-
Chương 11
Càng gần hôn lễ, số lần hẹn hò của hai người càng tăng. Bởi công việc bận rộn, Tống Vực phải liên tục tăng ca nhiều ngày, mới được một ngày nghỉ hiếm hoi, thành thử việc hẹn hò đều nương theo thời gian của anh. Số lần Mục Táp đến công ty anh cũng nhiều hơn. Dần dà, cô quen biết nhiều nhân viên trong công ty. Những nhân vật tài hoa này khá tinh ranh, luôn mồm trêu ghẹo cô, gọi cô là bà chủ. Có lần, bọn họ còn ép Tống Vực khai ra ngọn nguồn tình cảm của hai người.
Tống Vực trầm ngâm một hồi, mỉm cười trả lời“Có một đêm tôi nằm mộng, mơ thấy mỹ nhân đứng bên cây cầu phía Tây thành phố ngắm hoa mai nở. Tinh mơ hôm sau, tôi liền tìm đến cây cầu đấy, trông thấy Mục Táp đứng đúng nơi đó, vì thế tiến tới làm quen.”
Mọi người ngơ ngác, cảm thấy cơn gió độc vờn sau lưng. Câu chuyện ‘sến như con hến’ này… chả hợp với tính cách lạnh như băng của sếp tổng tẹo nào.
Mục Táp đưa lưng về phía bọn họ, lấy tay xoa chóp mũi. Quái lạ, sao cô cảm thấy cả người nong nóng.
Buổi tối, Tống Vực chở Mục Táp đến quán hải sản nằm ven bờ sông, gọi một bàn đầy thức ăn ngon. Khói lửa trong quán ăn hoà cùng làn gió đêm lành lạnh. Những món rang xào tươi sống vang vọng tiếng xèo xèo, tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau, thanh âm đũa thìa gõ trên chén đĩa, tiếng nói chuyện rầm rì của bàn ăn cách vách, tiếng quẫy nước tung tăng của những chú cá trong thùng gỗ….Mục Táp cảm thấy bầu không khí nơi đây thật tốt.
Trước giờ, cô cực kì bài xích bầu không khí trang trọng đến tù túng của những bữa ăn Tây. Cô thích mùi vị khói lửa nhân gian bình dị và ấm cúng này. Mọi người đều buông lỏng tinh thần, hoà vào sự náo nhiệt. Cô húp một ngụm canh, cơn nóng lan tran đến tận ngón chân.
Vì đặc biệt thích món tôm hấp muối, nên Mục Táp ăn rất nhiều. Đống vỏ tôm dần chiếm tích lớn trên bàn ăn.
Tống Vực nhẹ nhàng xoay chuyển mâm thức ăn trước mặt cô, vui vẻ nhìn đỉnh đầu cô, mỉm cười hỏi:“Sao em ăn tôm không thế, không thèm đụng những món khác?”
“Em mê món tôm mà.” Mục Táp lấy tay chặn lại vòng xoay của cái mâm, giữ rịt món tôm hấp muối trước mặt mình, chỉ phần lưng tôm,“Chỗ này ăn rất giòn, thịt tươi non mềm, chỉ cần ăn một miếng, sẽ không dừng lại được.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt thập phần thoả mãn. Tống Vực bỗng nhiên rút tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch chóp mũi cô:“Thịt tôm dính trên mũi nè .”
Mục Táp cười cười, tự mình lột vỏ tôm, bỏ vào bát Tống Vực:“Anh ăn thử xem, biết đâu sẽ thấy ngon. Giống em trước kia đấy, vì sợ đắng nên chúa ghét khổ qua, nhưng tình cờ ăn món khổ qua xào trứng ở một tiệm cơm, cảm thấy hoàn toàn khác biệt, khổ qua chẳng đắng tẹo nào, còn cực kì ngon miệng. Cuối cùng, em ‘xử’ hết đĩa xào.”
Tống Vực nhìn con tôm được lột vỏ sạch sẽ trong bát, thịt tươi trắng ngần. Anh chậm rãi dùng đũa gắp lên, cắn một miếng.
“Thế nào?” Cô sốt sắng hỏi.
“Khá ngon.”
“Em nói đúng chứ, món tôm này là số một.”
Trong quán, người đến người đi, từng tốp nối tiếp nhau, đa phần là thanh niên trẻ tuổi. Họ kề vai sát cánh, mồm miệng luôn sang sảng những tiếng hét to. Mục Táp thích thú ngắm nhìn họ. Tống Vực cong cong khoé môi, uống một ngụm trà nóng, cẩn thận giơ cao tay áo, tránh đụng vào một bàn đầy vỏ tôm cua, sò hến.
“Hình như hôm nay em rất vui?”
Mục Táp gật đầu:“Em từ nhỏ đã khoái ăn hải sản, nhất là ăn hải sản nơi đông người, càng đông càng thích.”
“Không chê ồn?”
