Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Add facebook mình để mình thêm động lực dịch truyện nha
Khi Lục Sâm đến văn phòng thì chỉ còn cách giờ tan tầm 10 phút.
Toàn bộ tầng một đều rất ồn ào.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, đã hiểu là mình đến sớm hay đến muộn.
Hắn mở cửa, không khí bên trong văn phòng vô cùng áp lực, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bóng lưng của Thượng Quan Hạo.
"Gọi tôi đến gấp như vậy, anh có chuyện gì muốn bàn bạc sao?" Lục Sâm cố giữ tinh thần, mở miệng hỏi.
Thượng Quan Hạo đứng lên.
Đi theo anh nhiều năm, Lục Sâm ít nhiều cũng biết thói quen của anh, đằng sau sự im lặng đến đáng sợ này sẽ là bão táp, đôi mắt đằng sau cặp kính của Lục Sâm lạnh đi, hắn nghe thấy câu nói của Thượng Quan Hạo "Đúng là có chuyện." lúc này mới thả lỏng sự đề phòng, lại không ngờ rằng ngay sau đó một tiếng "Bốp!" vang lên, một quyền giáng xuống khiến cả người hắn chao đảo.
May mắn ngay phía bên cạnh là cái ghế sô pha, tay Lục Sâm chống vào thành ghế, xương hàm bên phải của hắn đau đớn như thể bị gãy.
"..." Lục Sâm thở hổn hển, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Lưng hắn dựa vào ghế sô pha, nhặt kính mắt lên rồi đeo lại như cũ, sau khi che dấu cánh đôi đầy máu, hắn mới từ từ đứng lên.
Hắn biết sớm hay muộn gì mình cũng phải nhận nắm đấm này, Thượng Quan Hạo có thể kiên nhẫn đến bây giờ là đã vượt quá giới hạn.
"Là lúc nào?" Ánh mắt của Thượng Quan Hạo vô cùng đáng sợ, đỏ như máu, bóng dáng cao lớn đứng đối diện Lục Sâm, gằn giọng hỏi, "Tập hồ sơ cậu đưa cho tôi, cậu đã cho Giang Dĩnh xem vào khi nào?"
Lục Sâm thản nhiên nói: "Là lúc đem hồ sơ đến nhà cho ngài nhưng ngài không ở nhà."
"Cho nên cậu mới đưa nó cho cô ta, bảo cô ta thả lưới dụ tôi mắc câu." Thượng Quan Hạo gằn giọng, lạnh như băng, đi đến hung hăng túm lấy cổ áo của Lục Sâm kéo hắn lại gần mặt mình, "Tôi thấy rằng, cậu cũng bỏ ra không ít tâm tư."
Ánh mắt Lục Sâm lạnh nhạt, nghênh đón cơn cuồng phong của Thượng Quan Hạo.
"Người phụ nữ bên cạnh ngài luôn tự cho mình là đúng, tôi cho cô ta một cơ hội, không ngờ rằng cô ta thật sự có gan làm. Nhưng mà như vậy cũng tốt... Nhân cơ hội này cho cô ta một bài học vì đã không biết tự lượng sức mình."
Thượng Quan Hạo đột nhiên siết chặt cổ áo của Lục Sâm kéo hắn áp sát vào giá sách.
"Cậu là đang muốn dạy dỗ cô ta hay là dạy dỗ tôi?" Sát khí trong mắt Thượng Quan Hạo quá nặng, lạnh như băng, nghiến răng gằn giọng hỏi, "Như thế nào, theo tôi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa quen với tác phong làm việc của tôi sao? Chuyện của tôi và Tần Mộc Ngữ... cần đến cậu nhúng tay vào sao?"
Lục Sâm hít thở một cách khó khăn, đôi mắt giấu dưới cặp mắt vẫn vô cùng lạnh nhạt, im lặng không nói gì.
"Chuyện gì tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu như cậu dám làm những điều tương tự như thế này với cô ấy một lần nữa, tôi sẽ khiến cho cậu không còn chỗ đứng trong thành phố Z! Đã hiểu chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trắng bệch, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, giọng điệu đầy sự cảnh cáo.
Lục Sâm hơi hơi mín môi, sự dụng sự im lặng để tỏ ý là đã thoả hiệp.
Cuối cùng thì Thượng Quan Hạo cũng buông tay, dù cho Lục Sâm đã chuẩn bị tinh thần vẫn không ngừng ho khan, cả người tựa vào giá sách.
