Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Edit: Flanty
Văn phòng lớn đến trống trải, giọng nói của cô gái khuấy động bầu không khí lạnh lẽo, ngưng tụ khiến lòng người ấm áp ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm đứng im không nhúc nhích, năm ngón tay hơi lạnh bao lấy mu bàn tay cô, biết rõ còn cố hỏi: “Tặng quà cho ‘anh’, ‘anh’ là ai?”
Chóp mũi Ngôn Khanh cọ xát trên lưng anh hai cái, ngoan ngoãn trả lời: “Là anh, Hoắc Vân Thâm.”
Chồng chịu uất ức, hỏi như vậy ý là, hy vọng cô nói dễ nghe hơn một chút để dỗ dành…
Cô ấp ủ, chuẩn bị sẵn một chuỗi dài những lời âu yếm tri kỷ dịu dàng, nhưng vừa đến bên miệng, Hoắc Vân Thâm chợt xoay người, đảo khách thành chủ, kéo hai bàn tay đang che mắt anh xuống, vòng quanh hông mình, rồi cúi người ôm cô vào trong ngực.
Ngôn Khanh va phải lồng ngực chấn động của anh, chìm vào trong hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
Lại là cái loại hận không thể cắt đứt người rồi nắm chặt trong tay. Trước đây cô cảm thấy hoảng sợ, vậy mà bắt đầu từ khi nào… cô lại có một cảm giác vững vàng khó tả, dường như chỉ yêu cầu mãnh liệt của anh mới khiến cô thấy đủ an toàn.
Lỗ tai cô nóng lên.
Xem ra… so với ngôn ngữ an ủi, chồng cô càng thích tiếp xúc thân thể hơn.
Ngôn Khanh không kìm nén được mà buộc chặt cánh tay, cố gắng ôm lại anh, giọng thì thào như muỗi: “Thâm Thâm, thật xin lỗi, hôm nay em mới biết chuyện trên Weibo…”
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, khàn khàn đáp lời, nhất thời cũng không nói thêm gì nữa.
Tách khỏi cô mấy ngày, không có lúc nào anh không nhớ tới câu nói “Phu nhân thích cậu” của bác sĩ Hà đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Phải chăng sự yêu thích Khanh Khanh dành cho anh chỉ là một chút thiện chí mà thôi, có lẽ còn không bằng cô đối xử với các cô gái khác trong chương trình, càng miễn bàn đến Tô Lê – người cô coi là thần tượng, còn hơn anh rất rất nhiều.
Anh không phải là độc nhất vô nhị của Khanh Khanh, cô thích rất nhiều người, mà anh ở trong đó chẳng đáng là gì.
Suy nghĩ cực đoan không ngừng tra tấn anh, anh không dám đến nơi ở của chương trình, không dám tự tiện gặp mặt cô, sợ chẳng may trong tình huống bệnh tật hành hạ, anh sẽ phát điên, rồi đánh mất tình cảm duy nhất Khanh Khanh dành cho mình.
Lòng anh tràn đầy thô bạo, muốn những người xung quanh cô đều biến mất hết.
Nhưng vẫn còn một tia hi vọng hèn mọn, có lẽ Khanh Khanh sẽ đến tìm anh, nói với anh… anh quan trọng hơn những người khác.
Ngôn Khanh sờ vào cơ bắp căng cứng của người đàn ông, như cảm nhận được điều gì đó, sau khi đoán được anh đang suy nghĩ gì, cô ngẩng mặt thành thật nói: “Em không cố ý cãi nhau với anh, cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Tô Lê, đêm đó cho rằng anh cố tình gây chuyện, tức giận, nên mới nói giúp anh ta… không ngờ anh lại…”
“Lại cái gì.”
Ngôn Khanh chớp chớp mắt, thận trọng chọn lựa một từ: “Ăn dấm phải không?”
Hoắc Vân Thâm xoay cái đầu nhỏ tròn xoe của cô qua chỗ khác, không cho cô nhìn biểu cảm của mình, im lặng hồi lâu, anh mới trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Ngôn Khanh vừa đau lòng vừa muốn cười.
Phương thức ghen tuông của Hoắc tổng thật đáng yêu, mạnh miệng không nói thẳng, song lại chạy đến dưới toà nhà của cô, cách điện thoại mà bôi đen đối phương, bị phản bác liền tức giận muốn chết, rồi lại tự mình buồn bực giận dỗi.
Khóe miệng cô cong lên, đang muốn chọc ngực anh làm càn hai câu, bụng nhỏ đột nhiên vang lên tiếng ùng ục không đúng lúc.
Ngôn Khanh choáng váng.
Có cần phải mất mặt như vậy không!
Xác thật là buổi tối cô không ăn cơm, nhưng cũng không thể kêu đói trong lòng người khác như thế chứ!