“Không hề, em thích chỗ náo nhiệt.” Mục Táp ngẫm nghĩ, đổi câu chính xác hơn,“Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng thích. Tùy theo tâm trạng thôi ạ, đôi khi em thích ngồi thừ người, một mình trải qua buổi trưa nắng gắt. Có lúc lại thích chui đầu vào những nơi đông vui nhộn nhịp.”
“Nếu em thích như vậy, sau này anh sẽ thường xuyên chở em tới đây.” Anh hạ đôi đũa, bàn tay thon dài dưới ngọn đèn mờ tựa như bức tranh mang đầy tính nghệ thuật, không vương chút tì vết. Quần áo anh sạch sẽ phẳng phiu, không hề dính dầu mỡ.
Mục Táp thấy thế, vội rút khăn giấy, lau sạch mấy ngón tay loang loáng vết dầu mỡ.
Bọn họ tiếp tục hàn huyên tâm sự, bất tri bất giác, họ đề cập đến những chuyện thuở còn đi học. Tống Vực nhắc lại sự kiện laptop có mặt ở Trung Quốc, lúc đó, anh với Tống Hạo lái xe vào nội thành tìm mua. Lúc trở về, trời đổ mưa to, làm ướt đẫm hộp đựng bên ngoài. Hai anh em bực bội, đâm ra trách móc nhau. Anh trách em không chịu lái xe nhanh, em bực anh nôn nóng quá, một mực đòi mua hôm nay, không chịu chờ thêm mấy ngày.
……
Mục Táp chăm chú lắng nghe, rồi nhớ lại hôm cô tới nhà Tống Vực, bà Tống cho cô xem album ảnh, bên trong chứa đầy ảnh của Tống Hạo và Tống Vực, bèn nói:“Em nhớ ra rồi, làn da của anh ấy rất trắng.”
Tay Tống Vực xoay xoay tách trà nhỏ, giọng điệu không nhanh không chậm:“Thân thể anh ấy từ nhỏ đã yếu. Có lần, trong tiết thể dục, anh ấy phải chạy 3000 thước. Chạy xong thì lăn ra ngất. May mắn đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không…chẳng biết hậu quả thế nào. Kể từ đó, mẹ anh không cho phép anh ấy vận động nặng. Anh ấy hầu như ở cả ngày trong phòng, không tiếp xúc với ánh mặt trời, thành thử da rất trắng.”
“Các anh có thường cãi nhau không?” Mục Táp cười hỏi.
Tống Vực buông tách trà, ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu:“Khá nhiều là đằng khác.”
“Cãi nhau vì việc gì ạ?”
“Nhiều lắm, từ việc nhỏ đến việc lớn.” Tống Vực nói,“Bọn anh đều là hai kẻ cứng đầu cứng cổ, không thích nhún nhường. Tuy bề ngoài nhìn bọn anh khác biệt, nhưng tính cách bên trong gần như là một, thích cạnh tranh, thích truy đuổi, thích thể hiện bản thân, háu thắng và không dễ dàng nhận thua.”
Mục Táp ra chiều thấu hiểu, lại hỏi:“Vậy lần cãi nhau nghiêm trọng nhất của hai người là vì việc gì hoặc là vì ai?”
Tống Vực nghe cô hỏi, rũ mí mắt, tay trái nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo bên phải, nói khẽ:“Kì thực đều xuất phát từ những chuyện vụn vặt, anh chẳng nhớ chi tiết nữa.”
……
Trong đầu anh mơ hồ tái hiện chuyện xưa, lần cãi nhau nghiêm trọng nhất, là vì Mạc Tử Tuyền.
*
Trời vào tháng tám, cách hôn lễ càng ngày càng gần, bên nhà Mục Táp còn khá nhiều việc cần chuẩn bị.
Mẹ Cảnh Chí Sâm bị khối u ở gan nên phải vào viện mổ. Mục Kiều vì lo chuyện thực tập nên chỉ đến thăm bà ta một lần, hơn nữa, chỉ nán lại tầm ba mươi phút. Về sau, Cảnh Chí Sâm không nhịn được, thở dài, nhắc khéo cô ta:“Kiều Kiều, dù thế nào bà cũng là mẹ ruột của anh.. em làm ơn quan tâm bà tí đi.”
Vì chuyện đó, Mục Kiều cãi nhau một trận với anh ta, chạy về nhà khóc lóc kể lể. Sau khi Kiều Tuệ Tuệ biết rõ sự tình, liền la rầy con gái không hiểu chuyện. Dĩ nhiên, Kiều Tuệ Tuệ luôn mong muốn Mục Kiều chiếm được lòng của mẹ Cảnh Chí Sâm, chỉ có thế thì cuộc hôn nhân sau này của hai đứa mới có thể cập vào bến bờ hạnh phúc mỹ mãn. Vì vậy, bà tự mình nấu cơm, hầm canh bổ, tỉ mỉ bỏ hộp giữ nhiệt, đón xe tới bệnh viện, thăm bà thông gia tương lai.
