-
Chương 186: Phong ấn
Người bước vào, Dịch Huyền có quen biết, đúng là Bồng Lai chưởng sử.
Ông đi vào nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong mắt thoáng có kinh ngạc, nhưng phần nhiều là hờ hững.
Chưởng sử bước vòng qua hai người đi đến trước mặt Bình Thư Lan, nói: “Đã bỏ lại hài tử.”
Bình Thư Lan cúi đầu chậm rãi dùng khăn chà lau ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn chưởng sử: “Bỏ lại?”
“Đặt nó ở bên đường, khả năng cao sẽ được chưởng môn Thiên Cơ môn nhặt đi, người này thiện lương mềm lòng, trước đó cũng đã nhặt vài đứa trẻ.” Bồng Lai chưởng sử chậm rãi nói, “Có điều……huyết mạch Ma Chủ có tỷ lệ một nửa chết yểu, sống không quá trăm tuổi.”
“Vẫn còn một nửa còn lại, cũng không tệ rồi.” Bình Thư Lan ném khăn tay xuống đất, một lần nữa quay lại trên ghế dựa, “Chỉ sợ chưởng sử còn có kế hoạch nào khác, tuy nhiên bản lĩnh tính trước tương lai của Bồng Lai, ta xem như đã lãnh giáo vài phần.”
“Chỉ là dựa theo tin tức tiền bối lưu lại làm việc mà thôi.” Bồng Lai chưởng sự hơi cúi đầu nói, “Chúng ta còn không có năng lực nhìn trộm Thần.”
Bình Thư Lan chống một tay dưới cằm, có chút lười nhác nói: “Cứ theo lời lần trước của ông mà làm.”
Bồng Lai chưởng sử ngước mắt nhìn Bình Thư Lan: “Ngài xác định?”
Bình Thư Lan sửa sửa làn váy: “Tam giới từng là nhất thể, hiện giờ Yêu giới đóng chặt cửa, Tu chân giới chỉ còn lại một đám tiểu bối, ta miễn cưỡng xem như là trưởng bối duy nhất còn lại, ta xuất đầu không phải chuyện hiển nhiên sao?”
Thật lâu sau, Bồng Lai chưởng sử khom người một cái thật sâu với Bình Thư Lan, mặc dù lớp ảo thuật khiến gương mặt của ông trông cực kỳ bình thường nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt đang cục kỳ nghiêm nghị, ông ngồi xuống tại chỗ, nhập định, sau đó không gian sau lưng ông bỗng trở nên vặn vẹo, thoáng chốc xuất hiện mười hai vị Bồng Lai thánh sứ mặc thanh y, bọn họ lấy chưởng sử làm trung tâm, mười hai người tản ra, vòng quanh Bình Thư Lan ngồi xuống.
Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nhìn tình cảnh trước mặt tựa hồ cũng không kinh ngạc.
Mười ba người Bồng Lai sau khi nhập định thì bắt đầu tụng niệm không ngừng, tay bấm pháp quyết, dưới thân đồng loạt xuất hiện Bàn Âm Dương, cuối cùng chúng hội tụ lại thành một Bàn Âm Dương khổng lồ, vị trí của Bình Thư Lan nằm ngay chỗ giao nhau của hai nửa âm, dương.
“Ma Chủ, cái giá của trận này chính là tính mạng của ngài, hiện tại nếu hối hận vẫn còn kịp.” Bàn tay bấm pháp quyết của Bồng Lai chưởng sử tạm dừng, ngước mắt nhìn Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nói.
“Không có gì hối hận.” Bình Thư Lan tựa vào ghế nói, “Bổn chủ cũng muốn nhìn xem……”
Bà chỉ nói được đến một nửa liền không thể tiếp tục phát ra âm thanh, giống như bị lực lượng nào đó ngăn cản.
Bình Thư Lan mím môi, trong mắt mang theo hàn ý: “bọn họ muốn làm cái gì.”
Cuối cùng Bồng Lai chưởng sử bắt đầu khởi động Bàn Âm Dương, trên người Bình Thư Lan ở trung tâm không ngừng tràn ra ma khí, cung cấp lực lượng cho Bàn Âm Dương, giúp chưởng sử vận hành Âm Dương Trận để tính tương lai.
—— Bồng Lai muốn nhìn trộm Thần!
