Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-53
Chương 053: Trận chiến tranh đoạt Hào môn
Tần Vô Song xử lý Lãnh Huyết Thập Nhất, đem thi thể ném trả lại cho Tây Môn Thiên, xao sơn chấn hổ, đối với Tây Môn Thiên, lực uy hiếp có thể nói là cực lớn. Tây Môn Thiên nghi thần nghi quỷ, lại không biết kẻ giết Lãnh Huyết Thập Nhất đến tột cùng là người nào.
Cho dù trong Hàn môn Tần gia không ai có khả năng giết Lãnh Huyết Thập Nhất, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ ra tay có mối liên hệ với họ.
Tây Môn Thiên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn tự hỏi thực lực bản thân so với Lãnh Huyết Thập Nhất mặc dù có cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, vốn không có chút nắm chắc có thể giết chết được Lãnh Huyết Thập Nhất.
Như vậy, có thể nói thực lực của địch nhân chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn hắn.
Bởi vì nghĩ như thế, Tây Môn Thiên đột nhiên nhận ra quận La Giang cũng không đơn giản như hắn nghĩ, đối với Hàn môn Tần gia cũng có cái nhìn khác đi.
Hứa Tam Lập lại lâm vào một nỗi lo khác. Mấy ngày nay, hắn nhiều lần tìm Tây Môn Thiên nhưng đều bị từ chối không gặp. Điều này làm cho cảm giác nguy cơ của Hứa Tam Lập càng tăng thêm.
Mười ngày trong nháy mắt trôi qua nhanh chóng. Trong mười ngày, cuộc chiến tranh Hàn môn, Vọng tộc đã xong. Có nhà sung sướng, có nhà u sầu. Có người thất bại, có người thành công.
Danh ngạch Hàn môn do Tần gia bỏ ra có Cổ gia, Văn gia tại quận thành, cùng với Ngưu gia trấn Đông Lâm tranh đoạt. Ba nhà liên hoàn đối chiến, cuối cùng Cổ gia giành chiến thắng. Sau lưng Cổ gia chính là có Hào môn Hứa gia chống đỡ!
Mà danh ngạch Hàn môn còn lại, do hai đại oan gia từ xưa đến nay của trấn Cửu Đô tranh giành, cuối cùng là Lam gia trấn Cửu Đô, lấy thân phận bình dân, đá bay Lý gia, đoạt được vị trí Hàn môn.
Mọi người vốn một lòng mong chờ cuộc chiến tranh đoạt vị trí Vọng tộc, thế nhưng bởi vì có Hàn môn xuất hiện khiêu chiến vượt cấp Hào môn, cho nên độ hào hứng đối với cuộc chiến này cũng giảm đi nhiều. Cuối cùng, Chu gia tại quận thành được xưng là Đệ nhất Hàn môn đã đánh bại Vọng tộc Hạ gia, từ nay về sau tấn chức Vọng tộc.
Như thế, Gia tộc Luận phẩm tại quận La Giang lần này, có bốn danh ngạch quý tộc bị khiêu chiến, có ba cái đã được xác định. Hơn nữa gia tộc đảm nhận ba vị trí này, đều là những thế lực mới tiến lên chiếm được. Gia tộc bảo hộ danh ngạch, ngoại trừ cuộc chiến tranh đoạt Hào môn giữa Tần gia và Hứa gia vẫn còn chưa xảy ra, hai gia tộc khác toàn bộ đều bị thua!
Đại quảng trường La Giang có thể chứa được mấy vạn người mà hôm nay không còn một chỗ trống.
Mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần, hô hấp so với ngày thường dồn dập hơn rất nhiều. Mọi người kiểng chân cố ý quan sát cho rõ hơn, cái trận chiến tranh đoạt Hào môn một lòng chờ mong, hôm nay rốt cục đã tới!
Mười ngày chờ đợi, rốt cục cũng nghênh đón được thời khắc chấn động lòng người. Vô số thanh niên nôn nóng gần như không thể chờ nổi nữa rồi.
Nguồn: https://Vietwriter.com
Sự kiện hai mươi năm một lần, cuộc chiến kịch tính nhất. Nội một màn Hàn môn khiêu chiến Hào môn thôi cũng đã đủ kịch tính rồi.
