-
Chương 22
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua như một cái chớp mắt. Mùa đông năm nay tới rất sớm. Sau hai trận mưa to, nhiệt độ đột ngột xuống thấp. Mọi người đều diện lên mình những trang phục mùa đông dày cộm. Mục Táp cũng mặc chiếc áo len bằng lông cừu thật dày, chân mang đôi ủng to, trên cổ quàng khăn lụa phồng lên một khối. Cô đặc biệt mua bao tay đôi xinh xắn dành cho bản thân và Tống Vực. Tuy nhiên, anh chỉ hứng thú ngắm nghía khi lần đầu thấy chúng, chứ không sử dụng lần nào.
Hôm nay làm việc, đôi mắt Mục Táp giật liên hồi, như có điềm báo trước. Quả nhiên, đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.
“Táp Táp, hôm nay con về nhà một chuyến nhé. Dì có chuyện muốn hỏi con.” Ngữ khí Kiều Tuệ Tuệ chứa đầy sự nghiêm túc.
Mục Táp thoáng ngơ ngẩn. Nhận thấy giọng điệu khác lạ nơi bà, cô liền hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì sao. Kiều Tuệ Tuệ đáp không có, chỉ muốn hỏi cô chút chuyện. Cô có thời gian thì về Mục gia gấp, gíap mặt dễ nói chuyện hơn.
Bà Kiều Tuệ Tuệ trước nay luôn kín tiếng về việc nhà cửa, hành xử khá kín đáo. Nghe bà nói đến mức này, Mục Táp trong lòng biết rõ, thể nào ở nhà cũng xảy ra chuyện. Sau khi gác điện thoại, cô bỏ luôn bữa trưa, trực tiếp xách túi rời công ty, đón xe về nhà.
Dọc đường đi, tâm tình Mục Táp luôn hồi hộp, bất an, liên tục ngó thời gian trên màn hình điện thoại.
Đến Mục gia, người mở cửa là ông Mục Chính Khang. Nhìn thấy Mục Táp, biểu hiện của ông rất kinh ngạc:“Táp Táp, sao giờ này con lại về đây?”
“Dạ, là dì kiều gọi điện, bảo có chuyện cần hỏi con. Nên con tranh thủ giờ nghỉ trưa ghé qua đây tí” Mục Táp đi vào, nhìn lướt qua một lượt, thấy bà Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều ngồi trên sô pha phòng khách. Mục Kiều cúi gằm mặt, còn Kiều Tuệ Tuệ vỗ nhè nhẹ sau lưng con gái.
Tim Mục Táp bỗng dưng giựt thót một cái. Bầu không khí ngột ngạt, lúng túng trong phòng nhiễm vào hơi thở cô. Cô khẽ khàng đặt túi xách lên bàn, hạ giọng gọi dì Kiều.
Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều đồng thời ngẩng đầu. Sắc mặt Mục Kiều vô cùng khó coi. Ánh mắt cô ta nhìn Mục Táp chòng chọc. Ánh mắt ấy so với nhiệt độ ngoài trời, còn thấp hơn vài lần. Mục Táp chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Mục Kiều đáng sợ như thế.
“Mục Táp, không ngờ con người chị quá ti bỉ.”Mục Kiều gằn giọng, nhả từng chữ một, hai bờ vai cô ta kịch liệt run rẩy ,“Chị hợp lực cùng Cảnh Chí Sâm… đem tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, vui vẻ lắm phải không?”
Quả nhiên là chuyện này. Vừa nãy trên đường, Mục Táp đã lờ mờ suy đoán vài tình huống có thể phát sinh. Và chuyện liên quan tới Cảnh Chí Sâm có xác suất lớn nhất.
Thấy Mục Táp không lập tức đáp trả, Mục Kiều cho rằng cô chột dạ, thanh âm cô ta càng sắc nhọn, chất giọng the thé:“Trời ơi là trời, thử hỏi có ai làm chị như thế này không cơ chứ? Sau lưng em gái mình, giở trò đê tiện, mờ ám với bạn trai của nó. Bề ngoài ra vẻ ta đây hiền ngoan, tốt tính, nhưng lại ngấm ngầm làm mấy chuyện vô sỉ, hèn hạ, ác ý trêu đùa, sỉ nhục tôi. Rốt cuộc đầu óc chị toan tính thứ gì hả?!”
“Kiều Kiều, em bình tĩnh nghe chị giải thích. Chị không hề ở sau lưng em, làm mấy chuyện mờ ám với bạn trai em, cũng không hề trêu đùa hay sỉ nhục em.” Mục Táp luống cuống phân bua, cảm giác lạnh toát lan tràn trên từng đầu ngón tay. Điều hòa trong phòng tỏa làn hơi ấm áp, nhưng toàn thân cô buốt giá đến tận xương ,“Chị sẽ thành thực nói em nghe. Quả thực, trước đây chị từng thích Cảnh Chí Sâm, nhưng chỉ đơn thuần là tình đơn phương. Anh ta chưa bao giờ hồi đáp, vậy nên quan hệ giữa chị và anh ta không như em nghĩ đâu.”
“Thế à?” Mục Kiều cười lạnh, ánh mắt càng thêm bén nhọn,“Mục Táp, đến mức này mà chị vẫn muốn ngụy biện, xảo trá? Chính mắt tôi nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi chị, lại còn ngay trước ngày chị kết hôn. Chao ôi, viết chân thành, lai láng tình cảm lắm đấy. Anh ta lưu luyến kể lể việc chị vì anh ta mà trả giá rất nhiều, hết thảy anh ta đều cảm động. Thậm chí nhắc lại, lần anh ta say rượu đã làm những hành động khiến chị buồn. Tất cả đều phơi bày trước mắt tôi, chị dám bao biện nữa không?”
“Nếu anh ta thích chị, tội tình gì chị chấp nhận lấy người khác. Em hẳn nên hiểu rõ tính cách anh ta, nếu anh ta thật sự thích chị, anh ta sẽ không bao giờ buông tay. Còn lần anh ta say rượu, anh ta quả thật thổ lộ vài điều với chị. Nhưng cuối cùng, tất cả đã chứng minh, những lời ấy đều do men say phát ra, chẳng câu nào là thật.” Mục Táp nói,“Song, bất kể thế nào, việc chị giấu giếm em là chị sai hoàn toàn. Bây giờ, chị chân thành xin lỗi em, mong em có thể tha thứ. Kiều Kiều, em đừng để bản thân rối rắm vào những chuyện quá khứ. Chị và Cảnh Chí Sâm triệt để trong sạch. Và từ khi hai người công khai quan hệ, chị liền gấp rút thu lại tình cảm của mình, tuyệt đối không ở sau lưng em làm những chuyện quá đáng.”
“Giờ chị nói thế nào chẳng được. Chị nói hai người trong sạch, thì tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Thêm anh ta phối hợp chối bay chối biến, và từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là đứa chịu bẽ mặt. Mục Táp, sao chị có thể xấu xa đến thế. Sao chị có thể lừa gạt tôi, lừa gạt bố mẹ chuyện tày trời này. Thậm chí sát ngày cưới, hai người còn mặt dày nhắn tin cho nhau, chia sẻ nỗi lòng…… Chị đẩy tôi tới tình thế này, giờ lại bảo tôi tin lời chị, bảo tôi ngây thơ nghĩ rằng, hai kẻ say rượu mà vẫn có thể giữ mình trong sạch ư?!” Mục Kiều gắt giọng, đôi mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc.
“Nếu em muốn ám chỉ việc chị có lên giường với anh ta hay không? Chị không thẹn với lòng, trả lời hoàn toàn không.” Mục Táp nhìn thẳng mắt Mục Kiều,“Mong em tin tưởng chị.”
“Đương nhiên chị phủ nhận rồi. Cho dù có, tôi đố chị dám thừa nhận đấy. Chị yêu đơn phương anh ta nhiều năm như vậy, mà lại ngu đến mức không dám tranh thủ cơ hội cho bản thân một lần ư, ma nào nó tin? Hai người làm việc chung suốt bốn năm, ngày nào cũng như hình với bóng. Trong bốn năm này, đã phát sinh những chuyện động trời nào, chỉ có hai người tự biết với nhau. Chỉ cần hai người đạt được thỏa thuận ngầm, đố ai tìm được chân tướng. Chị lừa gạt tôi lâu như vậy, giờ lại yêu cầu tôi tin tưởng chị . Nực cười quá đi mất. Nếu tôi không tình cờ phát hiện, ắt hẳn chị vẫn tiếp tục ném đá giấu tay. Loại người trơ tráo như chị, tôi có ngốc mới tin” Mục Kiều nghiêm khắc lên án,“Chị khỏi cần vờ vĩnh nữa. Lúc nào ở trước mặt mọi người, chị cũng trưng ra vẻ mặt hiền lành, chân chất, thấu tình đạt lý. Kì thực, trong lòng chị giấu dao hay giấu kéo, chả ai biết được!”
