-
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
Người đối diện đúng là Linh Lung Cốt lúc trước bị Quan Hộ Thành cầm tù trong pháp trận nghịch chuyển – Vu Thừa Duyệt.
Hắn không phải chỉ là một ảo ảnh trong trận pháp mà hắn có thân thể, có máu có thịt.
“Là……các ngươi?” Vu Thừa Duyệt nhìn thấy Du Phục Thời và Diệp Tố thì nét mặt cũng không giấu được sự kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
Diệp Tố khẽ nhướng mày, khó trách các vị đại năng Độ Kiếp của tu chân giới lo lắng Quan Hộ Thành sẽ thành thần, một hai nhất định phải vào Ma giới phá hủy Linh Lung Cốt.
Chỉ mới qua hai năm mà Vu Thừa Duyệt đã tới cảnh giới Độ Kiếp, không hổ là được Thiên Đạo chiếu cố, Linh Lung Cốt tiến giai không phải chịu lôi kiếp.
Phải biết rằng tuy nàng có được cơ duyên ở Bồng Lai, ăn quả Bồ Đề nhưng cũng chỉ lên tới Hợp Thể hậu kỳ mà thôi.
Diệp Tố nhìn phương hướng mà Vu Thừa Duyệt từ đó chạy tới, đúng là Điện Ma Chủ, vậy hắn hẳn là đã đụng phải đại năng tu chân giới.
“Ta vẫn luôn nghe nói Quan Hộ Thành……Đồ Vưu hành tung bất định, bà ta sau khi mang ngươi trở về Ma giới thì luôn ở trong Điện Ma Chủ sao?” Diệp Tố hỏi hắn.
“Bà ta có hẹn với Hình Phụ nên mới có mặt ở Điện Ma Chủ.” Khi Vu Thừa Duyệt nhắc đến Quan Hộ Thành, cảm xúc trong mắt hắn rất phức tạp.
“Cho nên tám vị đại năng đối phó hai vị Ma Chủ, vậy mà ngươi còn có thể thoát ra ngoài.” Diệp Tố kinh ngạc, nói vậy Ma Chủ thật sự lợi hại hơn sư tổ các đại tông sao?
“Bản thân Điện Ma Chủ chính là một kiện pháp bảo, có thể cung cấp lực lượng cho Ma Chủ.” Tàng Lục nhích lại gần Diệp Tố, nhỏ giọng nói.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Vu Thừa Duyệt bỗng nhiên lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn nhóm người Diệp Tố ở đối diện.
“Chúng ta đến đây……” Ánh mắt Diệp Tố đảo qua vết thương chồng chất trên người Vu Thừa Duyệt, “Đi dạo.”
Tàng Thất lắm miệng: “Không phải tới trừ ma sao?”
Lời vừa nói ra, Vu Thừa Duyệt tức khắc cắm tay vào trong lồ ng ngực mình, hắn thế mà bẻ gãy một khúc xương sườn, kéo ra cầm trên tay, khúc xương trong sáng như thủy tinh, lấp lánh rực rỡ, không cần luyện chế, cứ thế đã là pháp bảo tốt nhất thế gian.
Diệp Tố mắt sắc, nàng phát hiện vị trí trên ngực hắn gần đó cũng có một vết thương tương tự, hẳn là trước đó hắn cũng đã rút ra một khúc xương sườn.
Vu Thừa Duyệt lấy xương sườn của bản thân làm vũ khí, giơ lên nhắm thẳng về phía bọn họ, hắn mím môi chặt môi, sắc mặt quyết liệt, không còn bóng dáng của thiếu gia yếu đuối trong pháp trận nghịch chuyển ngày nào, trong mắt hắn đều là cảnh giác, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
Không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.
“Sư đệ của ta cũng là ma.” Diệp Tố nhìn thoáng qua Dịch Huyền, lại hỏi Vu Thừa Duyệt, “Đồ Vưu cũng đang cầm một khúc xương sườn của ngươi?”
