-
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
Khi Diệp Tố đứng ngoài cửa phòng Du Phục Thời, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác xa lạ, lúc trước hắn ở trong gian phòng của nàng mà không phải ở cùng những người khác trong một viện to thế này.
Trong lúc nàng đang xuất thần, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng lộc cộc.
Diệp Tố lập tức đẩy cửa bước vào, vừa đặt chân vào phòng liền thấy một bình rượu lăn đến bên chân nàng, cả phòng nồng nặc mùi rượu, còn sâu rượu lại đang ngồi quỳ trên giường, trước mặt là một dãy các bình rượu đã uống cạn, một tay của hắn vẫn còn đặt trên một bình trong số đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Du Phục Thời hơi ngửa đầu lên nhìn, tuy rằng bị ngược sáng, hắn nhìn không thấy rõ mặt nhưng vẫn nhận ra là Diệp Tố, vì thế chậm rãi nói: “Rượu, uống hết rồi.”
Giọng nói vốn dĩ trong trẻo sạch sẽ nay nhiễm men say nên có chút khàn khàn, nói xong hắn nhẹ nhàng đẩy ngã bình rượu trước mặt, khiến nó cũng lăn đến bên chân Diệp Tố, khi thấy bình rượu đụng vào chân nàng thì nở một nụ cười rạng rỡ như mây tan sương lạnh, trong phút chốc khiến không gian như rực rỡ cả lên.
Diệp Tố giơ hai tay ra sau đóng lại cửa phòng, che khuất ánh mặt trời ngoài cửa, sau đó đi về phía hắn.
Lúc này Du Phục Thời mới nhìn thấy rõ mặt nàng, hắn ngồi gần mép giường, một đầu tóc đen dài mềm mượt như lụa rơi tán loạn bên bông, gương mặt cao quý tuyệt luân phiếm hồng, bên môi thấp thoáng vệt nước.
— là vệt rượu.
Diệp Tố khom lưng liền ngửi thấy một thân hắn đầy mùi rượu, còn có không ít rượu đổ trên cổ áo, rũ mắt là thấy ngay cổ áo hắn ướt nhẹp.
“Ngươi đến dẫn ta đi uống rượu sao?” Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn nàng, hiển nhiên là vẫn còn nhớ mãi không quên bình rượu bị đánh vỡ hôm trước.
“Tiểu…… tửu quỷ”. Diệp Tố còn chưa gọi xong xưng hô “tiểu sư đệ”, thấy dáng vẻ này của hắn thì giữa đường sửa lời.
Du Phục Thời ngửa đầu nhíu nhíu mày, hắn loáng thoáng nghe thấy Diệp Tố nói mấy chữ, liền phản bác: “Ta không phải quy, là đại yêu!”
Diệp Tố nhìn chằm chằm Du Phục Thời một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi xốc hắn dậy, đỡ hắn ngồi tựa vào đầu giường, tay xẹt qua cổ áo của hắn, thanh trừ sạch sẽ rượu dính trên đó.
Du Phục Thời ngồi một lát liền ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó lại lấy giấy bút ra từ túi Càn Khôn, vẫn giữ nguyên tư thế nằm bắt đầu viết chữ.
“Du Phục Thời…… Diệp Tố.” Hắn cực thích viết tên của hai người lên giấy, viết xong hắn lại nghiêng đầu nhìn chữ của mình một hồi, cuối cùng thốt lên một câu, “Xấu.”
Tiểu hắc xà say rượu nào đó vo tròn tờ giấy, tùy tay vứt sang bên cạnh, vừa lúc lại ném trúng người Diệp Tố.
Diệp Tố cúi đầu nhặt viên giấy lên, thay hắn cất gọn giấy bút vì tiểu hắc xà đã ngủ mất rồi.
Thực lực của hắn không thấp, Diệp Tố cũng nhìn không thấu, chút rượu này sẽ không thể khiến hắn say được bao lâu, nàng mở viên giấy ra, vuốt phẳng, nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng thu vào trong túi Càn Khôn.