“Đủ rồi.” Mục Chính Khang lên tiếng khiển trách, tay ông đập mạnh xuống mặt bàn, nhìn Mục Kiều ,“Nãy giờ chị con đã giải thích, nó và Tiểu Cảnh không làm gì mờ ám. Trước đó, Tiểu Cảnh cũng đã nói, sự tình không như con tưởng tượng. Con còn muốn càn quấy đến khi nào?”
“Con càn quấy?!” Mục Kiều đứng phắt dậy, nhìn ông bằng vẻ mặt ấm ức,“Bố à, bố nói thế có công bằng với con không? Là chị ta nói dối con trước, chẳng những che giấu con, mà còn giấu luôn cả bố mẹ. Chị ta muốn qua mặt cả nhà này! Ai biết được, khi nhìn thấy con và Cảnh Chí Sâm ngọt ngào thân mật, lòng chị ta có đố kị, hận thù hay không, lại còn giả danh người tốt. Xin lỗi cho con nói thẳng, loại người như chị ta được gọi là kẻ hai mặt đấy, luôn rắp tâm toan tính những điều bất lương. Con bị chị ta đùa bỡn lâu như vậy, bố có nghĩ tới cảm thụ của con không?!”
“Hễ là chuyện quá khứ, thì phải rêu rao cho mọi người biết ư? Tại sao không thể gạt bỏ quá khứ, hướng tới tương lai. Hơn nữa, chị con và Tiểu Cảnh chưa hề có quan hệ tình cảm, chỉ là tình đơn phương một phía. Chính Tiểu Cảnh đã xác nhận như vậy. Sự việc vốn chẳng to tát hay lớn lao, sao con cứ nghĩ ngợi lung tung những thứ không đâu, tự rước phiền não, khổ sở?” Mục Chính Khang trầm giọng nói,“Bố biết con mất đứa bé, nên tâm trạng không tốt. Nhưng vì chuyện này, con đã gây náo loạn suốt mấy ngày rồi. Hiện giờ mẹ con đã gọi Táp Táp tới. Táp Táp cũng giải thích rõ ràng hết thảy. Dừng lại thôi con ạ.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt ông nghiêm khắc liếc nhìn bà Kiều Tuệ Tuệ. Kiều Tuệ Tuệ không tránh né, đối diện thẳng mắt ông, nhưng không lên tiếng.
“Giờ đổi thành con cố ý gây náo loạn? Con đơn giản chỉ muốn biết chân tướng, muốn biết quan hệ của họ thế nào, đã phát triển tới đâu. Đây là quyền lợi của con!” Mục Kiều nghẹn ngào,“Bố tưởng con thích suy đoán chuyện giữa họ lắm ư. Nếu bọn họ không lừa dối con lâu như vậy, con có cần lo lắng vớ vẩn không? Huống chi, bố đâu biết…… tên khốn Cảnh Chí Sâm đấy, con hỏi anh ta từng thích Mục Táp hay không, anh ta lại lặng thinh không phủ nhận, nên con mới….”
Nói giữa chừng, sự tủi thân từ trái tim Mục Kiều phóng xuất ra ngoài, hóa thành dòng nước mắt giàn giụa.
Trừ tiếng khóc nức nở của Mục Kiều, trong phòng không còn bất kì âm thanh nào.
Mục Táp bàng hoàng. Cô tuyệt đối không ngờ Cảnh Chí Sâm sẽ có thái độ ấy. Anh ta quả thực nhàm chán, không việc gì làm, bèn đẩy cô ra đầu sóng ngọn gió.
Kiều Tuệ Tuệ đứng dậy, dìu Mục Kiều ngồi lên sô pha, lấy khăn giấy lau nước mắt cho con gái, đoạn quay sang nhìn Mục Táp:“Mục Táp, dù con giận hay không, thì dì cũng nói thẳng. Trong việc này, con sai rõ mười mươi. Bởi đây không phải là việc nhỏ, thậm chí có tính chất rất lớn. Con không nên ém nhẹm hết thảy, coi chúng ta như những đứa trẻ ngây thơ, không hiểu chuyện.”
Lúc bà nói, ánh mắt vẫn dõi theo Mục Táp, đáy mắt bà bắn tia băng giá, lạnh lùng. Giọng nói bà không nặng không nhẹ, nhưng mỗi câu thốt ra đều trực tiếp xát muối vào tim Mục Táp. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên bà dùng giọng điệu này để giáo huấn cô.
Mục Táp có thể nói gì đây? Cô chính xác đã sai lầm khi lựa chọn che giấu mọi người. Tuy nhiên, cô hành xử như vậy là có lí do, quan hệ giữa cô và Cảnh Chí Sâm chưa bao giờ rành mạch, rõ ràng. Cô âm thầm theo đuổi anh ta, nhưng anh ta đã bao giờ chấp nhận tình cảm cô đâu. Lúc biết rõ mục đích của anh ta, cô liền tức tốc rút lui, không hề có ý dây dưa, níu kéo. Vì thế cô nghĩ, tình cảm của mình căn bản không ảnh hưởng đến tình yêu của Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, mọi người trong nhà đều tỏ vẻ hài lòng, ưng ý Cảnh Chí Sâm. Cô sao có thể vô duyên nói huỵch toẹt, xin lỗi cả nhà, con cũng thích Cảnh Chí Sâm.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Huống hồ, chỉ mình cô đơn phương lưu luyến. Cô và Cảnh Chí Sâm cũng chưa làm gì vượt quá giới hạn hay có lỗi với Mục Kiều. Vốn dĩ Mục Táp muốn chôn vùi chuyện cũ vào dĩ vãng. Nào ngờ trời không chiều lòng người, giờ bắt cô phải gánh cái danh hai mặt, bất lương.
“Đúng là lỗi của con.” Mục Táp cúi đầu,”Dì Kiều, con xin lỗi dì, nhưng xin dì tin tưởng, con chưa bao giờ mong muốn Mục Kiều bị tổn thương.”
“Thôi được rồi.” Mục Chính Khang nhíu mày,“Chấm dứt tại đây thôi. Chuyện vốn không to tát, quan hệ của Táp Táp và Cảnh Chí Sâm hoàn toàn trong sạch. Chúng ta đừng săm soi, xét nét nữa. Chỉ tự chuốc lấy phiền.”
Kiều Tuệ Tuệ lanh lùng thu tầm mắt từ người Mục Táp, chuyển sang Mục Chính Khang:“Ông hiểu nhầm ý tôi rồi. Trọng điểm không phải là quan hệ của Mục Táp và Cảnh Chí Sâm, mà là nó không nên lừa gạt chúng ta. Dù lúc trước nó thừa nhận thích Tiểu Cảnh, cũng chẳng có ai trách mắng nó. Yêu thích vốn là tình cảm đơn thuần. Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu thích nhau, đó là điều bình thường, chả có gì phạm pháp. Nhưng nó lại ngậm tăm, không hé răng nửa lời. Điều này chứng tỏ Mục Táp không hề tín nhiệm người thân của mình. Chúng tôi không được phép thất vọng hay đau khổ trước hành động của nó hay sao?”
Mục Kiều càng khóc sướt mướt. Những tiếng nấc nghẹn vang vọng khắp nhà, biểu lộ sự thương tâm cực hạn.
“Táp Táp đã thừa nhận lỗi lầm, cũng đã lên tiếng xin lỗi. Chừng đó chưa đủ chấm dứt à? Vậy bà còn muốn thế nào? Muốn nó đích thân chịu phạt đền tội?” Mục Chính Khang nói,“Kiều Kiều còn nhỏ, nên hay để tâm, so đo mấy chuyện vặt vãnh. Chẳng nhẽ bà cũng giống nó?”
“Lão Mục, tôi không cần người nào chịu phạt cả, ông chớ chụp mũ bậy bạ. Ý tứ của tôi rất rõ ràng, Mục Táp sai ở chỗ đã lừa dối chúng ta. Đều là người một nhà, có gì không thể sẻ chia, tâm sự. Vì sao lại giở trò gạt gẫm. Ông đã đặt mình vào hoàn cảnh Kiều Kiều để suy nghĩ chưa? Nó xảy ra chuyện không may, trở thành trò cười cho toàn bộ công ty, mất hết mặt mũi, không dám đi làm. Thái độ Tiểu Cảnh lại lập lờ, khi lạnh khi nóng, trốn tránh gánh vác trách nhiệm. Lâm vào tình cảnh đó, tâm trạng nó đã xuống dốc không phanh. Giờ lại phát hiện chị gái lừa gạt nó suốt thời gian dài. Thử hỏi nó chịu đựng nổi không?” Kiều Tuệ Tuệ phân tích,“Xem như mẹ con tôi để tâm chuyện vặt vãnh thì sao? Nếu đổi lại người khác, chắc gì có thể hành xử rộng lượng, thoải mái.”