Ngôn Khanh nhăn mặt che lại chỗ đang kêu to, cố gắng che giấu, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của người ông truyền xuống từ đỉnh đầu. Một tay anh ôm cô, một tay ấn dãy số nội tuyến, đọc tên mấy món cô thích ăn.
Được rồi được rồi,
mất mặt đến cả nhà bà ngoại[1].
[1] Nhà bà ngoại thường ở một nơi khá xa. Ý muốn nói: bẽ mặt, xấu hổ khiến rất nhiều người biết đến, truyền tới tận nhà bà ngoại.
Ngôn Khanh sống không còn gì luyến tiếc mà co quắp một chỗ, hình tượng cô vợ nhỏ tiên nữ hoàn toàn bị huỷ hoại, ủ rũ nói: “Em không đói, thật đấy.”
Hoắc Vân Thâm xoa vành tai đỏ bừng của cô: “Anh đói, hôm nay còn chưa ăn, ăn cùng anh nhé?”
… Cùng cùng cùng, có thể không cùng sao.
Lại không ăn cơm, thật giống cậu bạn nhỏ, không làm người khác bớt lo.
Nếu chọc tức anh một lần, thì anh sẽ có rất nhiều cách khiến cô phải hối hận.
Tay Ngôn Khanh vuốt áo sơmi lụa của Hoắc tổng, nhớ đến mực đích chính cô tới đây, hơi thẹn thùng chỉ ra phía sau: “Em mang quà Giáng Sinh cho anh, là… là áo len em tự đan. Em đan theo cảm giác, không đảm bảo anh mặc vừa, sợi len cũng không phải tốt nhất, anh đừng…”
Hai chữ “ghét bỏ” không có cơ hội nói ra, lồng ngực Hoắc Vân Thâm rõ ràng phập phồng nhanh hơn, nghiêm giọng hỏi: “Đưa cho ai nữa?”
Ngôn Khanh mờ mịt: “Chỉ có anh mà, một cái áo thế này em đan mất mấy buổi tối, thêm cái nữa thì em cũng không cần mạng nhỏ luôn!”
Cô lẩm bẩm: “Em làm cho người khác đồ trang trí nhỏ, cho bớt việc, cái này của anh khó hơn, anh nhìn xem có thích không, không thích thì lén để dưới đáy hòm, không cho nói ra.”
Trong con ngươi đen láy của Hoắc Vân Thâm tràn ra ánh sáng, sải bước nhanh qua đó nhặt túi lên, nâng niu cái áo len được gấp gọn gàng.
Màu xám đậm, rất mềm, là kích cỡ của anh.
Cô đan từng đường kim mũi chỉ vì anh, còn có cả hơi ấm của cô để lại.
Ngôn Khanh nhảy nhẹ đến bên anh, chế nhạo: “Có phải Hoắc tiên sinh lặng lẽ hâm mộ người khác có đồ trang trí nhỏ không? Giờ không cần nữa rồi, đây mới là cái em muốn cho anh.”
Môi cô rất đỏ, đôi mắt trong veo như được rửa bằng nước, cô vô thức trêu chọc hệt như thời còn là học sinh.
Hoắc Vân Thâm nắm chặt áo len, đáp lại cô một câu “Không hâm mộ”, mắt sáng quắc bước về phía cô.
Tính xâm lược của người đàn ông lặng lẽ tăng lên, cô lùi về sau theo phản xạ, lại bị cái bàn làm việc to rộng của anh cản trở đường đi. Cô cảm giác được nguy hiểm, muốn chuồn sang bên cạnh, anh duỗi cánh tay cản lại, một tay ôm chặt eo cô, rồi nâng cô lên trên bàn.
Ngôn Khanh ngồi trên mép bàn, như trở về buổi sáng hôm ấy bị anh hôn sâu, đỏ mặt quay đi, Hoắc Vân Thâm cúi xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Vì sao đan áo len cho anh.”
Miệng cô cứng ngắc: “… Không có nguyên nhân, nếu anh không muốn, vậy trả lại cho em.”
Anh cắn chặt răng: “Có thích Tô Lê không?”
Ngôn Khanh không đành lòng chọc giận anh nữa, rũ mắt nói thật: “Vốn dĩ cũng không thích, trước kia thấy giọng anh ta không tệ nên mới coi anh ta là thần tượng rồi chú ý một khoảng thời gian, đã sớm thoát fans. Bây giờ chỉ là quan hệ bình thường của thí sinh và huấn luyện viên thôi, CP gì đó, cư dân mạng ăn dưa tùy tiện ghép CP, tại sao phải để ý.”
“Còn anh thì sao?”
Trong lòng Ngôn Khanh nhảy dựng.
“Ở trước mặt anh, em bênh vực anh ta.”
Ngôn Khanh vừa nghe đã xù lông, thốt ra: “Anh ta làm sao có thể so với anh!”