Ngay cả khi người chủ trì cuộc chiến bước lên đài, tất cả mọi người đều đã cực kỳ nôn nóng vô cùng, chỉ hy vọng hắn nhanh nói xong xuống đài, đem sân khấu nhường lại cho diễn viên chính… hai gia tộc tranh đoạt danh ngạch Hào môn!
- Chư vị, ta nhìn thấy ánh mắt cùng hô hấp của các ngươi, cũng có thể cảm nhận được ta không được hoan nghênh đến cỡ nào. Cái trận chiến tranh đoạt Hào môn mà mọi người nhất tâm, một lòng chờ mong kia, đã sắp khai hỏa rồi! Cho mời song phương giao chiến!
Người chủ trì cũng nói ngắn gọn, thanh âm cao vút tuyên bố song phương lên đài.
Nhân tuyển ứng chiến bên phía Tần gia, không có gì bất ngờ, chính là phụ tử Tần Liên Sơn. Tần Tụ thì ở đứng dưới đài, kích động khẩn trương, hai tay không ngừng vặn xoắn.
Bên phía Hứa gia thì cố ý phô trương uy danh, triệu tập tất cả trai tráng trong tộc, xuất trướng phô trương cực kỳ long trọng. Mọi người đều mặc đồng phục chiến đấu, diễu hành đồng nhất, phô trương oai nghiêm mênh mông cuồn cuộn, khiến cho người xem dưới đài sáng mắt, tự đáy lòng tán thưởng:
- Chậc chậc, Hào môn Hứa gia, quả nhiên khí thế bất phàm!
- Thấy người ta phô trương như thế, chỉ sợ cũng chỉ có quý tộc Hào môn mới có thể làm được. Ngươi nhìn Tần gia kìa, chỉ có một già một trẻ, làm sao có được thanh thế như Hứa gia cơ chứ?
- Được hay không, chẳng phải sẽ biết liền sao?
Dưới đài nghị luận cái gì, Tần Vô Song đều thu hết vào trong tai, nhưng mà cũng đều từ tai trái lọt qua tai phải đi ra luôn. Hắn hiện tại cực kỳ bình tĩnh, giống như một mặt giếng phẳng lặng, không có một chút gợn sóng nào.
Trước trận chiến, phải bảo trì tâm trạng tốt nhất, đây là tố chất võ giả cơ bản của Tần Vô Song ở kiếp trước.
Tần Liên Sơn nhìn thấy Hứa gia phô trương thanh thế, trong lòng càng căng thẳng, thoáng nhìn sang vẻ mặt của nhi tử, vô cùng bình thản, giống như hết thảy mọi thứ đều không quan hệ tới hắn.
Thấy nhi tử trấn định, Tần Liên Sơn không khỏi xấu hổ. Bản thân càng sống lâu càng thất bại, tố chất tâm lý ngược lại không bằng nhi tử.
Song phương một trái một phải, đi vào vị trí của mình, bởi vậy, sự chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển liền có vẻ vô cùng rõ ràng.
Bên trái là Hào môn Hứa gia, Hứa Tam Lập ngồi hàng chính giữa, hai Đại Trưởng lão ở hai bên, phía sau là vài tên huynh đệ trong tộc bảo vệ xung quanh. Phía sau nữa thì là ba hàng con cháu gia tộc, từng tầng từng tầng sâm nghiêm.
Mà nhìn qua bên này, phụ tử Tần gia hai người đơn bạc, làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng nhịn không được sinh ra cảm giác chua xót. Còn chưa khai chiến, chỉ nhìn sơ sơ trận thế, người nào cũng nghĩ Hàn môn Tân gia khiêu chiến Hào môn Hứa gia có phải hơi hoang đường quá không? Thực lực cùng khí thế thể hiện cũng kém người ta rất xa.
Người chủ trì không nói gì, chỉ khẽ cười:
- Trước khi bắt đầu, có chút quy tắc cũ rích nhai đi nhai lại đến nhàm chán, nhưng mà cũng phải nói nói lại một lượt. Gia tộc Luận phẩm, chính là sinh tử đấu. Ở trên đài, không hỏi thủ đoạn, bất kể sinh tử. Trừ phi một bên chủ động nhận thua, nếu không, chiến đấu nhất định phải phân ra thắng bại! Sinh tử, đều do thiên mệnh!
Hứa gia cùng Tần gia cũng không phải lần đầu tiên tham gia Gia tộc Luận phẩm, mấy cái quy tắc này đương nhiên biết rõ.
