Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Eden là một cậu bé ngoan.”
Đây là những gì Eden đã nghe nhiều nhất thời thơ ấu, những người lớn đó dường như chỉ biết dùng câu này để khen hắn. Cho dù hắn giành vị trí thứ nhất trong lớp, hay giúp những đứa trẻ khác hoàn thành bài tập khoa học cùng nhau.
Những lời đáng thương như vậy luôn vang lên bên tai hắn.
Mà David Turner, anh trai hắn luôn là đối tượng Eden ghen tị. David rất năng động và cũng rất ồn ào, mọi người đều không thể không tập trung vào anh ấy.
Mẹ luôn dịu dàng phàn nàn Turner đã làm bẩn quần áo sạch sẽ của mình.
“Nhìn xem con bẩn thỉu như một người ăn xin nhỏ tội nghiệp vậy.” Đây là những gì mẹ hắn nói, và tất nhiên đôi khi bà ấy sẽ nói, “Hôm nay con rất ngoan, đương nhiên phải được thưởng rồi.”
Còn bố hắn thì thường đưa Turner ra ngoài chơi. Eden biết, bố đưa anh trai đi chơi đá bóng.
Eden cũng đòi đi, nhưng bố luôn nói hắn còn nhỏ.
Chờ Eden trưởng thành, bố đã già rồi, ông ấy không còn sức để đưa Eden đi chơi nữa.
“Eden, con đi cùng anh đi.”
Rõ ràng là hai anh em, nhưng David dường như được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Sau này, David trở thành bác sĩ, bố mẹ của cả hai lần lượt rời đi. Thỉnh thoảng Eden sẽ đi ăn với anh David.
Mà có một lần, Eden cảm thấy hắn đã gặp phải kiếp nạn của mình.
Eden vẫn còn nhớ như in hôm đó hắn mặc quần áo gì, đi giày gì và cầm gì trên tay.
Áo sơ mi AL trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra mắt, quần jean EA, giày trắng của AERR và trong tay hắn là một tờ báo kinh tế được mua trước khi vào bệnh viện.
Thỉnh thoảng Eden sẽ đến tìm David và thường phải đợi rất lâu vì anh trai của hắn luôn có bệnh nhân. Vì vậy mỗi lần như thế, Eden sẽ luôn tìm thứ gì đó để giết thời gian. Tạp chí của David nếu không phải tin tức về y học thì toàn là tin đồn giải trí, đều là loại anh ấy thích.
Nữ y tá ở quầy lễ tân mỉm cười ngọt ngào khi nhìn thấy Eden.
“Anh Turner, bác sĩ Turner đang ở trong văn phòng. Anh ấy đã nói qua, bảo anh Turner có thể trực tiếp đi vào.”
Eden không nghĩ tới hôm nay không cần chờ, vì vậy hắn liền đặt tờ báo tài chính của mình vào giá báo và tạp chí của phòng khám, rồi trực tiếp vào văn phòng của David.
Cửa văn phòng không khóa, hơi hơi hé mở.
Eden gõ cửa, “Anh.”
Hắn đợi một hồi, không ai trả lời. Eden liền đẩy cửa bước vào. David không ngồi ở bàn làm việc, Eden nhìn chung quanh một vòng rồi đi đến phòng điều trị. Đôi khi David mệt mỏi, sẽ ngủ một giấc trên giường điều trị.
Eden vòng qua tấm màn màu xanh lá dịu dàng, quả nhiên nhìn thấy một người nằm trên giường điều trị. Hắn vừa mở miệng định gọi, nhưng khi nhìn thấy hình dáng của người đang nằm hắn liền ngậm miệng lại.
Không phải David.
Đó là một người lạ.
Người ấy có lẽ là bệnh nhân của David, khả năng này rất cao.