Thời tiết ngày càng nóng gắt, Kiều Tuệ Tuệ ba ngày hai bữa liên tục di chuyển giữa nhà và bệnh viện, kết quả… bị cảm nắng. Ngày hôm đó, bà cố gắng hầm xong món canh, nấu vài món ăn ngon, chuẩn bị đưa tới bệnh viện. Nhưng vừa ra cửa thì đầu váng mắt hoa. Trời đất như đảo lộn, hai chân liểng xiểng không đứng vững. Mục Táp đúng lúc xuống lầu tìm đồ, thấy bộ dáng bà như vậy, tức tốc chạy đến đỡ bà, dìu tới sô pha, lật đật tìm thuốc trong ngăn kéo.
Kiều Tuệ Tuệ uống thuốc xong thở dài, lấy tay vuốt nắn thái dương, ngước nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:“Thôi chết, sắp 11h rồi. Hôm qua trong điện thoại, dì nói với mẹ Cảnh Chí Sâm thân thể dì tốt lắm, hứa hôm nay sẽ làm cơm cho bà ta. Nhưng bây giờ, dì chẳng còn hơi sức, cả người chóang váng …… Táp Táp, con giúp dì mang cơm đến bệnh viện được không?”
Mục Táp đang nghĩ cách từ chối, Kiều Tuệ Tuệ lại vỗ mu bàn tay cô, nói tiếp:“Con xem như giúp Mục Kiều vậy. Mấy bữa nay, mặt nó lúc nào cũng chù ụ, chắc hẳn là cãi nhau với Tiểu Cảnh. Bữa trước, dì có nói chuyện điện thoại với Tiểu Cảnh, tuy nó không nói ra miệng, nhưng đã ngấm ngầm phê bình Mục Kiều không hiểu chuyện…… Khổ lắm con ạ, con bé Kiều Kiều chẳng chịu nghe lời dì khuyên. Dì chỉ còn cách tự mình đến bệnh viện, tận lực lấy lòng nhà họ, hy vọng họ không quá xét nét, không giữ thành kiến xấu với Kiều Kiều. Con cũng biết đấy, thời buổi này, khó tìm được người đàn ông nào có điều kiện và phẩm chất tốt như Tiểu Cảnh. Dì lo Mục Kiều nhất thời ngang bướng, để hụt mất thằng bé thì uổng lắm.”
Người như Cảnh Chí Sâm là mẫu con rễ lí tưởng trong mắt Kiều Tuệ Tuệ, sự nghiệp ổn định, kinh tế khá giả, diện mạo xuất chúng, cư xử chín chắn lễ độ, nói chuyện hài hước thú vị, biết kính già yêu trẻ…Nói chung, ưu điểm tràn lan mà khuyết điểm chả thấy. Ngược lại, con bé Kiều Kiều nhà bà, trừ bỏ xinh đẹp đáng yêu, thì tật xấu chất đầy cả núi. Bà hiểu rõ, đàn ông càng giỏi giang thì sự nồng nhiệt trong tình cảm càng chóng vánh. Nếu phụ nữ không thông minh, không biết cách chộp lấy cơ hội, không hiểu đạo lí lùi một để tiến hai, thể nào cũng chịu kết cục mất đi rồi hối tiếc.
Hơn nữa, Cảnh Chí sâm là đứa con hiếu thảo, chuyện của Kiều Kiều với cậu ta có thành hay không, phụ thuộc rất lớn vào ý kiến bà Cảnh.
Mục Táp muốn từ chối, nhưng tìm không ra lí do. Từ sáng tới giờ, cô nằm lì trong phòng, hết đọc sách rồi xem phim, vô cùng rãnh rỗi. Còn dì Kiều bận tối mắt tối mũi suốt mấy ngày nay, huống hồ, sức khỏe bà không tốt. Thêm những lời tâm sự chân thành, thấm thía, và sự thành khẩn của bà, khiến cô không cách nào cự tuyệt.
Mục Táp đành giúp Kiều Tuệ Tuệ làm chân chạy vặt. Cô đón xe tới bệnh viện, tìm được khu nội trú, đi thang máy đến tầng dành cho khoa ung bướu. Phòng bệnh của bà Cảnh nằm ở cuối hành lang, Mục Táp đi tới, gõ cửa, người mở cửa là Cảnh Chí Sâm.
Nhìn thấy Mục Táp, anh ta vô cùng kinh ngạc. Qua vài giây ngắn ngủi, đáy mắt anh ta bắn tia cười sáng lóa, sự mệt mỏi trong giọng nói giảm đi không ít:“Táp Táp, sao em lại tới đây?”
Mục Táp nói đơn giản mục đích đến, đưa hộp thức ăn cho anh ta, xoay người toan rời đi, nhưng bà Cảnh bất ngờ gọi cô lại.
Bà Cảnh cứ nghĩ người đến là Mục Kiều, nên thân thiết kêu con dâu tương lai vào chơi. Mục Táp nghe thấy tiếng bà gọi, bèn xoay người lễ phép chào hỏi, giải thích rõ tình huống.
