rách.
Anh há mồm, chậm chạp nói: “Cô ấy thế nào.”
Bác sĩ Hà không nhìn thấy biểu cảm của Hoắc tổng, chỉ nghe thấy giọng anh, ngoài khàn khàn thì cũng coi như tỉnh táo. Anh ta cẩn thận dùng từ: “Cái này…”
Hoắc Vân Thâm đột nhiên ngẩng đầu: “Nói!”
Bác sĩ Hà rùng mình, da đầu không khỏi tê dại.
Hoắc tổng nào có tỉnh táo, gân xanh bên Thái Dương bị kéo căng, hai mắt hiện rõ tụ máu, khoé môi không biết do cắn hay làm sao mà loang lổ màu đỏ ướt át. Đây rõ ràng là loại điên cuồng không kìm nén được, sắp phá xương cốt mà bộc phát ra ngoài.
Bác sĩ Hà đã tận mắt trải nghiệm anh phát tác một lần, biết rõ nó khủng bố đến mức nào.
Nhưng anh ta không thể không nói thật: “Không tốt.”
“Lần trước khi đến đây, tôi đã chẩn bệnh rất rõ ràng,” Bác sĩ Hà thành thật nói, “tình trạng của Vân tiểu thư như đi trên băng mỏng. Thần kinh của cô ấy vô cùng yếu ớt, không chịu nổi kích thích. Cho nên tôi mới bảo cậu không thể nói thẳng rằng ký ức của cô ấy bị bóp méo.”
“Sau khi cô ấy gặp lại cậu, tiếp xúc ngày càng gia tăng, tầng ký ức chân thực sâu trong tâm trí cô ấy chắc chắn cũng chịu xúc động. Dù không nhớ ra điều gì, cô ấy cũng sẽ đau đầu, khó chịu, so với trước đây đã chịu thêm gánh nặng rồi.”
“Trong trạng thái này, sử dụng thuốc lần nữa để cưỡng ép củng cố ký ức giả dối, vốn dĩ đã rất nguy hiểm, chưa kể…”
Bác sĩ Hà thở dài: “Chưa kể uống thuốc quá liều gần như gấp đôi. Người dùng thuốc hoặc cố tình, hoặc hoàn toàn không hiểu tác dụng của thuốc. Uống hết thế này, người có thể chất yếu không thể chống cự nổi, sống chết mặc bay.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng kịch liệt, trong miệng có mùi máu tanh: “Nói kết quả cho tôi.”
Bác sĩ Hà nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Vân Thâm, không đành lòng nói, nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng: “Trước mắt, triệu chứng bệnh coi như ổn định, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, khả năng cao sẽ tỉnh lại sau hôn mê…”
Tay Hoắc Vân Thâm run rẩy, nhẹ nhàng sờ gò má lạnh lẽo của Ngôn Khanh.
Bác sĩ Hà trầm giọng nói: “Nhưng tôi không thể đoán trước được phản ứng của cô ấy sau khi tỉnh lại.”
“… Có ý gì.”
“Lượng thuốc quá nhiều sẽ dẫn đến vô số khả năng. Trong thời gian cô ấy hôn mê, không ai biết đầu óc cô ấy sẽ xảy ra biến hóa như thế nào, có lẽ là tinh thần hỗn loạn, tạo thành tổn thương nghiêm trọng không thể cứu chữa, có lẽ lại mất ký ức một lần nữa, ngay cả việc gặp lại cậu sau đó cũng quên mất…”
Nói trắng ra là.
Có thể sẽ nổi điên, sẽ trở nên ngốc nghếch.
Cũng có thể lùi lại ký ức, trở lại điểm xuất phát không biết ở đâu.
Bác sĩ Hà không dám nói quá thẳng thắn, nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn hiểu.
Anh trầm mặc hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Đều là kết quả xấu, không có khả năng tốt, phải không?”