……
Dịch Huyền không nhìn tới được rốt cuộc Bồng Lai chưởng sử đã thấy cái gì, chỉ thấy Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nhanh chóng suy tàn, bà hơi hé mắt, tựa hồ có thể xuyên thấu qua hư không nhìn tới hắn.
Trong lòng Dịch Huyền chấn động, theo bản năng lui về sau một bước, Bình Thư Lan nở một nụ cười tươi, bà thật sự đã nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Bình Thư Lan hiện lên vẻ vừa lòng, há miệng không một tiếng động nói với khoảng không trước mắt: “Lớn lên không tệ.”
Dịch Huyền: “……”
Mấy chữ này khiến hắn nhớ tới lão yêu tinh vạn năm nào đó đã giành vị trị “tiểu sư đệ” của hắn.
Trong khi Dịch Huyền còn đang cảm thấy cạn lời thì không biết Bồng Lai chưởng sử đã nhìn thấy cái gì mà tai, mắt, mũi của mười ba người Bồng Lai ngồi trong đại điện đều đồng loạt đổ máu.
Bình Thư Lan cũng nhắm mắt gục xuống, rót cổ lực lượng cuối cùng vào trong Bàn Âm Dương.
Lần này nhắm mắt, bà vĩnh viễn không bao giờ mở mắt ra nữa.
Trước mắt Dịch Huyền, thần thức và thân thể của Bình Thư Lan đều hóa thành điểm sáng, quay chung quanh mười ba vị Bồng Lai, mạnh mẽ cắt đứt liên kết của bọn họ và trận pháp.
Bồng Lai chưởng sử chợt mở mắt, khom người phun ra một búng máu, nét mặt bi thương khôn cùng, sửa tư thế từ ngồi sang quỳ, chắp tay, nặng nề cúi đầu xuống đất.
Mười hai vị Bồng Lai thánh sứ cũng đồng loạt cúi người quỳ thật sâu.
Bọn họ quỳ không chỉ vì Bình Thư Lan mà còn là vì Bồng Lai sừng sững mấy vạn năm.
Bởi vì nhìn trộm Thần, Bồng Lai đã đánh mất năng lực tính trước tương lai.
Một lúc lâu sau, Bồng Lai chưởng sử mới đứng lên, xoay người nói với mười hai thánh sứ: “Mọi việc đã chậm, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất để cứu vãn.”
Mười hai vị thánh sứ yên lặng cúi đầu.
Bồng Lai chưởng sử lấy ra từ tay áo một tờ giấy, phía trên viết ba chữ “Bình Thư Lan,” sau đó ông chậm rãi xếp thành một người giấy, đặt nó lên ghế dựa trống không, người giấy trong nháy mắt biến thành Bình Thư Lan.
Sau đó mười hai vị Bồng Lai thánh sứ rời đi trước một bước, lặng yên không một tiếng động giống như khi tới.
Bồng Lai chưởng sử bước ra khỏi đại điện, theo sau đó ba người trong đại điện bị một trận linh hỏa đốt trụi, cuối cùng lửa không ngừng lan ra khắp điện.
Khi Dịch Huyền theo gió bay ra ngoài, không ngờ chưởng sử vẫn còn chưa đi, lưng quay về phía đại điện, ông dừng ở đó phảng phất mọi thứ xung quanh như đọng lại.
Hẳn là tàn dư thần thức của Bình Thư Lan vẫn còn mắc lại trên người Bồng Lai chưởng sử nên Dịch Huyền vẫn còn nhìn thấy ông.
Hắn theo bản năng tiến đến gần hơn, muốn nhìn xem vì sao Bồng Lai chưởng sử còn chưa rời đi.
Nhưng Bồng Lai chưởng sử lại đột nhiên quay đầu nhìn vào khoảng không, không giống với Bình Thư Lan vừa rồi, lần này ông tinh chuẩn bắt được ánh mắt của Dịch Huyền, tuy nhiên ánh mắt của ông đối với hư không có chút tán loạn, có vẻ ông chỉ cảm ứng được tồn tại của hắn nhưng nhìn không thấy.
“Đi tìm tháp linh bị phong ấn.” Bồng Lai chưởng sử chỉ nói một câu như vậy, bỗng trên trời giáng xuống một đạo lôi, thẳng tắp bổ xuống đầu ông.
Dịch Huyền: “……”
Thì ra người đứng bên ngoài đây không phải Bồng Lai chưởng sự mà là một người giấy, sau khi bị sét đánh thì trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Không đợi Dịch Huyền lại gần xem xét, hắn đột nhiên cảm giác được một lực kéo rất mạnh, lôi hắn trở về.