Hơi thở Hoắc Vân Thâm càng lúc càng nặng: “Cho nên, đối với em mà nói, anh là gì?”
Ngôn Khanh hoàn toàn bị bao phủ trong không gian nhỏ bé anh tạo ra, nhịp tim mất cân bằng triệt để, loạn thành một đống.
Anh là gì, cô không có dũng khí đi tìm tòi nghiên cứu đáp án.
“Em…” Cô tránh tầm mắt, “Em nên về…”
Lời còn chưa dứt, ngoài hành lang truyền đến tiếng xe đẩy đưa thức ăn, vài giây sau cửa bị gõ vang. Ngôn Khanh sợ bị người thấy khác nhìn thấy tình cảnh này, muốn nhảy xuống bàn.
Hoắc Vân Thâm còn phản ứng nhanh hơn cô, cũng không có vẻ gì là giả, ngón tay cực kỳ tự nhiên mà “không cẩn thận” móc vào ly cà phê bên cạnh, hơn phân nửa chất lỏng sẫm màu trong cái ly ấm áp vẩy hết vào người Ngôn Khanh.
Áo choàng khoác ngoài, chân váy sáng màu và cả tất dưới váy, không một cái nào may mắn thoát khỏi, đều ướt đẫm.
Tiếng đập cửa vang liên tục, Hoắc Vân Thâm quyết đoán bế ngang cô từ trên mặt bàn, đưa vào cô phòng nghỉ ngơi trong văn phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, nghiêm trang nói: “Ngoan, trong tủ có quần áo, tự mình thay đi, bên ngoài có anh giải quyết, chờ anh quay lại, giúp anh thử áo len.”
Sau đó cửa phòng nghỉ được đóng lại, cả người Ngôn Khanh ẩm ướt ngồi trên giường Hoắc tổng, cô nghiêm túc nghi ngờ là do anh cố ý.
Nhưng bất hạnh không có chứng cứ! Ngôn Khanh mau chóng nghĩ thông suốt, có chứng cứ thì thế nào, dù sao cũng không thể đấu tranh với nhà tư bản cố ý.
Cà phê vừa giội lên người rất ấm, giờ mới lạnh, lạnh đến khó chịu, Ngôn Khanh cởi áo khoác trước, rồi chạy tới kéo cửa tủ quần áo, phát sầu trước cái tủ toàn trang phục nam đen trắng xám.
Cái này gọi là… có quần áo, tự mình thay?
Ngôn Khanh lật qua lật lại, không có bộ nào cô mặc được, nhưng lại vô tình bị một bọc túi giấu sâu trong tủ hấp dẫn sự chú ý, miệng túi mở rộng, bên trong…
Là những món đồ trang trí nhỏ cô tặng ra ngoài?!
Ngôn Khanh quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhớ tới lời Âu Dương từng nói, hai ngày này có người đang lén lút thu lại với giá cao, cứ tưởng fans muốn mua, kết quả là anh, vậy mà vừa rồi người này còn mang vẻ mặt bình tĩnh nói “Không hâm mộ”.
Khẩu thị tâm phi, sao mà —
đáng yêu thế.
Ngôn Khanh cười thành tiếng, trong lúc túm bọc túi ra, cô vô tình thấy một cái hộp gỗ đàn hương được đặt ở một góc, rất tinh xảo, như thể cất chứa những vật phẩm có giá trị, giờ phút này cái nắp hộp rơi xuống, lộ ra một đống giấy dài dài ngắn ngắn đã ố vàng ở bên trong.
Tờ trên cùng, là bút tích của thiếu nữ:
“Sau giờ học đừng ra ngoài đánh nhau nữa, em mang cơm tối cho anh.”
Ngôn Khanh hơi giật mình, không nhịn được mà nhặt lên xem.
Đều là những lời nhắn nhủ vụn vặn như thế này, thỉnh thoảng còn vẽ một số biểu cảm nhỏ nghịch ngợm, tràn nhập sự quan tâm mềm mại nhất.
“Trên lưng anh lại bị thương, cẩn thận đừng để dính nước.”
“Thời tiết nóng quá, anh có muốn nước đá không, em đặt trên bàn anh rồi.”
“Anh đừng trốn học, nếu chỗ nào không biết, em có thể dạy anh.”
…
Ngôn Khanh ngồi xổm dưới đất, lật xem từng tờ từng tờ, mãi cho đến tờ cuối cùng, kích thước không lớn, cứng rắn, dính đầy nước mắt đã khô cạn.
Cô ấy viết:
“Em ra ngoài mua bữa sáng, sẽ quay về sớm, chờ em.”
Ngôn Khanh ôm đầu gối, trái tim như bị dây gai quấn chặt, đâm sâu vào da thịt.
Là Vân Khanh.
