Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Add facebook mình để mình thêm động lực dịch truyện nha
Cả người quản gia đều toát mồ hôi lạnh.
Trên đường lớn dưới ánh nắng mặt trời chói chang, quản gia cúi gập người, dùng những câu ngắn gọn nhất để thuật lại những chuyện đã xảy ra, đầu tiên là việc Tần Mộc Ngữ trở về, đến việc cô bị cảnh sát bắt trong buổi đấu thầu, cuối cùng là việc nộp tiền bảo lãnh, bọn họ giống như là đứng ngoài quan sát những phong ba trong cuộc đời cô, những trận cuồng phong này thiếu chút nữa là cuốn theo bọn họ.
"Sau khi phát hiện người của chúng ta đã thu dọn hiện trường, khi đó cô ta hôn mê, không ai có thể biết được cô ta có biết thiếu gia đã tới hay không, lúc cảnh sát đến bệnh viện lấy khẩu cung người của chúng ta luôn quan sát kỹ lưỡng, cho đến khi xác định chắc chắn cô ta không khai ra chuyện gì liên quan đến thiếu gia thì mới rời đi. Mà hiện tại cũng giống vậy, năm đó người của chúng ta đã thu dọn hiện trường một cách sạch sẽ, sẽ không có ai nghi ngờ thiếu gia." Quản gia nói xong, ánh mắt thâm trầm lại trở về an tĩnh.
Ngự Kinh Đông hừ lạnh một tiếng.
"Nếu cô ta không trở về, ta sẽ không lo lắng việc Ngự Phong Trì chủ động nhắc lại chuyện năm đó, nhưng bây giờ? Các anh có thể cam đoan tiểu tử đó không tự mình lao đầu vào lửa? Ta đã bảo vệ nó suốt bốn năm, anh nghĩ rằng ta sẽ để tất cả sụp đổ trong gang tấc sao?" Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Ngự Kinh Đông vang lên, vuốt ve quải trượng, "Ta hỏi anh, đến bây giờ cô ta vẫn không chịu thừa nhận có đúng không?"
Quản gia nghẹ lời, cúi đầu nói: "Đúng ạ."
Cô vẫn không chịu thừa nhận.
Cho dù năm đó mọi chứng cứ đều hướng về cô, nhưng cô một mực phủ nhận, cho nên không có cách nào có thể kết tội cô. Ngự Kinh Đông im lặng nghe, khuôn mặt căng thẳng vô cùng, lúc trước ông chỉ cảm thấy cô gái này có chút quật cường, không hề ngờ rằng suốt bốn năm nay cô vẫn kiên định như vậy. Đúng thật là con gái của Tần Chiêu Vân...
Quản gia quan sát sắc mặt của Ngự Kinh Đông, mở miệng nói: "Lão gia, hiện tại cô ta đang bị đình chỉ công tác, thân phận cũng bị bại lộ, hơn nữa còn là bà mẹ đơn thân, e là cuộc sống sau này ở thành phố Z không thể yên ổn được."
Ai cũng vậy, chỉ vì một sự việc ầm ĩ, oan nghiệt, thì cuộc sống sẽ bị huỷ hoại.
Sắc mặt Ngự Kinh Đông lạnh đi, vuốt ve quải trượng đầu đau như muốn vỡ ra, ông tình nguyện dùng sự sống của người phụ nữ này và đứa con của cô ta, để đổi lấy sự bình an cho người thừa kế Ngự gia.
"Anh không cần nhắc ta, ta nhớ rõ lúc trước đã nói rằng sẽ giúp đỡ cô ta..." Ngự Kinh Đông trầm giọng nói chuyện, mày cũng nhíu lại, "Từ bây giờ, anh hãy cho người theo dõi hành tung của cô ta và đứa bé, chỉ cần có động tĩnh gì là phải lập tức đối phó. Tháng sau Phong Trì sẽ trở về, ta không mong phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đã rõ chưa?"
Quản gia cúi đầu, cung kính đáp: " Vâng, đã rõ thưa lão gia."
Hơi thở Ngự Kinh Đông chậm xuống, sắc mặt cũng dịu đi một chút, "Giúp ta báo cho Phong Trì, bảo nó buổi chiều gọi điện cho ta, ta có chuyện muốn dặn dò nó."