Dịch Huyền trên núi Ma Mạch thở hắt ra một hơi, rốt cuộc tỉnh lại từ trong những ký ức huyết mạch, ánh mắt hắn vẫn còn hiện một chút mờ mịt, trong lúc vẫn còn hốt hoảng hắn nhìn thấy Diệp Tố ở đằng xa, tức khắc nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đi về phía trước.
Diệp Tố vẫn luôn quan sát phía Dịch Huyền, khi thấy ma khí tản ra, mây lôi kiếp cũng chạy, nàng biết Dịch Huyền đã tiến giai thành công.
Nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời trước đó không lâu hô hấp đã đều đều, duỗi tay bóp hai má của hắn: “Nên tỉnh rồi, tiểu sư đệ.”
Du Phục Thời nhíu mày giãy giụa, né tránh tay của Diệp Tố, trực tiếp vùi mặt vào cổ nàng, còn muốn tiếp tục ngủ.
“Trên mặt đệ có vết bẩn kìa.” Diệp Tố tới gần bên tai hắn thấp giọng nói.
Một, hai……
Trước khi Du Phục Thời ngẩng đầu dậy Diệp Tố đã nhanh chóng né sang bên cạnh, tránh hắn tông đầu vào cằm nàng.
Vị tiểu sư đệ nào đó sau khi nghe đại sư tỷ vô lương nói vậy thì trong nháy mắt liền tỉnh táo, hắn thò lại gần trước mặt Diệp Tố, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, đánh giá ảnh ngược gương mặt của mình trong đó.
“Không có bẩn.” Du Phục Thời phủ nhận nói.
“Ừ, không bẩn.” Diệp Tố đáp một câu có lệ, nắm tay hắn đứng lên, sau đó tiến lên vài bước đỡ lấy Dịch Huyền lắc lư sắp ngã.
Lúc này Diệp Tố mới thấy rõ nốt ruồi đỏ giữa hai mày Dịch Huyền thế mà lại biến thành một đóa hoa lan, hoa lan này nở rộ giữa mày, yêu diễm như ngọn lửa, nếu là trước kia thì nhất định sẽ khiến cho Dịch Huyền trông càng diễm lệ, nhưng hiện tại hắn có Trọng Minh đao, trên người nhiều thêm một loại cảm giác cứng rắn trong trẻo, ngược lại thiếu vài phần diễm sắc, tổng thể nghiêng về phía tuấn mỹ cương dương.
Du Phục Thời ở phía sau cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới được nắm của mình, lại phát hiện Diệp Tố đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dịch Huyền thì tức thời liền không vui.
Sau khi được đỡ ổn, Dịch Huyền nhanh chóng kể lại cho Diệp Tố những ký ức nhìn thấy được thông qua huyết mạch.
“Lục Quyết và Thánh Nữ bị Bình Thư Lan giết?” Diệp Tố kinh ngạc, nàng nhớ rõ trong nguyên tác viết ba người này đồng quy vu tận, giống với tin tức lưu truyền bấy lâu nay.
Có điều trong nguyên tác cũng viết Ninh Thiển Dao và Lục Trầm Hàn thành một đôi, hiện tại một người đã chết, còn một người không biết đã biến thành dạng gì.
Nguyên tác cũng không hoàn toàn tin được.
“Cuối cùng Bồng Lai chưởng sử nói phải tìm được tháp linh bị phong ấn.” Dịch Huyền nhớ tới đạo lôi đó, chỉ sợ mặc dù Bồng Lai chưởng sử tính ra được tháp linh ở đâu cũng không cách nào có thể nói ra được.
Diệp Tố bước tới bước lui tại chỗ một vòng, chuyện về tháp linh thì ngay lúc nàng ra khỏi Luân Chuyển Tháp, Bồng Lai thánh sứ đã nói với nàng, nhưng thứ nhất là những năm qua chưa từng có ai lên được tầng thứ chín, thứ hai là ngay cả những đại năng tu chân giới cũng chưa từng nghe qua tháp linh, nàng phải đi đâu tìm đây.
“Nếu nói tháp linh bị phong ấn, vậy đó nhất định là nơi có trận pháp.” Diệp Tố không nghĩ ra được gì thêm, “Ngoại trừ manh mối này, không còn tin tức nào khác nữa sao?”
Dịch Huyền lắc đầu: “Không có.”