- Trước khi hai bên giao chiến, các ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không? Hào môn Hứa gia nói trước.
Mấy vạn ánh mắt tập trung trên người Tộc trưởng Hứa Tam Lập. Hắn thong dong đứng dậy, ánh mắt thâm thúy mà tàn nhẫn, không chút nào che dấu nhìn phụ tử Tần gia.
- Chỉ một câu, xâm phạm uy nghiêm của Hứa gia, nhất định phải chết! Một cái Hàn môn mà thôi, Hứa gia chúng ta sẽ để cho mấy vạn người ở đây biết, cái gì gọi là chê cười!
Người chủ trì đem ánh mắt dời về phía Tần gia, hiển nhiên muốn xem bọn họ có cái gì muốn nói.
Tần Vô Song khóe miệng hơi nhếch, cười nói:
- Nếu ta cho rằng phô trương thanh thế có thể dọa chết người, nhất định là đem hết con mèo con chó nhà ta đến để góp cho đủ số. Hứa Tam Lập, Tần gia lấy cái danh ngạch Hàn môn làm tiền vốn đưa cho các ngươi! Hiện tại, chính là muốn thu lại cả vốn lẫn lời!
Nói xong, Tần Vô Song phút chốc bắn lên như viên đạn, cả người giống như cánh cung căng hết cỡ, khí thế vô cùng mạnh mẽ, bay thẳng lên đài, trên mặt lộ vẻ bệ vệ, giọng nói âm vang:
- Sau trận chiến, trong giới quý tộc của quận La Giang, từ nay về sau không có cái tên Hứa gia nữa!
Không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện thì phải kinh người!
Những lời Tần Vô Song vừa nói đều ngầm vận chân khí vào trong, thanh âm thẳng hướng tận trời, đâm vào màng tai mỗi người đến đau nhức. Thanh âm này, nhìn qua thì không có gì lạ, kỳ thực đã ngầm sử dụng vô thượng công pháp Sư Tử Hống, rung động lòng người, lực uy hiếp thập phần bá đạo.
Tần Vô Song không phải là phô diễn võ lực, mà là đứng trên cái sân khấu này, đã không cho phép hắn che dấu nữa. Thời khắc bùng nổ, rốt cục tới rồi!
Quan trọng nhất chính là, Hứa gia nhìn qua phô trương thanh thế lớn như vậy, nhưng Tần Vô Song nhìn một cái đã thấu suốt, nhìn ra bản chất của sự phô trương này. Trừ phi Hứa gia có gì đó lo lắng sợ hãi, nếu không cần gì phải bày ra trò phô trương nhàm chán này?
Tâm lý của địch quân đã dao động, thành lũy phải là không thể phá vỡ. Vừa nãy hắn rống lên, chính là muốn len lỏi vào tâm lý bọn họ, công tâm vi thượng, đạt tới bất chiến mà tự nhiên uy hiếp người.
Quả nhiên, Hứa Tam Lập trong mắt lệ mang chợt lóe, dày đặc sát cơ, sự nghi ngờ dâng trào trở lại. Mà hai Đại Trưởng lão bên cạnh hắn, cũng đã tức giận đến hai tay khẽ run lên.
Dưới đài, đám người quan chiến bị một rống của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, thật lâu sau mới tỉnh hồn lại, vỗ tay liên miên không dứt.
Không vì cái gì khác, chỉ mỗi cái hành động làm cho thời điểm sinh tử cũng có thể trở nên hào hùng như vậy, liền cũng đủ đáng giá để người khâm phục. Phải biết rằng, quý tộc quận La Giang tuy nhiều, nhưng dám can đảm ở trước mặt Hào môn thể hiện hào khí, để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ đừng nói là làm không được, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Bên phía Hứa gia, một gã diện mạo thô lỗ, toàn thân mạnh mẽ nhảy ra, quát lên:
- Tiểu tử Tần gia, nói khoác mà không biết ngượng, để Ngũ Căn gia ta trước diệt uy phong của ngươi!
Trận đấu đầu tiên, Hứa gia quả nhiên chưa cầu ổn thỏa, vẫn chưa phái ba người mạnh nhất ra. Mà là giữ nguyên kế hoạch, do Hứa Ngũ Căn xung phong.
Tay Đồ Tể!