“Cháu là chị của Mục Kiều à, vậy ra đây là Mục tiểu thư, trợ lí ngày trước của Chí Sâm.” Bà Cảnh cười nói,“Thời tiết bên ngoài nắng gắt, cháu đã vất vả chạy tới đây, chí ít nên nán lại một tí, uống ly nước với mẹ con bác chứ. Chí Sâm, con mau gọt táo mời Mục tiểu thư đi.”
Cảnh Chí Sâm cười nói vâng, giơ tay vỗ vai Mục Táp, tự nhiên kéo cô vào trong.
Mục Táp ngại từ chối người bệnh, đành ngồi xuống, tính tán gẫu với bà ta vài câu, đoạn tìm cớ đi về.
Bà Cảnh có cảm tình từ trước với Mục Táp. Cảnh Chí Sâm từng kể bà nghe, Mục Táp là người siêng năng, chịu khó trong công việc, là nhân viên tích cực tăng ca nhất của công ty. Cô hành xử cẩn thận từng li từng tí, chưa bao giờ gây sai lầm, lại biết cách đối nhân xử thế, là một cô gái tốt, đốt đuốc khó tìm. Vậy nên, bà tích cực trò chuyện cùng cô, có ý cảm tạ công sức cô bỏ ra.
Trò chuyện khoảng mười phút, Mục Táp lấy lí do có việc gấp, xin cáo từ trước, vội vàng rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, cô rảo bước tới thang máy, bấm nút xuống tầng. Lát sau, cửa thang máy mở toang, cô vừa định bước vào, người đàn ông phía sau đã nhanh chân đuổi tới, túm chặt cổ tay phải của cô.
Thân hình Cảnh Chí Sâm vốn to cao vạm vỡ, lực cánh tay rất mạnh. Anh ta là người leo núi giỏi nhất trong công ty. Cánh tay anh ta chỉ cần dùng tí lực, là có thể nhẹ nhàng kéo cô qua một bên.
“Anh nắm tay tôi làm gì thế hả? Tôi có việc gấp, cần xuống thang máy!” Mục Táp chưng hửng trước tình huống vừa xảy ra, theo bản năng đề cao cảnh giác.
Đinh một tiếng, cửa thang máy đóng lại.
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm kéo cô về một góc, đặt một tay lên vách tường, ép cô vào phạm vi nhỏ hẹp. Anh ta cúi đầu, hô hấp gấp gáp, hơi thở hai người như dung hòa một chỗ. Anh ta áp người tới gần, hít sâu mùi hương trên người cô, hương thơm quen thuộc phà vào hai cánh mũi, xua bớt cơn mệt mỏi của anh ta. Cảnh Chí Sâm cười hài lòng, ngữ điệu thân thiết“Anh rất mừng vì em đã tới, anh cứ lo cả đời này, em chẳng thèm chủ động xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Cảnh Chí Sâm, anh nên hiểu rõ sự việc, tôi chỉ giúp dì Kiều đưa cơm, không phải tới gặp anh.” Mục Táp nghiêm túc làm sáng tỏ. Cô chau mày, khó hiểu nhìn ánh mắt vui sướng của anh ta.
“Anh biết.” Cảnh Chí Sâm vẫn giữ nguyên nụ cười. Thấy vẻ mặt đề phòng của Mục Táp, anh ta càng khoái chí, miệng áp sát lỗ tai cô, hạ giọng,“Em không cần sợ anh như vậy, chẳng nhẽ ở nơi công cộng, anh lại can đảm sàm sỡ em?”
Câu tán tỉnh vô cùng lộ liễu. Hơi thở ái muội dội xuống đáy tai, Mục Táp rùng mình, vội vàng nhấc chân, thúc mạnh đầu gối vào bụng anh ta, cảnh cáo:“Tránh xa tôi ra!”
Cảnh Chí Sâm rên lên một tiếng, tức thì thả cô ra, giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, song nét cười càng lúc càng đậm. Hôm nay, sự xuất hiện của Mục Táp mang tới cho anh ta niềm vui to lớn. Tựa như hai năm trước, anh ta bị đau bao tử phải nhập viện, Mục Táp cũng mua hoa quả đến thăm. Sự cảm động, vui sướng, hứng khởi thay phiên đánh úp tới, khiến anh ta kiềm lòng chẳng đặng, cứ muốn đến gần cô, muốn tìm lại cảm giác khó quên của quá khứ.
“Táp Táp, đừng chán ghét anh như vậy.” Giọng nói anh ta trầm ấm,“Anh xin thề, anh không có ý chòng ghẹo em đâu. Anh chỉ là….hết sức cao hứng. Em đến đây khiến anh kinh ngạc. Dù biết em chỉ thuận tiện giúp đỡ người nhà, nhưng ít ra, điều này chứng tỏ, em sẽ không né tránh anh nữa, đúng không Táp Táp? Nếu được, chúng ta có thể như trước kia không, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, tâm sự…..”