Diệp Tố ngồi ở mép giường, an tĩnh nhìn Du Phục Thời, ánh mắt dừng ở chỗ giữa hai mày của hắn, nơi đó sau Thần Vẫn kỳ có phải vẫn sẽ bị người rạch để lấy Ngạch Linh Huyết hay không?
Nhớ đến tiểu sư đệ một thân Huyền Âm chi thể, không hề có sức phản kháng bị người lấy máu, ngực nàng đột nhiên quặn thắt, tiểu sư đệ vốn nên chịu mọi người chú mục, quang hoa chói mắt, nhận lấy hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời.
Lúc Diệp Tố đang xuất thần, cơn say của Du Phục Thời cũng dần tan, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy nàng, cũng không động đậy, chỉ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Hắn là yêu, lớn gan lớn mật chẳng sợ cái gì, chỉ vì tò mò mà đi vào tu chân giới, tuy rằng lần đầu tiên gặp người này không phải kỉ niệm gì vui vẻ nhưng sau đó chính nàng đã dạy hắn biết chữ, còn tặng hắn rất nhiều quần áo, linh thạch.
Hừm, Du Phục Thời cảm thấy Diệp Tố cũng không tệ, sớm đã quyết định không ghét người này nữa.
Còn khi nào sẽ bình định Thiên Cơ Môn thì……Thôi, bình định mệt lắm.
Du Phục Thời lặng lẽ nhìn Diệp Tố, hàng mi dài của nàng khẽ rũ, nét mặt bình tĩnh ngồi bên mép giường, dáng ngồi ngay thẳng, bàn tay rũ trên giường chồng chất các vết thương to nhỏ khác nhau, hắn nhớ tới ngày đó ở dưới chân núi Cửu Huyền Phong, nhớ đến biểu tình của những người ở đó và tiếng nghị luận thường xuyên vang lên.
Người chưa bao giờ để ý đến người khác như hắn trong lòng cũng có một ấn tượng mơ hồ.
—— nàng rất lợi hại.
“Tỉnh rồi?” Diệp Tố lấy lại tinh thần liền thấy Du Phục Thời đã mở to hai mắt nhìn mình từ bao giờ, nàng theo bản năng hỏi hắn, giọng nói bất giác mang theo sự thân mật lúc trước.
“Tàng Lục có thuốc mỡ, bôi lên sẽ rất nhanh khỏi.” Du Phục Thời chống một tay xuống giường ngồi dậy, chỉ chỉ vào tay Diệp Tố nói.
Nghe thấy hắn nhắc tới cái tên “Tàng Lục”, Diệp Tố đầu tiên là ngẩn người, sau đó giơ lên bàn tay mà hắn chỉ, trong lòng bàn tay thậm chí còn có nhiều vết thương hơn mu bàn tay, hình dạng cũng không giống nhau.
Luyện hóa tài liệu không tránh khỏi sẽ bị thương, đặc biệt là Diệp Tố vì theo đuổi xác suất thành công gần như tuyệt đối nên nhiều lúc không để tâm đ ến những chuyện khác, từ đó thường xuyên bị thương, nếu giữa những lần luyện có thời gian nghỉ ngơi thì vết thương hẳn là sẽ có thể tự lành rất mau. Nhưng Diệp Tố luyện khí quá thường xuyên, tài liệu đa phần cũng là cực phẩm, thương tổn gây ra so với vết thương do đao kiếm bình thường càng khó khép lại hơn, nàng lại ngại phí thời gian chữa trị nên cứ mặc kệ.
“Không cần lo lắng.” Diệp Tố thu tay, cười nói.
Cảm giác say của Du Phục Thời đã biến mất sạch sẽ, da mặt cũng không còn hồng nữa, ánh mắt trong trẻo thuần triệt, nhưng khi nhìn về phía Diệp Tố ngẫu nhiên lại hiện lên vài phần mờ mịt.
Hắn cảm thấy nàng có điểm nào đó khác, nhưng lại không rõ khác ở điểm nào.
“Qua mấy ngày nữa Hình trưởng lão sẽ lại kiểm tra đệ.” Diệp Tố nói với Du Phục Thời, “Đệ nên học về các tài liệu đi.”