Người ấy nhắm mắt lại nằm ở trên giường điều trị. Nửa người trên của người ấy trần trụi. Làn da tái nhợt, từng chiếc xương sườn nhô ra dưới lớp da mỏng manh, phần eo không có cơ bụng, nhưng rất nhỏ và mảnh không giống đàn ông. Mặc dù rèm cửa sổ đã được kéo lên, nhưng ánh sáng từ cửa sổ ở mái nhà bên ngoài vẫn chiếu thẳng vào, chiếu sáng những hạt bụi li ti bay trong không khí và cũng chiếu sáng chàng trai đang nằm trên giường.
Một gương mặt lạnh nhạt, không có gì đặc sắc.
Eden đứng một lúc, khi hắn chuẩn bị rời đi, đối phương chậm rãi mở mắt ra.
Hàng lông mi dài hơi hơi rung, sau dó một đôi mắt từ từ mở. Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, Eden liền bất động.
Thì ra chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể thích một người.
Eden chưa từng thích ai cả, nhưng ngay lúc người kia mở mắt ra, hắn cứng.
Không thể ức chế xúc động, Eden ngay lập tức quay lưng lại, hắn muốn che dấu sự xúc động đáng xấu hổ của mình.
“Bác sĩ Turner, anh quay lại rồi à?”
Giọng nói của người đó thật dịu dàng, lời nói trong trẻo và nghe thực thoải mái.
Eden nghe đối phương nói bỗng sửng sốt, người ấy gọi mình bác sĩ Turner?
“Bác sĩ Turner, anh có thể lấy kính đưa cho tôi không?”
Thì ra bị cận.
Eden quay đầu liếc mắt nhìn đối phương, đối phương quả nhiên đang nhìn chính mình. Người ấy nhận nhầm người, có lẽ người ấy đang đợi David ở đây. Eden ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn người đang muốn ngồi dậy nằm xuống, sau đó chính mình cầm lấy ống nghe, và bắt đầu thăm dò thân thể đối phương.
Nhưng hắn còn chưa làm được bao lâu, David đã trở lại. David ngạc nhiên khi thấy Eden, anh hơi cau mày và có chút tức giận khi thấy những gì Eden đang làm, liền lặng lẽ đá Eden ra ngoài.
Ngay khi Eden ra ngoài, hắn thẳng vào nhà vệ sinh. Sau đó, hắn biết rằng mặc dù người ấy bị cận thị, nhưng cũng không đến nỗi không thể nhìn rõ. Cho nên người ấy vừa chơi chính mình một vố.
Tuy nhiên, Eden không hề tức giận, thậm chí có chút vui vẻ. Nếu đối phương không làm điều này, hắn và người ấy sẽ không có những chuyện về sau.
Khi Eden ngồi ở bên ngoài, rất nhanh người kia liền ra khỏi phòng. Sau khi đã mặc quần áo, người ấy có một chút khác biệt. Nếu trước đó là bệnh trạng, vậy thì bây giờ là thần bí.
Người ấy giống như là một người ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Chàng trai liếc nhìn Eden trước khi rời đi, tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường, nhưng cũng đủ để khiến Eden có dũng khí tiến lên.
Hắn chặn người kia trong bãi đậu xe.
“Tên anh là gì?”
“…” Người ấy khẽ nhếch khóe môi.
Rất nhiều câu chuyện đều có quá khứ nhàm chán và khuôn sáo cũ rích. Nếu hắn không vô tình phát hiện ra những bí mật bị đối phương che giấu, chính mình cũng sẽ không đi lên một con đường hoàn toàn khác với cuộc sống bình thường trước đây.
***
Eden nhìn vào bức tường màu xám trước mặt. Phòng giam này là một phòng đơn, bởi vì hắn là một tù nhân nguy hiểm, đồng thời cũng là một tù nhân sắp bị xử tử. Vì vậy, cảnh sát nhốt hắn một mình.
Phòng giam này không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường sắt.
Chán nản, thấp thỏm, tối tăm.
Căn phòng có thể khiến người ta phát điên.
Eden đã bắt đầu mong chờ cái chết, bởi vì hắn sợ hãi ở trong căn phòng này. Không ai nói chuyện với hắn. Ngoại trừ một cái giường thì chẳng có gì khác. Hắn đã lật tấm nệm lên và xem nó rất nhiều lần.