Vu Thừa Duyệt không mở miệng phủ nhận, cả người căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm vị đại năng duy nhất ở đây là Tàng Lục, khí tức của đoạn xương sườn trên tay hắn cũng trở nên mãnh liệt hơn, hai bên im lặng nhìn nhau, một cử động nhỏ thôi xung đột sẽ nổ ra ngay lập tức.
Bàn tay Diệp Tố vốn nắm lại để ở sau lưng lúc này lại mở ra ngoắc ngoắc, Du Phục Thời đứng ở bên cạnh nàng do dự một lát, sau đó đặt bàn tay của mình vào trong tay nàng.
Diệp Tố nắm lấy bóp bóp lại buông ra, nghiêng đầu nhỏ giọng hô: “Bao tải.”
Tiểu sư đệ nghe vậy thì hừ một tiếng ngoảnh mặt đi không nhìn nàng nữa, không vui đưa ba bao tải cho nàng.
Hắn còn tưởng rằng nàng muốn nắm tay mình.
“Ma vật, tu sĩ còn có yêu đều ở trong ba bao này, đều còn sống.” Diệp Tố giơ lên ba bao tải, nói với Vu Thừa Duyệt, “Ta muốn xác nhận một việc, có phải Đồ Vưu liên thủ với người Vạn Phật Tông đối phó ba vị đại năng hay không.”
“Ý ngươi là sao?” Vu Thừa Duyệt không hiểu câu hỏi của Diệp Tố.
Diệp Tố nhìn về phía Điện Ma Chủ phía sau hắn: “Ngươi nghĩ vì sao đại năng của tu chân giới lại xuất hiện ở Ma giới? Ma vật xâm lấn tu chân giới, khiến ba vị Độ Kiếp đại năng của Vạn Phật Tông chết, bọn họ hoài nghi Đồ Vưu muốn dựa vào Linh Lung Cốt phi thăng thành thần, trước khi phi thăng muốn lót đường cho sự bành trướng của Ma giới về sau.”
Vu Thừa Duyệt nhếch môi cười một tiếng, cảm xúc trên mặt phức tạp: “Đồ Vưu? Bà ta chỉ để ý những thứ mà bà ta cảm thấy hứng thú, chưa bao giờ quan tâm gì đến chuyện của Ma giới cả.”
Huống hồ……
“Bà ta vẫn luôn ở cùng với ta, chưa từng rời khỏi Ma giới.” Vu Thừa Duyệt nhìn Diệp Tố nói.
Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt Vu Thừa Duyệt một lúc lâu, hắn không có nói dối.
Quả nhiên không phải Đồ Vưu.
Diệp Tố càng có khuynh hướng nghiêng về suy đoán cái chết của ba vị đại năng không phải do ma gây ra, tuy nhiên lúc trước trong tố hồi ngọc bản lại hiện rõ có ma khí xuất hiện ở cấm địa.
“Ma giới có hai Ma Chủ, nếu không phải Đồ Vưu vậy là Hình Phụ?” Diệp Tố thuận miệng hỏi tiếp.
Chợt trong đầu nàng có một suy nghĩ lóe qua nhưng nàng không bắt được suy nghĩ vụt qua trong nháy mắt đó, tuy nhiên trực giác mách bảo đó là một thông tin rất quan trọng.
Thế nhưng lúc này, từ Điện Ma Chủ đột nhiên truyền đến một làn sóng lực lượng khủng khiếp, toàn bộ Ma giới đều chấn động dữ dội.
—— có đại năng chết.
Nét mặt Vu Thừa Duyệt nháy mắt biến sắc, nhưng rất nhanh liền cố gắng trấn tĩnh lại.
“Là đại năng tu chân giới.” Tàng Lục có thể phân biệt được từ khí tức, loại khí tức này đối với một đại năng Độ Kiếp như ông mà nói, bất luận là người hay là ma, đều sẽ sinh ra một loại đồng cảm sâu sắc.