Du Phục Thời hoàn toàn không có hứng thú với chuyện học hành, nhưng khi đối diện với ánh mắt của nàng, cuối cùng vẫn không nói ra lời cự tuyệt, chỉ nói: “Còn rượu Bát Thanh nữa.”
“Phải học tốt mới có.” Diệp Tố bật cười nói.
……
Khối Ma Minh Mộc dư lại cuối cũng vẫn được Diệp Tố lấy làm mõ, mỗi một chỗ trên mõ, bao gồm cả phần bên trong đều được nàng dùng thần thức khắc kinh văn lên đó, những kinh văn này lại hình thành pháp trận, chỉ cần gõ một cái là liền có thể thanh lọc tinh thần, xua đuổi tà niệm.
Mõ cũng không phải được hoàn thành trong ngày một, ngày hai. Trước khi bắt đầu làm nàng đã đẩy nhanh tốc độ hoàn thành xong hết những việc khác để có thể tập trung làm mõ, nàng vùi mình ở Tàng Điển Các tìm đọc rất nhiều thư tịch, tốn rất nhiều công sức nghiên cứu nên điêu khắc như thế nào, thậm chí tất cả kinh văn thanh tâm đều được nàng sàng lọc kĩ càng mới khắc lên.
Ngày đó khi pháp khí luyện chế thành công thì chỉ còn cách đại hội tam giới đúng mười ngày, Minh Lưu Sa vừa nhận được danh sách, hắn bước vào sân thông báo muốn cho Diệp Tố, Tây Ngọc cũng vừa mới bước ra khỏi phòng của mình, Hạ Nhĩ thì ngủ gật trên bàn dài trong sân.
Lúc ấy trong phòng Diệp Tố đầu tiên là phát ra một luồng sáng cực kỳ chói mắt, đó là dấu hiệu pháp khí đã thành, Minh Lưu Sa theo bản năng quay đầu nhìn sang gian phòng đầu tiên, trong lòng yên lặng hô một câu bi3n thái.
Nhưng mà ngay sau đó một đạo lôi đột nhiên từ trên trời giáng xuống mà không hề có mây lôi kiếp dự báo, một đạo lôi cứ thế trực tiếp bổ xuống, cả sân viện đều bị đánh sập.
Một tiếng lôi ầm vang thành công dọa Hạ Nhĩ nhảy dựng, Minh Lưu Sa và Tây Ngọc liếc nhau, không ai kịp về phòng của mình để xem xét, hai người tức khắc mỗi người một bên cắp nách Hạ Nhĩ còn đang mờ mịt, chạy như bay xuống Cửu Huyền Phong, tốc độ phản ứng nhanh gọn như đã trở thành bản năng.
Diệp Tố lại tiến giai rồi!!!
Sao cứ lâu lâu là lại tiến giai vậy?
Mọi người vừa chạy xuống núi vừa nghĩ, lần này là lần thứ mấy rồi!
Không riêng gì bọn họ mà ngay cả Diệp Tố cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có lôi tiến giai xuất hiện vì hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì cả.
Nàng vội vàng cất mõ vào túi, lại lấy ra Tụ Lôi bình.
Sau lần tiến giai này cảnh giới của nàng sẽ là…… Độ Kiếp kỳ.
Với độ tuổi của nàng lên đến Độ Kiếp kỳ, ngoại trừ Linh Lung Cốt thì không một ai có thể đuổi kịp tốc độ này.
Nhưng Diệp Tố vẫn chưa vừa lòng, nàng muốn nhanh chóng thành Thần để sớm ngày trở về, bên kia không biết như thế nào rồi.
Bầu trời vốn quang đãng, không có chút mây lôi kiếp nào, khi đạo Huyền Thiên Lôi Độ Kiếp kỳ đó đánh xuống, trong nháy mắt khắp bầu trời như nhuộm một màu tím.
“Lôi kiếp này……” Hình trưởng lão nhìn bầu trời trong vắt không mây, “Không đúng lắm.”
Bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua tình huống ban ngày ban mặt không có mây lôi kiếp thế mà lại có lôi giáng xuống.
