-
Chương 24: 40 năm trước em là cô giáo dạy nhóc ấy ở nhà trẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ Trần lật các bệnh án của hôm nay ra, nhìn thấy tên của Du Dao, ông nhịn không được cau mày lại, đang nghĩ xem bản thân đã gặp người này ở đâu rồi. Thật ra việc này cũng không phải việc quan trọng gì, nhưng ký ức loáng thoáng như cách một tầng sa mỏng, dường như sắp nhớ ra được rồi, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra, cảm giác này thật khó chịu.
Rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ, với lại vào lúc nào mà mình gặp được cô gái này? Sau khi bác sĩ Trần tan làm vẫn một mực suy nghĩ chuyện này. Con người ta chính là như thế, có đôi khi sẽ tự nhiên bị một việc nhỏ nào đó làm cho bực mình khó hiểu.
Mang theo vẻ mặt suy tư về nhà, vợ của bác sĩ Trần từ phòng bếp đi ra nhìn ông một cái, tò mò hỏi: “Làm gì vậy? Hôm nay gặp bệnh gì khó giải quyết ở bệnh viện hả?”
Bác sĩ Trần nhìn vợ mình, bật cười nói: “Không phải, là hôm nay gặp được một bệnh nhân, thấy quen mắt lắm, nhưng mà nhớ không ra là gặp qua ở đâu rồi.”
Người phụ nữ mặc tạp dề cười hỏi: “Là một cô gái trẻ hả?”
Bác sĩ Trần ngây ra, “Sao em biết vậy?”
Vợ ông lật mặt ngay trong chớp mắt, “Trần Văn Duệ, gan ông phình lên rồi phải không, đi làm mà dám tia gái trẻ hả!”
Bác sĩ Trần liên tục xua tay, “Không phải không phải, anh nào dám, anh chỉ là thấy rất kỳ lạ thôi, người ta là một thai phụ mà, liên quan gì với anh chứ.”
Ông cười lớn đi đến bên cạnh vợ, đẩy bà ấy ngồi xuống ghế trong phòng khách, “Chắc chắn là anh nhìn nhầm rồi, anh thật sự không quen cô gái ấy.”
Vợ ông bật cười, véo mặt của ông một cái, “Cho anh cũng không dám.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai vợ chồng đã quen nhau từ hồi mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học đều học chung trường, là thanh mai trúc mã chân chính, sau khi trêu nhau một lúc, con của họ đang học cấp 2 cũng đi học về nhà rồi, một nhà ba người ăn cơm trong nhà ăn cười cười nói nói. Không biết vì sao lại nói đến chuyện của ba mẹ, con gái của bác sĩ Trần thở dài nói: “Ba mẹ của bạn cùng bàn con ly hôn rồi, cậu ấy nói hâm mộ gia đình mình, nói tình cảm của ba mẹ tốt quá.”
Vợ của bác sĩ Trần ân cần múc một bát canh cho con gái, miệng nói: “Mẹ và ba con quen nhau từ hồi mới tí tuổi đầu, hồi mẫu giáo còn là bạn cùng bàn, cãi nhau ồn ào miết tới lớn luôn, tình cảm đương nhiên sâu đậm rồi.”
Bác sĩ Trần nghe xong, đột nhiên trong đầu loé lên, xuất hiện một cảnh tượng. Ông ấy thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra luôn, vội vàng lấy giấy bịt miệng lại.
Vợ của ông bị ông doạ sợ, “Sao anh tự nhiên, sao vậy anh?”
Bác sĩ Trần ho khan một lát, nói: “Anh nhớ ra rồi.”
Vợ của ông ấy không hiểu đầu cua tai nheo gì hết, “Anh nhớ ra cái gì?”
Bác sĩ Trần hơi kích động nói: “Người phụ nữ trẻ mà hôm nay anh gặp đó, anh nhớ ra tại sao lại quen mắt rồi.”
Trước khi để vợ mình đổi thành vẻ mặt nguy hiểm, bác sĩ Trần vội vàng nói: “Cô ấy rất giống với cô giáo của tụi mình hồi mẫu giáo, anh nhớ lúc đó tụi mình gọi cô giáo đó là ‘Cô giáo Cá’, dạy tụi mình một năm hơn, sau đó không biết vì sao lại từ chức, anh còn khóc rất lâu đó.”