Dưới đại đạo, tất cả đều chỉ như một con kiến.
Trong Điện Ma Chủ, tất cả đại năng, bao gồm cả hai vị Ma Chủ đều nép vào một góc nào đó, khó khăn lắm mới tránh được sóng kích do cái chết của đại năng Ngũ Hành Tông phát ra.
Đồ Vưu điên cuồng cười to: “Bốn chọi một, vậy mà còn chết một tên.”
“Các ngươi thật đúng là kiêu ngạo.” Sư tổ Hợp Hoan Tông Thành Dực lật bàn tay, toàn bộ Điện Ma Chủ liền chìm vào ảo cảnh.
Đồ Vưu cười lạnh: “Có phải các ngươi đã quên nơi này là Điện Ma Chủ?”
Bà ta cong mười đầu ngón tay thành trảo, dùng sức trảo một nhát, hắc khí bùng lên xé nát ảo cảnh, nhưng ngay sau đó kiếm của sư tổ Ngô Kiếm Phái đâm trúng vào ngực bà ta.
Hai Ma Chủ lại xông tới triền đấu với các đại năng tu chân giới, đánh đến người chết ta sống.
……
Vu Thừa Duyệt quay đầu nhìn Điện Ma Chủ hồi lâu, siết chặt xương sườn trong tay, không biết vì sao hắn đột nhiên xé mở không gian, biến mất trước mắt mọi người.
“Hắn đi tới đó.” Du Phục Thời chỉ chỉ về phía Điện Ma Chủ, khi nói chuyện thì cố ý nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Diệp Tố.
Hắn muốn biểu đạt rõ ràng rằng bản thân đang không vui!
Diệp Tố tất nhiên không nhận ra “thâm ý” của tiểu sư đệ, chỉ nói với Tàng Lục: “Chúng ta qua đó đi.”
Tàng Lục lập tức xé không gian đưa mọi người đến bên ngoài Điện Ma Chủ.
Diệp Tố đứng trên núi đá đen xì, chỉ cần lui vầ sau một chút thôi là vực sâu vạn trượng, Điện Ma Chủ ở ngay trước mắt, mây đen sấm chớp không ngừng vờn quanh trên nóc điện.
Tình cảnh trong điện hỗn độn, như là có thứ gì vừa mới nổ mạnh, tất cả đồ vật trong điện đều nát tung tóe.
Đại năng của Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông, tổng cộng bốn vị đang đối phó với Đồ Vưu, còn hai vị đại năng Côn Luân và đại năng Thượng Khuyết Tông lại bao vậy một nam tử xa lạ, người đó hẳn là Hình Phụ.
…… Thiếu đại năng Ngũ Hành Tông.
Đồ Vưu không còn khí thế cao cao tại thượng của Quan Hộ Thành lúc trước, lúc này bà ta đang quỳ trên mặt đất, khắp người đều là vết thương, trong tay nắm một khúc xương sườn.
Bốn vị đại năng của Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông tất nhiên cũng bị thương không ít.
“Ngươi quay về làm cái gì?” Đồ Vưu nhìn Vu Thừa Duyệt đang che trước mặt mình, lạnh lùng hỏi, bà ta muốn đứng dậy nhưng không cách nào có thể động đậy.
Vu Thừa Duyệt cũng không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “……ngươi chỉ có thể chết trong tay của ta.”
“Nơi này là Điện Ma Chủ.” Đồ Vưu vừa nói miệng vừa hộc máu, nhưng chỗ bà đang quỳ đột nhiên lóe sáng lên một đạo trận pháp, vô số ma khí hội tụ lại đây, bà ta chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm các đại năng của tu chân giới, điên cuồng cười to, “Đây là sân nhà của Ma tộc, bọn họ muốn giết ta, trừ phi đồng quy vu tận.”
Diệp Tố nhìn thảm trạng trong Điện Ma Chủ, cùng những đại năng bị thương, rốt cuộc loáng thoáng bắt được một điểm.