Đuôi mắt Diệp Tố nhìn thoáng qua tiểu sư đệ đang nghiêng người dựa vào mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó, tiếp tục hỏi Dịch Huyền: “Vừa rồi đệ nói khi ra ngoài thấy Bồng Lai chưởng sử đứng đưa lưng về phía đại điện, lúc ấy tư thế đứng của ông ấy như thế nào.”
“Nghiêng nửa người……” Dịch Huyền chợt dừng lại, sau đó thanh âm có chút kích động nói tiếp, “Nghiêng về hướng đông bắc.”
Hướng đông bắc, nơi phong ấn tháp linh.
“Bây giờ chúng ta về tu chân giới, đi hướng đông bắc, xem thử có còn bí cảnh nào khác xuất hiện không.” Diệp Tố nói, “Trừ tiểu bí cảnh chúng ta lần đầu đi vào và Hoang Thành bí cảnh, nếu còn có bí cảnh khác thì có lẽ bên trong chính là nơi phong ấn tháp linh.”
Dịch Huyền đồng ý: “Chúng ta đi ngay thôi.”
Diệp Tố quay đầu duỗi tay kéo Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ?”
Tiểu sư đệ nào đó đang một mình giận dỗi, xoay người lại nhìn thấy tay Diệp Tố vừa rồi đỡ Dịch Huyền hiện tại lôi kéo mình thì càng thêm tức giận, ném qua một cái thanh khiết thuật mới miễn cưỡng nguôi giận một chút.
Dịch Huyền thấy thế, giữa mày hơi giật giật, sau đó bỗng nhiên ôm ngực vờ như không còn chút sức lực nào.
Diệp Tố phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay đỡ lấy hắn.
“Có thể là do tiến giai còn chưa ổn định.” Dịch Huyền “suy yếu” nói.
Du Phục Thời bước nhanh tới, kéo Diệp Tố ra, tự mình đỡ Dịch Huyền, còn “tốt bụng” nhét một khối cực phẩm linh thạch tím vào tay hắn: “Dùng xong là khỏe ngay.”
Dịch Huyền: “……” Thiếu chút nữa quên mất tiểu sư đệ giàu đến vô nhân tính.
“Loại linh thạch này có liên quan với Thần sao?” Dịch Huyền nhìn cực phẩm linh thạch màu tím trong tay hỏi.
“Tỷ cũng không rõ lắm.” Diệp Tố mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, “Chúng ta về Thiên Cơ Môn trước xem thử tình hình thế nào.”
Ba người đặt tay lên quyển trục Vạn Cảnh Thông, trong nháy mắt biến mất ở núi Ma Mạch.
Thiên Cơ Môn.
“Mọi người nhìn này.” Minh Lưu Sa ngồi ở bên cạnh đại môn Thiên Cơ Môn, trong tay mở ra các truyền tin ngọc điệp, bên trong là hình ảnh tu sĩ ở các nơi truyền về.
Trong tu chân giới đột nhiên có không ít bí cảnh mở ra, các tu sĩ theo bản năng muốn đi vào, lại không ngờ vừa tới gần liền bị hút thành thây khô, không trung của ba phương tây, nam, bắc còn có trận pháp màu tím dâng lên nối liền với nhau.
“Những người ở ba phương này nói bọn họ cảm giác được linh lực của bản thân đang biến mất.” Tây Ngọc nói xong quay đầu nhìn các đệ tử trên Thí Luyện Trường: “Hạ Nhĩ đâu rồi?”
“Ngày hôm qua đã đi cùng sư phụ đến Hợp Hoan Tông, có một bí cảnh cách chân núi Hợp Hoan Tông không xa.” Minh Lưu Sa nói, “Bọn họ đi đón các đệ tử Hợp Hoan Tông sang đây để tránh đầu sóng ngọn gió, chúng ta bên này tạm thời còn chưa có dị trạng gì.”
“Sao lại không dẫn muội theo?” Tây Ngọc soi gương, “Muội cũng muốn đi xem Hợp Hoan Tông trông như thế nào.”
“Để hai chúng ta ở lại để trông chừng các sư đệ sư muội.” Minh Lưu Sa lấy ra một từ giấy từ trong túi Càn Khôn đưa cho Tây Ngọc nói.
“Nhị sư huynh, tam sư tỷ!” Một tiểu sư muội thở hồng hộc chạy tới, trong tay vừa phe phẩy một tờ giấy vừa hô, “Không thấy Vu thủ vệ đâu nữa!”