Mục Táp đờ đẫn đứng tại chỗ, đôi tai như thể ù đi. Hơi lạnh bao phủ toàn thân, lòng cô chìm nghỉm xuống đáy vực.
“Tuệ Tuệ, chính miệng bà đã hứa với tôi, nói chắc như đinh đóng cột, Kiều Kiều và Táp Táp đều là con gái bà. Bà nhất định sẽ đối xử bình đẳng.” Mục Chính Khang xoáy thẳng mắt Kiều Tuệ Tuệ, gằn từng tiếng.
Kiều Tuệ Tuệ chậm rãi cụp mí mắt, bật nhỏ tiếng cười mỉa.
Mục Kiều đương khóc lóc, bỗng dưng ngước cao đầu, hét toáng:“Thế chị ta có xem mẹ con như mẹ ruột hay không? Sống ở đây suốt mười mấy năm, chị ta đã bao giờ gọi một tiếng ‘mẹ’ chưa? Trong lòng chị ta chỉ tồn tại bà mẹ đã chết kia. Chị ta như thế, mắc mớ gì mẹ con phải xem chị ta như con gái ruột?”
Hai chữ ‘đã chết’ tựa như cây búa nện mạnh xuống lòng Mục Táp. Cô khó tin ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Mục Kiều.
“Con câm mồm ngay!” Mục Chính Khang quát lớn.
“Con không câm!” Mục Kiều điên tiết lên, quậy tới bến“Mẹ con hi sinh, trả giá cho cái nhà này hơn hai mươi năm, không ai được phép xem thường, chỉ trích mẹ con. Là Mục Táp sống không hiểu chuyện, không tôn trọng mẹ con. Chị ta giống y như bà mẹ đã chết của chị ta, bề ngoài giả dạng thanh cao, tốt đẹp, bên trong lại rắp tâm tính chuyện hại người, làm ra những chuyện trái luân thường đạo lí ……”
Động chạm đến bà Trình Hạo Anh, Mục Táp hết nhịn nổi, toan mở miệng cảnh cáo. Nhưng ông Mục Chính Khang hành động nhanh hơn. Ông phăm phăm đi tới chỗ Mục Kiều, túm cổ áo cô ta, nhấc bổng cô ta lên. Đôi đồng tử vằn đầy tơ máu đỏ, ông nghiến răng nghiến lợi, bắt cô ta im miệng. Mục Kiều bị dọa xanh mặt xám mày, miệng liền im thin thít. Mục Chính Khang tức đến ngạt thờ, lát sau mới thả mạnh Mục Kiều xuống. Cô ta rơi xuống sô pha, cánh tay va chạm cạnh bàn. Kiều Tuệ Tuệ ‘Á’ lên một tiếng, quýnh quáng bổ nhào qua, hấp hấp xem xét cánh tay Mục Kiều.
“Lão Mục!” Kiều Tuệ Tuệ quay đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc,“Ông nổi điên đấy hả? Lại động tay động chân với con gái mình”
“Bà nhìn kĩ đi. Xem bà dạy dỗ con gái thành bộ dạng thế nào. Từ nhỏ, bà đã cưng chiều nó đến vô phép vô tắc, ngay cả cái vớ chân cũng không nỡ để nó tự giặt. Bây giờ bà thấy hậu quả chưa. Nó chỉ biết tùy hứng làm bậy, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Đi ra ngoài gặp tí khó khăn là nản lòng, cong đuôi về nhà khóc lóc, than thở. Ngày hôm nay lại cãi lời bố nó, dám hỗn xược, xỉ vả trưởng bối, người có thể đẻ ra nó. Hôm nay tôi không dạy dỗ nó, ngày sau ra đời, hạng người như nó, chắc chắc sẽ bị thiên hạ đánh vỡ mồm!” Mục Chính Khang đau buồn nói,“Nó chịu ủy khuất thì đổ hết tội lỗi lên đầu chị nó ư? Quên sạch những việc chị nó đã làm cho nó sao? Nếu chị nó không đứng ra thu dọn tàn cục, Tống gia có buông tha cho gia đình này không? Nó có thể sống phè phỡn, vô lo vô nghĩ nữa không? Còn có, hồi nhỏ nó bị đau ruột thừa, phải nhập viện giải phẫu. Lúc ấy bà về quê thăm họ hàng, chính Mục Táp tự tay săn sóc nó. Ngày ba bữa nấu cơm nấu canh hầu hạ nó. Sao nó có thể phủi sạch tất cả?”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mục Chính Khang lấy tay day day mi tâm, thở dài một hơi, rồi nhanh chóng điều tiết cảm xúc, mới xoay người mở cửa.
Người tới là Cảnh Chí Sâm, trên tay anh ta cầm hộp quà to tướng.
Mục Kiều vừa trông thấy Cảnh Chí Sâm, liền quẳng cái gối đang ôm trong lòng về phía anh ta, khóc rống:“Anh cút mau! Đồ khốn nạn, âm hiểm, đê tiện. Xéo ngay, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt anh!”
“Kiều Kiều.” Cảnh Chí Sâm hơi hổ thẹn, nở nụ cười hối lỗi,“Em đừng tức giận. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Phắn đi cho khuất mắt tôi!” Mục Kiều thấy Cảnh Chí Sâm đứng gần Mục Táp. Hình ảnh đôi nam nữ đứng song song, kề cạnh khiến cô ta gai mắt. Trong lòng lại nhói đau khôn xiết, Mục Kiều giãy nảy ,“Chị nữa Mục Táp. Chị cũng biến đi. Hai người đừng đứng đó làm bẩn mắt tôi!”
Kiều Tuệ Tuệ vội vã trấn an cảm xúc con gái. Bà giữ chặt hai tay Mục Kiều, phòng ngừa cô ta ném vỡ đĩa trái cây trên bàn, lại bực bội lườm Cảnh Chí Sâm:“Hiện giờ cảm xúc nó bất ổn. Cậu nói gì cũng vô ích. Cậu làm ơn về đi!”
Bị xua đuổi trực tiếp, biểu tình Cảnh Chí Sâm thoáng sượng sùng. Anh ta đặt hộp quà trong tay xuống, khẽ đằng hắng vài tiếng, rồi quay sang định giải thích với ông Mục. Nhưng ông xua tay, uể oải nói:“Tôi đã biết đại khái mọi chuyện. Giờ cậu về trước đi”
Cảnh Chí Sâm chưa kịp bước đi, Mục Táp đã ra khỏi cửa. Cô biết hiện giờ, Mục Kiều hận cô thấu xương. Cô ở lại chỉ chọc Mục Kiều thêm ứa gan. Bố cô cũng đã quá mỏi mệt. Nếu hai chị em cứ tiếp tục lời qua tiếng lại, thì thứ bị ảnh hưởng nặng nề nhất, chính là sức khỏe của bố.
Cảnh Chí Sâm cúi chào Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ, đoạn xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn tiếng khóc sụt sùi của Mục Kiều:“Bố mẹ thấy chưa…… Anh ta thật sự bỏ đi….bỏ chạy theo Mục Táp …… Anh ta là tên khốn nạn, con không bao giờ để ý anh ta nữa ……”
Hai chân Mục Táp bước như bay, nhưng tốc độ không địch nổi Cảnh Chí Sâm. Anh ta đuổi tới, hô to tên cô, túm chặt cổ tay cô.
“Anh làm gì thế hả?! Đừng quấy rầy tôi!” Mục Táp lớn tiếng nói,“Tâm trạng tôi rất tệ, anh đừng gây chuyện thêm nữa!”
“Táp Táp, để em chịu tủi thân rồi .” Cảnh Chí Sâm hít mạnh một hơi, sốt sắng nói,“Xin lỗi em, việc này là do anh sơ suất. Mục Kiều tình cờ phát hiện tin nhắn trong di động của anh. Cô ấy liên tục chất vấn anh. Nhưng mặc anh giải thích thế nào, cô ấy cũng không tin.”
“Đó là vấn đề riêng của hai người, đừng lôi kéo tôi vào.” Mục Táp hất tay Cảnh Chí Sâm ra, song anh ta túm rất chặt, cô vùng vằng mãi cũng vô dụng, lửa giận xộc thẳng lên đầu,“Cảnh Chí Sâm, gặp phải anh, tôi thật xúi quẩy…… Anh quả thực là khắc tinh, là tai họa của tôi. Tôi xin anh, đừng làm phiền tôi nữa. Anh mau quay về Mục gia nhận lỗi. Chờ Mục Kiều nguôi ngoai, hãy nói với nó, giữa tôi và anh không có bất kì quan hệ nào.”