Bác sĩ Hà cúi đầu: “Hoắc tổng, tôi cần phải nói thật với cậu. Loại tổn thương như vậy đối với Vân tiểu thư, là cửa ải gian nan nhất. Muốn cô ấy tỉnh lại rất khó. Khả năng tốt không phải không có, mà nó quá nhỏ bé, chỉ có thể gửi hy vọng vào sức mạnh ý chí và tiềm thức của chính cô ấy, cùng với… tình cảm mà cô ấy dành cho cậu trong đoạn thời gian này.”
“Kết quả tốt nhất mà tôi dự tính, đó là sau khi mở mắt, cô ấy không bài xích cậu mà thôi…”
Hơn nữa, anh ta không dám ôm hy vọng.
Phòng khám bệnh lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ Hà ngồi yên lặng như chờ đợi Hoắc tổng đến xử lý, nhưng qua một lúc lâu, anh chỉ thấp giọng hỏi: “Tôi có thể đưa cô ấy về nhà không?”
“Có thể.” Bác sĩ Hà vội nói, “Nếu tối nay cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, sẽ rất khó khăn. Nhưng ngoài tiêm thuốc để ổn định thì không còn cách nào khác, về nhà sẽ tốt hơn một chút. Tôi sẽ đi cùng, tùy thời chờ lệnh.”
Hoắc Vân Thâm đứng thẳng, hai chân cứng đờ. Anh bế Ngôn Khanh lên, hôn hôn vành tai cô: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Mẫn Kính lái xe, nhìn Hoắc Vân Thâm rũ mi xuống từ kính chiếu hậu, cô gái nhỏ trong ngực anh khó chịu thở hổn hển. Cả dọc đường đi trong mũi anh ta đều là chua xót, còn về những thứ moi được ra từ Hạ Minh Cẩn, một chữ cũng chưa nói, bởi vì anh ta biết lúc này Thâm ca sẽ không nghe.
Xe cũng không chạy đến khu biệt thự, mà đi về nhà cũ tại Giang Bắc.
“Thâm ca…” Mẫn Kính nhắc nhở khi đến ngã rẽ, “Điều kiện ở biệt thự bên kia tốt hơn một chút.”
Hoắc Vân Thâm vén tóc Ngôn Khanh ra sau tai, lẳng lặng nói: “Biệt thự, nhảy cửa sổ nguy hiểm, nhà cũ tốt hơn.”
Mẫn Kính sửng sốt, một lát sau mới bừng tỉnh.
Thâm ca đã sẵn sàng bị Ngôn Khanh lãng quên một lần nữa quên. Anh sợ khi cô vừa tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, sẽ nhảy cửa sổ trốn thoát giống như lần trước.
Biệt thự cao, dưới cửa sổ có chướng ngại vật, không an toàn.
Nhà cũ… dễ chạy.
Hốc mắt Mẫn Kính nóng lên, mọi an ủi đều là vô ích, nghe theo lời Thâm ca, biết mình phải làm gì. Lúc đến nhà cũ, anh ta lập tức bố trí người canh gác dưới từng ô cửa sổ suốt 24 giờ.
Đèn trong nhà cũ ở Giang Bắc sáng lên.
Hoắc Vân Thâm quấn Ngôn Khanh thật ấm, ôm vào trong ngực rồi xuống xe: “Khanh Khanh, chúng ta về đến nhà rồi.”
Trong phòng ngủ, nơi cô và anh từng liều chết triền miên, cũng là nơi cô đẩy anh ra nói không quen biết, ở đây cô tặng anh quả cầu pha lê tượng trưng cho sự viên mãn, song cũng tự tay đánh vỡ nó ở đây.
Không quan trọng, miễn là Khanh Khanh còn sống, miễn là cô ở đó.
Điều gì anh cũng có thể chấp nhận.