Đôi mắt thầm của Thượng Quan Hạo xuất hiện sự đau đớn nhưng rất nhanh được dấu đi, hai tay thu về nhét vào trong túi quần.
"Ngài vừa mới nói có chuyện, chắc hẳn không chỉ có mỗi chuyện này..." Lục Sâm ổn định hơi thở, giọng nói hơi đứt quãng, mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, mở miệng hỏi, "Là chuyện gì vậy?"
"Huỷ bỏ vụ án đó ngay bây giờ cho tôi, lập tức làm." Tay Thượng Quan Hạo chống trên mặt bàn, gằn giọng nói.
Anh không bao giờ muốn nghe thấy những lời nói oán hận của cô nữa, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh cô thất thần đi trên đường suýt bị xe đâm thêm lần nào nữa! Cho nên những thứ gọi là đúng sai, báo ứng, tất cả hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.
Lục Sâm gật gật đầu, hắn đã sớm đoán được chuyện này.
"Tôi cũng còn có một chuyện chưa kịp nói cho ngài biết." Tay Lục Sâm sửa sang lại quần áo, "Tối nay Giang Dĩnh hẹn Tần Mộc Ngữ ăn tối ở nhà hàng Santiago Road, hình như Lam Tử Kỳ cũng tới."
Mắt Thượng Quan Hạo dần dần tối sầm lại.
"Chuyện này là từ khi nào?" Khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, lạnh giọng hỏi.
"Nửa giờ trước." Lục Sâm đẩy mắt kính, hắn che dấu chuyện Giang Dĩnh xin hắn số điện thoại của Tần Mộc Ngữ, bây giờ hắn đã nếm qua nắm đấm của Thượng Quan Hạo, tạm thời hắn vẫn còn chưa muốn nếm lại.
Thượng Quan Hạo gật gật đầu, ánh mắt lạnh đến doạ người, "Xem ra cô ta không muốn sống nữa."
Anh cầm lấy áo vest, chạy như điên ra ngoài.
Lục Sâm nhìn bóng dáng đã đi xa, nghĩ lại, một quyền ngày hôm nay là hắn đáng phải nhận, sờ sờ khoé môi, máu đỏ thẫm dính vào đầu ngón tay, hắn lấy khăn tay lau máu rồi ném vào thùng rác.
Tay cho vào túi quần lấy điện thoại ra, gọi tới cục cảnh sát...
**********************************
Tại nhà hàng Santiago Road.
"Anh có thù oán với Hạo là chuyện của hai người, tôi với anh không thù không oán, vậy tại sao tôi lại không thể mời anh ăn một bữa?" Giang Dĩnh nâng ly rượu lên, khẽ ngửi, "Anh có muốn uống thử một chút không? Đây là loại rượu vang anh thích nhất."
Tâm trạng Lam Tử Kỳ không được tốt, sắc mặt đạm mạc, "Lát nữa cô ấy tới, cô hãy bớt lời đi."
Lông mi của Giang Dĩnh hơi run rẩy, "Tôi biết rồi, tôi hứa với anh, đợi lát nữa cô ấy tới, tôi muốn xin lỗi cô ấy."
"Có có quan hệ như thế nào với cô ấy? Vì sao lại phải xin lỗi?" Lam Tử Kỳ nhìn lên không kiên nhẫn hỏi.
Giang Dĩnh nhún nhún vai: "Trước tiên anh khoan hãy hỏi đến chuyện này."
Nàng sợ nếu nói ra lúc này, Lam Tử Kỳ sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi.
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện ở phía trước cửa nhà hàng. Tần Mộc Ngữ đi lên, đôi mắt nhìn vào bên trong nhà hàng, vốn định đi vào, nhưng lại dừng bước.
"Mời tiểu thư vào, hiện tại nhà hàng vẫn còn chỗ trống, nhưng một lúc nữa thì e là không còn." Người phục vụ ngoại quốc sử dụng tiếng phổ thông còn chưa thuần thục nói.
Tần Mộc Ngữ hạ tầm mắt, nếu điện thoại của cô mà không hết pin, thì cô đã sớm gọi điện từ chối.
"Nhờ anh chuyển lời xin lỗi của tôi đến hai vị khách ngồi ở bàn số mười, tôi bận việc nên không thể đến mong họ thứ lỗi." Cô nhẹ nhàng quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, "Điện thoại hết pin, mong anh giúp cho."