Ông đi vào nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong mắt thoáng có kinh ngạc, nhưng phần nhiều là hờ hững.
Chưởng sử bước vòng qua hai người đi đến trước mặt Bình Thư Lan, nói: “Đã bỏ lại hài tử.”
Bình Thư Lan cúi đầu chậm rãi dùng khăn chà lau ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn chưởng sử: “Bỏ lại?”
“Đặt nó ở bên đường, khả năng cao sẽ được chưởng môn Thiên Cơ môn nhặt đi, người này thiện lương mềm lòng, trước đó cũng đã nhặt vài đứa trẻ.” Bồng Lai chưởng sử chậm rãi nói, “Có điều……huyết mạch Ma Chủ có tỷ lệ một nửa chết yểu, sống không quá trăm tuổi.”
“Vẫn còn một nửa còn lại, cũng không tệ rồi.” Bình Thư Lan ném khăn tay xuống đất, một lần nữa quay lại trên ghế dựa, “Chỉ sợ chưởng sử còn có kế hoạch nào khác, tuy nhiên bản lĩnh tính trước tương lai của Bồng Lai, ta xem như đã lãnh giáo vài phần.”
“Chỉ là dựa theo tin tức tiền bối lưu lại làm việc mà thôi.” Bồng Lai chưởng sự hơi cúi đầu nói, “Chúng ta còn không có năng lực nhìn trộm Thần.”
Bình Thư Lan chống một tay dưới cằm, có chút lười nhác nói: “Cứ theo lời lần trước của ông mà làm.”
Bồng Lai chưởng sử ngước mắt nhìn Bình Thư Lan: “Ngài xác định?”
Bình Thư Lan sửa sửa làn váy: “Tam giới từng là nhất thể, hiện giờ Yêu giới đóng chặt cửa, Tu chân giới chỉ còn lại một đám tiểu bối, ta miễn cưỡng xem như là trưởng bối duy nhất còn lại, ta xuất đầu không phải chuyện hiển nhiên sao?”
Thật lâu sau, Bồng Lai chưởng sử khom người một cái thật sâu với Bình Thư Lan, mặc dù lớp ảo thuật khiến gương mặt của ông trông cực kỳ bình thường nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt đang cục kỳ nghiêm nghị, ông ngồi xuống tại chỗ, nhập định, sau đó không gian sau lưng ông bỗng trở nên vặn vẹo, thoáng chốc xuất hiện mười hai vị Bồng Lai thánh sứ mặc thanh y, bọn họ lấy chưởng sử làm trung tâm, mười hai người tản ra, vòng quanh Bình Thư Lan ngồi xuống.
Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nhìn tình cảnh trước mặt tựa hồ cũng không kinh ngạc.
Mười ba người Bồng Lai sau khi nhập định thì bắt đầu tụng niệm không ngừng, tay bấm pháp quyết, dưới thân đồng loạt xuất hiện Bàn Âm Dương, cuối cùng chúng hội tụ lại thành một Bàn Âm Dương khổng lồ, vị trí của Bình Thư Lan nằm ngay chỗ giao nhau của hai nửa âm, dương.
“Ma Chủ, cái giá của trận này chính là tính mạng của ngài, hiện tại nếu hối hận vẫn còn kịp.” Bàn tay bấm pháp quyết của Bồng Lai chưởng sử tạm dừng, ngước mắt nhìn Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nói.
“Không có gì hối hận.” Bình Thư Lan tựa vào ghế nói, “Bổn chủ cũng muốn nhìn xem……”
Bà chỉ nói được đến một nửa liền không thể tiếp tục phát ra âm thanh, giống như bị lực lượng nào đó ngăn cản.
Bình Thư Lan mím môi, trong mắt mang theo hàn ý: “bọn họ muốn làm cái gì.”
Cuối cùng Bồng Lai chưởng sử bắt đầu khởi động Bàn Âm Dương, trên người Bình Thư Lan ở trung tâm không ngừng tràn ra ma khí, cung cấp lực lượng cho Bàn Âm Dương, giúp chưởng sử vận hành Âm Dương Trận để tính tương lai.
—— Bồng Lai muốn nhìn trộm Thần!
……
Dịch Huyền không nhìn tới được rốt cuộc Bồng Lai chưởng sử đã thấy cái gì, chỉ thấy Bình Thư Lan nằm trên ghế dựa nhanh chóng suy tàn, bà hơi hé mắt, tựa hồ có thể xuyên thấu qua hư không nhìn tới hắn.