Quản gia gật đầu: "Tôi sẽ thông báo cho thiếu gia, sẽ không để cậu ấy lấy cớ thoái thác."
Qua nhiều năm, quản gia cũng có thể hiểu được phần nào tính cách của người đó, từ lúc còn là cậu thiếu niên cho đến khi trở thành một người đàn ông, cho tới tận bây giờ tính cách vẫn không thay đổi, cho dù ở Hà Lan suốt bốn năm, trải qua bao nhiêu thử thách, cũng không hề thay đổi dù là một chút.
Phía xa đang có cảnh sát giao thông đi đến.
Quản gia phân phó lái xe mau chóng rời đi.
**********************************
Cô đi phỏng vấn cho tới tận lúc xế chiều, nhưng vẫn khônh có công ty nào nhận cô.
Tần Mộc Ngữ đi ra khỏi toà nhà văn phòng, ôm đống hồ sơ trong tay, tập hồ hơ bị nghiền nát khiến bàn tay cô đau đớn, lúc này cô mới nhìn vào bàn tay, lông mi thật dài run nhè nhẹ, thấy trên tập hồ sơ còn lưu lại vết máu.
Đây nhất định là máu của người đàn ông đó.
Lông mi cô lại run nhè nhẹ, di dời ánh mắt, cố gắng khiến bản thân quên chuyện vừa mới xảy ra.
Đứng dưới ánh hoàng hôn, cô chưa bao giờ cảm thấy việc sinh tồn ở thành phố này lại khó khăn đến mức này, cô đã liều mạng làm việc suốt mấy năm, cực khổ lắm mới có được một chút hi vọng, cô nghĩ rằng có một số việc chỉ cần cố gắng là có thể có được, ví dụ như tiền tài hay tương lai, cô không sợ cuộc đời mình trở nên dơ bẩn đen tối, chỉ cần Tiểu Mặc có tiền đồ, tương lai là tốt rồi.
... Nhưng thực tại thì sao?
Cô đột nhiên thấy sợ, vô cùng sợ, bởi vì không một ai có thể bảo vệ cô mãi mãi, cho dù là Lam Tử Kỳ. Nếu có một ngày hắn không còn bên cạnh nữa, chỉ còn cô và Tiểu Mặc, cô mang trên lưng tội danh lớn như vậy, phải làm sao mới có thể sinh tồn đây? Bản thân cô thì không sao, nhưng Tiểu Mặc của cô thì nên làm gì đây?
Trong đầu lại hiện lên khoảnh khắc cô suýt bị đụng xe, trong tích tắc đó có một bàn tay kéo cô vào trong lồng ngực, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, bảo vệ cô chu toàn.
"..." Tần Mộc Ngữ cố gắng loại bỏ sự cảm động trong lòng, không cho phép bản thân tiếp tục có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà... anh ta vì sao lại xuất hiện ở đó?
Lông mi Tần Mộc Ngữ run rẩy, bây giờ mới phát hiện ra điều bất thường, cô theo bản năng nhìn xung quanh, có một loại cảm giác quỷ dị, giống như là cho dù cô có đi đâu cũng bị người khác theo dõi.
Di động trong túi rung lên.
Cô hạ tầm mắt, cầm điện thoại lên nghe, "Alo?"
"... Cho dù đã được bảo lãnh, nhưng vẫn không được, đúng không?" Một giống nói trầm thấp truyền đến.
Cái gì???
Tần Mộc Ngữ mở to mắt, lúc này mới rõ ràng người gọi tới là anh.
"Thượng Quan Hạo, anh..."
"Sự việc xảy ra hôm nay tôi đã hiểu rõ, tôi không muốn cướp cái gì của em... Cho nên em hãy cho tôi một cơ hội để giúp em, được không?" Giọng nói của hắn trầm thấp.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên sự khiếp sợ, lại chậm rãi trở về sự tĩnh lặng, cười lạnh, khuôn mặt thanh thuần đượm vẻ thê lương: "Giúp tôi?... Đào bới chuyện cũ, khiến tôi thảm hại như vậy, bây giờ lại đòi giúp? Thượng Quan Hạo, đây là mục đích của anh sao? Giống như năm đó anh cướp đoạt Tần thị từ tay tôi, rồi giới thiệu một phần công việc trong kho hàng cho tôi, đúng không? Thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, chẳng qua là tôi không cần..."