Nói như vậy xong, vợ của bác sĩ Trần cũng nhớ lại, bà ấy mở lớn mắt, “À, là cô giáo Cá hả.”
Bác sĩ Trần vừa nói, vừa mở thiết bị đầu cuối của mình ra kiếm, tiếc là ông ấy không tìm thấy tấm hình cũ ngày đó, cuối cùng vợ của bác sĩ Trần phải hỏi ba mẹ ở nhà, lật ra tấm ảnh 40 năm trước chụp cùng với ‘cô giáo Cá’. Tấm ảnh chụp trong sinh nhật của một bạn nhỏ trong lớp, cô giáo và các bạn nhỏ đều đội mũ giấy sinh nhật ăn bánh kem, trong tay của mọi người đều đang cầm một quả táo đỏ.
Bác sĩ Trần chỉ vào Du Dao trong bức ảnh, đôi mắt nhỏ trừng lớn, nói liên tục: “Chính là người này, chính là người này này! Phải nói là y chang luôn đó, không có chút thay đổi nào!”
Vợ bác sĩ Trần nhìn vào tấm ảnh chụp đã lâu, vô cùng xúc động. Bà nói: “Lúc đó em rất thích cô giáo Cá luôn đó, à mà Trần Văn Duệ anh có còn nhớ không, hồi nhỏ anh và em còn cãi nhau, chúng ta ai cũng muốn gả cho cô Cá, em không cho anh gả, nói em mới là người được gả cho cô giáo Cá, anh còn khóc nữa, sau đó em chỉ đành đồng ý với anh là tụi mình cùng gả cho cô giáo Cá ha ha ha.”
Bác sĩ Trần ngượng ngùng nhìn thoáng qua con gái bên cạnh đang cười trộm, trong bụng nghĩ, chỗ không tốt của người vợ quen biết từ nhỏ là vậy đó, cô ấy biết hết mọi chuyện đáng xấu hổ và lịch sử đen tối của mình, dù là vui hay buồn cũng phải lấy ra ‘đâm thọt’ một lần.
Người một nhà coi xong tấm ảnh, bác sĩ Trần cảm thán, “Chắc là con gái của cô giáo Cá hoặc là người thân gì đó của cô, chứ cô gái đó giống cô Cá lắm.”
Vợ ông ấy nói: “Đúng đó, không chừng là vậy, nói mới nhớ lúc đó cô giáo Cá đột nhiên từ chức, sau này cũng không gặp cô nữa, mấy năm nay cũng không biết cô đang ở đâu ha.”
Sau khi nói chuyện một hồi, hai vợ chồng lại nói về chủ đề khác. Người lớn lên rất giống với cô giáo trong ký ức đó, đối với họ mà nói, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống bình lặng mà thôi, họ đương nhiên sẽ không biết rằng, cô giáo Cá năm đó làm cho mấy đứa bé bọn họ nhớ nhung rất lâu, chính là người bệnh nhân xa lạ hôm nay gặp được.
……
Du Dao đang nằm trên giường, cũng đang cảm thán với Giang Trọng Lâm, “Lớp mà em giữ năm đó có quá trời đứa nhỏ, bây giờ đều đã 40 mấy tuổi cả rồi, lớn hơn em hết luôn, cũng không biết là đã thay đổi ra sao, có lẽ khi tụi em gặp lại lúc đang đi trên đường cũng chẳng nhận ra nhau nữa. Nhóc béo cũng vậy, qua nhiều năm thế rồi, chắc chắn không còn nhớ em đâu.”
Người nhớ được cô và người mà cô nhớ được, sẽ càng ngày càng ít.
Cô nhịn không được thò tay từ trong ổ chăn mình ra, dúi tay vào trong chăn của Giang Trọng Lâm, bắt lấy tay anh, nắm chặt lấy ngón tay anh, mở to mắt nhìn anh.