“Táp Táp!” Cảnh Chí Sâm khẽ dùng chút lực, đem cô ôm sít sao vào lòng, cúi đầu, nhìn cô trìu mến,“Bây giờ em cảm thấy anh còn mặt mũi dối gạt Mục Kiều nữa ư? Cứ cho là có thể, anh cũng nhất quyết không làm. Anh sẽ thẳng thắng nói với cô ấy, tình cảm của anh và cô ấy đã xuất hiện vết rạn, cũng như tình cảm của anh dành cho em .”
“Anh bệnh vừa vừa thôi chứ. Rốt cuộc anh muốn gì?!” Mục Táp hung hăng,“Sao anh cứ khiến mọi chuyện rối tung rối mù lên thế? Còn nói nhăng nói cuội với con bé.”
Cảnh Chí Sâm trầm ngâm hồi lâu, sau chua chát nói:“Anh đã thừa nhận với cô ấy rồi. Với em, anh quả thật có cảm giác. Anh không cách nào chối bỏ điều ấy.”
Mục Táp không thể nghe anh ta lảm nhảm thêm nữa. Cô liên tục cong gối thúc vào người anh ta. Cảnh Chí Sâm luôn mồm kêu cô bình tĩnh. Một tay anh ta kìm giữ thế tấn công của cô, tay kia ghì chặt thắt lưng cô. Cô ra sức giãy giụa, lại bất tri bất giác kích thích bản tính chinh phục của anh ta. Hai người như thi gan cùng nhau. Anh ta chẳng những không buông tay, mà còn cố ý dính sát thân cô. Cô ‘tặng’ anh ta những cú đá liên hoàn, bung hết sức lực như thể đối kháng kẻ thù. Anh ta nhịn đau đến khùng, hậm hực mắng một tiếng, rồi cúi đầu tấn công môi cô.
Anh ta tìm thấy bờ môi cô, liền há họng nuốt trọn, mạnh mẽ vươn đầu lưỡi nóng bỏng, cuốn lấy đầu lưỡi cô, khao khát cùng cô triền miên thắm thiết. Mục Táp không chút khách khí, cắn phập một phát. Cảnh Chí Sâm nếm vị máu tươi, đôi mắt bèn lim dim nhíu lại, thú tính hoàn tòan bộc phát. Tay anh ta bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu, bức bách cô đáp lại nụ hôn hoang đường.
Thân thể Cảnh Chí Sâm vốn to cao, lực cánh tay rất khỏe, Mục Táp liều mạng vẫy vùng, nhưng hiệu quả không cao. Cơ thể cô bị anh ta ép dựa thân cây, hai đầu gối anh ta chế ngự mọi hoạt động của chân cô.
Cách đấy không xa, ẩn sau hàng cây rậm rạp, ngay vùng tranh sáng tranh tối, đèn flash lóe lên nhắm thẳng bọn họ.
Cảnh Chí Sâm như thể hóa thành thú dữ, cặp mắt điên dại sậm màu đỏ tươi . Anh ta quay cuồng trong cảm xúc dâng trào, dữ dội khóa chặt môi cô, tham lam lấp kín khoảng cách giữa hai đôi môi.
Ngay lúc Mục Táp gần như ngộp thở, di động trong túi Cảnh Chí Sâm đột nhiên đổ chuông. Thừa lúc anh ta phân tán lực chú ý, Mục Táp liền giãy giụa, thoát khỏi bàn tay anh ta. Tiếp sau, cô hung hăng giơ tay cào cấu mặt anh ta. Móng tay sượt qua sống mũi, để lại nơi ấy vết cào tươm máu đỏ.
“Tên điên nhà anh…cách xa tôi ra! Sau này anh còn lì lợm xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tôi nói được thì làm được!” Mục Táp lấy tay chà xát miệng mình, tức giận thở hồng hộc,“Anh khiến tôi ghê tởm đến cực điểm. Nếu anh đã không biết xấu hổ, tôi chả cần bận tâm gì nữa, cùng lắm đem sự việc làm lớn lên. Xem ai mất thể diện hơn!”
Cảnh Chí Sâm dùng ngón út sờ nhẹ vết cào trên mũi, lẳng lặng nhìn Mục Táp, bỗng nhiên cười khùng khục:“Đúng thế! Anh thật sự điên rồi, thật sự điên vì em. Táp Táp, hương vị của em so với tưởng tượng của anh, ngọt hơn gấp trăm lần.”
Mục Táp móc di động, toan báo cảnh sát. Cảnh Chí Sâm thong thả tiến từng bước, giữ rịt di động trong tay cô.
Di động bị anh ta ném xuống đất.
Đôi mắt Mục Táp rét lạnh tựa băng, nhìn chằm chặp Cảnh Chí Sâm. Cảnh Chí Sâm rút khăn tay, lau sạch mũi mình. Sau đó, anh ta ngán ngẩm thở dài, hai tay giơ lên, tỏ vẻ đầu hàng:“Xin lỗi em, vừa nãy anh mất kiểm soát. Táp Táp, khoảng thời gian này, anh mệt mỏi lắm.” Nói đoạn, anh ta khom người nhặt di động, trả Mục Táp,“Anh sẽ cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, mong em cho anh thêm cơ hội.”
Mục Táp nhét di động vào túi, xoay người sải từng bước dài. Đi được vài bước dần chuyển thành chạy chậm. Cô muốn tránh xa địa phương quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Cảnh Chí Sâm đứng chống nạnh tại chỗ, ngóng theo bóng lưng Mục Táp bằng ánh mắt ảo não xót xa. Anh ta không biết vì sao bản thân lại hành động như kẻ mất trí. Lúc nãy, luồn khí nóng rẫy len lỏi khắp toàn thân, khiến anh ta vô phương áp chế. Và cuối cùng…xâm phạm Mục Táp.
Gần đây, số lần anh ta nhớ nhung Mục Táp ngày càng nhiều. Khi ở cùng Mục Kiều, anh ta thường thông qua gương mặt Mục Kiều, để tìm kiếm bóng dáng Mục Táp. Sau đó thầm ước ao, giá như là Mục Táp thì tốt quá.
Mẹ anh ta từng nghiêm túc khuyên bảo:“Chí Sâm, mẹ nói thực lòng, con bé Mục Kiều không thích hợp với con đâu. Mẹ đi qua gần hết cả đời người, đương nhiên có kinh nghiệm đánh giá khái quát một con người. Tâm lí Mục Kiều chưa trưởng thành, cùng lằm chỉ bằng đứa bé mười tuổi , hành động rất chi là ngờ nghệch, ngớ ngẩn. Có thể ban đầu con cảm thấy nó thú vị, nhất thời hăng hái chinh phục nó. Nhưng chừng ấy không đủ để hai đứa kết hôn. Chọn vợ phải chọn người hiền lương, thục đức. Từ xưa đến nay, nhận định này luôn chính xác. Vợ là người sống cạnh con cả đời, không phải dạng phụ nữ để con gặp dịp thì chơi. Mẹ khuyên con nên suy nghĩ kĩ càng, xem ai là người thích hợp cho vị trí dâu hiền vợ thảo. Ai có thể quan tâm, săn sóc con chu đáo. Ai có thể giúp ích cho sự nghiệp của con. Ai có thể cùng con tiến lùi, ăn đời ở kiếp. Mẹ không hi vọng người ấy được con tuyển chọn trong lúc nhất thời mê muội, mắt để cao hơn đầu.”
Nếu là Mục Táp, mẹ anh ta ắt hẳn sẽ đồng ý vô điều kiện. Mục Táp là cô gái hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, xử sự tinh tế, lại biết quan tâm, chiếu cố người khác…
Nếu là Mục Táp….đáng tiếc thực tế phủ định chữ ‘Nếu’ của anh ta.
*
Tống Vực về nhà, nhìn thấy Mục Táp ngồi trên sô pha xem ti vi, vẻ mặt quá đỗi tĩnh lặng.
“Cơm chín rồi. Chờ em hâm nóng là có thể ăn.” Mục Táp quay đầu, mỉm cười dịu dàng,“Em hầm củ sen với xương, thả thêm một quả trứng và nêm thật nhiều hành.”
“Em chưa ăn à?”
“Chờ anh về cùng ăn.” Mục Táp đặt remote xuống, đi tới giúp anh tháo caravat.
“Sao vậy em?” Anh cầm tay cô, cẩn thận quan sát thần sắc cô,“Hửm?”
Cô bỗng nhiên kéo caravt xuống, đồng thời nhón chân, chủ động ngấu nghiến môi anh, lúng búng nói:“Hôm nay tâm trạng em rất xấu, rất khó chịu. Anh ôm em đi.”