Là người yêu đích thực của Hoắc Vân Thâm.
Dù cô có bắt chước thế nào đi nữa cũng chỉ là đồ giả.
Ngôn Khanh muốn cất đi, nhưng ngón tay lại cứ nắm lấy tờ giấy cuối cùng này, luôn cảm thấy trong đầu có một sợi dây vô hình bị kích thích.
Cô nhìn kỹ nét chữ Vân Khanh, là chữ thư pháp đã từng luyện tập, rất đẹp, có phong cách riêng, khi viết luôn có một nét móc nhỏ không dễ nhận ra.
Buổi sáng ngày đó ở nhà cũ…
Ngôn Khanh ấn huyệt Thái Dương nghĩ, tờ giấy cô viết cũng thế này, mỗi nét phẩy, hình như cũng mơ hồ có một nét móc nhỏ.
Ở Canada cô thường viết tiếng Anh, vả lại lúc mới hồi phục tay cô hơi cứng, chữ Hán viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, sau này khôi phục, cũng chưa từng nghiêm túc cầm bút viết cái gì. Giờ nhớ lại, lại không nhớ nổi nét chữ của mình trông như thế nào.
Ngôn Khanh cũng không rõ cố chấp của mình bắt nguồn từ đâu, tìm giấy ghi chú và bút ở trên bàn đầu giường, nằm bò xuống viết lại câu đó một lần nữa.
Chữ viết thoải mái của cô và của thiếu nữ xinh đẹp nho nhã cũng không giống nhau lắm, nhưng…
Mỗi nét phẩy, đều mang theo nét móc nhỏ.
Ngôn Khanh đặt hai tờ giấy cạnh nhau, mê mang chống đầu, có phải cô chìm đắm quá sâu, xem xong nét chữ của Vân Khanh, nên vô thức bắt chước theo…
Nếu không… là trùng hợp ư?
Nhưng hai người khác nhau, sao có thể trùng lặp nhiều như vậy.
Bên ngoài văn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Hoắc Vân Thâm đang đi về hướng này. Ngôn Khanh vội vàng dọn dẹp đống giấy tờ, giả vờ không có việc gì ngoan ngoãn nghênh đón anh.
Hoắc Vân Thâm đẩy cửa ra, nhíu mày: “Sao không thay?”
Ngôn Khanh nghiêng đầu: “Đều là của anh…”
“Của anh là của em, có thể mặc áo sơmi,” Anh bước vào, một tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô, “ướt dễ bị cảm lạnh, chẳng may bị bệnh thì sao biểu diễn được, mà váy cũng có thể tẩy sạch.”
Ngôn Khanh cắn môi, tưởng tượng đến cảnh bản thân mặc áo sơmi của anh, như chiếc váy ngắn dài đến mông, trông thật nóng bỏng.
Cô bảo vệ cổ áo, rất có nguyên tắc: “Sẽ không cảm lạnh, chắc váy này không đắt lắm, không cần tẩy.”
Váy là anh chuẩn bị.
Hoắc Vân Thâm cười như không cười, có lý do hoàn hảo: “Đương nhiên không đắt, hơn mười vạn thôi.”
Ngôn Khanh trừng lớn mắt: “Bao nhiêu?!”
“Hơn mười vạn.” Hoắc tổng anh tuấn đứng dưới ánh đèn, giọng nói nhàn nhạt, “Nếu chưa vượt quá hai mươi phút, còn có thể phục hồi như cũ.”
Ngôn Khanh hít vào một hơi, vội vàng kéo áo sơmi và áo tắm dài trong tủ quần áo ra, chạy như bay vào buồng vệ sinh, nhanh chóng thay rồi ném cái váy cho chồng mình: “Mau tẩy mau tẩy! Hơn mười vạn tuyệt đối không thể bị huỷ trong tay em!”
Áo khoác, váy, tất dài đều bị đưa đi giặt, Ngôn Khanh trần trùng trục chỉ có thể mặc áo sơmi của Hoắc tổng, bên ngoài quấn một cái áo tắm dài đủ để quết đất.
Hình như…
Không đi được.
Nhưng trong phòng này, chỉ có một cái giường lớn.
Cô thò đầu ra, rũ đuôi mắt, đáng thương vô cùng hỏi: “Thâm Thâm, có thể phiền trợ lý Mẫn hoặc ai khác đi mua giúp em bộ quần áo được không, tùy tiện cái gì cũng được…”
Hoắc Vân Thâm gẩy gẩy chóp mũi trắng muốt của cô, dứt khoát trả lời: “Không thể.”
“Cũng không quá muộn, hẳn là vẫn còn cửa hàng buôn bán.”
Hoắc Vân Thâm làm sáng tỏ: “Đó không phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là,” Anh nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ cong, “gửi quần áo đi chỉ vì để giữ hươu con Giáng Sinh lại ngủ với anh.”