Trong lòng Dịch Huyền chấn động, theo bản năng lui về sau một bước, Bình Thư Lan nở một nụ cười tươi, bà thật sự đã nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Bình Thư Lan hiện lên vẻ vừa lòng, há miệng không một tiếng động nói với khoảng không trước mắt: “Lớn lên không tệ.”
Dịch Huyền: “……”
Mấy chữ này khiến hắn nhớ tới lão yêu tinh vạn năm nào đó đã giành vị trị “tiểu sư đệ” của hắn.
Trong khi Dịch Huyền còn đang cảm thấy cạn lời thì không biết Bồng Lai chưởng sử đã nhìn thấy cái gì mà tai, mắt, mũi của mười ba người Bồng Lai ngồi trong đại điện đều đồng loạt đổ máu.
Bình Thư Lan cũng nhắm mắt gục xuống, rót cổ lực lượng cuối cùng vào trong Bàn Âm Dương.
Lần này nhắm mắt, bà vĩnh viễn không bao giờ mở mắt ra nữa.
Trước mắt Dịch Huyền, thần thức và thân thể của Bình Thư Lan đều hóa thành điểm sáng, quay chung quanh mười ba vị Bồng Lai, mạnh mẽ cắt đứt liên kết của bọn họ và trận pháp.
Bồng Lai chưởng sử chợt mở mắt, khom người phun ra một búng máu, nét mặt bi thương khôn cùng, sửa tư thế từ ngồi sang quỳ, chắp tay, nặng nề cúi đầu xuống đất.
Mười hai vị Bồng Lai thánh sứ cũng đồng loạt cúi người quỳ thật sâu.
Bọn họ quỳ không chỉ vì Bình Thư Lan mà còn là vì Bồng Lai sừng sững mấy vạn năm.
Bởi vì nhìn trộm Thần, Bồng Lai đã đánh mất năng lực tính trước tương lai.
Một lúc lâu sau, Bồng Lai chưởng sử mới đứng lên, xoay người nói với mười hai thánh sứ: “Mọi việc đã chậm, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất để cứu vãn.”
Mười hai vị thánh sứ yên lặng cúi đầu.
Bồng Lai chưởng sử lấy ra từ tay áo một tờ giấy, phía trên viết ba chữ “Bình Thư Lan,” sau đó ông chậm rãi xếp thành một người giấy, đặt nó lên ghế dựa trống không, người giấy trong nháy mắt biến thành Bình Thư Lan.
Sau đó mười hai vị Bồng Lai thánh sứ rời đi trước một bước, lặng yên không một tiếng động giống như khi tới.
Bồng Lai chưởng sử bước ra khỏi đại điện, theo sau đó ba người trong đại điện bị một trận linh hỏa đốt trụi, cuối cùng lửa không ngừng lan ra khắp điện.
Khi Dịch Huyền theo gió bay ra ngoài, không ngờ chưởng sử vẫn còn chưa đi, lưng quay về phía đại điện, ông dừng ở đó phảng phất mọi thứ xung quanh như đọng lại.
Hẳn là tàn dư thần thức của Bình Thư Lan vẫn còn mắc lại trên người Bồng Lai chưởng sử nên Dịch Huyền vẫn còn nhìn thấy ông.
Hắn theo bản năng tiến đến gần hơn, muốn nhìn xem vì sao Bồng Lai chưởng sử còn chưa rời đi.
Nhưng Bồng Lai chưởng sử lại đột nhiên quay đầu nhìn vào khoảng không, không giống với Bình Thư Lan vừa rồi, lần này ông tinh chuẩn bắt được ánh mắt của Dịch Huyền, tuy nhiên ánh mắt của ông đối với hư không có chút tán loạn, có vẻ ông chỉ cảm ứng được tồn tại của hắn nhưng nhìn không thấy.
“Đi tìm tháp linh bị phong ấn.” Bồng Lai chưởng sử chỉ nói một câu như vậy, bỗng trên trời giáng xuống một đạo lôi, thẳng tắp bổ xuống đầu ông.
Dịch Huyền: “……”
Thì ra người đứng bên ngoài đây không phải Bồng Lai chưởng sự mà là một người giấy, sau khi bị sét đánh thì trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Không đợi Dịch Huyền lại gần xem xét, hắn đột nhiên cảm giác được một lực kéo rất mạnh, lôi hắn trở về.