Giang Trọng Lâm đối với duyên gặp gỡ tình cờ này cũng rất bất ngờ, thấy Du Dao nhìn anh như thế, anh nghiêng thân người sờ vào đầu cô, “Bạn bè lúc trước của em, ngoại trừ Dương Quân, mấy người khác anh không còn liên lạc nữa, có muốn anh hỏi thăm giúp em không, tìm hiểu xem bây giờ họ đang ở đâu, em muốn gặp họ không?”
Du Dao lắc đầu. Nếu cô muốn, cô đã đi tìm từ lâu rồi. Lúc trước cô có nhiều bạn lắm, là mấy người bạn bình thường có thể đi ăn đi uống đi chơi cùng nhau khắp nơi, nhưng bạn bè thân thiết nhất chỉ có một mình Dương Quân thôi, mấy người còn lại đa phần là quen trong công việc, học tập, quen biết cũng không lâu lắm, nhiều mối quan hệ đều từ từ xa cách sau một đoạn thời gian dài không liên lạc, giờ 40 năm trôi qua rồi, e là chả còn mấy người có thể nhớ tới cô. Huống hồ, mọi người đều lớn tuổi hết rồi, thực sự chẳng cần thiết phải làm ra mấy chuyện đột ngột này, nếu không phải thân quen như Dương Quân, có thể tưởng tượng nếu gặp mặt nhau thì ngượng ngùng biết bao.
Vì là một giường hai chăn, mà tay hai người lại nắm chặt nhau, sẽ có vài chỗ lộ ra bên ngoài. Sau một hồi Du Dao lặng lẽ chui vào trong chăn của Giang Trọng Lâm.
Giang Trọng Lâm: “……” Anh hơi nhích nhẹ cơ thể một xíu, thò một cánh tay từ trong chăn ra.
Du Dao vùi vào chăn của anh nói: “Ê ê ê, cảnh cáo anh, vào lúc này không thể đưa ra lựa chọn sai lầm nha, nếu không là bị đánh ráng chịu đó.”
Giang Trọng Lâm: “… Anh định lấy cái chăn của em vắt qua đây, sợ lát nữa em thấy nóng lăn qua kia không có chăn đắp.”
“Ờ, được thôi.”
Giang Trọng Lâm lấy cái chăn hoa tím của cô phủ lên bên trên, hai người cùng vùi vào một ổ chăn chỉ chiếm có nửa cái giường. Du Dao nhích qua chỗ trống bên cạnh, lại lôi kéo Giang Trọng Lâm, anh đành nhích qua theo, lúc này hai người mới nằm ở giữa giường.
Khí chất của ông lão nghiêm nghị bất khả xâm phạm, Du Dao tự dưng nghĩ, nếu không phải như thế, cô sẽ trực tiếp ra tay túm lấy anh vứt vào trong chăn, đâu ra mà còn chầm chậm nhích tới nhích lui.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Giang Trọng Lâm?”
“Ừm, sao vậy em?”
“Chồng ơi?”
“……”
“Hỏi anh một chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Mấy năm nay có ai theo đuổi anh không?”
Thầy Giang không dám lên tiếng, anh dường như có thể tưởng tượng ra sau khi nói sự thật thì nhà của họ sẽ là ‘nhà sáng nhất đêm nay’.
“Nói chuyện.” Du Dao nắn nắn ngón tay của ông lão giục anh.
Thầy Giang suy nghĩ một hồi, lấy kinh nghiệm cuộc sống của mình đúc kết, cân nhắc một chút bây giờ nên trả lời thế nào, thế là anh nói: “Không có.”
Du Dao nghe thấy ý cẩn thận trong giọng nói của anh, trong lòng sắp cười xỉu rồi, nhưng trên mặt cô lại rất nghiêm túc, “Gạt ai đấy hả thầy Giang, lúc trẻ anh đã đẹp trai, chắc chắn sẽ có không ít người thích anh.”
Thầy Giang trầm ngâm một hồi, “Thật ra hồi anh đi hỗ trợ giáo dục ở vùng sâu vùng xa về, vừa gầy gò vừa đen đúa, không đẹp trai xíu nào, nên không có ai thích anh hết.”
Du Dao: “Cho nên không phải là anh không muốn tìm mùa xuân thứ hai, mà là vì không ai thèm thích anh hết hả?”