Văn phòng lớn đến trống trải, giọng nói của cô gái khuấy động bầu không khí lạnh lẽo, ngưng tụ khiến lòng người ấm áp ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm đứng im không nhúc nhích, năm ngón tay hơi lạnh bao lấy mu bàn tay cô, biết rõ còn cố hỏi: “Tặng quà cho ‘anh’, ‘anh’ là ai?”
Chóp mũi Ngôn Khanh cọ xát trên lưng anh hai cái, ngoan ngoãn trả lời: “Là anh, Hoắc Vân Thâm.”
Chồng chịu uất ức, hỏi như vậy ý là, hy vọng cô nói dễ nghe hơn một chút để dỗ dành…
Cô ấp ủ, chuẩn bị sẵn một chuỗi dài những lời âu yếm tri kỷ dịu dàng, nhưng vừa đến bên miệng, Hoắc Vân Thâm chợt xoay người, đảo khách thành chủ, kéo hai bàn tay đang che mắt anh xuống, vòng quanh hông mình, rồi cúi người ôm cô vào trong ngực.
Ngôn Khanh va phải lồng ngực chấn động của anh, chìm vào trong hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
Lại là cái loại hận không thể cắt đứt người rồi nắm chặt trong tay. Trước đây cô cảm thấy hoảng sợ, vậy mà bắt đầu từ khi nào… cô lại có một cảm giác vững vàng khó tả, dường như chỉ yêu cầu mãnh liệt của anh mới khiến cô thấy đủ an toàn.
Lỗ tai cô nóng lên.
Xem ra… so với ngôn ngữ an ủi, chồng cô càng thích tiếp xúc thân thể hơn.
Ngôn Khanh không kìm nén được mà buộc chặt cánh tay, cố gắng ôm lại anh, giọng thì thào như muỗi: “Thâm Thâm, thật xin lỗi, hôm nay em mới biết chuyện trên Weibo…”
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, khàn khàn đáp lời, nhất thời cũng không nói thêm gì nữa.
Tách khỏi cô mấy ngày, không có lúc nào anh không nhớ tới câu nói “Phu nhân thích cậu” của bác sĩ Hà đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Phải chăng sự yêu thích Khanh Khanh dành cho anh chỉ là một chút thiện chí mà thôi, có lẽ còn không bằng cô đối xử với các cô gái khác trong chương trình, càng miễn bàn đến Tô Lê – người cô coi là thần tượng, còn hơn anh rất rất nhiều.
Anh không phải là độc nhất vô nhị của Khanh Khanh, cô thích rất nhiều người, mà anh ở trong đó chẳng đáng là gì.
Suy nghĩ cực đoan không ngừng tra tấn anh, anh không dám đến nơi ở của chương trình, không dám tự tiện gặp mặt cô, sợ chẳng may trong tình huống bệnh tật hành hạ, anh sẽ phát điên, rồi đánh mất tình cảm duy nhất Khanh Khanh dành cho mình.
Lòng anh tràn đầy thô bạo, muốn những người xung quanh cô đều biến mất hết.
Nhưng vẫn còn một tia hi vọng hèn mọn, có lẽ Khanh Khanh sẽ đến tìm anh, nói với anh… anh quan trọng hơn những người khác.
Ngôn Khanh sờ vào cơ bắp căng cứng của người đàn ông, như cảm nhận được điều gì đó, sau khi đoán được anh đang suy nghĩ gì, cô ngẩng mặt thành thật nói: “Em không cố ý cãi nhau với anh, cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Tô Lê, đêm đó cho rằng anh cố tình gây chuyện, tức giận, nên mới nói giúp anh ta… không ngờ anh lại…”
“Lại cái gì.”
Ngôn Khanh chớp chớp mắt, thận trọng chọn lựa một từ: “Ăn dấm phải không?”
Hoắc Vân Thâm xoay cái đầu nhỏ tròn xoe của cô qua chỗ khác, không cho cô nhìn biểu cảm của mình, im lặng hồi lâu, anh mới trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Ngôn Khanh vừa đau lòng vừa muốn cười.
Phương thức ghen tuông của Hoắc tổng thật đáng yêu, mạnh miệng không nói thẳng, song lại chạy đến dưới toà nhà của cô, cách điện thoại mà bôi đen đối phương, bị phản bác liền tức giận muốn chết, rồi lại tự mình buồn bực giận dỗi.
Khóe miệng cô cong lên, đang muốn chọc ngực anh làm càn hai câu, bụng nhỏ đột nhiên vang lên tiếng ùng ục không đúng lúc.
Ngôn Khanh choáng váng.
Có cần phải mất mặt như vậy không!
Xác thật là buổi tối cô không ăn cơm, nhưng cũng không thể kêu đói trong lòng người khác như thế chứ!