Một nơi nhàm chán đến nỗi khiến người ra cảm thấy sợ hãi.
“Két… Cộp… Cộp… Cộp…”
Tiếng bước chân chậm rãi truyền tới.
Càng ngày càng rõ ràng.
Đó là âm thanh của giày da đạp trên mặt đất.
Eden tự hỏi, có phải đã đến lúc các tù nhân khác đi ra ngoài hóng gió hay không. Mỗi ngày, từ 4 đến 5 giờ chiều là thời gian hóng gió. Vào thời gian này, mọi người không cần lao động, đương nhiên, cũng không thể đánh nhau. Nếu đánh nhau, cơ hội ra ngoài hóng gió sẽ bị cắt, sau này bọn họ sẽ không thể ra ngoài hóng gió nữa.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng giam của hắn.
Eden ngồi trên giường giật mình.
“Số 0773, ra ngoài.”
Eden biết rằng đã đến lúc phải thi hành án tử hình.
Bị còng tay và đi qua một hành lang tối, trong đầu Eden hiện lên rất nhiều hình ảnh, khi còn nhỏ, lúc ở trường, tại nơi làm việc, khi gặp người ấy, khi bọn họ ở cạnh nhau.
Cuộc sống tựa như một cuộn phim, từng đoạn từng đoạn được chiếu lên màn ảnh, chiếu xong liền kết thúc.
Eden là một người rất mạnh mẽ, cũng có thể nói là bá đạo. Trước mặt người ấy, hắn tựa như một tên tù nhân đáng thương khẩn cầu chăm sóc của thần. Rất nhiều chuyện hắn làm đều là vì muốn đối phương có thể nhìn mình nhiều hơn.
Có một lần người ấy uống một chút rượu, liền trói Eden lại, sau đó lấy ra một bộ quần áo của phụ nữ, thậm chí cả đồ trang điểm. Sau khi ép buộc hắn mặc một chiếc váy dài, người ấy bắt đầu trang điểm cho Eden. Sau khi tô xong son môi người ấy cười vô cùng vui vẻ.
Người ấy vươn tay sờ sờ vào mặt Eden.
“Em xinh đẹp nhất.”
Đó là lần đầu tiên đối phương chủ động thân cận hắn.
Từ chối sự gần gũi của chính mình, người ấy giống như một vị thần. Cho dù mình có khẩn cầu thế nào, mình cũng không thể chạm vào một đầu ngón tay của người ấy.
Eden phát điên, hắn muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng người ấy không muốn, hắn đành phải thường xuyên ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng rối.
Đó là một quán cà phê mở cửa 24 giờ. Hắn thường ngồi vào lúc 12 giờ và đợi cho đến khi người ấy đóng cửa hàng.
Eden nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo, cả người đều bị trói, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà màu trắng.
Khi kim được châm vào, Eden từ từ nhắm mắt lại.
“Eden Turner, anh có thể hứa những gì anh nói trước tòa hoàn toàn là sự thật không?”
Tại phiên tòa xét xử thứ hai, thẩm phán đã hỏi hắn một câu như vậy.
Lúc đó hắn đã nhận hết tất cả mọi tội lỗi về mình, khi nghe những lời của thẩm phán, Eden khẽ mỉm cười.
“Có.”
Thần không có tội, nếu có, đó chính là tội lỗi của các tín đồ.
***
“Anh giết những người đó như thế nào?”
“Tôi có một loại nước hoa, thực chất là thuốc gây mê dạng lỏng có thể hít được. Khi học đại học, môn phụ của tôi về hóa học, tôi đã cải tiến nó. Nước hoa có mùi, sẽ làm cho những người ngửi được cảm thấy tức ngực, choáng váng đầu. Sau một thời gian dài, họ sẽ hôn mê.”
“Tại sao anh lại không sao?”
“Tôi đã uống thuốc phòng ngừa trước.”
“Nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ ba bị anh giấu trong cốp xe, nhưng người thứ hai là nữ sinh trung học, làm thế nào anh có thể lặng lẽ đem cô ấy từ nhà vệ sinh ra ngoài?”
“Có một lỗ thông gió phía trên nhà vệ sinh, ở đó có một gác lửng, tôi đặt cô ấy vào đó và chờ đến nửa đêm liền lặng lẽ chở đi. Đừng hỏi tôi tại sao tôi có thể nữa đêm chở đi, dáng người của bà chủ quán đó rất nóng bỏng. Nếu cơ hội ngài có có thể thử xem.”
“Tự trọng một chút, Eden Turner.”
“Thế còn người thứ tư thì sao?”
Đôi mắt xanh thẳm của Eden khẽ chuyển động, những đốm tàn nhang lẻ tẻ trên mặt hắn phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ.
“Người thứ tư là ai?”
“Ông Longman, một nhà vận động vì nữ quyền nổi tiếng.”
À, Eden nhớ ra rồi.
Người đàn ông đó không phải hắn giết.
“Tôi trốn dưới gầm giường, chờ hắn đi vào phòng tắm liền giết hắn, sau đó trốn đi. Chờ đến khi người phục vụ phát hiện thi thể của hắn ta, vội vã gọi cho người quản lý. Khi đó một đám người vây quanh phòng tắm, tôi bò ra khỏi đó và xen lẫn vào trong số những người kia. Tôi đã từng làm việc trong khách sạn, lúc đó họ cũng sẽ không để ý đến một khuôn mặt quen thuộc.”
Eden đã biên soạn một kế hoạch giết người thiên y vô phùng*.
*Thiên y vô phùng: Không chê vào đâu được, không tìm được dấu vết.
Cảnh sát bắt được hung thủ giết người đều tin vào điều đó.
Bọn họ quá lười để điều tra thêm.
Nếu bọn họ cẩn thận điều tra, sẽ phát hiện mỗi một câu của Eden đều là nói dối.
***
“Em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì.”
“Thật vậy ư?”
“Đương nhiên.”
“Eden là một cậu bé ngoan.”
Đây là những gì Eden đã nghe nhiều nhất thời thơ ấu, những người lớn đó dường như chỉ biết dùng câu này để khen hắn. Cho dù hắn giành vị trí thứ nhất trong lớp, hay giúp những đứa trẻ khác hoàn thành bài tập khoa học cùng nhau.
Những lời đáng thương như vậy luôn vang lên bên tai hắn.
Mà David Turner, anh trai hắn luôn là đối tượng Eden ghen tị. David rất năng động và cũng rất ồn ào, mọi người đều không thể không tập trung vào anh ấy.
Mẹ luôn dịu dàng phàn nàn Turner đã làm bẩn quần áo sạch sẽ của mình.
“Nhìn xem con bẩn thỉu như một người ăn xin nhỏ tội nghiệp vậy.” Đây là những gì mẹ hắn nói, và tất nhiên đôi khi bà ấy sẽ nói, “Hôm nay con rất ngoan, đương nhiên phải được thưởng rồi.”
Còn bố hắn thì thường đưa Turner ra ngoài chơi. Eden biết, bố đưa anh trai đi chơi đá bóng.
Eden cũng đòi đi, nhưng bố luôn nói hắn còn nhỏ.
Chờ Eden trưởng thành, bố đã già rồi, ông ấy không còn sức để đưa Eden đi chơi nữa.
“Eden, con đi cùng anh đi.”
Rõ ràng là hai anh em, nhưng David dường như được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Sau này, David trở thành bác sĩ, bố mẹ của cả hai lần lượt rời đi. Thỉnh thoảng Eden sẽ đi ăn với anh David.
Mà có một lần, Eden cảm thấy hắn đã gặp phải kiếp nạn của mình.
Eden vẫn còn nhớ như in hôm đó hắn mặc quần áo gì, đi giày gì và cầm gì trên tay.
Áo sơ mi AL trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra mắt, quần jean EA, giày trắng của AERR và trong tay hắn là một tờ báo kinh tế được mua trước khi vào bệnh viện.