Nhìn thấy Hứa Ngũ Căn lên đài, trong đầu Tần Vô Song cùng Tần Liên Sơn đồng thời hiện lên thông tin trong tin tình báo.
Người này tính cách bạo ngược, tàn nhẫn hiếu sát. Là gã đồ tể nổi danh của Hứa gia ở quận La Giang, thực lực chính là Chân Võ Cảnh Tam đẳng, võ lực thiên về cương mãnh.
Nói chính xác là, Hứa Ngũ Căn căn bản không phải cái gì cương mãnh, mà là được nể trọng nhờ vào sự ngang ngược của hắn. Trong khi những người khác có xu hướng sử dụng các loại vũ kỹ, thì Hứa Ngũ Căn càng thích sử dụng sức mạnh để giết chóc hơn. Hắn cảm thấy chỉ có dùng tay giết chóc mới có thể khơi mào cái khoái cảm nguyên thủy nhất.
Tần Liên Sơn vừa thấy Hứa Ngũ Căn lên đài, ngo ngoe muốn động, thấp giọng nói:
- Trận đầu, ta lên!
Không thể không nói, ba năm qua, Tần Vô Song để cho phụ thân tu luyện Dịch Cân Kinh là một quyết định vô cùng anh minh. Đại hành gia vừa ra tay, liền biết có bao nhiêu thực lực.
Nếu là Tần Liên Sơn ba năm trước đây, căn bản không cần lên đài, chỉ cần nhìn khí chất bên ngoài, liền biết được không phải là đối thủ của Chân Võ Cảnh Tam đẳng.
Mà lúc này, hắn chậm rãi lên đài, thân pháp không biến hóa, cũng không có chút điệu bộ ra vẻ, chỉ cần là vừa đứng lên, khí độ tự nhiên sinh ra. Hắn khiến cho người ta sinh ra ý niệm trong đầu, không phải người này không phải đối thủ Hứa Ngũ Căn, mà là… kình địch!
Hứa Tam Lập thấy Tần Liên Sơn lên sân, không những sợ hãi mà còn vui vẻ nữa. Vẻ vui mừng lướt qua trên mặt, hai Đại Trưởng lão đứng hai bên trái phải hắn cũng cảm thấy khoái trá tin tưởng!
Tần Vô Song xử lý Lãnh Huyết Thập Nhất, đem thi thể ném trả lại cho Tây Môn Thiên, xao sơn chấn hổ, đối với Tây Môn Thiên, lực uy hiếp có thể nói là cực lớn. Tây Môn Thiên nghi thần nghi quỷ, lại không biết kẻ giết Lãnh Huyết Thập Nhất đến tột cùng là người nào.
Cho dù trong Hàn môn Tần gia không ai có khả năng giết Lãnh Huyết Thập Nhất, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ ra tay có mối liên hệ với họ.
Tây Môn Thiên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn tự hỏi thực lực bản thân so với Lãnh Huyết Thập Nhất mặc dù có cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, vốn không có chút nắm chắc có thể giết chết được Lãnh Huyết Thập Nhất.
Như vậy, có thể nói thực lực của địch nhân chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn hắn.
Bởi vì nghĩ như thế, Tây Môn Thiên đột nhiên nhận ra quận La Giang cũng không đơn giản như hắn nghĩ, đối với Hàn môn Tần gia cũng có cái nhìn khác đi.
Hứa Tam Lập lại lâm vào một nỗi lo khác. Mấy ngày nay, hắn nhiều lần tìm Tây Môn Thiên nhưng đều bị từ chối không gặp. Điều này làm cho cảm giác nguy cơ của Hứa Tam Lập càng tăng thêm.
Mười ngày trong nháy mắt trôi qua nhanh chóng. Trong mười ngày, cuộc chiến tranh Hàn môn, Vọng tộc đã xong. Có nhà sung sướng, có nhà u sầu. Có người thất bại, có người thành công.
Danh ngạch Hàn môn do Tần gia bỏ ra có Cổ gia, Văn gia tại quận thành, cùng với Ngưu gia trấn Đông Lâm tranh đoạt. Ba nhà liên hoàn đối chiến, cuối cùng Cổ gia giành chiến thắng. Sau lưng Cổ gia chính là có Hào môn Hứa gia chống đỡ!