Trương Phong Phong nhíu mày: “Lôi kiếp của trời sinh thức hải đều như thế này sao?” Khí thế gần bằng với lôi phi thăng rồi.
Hình trưởng lão lắc đầu, ông tuy rằng là người có tuổi thọ dài nhất Thiên Cơ Môn hiện tại nhưng cũng chỉ mới gặp qua một người có trời sinh thức hải mà thôi, mà người đó cũng chỉ đi được đến Đại Thừa kỳ.
Trời sinh thức hải tuy rằng có thần thức cực cường nhưng tiến giai quá khó khăn, trên cơ bản đều sẽ thân vẫn đạo tiêu trên con đường tu luyện.
Hình trưởng lão đương nhiên sẽ không biết vì sao lôi kiếp này lại khoa trương như thế.
Đó là bởi vì thần thức của Diệp Tố quá mạnh, vượt xa cảnh giới của chính nàng, đặc biệt lại vừa luyện chế thành công pháp khí, thần thức càng được vận chuyển tới cực đỉnh, thế nên mới dẫn tới dị trạng ban ngày hiện lôi.
Giờ phút này, Diệp Tố không có gì chống đỡ, chỉ lại có thể dựa vào bản thân căng mình kháng lôi, nàng thậm chí còn phải để ý đến Tụ Lôi bình, đạo lôi trong bình cũng được thả ra, vừa ra tới nó liền run bần bật, lôi này cao cấp hơn nó rất, rất nhiều lần.
“Không biết……lôi phi thăng sẽ như thế nào?” Diệp Tố đả tọa dưới đất, nửa người trên đã bị sét đánh không còn nguyên vẹn, nàng tập trung thần thức chữa trị các vết thương, Diệp Tố ngửa đầu nhìn không trung, tròng mắt sung huyết, mới là lôi Độ Kiếp kỳ mà thôi vậy mà nàng đã phải dốc toàn lực chống đỡ, thần thức không giữ lại một chút nào.
Mà lúc này cũng không một ai chú ý, dưới chân núi của một phong đầu khác, Du Phục Thời đang nằm trên giường, lưng ướt mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, hai mày nhăn chặt.
Trong lúc nàng đang xuất thần, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng lộc cộc.
Diệp Tố lập tức đẩy cửa bước vào, vừa đặt chân vào phòng liền thấy một bình rượu lăn đến bên chân nàng, cả phòng nồng nặc mùi rượu, còn sâu rượu lại đang ngồi quỳ trên giường, trước mặt là một dãy các bình rượu đã uống cạn, một tay của hắn vẫn còn đặt trên một bình trong số đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Du Phục Thời hơi ngửa đầu lên nhìn, tuy rằng bị ngược sáng, hắn nhìn không thấy rõ mặt nhưng vẫn nhận ra là Diệp Tố, vì thế chậm rãi nói: “Rượu, uống hết rồi.”
Giọng nói vốn dĩ trong trẻo sạch sẽ nay nhiễm men say nên có chút khàn khàn, nói xong hắn nhẹ nhàng đẩy ngã bình rượu trước mặt, khiến nó cũng lăn đến bên chân Diệp Tố, khi thấy bình rượu đụng vào chân nàng thì nở một nụ cười rạng rỡ như mây tan sương lạnh, trong phút chốc khiến không gian như rực rỡ cả lên.
Diệp Tố giơ hai tay ra sau đóng lại cửa phòng, che khuất ánh mặt trời ngoài cửa, sau đó đi về phía hắn.
Lúc này Du Phục Thời mới nhìn thấy rõ mặt nàng, hắn ngồi gần mép giường, một đầu tóc đen dài mềm mượt như lụa rơi tán loạn bên bông, gương mặt cao quý tuyệt luân phiếm hồng, bên môi thấp thoáng vệt nước.
— là vệt rượu.
Diệp Tố khom lưng liền ngửi thấy một thân hắn đầy mùi rượu, còn có không ít rượu đổ trên cổ áo, rũ mắt là thấy ngay cổ áo hắn ướt nhẹp.