Dịch Huyền trên núi Ma Mạch thở hắt ra một hơi, rốt cuộc tỉnh lại từ trong những ký ức huyết mạch, ánh mắt hắn vẫn còn hiện một chút mờ mịt, trong lúc vẫn còn hốt hoảng hắn nhìn thấy Diệp Tố ở đằng xa, tức khắc nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đi về phía trước.
Diệp Tố vẫn luôn quan sát phía Dịch Huyền, khi thấy ma khí tản ra, mây lôi kiếp cũng chạy, nàng biết Dịch Huyền đã tiến giai thành công.
Nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời trước đó không lâu hô hấp đã đều đều, duỗi tay bóp hai má của hắn: “Nên tỉnh rồi, tiểu sư đệ.”
Du Phục Thời nhíu mày giãy giụa, né tránh tay của Diệp Tố, trực tiếp vùi mặt vào cổ nàng, còn muốn tiếp tục ngủ.
“Trên mặt đệ có vết bẩn kìa.” Diệp Tố tới gần bên tai hắn thấp giọng nói.
Một, hai……
Trước khi Du Phục Thời ngẩng đầu dậy Diệp Tố đã nhanh chóng né sang bên cạnh, tránh hắn tông đầu vào cằm nàng.
Vị tiểu sư đệ nào đó sau khi nghe đại sư tỷ vô lương nói vậy thì trong nháy mắt liền tỉnh táo, hắn thò lại gần trước mặt Diệp Tố, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, đánh giá ảnh ngược gương mặt của mình trong đó.
“Không có bẩn.” Du Phục Thời phủ nhận nói.
“Ừ, không bẩn.” Diệp Tố đáp một câu có lệ, nắm tay hắn đứng lên, sau đó tiến lên vài bước đỡ lấy Dịch Huyền lắc lư sắp ngã.
Lúc này Diệp Tố mới thấy rõ nốt ruồi đỏ giữa hai mày Dịch Huyền thế mà lại biến thành một đóa hoa lan, hoa lan này nở rộ giữa mày, yêu diễm như ngọn lửa, nếu là trước kia thì nhất định sẽ khiến cho Dịch Huyền trông càng diễm lệ, nhưng hiện tại hắn có Trọng Minh đao, trên người nhiều thêm một loại cảm giác cứng rắn trong trẻo, ngược lại thiếu vài phần diễm sắc, tổng thể nghiêng về phía tuấn mỹ cương dương.
Du Phục Thời ở phía sau cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới được nắm của mình, lại phát hiện Diệp Tố đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dịch Huyền thì tức thời liền không vui.
Sau khi được đỡ ổn, Dịch Huyền nhanh chóng kể lại cho Diệp Tố những ký ức nhìn thấy được thông qua huyết mạch.
“Lục Quyết và Thánh Nữ bị Bình Thư Lan giết?” Diệp Tố kinh ngạc, nàng nhớ rõ trong nguyên tác viết ba người này đồng quy vu tận, giống với tin tức lưu truyền bấy lâu nay.
Có điều trong nguyên tác cũng viết Ninh Thiển Dao và Lục Trầm Hàn thành một đôi, hiện tại một người đã chết, còn một người không biết đã biến thành dạng gì.
Nguyên tác cũng không hoàn toàn tin được.
“Cuối cùng Bồng Lai chưởng sử nói phải tìm được tháp linh bị phong ấn.” Dịch Huyền nhớ tới đạo lôi đó, chỉ sợ mặc dù Bồng Lai chưởng sử tính ra được tháp linh ở đâu cũng không cách nào có thể nói ra được.
Diệp Tố bước tới bước lui tại chỗ một vòng, chuyện về tháp linh thì ngay lúc nàng ra khỏi Luân Chuyển Tháp, Bồng Lai thánh sứ đã nói với nàng, nhưng thứ nhất là những năm qua chưa từng có ai lên được tầng thứ chín, thứ hai là ngay cả những đại năng tu chân giới cũng chưa từng nghe qua tháp linh, nàng phải đi đâu tìm đây.
“Nếu nói tháp linh bị phong ấn, vậy đó nhất định là nơi có trận pháp.” Diệp Tố không nghĩ ra được gì thêm, “Ngoại trừ manh mối này, không còn tin tức nào khác nữa sao?”
Dịch Huyền lắc đầu: “Không có.”