Khi Lục Sâm đến văn phòng thì chỉ còn cách giờ tan tầm 10 phút.
Toàn bộ tầng một đều rất ồn ào.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, đã hiểu là mình đến sớm hay đến muộn.
Hắn mở cửa, không khí bên trong văn phòng vô cùng áp lực, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bóng lưng của Thượng Quan Hạo.
"Gọi tôi đến gấp như vậy, anh có chuyện gì muốn bàn bạc sao?" Lục Sâm cố giữ tinh thần, mở miệng hỏi.
Thượng Quan Hạo đứng lên.
Đi theo anh nhiều năm, Lục Sâm ít nhiều cũng biết thói quen của anh, đằng sau sự im lặng đến đáng sợ này sẽ là bão táp, đôi mắt đằng sau cặp kính của Lục Sâm lạnh đi, hắn nghe thấy câu nói của Thượng Quan Hạo "Đúng là có chuyện." lúc này mới thả lỏng sự đề phòng, lại không ngờ rằng ngay sau đó một tiếng "Bốp!" vang lên, một quyền giáng xuống khiến cả người hắn chao đảo.
May mắn ngay phía bên cạnh là cái ghế sô pha, tay Lục Sâm chống vào thành ghế, xương hàm bên phải của hắn đau đớn như thể bị gãy.
"..." Lục Sâm thở hổn hển, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Lưng hắn dựa vào ghế sô pha, nhặt kính mắt lên rồi đeo lại như cũ, sau khi che dấu cánh đôi đầy máu, hắn mới từ từ đứng lên.
Hắn biết sớm hay muộn gì mình cũng phải nhận nắm đấm này, Thượng Quan Hạo có thể kiên nhẫn đến bây giờ là đã vượt quá giới hạn.
"Là lúc nào?" Ánh mắt của Thượng Quan Hạo vô cùng đáng sợ, đỏ như máu, bóng dáng cao lớn đứng đối diện Lục Sâm, gằn giọng hỏi, "Tập hồ sơ cậu đưa cho tôi, cậu đã cho Giang Dĩnh xem vào khi nào?"
Lục Sâm thản nhiên nói: "Là lúc đem hồ sơ đến nhà cho ngài nhưng ngài không ở nhà."
"Cho nên cậu mới đưa nó cho cô ta, bảo cô ta thả lưới dụ tôi mắc câu." Thượng Quan Hạo gằn giọng, lạnh như băng, đi đến hung hăng túm lấy cổ áo của Lục Sâm kéo hắn lại gần mặt mình, "Tôi thấy rằng, cậu cũng bỏ ra không ít tâm tư."
Ánh mắt Lục Sâm lạnh nhạt, nghênh đón cơn cuồng phong của Thượng Quan Hạo.
"Người phụ nữ bên cạnh ngài luôn tự cho mình là đúng, tôi cho cô ta một cơ hội, không ngờ rằng cô ta thật sự có gan làm. Nhưng mà như vậy cũng tốt... Nhân cơ hội này cho cô ta một bài học vì đã không biết tự lượng sức mình."
Thượng Quan Hạo đột nhiên siết chặt cổ áo của Lục Sâm kéo hắn áp sát vào giá sách.
"Cậu là đang muốn dạy dỗ cô ta hay là dạy dỗ tôi?" Sát khí trong mắt Thượng Quan Hạo quá nặng, lạnh như băng, nghiến răng gằn giọng hỏi, "Như thế nào, theo tôi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa quen với tác phong làm việc của tôi sao? Chuyện của tôi và Tần Mộc Ngữ... cần đến cậu nhúng tay vào sao?"
Lục Sâm hít thở một cách khó khăn, đôi mắt giấu dưới cặp mắt vẫn vô cùng lạnh nhạt, im lặng không nói gì.
"Chuyện gì tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu như cậu dám làm những điều tương tự như thế này với cô ấy một lần nữa, tôi sẽ khiến cho cậu không còn chỗ đứng trong thành phố Z! Đã hiểu chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trắng bệch, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, giọng điệu đầy sự cảnh cáo.
Lục Sâm hơi hơi mín môi, sự dụng sự im lặng để tỏ ý là đã thoả hiệp.
Cuối cùng thì Thượng Quan Hạo cũng buông tay, dù cho Lục Sâm đã chuẩn bị tinh thần vẫn không ngừng ho khan, cả người tựa vào giá sách.