Giang Trọng Lâm: “……” Câu hỏi gì quắn quéo thế không biết, anh sơ sẩy rồi.
Du Dao không nhịn cười được nữa bật cười ra tiếng, Giang Trọng Lâm cảm nhận được cô dựa sát vào người anh, cười run rẩy lên từng cơn, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, đúng là người trẻ tuổi—-
Anh giơ tay vỗ nhẹ từng cái lên lưng Du Dao: “Ngủ đi em.”
Du Dao dần im lặng lại, vùi vào lòng anh nhắm mắt, “Ừm.”
Sự rèn luyện mỗi ngày vẫn tiếp diễn, sự nôn nghén cũng vẫn tiếp diễn mỗi ngày. Chỉ khi nôn tới mức khó chịu, Du Dao mới uống ít thuốc, tiếc là, dù không nôn nữa, cô cũng không thèm ăn thứ gì. Giang Trọng Lâm thường hay hầm canh, nhưng nước hầm canh rõ ràng đã vớt hết ván dầu mỡ rồi, dù cho chỉ còn xót lại một ít mùi thôi Du Dao cũng không uống nổi.
Hết cách, chỉ đành mỗi ngày luân phiên thay đổi mấy món ăn đậm vị chua cay tê nóng, nhưng ăn chưa được mấy ngày trong miệng Du Dao đã nổi vài cục đạn.
Du Dao mở to miệng, Giang Trọng Lâm cẩn thận phun thuốc vào mấy cục đạn trong miệng Du Dao, “Không thể ăn mấy món cay nóng nữa.” Anh nói một cách dứt khoát cứng rắn.
Chuyện này thì lại làm khó cô rồi, ăn thì miệng đau, không ăn thì cơm cũng không ăn được.
“Lúc tao mang thai thường thích ăn mấy loại như dương mai với mận cơm, loại chưa chín á, mày ăn thử xem.” Dương Quân đưa cho cô đề nghị như thế.
Nhưng mà trái cây tươi trong siêu thị đều là quả chín ngọt, hoàn toàn không có quả non xanh, Giang Trọng Lâm nhớ tới có một ông bạn của mình trong vườn nhà có trồng cây mận cơm, đặc biệt lái xe qua bên đó định hái về một ít cho Du Dao ăn thử.
Ông bạn đó của anh lúc đầu nghe nói anh muốn qua hái mận còn cảm thấy kỳ lạ, vì chưa bao giờ nghe nói Giang Trọng Lâm thích ăn mận cả, còn là loại mận cơm chua lè chưa chín nữa. Sau đó Giang Trọng Lâm giải thích là vợ mình đang mang bầu thèm ăn, người bạn đó của anh mới cười với anh mang theo vẻ mặt ‘Lão huynh đệ à ông được lắm đó’, dẫu cho Giang Trọng Lâm thật sự nhìn không nổi biểu tình của ông ấy nên đã giải thích cái thai bây giờ là do hồi xưa ‘cấn bầu’, ông lão ấy vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt cũ, cười đen tối nhìn anh.
“Được thôi, ông hái đi, hái hết nguyên cây cũng được.”
“Bà vợ nhà tôi năm nào cũng hái mận để làm mận khô hết đó, ông lấy thêm ít mận khô đem về đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy rất hào sảng rộng lượng, nhưng vẻ mặt của ông ấy làm Giang Trọng Lâm rất ngại ngùng.
“Là lúc trước khi xuyên thời gian ‘cấn bầu’ mà thật đó…”
“Tôi biết tôi biết, có bầu từ trước mà hả.” Ông bạn già lặng lẽ lấy cánh tay khều anh, “Người anh em, ông đúng là gừng càng già càng cay, có phải có bí quyết gì đó không, chỉ tôi ít đi?”
Giang Trọng Lâm không còn gì để nói, thật lâu sau anh đẩy mắt kính một chút, bình tĩnh nói: “Không hút thuốc, không uống rượu.”
Ông bạn già nát rượu kiêm nghiện thuốc lâu năm xụ mặt trong nháy mắt, đuổi anh đi, “Ông đi mau đi, đừng có tới đây nữa.”