Còn chưa huyên thuyên xong, âm thanh trầm tĩnh, ẩn chứa ý cười đột ngột cắt ngang lời anh ta.
“Táp Táp, sao em ở đây?”
Nhìn lướt qua bả vai Cảnh Chí Sâm, Mục Táp thấy Tống Vực đang giơ cánh tay, hướng cô ngoắc ngoắc, ý bảo cô đi qua chỗ anh.
Tống Vực trầm ngâm một hồi, mỉm cười trả lời“Có một đêm tôi nằm mộng, mơ thấy mỹ nhân đứng bên cây cầu phía Tây thành phố ngắm hoa mai nở. Tinh mơ hôm sau, tôi liền tìm đến cây cầu đấy, trông thấy Mục Táp đứng đúng nơi đó, vì thế tiến tới làm quen.”
Mọi người ngơ ngác, cảm thấy cơn gió độc vờn sau lưng. Câu chuyện ‘sến như con hến’ này… chả hợp với tính cách lạnh như băng của sếp tổng tẹo nào.
Mục Táp đưa lưng về phía bọn họ, lấy tay xoa chóp mũi. Quái lạ, sao cô cảm thấy cả người nong nóng.
Buổi tối, Tống Vực chở Mục Táp đến quán hải sản nằm ven bờ sông, gọi một bàn đầy thức ăn ngon. Khói lửa trong quán ăn hoà cùng làn gió đêm lành lạnh. Những món rang xào tươi sống vang vọng tiếng xèo xèo, tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau, thanh âm đũa thìa gõ trên chén đĩa, tiếng nói chuyện rầm rì của bàn ăn cách vách, tiếng quẫy nước tung tăng của những chú cá trong thùng gỗ….Mục Táp cảm thấy bầu không khí nơi đây thật tốt.
Trước giờ, cô cực kì bài xích bầu không khí trang trọng đến tù túng của những bữa ăn Tây. Cô thích mùi vị khói lửa nhân gian bình dị và ấm cúng này. Mọi người đều buông lỏng tinh thần, hoà vào sự náo nhiệt. Cô húp một ngụm canh, cơn nóng lan tran đến tận ngón chân.
Vì đặc biệt thích món tôm hấp muối, nên Mục Táp ăn rất nhiều. Đống vỏ tôm dần chiếm tích lớn trên bàn ăn.
Tống Vực nhẹ nhàng xoay chuyển mâm thức ăn trước mặt cô, vui vẻ nhìn đỉnh đầu cô, mỉm cười hỏi:“Sao em ăn tôm không thế, không thèm đụng những món khác?”
“Em mê món tôm mà.” Mục Táp lấy tay chặn lại vòng xoay của cái mâm, giữ rịt món tôm hấp muối trước mặt mình, chỉ phần lưng tôm,“Chỗ này ăn rất giòn, thịt tươi non mềm, chỉ cần ăn một miếng, sẽ không dừng lại được.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt thập phần thoả mãn. Tống Vực bỗng nhiên rút tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch chóp mũi cô:“Thịt tôm dính trên mũi nè .”
Mục Táp cười cười, tự mình lột vỏ tôm, bỏ vào bát Tống Vực:“Anh ăn thử xem, biết đâu sẽ thấy ngon. Giống em trước kia đấy, vì sợ đắng nên chúa ghét khổ qua, nhưng tình cờ ăn món khổ qua xào trứng ở một tiệm cơm, cảm thấy hoàn toàn khác biệt, khổ qua chẳng đắng tẹo nào, còn cực kì ngon miệng. Cuối cùng, em ‘xử’ hết đĩa xào.”
Tống Vực nhìn con tôm được lột vỏ sạch sẽ trong bát, thịt tươi trắng ngần. Anh chậm rãi dùng đũa gắp lên, cắn một miếng.
“Thế nào?” Cô sốt sắng hỏi.
“Khá ngon.”
“Em nói đúng chứ, món tôm này là số một.”
Trong quán, người đến người đi, từng tốp nối tiếp nhau, đa phần là thanh niên trẻ tuổi. Họ kề vai sát cánh, mồm miệng luôn sang sảng những tiếng hét to. Mục Táp thích thú ngắm nhìn họ. Tống Vực cong cong khoé môi, uống một ngụm trà nóng, cẩn thận giơ cao tay áo, tránh đụng vào một bàn đầy vỏ tôm cua, sò hến.
“Hình như hôm nay em rất vui?”
Mục Táp gật đầu:“Em từ nhỏ đã khoái ăn hải sản, nhất là ăn hải sản nơi đông người, càng đông càng thích.”
“Không chê ồn?”
“Không hề, em thích chỗ náo nhiệt.” Mục Táp ngẫm nghĩ, đổi câu chính xác hơn,“Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng thích. Tùy theo tâm trạng thôi ạ, đôi khi em thích ngồi thừ người, một mình trải qua buổi trưa nắng gắt. Có lúc lại thích chui đầu vào những nơi đông vui nhộn nhịp.”