Thỉnh thoảng Eden sẽ đến tìm David và thường phải đợi rất lâu vì anh trai của hắn luôn có bệnh nhân. Vì vậy mỗi lần như thế, Eden sẽ luôn tìm thứ gì đó để giết thời gian. Tạp chí của David nếu không phải tin tức về y học thì toàn là tin đồn giải trí, đều là loại anh ấy thích.
Nữ y tá ở quầy lễ tân mỉm cười ngọt ngào khi nhìn thấy Eden.
“Anh Turner, bác sĩ Turner đang ở trong văn phòng. Anh ấy đã nói qua, bảo anh Turner có thể trực tiếp đi vào.”
Eden không nghĩ tới hôm nay không cần chờ, vì vậy hắn liền đặt tờ báo tài chính của mình vào giá báo và tạp chí của phòng khám, rồi trực tiếp vào văn phòng của David.
Cửa văn phòng không khóa, hơi hơi hé mở.
Eden gõ cửa, “Anh.”
Hắn đợi một hồi, không ai trả lời. Eden liền đẩy cửa bước vào. David không ngồi ở bàn làm việc, Eden nhìn chung quanh một vòng rồi đi đến phòng điều trị. Đôi khi David mệt mỏi, sẽ ngủ một giấc trên giường điều trị.
Eden vòng qua tấm màn màu xanh lá dịu dàng, quả nhiên nhìn thấy một người nằm trên giường điều trị. Hắn vừa mở miệng định gọi, nhưng khi nhìn thấy hình dáng của người đang nằm hắn liền ngậm miệng lại.
Không phải David.
Đó là một người lạ.
Người ấy có lẽ là bệnh nhân của David, khả năng này rất cao.
Người ấy nhắm mắt lại nằm ở trên giường điều trị. Nửa người trên của người ấy trần trụi. Làn da tái nhợt, từng chiếc xương sườn nhô ra dưới lớp da mỏng manh, phần eo không có cơ bụng, nhưng rất nhỏ và mảnh không giống đàn ông. Mặc dù rèm cửa sổ đã được kéo lên, nhưng ánh sáng từ cửa sổ ở mái nhà bên ngoài vẫn chiếu thẳng vào, chiếu sáng những hạt bụi li ti bay trong không khí và cũng chiếu sáng chàng trai đang nằm trên giường.
Một gương mặt lạnh nhạt, không có gì đặc sắc.
Eden đứng một lúc, khi hắn chuẩn bị rời đi, đối phương chậm rãi mở mắt ra.
Hàng lông mi dài hơi hơi rung, sau dó một đôi mắt từ từ mở. Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, Eden liền bất động.
Thì ra chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể thích một người.
Eden chưa từng thích ai cả, nhưng ngay lúc người kia mở mắt ra, hắn cứng.
Không thể ức chế xúc động, Eden ngay lập tức quay lưng lại, hắn muốn che dấu sự xúc động đáng xấu hổ của mình.
“Bác sĩ Turner, anh quay lại rồi à?”
Giọng nói của người đó thật dịu dàng, lời nói trong trẻo và nghe thực thoải mái.
Eden nghe đối phương nói bỗng sửng sốt, người ấy gọi mình bác sĩ Turner?
“Bác sĩ Turner, anh có thể lấy kính đưa cho tôi không?”
Thì ra bị cận.
Eden quay đầu liếc mắt nhìn đối phương, đối phương quả nhiên đang nhìn chính mình. Người ấy nhận nhầm người, có lẽ người ấy đang đợi David ở đây. Eden ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn người đang muốn ngồi dậy nằm xuống, sau đó chính mình cầm lấy ống nghe, và bắt đầu thăm dò thân thể đối phương.
Nhưng hắn còn chưa làm được bao lâu, David đã trở lại. David ngạc nhiên khi thấy Eden, anh hơi cau mày và có chút tức giận khi thấy những gì Eden đang làm, liền lặng lẽ đá Eden ra ngoài.