Chú thích:
- Dương mai
Hay còn gọi là trái thanh mai
- Mận cơm
- Mận khô
Bác sĩ Trần lật các bệnh án của hôm nay ra, nhìn thấy tên của Du Dao, ông nhịn không được cau mày lại, đang nghĩ xem bản thân đã gặp người này ở đâu rồi. Thật ra việc này cũng không phải việc quan trọng gì, nhưng ký ức loáng thoáng như cách một tầng sa mỏng, dường như sắp nhớ ra được rồi, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra, cảm giác này thật khó chịu.
Rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ, với lại vào lúc nào mà mình gặp được cô gái này? Sau khi bác sĩ Trần tan làm vẫn một mực suy nghĩ chuyện này. Con người ta chính là như thế, có đôi khi sẽ tự nhiên bị một việc nhỏ nào đó làm cho bực mình khó hiểu.
Mang theo vẻ mặt suy tư về nhà, vợ của bác sĩ Trần từ phòng bếp đi ra nhìn ông một cái, tò mò hỏi: “Làm gì vậy? Hôm nay gặp bệnh gì khó giải quyết ở bệnh viện hả?”
Bác sĩ Trần nhìn vợ mình, bật cười nói: “Không phải, là hôm nay gặp được một bệnh nhân, thấy quen mắt lắm, nhưng mà nhớ không ra là gặp qua ở đâu rồi.”
Người phụ nữ mặc tạp dề cười hỏi: “Là một cô gái trẻ hả?”
Bác sĩ Trần ngây ra, “Sao em biết vậy?”
Vợ ông lật mặt ngay trong chớp mắt, “Trần Văn Duệ, gan ông phình lên rồi phải không, đi làm mà dám tia gái trẻ hả!”
Bác sĩ Trần liên tục xua tay, “Không phải không phải, anh nào dám, anh chỉ là thấy rất kỳ lạ thôi, người ta là một thai phụ mà, liên quan gì với anh chứ.”
Ông cười lớn đi đến bên cạnh vợ, đẩy bà ấy ngồi xuống ghế trong phòng khách, “Chắc chắn là anh nhìn nhầm rồi, anh thật sự không quen cô gái ấy.”
Vợ ông bật cười, véo mặt của ông một cái, “Cho anh cũng không dám.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai vợ chồng đã quen nhau từ hồi mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học đều học chung trường, là thanh mai trúc mã chân chính, sau khi trêu nhau một lúc, con của họ đang học cấp 2 cũng đi học về nhà rồi, một nhà ba người ăn cơm trong nhà ăn cười cười nói nói. Không biết vì sao lại nói đến chuyện của ba mẹ, con gái của bác sĩ Trần thở dài nói: “Ba mẹ của bạn cùng bàn con ly hôn rồi, cậu ấy nói hâm mộ gia đình mình, nói tình cảm của ba mẹ tốt quá.”
Vợ của bác sĩ Trần ân cần múc một bát canh cho con gái, miệng nói: “Mẹ và ba con quen nhau từ hồi mới tí tuổi đầu, hồi mẫu giáo còn là bạn cùng bàn, cãi nhau ồn ào miết tới lớn luôn, tình cảm đương nhiên sâu đậm rồi.”
Bác sĩ Trần nghe xong, đột nhiên trong đầu loé lên, xuất hiện một cảnh tượng. Ông ấy thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra luôn, vội vàng lấy giấy bịt miệng lại.
Vợ của ông bị ông doạ sợ, “Sao anh tự nhiên, sao vậy anh?”
Bác sĩ Trần ho khan một lát, nói: “Anh nhớ ra rồi.”
Vợ của ông ấy không hiểu đầu cua tai nheo gì hết, “Anh nhớ ra cái gì?”
Bác sĩ Trần hơi kích động nói: “Người phụ nữ trẻ mà hôm nay anh gặp đó, anh nhớ ra tại sao lại quen mắt rồi.”
Trước khi để vợ mình đổi thành vẻ mặt nguy hiểm, bác sĩ Trần vội vàng nói: “Cô ấy rất giống với cô giáo của tụi mình hồi mẫu giáo, anh nhớ lúc đó tụi mình gọi cô giáo đó là ‘Cô giáo Cá’, dạy tụi mình một năm hơn, sau đó không biết vì sao lại từ chức, anh còn khóc rất lâu đó.”