“Nếu em thích như vậy, sau này anh sẽ thường xuyên chở em tới đây.” Anh hạ đôi đũa, bàn tay thon dài dưới ngọn đèn mờ tựa như bức tranh mang đầy tính nghệ thuật, không vương chút tì vết. Quần áo anh sạch sẽ phẳng phiu, không hề dính dầu mỡ.
Mục Táp thấy thế, vội rút khăn giấy, lau sạch mấy ngón tay loang loáng vết dầu mỡ.
Bọn họ tiếp tục hàn huyên tâm sự, bất tri bất giác, họ đề cập đến những chuyện thuở còn đi học. Tống Vực nhắc lại sự kiện laptop có mặt ở Trung Quốc, lúc đó, anh với Tống Hạo lái xe vào nội thành tìm mua. Lúc trở về, trời đổ mưa to, làm ướt đẫm hộp đựng bên ngoài. Hai anh em bực bội, đâm ra trách móc nhau. Anh trách em không chịu lái xe nhanh, em bực anh nôn nóng quá, một mực đòi mua hôm nay, không chịu chờ thêm mấy ngày.
……
Mục Táp chăm chú lắng nghe, rồi nhớ lại hôm cô tới nhà Tống Vực, bà Tống cho cô xem album ảnh, bên trong chứa đầy ảnh của Tống Hạo và Tống Vực, bèn nói:“Em nhớ ra rồi, làn da của anh ấy rất trắng.”
Tay Tống Vực xoay xoay tách trà nhỏ, giọng điệu không nhanh không chậm:“Thân thể anh ấy từ nhỏ đã yếu. Có lần, trong tiết thể dục, anh ấy phải chạy 3000 thước. Chạy xong thì lăn ra ngất. May mắn đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không…chẳng biết hậu quả thế nào. Kể từ đó, mẹ anh không cho phép anh ấy vận động nặng. Anh ấy hầu như ở cả ngày trong phòng, không tiếp xúc với ánh mặt trời, thành thử da rất trắng.”
“Các anh có thường cãi nhau không?” Mục Táp cười hỏi.
Tống Vực buông tách trà, ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu:“Khá nhiều là đằng khác.”
“Cãi nhau vì việc gì ạ?”
“Nhiều lắm, từ việc nhỏ đến việc lớn.” Tống Vực nói,“Bọn anh đều là hai kẻ cứng đầu cứng cổ, không thích nhún nhường. Tuy bề ngoài nhìn bọn anh khác biệt, nhưng tính cách bên trong gần như là một, thích cạnh tranh, thích truy đuổi, thích thể hiện bản thân, háu thắng và không dễ dàng nhận thua.”
Mục Táp ra chiều thấu hiểu, lại hỏi:“Vậy lần cãi nhau nghiêm trọng nhất của hai người là vì việc gì hoặc là vì ai?”
Tống Vực nghe cô hỏi, rũ mí mắt, tay trái nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo bên phải, nói khẽ:“Kì thực đều xuất phát từ những chuyện vụn vặt, anh chẳng nhớ chi tiết nữa.”
……
Trong đầu anh mơ hồ tái hiện chuyện xưa, lần cãi nhau nghiêm trọng nhất, là vì Mạc Tử Tuyền.
*
Trời vào tháng tám, cách hôn lễ càng ngày càng gần, bên nhà Mục Táp còn khá nhiều việc cần chuẩn bị.
Mẹ Cảnh Chí Sâm bị khối u ở gan nên phải vào viện mổ. Mục Kiều vì lo chuyện thực tập nên chỉ đến thăm bà ta một lần, hơn nữa, chỉ nán lại tầm ba mươi phút. Về sau, Cảnh Chí Sâm không nhịn được, thở dài, nhắc khéo cô ta:“Kiều Kiều, dù thế nào bà cũng là mẹ ruột của anh.. em làm ơn quan tâm bà tí đi.”
Vì chuyện đó, Mục Kiều cãi nhau một trận với anh ta, chạy về nhà khóc lóc kể lể. Sau khi Kiều Tuệ Tuệ biết rõ sự tình, liền la rầy con gái không hiểu chuyện. Dĩ nhiên, Kiều Tuệ Tuệ luôn mong muốn Mục Kiều chiếm được lòng của mẹ Cảnh Chí Sâm, chỉ có thế thì cuộc hôn nhân sau này của hai đứa mới có thể cập vào bến bờ hạnh phúc mỹ mãn. Vì vậy, bà tự mình nấu cơm, hầm canh bổ, tỉ mỉ bỏ hộp giữ nhiệt, đón xe tới bệnh viện, thăm bà thông gia tương lai.
Thời tiết ngày càng nóng gắt, Kiều Tuệ Tuệ ba ngày hai bữa liên tục di chuyển giữa nhà và bệnh viện, kết quả… bị cảm nắng. Ngày hôm đó, bà cố gắng hầm xong món canh, nấu vài món ăn ngon, chuẩn bị đưa tới bệnh viện. Nhưng vừa ra cửa thì đầu váng mắt hoa. Trời đất như đảo lộn, hai chân liểng xiểng không đứng vững. Mục Táp đúng lúc xuống lầu tìm đồ, thấy bộ dáng bà như vậy, tức tốc chạy đến đỡ bà, dìu tới sô pha, lật đật tìm thuốc trong ngăn kéo.
