Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 353
Hai người đàn ông đều đồng loạt có chút cứng đờ cơ thể, nhìn chằm chằm cô gái có chút mất không chế này.
Cách đó không xa, tại chỗ có một đám bác sĩ lẫn y tá, đường trên điện tâm đồ đã chậm rãi tăng trở lại, nhưng vẫn còn phải thực hiện kích tim, mắt nhìn thấy thân thể nhỏ bé tái nhợt nằm cứng ngắc trên giường, khuôn mặt đã hơi xuất hiện một tia máu.
Một giọt mồ hôi trên trán vị bác sĩ rơi xuống, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cũng khôi phục được một ít.
Vị bác sĩ quay đầu: “Người nhà, người nhà đâu? Đi kí tên nhập viện, tiện thể tới văn phòng của tôi. Đứa nhỏ này chỉ sợ không dễ dàng khôi phục được, tôi phải nói chuyện với các người về vấn đề phẫu thuật.”
Nghe được lời nói của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ, đổ mồ hôi, theo bản năng đi về phía trước, mới đi được hai bước đôi chân đột nhiên mềm nhũn, đỉnh đầu bị đè ép bởi một màu đen kịt nặng nề. Một cánh nhanh chóng lao đến đỡ lấy cô đang dần ngã xuống!
Cơ thể gầy yếu được Thượng Quan Hạo ôm chặt trong lòng, căng thẳng kêu lên một tiếng: “Mộc Ngữ!”
Cánh môi Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, trong đầu vẫn giữ được chút ý thức, đầu méo mó gục vào trong ngực anh. Thượng Quan Hạo nhanh chóng giữ lấy gáy cô ôm vào lòng, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đã mềm nhũn vô lực.
“Người nhà?” Phía đôi diện lại lớn tiếng phát ra tiếng gọi.
“Tôi đây!” Một giọng nói trầm thấp vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo xanh mét, lộ ra một tia tái nhợt, bình tĩnh trả lời.
“Mộc Ngữ…” Anh trầm giọng gọi tên cô, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên tai và gáy cô, chắc nịch mà cam đoan với cô, “Không cần sợ, con trai sẽ không có việc gì… Con của chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì…”
Tần Mộc Ngữ suy yếu không còn một chút sức lực, không thể trả lời anh, chỉ còn chút sức mà nâng lông mi lên vài phần, trong mắt chảy ra nước mắt nóng bỏng, còn lại cái gì cũng không thể làm.
“Không cần quá sức chống đỡ…” Giọng nói Thượng Quan Hạo ôn nhu trầm thấp, giống như mê hoặc người khác, “Mệt mỏi đúng không? Em đã rất mệt rồi, dựa vào anh nghỉ ngơi chút đi, mọi chuyện đã có anh ở đây, anh sẽ giúp em gánh vác… Tiểu Ngữ…”
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời giống như bị sóng biển thổi đến quét đi mà vùi dập, cô có quá nhiều lo lắng, ngón tay mảnh khảnh run run nắm lấy áo sơ mi của anh, trên áo vest đen vẫn còn dấu chân của con trai, cuối cùng không thể chống đỡ, hai tròng mắt run run nhắm lại, ngất lịm đi ở trong lòng anh…
…….
“Đát đát đát” tiếng giày cao gót vang lên, xuyên thủng không gian dọc hành lang hướng bên này đi tới.
Giang Dĩnh sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi phòng bệnh, quan sát từng hình bóng từng người.
Thế nhưng tất cả đều không có!
Cô ta tức giận nâng mắt lên, liếc mắt mọt cái liền nhìn thấy thân hình lạnh lùng vô tình kia trước sảnh, dáng người anh cao ngất đang đứng dựa vào tường, sườn mặt mị hoặc bức người, môi mỏng sắc bén nhếch lên như lưỡi đao, ngón tay tao nhã nhẹ nhàng xoa trán, như là đang ẩn nhẫn một nỗi thống khỏ cùng lo lắng rất lớn.
“Hạo!” Giang Dĩnh đột nhiên ủy khuất đến cực điểm hô lên một tiếng, chạy đến.
“Sao anh lại ở chỗ này? Như thế nào mà anh lại có tâm tư để ở chỗ này chứ! Anh nhìn xem, anh hãy nhìn công ti hiện tại đi! Rõ ràng việc anh thay tên hỗn đản Rolls ngồi lên vị trí đó đã trở thành chuyện không thể thay đổi, thế nhưng những bức ảnh nude đó tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây!!” Tiếng nói Giang Dĩnh sắc bén, tê dại hét lên một câu, sau đó lại theo bản năng đè thấp âm thanh, cố gắng kìm chế cảm xúc rưng rưng nói, “Trong tay Rolls hiện tại đã nắm trong tay một bất lợi lớn như vậy đối với anh, anh nghĩ phải làm sao bây giờ?!”
“Câm miệng.” Thản nhiên phun ra hai chữ, khí lạnh ẩn nấp mà lan tỏa.
Giang Dĩnh ngẩn ra, nước mắt im lặng chảy xuống.
“Tránh xa nơi này ra một chút, đừng có quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.” Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, con người hiện lên tia đỏ tươi, trên miệng lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự, lạnh lùng ra lệnh.