Nói như vậy xong, vợ của bác sĩ Trần cũng nhớ lại, bà ấy mở lớn mắt, “À, là cô giáo Cá hả.”
Bác sĩ Trần vừa nói, vừa mở thiết bị đầu cuối của mình ra kiếm, tiếc là ông ấy không tìm thấy tấm hình cũ ngày đó, cuối cùng vợ của bác sĩ Trần phải hỏi ba mẹ ở nhà, lật ra tấm ảnh 40 năm trước chụp cùng với ‘cô giáo Cá’. Tấm ảnh chụp trong sinh nhật của một bạn nhỏ trong lớp, cô giáo và các bạn nhỏ đều đội mũ giấy sinh nhật ăn bánh kem, trong tay của mọi người đều đang cầm một quả táo đỏ.
Bác sĩ Trần chỉ vào Du Dao trong bức ảnh, đôi mắt nhỏ trừng lớn, nói liên tục: “Chính là người này, chính là người này này! Phải nói là y chang luôn đó, không có chút thay đổi nào!”
Vợ bác sĩ Trần nhìn vào tấm ảnh chụp đã lâu, vô cùng xúc động. Bà nói: “Lúc đó em rất thích cô giáo Cá luôn đó, à mà Trần Văn Duệ anh có còn nhớ không, hồi nhỏ anh và em còn cãi nhau, chúng ta ai cũng muốn gả cho cô Cá, em không cho anh gả, nói em mới là người được gả cho cô giáo Cá, anh còn khóc nữa, sau đó em chỉ đành đồng ý với anh là tụi mình cùng gả cho cô giáo Cá ha ha ha.”
Bác sĩ Trần ngượng ngùng nhìn thoáng qua con gái bên cạnh đang cười trộm, trong bụng nghĩ, chỗ không tốt của người vợ quen biết từ nhỏ là vậy đó, cô ấy biết hết mọi chuyện đáng xấu hổ và lịch sử đen tối của mình, dù là vui hay buồn cũng phải lấy ra ‘đâm thọt’ một lần.
Người một nhà coi xong tấm ảnh, bác sĩ Trần cảm thán, “Chắc là con gái của cô giáo Cá hoặc là người thân gì đó của cô, chứ cô gái đó giống cô Cá lắm.”
Vợ ông ấy nói: “Đúng đó, không chừng là vậy, nói mới nhớ lúc đó cô giáo Cá đột nhiên từ chức, sau này cũng không gặp cô nữa, mấy năm nay cũng không biết cô đang ở đâu ha.”
Sau khi nói chuyện một hồi, hai vợ chồng lại nói về chủ đề khác. Người lớn lên rất giống với cô giáo trong ký ức đó, đối với họ mà nói, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống bình lặng mà thôi, họ đương nhiên sẽ không biết rằng, cô giáo Cá năm đó làm cho mấy đứa bé bọn họ nhớ nhung rất lâu, chính là người bệnh nhân xa lạ hôm nay gặp được.
……
Du Dao đang nằm trên giường, cũng đang cảm thán với Giang Trọng Lâm, “Lớp mà em giữ năm đó có quá trời đứa nhỏ, bây giờ đều đã 40 mấy tuổi cả rồi, lớn hơn em hết luôn, cũng không biết là đã thay đổi ra sao, có lẽ khi tụi em gặp lại lúc đang đi trên đường cũng chẳng nhận ra nhau nữa. Nhóc béo cũng vậy, qua nhiều năm thế rồi, chắc chắn không còn nhớ em đâu.”
Người nhớ được cô và người mà cô nhớ được, sẽ càng ngày càng ít.
Cô nhịn không được thò tay từ trong ổ chăn mình ra, dúi tay vào trong chăn của Giang Trọng Lâm, bắt lấy tay anh, nắm chặt lấy ngón tay anh, mở to mắt nhìn anh.