Nếu vừa rồi các nàng không thu những tu sĩ, yêu, ma bên ngoài kia vào bao tải, với tình trạng chiến đấu dữ dội trong Điện Ma Chủ thế này thì Ma giới sẽ trở thành máy xáy thịt tam giới. Tất cả tu sĩ, yêu, ma không chết cũng bị thương, đối với tam giới mà nói tuyệt đối là một đả kích khó mà vực dậy nổi.
“Đã tiêu diệt xong ma quân bên ngoài rồi?” Sư tổ Hợp Hoan Tông Thành Dực nhìn mấy người Dịch Huyền đứng bên ngoài điện hỏi.
“Gần như đã quét sạch, nhưng tu sĩ và Yêu tộc thương vong cũng rất lớn.” Diệp Tố nói dối không chớp mắt, khi nói chuyện nàng nhìn một vòng mọi người trong điện.
Có vài vị đại năng nhíu chặt mày nhưng trước sau cũng không lên tiếng, các vị đại năng khác lại không có biểu tình gì khác.
Mắt thấy không khí trong Điện Ma Chủ lại một lần nữa căng thẳng, chạm vào là nổ ngay, Diệp Tố bỗng nhiên thò tay vào túi Càn Khôn lấy ra ba khúc xương, nàng chỉ chỉ vào ấn ký màu tím trên đó, hỏi mọi người trong đại điện: “Các vị có biết đây là cái gì không?”
Trong điện ngoại trừ Vu Thừa Duyệt tròn mắt không biết, tất cả mọi người còn lại trong nháy mắt mặt liền biến sắc.
“Những thứ này ngươi lấy từ đâu ra?” Vị sư tổ Ngô Kiếm Phái có địa vị và tuổi tác cao nhất hỏi Diệp Tố, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
“Là xương cốt của ba vị đại năng đã chết của Vạn Phật Tông.” Diệp Tố lại lấy ra một đoạn xương khác, “Cái này là xương của Hồ Vương.”
Chính Sơ tôn nhân nhìn chằm chằm Diệp Tố hỏi: “Thi thể của đại năng Độ Kiếp ngàn năm không hư, ngươi từ đâu lấy được xương cốt đại năng Vạn Phật Tông?”
“Ta đi Vạn Phật Tông lấy.” Diệp Tố tùy ý nói, “Có…… thiêu một chút.”
Thành Dực sư tổ nhịn không được bật cười một tiếng, thiêu một chút? Tiểu bối hiện nay quả nhiên cuồng vọng.
Sư tổ Ngô Kiếm Phái thu kiếm, sắc mặt khó coi nói: “Đây là Thần ấn.”
“Thần ấn?” Diệp Tố ngạc nhiên nhìn ông.
“Thần lực khi chạm vào trên người sẽ sinh ra một đạo ấn ký màu tím.” Sư tổ Ngô Kiếm Phái nói, “Lúc trước Thần Vẫn kỳ từng có tình huống tương tự xuất hiện.”
“Thần ấn cái gì?” Đồ Vưu cười nhạo, ánh mắt nhìn các đại năng của tu chân giới mang theo sự trào phúng, “Chỉ có ấn ký màu tím xuất hiện ở xương cổ mới gọi là Thần ấn, còn ấn ký xuất hiện ở những chỗ khác chẳng qua là bị thần lực chạm vào mà thôi, gọi là Thần xúc.”
Sư tổ Ngô Kiếm Phái ngẩn người, ông chỉ có ấn tượng loáng thoáng về Thần ấn mà thôi, căn bản không biết được rõ như Đồ Vưu.
“Xuất hiện ở xương cổ mới gọi là Thần ấn.” Diệp Tố quay sang Đồ Vưu, “Vậy Thần ấn chính xác là cái gì?”