Ngôn Khanh nhăn mặt che lại chỗ đang kêu to, cố gắng che giấu, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của người ông truyền xuống từ đỉnh đầu. Một tay anh ôm cô, một tay ấn dãy số nội tuyến, đọc tên mấy món cô thích ăn.
Được rồi được rồi,
mất mặt đến cả nhà bà ngoại[1].
[1] Nhà bà ngoại thường ở một nơi khá xa. Ý muốn nói: bẽ mặt, xấu hổ khiến rất nhiều người biết đến, truyền tới tận nhà bà ngoại.
Ngôn Khanh sống không còn gì luyến tiếc mà co quắp một chỗ, hình tượng cô vợ nhỏ tiên nữ hoàn toàn bị huỷ hoại, ủ rũ nói: “Em không đói, thật đấy.”
Hoắc Vân Thâm xoa vành tai đỏ bừng của cô: “Anh đói, hôm nay còn chưa ăn, ăn cùng anh nhé?”
… Cùng cùng cùng, có thể không cùng sao.
Lại không ăn cơm, thật giống cậu bạn nhỏ, không làm người khác bớt lo.
Nếu chọc tức anh một lần, thì anh sẽ có rất nhiều cách khiến cô phải hối hận.
Tay Ngôn Khanh vuốt áo sơmi lụa của Hoắc tổng, nhớ đến mực đích chính cô tới đây, hơi thẹn thùng chỉ ra phía sau: “Em mang quà Giáng Sinh cho anh, là… là áo len em tự đan. Em đan theo cảm giác, không đảm bảo anh mặc vừa, sợi len cũng không phải tốt nhất, anh đừng…”
Hai chữ “ghét bỏ” không có cơ hội nói ra, lồng ngực Hoắc Vân Thâm rõ ràng phập phồng nhanh hơn, nghiêm giọng hỏi: “Đưa cho ai nữa?”
Ngôn Khanh mờ mịt: “Chỉ có anh mà, một cái áo thế này em đan mất mấy buổi tối, thêm cái nữa thì em cũng không cần mạng nhỏ luôn!”
Cô lẩm bẩm: “Em làm cho người khác đồ trang trí nhỏ, cho bớt việc, cái này của anh khó hơn, anh nhìn xem có thích không, không thích thì lén để dưới đáy hòm, không cho nói ra.”
Trong con ngươi đen láy của Hoắc Vân Thâm tràn ra ánh sáng, sải bước nhanh qua đó nhặt túi lên, nâng niu cái áo len được gấp gọn gàng.
Màu xám đậm, rất mềm, là kích cỡ của anh.
Cô đan từng đường kim mũi chỉ vì anh, còn có cả hơi ấm của cô để lại.
Ngôn Khanh nhảy nhẹ đến bên anh, chế nhạo: “Có phải Hoắc tiên sinh lặng lẽ hâm mộ người khác có đồ trang trí nhỏ không? Giờ không cần nữa rồi, đây mới là cái em muốn cho anh.”
Môi cô rất đỏ, đôi mắt trong veo như được rửa bằng nước, cô vô thức trêu chọc hệt như thời còn là học sinh.
Hoắc Vân Thâm nắm chặt áo len, đáp lại cô một câu “Không hâm mộ”, mắt sáng quắc bước về phía cô.
Tính xâm lược của người đàn ông lặng lẽ tăng lên, cô lùi về sau theo phản xạ, lại bị cái bàn làm việc to rộng của anh cản trở đường đi. Cô cảm giác được nguy hiểm, muốn chuồn sang bên cạnh, anh duỗi cánh tay cản lại, một tay ôm chặt eo cô, rồi nâng cô lên trên bàn.
Ngôn Khanh ngồi trên mép bàn, như trở về buổi sáng hôm ấy bị anh hôn sâu, đỏ mặt quay đi, Hoắc Vân Thâm cúi xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Vì sao đan áo len cho anh.”
Miệng cô cứng ngắc: “… Không có nguyên nhân, nếu anh không muốn, vậy trả lại cho em.”
Anh cắn chặt răng: “Có thích Tô Lê không?”
Ngôn Khanh không đành lòng chọc giận anh nữa, rũ mắt nói thật: “Vốn dĩ cũng không thích, trước kia thấy giọng anh ta không tệ nên mới coi anh ta là thần tượng rồi chú ý một khoảng thời gian, đã sớm thoát fans. Bây giờ chỉ là quan hệ bình thường của thí sinh và huấn luyện viên thôi, CP gì đó, cư dân mạng ăn dưa tùy tiện ghép CP, tại sao phải để ý.”
“Còn anh thì sao?”
Trong lòng Ngôn Khanh nhảy dựng.
“Ở trước mặt anh, em bênh vực anh ta.”
Ngôn Khanh vừa nghe đã xù lông, thốt ra: “Anh ta làm sao có thể so với anh!”