Mà danh ngạch Hàn môn còn lại, do hai đại oan gia từ xưa đến nay của trấn Cửu Đô tranh giành, cuối cùng là Lam gia trấn Cửu Đô, lấy thân phận bình dân, đá bay Lý gia, đoạt được vị trí Hàn môn.
Mọi người vốn một lòng mong chờ cuộc chiến tranh đoạt vị trí Vọng tộc, thế nhưng bởi vì có Hàn môn xuất hiện khiêu chiến vượt cấp Hào môn, cho nên độ hào hứng đối với cuộc chiến này cũng giảm đi nhiều. Cuối cùng, Chu gia tại quận thành được xưng là Đệ nhất Hàn môn đã đánh bại Vọng tộc Hạ gia, từ nay về sau tấn chức Vọng tộc.
Như thế, Gia tộc Luận phẩm tại quận La Giang lần này, có bốn danh ngạch quý tộc bị khiêu chiến, có ba cái đã được xác định. Hơn nữa gia tộc đảm nhận ba vị trí này, đều là những thế lực mới tiến lên chiếm được. Gia tộc bảo hộ danh ngạch, ngoại trừ cuộc chiến tranh đoạt Hào môn giữa Tần gia và Hứa gia vẫn còn chưa xảy ra, hai gia tộc khác toàn bộ đều bị thua!
Đại quảng trường La Giang có thể chứa được mấy vạn người mà hôm nay không còn một chỗ trống.
Mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần, hô hấp so với ngày thường dồn dập hơn rất nhiều. Mọi người kiểng chân cố ý quan sát cho rõ hơn, cái trận chiến tranh đoạt Hào môn một lòng chờ mong, hôm nay rốt cục đã tới!
Mười ngày chờ đợi, rốt cục cũng nghênh đón được thời khắc chấn động lòng người. Vô số thanh niên nôn nóng gần như không thể chờ nổi nữa rồi.
Nguồn: https://Vietwriter.com
Sự kiện hai mươi năm một lần, cuộc chiến kịch tính nhất. Nội một màn Hàn môn khiêu chiến Hào môn thôi cũng đã đủ kịch tính rồi.
Ngay cả khi người chủ trì cuộc chiến bước lên đài, tất cả mọi người đều đã cực kỳ nôn nóng vô cùng, chỉ hy vọng hắn nhanh nói xong xuống đài, đem sân khấu nhường lại cho diễn viên chính… hai gia tộc tranh đoạt danh ngạch Hào môn!
- Chư vị, ta nhìn thấy ánh mắt cùng hô hấp của các ngươi, cũng có thể cảm nhận được ta không được hoan nghênh đến cỡ nào. Cái trận chiến tranh đoạt Hào môn mà mọi người nhất tâm, một lòng chờ mong kia, đã sắp khai hỏa rồi! Cho mời song phương giao chiến!
Người chủ trì cũng nói ngắn gọn, thanh âm cao vút tuyên bố song phương lên đài.
Nhân tuyển ứng chiến bên phía Tần gia, không có gì bất ngờ, chính là phụ tử Tần Liên Sơn. Tần Tụ thì ở đứng dưới đài, kích động khẩn trương, hai tay không ngừng vặn xoắn.
Bên phía Hứa gia thì cố ý phô trương uy danh, triệu tập tất cả trai tráng trong tộc, xuất trướng phô trương cực kỳ long trọng. Mọi người đều mặc đồng phục chiến đấu, diễu hành đồng nhất, phô trương oai nghiêm mênh mông cuồn cuộn, khiến cho người xem dưới đài sáng mắt, tự đáy lòng tán thưởng:
- Chậc chậc, Hào môn Hứa gia, quả nhiên khí thế bất phàm!
- Thấy người ta phô trương như thế, chỉ sợ cũng chỉ có quý tộc Hào môn mới có thể làm được. Ngươi nhìn Tần gia kìa, chỉ có một già một trẻ, làm sao có được thanh thế như Hứa gia cơ chứ?
- Được hay không, chẳng phải sẽ biết liền sao?
Dưới đài nghị luận cái gì, Tần Vô Song đều thu hết vào trong tai, nhưng mà cũng đều từ tai trái lọt qua tai phải đi ra luôn. Hắn hiện tại cực kỳ bình tĩnh, giống như một mặt giếng phẳng lặng, không có một chút gợn sóng nào.
Trước trận chiến, phải bảo trì tâm trạng tốt nhất, đây là tố chất võ giả cơ bản của Tần Vô Song ở kiếp trước.