Ngay khi Eden ra ngoài, hắn thẳng vào nhà vệ sinh. Sau đó, hắn biết rằng mặc dù người ấy bị cận thị, nhưng cũng không đến nỗi không thể nhìn rõ. Cho nên người ấy vừa chơi chính mình một vố.
Tuy nhiên, Eden không hề tức giận, thậm chí có chút vui vẻ. Nếu đối phương không làm điều này, hắn và người ấy sẽ không có những chuyện về sau.
Khi Eden ngồi ở bên ngoài, rất nhanh người kia liền ra khỏi phòng. Sau khi đã mặc quần áo, người ấy có một chút khác biệt. Nếu trước đó là bệnh trạng, vậy thì bây giờ là thần bí.
Người ấy giống như là một người ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Chàng trai liếc nhìn Eden trước khi rời đi, tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường, nhưng cũng đủ để khiến Eden có dũng khí tiến lên.
Hắn chặn người kia trong bãi đậu xe.
“Tên anh là gì?”
“…” Người ấy khẽ nhếch khóe môi.
Rất nhiều câu chuyện đều có quá khứ nhàm chán và khuôn sáo cũ rích. Nếu hắn không vô tình phát hiện ra những bí mật bị đối phương che giấu, chính mình cũng sẽ không đi lên một con đường hoàn toàn khác với cuộc sống bình thường trước đây.
***
Eden nhìn vào bức tường màu xám trước mặt. Phòng giam này là một phòng đơn, bởi vì hắn là một tù nhân nguy hiểm, đồng thời cũng là một tù nhân sắp bị xử tử. Vì vậy, cảnh sát nhốt hắn một mình.
Phòng giam này không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường sắt.
Chán nản, thấp thỏm, tối tăm.
Căn phòng có thể khiến người ta phát điên.
Eden đã bắt đầu mong chờ cái chết, bởi vì hắn sợ hãi ở trong căn phòng này. Không ai nói chuyện với hắn. Ngoại trừ một cái giường thì chẳng có gì khác. Hắn đã lật tấm nệm lên và xem nó rất nhiều lần.
Một nơi nhàm chán đến nỗi khiến người ra cảm thấy sợ hãi.
“Két… Cộp… Cộp… Cộp…”
Tiếng bước chân chậm rãi truyền tới.
Càng ngày càng rõ ràng.
Đó là âm thanh của giày da đạp trên mặt đất.
Eden tự hỏi, có phải đã đến lúc các tù nhân khác đi ra ngoài hóng gió hay không. Mỗi ngày, từ 4 đến 5 giờ chiều là thời gian hóng gió. Vào thời gian này, mọi người không cần lao động, đương nhiên, cũng không thể đánh nhau. Nếu đánh nhau, cơ hội ra ngoài hóng gió sẽ bị cắt, sau này bọn họ sẽ không thể ra ngoài hóng gió nữa.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng giam của hắn.
Eden ngồi trên giường giật mình.
“Số 0773, ra ngoài.”
Eden biết rằng đã đến lúc phải thi hành án tử hình.
Bị còng tay và đi qua một hành lang tối, trong đầu Eden hiện lên rất nhiều hình ảnh, khi còn nhỏ, lúc ở trường, tại nơi làm việc, khi gặp người ấy, khi bọn họ ở cạnh nhau.
Cuộc sống tựa như một cuộn phim, từng đoạn từng đoạn được chiếu lên màn ảnh, chiếu xong liền kết thúc.
Eden là một người rất mạnh mẽ, cũng có thể nói là bá đạo. Trước mặt người ấy, hắn tựa như một tên tù nhân đáng thương khẩn cầu chăm sóc của thần. Rất nhiều chuyện hắn làm đều là vì muốn đối phương có thể nhìn mình nhiều hơn.
Có một lần người ấy uống một chút rượu, liền trói Eden lại, sau đó lấy ra một bộ quần áo của phụ nữ, thậm chí cả đồ trang điểm. Sau khi ép buộc hắn mặc một chiếc váy dài, người ấy bắt đầu trang điểm cho Eden. Sau khi tô xong son môi người ấy cười vô cùng vui vẻ.