Hơi thở Hoắc Vân Thâm càng lúc càng nặng: “Cho nên, đối với em mà nói, anh là gì?”
Ngôn Khanh hoàn toàn bị bao phủ trong không gian nhỏ bé anh tạo ra, nhịp tim mất cân bằng triệt để, loạn thành một đống.
Anh là gì, cô không có dũng khí đi tìm tòi nghiên cứu đáp án.
“Em…” Cô tránh tầm mắt, “Em nên về…”
Lời còn chưa dứt, ngoài hành lang truyền đến tiếng xe đẩy đưa thức ăn, vài giây sau cửa bị gõ vang. Ngôn Khanh sợ bị người thấy khác nhìn thấy tình cảnh này, muốn nhảy xuống bàn.
Hoắc Vân Thâm còn phản ứng nhanh hơn cô, cũng không có vẻ gì là giả, ngón tay cực kỳ tự nhiên mà “không cẩn thận” móc vào ly cà phê bên cạnh, hơn phân nửa chất lỏng sẫm màu trong cái ly ấm áp vẩy hết vào người Ngôn Khanh.
Áo choàng khoác ngoài, chân váy sáng màu và cả tất dưới váy, không một cái nào may mắn thoát khỏi, đều ướt đẫm.
Tiếng đập cửa vang liên tục, Hoắc Vân Thâm quyết đoán bế ngang cô từ trên mặt bàn, đưa vào cô phòng nghỉ ngơi trong văn phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, nghiêm trang nói: “Ngoan, trong tủ có quần áo, tự mình thay đi, bên ngoài có anh giải quyết, chờ anh quay lại, giúp anh thử áo len.”
Sau đó cửa phòng nghỉ được đóng lại, cả người Ngôn Khanh ẩm ướt ngồi trên giường Hoắc tổng, cô nghiêm túc nghi ngờ là do anh cố ý.
Nhưng bất hạnh không có chứng cứ! Ngôn Khanh mau chóng nghĩ thông suốt, có chứng cứ thì thế nào, dù sao cũng không thể đấu tranh với nhà tư bản cố ý.
Cà phê vừa giội lên người rất ấm, giờ mới lạnh, lạnh đến khó chịu, Ngôn Khanh cởi áo khoác trước, rồi chạy tới kéo cửa tủ quần áo, phát sầu trước cái tủ toàn trang phục nam đen trắng xám.
Cái này gọi là… có quần áo, tự mình thay?
Ngôn Khanh lật qua lật lại, không có bộ nào cô mặc được, nhưng lại vô tình bị một bọc túi giấu sâu trong tủ hấp dẫn sự chú ý, miệng túi mở rộng, bên trong…
Là những món đồ trang trí nhỏ cô tặng ra ngoài?!
Ngôn Khanh quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhớ tới lời Âu Dương từng nói, hai ngày này có người đang lén lút thu lại với giá cao, cứ tưởng fans muốn mua, kết quả là anh, vậy mà vừa rồi người này còn mang vẻ mặt bình tĩnh nói “Không hâm mộ”.
Khẩu thị tâm phi, sao mà —
đáng yêu thế.
Ngôn Khanh cười thành tiếng, trong lúc túm bọc túi ra, cô vô tình thấy một cái hộp gỗ đàn hương được đặt ở một góc, rất tinh xảo, như thể cất chứa những vật phẩm có giá trị, giờ phút này cái nắp hộp rơi xuống, lộ ra một đống giấy dài dài ngắn ngắn đã ố vàng ở bên trong.
Tờ trên cùng, là bút tích của thiếu nữ:
“Sau giờ học đừng ra ngoài đánh nhau nữa, em mang cơm tối cho anh.”
Ngôn Khanh hơi giật mình, không nhịn được mà nhặt lên xem.
Đều là những lời nhắn nhủ vụn vặn như thế này, thỉnh thoảng còn vẽ một số biểu cảm nhỏ nghịch ngợm, tràn nhập sự quan tâm mềm mại nhất.
“Trên lưng anh lại bị thương, cẩn thận đừng để dính nước.”
“Thời tiết nóng quá, anh có muốn nước đá không, em đặt trên bàn anh rồi.”
“Anh đừng trốn học, nếu chỗ nào không biết, em có thể dạy anh.”
…
Ngôn Khanh ngồi xổm dưới đất, lật xem từng tờ từng tờ, mãi cho đến tờ cuối cùng, kích thước không lớn, cứng rắn, dính đầy nước mắt đã khô cạn.
Cô ấy viết:
“Em ra ngoài mua bữa sáng, sẽ quay về sớm, chờ em.”
Ngôn Khanh ôm đầu gối, trái tim như bị dây gai quấn chặt, đâm sâu vào da thịt.
Là Vân Khanh.
Là người yêu đích thực của Hoắc Vân Thâm.