“Tất nhiên là tượng trưng của Thần.” Đồ Vưu li3m li3m vết máu trên ngón tay, “Nói khó nghe một chút…… là bị Thần bám vào người.”
Hắn không phải chỉ là một ảo ảnh trong trận pháp mà hắn có thân thể, có máu có thịt.
“Là……các ngươi?” Vu Thừa Duyệt nhìn thấy Du Phục Thời và Diệp Tố thì nét mặt cũng không giấu được sự kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
Diệp Tố khẽ nhướng mày, khó trách các vị đại năng Độ Kiếp của tu chân giới lo lắng Quan Hộ Thành sẽ thành thần, một hai nhất định phải vào Ma giới phá hủy Linh Lung Cốt.
Chỉ mới qua hai năm mà Vu Thừa Duyệt đã tới cảnh giới Độ Kiếp, không hổ là được Thiên Đạo chiếu cố, Linh Lung Cốt tiến giai không phải chịu lôi kiếp.
Phải biết rằng tuy nàng có được cơ duyên ở Bồng Lai, ăn quả Bồ Đề nhưng cũng chỉ lên tới Hợp Thể hậu kỳ mà thôi.
Diệp Tố nhìn phương hướng mà Vu Thừa Duyệt từ đó chạy tới, đúng là Điện Ma Chủ, vậy hắn hẳn là đã đụng phải đại năng tu chân giới.
“Ta vẫn luôn nghe nói Quan Hộ Thành……Đồ Vưu hành tung bất định, bà ta sau khi mang ngươi trở về Ma giới thì luôn ở trong Điện Ma Chủ sao?” Diệp Tố hỏi hắn.
“Bà ta có hẹn với Hình Phụ nên mới có mặt ở Điện Ma Chủ.” Khi Vu Thừa Duyệt nhắc đến Quan Hộ Thành, cảm xúc trong mắt hắn rất phức tạp.
“Cho nên tám vị đại năng đối phó hai vị Ma Chủ, vậy mà ngươi còn có thể thoát ra ngoài.” Diệp Tố kinh ngạc, nói vậy Ma Chủ thật sự lợi hại hơn sư tổ các đại tông sao?
“Bản thân Điện Ma Chủ chính là một kiện pháp bảo, có thể cung cấp lực lượng cho Ma Chủ.” Tàng Lục nhích lại gần Diệp Tố, nhỏ giọng nói.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Vu Thừa Duyệt bỗng nhiên lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn nhóm người Diệp Tố ở đối diện.
“Chúng ta đến đây……” Ánh mắt Diệp Tố đảo qua vết thương chồng chất trên người Vu Thừa Duyệt, “Đi dạo.”
Tàng Thất lắm miệng: “Không phải tới trừ ma sao?”
Lời vừa nói ra, Vu Thừa Duyệt tức khắc cắm tay vào trong lồ ng ngực mình, hắn thế mà bẻ gãy một khúc xương sườn, kéo ra cầm trên tay, khúc xương trong sáng như thủy tinh, lấp lánh rực rỡ, không cần luyện chế, cứ thế đã là pháp bảo tốt nhất thế gian.
Diệp Tố mắt sắc, nàng phát hiện vị trí trên ngực hắn gần đó cũng có một vết thương tương tự, hẳn là trước đó hắn cũng đã rút ra một khúc xương sườn.
Vu Thừa Duyệt lấy xương sườn của bản thân làm vũ khí, giơ lên nhắm thẳng về phía bọn họ, hắn mím môi chặt môi, sắc mặt quyết liệt, không còn bóng dáng của thiếu gia yếu đuối trong pháp trận nghịch chuyển ngày nào, trong mắt hắn đều là cảnh giác, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
Không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.
“Sư đệ của ta cũng là ma.” Diệp Tố nhìn thoáng qua Dịch Huyền, lại hỏi Vu Thừa Duyệt, “Đồ Vưu cũng đang cầm một khúc xương sườn của ngươi?”