Đôi mắt thầm của Thượng Quan Hạo xuất hiện sự đau đớn nhưng rất nhanh được dấu đi, hai tay thu về nhét vào trong túi quần.
"Ngài vừa mới nói có chuyện, chắc hẳn không chỉ có mỗi chuyện này..." Lục Sâm ổn định hơi thở, giọng nói hơi đứt quãng, mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, mở miệng hỏi, "Là chuyện gì vậy?"
"Huỷ bỏ vụ án đó ngay bây giờ cho tôi, lập tức làm." Tay Thượng Quan Hạo chống trên mặt bàn, gằn giọng nói.
Anh không bao giờ muốn nghe thấy những lời nói oán hận của cô nữa, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh cô thất thần đi trên đường suýt bị xe đâm thêm lần nào nữa! Cho nên những thứ gọi là đúng sai, báo ứng, tất cả hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.
Lục Sâm gật gật đầu, hắn đã sớm đoán được chuyện này.
"Tôi cũng còn có một chuyện chưa kịp nói cho ngài biết." Tay Lục Sâm sửa sang lại quần áo, "Tối nay Giang Dĩnh hẹn Tần Mộc Ngữ ăn tối ở nhà hàng Santiago Road, hình như Lam Tử Kỳ cũng tới."
Mắt Thượng Quan Hạo dần dần tối sầm lại.
"Chuyện này là từ khi nào?" Khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, lạnh giọng hỏi.
"Nửa giờ trước." Lục Sâm đẩy mắt kính, hắn che dấu chuyện Giang Dĩnh xin hắn số điện thoại của Tần Mộc Ngữ, bây giờ hắn đã nếm qua nắm đấm của Thượng Quan Hạo, tạm thời hắn vẫn còn chưa muốn nếm lại.
Thượng Quan Hạo gật gật đầu, ánh mắt lạnh đến doạ người, "Xem ra cô ta không muốn sống nữa."
Anh cầm lấy áo vest, chạy như điên ra ngoài.
Lục Sâm nhìn bóng dáng đã đi xa, nghĩ lại, một quyền ngày hôm nay là hắn đáng phải nhận, sờ sờ khoé môi, máu đỏ thẫm dính vào đầu ngón tay, hắn lấy khăn tay lau máu rồi ném vào thùng rác.
Tay cho vào túi quần lấy điện thoại ra, gọi tới cục cảnh sát...
**********************************
Tại nhà hàng Santiago Road.
"Anh có thù oán với Hạo là chuyện của hai người, tôi với anh không thù không oán, vậy tại sao tôi lại không thể mời anh ăn một bữa?" Giang Dĩnh nâng ly rượu lên, khẽ ngửi, "Anh có muốn uống thử một chút không? Đây là loại rượu vang anh thích nhất."
Tâm trạng Lam Tử Kỳ không được tốt, sắc mặt đạm mạc, "Lát nữa cô ấy tới, cô hãy bớt lời đi."
Lông mi của Giang Dĩnh hơi run rẩy, "Tôi biết rồi, tôi hứa với anh, đợi lát nữa cô ấy tới, tôi muốn xin lỗi cô ấy."
"Có có quan hệ như thế nào với cô ấy? Vì sao lại phải xin lỗi?" Lam Tử Kỳ nhìn lên không kiên nhẫn hỏi.
Giang Dĩnh nhún nhún vai: "Trước tiên anh khoan hãy hỏi đến chuyện này."
Nàng sợ nếu nói ra lúc này, Lam Tử Kỳ sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi.
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện ở phía trước cửa nhà hàng. Tần Mộc Ngữ đi lên, đôi mắt nhìn vào bên trong nhà hàng, vốn định đi vào, nhưng lại dừng bước.
"Mời tiểu thư vào, hiện tại nhà hàng vẫn còn chỗ trống, nhưng một lúc nữa thì e là không còn." Người phục vụ ngoại quốc sử dụng tiếng phổ thông còn chưa thuần thục nói.
Tần Mộc Ngữ hạ tầm mắt, nếu điện thoại của cô mà không hết pin, thì cô đã sớm gọi điện từ chối.
"Nhờ anh chuyển lời xin lỗi của tôi đến hai vị khách ngồi ở bàn số mười, tôi bận việc nên không thể đến mong họ thứ lỗi." Cô nhẹ nhàng quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, "Điện thoại hết pin, mong anh giúp cho."