Cô ấy?
… Cô ấy là ai?
Cách đó không xa, tại chỗ có một đám bác sĩ lẫn y tá, đường trên điện tâm đồ đã chậm rãi tăng trở lại, nhưng vẫn còn phải thực hiện kích tim, mắt nhìn thấy thân thể nhỏ bé tái nhợt nằm cứng ngắc trên giường, khuôn mặt đã hơi xuất hiện một tia máu.
Một giọt mồ hôi trên trán vị bác sĩ rơi xuống, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cũng khôi phục được một ít.
Vị bác sĩ quay đầu: “Người nhà, người nhà đâu? Đi kí tên nhập viện, tiện thể tới văn phòng của tôi. Đứa nhỏ này chỉ sợ không dễ dàng khôi phục được, tôi phải nói chuyện với các người về vấn đề phẫu thuật.”
Nghe được lời nói của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ, đổ mồ hôi, theo bản năng đi về phía trước, mới đi được hai bước đôi chân đột nhiên mềm nhũn, đỉnh đầu bị đè ép bởi một màu đen kịt nặng nề. Một cánh nhanh chóng lao đến đỡ lấy cô đang dần ngã xuống!
Cơ thể gầy yếu được Thượng Quan Hạo ôm chặt trong lòng, căng thẳng kêu lên một tiếng: “Mộc Ngữ!”
Cánh môi Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, trong đầu vẫn giữ được chút ý thức, đầu méo mó gục vào trong ngực anh. Thượng Quan Hạo nhanh chóng giữ lấy gáy cô ôm vào lòng, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đã mềm nhũn vô lực.
“Người nhà?” Phía đôi diện lại lớn tiếng phát ra tiếng gọi.
“Tôi đây!” Một giọng nói trầm thấp vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo xanh mét, lộ ra một tia tái nhợt, bình tĩnh trả lời.
“Mộc Ngữ…” Anh trầm giọng gọi tên cô, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên tai và gáy cô, chắc nịch mà cam đoan với cô, “Không cần sợ, con trai sẽ không có việc gì… Con của chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì…”
Tần Mộc Ngữ suy yếu không còn một chút sức lực, không thể trả lời anh, chỉ còn chút sức mà nâng lông mi lên vài phần, trong mắt chảy ra nước mắt nóng bỏng, còn lại cái gì cũng không thể làm.
“Không cần quá sức chống đỡ…” Giọng nói Thượng Quan Hạo ôn nhu trầm thấp, giống như mê hoặc người khác, “Mệt mỏi đúng không? Em đã rất mệt rồi, dựa vào anh nghỉ ngơi chút đi, mọi chuyện đã có anh ở đây, anh sẽ giúp em gánh vác… Tiểu Ngữ…”
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời giống như bị sóng biển thổi đến quét đi mà vùi dập, cô có quá nhiều lo lắng, ngón tay mảnh khảnh run run nắm lấy áo sơ mi của anh, trên áo vest đen vẫn còn dấu chân của con trai, cuối cùng không thể chống đỡ, hai tròng mắt run run nhắm lại, ngất lịm đi ở trong lòng anh…
…….
“Đát đát đát” tiếng giày cao gót vang lên, xuyên thủng không gian dọc hành lang hướng bên này đi tới.
Giang Dĩnh sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi phòng bệnh, quan sát từng hình bóng từng người.
Thế nhưng tất cả đều không có!
Cô ta tức giận nâng mắt lên, liếc mắt mọt cái liền nhìn thấy thân hình lạnh lùng vô tình kia trước sảnh, dáng người anh cao ngất đang đứng dựa vào tường, sườn mặt mị hoặc bức người, môi mỏng sắc bén nhếch lên như lưỡi đao, ngón tay tao nhã nhẹ nhàng xoa trán, như là đang ẩn nhẫn một nỗi thống khỏ cùng lo lắng rất lớn.
“Hạo!” Giang Dĩnh đột nhiên ủy khuất đến cực điểm hô lên một tiếng, chạy đến.
“Sao anh lại ở chỗ này? Như thế nào mà anh lại có tâm tư để ở chỗ này chứ! Anh nhìn xem, anh hãy nhìn công ti hiện tại đi! Rõ ràng việc anh thay tên hỗn đản Rolls ngồi lên vị trí đó đã trở thành chuyện không thể thay đổi, thế nhưng những bức ảnh nude đó tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây!!” Tiếng nói Giang Dĩnh sắc bén, tê dại hét lên một câu, sau đó lại theo bản năng đè thấp âm thanh, cố gắng kìm chế cảm xúc rưng rưng nói, “Trong tay Rolls hiện tại đã nắm trong tay một bất lợi lớn như vậy đối với anh, anh nghĩ phải làm sao bây giờ?!”
“Câm miệng.” Thản nhiên phun ra hai chữ, khí lạnh ẩn nấp mà lan tỏa.
Giang Dĩnh ngẩn ra, nước mắt im lặng chảy xuống.
“Tránh xa nơi này ra một chút, đừng có quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.” Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, con người hiện lên tia đỏ tươi, trên miệng lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự, lạnh lùng ra lệnh.
Cô ấy?
… Cô ấy là ai?