Kiều Tuệ Tuệ uống thuốc xong thở dài, lấy tay vuốt nắn thái dương, ngước nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:“Thôi chết, sắp 11h rồi. Hôm qua trong điện thoại, dì nói với mẹ Cảnh Chí Sâm thân thể dì tốt lắm, hứa hôm nay sẽ làm cơm cho bà ta. Nhưng bây giờ, dì chẳng còn hơi sức, cả người chóang váng …… Táp Táp, con giúp dì mang cơm đến bệnh viện được không?”
Mục Táp đang nghĩ cách từ chối, Kiều Tuệ Tuệ lại vỗ mu bàn tay cô, nói tiếp:“Con xem như giúp Mục Kiều vậy. Mấy bữa nay, mặt nó lúc nào cũng chù ụ, chắc hẳn là cãi nhau với Tiểu Cảnh. Bữa trước, dì có nói chuyện điện thoại với Tiểu Cảnh, tuy nó không nói ra miệng, nhưng đã ngấm ngầm phê bình Mục Kiều không hiểu chuyện…… Khổ lắm con ạ, con bé Kiều Kiều chẳng chịu nghe lời dì khuyên. Dì chỉ còn cách tự mình đến bệnh viện, tận lực lấy lòng nhà họ, hy vọng họ không quá xét nét, không giữ thành kiến xấu với Kiều Kiều. Con cũng biết đấy, thời buổi này, khó tìm được người đàn ông nào có điều kiện và phẩm chất tốt như Tiểu Cảnh. Dì lo Mục Kiều nhất thời ngang bướng, để hụt mất thằng bé thì uổng lắm.”
Người như Cảnh Chí Sâm là mẫu con rễ lí tưởng trong mắt Kiều Tuệ Tuệ, sự nghiệp ổn định, kinh tế khá giả, diện mạo xuất chúng, cư xử chín chắn lễ độ, nói chuyện hài hước thú vị, biết kính già yêu trẻ…Nói chung, ưu điểm tràn lan mà khuyết điểm chả thấy. Ngược lại, con bé Kiều Kiều nhà bà, trừ bỏ xinh đẹp đáng yêu, thì tật xấu chất đầy cả núi. Bà hiểu rõ, đàn ông càng giỏi giang thì sự nồng nhiệt trong tình cảm càng chóng vánh. Nếu phụ nữ không thông minh, không biết cách chộp lấy cơ hội, không hiểu đạo lí lùi một để tiến hai, thể nào cũng chịu kết cục mất đi rồi hối tiếc.
Hơn nữa, Cảnh Chí sâm là đứa con hiếu thảo, chuyện của Kiều Kiều với cậu ta có thành hay không, phụ thuộc rất lớn vào ý kiến bà Cảnh.
Mục Táp muốn từ chối, nhưng tìm không ra lí do. Từ sáng tới giờ, cô nằm lì trong phòng, hết đọc sách rồi xem phim, vô cùng rãnh rỗi. Còn dì Kiều bận tối mắt tối mũi suốt mấy ngày nay, huống hồ, sức khỏe bà không tốt. Thêm những lời tâm sự chân thành, thấm thía, và sự thành khẩn của bà, khiến cô không cách nào cự tuyệt.
Mục Táp đành giúp Kiều Tuệ Tuệ làm chân chạy vặt. Cô đón xe tới bệnh viện, tìm được khu nội trú, đi thang máy đến tầng dành cho khoa ung bướu. Phòng bệnh của bà Cảnh nằm ở cuối hành lang, Mục Táp đi tới, gõ cửa, người mở cửa là Cảnh Chí Sâm.
Nhìn thấy Mục Táp, anh ta vô cùng kinh ngạc. Qua vài giây ngắn ngủi, đáy mắt anh ta bắn tia cười sáng lóa, sự mệt mỏi trong giọng nói giảm đi không ít:“Táp Táp, sao em lại tới đây?”
Mục Táp nói đơn giản mục đích đến, đưa hộp thức ăn cho anh ta, xoay người toan rời đi, nhưng bà Cảnh bất ngờ gọi cô lại.
Bà Cảnh cứ nghĩ người đến là Mục Kiều, nên thân thiết kêu con dâu tương lai vào chơi. Mục Táp nghe thấy tiếng bà gọi, bèn xoay người lễ phép chào hỏi, giải thích rõ tình huống.
“Cháu là chị của Mục Kiều à, vậy ra đây là Mục tiểu thư, trợ lí ngày trước của Chí Sâm.” Bà Cảnh cười nói,“Thời tiết bên ngoài nắng gắt, cháu đã vất vả chạy tới đây, chí ít nên nán lại một tí, uống ly nước với mẹ con bác chứ. Chí Sâm, con mau gọt táo mời Mục tiểu thư đi.”