Nửa đêm, cả người Ngôn Khanh sốt cao, mặt nóng tới mức đỏ bừng. Bác sĩ Hà từ phòng trống dưới tầng chạy lên kiểm tra, xác định đó là phản ứng của thuốc, đã dùng thuốc hạ sốt nhưng tác dụng không lớn, vẫn phải dựa vào chính bản thân cô. Sau đó anh ta mang đến không ít túi chườm đá, muốn chườm lạnh cho cô, nói có tác dụng.
Hoắc Vân Thâm đuổi hết mọi người ra, vặn khoá cửa phòng ngủ.
Túi chườm đá nhỏ, chỉ có thể đặt lên trán và ngực, các vị trí khác không vững, dễ mất tác dụng.
Hoắc Vân Thâm bỏ túi chườm đá đi, ném tất cả vào thùng rác, cởi quần áo đi vào phòng tắm thông với phòng ngủ, chỉnh nhiệt độ vòi hoa sen xuống mức thấp nhất, tự xối mình từ đầu đến chân, lau khô qua loa, mặc chút quần áo ít ỏi, rồi chui vào trong chăn, ôm chặt Ngôn Khanh vào lòng.
Trên người anh rất lạnh, tác dụng của nước lạnh có thể kéo dài khoảng năm phút.
Chờ đến khi nhiệt độ cơ thể ấm lên, anh lại lần nữa xuống giường hạ nhiệt, rồi quay lại tiếp tục ôm cô.
Ngôn Khanh bị thiêu đốt dày vò, tiếp xúc với cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông, theo bản năng cô rướn người lên, chủ động chui vào khuỷu tay anh, đầu vùi vào cổ anh, liều mạng dán sát vào anh.
Hoắc Vân Thâm dùng hết sức ôm lấy cô, giống như ôm lấy sinh mạng trong đêm cuối cùng của cuộc đời, mắt nhìn chằm chằm khoảng không mờ mịt.
Bàn tay anh run rẩy nhẹ nhàng an ủi trên sống lưng cô, môi tìm đến đôi mắt, chóp mũi, khoé môi cô, hôn từng chút không buông tha. Trong đêm dài đen tối không ai hay biết, nhiệt độ nóng bỏng và ướt át theo khoé mắt anh trượt xuống, vùi vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
“Khanh Khanh nhà mình, mãi mãi là công chúa nhỏ.” Hoắc Vân Thâm dán vào vành tai nóng đỏ bừng của cô, “Anh hiểu ý bác sĩ, anh ta muốn nói, có lẽ em sẽ điên, sẽ ngốc… Điên cũng không sao, anh điên cùng em, vốn dĩ anh không phải người bình thường. Ngốc cũng không sao, anh sẽ chăm sóc em, dỗ dành em, cả đời ở bên công chúa nhỏ của anh.”
“Nếu em quên anh…”
Anh im lặng cười: “Anh sẽ làm quen em một lần nữa. Lần này, anh sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, để em không chán ghét anh như vậy. Em cũng đừng trốn anh, cười với anh một cái, được không.”
“Chỉ cười một cái… anh sẽ không đau như vậy.”
Cô gái nhỏ nóng hổi trong lòng, ôm lấy anh không trả lời.
Nhưng trong tâm trí cô, có lẽ đang ăn mòn từng chút từng chút ký ức về anh.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, quấn chặt thân thể cô, lần đầu tiên trong ba năm dài đau khổ anh phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Trước kia ra ngoài làm việc kiếm tiền, anh mua cho Khanh Khanh một chiếc máy chiếu nhỏ làm quà, máy chiếu có thể chiếu video trên trần nhà trắng xoá. Đêm khuya yên tĩnh, cũng trên chiếc giường này, Khanh Khanh ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, vui vẻ chiếu phim.
Tên phim và tên diễn viên, anh đều không nhớ rõ, chỉ nhớ kỹ một đoạn trong đó.
Nữ chính mất đi ký ức ngoài ý muốn, đối diện với người yêu đã bên nhau mười mấy năm bằng ánh mắt lạnh lùng, xa lạ hỏi: “Anh là ai.”