“Ngươi đến dẫn ta đi uống rượu sao?” Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn nàng, hiển nhiên là vẫn còn nhớ mãi không quên bình rượu bị đánh vỡ hôm trước.
“Tiểu…… tửu quỷ”. Diệp Tố còn chưa gọi xong xưng hô “tiểu sư đệ”, thấy dáng vẻ này của hắn thì giữa đường sửa lời.
Du Phục Thời ngửa đầu nhíu nhíu mày, hắn loáng thoáng nghe thấy Diệp Tố nói mấy chữ, liền phản bác: “Ta không phải quy, là đại yêu!”
Diệp Tố nhìn chằm chằm Du Phục Thời một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi xốc hắn dậy, đỡ hắn ngồi tựa vào đầu giường, tay xẹt qua cổ áo của hắn, thanh trừ sạch sẽ rượu dính trên đó.
Du Phục Thời ngồi một lát liền ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó lại lấy giấy bút ra từ túi Càn Khôn, vẫn giữ nguyên tư thế nằm bắt đầu viết chữ.
“Du Phục Thời…… Diệp Tố.” Hắn cực thích viết tên của hai người lên giấy, viết xong hắn lại nghiêng đầu nhìn chữ của mình một hồi, cuối cùng thốt lên một câu, “Xấu.”
Tiểu hắc xà say rượu nào đó vo tròn tờ giấy, tùy tay vứt sang bên cạnh, vừa lúc lại ném trúng người Diệp Tố.
Diệp Tố cúi đầu nhặt viên giấy lên, thay hắn cất gọn giấy bút vì tiểu hắc xà đã ngủ mất rồi.
Thực lực của hắn không thấp, Diệp Tố cũng nhìn không thấu, chút rượu này sẽ không thể khiến hắn say được bao lâu, nàng mở viên giấy ra, vuốt phẳng, nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng thu vào trong túi Càn Khôn.
Diệp Tố ngồi ở mép giường, an tĩnh nhìn Du Phục Thời, ánh mắt dừng ở chỗ giữa hai mày của hắn, nơi đó sau Thần Vẫn kỳ có phải vẫn sẽ bị người rạch để lấy Ngạch Linh Huyết hay không?
Nhớ đến tiểu sư đệ một thân Huyền Âm chi thể, không hề có sức phản kháng bị người lấy máu, ngực nàng đột nhiên quặn thắt, tiểu sư đệ vốn nên chịu mọi người chú mục, quang hoa chói mắt, nhận lấy hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời.
Lúc Diệp Tố đang xuất thần, cơn say của Du Phục Thời cũng dần tan, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy nàng, cũng không động đậy, chỉ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Hắn là yêu, lớn gan lớn mật chẳng sợ cái gì, chỉ vì tò mò mà đi vào tu chân giới, tuy rằng lần đầu tiên gặp người này không phải kỉ niệm gì vui vẻ nhưng sau đó chính nàng đã dạy hắn biết chữ, còn tặng hắn rất nhiều quần áo, linh thạch.
Hừm, Du Phục Thời cảm thấy Diệp Tố cũng không tệ, sớm đã quyết định không ghét người này nữa.
Còn khi nào sẽ bình định Thiên Cơ Môn thì……Thôi, bình định mệt lắm.
Du Phục Thời lặng lẽ nhìn Diệp Tố, hàng mi dài của nàng khẽ rũ, nét mặt bình tĩnh ngồi bên mép giường, dáng ngồi ngay thẳng, bàn tay rũ trên giường chồng chất các vết thương to nhỏ khác nhau, hắn nhớ tới ngày đó ở dưới chân núi Cửu Huyền Phong, nhớ đến biểu tình của những người ở đó và tiếng nghị luận thường xuyên vang lên.
Người chưa bao giờ để ý đến người khác như hắn trong lòng cũng có một ấn tượng mơ hồ.
—— nàng rất lợi hại.
“Tỉnh rồi?” Diệp Tố lấy lại tinh thần liền thấy Du Phục Thời đã mở to hai mắt nhìn mình từ bao giờ, nàng theo bản năng hỏi hắn, giọng nói bất giác mang theo sự thân mật lúc trước.