Vu Thừa Duyệt không mở miệng phủ nhận, cả người căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm vị đại năng duy nhất ở đây là Tàng Lục, khí tức của đoạn xương sườn trên tay hắn cũng trở nên mãnh liệt hơn, hai bên im lặng nhìn nhau, một cử động nhỏ thôi xung đột sẽ nổ ra ngay lập tức.
Bàn tay Diệp Tố vốn nắm lại để ở sau lưng lúc này lại mở ra ngoắc ngoắc, Du Phục Thời đứng ở bên cạnh nàng do dự một lát, sau đó đặt bàn tay của mình vào trong tay nàng.
Diệp Tố nắm lấy bóp bóp lại buông ra, nghiêng đầu nhỏ giọng hô: “Bao tải.”
Tiểu sư đệ nghe vậy thì hừ một tiếng ngoảnh mặt đi không nhìn nàng nữa, không vui đưa ba bao tải cho nàng.
Hắn còn tưởng rằng nàng muốn nắm tay mình.
“Ma vật, tu sĩ còn có yêu đều ở trong ba bao này, đều còn sống.” Diệp Tố giơ lên ba bao tải, nói với Vu Thừa Duyệt, “Ta muốn xác nhận một việc, có phải Đồ Vưu liên thủ với người Vạn Phật Tông đối phó ba vị đại năng hay không.”
“Ý ngươi là sao?” Vu Thừa Duyệt không hiểu câu hỏi của Diệp Tố.
Diệp Tố nhìn về phía Điện Ma Chủ phía sau hắn: “Ngươi nghĩ vì sao đại năng của tu chân giới lại xuất hiện ở Ma giới? Ma vật xâm lấn tu chân giới, khiến ba vị Độ Kiếp đại năng của Vạn Phật Tông chết, bọn họ hoài nghi Đồ Vưu muốn dựa vào Linh Lung Cốt phi thăng thành thần, trước khi phi thăng muốn lót đường cho sự bành trướng của Ma giới về sau.”
Vu Thừa Duyệt nhếch môi cười một tiếng, cảm xúc trên mặt phức tạp: “Đồ Vưu? Bà ta chỉ để ý những thứ mà bà ta cảm thấy hứng thú, chưa bao giờ quan tâm gì đến chuyện của Ma giới cả.”
Huống hồ……
“Bà ta vẫn luôn ở cùng với ta, chưa từng rời khỏi Ma giới.” Vu Thừa Duyệt nhìn Diệp Tố nói.
Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt Vu Thừa Duyệt một lúc lâu, hắn không có nói dối.
Quả nhiên không phải Đồ Vưu.
Diệp Tố càng có khuynh hướng nghiêng về suy đoán cái chết của ba vị đại năng không phải do ma gây ra, tuy nhiên lúc trước trong tố hồi ngọc bản lại hiện rõ có ma khí xuất hiện ở cấm địa.
“Ma giới có hai Ma Chủ, nếu không phải Đồ Vưu vậy là Hình Phụ?” Diệp Tố thuận miệng hỏi tiếp.
Chợt trong đầu nàng có một suy nghĩ lóe qua nhưng nàng không bắt được suy nghĩ vụt qua trong nháy mắt đó, tuy nhiên trực giác mách bảo đó là một thông tin rất quan trọng.
Thế nhưng lúc này, từ Điện Ma Chủ đột nhiên truyền đến một làn sóng lực lượng khủng khiếp, toàn bộ Ma giới đều chấn động dữ dội.
—— có đại năng chết.
Nét mặt Vu Thừa Duyệt nháy mắt biến sắc, nhưng rất nhanh liền cố gắng trấn tĩnh lại.
“Là đại năng tu chân giới.” Tàng Lục có thể phân biệt được từ khí tức, loại khí tức này đối với một đại năng Độ Kiếp như ông mà nói, bất luận là người hay là ma, đều sẽ sinh ra một loại đồng cảm sâu sắc.
Dưới đại đạo, tất cả đều chỉ như một con kiến.