Dù cô có bắt chước thế nào đi nữa cũng chỉ là đồ giả.
Ngôn Khanh muốn cất đi, nhưng ngón tay lại cứ nắm lấy tờ giấy cuối cùng này, luôn cảm thấy trong đầu có một sợi dây vô hình bị kích thích.
Cô nhìn kỹ nét chữ Vân Khanh, là chữ thư pháp đã từng luyện tập, rất đẹp, có phong cách riêng, khi viết luôn có một nét móc nhỏ không dễ nhận ra.
Buổi sáng ngày đó ở nhà cũ…
Ngôn Khanh ấn huyệt Thái Dương nghĩ, tờ giấy cô viết cũng thế này, mỗi nét phẩy, hình như cũng mơ hồ có một nét móc nhỏ.
Ở Canada cô thường viết tiếng Anh, vả lại lúc mới hồi phục tay cô hơi cứng, chữ Hán viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, sau này khôi phục, cũng chưa từng nghiêm túc cầm bút viết cái gì. Giờ nhớ lại, lại không nhớ nổi nét chữ của mình trông như thế nào.
Ngôn Khanh cũng không rõ cố chấp của mình bắt nguồn từ đâu, tìm giấy ghi chú và bút ở trên bàn đầu giường, nằm bò xuống viết lại câu đó một lần nữa.
Chữ viết thoải mái của cô và của thiếu nữ xinh đẹp nho nhã cũng không giống nhau lắm, nhưng…
Mỗi nét phẩy, đều mang theo nét móc nhỏ.
Ngôn Khanh đặt hai tờ giấy cạnh nhau, mê mang chống đầu, có phải cô chìm đắm quá sâu, xem xong nét chữ của Vân Khanh, nên vô thức bắt chước theo…
Nếu không… là trùng hợp ư?
Nhưng hai người khác nhau, sao có thể trùng lặp nhiều như vậy.
Bên ngoài văn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Hoắc Vân Thâm đang đi về hướng này. Ngôn Khanh vội vàng dọn dẹp đống giấy tờ, giả vờ không có việc gì ngoan ngoãn nghênh đón anh.
Hoắc Vân Thâm đẩy cửa ra, nhíu mày: “Sao không thay?”
Ngôn Khanh nghiêng đầu: “Đều là của anh…”
“Của anh là của em, có thể mặc áo sơmi,” Anh bước vào, một tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô, “ướt dễ bị cảm lạnh, chẳng may bị bệnh thì sao biểu diễn được, mà váy cũng có thể tẩy sạch.”
Ngôn Khanh cắn môi, tưởng tượng đến cảnh bản thân mặc áo sơmi của anh, như chiếc váy ngắn dài đến mông, trông thật nóng bỏng.
Cô bảo vệ cổ áo, rất có nguyên tắc: “Sẽ không cảm lạnh, chắc váy này không đắt lắm, không cần tẩy.”
Váy là anh chuẩn bị.
Hoắc Vân Thâm cười như không cười, có lý do hoàn hảo: “Đương nhiên không đắt, hơn mười vạn thôi.”
Ngôn Khanh trừng lớn mắt: “Bao nhiêu?!”
“Hơn mười vạn.” Hoắc tổng anh tuấn đứng dưới ánh đèn, giọng nói nhàn nhạt, “Nếu chưa vượt quá hai mươi phút, còn có thể phục hồi như cũ.”
Ngôn Khanh hít vào một hơi, vội vàng kéo áo sơmi và áo tắm dài trong tủ quần áo ra, chạy như bay vào buồng vệ sinh, nhanh chóng thay rồi ném cái váy cho chồng mình: “Mau tẩy mau tẩy! Hơn mười vạn tuyệt đối không thể bị huỷ trong tay em!”
Áo khoác, váy, tất dài đều bị đưa đi giặt, Ngôn Khanh trần trùng trục chỉ có thể mặc áo sơmi của Hoắc tổng, bên ngoài quấn một cái áo tắm dài đủ để quết đất.
Hình như…
Không đi được.
Nhưng trong phòng này, chỉ có một cái giường lớn.
Cô thò đầu ra, rũ đuôi mắt, đáng thương vô cùng hỏi: “Thâm Thâm, có thể phiền trợ lý Mẫn hoặc ai khác đi mua giúp em bộ quần áo được không, tùy tiện cái gì cũng được…”
Hoắc Vân Thâm gẩy gẩy chóp mũi trắng muốt của cô, dứt khoát trả lời: “Không thể.”
“Cũng không quá muộn, hẳn là vẫn còn cửa hàng buôn bán.”
Hoắc Vân Thâm làm sáng tỏ: “Đó không phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là,” Anh nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ cong, “gửi quần áo đi chỉ vì để giữ hươu con Giáng Sinh lại ngủ với anh.”