“Tàng Lục có thuốc mỡ, bôi lên sẽ rất nhanh khỏi.” Du Phục Thời chống một tay xuống giường ngồi dậy, chỉ chỉ vào tay Diệp Tố nói.
Nghe thấy hắn nhắc tới cái tên “Tàng Lục”, Diệp Tố đầu tiên là ngẩn người, sau đó giơ lên bàn tay mà hắn chỉ, trong lòng bàn tay thậm chí còn có nhiều vết thương hơn mu bàn tay, hình dạng cũng không giống nhau.
Luyện hóa tài liệu không tránh khỏi sẽ bị thương, đặc biệt là Diệp Tố vì theo đuổi xác suất thành công gần như tuyệt đối nên nhiều lúc không để tâm đ ến những chuyện khác, từ đó thường xuyên bị thương, nếu giữa những lần luyện có thời gian nghỉ ngơi thì vết thương hẳn là sẽ có thể tự lành rất mau. Nhưng Diệp Tố luyện khí quá thường xuyên, tài liệu đa phần cũng là cực phẩm, thương tổn gây ra so với vết thương do đao kiếm bình thường càng khó khép lại hơn, nàng lại ngại phí thời gian chữa trị nên cứ mặc kệ.
“Không cần lo lắng.” Diệp Tố thu tay, cười nói.
Cảm giác say của Du Phục Thời đã biến mất sạch sẽ, da mặt cũng không còn hồng nữa, ánh mắt trong trẻo thuần triệt, nhưng khi nhìn về phía Diệp Tố ngẫu nhiên lại hiện lên vài phần mờ mịt.
Hắn cảm thấy nàng có điểm nào đó khác, nhưng lại không rõ khác ở điểm nào.
“Qua mấy ngày nữa Hình trưởng lão sẽ lại kiểm tra đệ.” Diệp Tố nói với Du Phục Thời, “Đệ nên học về các tài liệu đi.”
Du Phục Thời hoàn toàn không có hứng thú với chuyện học hành, nhưng khi đối diện với ánh mắt của nàng, cuối cùng vẫn không nói ra lời cự tuyệt, chỉ nói: “Còn rượu Bát Thanh nữa.”
“Phải học tốt mới có.” Diệp Tố bật cười nói.
……
Khối Ma Minh Mộc dư lại cuối cũng vẫn được Diệp Tố lấy làm mõ, mỗi một chỗ trên mõ, bao gồm cả phần bên trong đều được nàng dùng thần thức khắc kinh văn lên đó, những kinh văn này lại hình thành pháp trận, chỉ cần gõ một cái là liền có thể thanh lọc tinh thần, xua đuổi tà niệm.
Mõ cũng không phải được hoàn thành trong ngày một, ngày hai. Trước khi bắt đầu làm nàng đã đẩy nhanh tốc độ hoàn thành xong hết những việc khác để có thể tập trung làm mõ, nàng vùi mình ở Tàng Điển Các tìm đọc rất nhiều thư tịch, tốn rất nhiều công sức nghiên cứu nên điêu khắc như thế nào, thậm chí tất cả kinh văn thanh tâm đều được nàng sàng lọc kĩ càng mới khắc lên.
Ngày đó khi pháp khí luyện chế thành công thì chỉ còn cách đại hội tam giới đúng mười ngày, Minh Lưu Sa vừa nhận được danh sách, hắn bước vào sân thông báo muốn cho Diệp Tố, Tây Ngọc cũng vừa mới bước ra khỏi phòng của mình, Hạ Nhĩ thì ngủ gật trên bàn dài trong sân.
Lúc ấy trong phòng Diệp Tố đầu tiên là phát ra một luồng sáng cực kỳ chói mắt, đó là dấu hiệu pháp khí đã thành, Minh Lưu Sa theo bản năng quay đầu nhìn sang gian phòng đầu tiên, trong lòng yên lặng hô một câu bi3n thái.
Nhưng mà ngay sau đó một đạo lôi đột nhiên từ trên trời giáng xuống mà không hề có mây lôi kiếp dự báo, một đạo lôi cứ thế trực tiếp bổ xuống, cả sân viện đều bị đánh sập.