Trong Điện Ma Chủ, tất cả đại năng, bao gồm cả hai vị Ma Chủ đều nép vào một góc nào đó, khó khăn lắm mới tránh được sóng kích do cái chết của đại năng Ngũ Hành Tông phát ra.
Đồ Vưu điên cuồng cười to: “Bốn chọi một, vậy mà còn chết một tên.”
“Các ngươi thật đúng là kiêu ngạo.” Sư tổ Hợp Hoan Tông Thành Dực lật bàn tay, toàn bộ Điện Ma Chủ liền chìm vào ảo cảnh.
Đồ Vưu cười lạnh: “Có phải các ngươi đã quên nơi này là Điện Ma Chủ?”
Bà ta cong mười đầu ngón tay thành trảo, dùng sức trảo một nhát, hắc khí bùng lên xé nát ảo cảnh, nhưng ngay sau đó kiếm của sư tổ Ngô Kiếm Phái đâm trúng vào ngực bà ta.
Hai Ma Chủ lại xông tới triền đấu với các đại năng tu chân giới, đánh đến người chết ta sống.
……
Vu Thừa Duyệt quay đầu nhìn Điện Ma Chủ hồi lâu, siết chặt xương sườn trong tay, không biết vì sao hắn đột nhiên xé mở không gian, biến mất trước mắt mọi người.
“Hắn đi tới đó.” Du Phục Thời chỉ chỉ về phía Điện Ma Chủ, khi nói chuyện thì cố ý nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Diệp Tố.
Hắn muốn biểu đạt rõ ràng rằng bản thân đang không vui!
Diệp Tố tất nhiên không nhận ra “thâm ý” của tiểu sư đệ, chỉ nói với Tàng Lục: “Chúng ta qua đó đi.”
Tàng Lục lập tức xé không gian đưa mọi người đến bên ngoài Điện Ma Chủ.
Diệp Tố đứng trên núi đá đen xì, chỉ cần lui vầ sau một chút thôi là vực sâu vạn trượng, Điện Ma Chủ ở ngay trước mắt, mây đen sấm chớp không ngừng vờn quanh trên nóc điện.
Tình cảnh trong điện hỗn độn, như là có thứ gì vừa mới nổ mạnh, tất cả đồ vật trong điện đều nát tung tóe.
Đại năng của Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông, tổng cộng bốn vị đang đối phó với Đồ Vưu, còn hai vị đại năng Côn Luân và đại năng Thượng Khuyết Tông lại bao vậy một nam tử xa lạ, người đó hẳn là Hình Phụ.
…… Thiếu đại năng Ngũ Hành Tông.
Đồ Vưu không còn khí thế cao cao tại thượng của Quan Hộ Thành lúc trước, lúc này bà ta đang quỳ trên mặt đất, khắp người đều là vết thương, trong tay nắm một khúc xương sườn.
Bốn vị đại năng của Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông tất nhiên cũng bị thương không ít.
“Ngươi quay về làm cái gì?” Đồ Vưu nhìn Vu Thừa Duyệt đang che trước mặt mình, lạnh lùng hỏi, bà ta muốn đứng dậy nhưng không cách nào có thể động đậy.
Vu Thừa Duyệt cũng không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “……ngươi chỉ có thể chết trong tay của ta.”
“Nơi này là Điện Ma Chủ.” Đồ Vưu vừa nói miệng vừa hộc máu, nhưng chỗ bà đang quỳ đột nhiên lóe sáng lên một đạo trận pháp, vô số ma khí hội tụ lại đây, bà ta chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm các đại năng của tu chân giới, điên cuồng cười to, “Đây là sân nhà của Ma tộc, bọn họ muốn giết ta, trừ phi đồng quy vu tận.”
Diệp Tố nhìn thảm trạng trong Điện Ma Chủ, cùng những đại năng bị thương, rốt cuộc loáng thoáng bắt được một điểm.