Cảnh Chí Sâm cười nói vâng, giơ tay vỗ vai Mục Táp, tự nhiên kéo cô vào trong.
Mục Táp ngại từ chối người bệnh, đành ngồi xuống, tính tán gẫu với bà ta vài câu, đoạn tìm cớ đi về.
Bà Cảnh có cảm tình từ trước với Mục Táp. Cảnh Chí Sâm từng kể bà nghe, Mục Táp là người siêng năng, chịu khó trong công việc, là nhân viên tích cực tăng ca nhất của công ty. Cô hành xử cẩn thận từng li từng tí, chưa bao giờ gây sai lầm, lại biết cách đối nhân xử thế, là một cô gái tốt, đốt đuốc khó tìm. Vậy nên, bà tích cực trò chuyện cùng cô, có ý cảm tạ công sức cô bỏ ra.
Trò chuyện khoảng mười phút, Mục Táp lấy lí do có việc gấp, xin cáo từ trước, vội vàng rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, cô rảo bước tới thang máy, bấm nút xuống tầng. Lát sau, cửa thang máy mở toang, cô vừa định bước vào, người đàn ông phía sau đã nhanh chân đuổi tới, túm chặt cổ tay phải của cô.
Thân hình Cảnh Chí Sâm vốn to cao vạm vỡ, lực cánh tay rất mạnh. Anh ta là người leo núi giỏi nhất trong công ty. Cánh tay anh ta chỉ cần dùng tí lực, là có thể nhẹ nhàng kéo cô qua một bên.
“Anh nắm tay tôi làm gì thế hả? Tôi có việc gấp, cần xuống thang máy!” Mục Táp chưng hửng trước tình huống vừa xảy ra, theo bản năng đề cao cảnh giác.
Đinh một tiếng, cửa thang máy đóng lại.
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm kéo cô về một góc, đặt một tay lên vách tường, ép cô vào phạm vi nhỏ hẹp. Anh ta cúi đầu, hô hấp gấp gáp, hơi thở hai người như dung hòa một chỗ. Anh ta áp người tới gần, hít sâu mùi hương trên người cô, hương thơm quen thuộc phà vào hai cánh mũi, xua bớt cơn mệt mỏi của anh ta. Cảnh Chí Sâm cười hài lòng, ngữ điệu thân thiết“Anh rất mừng vì em đã tới, anh cứ lo cả đời này, em chẳng thèm chủ động xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Cảnh Chí Sâm, anh nên hiểu rõ sự việc, tôi chỉ giúp dì Kiều đưa cơm, không phải tới gặp anh.” Mục Táp nghiêm túc làm sáng tỏ. Cô chau mày, khó hiểu nhìn ánh mắt vui sướng của anh ta.
“Anh biết.” Cảnh Chí Sâm vẫn giữ nguyên nụ cười. Thấy vẻ mặt đề phòng của Mục Táp, anh ta càng khoái chí, miệng áp sát lỗ tai cô, hạ giọng,“Em không cần sợ anh như vậy, chẳng nhẽ ở nơi công cộng, anh lại can đảm sàm sỡ em?”
Câu tán tỉnh vô cùng lộ liễu. Hơi thở ái muội dội xuống đáy tai, Mục Táp rùng mình, vội vàng nhấc chân, thúc mạnh đầu gối vào bụng anh ta, cảnh cáo:“Tránh xa tôi ra!”
Cảnh Chí Sâm rên lên một tiếng, tức thì thả cô ra, giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, song nét cười càng lúc càng đậm. Hôm nay, sự xuất hiện của Mục Táp mang tới cho anh ta niềm vui to lớn. Tựa như hai năm trước, anh ta bị đau bao tử phải nhập viện, Mục Táp cũng mua hoa quả đến thăm. Sự cảm động, vui sướng, hứng khởi thay phiên đánh úp tới, khiến anh ta kiềm lòng chẳng đặng, cứ muốn đến gần cô, muốn tìm lại cảm giác khó quên của quá khứ.
“Táp Táp, đừng chán ghét anh như vậy.” Giọng nói anh ta trầm ấm,“Anh xin thề, anh không có ý chòng ghẹo em đâu. Anh chỉ là….hết sức cao hứng. Em đến đây khiến anh kinh ngạc. Dù biết em chỉ thuận tiện giúp đỡ người nhà, nhưng ít ra, điều này chứng tỏ, em sẽ không né tránh anh nữa, đúng không Táp Táp? Nếu được, chúng ta có thể như trước kia không, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, tâm sự…..”
Còn chưa huyên thuyên xong, âm thanh trầm tĩnh, ẩn chứa ý cười đột ngột cắt ngang lời anh ta.
“Táp Táp, sao em ở đây?”
Nhìn lướt qua bả vai Cảnh Chí Sâm, Mục Táp thấy Tống Vực đang giơ cánh tay, hướng cô ngoắc ngoắc, ý bảo cô đi qua chỗ anh.