Tần Liên Sơn nhìn thấy Hứa gia phô trương thanh thế, trong lòng càng căng thẳng, thoáng nhìn sang vẻ mặt của nhi tử, vô cùng bình thản, giống như hết thảy mọi thứ đều không quan hệ tới hắn.
Thấy nhi tử trấn định, Tần Liên Sơn không khỏi xấu hổ. Bản thân càng sống lâu càng thất bại, tố chất tâm lý ngược lại không bằng nhi tử.
Song phương một trái một phải, đi vào vị trí của mình, bởi vậy, sự chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển liền có vẻ vô cùng rõ ràng.
Bên trái là Hào môn Hứa gia, Hứa Tam Lập ngồi hàng chính giữa, hai Đại Trưởng lão ở hai bên, phía sau là vài tên huynh đệ trong tộc bảo vệ xung quanh. Phía sau nữa thì là ba hàng con cháu gia tộc, từng tầng từng tầng sâm nghiêm.
Mà nhìn qua bên này, phụ tử Tần gia hai người đơn bạc, làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng nhịn không được sinh ra cảm giác chua xót. Còn chưa khai chiến, chỉ nhìn sơ sơ trận thế, người nào cũng nghĩ Hàn môn Tân gia khiêu chiến Hào môn Hứa gia có phải hơi hoang đường quá không? Thực lực cùng khí thế thể hiện cũng kém người ta rất xa.
Người chủ trì không nói gì, chỉ khẽ cười:
- Trước khi bắt đầu, có chút quy tắc cũ rích nhai đi nhai lại đến nhàm chán, nhưng mà cũng phải nói nói lại một lượt. Gia tộc Luận phẩm, chính là sinh tử đấu. Ở trên đài, không hỏi thủ đoạn, bất kể sinh tử. Trừ phi một bên chủ động nhận thua, nếu không, chiến đấu nhất định phải phân ra thắng bại! Sinh tử, đều do thiên mệnh!
Hứa gia cùng Tần gia cũng không phải lần đầu tiên tham gia Gia tộc Luận phẩm, mấy cái quy tắc này đương nhiên biết rõ.
- Trước khi hai bên giao chiến, các ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không? Hào môn Hứa gia nói trước.
Mấy vạn ánh mắt tập trung trên người Tộc trưởng Hứa Tam Lập. Hắn thong dong đứng dậy, ánh mắt thâm thúy mà tàn nhẫn, không chút nào che dấu nhìn phụ tử Tần gia.
- Chỉ một câu, xâm phạm uy nghiêm của Hứa gia, nhất định phải chết! Một cái Hàn môn mà thôi, Hứa gia chúng ta sẽ để cho mấy vạn người ở đây biết, cái gì gọi là chê cười!
Người chủ trì đem ánh mắt dời về phía Tần gia, hiển nhiên muốn xem bọn họ có cái gì muốn nói.
Tần Vô Song khóe miệng hơi nhếch, cười nói:
- Nếu ta cho rằng phô trương thanh thế có thể dọa chết người, nhất định là đem hết con mèo con chó nhà ta đến để góp cho đủ số. Hứa Tam Lập, Tần gia lấy cái danh ngạch Hàn môn làm tiền vốn đưa cho các ngươi! Hiện tại, chính là muốn thu lại cả vốn lẫn lời!
Nói xong, Tần Vô Song phút chốc bắn lên như viên đạn, cả người giống như cánh cung căng hết cỡ, khí thế vô cùng mạnh mẽ, bay thẳng lên đài, trên mặt lộ vẻ bệ vệ, giọng nói âm vang:
- Sau trận chiến, trong giới quý tộc của quận La Giang, từ nay về sau không có cái tên Hứa gia nữa!
Không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện thì phải kinh người!
Những lời Tần Vô Song vừa nói đều ngầm vận chân khí vào trong, thanh âm thẳng hướng tận trời, đâm vào màng tai mỗi người đến đau nhức. Thanh âm này, nhìn qua thì không có gì lạ, kỳ thực đã ngầm sử dụng vô thượng công pháp Sư Tử Hống, rung động lòng người, lực uy hiếp thập phần bá đạo.
Tần Vô Song không phải là phô diễn võ lực, mà là đứng trên cái sân khấu này, đã không cho phép hắn che dấu nữa. Thời khắc bùng nổ, rốt cục tới rồi!