Nhìn cảnh này, trái tim anh kịch liệt co rút như có điềm báo trước, xoay người đè cô lại, giả vờ hỏi một cách bình thường: “Liệu em có quên anh không.”
Khanh Khanh cười rất ngọt, bóp mặt anh: “Đương nhiên không rồi.”
Nhưng anh sợ hãi, dù thế nào cũng không áp chế được nỗi sợ hãi ập đến trong lòng anh lúc đó, nhưng anh không muốn bộc lộ ra ngoài, anh lo được lo mất cô sẽ ghét mình, anh kiềm chế mà gặng hỏi: “Nếu thì sao, nếu quên mất, thì anh phải làm sao.”
Khanh Khanh không cười anh, cũng không ngại anh phiền.
Cô hiểu rõ cảm xúc của anh từng chút một.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, ngón tay non mịn sờ vào khuôn mặt lạnh lẽo của anh, khẽ nói: “Vậy anh phải bắt em, nhốt em lại, để em nhìn thấy một mình anh mỗi ngày cho đến khi em nhớ ra anh mới thôi.”
Anh không thể ngăn cản trái tim mình rung động.
Ánh trăng đêm đó rất dịu dàng chiếu lên khuôn mặt cô, cô nhẹ nhàng nói: “Vân Thâm, nếu em quên anh, người sốt ruột nhất, thống khổ nhất, hy vọng nhớ lại nhất, là em đó.”
Là em đó.
Hoắc Vân Thâm khàn giọng, khoá chặt eo Ngôn Khanh: “Khanh Khanh, thật vất vả anh mới ăn được cơm, phần thưởng nắm tay còn chưa đổi đủ, em nói chờ buổi tối về nhà sẽ cho anh nắm tiếp.”
“Khanh Khanh… xin em…”
Anh đã từng bắt, từng trói, từng nhốt, nhưng giờ anh đều nhịn hết, từng chút từng chút trở nên dịu dàng hơn.
Cho nên xin em… lần này đừng quên anh.
Sáng hôm sau, cơn sốt của Ngôn Khanh giảm xuống, hô hấp cũng dần dần bình ổn.
Bác sĩ Hà kiểm tra xong, gật đầu nói: “Thời kỳ đỉnh cao của tác dụng thuốc đã qua, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, có lẽ mấy giờ nữa sẽ tỉnh.”
Hoắc Vân Thâm ở bên cạnh giường, dém góc chăn cho cô, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
“Hoắc tổng, cậu không ở bên trong à?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Nếu cô ấy tỉnh lại mà không biết tôi, cô ấy sẽ sợ.”
Bác sĩ Hà yên lặng, khó chịu không cách nào an ủi, thấy trên mặt anh không còn sắc máu, lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Hoắc Vân Thâm không nói gì, ngồi trên ghế canh giữ ngoài cửa, nhưng lại ngồi không yên, anh không muốn mình sụp đổ, gọi Mẫn Kính chuyển một cái giường đơn đến đặt ở cửa phòng ngủ, rồi tựa vào cửa nghe động tĩnh phía trong.
Anh đang đợi Khanh Khanh tuyên án.
...
Ngôn Khanh như ngã xuống biển sâu không đáy, vẫn luôn chìm xuống, cô giãy giụa vì ngạt thở. Mỗi giây mỗi phút, nước biển xâm nhập vào thân thể cô, tra tấn từng dây thần kinh của cô, ngâm cô đến sưng tấy, song vẫn dây dưa rối loạn một chỗ.
Cả người cô nóng như thiêu đốt, đau muốn chết, chỉ muốn chìm đến cùng cho xong hết mọi chuyện.
Nhưng có một bóng người, mang theo cái lạnh thấu xương, xuyên qua biển sâu như một tia sáng, liều mạng ôm cô không buông.