Người ấy vươn tay sờ sờ vào mặt Eden.
“Em xinh đẹp nhất.”
Đó là lần đầu tiên đối phương chủ động thân cận hắn.
Từ chối sự gần gũi của chính mình, người ấy giống như một vị thần. Cho dù mình có khẩn cầu thế nào, mình cũng không thể chạm vào một đầu ngón tay của người ấy.
Eden phát điên, hắn muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng người ấy không muốn, hắn đành phải thường xuyên ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng rối.
Đó là một quán cà phê mở cửa 24 giờ. Hắn thường ngồi vào lúc 12 giờ và đợi cho đến khi người ấy đóng cửa hàng.
Eden nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo, cả người đều bị trói, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà màu trắng.
Khi kim được châm vào, Eden từ từ nhắm mắt lại.
“Eden Turner, anh có thể hứa những gì anh nói trước tòa hoàn toàn là sự thật không?”
Tại phiên tòa xét xử thứ hai, thẩm phán đã hỏi hắn một câu như vậy.
Lúc đó hắn đã nhận hết tất cả mọi tội lỗi về mình, khi nghe những lời của thẩm phán, Eden khẽ mỉm cười.
“Có.”
Thần không có tội, nếu có, đó chính là tội lỗi của các tín đồ.
***
“Anh giết những người đó như thế nào?”
“Tôi có một loại nước hoa, thực chất là thuốc gây mê dạng lỏng có thể hít được. Khi học đại học, môn phụ của tôi về hóa học, tôi đã cải tiến nó. Nước hoa có mùi, sẽ làm cho những người ngửi được cảm thấy tức ngực, choáng váng đầu. Sau một thời gian dài, họ sẽ hôn mê.”
“Tại sao anh lại không sao?”
“Tôi đã uống thuốc phòng ngừa trước.”
“Nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ ba bị anh giấu trong cốp xe, nhưng người thứ hai là nữ sinh trung học, làm thế nào anh có thể lặng lẽ đem cô ấy từ nhà vệ sinh ra ngoài?”
“Có một lỗ thông gió phía trên nhà vệ sinh, ở đó có một gác lửng, tôi đặt cô ấy vào đó và chờ đến nửa đêm liền lặng lẽ chở đi. Đừng hỏi tôi tại sao tôi có thể nữa đêm chở đi, dáng người của bà chủ quán đó rất nóng bỏng. Nếu cơ hội ngài có có thể thử xem.”
“Tự trọng một chút, Eden Turner.”
“Thế còn người thứ tư thì sao?”
Đôi mắt xanh thẳm của Eden khẽ chuyển động, những đốm tàn nhang lẻ tẻ trên mặt hắn phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ.
“Người thứ tư là ai?”
“Ông Longman, một nhà vận động vì nữ quyền nổi tiếng.”
À, Eden nhớ ra rồi.
Người đàn ông đó không phải hắn giết.
“Tôi trốn dưới gầm giường, chờ hắn đi vào phòng tắm liền giết hắn, sau đó trốn đi. Chờ đến khi người phục vụ phát hiện thi thể của hắn ta, vội vã gọi cho người quản lý. Khi đó một đám người vây quanh phòng tắm, tôi bò ra khỏi đó và xen lẫn vào trong số những người kia. Tôi đã từng làm việc trong khách sạn, lúc đó họ cũng sẽ không để ý đến một khuôn mặt quen thuộc.”
Eden đã biên soạn một kế hoạch giết người thiên y vô phùng*.
*Thiên y vô phùng: Không chê vào đâu được, không tìm được dấu vết.
Cảnh sát bắt được hung thủ giết người đều tin vào điều đó.
Bọn họ quá lười để điều tra thêm.
Nếu bọn họ cẩn thận điều tra, sẽ phát hiện mỗi một câu của Eden đều là nói dối.
***
“Em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì.”
“Thật vậy ư?”
“Đương nhiên.”