"Không phải là tôi báo án..."
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, giọng nói khàn đi: "Tần Mộc Ngữ, cũng không phải là tôi báo cảnh sát."
Ngón tay của cô đã đặt ở nút ngắt cuộc gọi, nhưng chậm rãi dừng lại một chút.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên sự trống vắng, lắc đầu: "Thượng Quan Hạo, anh không cần nói với tôi những lời này, bởi những lời nói kiểu này, tôi đã nói nhiều rồi, 'không phải tôi gọi người tới cường bạo chị ta, không phải tôi hạ độc trong đồ ăn, không phải tôi giết chị ta'... Những lời này anh có thấy quen thuộc không? Nếu đã quen thuộc thì anh hẳn đã rõ, tôi nói những lời này phí công đến thế nào, bởi vì không một ai tin, quan trọng nhất đó là anh không tin."
Đôi mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau đớn, lại không thể nói bất cứ câu gì.
"Tôi không muốn nói thêm với anh về vấn đề này, cứ vậy đi..." Tần Mộc Ngữ thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, cô tắt điện thoại.
Cô cúi đầu, ngồi thụp xuống, tựa đầu vào tay mình nghỉ ngơi vài giây, cố gắng quên đi chuyện cũ, cũng không muốn tin tưởng cái gì nữa.
Cách xa hơn mười mét, có một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, trong vô cùng tĩnh mịch cô liêu.
Môi Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm chặt di động trong lòng bàn tay, nghe một tràng tiếng "đô đô....", nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt và cô đơn cách đó không xa, đột nhiên ném mạnh điện thoại vào cửa xe phát ra tiếng "Bốp!"
Bởi vì dùng sức nên các đốt xương lộ ra trăng trắng.
Lần đầu tiên anh bị đặt trong tình thế không thể xoay chuyển, lời của cô giống dao sắc, không chút lưu tình cắt vào da thịt anh, phá huỷ hoàn toàn một chút hi vọng của anh.
Tay nắm chặt tay lái, ngăn chặn sát ý trong đấy mắt. Hung hăng lái xe chạy về phía trước.
Cả người quản gia đều toát mồ hôi lạnh.
Trên đường lớn dưới ánh nắng mặt trời chói chang, quản gia cúi gập người, dùng những câu ngắn gọn nhất để thuật lại những chuyện đã xảy ra, đầu tiên là việc Tần Mộc Ngữ trở về, đến việc cô bị cảnh sát bắt trong buổi đấu thầu, cuối cùng là việc nộp tiền bảo lãnh, bọn họ giống như là đứng ngoài quan sát những phong ba trong cuộc đời cô, những trận cuồng phong này thiếu chút nữa là cuốn theo bọn họ.
"Sau khi phát hiện người của chúng ta đã thu dọn hiện trường, khi đó cô ta hôn mê, không ai có thể biết được cô ta có biết thiếu gia đã tới hay không, lúc cảnh sát đến bệnh viện lấy khẩu cung người của chúng ta luôn quan sát kỹ lưỡng, cho đến khi xác định chắc chắn cô ta không khai ra chuyện gì liên quan đến thiếu gia thì mới rời đi. Mà hiện tại cũng giống vậy, năm đó người của chúng ta đã thu dọn hiện trường một cách sạch sẽ, sẽ không có ai nghi ngờ thiếu gia." Quản gia nói xong, ánh mắt thâm trầm lại trở về an tĩnh.
Ngự Kinh Đông hừ lạnh một tiếng.
"Nếu cô ta không trở về, ta sẽ không lo lắng việc Ngự Phong Trì chủ động nhắc lại chuyện năm đó, nhưng bây giờ? Các anh có thể cam đoan tiểu tử đó không tự mình lao đầu vào lửa? Ta đã bảo vệ nó suốt bốn năm, anh nghĩ rằng ta sẽ để tất cả sụp đổ trong gang tấc sao?" Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Ngự Kinh Đông vang lên, vuốt ve quải trượng, "Ta hỏi anh, đến bây giờ cô ta vẫn không chịu thừa nhận có đúng không?"
Quản gia nghẹ lời, cúi đầu nói: "Đúng ạ."
Cô vẫn không chịu thừa nhận.