Giang Trọng Lâm đối với duyên gặp gỡ tình cờ này cũng rất bất ngờ, thấy Du Dao nhìn anh như thế, anh nghiêng thân người sờ vào đầu cô, “Bạn bè lúc trước của em, ngoại trừ Dương Quân, mấy người khác anh không còn liên lạc nữa, có muốn anh hỏi thăm giúp em không, tìm hiểu xem bây giờ họ đang ở đâu, em muốn gặp họ không?”
Du Dao lắc đầu. Nếu cô muốn, cô đã đi tìm từ lâu rồi. Lúc trước cô có nhiều bạn lắm, là mấy người bạn bình thường có thể đi ăn đi uống đi chơi cùng nhau khắp nơi, nhưng bạn bè thân thiết nhất chỉ có một mình Dương Quân thôi, mấy người còn lại đa phần là quen trong công việc, học tập, quen biết cũng không lâu lắm, nhiều mối quan hệ đều từ từ xa cách sau một đoạn thời gian dài không liên lạc, giờ 40 năm trôi qua rồi, e là chả còn mấy người có thể nhớ tới cô. Huống hồ, mọi người đều lớn tuổi hết rồi, thực sự chẳng cần thiết phải làm ra mấy chuyện đột ngột này, nếu không phải thân quen như Dương Quân, có thể tưởng tượng nếu gặp mặt nhau thì ngượng ngùng biết bao.
Vì là một giường hai chăn, mà tay hai người lại nắm chặt nhau, sẽ có vài chỗ lộ ra bên ngoài. Sau một hồi Du Dao lặng lẽ chui vào trong chăn của Giang Trọng Lâm.
Giang Trọng Lâm: “……” Anh hơi nhích nhẹ cơ thể một xíu, thò một cánh tay từ trong chăn ra.
Du Dao vùi vào chăn của anh nói: “Ê ê ê, cảnh cáo anh, vào lúc này không thể đưa ra lựa chọn sai lầm nha, nếu không là bị đánh ráng chịu đó.”
Giang Trọng Lâm: “… Anh định lấy cái chăn của em vắt qua đây, sợ lát nữa em thấy nóng lăn qua kia không có chăn đắp.”
“Ờ, được thôi.”
Giang Trọng Lâm lấy cái chăn hoa tím của cô phủ lên bên trên, hai người cùng vùi vào một ổ chăn chỉ chiếm có nửa cái giường. Du Dao nhích qua chỗ trống bên cạnh, lại lôi kéo Giang Trọng Lâm, anh đành nhích qua theo, lúc này hai người mới nằm ở giữa giường.
Khí chất của ông lão nghiêm nghị bất khả xâm phạm, Du Dao tự dưng nghĩ, nếu không phải như thế, cô sẽ trực tiếp ra tay túm lấy anh vứt vào trong chăn, đâu ra mà còn chầm chậm nhích tới nhích lui.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Giang Trọng Lâm?”
“Ừm, sao vậy em?”
“Chồng ơi?”
“……”
“Hỏi anh một chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Mấy năm nay có ai theo đuổi anh không?”
Thầy Giang không dám lên tiếng, anh dường như có thể tưởng tượng ra sau khi nói sự thật thì nhà của họ sẽ là ‘nhà sáng nhất đêm nay’.
“Nói chuyện.” Du Dao nắn nắn ngón tay của ông lão giục anh.
Thầy Giang suy nghĩ một hồi, lấy kinh nghiệm cuộc sống của mình đúc kết, cân nhắc một chút bây giờ nên trả lời thế nào, thế là anh nói: “Không có.”
Du Dao nghe thấy ý cẩn thận trong giọng nói của anh, trong lòng sắp cười xỉu rồi, nhưng trên mặt cô lại rất nghiêm túc, “Gạt ai đấy hả thầy Giang, lúc trẻ anh đã đẹp trai, chắc chắn sẽ có không ít người thích anh.”
Thầy Giang trầm ngâm một hồi, “Thật ra hồi anh đi hỗ trợ giáo dục ở vùng sâu vùng xa về, vừa gầy gò vừa đen đúa, không đẹp trai xíu nào, nên không có ai thích anh hết.”
Du Dao: “Cho nên không phải là anh không muốn tìm mùa xuân thứ hai, mà là vì không ai thèm thích anh hết hả?”
Giang Trọng Lâm: “……” Câu hỏi gì quắn quéo thế không biết, anh sơ sẩy rồi.