Nhiệt độ của anh như sinh ra đã thuộc về cô, an ủi cô không ngừng. Tấm lưới sắp nổ tung trong tâm trí cô đã được cái lạnh xoa dịu, vuốt ve trơn tru, cũng chạm đến phần tối nhất trong đáy lòng cô, những tình cảm mãnh liệt bị miệng hố phong kín.
Cô không biết loại tình cảm ấy là gì, nhưng cô biết, nó nên được trao cho anh.
Là cô mắc nợ, nó đã khắc sâu vào trong xương tuỷ cô.
Ngôn Khanh ướt đẫm mồ hôi, vặn mình thành một nhúm ở trong chăn, cắn răng đè lại đầu, đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng rất sáng, là ban ngày.
Cô mê mang nhìn vách tường.
Phía trên treo một tấm ảnh chung.
Người con gái giống cô, người con trai… giống anh.
Anh…
Ngôn Khanh cảm thấy buồn nôn, che miệng lại, trước mắt có vô số hình ảnh xếp chồng lên nhau, tựa như không chịu thất bại, giống như có con dao khoét lấy huyệt Thái Dương của cô.
Cô không muốn…
Không muốn mất đi!
Một lần đã đủ rồi!
Tay Ngôn Khanh nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ chống cự, từ trên giường ngồi dậy.
Cô ngẩng đầu chớp mắt, những thứ ồn ào náo động quấy nhiễu lại rút đi như thủy triều.
Chỉ còn sự yên lặng, và cả…
Muốn khóc một cách khó hiểu, như thể miệng hố không thể chạm tới đang dần dần nới lỏng, một cảm xúc khó cưỡng nào đó đang trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim và tâm trí, vội vàng mà mong ngóng được giải thoát cho một người.
Ngôn Khanh ngẩn ngơ ngồi đó, cố sức nghĩ, một người.
Nửa phút sau.
Hình như cô nhớ ra là ai rồi!
Sống lưng Ngôn Khanh bỗng thẳng tắp, nhìn xung quanh một vòng, trông rất quen! Cô từng bị trói cà vạt ở đây, còn nhảy qua cửa sổ nữa! Đây là nhà cũ của Hoắc tổng!
Hình như tối hôm qua cô uống say trong bữa tiệc mừng, vì say nên bị Hoắc tổng đưa đến đây? Cô không có sức phản kháng, vậy mà Hoắc tổng lại ngoan ngoãn thả cô đi ngủ, hoàn toàn không động tay động chân.
Ngoan thật! Phải khen thưởng!
Cô còn nói sẽ ăn cơm với anh, nắm tay anh, kết quả đều nuốt lời.
Rốt cuộc ekip chương trình mua loại rượu hỏng gì không biết, di chứng quá lớn!
Ngôn Khanh luống cuống tay chân xuống giường, nhiệt tình sôi trào trong lòng đến chính bản thân cô cũng không rõ.
Cô vội vàng lê dép lê chạy ra cửa, vừa mới kéo cửa đã thấy người đàn ông đang canh giữ bên ngoài.
Buổi trưa ánh nắng chói chang, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng khách, nhưng không có một tia nào lạc xuống người anh.
Thân hình cao lớn hơi cuộn tròn trên chiếc giường đơn, hàng mi dài che đi bóng đen dưới mắt.
Tim Ngôn Khanh co rút đau đớn.
Cô bước đến bên mép giường rồi ngồi xổm xuống, sờ bàn tay lạnh băng của anh, khẽ gọi: “Thâm Thâm.”
Yết hầu Hoắc Vân Thâm lăn lăn.
Anh cố nuốt vài lần trước khi bị tuyên án, chậm rãi mở mắt ra.
Ngôn Khanh được tắm trong ánh mặt trời, cả người gần như trong suốt, cô nghiêng người tới gần, đầu ngón tay mềm mại đụng vào khoé mắt anh, dịu dàng nói: “Thâm Thâm, em ở đây, sao anh lại khóc.”