Quan trọng nhất chính là, Hứa gia nhìn qua phô trương thanh thế lớn như vậy, nhưng Tần Vô Song nhìn một cái đã thấu suốt, nhìn ra bản chất của sự phô trương này. Trừ phi Hứa gia có gì đó lo lắng sợ hãi, nếu không cần gì phải bày ra trò phô trương nhàm chán này?
Tâm lý của địch quân đã dao động, thành lũy phải là không thể phá vỡ. Vừa nãy hắn rống lên, chính là muốn len lỏi vào tâm lý bọn họ, công tâm vi thượng, đạt tới bất chiến mà tự nhiên uy hiếp người.
Quả nhiên, Hứa Tam Lập trong mắt lệ mang chợt lóe, dày đặc sát cơ, sự nghi ngờ dâng trào trở lại. Mà hai Đại Trưởng lão bên cạnh hắn, cũng đã tức giận đến hai tay khẽ run lên.
Dưới đài, đám người quan chiến bị một rống của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, thật lâu sau mới tỉnh hồn lại, vỗ tay liên miên không dứt.
Không vì cái gì khác, chỉ mỗi cái hành động làm cho thời điểm sinh tử cũng có thể trở nên hào hùng như vậy, liền cũng đủ đáng giá để người khâm phục. Phải biết rằng, quý tộc quận La Giang tuy nhiều, nhưng dám can đảm ở trước mặt Hào môn thể hiện hào khí, để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ đừng nói là làm không được, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Bên phía Hứa gia, một gã diện mạo thô lỗ, toàn thân mạnh mẽ nhảy ra, quát lên:
- Tiểu tử Tần gia, nói khoác mà không biết ngượng, để Ngũ Căn gia ta trước diệt uy phong của ngươi!
Trận đấu đầu tiên, Hứa gia quả nhiên chưa cầu ổn thỏa, vẫn chưa phái ba người mạnh nhất ra. Mà là giữ nguyên kế hoạch, do Hứa Ngũ Căn xung phong.
Tay Đồ Tể!
Nhìn thấy Hứa Ngũ Căn lên đài, trong đầu Tần Vô Song cùng Tần Liên Sơn đồng thời hiện lên thông tin trong tin tình báo.
Người này tính cách bạo ngược, tàn nhẫn hiếu sát. Là gã đồ tể nổi danh của Hứa gia ở quận La Giang, thực lực chính là Chân Võ Cảnh Tam đẳng, võ lực thiên về cương mãnh.
Nói chính xác là, Hứa Ngũ Căn căn bản không phải cái gì cương mãnh, mà là được nể trọng nhờ vào sự ngang ngược của hắn. Trong khi những người khác có xu hướng sử dụng các loại vũ kỹ, thì Hứa Ngũ Căn càng thích sử dụng sức mạnh để giết chóc hơn. Hắn cảm thấy chỉ có dùng tay giết chóc mới có thể khơi mào cái khoái cảm nguyên thủy nhất.
Tần Liên Sơn vừa thấy Hứa Ngũ Căn lên đài, ngo ngoe muốn động, thấp giọng nói:
- Trận đầu, ta lên!
Không thể không nói, ba năm qua, Tần Vô Song để cho phụ thân tu luyện Dịch Cân Kinh là một quyết định vô cùng anh minh. Đại hành gia vừa ra tay, liền biết có bao nhiêu thực lực.
Nếu là Tần Liên Sơn ba năm trước đây, căn bản không cần lên đài, chỉ cần nhìn khí chất bên ngoài, liền biết được không phải là đối thủ của Chân Võ Cảnh Tam đẳng.
Mà lúc này, hắn chậm rãi lên đài, thân pháp không biến hóa, cũng không có chút điệu bộ ra vẻ, chỉ cần là vừa đứng lên, khí độ tự nhiên sinh ra. Hắn khiến cho người ta sinh ra ý niệm trong đầu, không phải người này không phải đối thủ Hứa Ngũ Căn, mà là… kình địch!
Hứa Tam Lập thấy Tần Liên Sơn lên sân, không những sợ hãi mà còn vui vẻ nữa. Vẻ vui mừng lướt qua trên mặt, hai Đại Trưởng lão đứng hai bên trái phải hắn cũng cảm thấy khoái trá tin tưởng!