Tống Vực nghe vậy, đôi tay nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đi tới sô pha, ngồi xuống. Anh dịu dàng mơn trớn mái tóc cô, nghiêng người áp sát, ôn nhu hôn cô.
Hôm nay làm việc, đôi mắt Mục Táp giật liên hồi, như có điềm báo trước. Quả nhiên, đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.
“Táp Táp, hôm nay con về nhà một chuyến nhé. Dì có chuyện muốn hỏi con.” Ngữ khí Kiều Tuệ Tuệ chứa đầy sự nghiêm túc.
Mục Táp thoáng ngơ ngẩn. Nhận thấy giọng điệu khác lạ nơi bà, cô liền hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì sao. Kiều Tuệ Tuệ đáp không có, chỉ muốn hỏi cô chút chuyện. Cô có thời gian thì về Mục gia gấp, gíap mặt dễ nói chuyện hơn.
Bà Kiều Tuệ Tuệ trước nay luôn kín tiếng về việc nhà cửa, hành xử khá kín đáo. Nghe bà nói đến mức này, Mục Táp trong lòng biết rõ, thể nào ở nhà cũng xảy ra chuyện. Sau khi gác điện thoại, cô bỏ luôn bữa trưa, trực tiếp xách túi rời công ty, đón xe về nhà.
Dọc đường đi, tâm tình Mục Táp luôn hồi hộp, bất an, liên tục ngó thời gian trên màn hình điện thoại.
Đến Mục gia, người mở cửa là ông Mục Chính Khang. Nhìn thấy Mục Táp, biểu hiện của ông rất kinh ngạc:“Táp Táp, sao giờ này con lại về đây?”
“Dạ, là dì kiều gọi điện, bảo có chuyện cần hỏi con. Nên con tranh thủ giờ nghỉ trưa ghé qua đây tí” Mục Táp đi vào, nhìn lướt qua một lượt, thấy bà Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều ngồi trên sô pha phòng khách. Mục Kiều cúi gằm mặt, còn Kiều Tuệ Tuệ vỗ nhè nhẹ sau lưng con gái.
Tim Mục Táp bỗng dưng giựt thót một cái. Bầu không khí ngột ngạt, lúng túng trong phòng nhiễm vào hơi thở cô. Cô khẽ khàng đặt túi xách lên bàn, hạ giọng gọi dì Kiều.
Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều đồng thời ngẩng đầu. Sắc mặt Mục Kiều vô cùng khó coi. Ánh mắt cô ta nhìn Mục Táp chòng chọc. Ánh mắt ấy so với nhiệt độ ngoài trời, còn thấp hơn vài lần. Mục Táp chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Mục Kiều đáng sợ như thế.
“Mục Táp, không ngờ con người chị quá ti bỉ.”Mục Kiều gằn giọng, nhả từng chữ một, hai bờ vai cô ta kịch liệt run rẩy ,“Chị hợp lực cùng Cảnh Chí Sâm… đem tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, vui vẻ lắm phải không?”
Quả nhiên là chuyện này. Vừa nãy trên đường, Mục Táp đã lờ mờ suy đoán vài tình huống có thể phát sinh. Và chuyện liên quan tới Cảnh Chí Sâm có xác suất lớn nhất.
Thấy Mục Táp không lập tức đáp trả, Mục Kiều cho rằng cô chột dạ, thanh âm cô ta càng sắc nhọn, chất giọng the thé:“Trời ơi là trời, thử hỏi có ai làm chị như thế này không cơ chứ? Sau lưng em gái mình, giở trò đê tiện, mờ ám với bạn trai của nó. Bề ngoài ra vẻ ta đây hiền ngoan, tốt tính, nhưng lại ngấm ngầm làm mấy chuyện vô sỉ, hèn hạ, ác ý trêu đùa, sỉ nhục tôi. Rốt cuộc đầu óc chị toan tính thứ gì hả?!”
“Kiều Kiều, em bình tĩnh nghe chị giải thích. Chị không hề ở sau lưng em, làm mấy chuyện mờ ám với bạn trai em, cũng không hề trêu đùa hay sỉ nhục em.” Mục Táp luống cuống phân bua, cảm giác lạnh toát lan tràn trên từng đầu ngón tay. Điều hòa trong phòng tỏa làn hơi ấm áp, nhưng toàn thân cô buốt giá đến tận xương ,“Chị sẽ thành thực nói em nghe. Quả thực, trước đây chị từng thích Cảnh Chí Sâm, nhưng chỉ đơn thuần là tình đơn phương. Anh ta chưa bao giờ hồi đáp, vậy nên quan hệ giữa chị và anh ta không như em nghĩ đâu.”
“Thế à?” Mục Kiều cười lạnh, ánh mắt càng thêm bén nhọn,“Mục Táp, đến mức này mà chị vẫn muốn ngụy biện, xảo trá? Chính mắt tôi nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi chị, lại còn ngay trước ngày chị kết hôn. Chao ôi, viết chân thành, lai láng tình cảm lắm đấy. Anh ta lưu luyến kể lể việc chị vì anh ta mà trả giá rất nhiều, hết thảy anh ta đều cảm động. Thậm chí nhắc lại, lần anh ta say rượu đã làm những hành động khiến chị buồn. Tất cả đều phơi bày trước mắt tôi, chị dám bao biện nữa không?”
“Nếu anh ta thích chị, tội tình gì chị chấp nhận lấy người khác. Em hẳn nên hiểu rõ tính cách anh ta, nếu anh ta thật sự thích chị, anh ta sẽ không bao giờ buông tay. Còn lần anh ta say rượu, anh ta quả thật thổ lộ vài điều với chị. Nhưng cuối cùng, tất cả đã chứng minh, những lời ấy đều do men say phát ra, chẳng câu nào là thật.” Mục Táp nói,“Song, bất kể thế nào, việc chị giấu giếm em là chị sai hoàn toàn. Bây giờ, chị chân thành xin lỗi em, mong em có thể tha thứ. Kiều Kiều, em đừng để bản thân rối rắm vào những chuyện quá khứ. Chị và Cảnh Chí Sâm triệt để trong sạch. Và từ khi hai người công khai quan hệ, chị liền gấp rút thu lại tình cảm của mình, tuyệt đối không ở sau lưng em làm những chuyện quá đáng.”
“Giờ chị nói thế nào chẳng được. Chị nói hai người trong sạch, thì tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Thêm anh ta phối hợp chối bay chối biến, và từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là đứa chịu bẽ mặt. Mục Táp, sao chị có thể xấu xa đến thế. Sao chị có thể lừa gạt tôi, lừa gạt bố mẹ chuyện tày trời này. Thậm chí sát ngày cưới, hai người còn mặt dày nhắn tin cho nhau, chia sẻ nỗi lòng…… Chị đẩy tôi tới tình thế này, giờ lại bảo tôi tin lời chị, bảo tôi ngây thơ nghĩ rằng, hai kẻ say rượu mà vẫn có thể giữ mình trong sạch ư?!” Mục Kiều gắt giọng, đôi mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc.
“Nếu em muốn ám chỉ việc chị có lên giường với anh ta hay không? Chị không thẹn với lòng, trả lời hoàn toàn không.” Mục Táp nhìn thẳng mắt Mục Kiều,“Mong em tin tưởng chị.”
“Đương nhiên chị phủ nhận rồi. Cho dù có, tôi đố chị dám thừa nhận đấy. Chị yêu đơn phương anh ta nhiều năm như vậy, mà lại ngu đến mức không dám tranh thủ cơ hội cho bản thân một lần ư, ma nào nó tin? Hai người làm việc chung suốt bốn năm, ngày nào cũng như hình với bóng. Trong bốn năm này, đã phát sinh những chuyện động trời nào, chỉ có hai người tự biết với nhau. Chỉ cần hai người đạt được thỏa thuận ngầm, đố ai tìm được chân tướng. Chị lừa gạt tôi lâu như vậy, giờ lại yêu cầu tôi tin tưởng chị . Nực cười quá đi mất. Nếu tôi không tình cờ phát hiện, ắt hẳn chị vẫn tiếp tục ném đá giấu tay. Loại người trơ tráo như chị, tôi có ngốc mới tin” Mục Kiều nghiêm khắc lên án,“Chị khỏi cần vờ vĩnh nữa. Lúc nào ở trước mặt mọi người, chị cũng trưng ra vẻ mặt hiền lành, chân chất, thấu tình đạt lý. Kì thực, trong lòng chị giấu dao hay giấu kéo, chả ai biết được!”