Một tiếng lôi ầm vang thành công dọa Hạ Nhĩ nhảy dựng, Minh Lưu Sa và Tây Ngọc liếc nhau, không ai kịp về phòng của mình để xem xét, hai người tức khắc mỗi người một bên cắp nách Hạ Nhĩ còn đang mờ mịt, chạy như bay xuống Cửu Huyền Phong, tốc độ phản ứng nhanh gọn như đã trở thành bản năng.
Diệp Tố lại tiến giai rồi!!!
Sao cứ lâu lâu là lại tiến giai vậy?
Mọi người vừa chạy xuống núi vừa nghĩ, lần này là lần thứ mấy rồi!
Không riêng gì bọn họ mà ngay cả Diệp Tố cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có lôi tiến giai xuất hiện vì hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì cả.
Nàng vội vàng cất mõ vào túi, lại lấy ra Tụ Lôi bình.
Sau lần tiến giai này cảnh giới của nàng sẽ là…… Độ Kiếp kỳ.
Với độ tuổi của nàng lên đến Độ Kiếp kỳ, ngoại trừ Linh Lung Cốt thì không một ai có thể đuổi kịp tốc độ này.
Nhưng Diệp Tố vẫn chưa vừa lòng, nàng muốn nhanh chóng thành Thần để sớm ngày trở về, bên kia không biết như thế nào rồi.
Bầu trời vốn quang đãng, không có chút mây lôi kiếp nào, khi đạo Huyền Thiên Lôi Độ Kiếp kỳ đó đánh xuống, trong nháy mắt khắp bầu trời như nhuộm một màu tím.
“Lôi kiếp này……” Hình trưởng lão nhìn bầu trời trong vắt không mây, “Không đúng lắm.”
Bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua tình huống ban ngày ban mặt không có mây lôi kiếp thế mà lại có lôi giáng xuống.
Trương Phong Phong nhíu mày: “Lôi kiếp của trời sinh thức hải đều như thế này sao?” Khí thế gần bằng với lôi phi thăng rồi.
Hình trưởng lão lắc đầu, ông tuy rằng là người có tuổi thọ dài nhất Thiên Cơ Môn hiện tại nhưng cũng chỉ mới gặp qua một người có trời sinh thức hải mà thôi, mà người đó cũng chỉ đi được đến Đại Thừa kỳ.
Trời sinh thức hải tuy rằng có thần thức cực cường nhưng tiến giai quá khó khăn, trên cơ bản đều sẽ thân vẫn đạo tiêu trên con đường tu luyện.
Hình trưởng lão đương nhiên sẽ không biết vì sao lôi kiếp này lại khoa trương như thế.
Đó là bởi vì thần thức của Diệp Tố quá mạnh, vượt xa cảnh giới của chính nàng, đặc biệt lại vừa luyện chế thành công pháp khí, thần thức càng được vận chuyển tới cực đỉnh, thế nên mới dẫn tới dị trạng ban ngày hiện lôi.
Giờ phút này, Diệp Tố không có gì chống đỡ, chỉ lại có thể dựa vào bản thân căng mình kháng lôi, nàng thậm chí còn phải để ý đến Tụ Lôi bình, đạo lôi trong bình cũng được thả ra, vừa ra tới nó liền run bần bật, lôi này cao cấp hơn nó rất, rất nhiều lần.
“Không biết……lôi phi thăng sẽ như thế nào?” Diệp Tố đả tọa dưới đất, nửa người trên đã bị sét đánh không còn nguyên vẹn, nàng tập trung thần thức chữa trị các vết thương, Diệp Tố ngửa đầu nhìn không trung, tròng mắt sung huyết, mới là lôi Độ Kiếp kỳ mà thôi vậy mà nàng đã phải dốc toàn lực chống đỡ, thần thức không giữ lại một chút nào.
Mà lúc này cũng không một ai chú ý, dưới chân núi của một phong đầu khác, Du Phục Thời đang nằm trên giường, lưng ướt mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, hai mày nhăn chặt.