Nếu vừa rồi các nàng không thu những tu sĩ, yêu, ma bên ngoài kia vào bao tải, với tình trạng chiến đấu dữ dội trong Điện Ma Chủ thế này thì Ma giới sẽ trở thành máy xáy thịt tam giới. Tất cả tu sĩ, yêu, ma không chết cũng bị thương, đối với tam giới mà nói tuyệt đối là một đả kích khó mà vực dậy nổi.
“Đã tiêu diệt xong ma quân bên ngoài rồi?” Sư tổ Hợp Hoan Tông Thành Dực nhìn mấy người Dịch Huyền đứng bên ngoài điện hỏi.
“Gần như đã quét sạch, nhưng tu sĩ và Yêu tộc thương vong cũng rất lớn.” Diệp Tố nói dối không chớp mắt, khi nói chuyện nàng nhìn một vòng mọi người trong điện.
Có vài vị đại năng nhíu chặt mày nhưng trước sau cũng không lên tiếng, các vị đại năng khác lại không có biểu tình gì khác.
Mắt thấy không khí trong Điện Ma Chủ lại một lần nữa căng thẳng, chạm vào là nổ ngay, Diệp Tố bỗng nhiên thò tay vào túi Càn Khôn lấy ra ba khúc xương, nàng chỉ chỉ vào ấn ký màu tím trên đó, hỏi mọi người trong đại điện: “Các vị có biết đây là cái gì không?”
Trong điện ngoại trừ Vu Thừa Duyệt tròn mắt không biết, tất cả mọi người còn lại trong nháy mắt mặt liền biến sắc.
“Những thứ này ngươi lấy từ đâu ra?” Vị sư tổ Ngô Kiếm Phái có địa vị và tuổi tác cao nhất hỏi Diệp Tố, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
“Là xương cốt của ba vị đại năng đã chết của Vạn Phật Tông.” Diệp Tố lại lấy ra một đoạn xương khác, “Cái này là xương của Hồ Vương.”
Chính Sơ tôn nhân nhìn chằm chằm Diệp Tố hỏi: “Thi thể của đại năng Độ Kiếp ngàn năm không hư, ngươi từ đâu lấy được xương cốt đại năng Vạn Phật Tông?”
“Ta đi Vạn Phật Tông lấy.” Diệp Tố tùy ý nói, “Có…… thiêu một chút.”
Thành Dực sư tổ nhịn không được bật cười một tiếng, thiêu một chút? Tiểu bối hiện nay quả nhiên cuồng vọng.
Sư tổ Ngô Kiếm Phái thu kiếm, sắc mặt khó coi nói: “Đây là Thần ấn.”
“Thần ấn?” Diệp Tố ngạc nhiên nhìn ông.
“Thần lực khi chạm vào trên người sẽ sinh ra một đạo ấn ký màu tím.” Sư tổ Ngô Kiếm Phái nói, “Lúc trước Thần Vẫn kỳ từng có tình huống tương tự xuất hiện.”
“Thần ấn cái gì?” Đồ Vưu cười nhạo, ánh mắt nhìn các đại năng của tu chân giới mang theo sự trào phúng, “Chỉ có ấn ký màu tím xuất hiện ở xương cổ mới gọi là Thần ấn, còn ấn ký xuất hiện ở những chỗ khác chẳng qua là bị thần lực chạm vào mà thôi, gọi là Thần xúc.”
Sư tổ Ngô Kiếm Phái ngẩn người, ông chỉ có ấn tượng loáng thoáng về Thần ấn mà thôi, căn bản không biết được rõ như Đồ Vưu.
“Xuất hiện ở xương cổ mới gọi là Thần ấn.” Diệp Tố quay sang Đồ Vưu, “Vậy Thần ấn chính xác là cái gì?”
“Tất nhiên là tượng trưng của Thần.” Đồ Vưu li3m li3m vết máu trên ngón tay, “Nói khó nghe một chút…… là bị Thần bám vào người.”