Đuôi mắt Diệp Tố nhìn thoáng qua tiểu sư đệ đang nghiêng người dựa vào mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó, tiếp tục hỏi Dịch Huyền: “Vừa rồi đệ nói khi ra ngoài thấy Bồng Lai chưởng sử đứng đưa lưng về phía đại điện, lúc ấy tư thế đứng của ông ấy như thế nào.”
“Nghiêng nửa người……” Dịch Huyền chợt dừng lại, sau đó thanh âm có chút kích động nói tiếp, “Nghiêng về hướng đông bắc.”
Hướng đông bắc, nơi phong ấn tháp linh.
“Bây giờ chúng ta về tu chân giới, đi hướng đông bắc, xem thử có còn bí cảnh nào khác xuất hiện không.” Diệp Tố nói, “Trừ tiểu bí cảnh chúng ta lần đầu đi vào và Hoang Thành bí cảnh, nếu còn có bí cảnh khác thì có lẽ bên trong chính là nơi phong ấn tháp linh.”
Dịch Huyền đồng ý: “Chúng ta đi ngay thôi.”
Diệp Tố quay đầu duỗi tay kéo Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ?”
Tiểu sư đệ nào đó đang một mình giận dỗi, xoay người lại nhìn thấy tay Diệp Tố vừa rồi đỡ Dịch Huyền hiện tại lôi kéo mình thì càng thêm tức giận, ném qua một cái thanh khiết thuật mới miễn cưỡng nguôi giận một chút.
Dịch Huyền thấy thế, giữa mày hơi giật giật, sau đó bỗng nhiên ôm ngực vờ như không còn chút sức lực nào.
Diệp Tố phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay đỡ lấy hắn.
“Có thể là do tiến giai còn chưa ổn định.” Dịch Huyền “suy yếu” nói.
Du Phục Thời bước nhanh tới, kéo Diệp Tố ra, tự mình đỡ Dịch Huyền, còn “tốt bụng” nhét một khối cực phẩm linh thạch tím vào tay hắn: “Dùng xong là khỏe ngay.”
Dịch Huyền: “……” Thiếu chút nữa quên mất tiểu sư đệ giàu đến vô nhân tính.
“Loại linh thạch này có liên quan với Thần sao?” Dịch Huyền nhìn cực phẩm linh thạch màu tím trong tay hỏi.
“Tỷ cũng không rõ lắm.” Diệp Tố mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, “Chúng ta về Thiên Cơ Môn trước xem thử tình hình thế nào.”
Ba người đặt tay lên quyển trục Vạn Cảnh Thông, trong nháy mắt biến mất ở núi Ma Mạch.
Thiên Cơ Môn.
“Mọi người nhìn này.” Minh Lưu Sa ngồi ở bên cạnh đại môn Thiên Cơ Môn, trong tay mở ra các truyền tin ngọc điệp, bên trong là hình ảnh tu sĩ ở các nơi truyền về.
Trong tu chân giới đột nhiên có không ít bí cảnh mở ra, các tu sĩ theo bản năng muốn đi vào, lại không ngờ vừa tới gần liền bị hút thành thây khô, không trung của ba phương tây, nam, bắc còn có trận pháp màu tím dâng lên nối liền với nhau.
“Những người ở ba phương này nói bọn họ cảm giác được linh lực của bản thân đang biến mất.” Tây Ngọc nói xong quay đầu nhìn các đệ tử trên Thí Luyện Trường: “Hạ Nhĩ đâu rồi?”
“Ngày hôm qua đã đi cùng sư phụ đến Hợp Hoan Tông, có một bí cảnh cách chân núi Hợp Hoan Tông không xa.” Minh Lưu Sa nói, “Bọn họ đi đón các đệ tử Hợp Hoan Tông sang đây để tránh đầu sóng ngọn gió, chúng ta bên này tạm thời còn chưa có dị trạng gì.”
“Sao lại không dẫn muội theo?” Tây Ngọc soi gương, “Muội cũng muốn đi xem Hợp Hoan Tông trông như thế nào.”
“Để hai chúng ta ở lại để trông chừng các sư đệ sư muội.” Minh Lưu Sa lấy ra một từ giấy từ trong túi Càn Khôn đưa cho Tây Ngọc nói.
“Nhị sư huynh, tam sư tỷ!” Một tiểu sư muội thở hồng hộc chạy tới, trong tay vừa phe phẩy một tờ giấy vừa hô, “Không thấy Vu thủ vệ đâu nữa!”