“Đủ rồi.” Mục Chính Khang lên tiếng khiển trách, tay ông đập mạnh xuống mặt bàn, nhìn Mục Kiều ,“Nãy giờ chị con đã giải thích, nó và Tiểu Cảnh không làm gì mờ ám. Trước đó, Tiểu Cảnh cũng đã nói, sự tình không như con tưởng tượng. Con còn muốn càn quấy đến khi nào?”
“Con càn quấy?!” Mục Kiều đứng phắt dậy, nhìn ông bằng vẻ mặt ấm ức,“Bố à, bố nói thế có công bằng với con không? Là chị ta nói dối con trước, chẳng những che giấu con, mà còn giấu luôn cả bố mẹ. Chị ta muốn qua mặt cả nhà này! Ai biết được, khi nhìn thấy con và Cảnh Chí Sâm ngọt ngào thân mật, lòng chị ta có đố kị, hận thù hay không, lại còn giả danh người tốt. Xin lỗi cho con nói thẳng, loại người như chị ta được gọi là kẻ hai mặt đấy, luôn rắp tâm toan tính những điều bất lương. Con bị chị ta đùa bỡn lâu như vậy, bố có nghĩ tới cảm thụ của con không?!”
“Hễ là chuyện quá khứ, thì phải rêu rao cho mọi người biết ư? Tại sao không thể gạt bỏ quá khứ, hướng tới tương lai. Hơn nữa, chị con và Tiểu Cảnh chưa hề có quan hệ tình cảm, chỉ là tình đơn phương một phía. Chính Tiểu Cảnh đã xác nhận như vậy. Sự việc vốn chẳng to tát hay lớn lao, sao con cứ nghĩ ngợi lung tung những thứ không đâu, tự rước phiền não, khổ sở?” Mục Chính Khang trầm giọng nói,“Bố biết con mất đứa bé, nên tâm trạng không tốt. Nhưng vì chuyện này, con đã gây náo loạn suốt mấy ngày rồi. Hiện giờ mẹ con đã gọi Táp Táp tới. Táp Táp cũng giải thích rõ ràng hết thảy. Dừng lại thôi con ạ.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt ông nghiêm khắc liếc nhìn bà Kiều Tuệ Tuệ. Kiều Tuệ Tuệ không tránh né, đối diện thẳng mắt ông, nhưng không lên tiếng.
“Giờ đổi thành con cố ý gây náo loạn? Con đơn giản chỉ muốn biết chân tướng, muốn biết quan hệ của họ thế nào, đã phát triển tới đâu. Đây là quyền lợi của con!” Mục Kiều nghẹn ngào,“Bố tưởng con thích suy đoán chuyện giữa họ lắm ư. Nếu bọn họ không lừa dối con lâu như vậy, con có cần lo lắng vớ vẩn không? Huống chi, bố đâu biết…… tên khốn Cảnh Chí Sâm đấy, con hỏi anh ta từng thích Mục Táp hay không, anh ta lại lặng thinh không phủ nhận, nên con mới….”
Nói giữa chừng, sự tủi thân từ trái tim Mục Kiều phóng xuất ra ngoài, hóa thành dòng nước mắt giàn giụa.
Trừ tiếng khóc nức nở của Mục Kiều, trong phòng không còn bất kì âm thanh nào.
Mục Táp bàng hoàng. Cô tuyệt đối không ngờ Cảnh Chí Sâm sẽ có thái độ ấy. Anh ta quả thực nhàm chán, không việc gì làm, bèn đẩy cô ra đầu sóng ngọn gió.
Kiều Tuệ Tuệ đứng dậy, dìu Mục Kiều ngồi lên sô pha, lấy khăn giấy lau nước mắt cho con gái, đoạn quay sang nhìn Mục Táp:“Mục Táp, dù con giận hay không, thì dì cũng nói thẳng. Trong việc này, con sai rõ mười mươi. Bởi đây không phải là việc nhỏ, thậm chí có tính chất rất lớn. Con không nên ém nhẹm hết thảy, coi chúng ta như những đứa trẻ ngây thơ, không hiểu chuyện.”
Lúc bà nói, ánh mắt vẫn dõi theo Mục Táp, đáy mắt bà bắn tia băng giá, lạnh lùng. Giọng nói bà không nặng không nhẹ, nhưng mỗi câu thốt ra đều trực tiếp xát muối vào tim Mục Táp. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên bà dùng giọng điệu này để giáo huấn cô.
Mục Táp có thể nói gì đây? Cô chính xác đã sai lầm khi lựa chọn che giấu mọi người. Tuy nhiên, cô hành xử như vậy là có lí do, quan hệ giữa cô và Cảnh Chí Sâm chưa bao giờ rành mạch, rõ ràng. Cô âm thầm theo đuổi anh ta, nhưng anh ta đã bao giờ chấp nhận tình cảm cô đâu. Lúc biết rõ mục đích của anh ta, cô liền tức tốc rút lui, không hề có ý dây dưa, níu kéo. Vì thế cô nghĩ, tình cảm của mình căn bản không ảnh hưởng đến tình yêu của Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, mọi người trong nhà đều tỏ vẻ hài lòng, ưng ý Cảnh Chí Sâm. Cô sao có thể vô duyên nói huỵch toẹt, xin lỗi cả nhà, con cũng thích Cảnh Chí Sâm.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Huống hồ, chỉ mình cô đơn phương lưu luyến. Cô và Cảnh Chí Sâm cũng chưa làm gì vượt quá giới hạn hay có lỗi với Mục Kiều. Vốn dĩ Mục Táp muốn chôn vùi chuyện cũ vào dĩ vãng. Nào ngờ trời không chiều lòng người, giờ bắt cô phải gánh cái danh hai mặt, bất lương.
“Đúng là lỗi của con.” Mục Táp cúi đầu,”Dì Kiều, con xin lỗi dì, nhưng xin dì tin tưởng, con chưa bao giờ mong muốn Mục Kiều bị tổn thương.”
“Thôi được rồi.” Mục Chính Khang nhíu mày,“Chấm dứt tại đây thôi. Chuyện vốn không to tát, quan hệ của Táp Táp và Cảnh Chí Sâm hoàn toàn trong sạch. Chúng ta đừng săm soi, xét nét nữa. Chỉ tự chuốc lấy phiền.”
Kiều Tuệ Tuệ lanh lùng thu tầm mắt từ người Mục Táp, chuyển sang Mục Chính Khang:“Ông hiểu nhầm ý tôi rồi. Trọng điểm không phải là quan hệ của Mục Táp và Cảnh Chí Sâm, mà là nó không nên lừa gạt chúng ta. Dù lúc trước nó thừa nhận thích Tiểu Cảnh, cũng chẳng có ai trách mắng nó. Yêu thích vốn là tình cảm đơn thuần. Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu thích nhau, đó là điều bình thường, chả có gì phạm pháp. Nhưng nó lại ngậm tăm, không hé răng nửa lời. Điều này chứng tỏ Mục Táp không hề tín nhiệm người thân của mình. Chúng tôi không được phép thất vọng hay đau khổ trước hành động của nó hay sao?”
Mục Kiều càng khóc sướt mướt. Những tiếng nấc nghẹn vang vọng khắp nhà, biểu lộ sự thương tâm cực hạn.
“Táp Táp đã thừa nhận lỗi lầm, cũng đã lên tiếng xin lỗi. Chừng đó chưa đủ chấm dứt à? Vậy bà còn muốn thế nào? Muốn nó đích thân chịu phạt đền tội?” Mục Chính Khang nói,“Kiều Kiều còn nhỏ, nên hay để tâm, so đo mấy chuyện vặt vãnh. Chẳng nhẽ bà cũng giống nó?”
“Lão Mục, tôi không cần người nào chịu phạt cả, ông chớ chụp mũ bậy bạ. Ý tứ của tôi rất rõ ràng, Mục Táp sai ở chỗ đã lừa dối chúng ta. Đều là người một nhà, có gì không thể sẻ chia, tâm sự. Vì sao lại giở trò gạt gẫm. Ông đã đặt mình vào hoàn cảnh Kiều Kiều để suy nghĩ chưa? Nó xảy ra chuyện không may, trở thành trò cười cho toàn bộ công ty, mất hết mặt mũi, không dám đi làm. Thái độ Tiểu Cảnh lại lập lờ, khi lạnh khi nóng, trốn tránh gánh vác trách nhiệm. Lâm vào tình cảnh đó, tâm trạng nó đã xuống dốc không phanh. Giờ lại phát hiện chị gái lừa gạt nó suốt thời gian dài. Thử hỏi nó chịu đựng nổi không?” Kiều Tuệ Tuệ phân tích,“Xem như mẹ con tôi để tâm chuyện vặt vãnh thì sao? Nếu đổi lại người khác, chắc gì có thể hành xử rộng lượng, thoải mái.”