Cho dù năm đó mọi chứng cứ đều hướng về cô, nhưng cô một mực phủ nhận, cho nên không có cách nào có thể kết tội cô. Ngự Kinh Đông im lặng nghe, khuôn mặt căng thẳng vô cùng, lúc trước ông chỉ cảm thấy cô gái này có chút quật cường, không hề ngờ rằng suốt bốn năm nay cô vẫn kiên định như vậy. Đúng thật là con gái của Tần Chiêu Vân...
Quản gia quan sát sắc mặt của Ngự Kinh Đông, mở miệng nói: "Lão gia, hiện tại cô ta đang bị đình chỉ công tác, thân phận cũng bị bại lộ, hơn nữa còn là bà mẹ đơn thân, e là cuộc sống sau này ở thành phố Z không thể yên ổn được."
Ai cũng vậy, chỉ vì một sự việc ầm ĩ, oan nghiệt, thì cuộc sống sẽ bị huỷ hoại.
Sắc mặt Ngự Kinh Đông lạnh đi, vuốt ve quải trượng đầu đau như muốn vỡ ra, ông tình nguyện dùng sự sống của người phụ nữ này và đứa con của cô ta, để đổi lấy sự bình an cho người thừa kế Ngự gia.
"Anh không cần nhắc ta, ta nhớ rõ lúc trước đã nói rằng sẽ giúp đỡ cô ta..." Ngự Kinh Đông trầm giọng nói chuyện, mày cũng nhíu lại, "Từ bây giờ, anh hãy cho người theo dõi hành tung của cô ta và đứa bé, chỉ cần có động tĩnh gì là phải lập tức đối phó. Tháng sau Phong Trì sẽ trở về, ta không mong phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đã rõ chưa?"
Quản gia cúi đầu, cung kính đáp: " Vâng, đã rõ thưa lão gia."
Hơi thở Ngự Kinh Đông chậm xuống, sắc mặt cũng dịu đi một chút, "Giúp ta báo cho Phong Trì, bảo nó buổi chiều gọi điện cho ta, ta có chuyện muốn dặn dò nó."
Quản gia gật đầu: "Tôi sẽ thông báo cho thiếu gia, sẽ không để cậu ấy lấy cớ thoái thác."
Qua nhiều năm, quản gia cũng có thể hiểu được phần nào tính cách của người đó, từ lúc còn là cậu thiếu niên cho đến khi trở thành một người đàn ông, cho tới tận bây giờ tính cách vẫn không thay đổi, cho dù ở Hà Lan suốt bốn năm, trải qua bao nhiêu thử thách, cũng không hề thay đổi dù là một chút.
Phía xa đang có cảnh sát giao thông đi đến.
Quản gia phân phó lái xe mau chóng rời đi.
**********************************
Cô đi phỏng vấn cho tới tận lúc xế chiều, nhưng vẫn khônh có công ty nào nhận cô.
Tần Mộc Ngữ đi ra khỏi toà nhà văn phòng, ôm đống hồ sơ trong tay, tập hồ hơ bị nghiền nát khiến bàn tay cô đau đớn, lúc này cô mới nhìn vào bàn tay, lông mi thật dài run nhè nhẹ, thấy trên tập hồ sơ còn lưu lại vết máu.
Đây nhất định là máu của người đàn ông đó.
Lông mi cô lại run nhè nhẹ, di dời ánh mắt, cố gắng khiến bản thân quên chuyện vừa mới xảy ra.
Đứng dưới ánh hoàng hôn, cô chưa bao giờ cảm thấy việc sinh tồn ở thành phố này lại khó khăn đến mức này, cô đã liều mạng làm việc suốt mấy năm, cực khổ lắm mới có được một chút hi vọng, cô nghĩ rằng có một số việc chỉ cần cố gắng là có thể có được, ví dụ như tiền tài hay tương lai, cô không sợ cuộc đời mình trở nên dơ bẩn đen tối, chỉ cần Tiểu Mặc có tiền đồ, tương lai là tốt rồi.
... Nhưng thực tại thì sao?