Du Dao không nhịn cười được nữa bật cười ra tiếng, Giang Trọng Lâm cảm nhận được cô dựa sát vào người anh, cười run rẩy lên từng cơn, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, đúng là người trẻ tuổi—-
Anh giơ tay vỗ nhẹ từng cái lên lưng Du Dao: “Ngủ đi em.”
Du Dao dần im lặng lại, vùi vào lòng anh nhắm mắt, “Ừm.”
Sự rèn luyện mỗi ngày vẫn tiếp diễn, sự nôn nghén cũng vẫn tiếp diễn mỗi ngày. Chỉ khi nôn tới mức khó chịu, Du Dao mới uống ít thuốc, tiếc là, dù không nôn nữa, cô cũng không thèm ăn thứ gì. Giang Trọng Lâm thường hay hầm canh, nhưng nước hầm canh rõ ràng đã vớt hết ván dầu mỡ rồi, dù cho chỉ còn xót lại một ít mùi thôi Du Dao cũng không uống nổi.
Hết cách, chỉ đành mỗi ngày luân phiên thay đổi mấy món ăn đậm vị chua cay tê nóng, nhưng ăn chưa được mấy ngày trong miệng Du Dao đã nổi vài cục đạn.
Du Dao mở to miệng, Giang Trọng Lâm cẩn thận phun thuốc vào mấy cục đạn trong miệng Du Dao, “Không thể ăn mấy món cay nóng nữa.” Anh nói một cách dứt khoát cứng rắn.
Chuyện này thì lại làm khó cô rồi, ăn thì miệng đau, không ăn thì cơm cũng không ăn được.
“Lúc tao mang thai thường thích ăn mấy loại như dương mai với mận cơm, loại chưa chín á, mày ăn thử xem.” Dương Quân đưa cho cô đề nghị như thế.
Nhưng mà trái cây tươi trong siêu thị đều là quả chín ngọt, hoàn toàn không có quả non xanh, Giang Trọng Lâm nhớ tới có một ông bạn của mình trong vườn nhà có trồng cây mận cơm, đặc biệt lái xe qua bên đó định hái về một ít cho Du Dao ăn thử.
Ông bạn đó của anh lúc đầu nghe nói anh muốn qua hái mận còn cảm thấy kỳ lạ, vì chưa bao giờ nghe nói Giang Trọng Lâm thích ăn mận cả, còn là loại mận cơm chua lè chưa chín nữa. Sau đó Giang Trọng Lâm giải thích là vợ mình đang mang bầu thèm ăn, người bạn đó của anh mới cười với anh mang theo vẻ mặt ‘Lão huynh đệ à ông được lắm đó’, dẫu cho Giang Trọng Lâm thật sự nhìn không nổi biểu tình của ông ấy nên đã giải thích cái thai bây giờ là do hồi xưa ‘cấn bầu’, ông lão ấy vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt cũ, cười đen tối nhìn anh.
“Được thôi, ông hái đi, hái hết nguyên cây cũng được.”
“Bà vợ nhà tôi năm nào cũng hái mận để làm mận khô hết đó, ông lấy thêm ít mận khô đem về đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy rất hào sảng rộng lượng, nhưng vẻ mặt của ông ấy làm Giang Trọng Lâm rất ngại ngùng.
“Là lúc trước khi xuyên thời gian ‘cấn bầu’ mà thật đó…”
“Tôi biết tôi biết, có bầu từ trước mà hả.” Ông bạn già lặng lẽ lấy cánh tay khều anh, “Người anh em, ông đúng là gừng càng già càng cay, có phải có bí quyết gì đó không, chỉ tôi ít đi?”
Giang Trọng Lâm không còn gì để nói, thật lâu sau anh đẩy mắt kính một chút, bình tĩnh nói: “Không hút thuốc, không uống rượu.”
Ông bạn già nát rượu kiêm nghiện thuốc lâu năm xụ mặt trong nháy mắt, đuổi anh đi, “Ông đi mau đi, đừng có tới đây nữa.”
Chú thích:
- Dương mai
Hay còn gọi là trái thanh mai
- Mận cơm
- Mận khô