Mục Táp đờ đẫn đứng tại chỗ, đôi tai như thể ù đi. Hơi lạnh bao phủ toàn thân, lòng cô chìm nghỉm xuống đáy vực.
“Tuệ Tuệ, chính miệng bà đã hứa với tôi, nói chắc như đinh đóng cột, Kiều Kiều và Táp Táp đều là con gái bà. Bà nhất định sẽ đối xử bình đẳng.” Mục Chính Khang xoáy thẳng mắt Kiều Tuệ Tuệ, gằn từng tiếng.
Kiều Tuệ Tuệ chậm rãi cụp mí mắt, bật nhỏ tiếng cười mỉa.
Mục Kiều đương khóc lóc, bỗng dưng ngước cao đầu, hét toáng:“Thế chị ta có xem mẹ con như mẹ ruột hay không? Sống ở đây suốt mười mấy năm, chị ta đã bao giờ gọi một tiếng ‘mẹ’ chưa? Trong lòng chị ta chỉ tồn tại bà mẹ đã chết kia. Chị ta như thế, mắc mớ gì mẹ con phải xem chị ta như con gái ruột?”
Hai chữ ‘đã chết’ tựa như cây búa nện mạnh xuống lòng Mục Táp. Cô khó tin ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Mục Kiều.
“Con câm mồm ngay!” Mục Chính Khang quát lớn.
“Con không câm!” Mục Kiều điên tiết lên, quậy tới bến“Mẹ con hi sinh, trả giá cho cái nhà này hơn hai mươi năm, không ai được phép xem thường, chỉ trích mẹ con. Là Mục Táp sống không hiểu chuyện, không tôn trọng mẹ con. Chị ta giống y như bà mẹ đã chết của chị ta, bề ngoài giả dạng thanh cao, tốt đẹp, bên trong lại rắp tâm tính chuyện hại người, làm ra những chuyện trái luân thường đạo lí ……”
Động chạm đến bà Trình Hạo Anh, Mục Táp hết nhịn nổi, toan mở miệng cảnh cáo. Nhưng ông Mục Chính Khang hành động nhanh hơn. Ông phăm phăm đi tới chỗ Mục Kiều, túm cổ áo cô ta, nhấc bổng cô ta lên. Đôi đồng tử vằn đầy tơ máu đỏ, ông nghiến răng nghiến lợi, bắt cô ta im miệng. Mục Kiều bị dọa xanh mặt xám mày, miệng liền im thin thít. Mục Chính Khang tức đến ngạt thờ, lát sau mới thả mạnh Mục Kiều xuống. Cô ta rơi xuống sô pha, cánh tay va chạm cạnh bàn. Kiều Tuệ Tuệ ‘Á’ lên một tiếng, quýnh quáng bổ nhào qua, hấp hấp xem xét cánh tay Mục Kiều.
“Lão Mục!” Kiều Tuệ Tuệ quay đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc,“Ông nổi điên đấy hả? Lại động tay động chân với con gái mình”
“Bà nhìn kĩ đi. Xem bà dạy dỗ con gái thành bộ dạng thế nào. Từ nhỏ, bà đã cưng chiều nó đến vô phép vô tắc, ngay cả cái vớ chân cũng không nỡ để nó tự giặt. Bây giờ bà thấy hậu quả chưa. Nó chỉ biết tùy hứng làm bậy, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Đi ra ngoài gặp tí khó khăn là nản lòng, cong đuôi về nhà khóc lóc, than thở. Ngày hôm nay lại cãi lời bố nó, dám hỗn xược, xỉ vả trưởng bối, người có thể đẻ ra nó. Hôm nay tôi không dạy dỗ nó, ngày sau ra đời, hạng người như nó, chắc chắc sẽ bị thiên hạ đánh vỡ mồm!” Mục Chính Khang đau buồn nói,“Nó chịu ủy khuất thì đổ hết tội lỗi lên đầu chị nó ư? Quên sạch những việc chị nó đã làm cho nó sao? Nếu chị nó không đứng ra thu dọn tàn cục, Tống gia có buông tha cho gia đình này không? Nó có thể sống phè phỡn, vô lo vô nghĩ nữa không? Còn có, hồi nhỏ nó bị đau ruột thừa, phải nhập viện giải phẫu. Lúc ấy bà về quê thăm họ hàng, chính Mục Táp tự tay săn sóc nó. Ngày ba bữa nấu cơm nấu canh hầu hạ nó. Sao nó có thể phủi sạch tất cả?”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mục Chính Khang lấy tay day day mi tâm, thở dài một hơi, rồi nhanh chóng điều tiết cảm xúc, mới xoay người mở cửa.
Người tới là Cảnh Chí Sâm, trên tay anh ta cầm hộp quà to tướng.
Mục Kiều vừa trông thấy Cảnh Chí Sâm, liền quẳng cái gối đang ôm trong lòng về phía anh ta, khóc rống:“Anh cút mau! Đồ khốn nạn, âm hiểm, đê tiện. Xéo ngay, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt anh!”
“Kiều Kiều.” Cảnh Chí Sâm hơi hổ thẹn, nở nụ cười hối lỗi,“Em đừng tức giận. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Phắn đi cho khuất mắt tôi!” Mục Kiều thấy Cảnh Chí Sâm đứng gần Mục Táp. Hình ảnh đôi nam nữ đứng song song, kề cạnh khiến cô ta gai mắt. Trong lòng lại nhói đau khôn xiết, Mục Kiều giãy nảy ,“Chị nữa Mục Táp. Chị cũng biến đi. Hai người đừng đứng đó làm bẩn mắt tôi!”
Kiều Tuệ Tuệ vội vã trấn an cảm xúc con gái. Bà giữ chặt hai tay Mục Kiều, phòng ngừa cô ta ném vỡ đĩa trái cây trên bàn, lại bực bội lườm Cảnh Chí Sâm:“Hiện giờ cảm xúc nó bất ổn. Cậu nói gì cũng vô ích. Cậu làm ơn về đi!”
Bị xua đuổi trực tiếp, biểu tình Cảnh Chí Sâm thoáng sượng sùng. Anh ta đặt hộp quà trong tay xuống, khẽ đằng hắng vài tiếng, rồi quay sang định giải thích với ông Mục. Nhưng ông xua tay, uể oải nói:“Tôi đã biết đại khái mọi chuyện. Giờ cậu về trước đi”
Cảnh Chí Sâm chưa kịp bước đi, Mục Táp đã ra khỏi cửa. Cô biết hiện giờ, Mục Kiều hận cô thấu xương. Cô ở lại chỉ chọc Mục Kiều thêm ứa gan. Bố cô cũng đã quá mỏi mệt. Nếu hai chị em cứ tiếp tục lời qua tiếng lại, thì thứ bị ảnh hưởng nặng nề nhất, chính là sức khỏe của bố.
Cảnh Chí Sâm cúi chào Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ, đoạn xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn tiếng khóc sụt sùi của Mục Kiều:“Bố mẹ thấy chưa…… Anh ta thật sự bỏ đi….bỏ chạy theo Mục Táp …… Anh ta là tên khốn nạn, con không bao giờ để ý anh ta nữa ……”
Hai chân Mục Táp bước như bay, nhưng tốc độ không địch nổi Cảnh Chí Sâm. Anh ta đuổi tới, hô to tên cô, túm chặt cổ tay cô.
“Anh làm gì thế hả?! Đừng quấy rầy tôi!” Mục Táp lớn tiếng nói,“Tâm trạng tôi rất tệ, anh đừng gây chuyện thêm nữa!”
“Táp Táp, để em chịu tủi thân rồi .” Cảnh Chí Sâm hít mạnh một hơi, sốt sắng nói,“Xin lỗi em, việc này là do anh sơ suất. Mục Kiều tình cờ phát hiện tin nhắn trong di động của anh. Cô ấy liên tục chất vấn anh. Nhưng mặc anh giải thích thế nào, cô ấy cũng không tin.”
“Đó là vấn đề riêng của hai người, đừng lôi kéo tôi vào.” Mục Táp hất tay Cảnh Chí Sâm ra, song anh ta túm rất chặt, cô vùng vằng mãi cũng vô dụng, lửa giận xộc thẳng lên đầu,“Cảnh Chí Sâm, gặp phải anh, tôi thật xúi quẩy…… Anh quả thực là khắc tinh, là tai họa của tôi. Tôi xin anh, đừng làm phiền tôi nữa. Anh mau quay về Mục gia nhận lỗi. Chờ Mục Kiều nguôi ngoai, hãy nói với nó, giữa tôi và anh không có bất kì quan hệ nào.”