Cô đột nhiên thấy sợ, vô cùng sợ, bởi vì không một ai có thể bảo vệ cô mãi mãi, cho dù là Lam Tử Kỳ. Nếu có một ngày hắn không còn bên cạnh nữa, chỉ còn cô và Tiểu Mặc, cô mang trên lưng tội danh lớn như vậy, phải làm sao mới có thể sinh tồn đây? Bản thân cô thì không sao, nhưng Tiểu Mặc của cô thì nên làm gì đây?
Trong đầu lại hiện lên khoảnh khắc cô suýt bị đụng xe, trong tích tắc đó có một bàn tay kéo cô vào trong lồng ngực, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, bảo vệ cô chu toàn.
"..." Tần Mộc Ngữ cố gắng loại bỏ sự cảm động trong lòng, không cho phép bản thân tiếp tục có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà... anh ta vì sao lại xuất hiện ở đó?
Lông mi Tần Mộc Ngữ run rẩy, bây giờ mới phát hiện ra điều bất thường, cô theo bản năng nhìn xung quanh, có một loại cảm giác quỷ dị, giống như là cho dù cô có đi đâu cũng bị người khác theo dõi.
Di động trong túi rung lên.
Cô hạ tầm mắt, cầm điện thoại lên nghe, "Alo?"
"... Cho dù đã được bảo lãnh, nhưng vẫn không được, đúng không?" Một giống nói trầm thấp truyền đến.
Cái gì???
Tần Mộc Ngữ mở to mắt, lúc này mới rõ ràng người gọi tới là anh.
"Thượng Quan Hạo, anh..."
"Sự việc xảy ra hôm nay tôi đã hiểu rõ, tôi không muốn cướp cái gì của em... Cho nên em hãy cho tôi một cơ hội để giúp em, được không?" Giọng nói của hắn trầm thấp.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên sự khiếp sợ, lại chậm rãi trở về sự tĩnh lặng, cười lạnh, khuôn mặt thanh thuần đượm vẻ thê lương: "Giúp tôi?... Đào bới chuyện cũ, khiến tôi thảm hại như vậy, bây giờ lại đòi giúp? Thượng Quan Hạo, đây là mục đích của anh sao? Giống như năm đó anh cướp đoạt Tần thị từ tay tôi, rồi giới thiệu một phần công việc trong kho hàng cho tôi, đúng không? Thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, chẳng qua là tôi không cần..."
"Không phải là tôi báo án..."
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, giọng nói khàn đi: "Tần Mộc Ngữ, cũng không phải là tôi báo cảnh sát."
Ngón tay của cô đã đặt ở nút ngắt cuộc gọi, nhưng chậm rãi dừng lại một chút.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên sự trống vắng, lắc đầu: "Thượng Quan Hạo, anh không cần nói với tôi những lời này, bởi những lời nói kiểu này, tôi đã nói nhiều rồi, 'không phải tôi gọi người tới cường bạo chị ta, không phải tôi hạ độc trong đồ ăn, không phải tôi giết chị ta'... Những lời này anh có thấy quen thuộc không? Nếu đã quen thuộc thì anh hẳn đã rõ, tôi nói những lời này phí công đến thế nào, bởi vì không một ai tin, quan trọng nhất đó là anh không tin."
Đôi mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau đớn, lại không thể nói bất cứ câu gì.
"Tôi không muốn nói thêm với anh về vấn đề này, cứ vậy đi..." Tần Mộc Ngữ thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, cô tắt điện thoại.
Cô cúi đầu, ngồi thụp xuống, tựa đầu vào tay mình nghỉ ngơi vài giây, cố gắng quên đi chuyện cũ, cũng không muốn tin tưởng cái gì nữa.
Cách xa hơn mười mét, có một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, trong vô cùng tĩnh mịch cô liêu.
Môi Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm chặt di động trong lòng bàn tay, nghe một tràng tiếng "đô đô....", nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt và cô đơn cách đó không xa, đột nhiên ném mạnh điện thoại vào cửa xe phát ra tiếng "Bốp!"
Bởi vì dùng sức nên các đốt xương lộ ra trăng trắng.
Lần đầu tiên anh bị đặt trong tình thế không thể xoay chuyển, lời của cô giống dao sắc, không chút lưu tình cắt vào da thịt anh, phá huỷ hoàn toàn một chút hi vọng của anh.
Tay nắm chặt tay lái, ngăn chặn sát ý trong đấy mắt. Hung hăng lái xe chạy về phía trước.