“Táp Táp!” Cảnh Chí Sâm khẽ dùng chút lực, đem cô ôm sít sao vào lòng, cúi đầu, nhìn cô trìu mến,“Bây giờ em cảm thấy anh còn mặt mũi dối gạt Mục Kiều nữa ư? Cứ cho là có thể, anh cũng nhất quyết không làm. Anh sẽ thẳng thắng nói với cô ấy, tình cảm của anh và cô ấy đã xuất hiện vết rạn, cũng như tình cảm của anh dành cho em .”
“Anh bệnh vừa vừa thôi chứ. Rốt cuộc anh muốn gì?!” Mục Táp hung hăng,“Sao anh cứ khiến mọi chuyện rối tung rối mù lên thế? Còn nói nhăng nói cuội với con bé.”
Cảnh Chí Sâm trầm ngâm hồi lâu, sau chua chát nói:“Anh đã thừa nhận với cô ấy rồi. Với em, anh quả thật có cảm giác. Anh không cách nào chối bỏ điều ấy.”
Mục Táp không thể nghe anh ta lảm nhảm thêm nữa. Cô liên tục cong gối thúc vào người anh ta. Cảnh Chí Sâm luôn mồm kêu cô bình tĩnh. Một tay anh ta kìm giữ thế tấn công của cô, tay kia ghì chặt thắt lưng cô. Cô ra sức giãy giụa, lại bất tri bất giác kích thích bản tính chinh phục của anh ta. Hai người như thi gan cùng nhau. Anh ta chẳng những không buông tay, mà còn cố ý dính sát thân cô. Cô ‘tặng’ anh ta những cú đá liên hoàn, bung hết sức lực như thể đối kháng kẻ thù. Anh ta nhịn đau đến khùng, hậm hực mắng một tiếng, rồi cúi đầu tấn công môi cô.
Anh ta tìm thấy bờ môi cô, liền há họng nuốt trọn, mạnh mẽ vươn đầu lưỡi nóng bỏng, cuốn lấy đầu lưỡi cô, khao khát cùng cô triền miên thắm thiết. Mục Táp không chút khách khí, cắn phập một phát. Cảnh Chí Sâm nếm vị máu tươi, đôi mắt bèn lim dim nhíu lại, thú tính hoàn tòan bộc phát. Tay anh ta bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu, bức bách cô đáp lại nụ hôn hoang đường.
Thân thể Cảnh Chí Sâm vốn to cao, lực cánh tay rất khỏe, Mục Táp liều mạng vẫy vùng, nhưng hiệu quả không cao. Cơ thể cô bị anh ta ép dựa thân cây, hai đầu gối anh ta chế ngự mọi hoạt động của chân cô.
Cách đấy không xa, ẩn sau hàng cây rậm rạp, ngay vùng tranh sáng tranh tối, đèn flash lóe lên nhắm thẳng bọn họ.
Cảnh Chí Sâm như thể hóa thành thú dữ, cặp mắt điên dại sậm màu đỏ tươi . Anh ta quay cuồng trong cảm xúc dâng trào, dữ dội khóa chặt môi cô, tham lam lấp kín khoảng cách giữa hai đôi môi.
Ngay lúc Mục Táp gần như ngộp thở, di động trong túi Cảnh Chí Sâm đột nhiên đổ chuông. Thừa lúc anh ta phân tán lực chú ý, Mục Táp liền giãy giụa, thoát khỏi bàn tay anh ta. Tiếp sau, cô hung hăng giơ tay cào cấu mặt anh ta. Móng tay sượt qua sống mũi, để lại nơi ấy vết cào tươm máu đỏ.
“Tên điên nhà anh…cách xa tôi ra! Sau này anh còn lì lợm xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tôi nói được thì làm được!” Mục Táp lấy tay chà xát miệng mình, tức giận thở hồng hộc,“Anh khiến tôi ghê tởm đến cực điểm. Nếu anh đã không biết xấu hổ, tôi chả cần bận tâm gì nữa, cùng lắm đem sự việc làm lớn lên. Xem ai mất thể diện hơn!”
Cảnh Chí Sâm dùng ngón út sờ nhẹ vết cào trên mũi, lẳng lặng nhìn Mục Táp, bỗng nhiên cười khùng khục:“Đúng thế! Anh thật sự điên rồi, thật sự điên vì em. Táp Táp, hương vị của em so với tưởng tượng của anh, ngọt hơn gấp trăm lần.”
Mục Táp móc di động, toan báo cảnh sát. Cảnh Chí Sâm thong thả tiến từng bước, giữ rịt di động trong tay cô.
Di động bị anh ta ném xuống đất.
Đôi mắt Mục Táp rét lạnh tựa băng, nhìn chằm chặp Cảnh Chí Sâm. Cảnh Chí Sâm rút khăn tay, lau sạch mũi mình. Sau đó, anh ta ngán ngẩm thở dài, hai tay giơ lên, tỏ vẻ đầu hàng:“Xin lỗi em, vừa nãy anh mất kiểm soát. Táp Táp, khoảng thời gian này, anh mệt mỏi lắm.” Nói đoạn, anh ta khom người nhặt di động, trả Mục Táp,“Anh sẽ cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, mong em cho anh thêm cơ hội.”
Mục Táp nhét di động vào túi, xoay người sải từng bước dài. Đi được vài bước dần chuyển thành chạy chậm. Cô muốn tránh xa địa phương quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Cảnh Chí Sâm đứng chống nạnh tại chỗ, ngóng theo bóng lưng Mục Táp bằng ánh mắt ảo não xót xa. Anh ta không biết vì sao bản thân lại hành động như kẻ mất trí. Lúc nãy, luồn khí nóng rẫy len lỏi khắp toàn thân, khiến anh ta vô phương áp chế. Và cuối cùng…xâm phạm Mục Táp.
Gần đây, số lần anh ta nhớ nhung Mục Táp ngày càng nhiều. Khi ở cùng Mục Kiều, anh ta thường thông qua gương mặt Mục Kiều, để tìm kiếm bóng dáng Mục Táp. Sau đó thầm ước ao, giá như là Mục Táp thì tốt quá.
Mẹ anh ta từng nghiêm túc khuyên bảo:“Chí Sâm, mẹ nói thực lòng, con bé Mục Kiều không thích hợp với con đâu. Mẹ đi qua gần hết cả đời người, đương nhiên có kinh nghiệm đánh giá khái quát một con người. Tâm lí Mục Kiều chưa trưởng thành, cùng lằm chỉ bằng đứa bé mười tuổi , hành động rất chi là ngờ nghệch, ngớ ngẩn. Có thể ban đầu con cảm thấy nó thú vị, nhất thời hăng hái chinh phục nó. Nhưng chừng ấy không đủ để hai đứa kết hôn. Chọn vợ phải chọn người hiền lương, thục đức. Từ xưa đến nay, nhận định này luôn chính xác. Vợ là người sống cạnh con cả đời, không phải dạng phụ nữ để con gặp dịp thì chơi. Mẹ khuyên con nên suy nghĩ kĩ càng, xem ai là người thích hợp cho vị trí dâu hiền vợ thảo. Ai có thể quan tâm, săn sóc con chu đáo. Ai có thể giúp ích cho sự nghiệp của con. Ai có thể cùng con tiến lùi, ăn đời ở kiếp. Mẹ không hi vọng người ấy được con tuyển chọn trong lúc nhất thời mê muội, mắt để cao hơn đầu.”
Nếu là Mục Táp, mẹ anh ta ắt hẳn sẽ đồng ý vô điều kiện. Mục Táp là cô gái hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, xử sự tinh tế, lại biết quan tâm, chiếu cố người khác…
Nếu là Mục Táp….đáng tiếc thực tế phủ định chữ ‘Nếu’ của anh ta.
*
Tống Vực về nhà, nhìn thấy Mục Táp ngồi trên sô pha xem ti vi, vẻ mặt quá đỗi tĩnh lặng.
“Cơm chín rồi. Chờ em hâm nóng là có thể ăn.” Mục Táp quay đầu, mỉm cười dịu dàng,“Em hầm củ sen với xương, thả thêm một quả trứng và nêm thật nhiều hành.”
“Em chưa ăn à?”
“Chờ anh về cùng ăn.” Mục Táp đặt remote xuống, đi tới giúp anh tháo caravat.
“Sao vậy em?” Anh cầm tay cô, cẩn thận quan sát thần sắc cô,“Hửm?”
Cô bỗng nhiên kéo caravt xuống, đồng thời nhón chân, chủ động ngấu nghiến môi anh, lúng búng nói:“Hôm nay tâm trạng em rất xấu, rất khó chịu. Anh ôm em đi.”
Tống Vực nghe vậy, đôi tay nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đi tới sô pha, ngồi xuống. Anh dịu dàng mơn trớn mái tóc cô, nghiêng người áp sát, ôn nhu hôn cô.