-
Chương 33: Đàn ông đàn ang, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi
Tay không vặn được đùi [*], cuối cùng, thỉnh cầu được kết nghĩa của Ôn Nhã cũng không được đồng ý, hơn nữa, cô còn bị nhân viên y tế nghiêm túc cảnh cáo, nói là trong bệnh viện không được ồn ào và… thể hiện tình cảm.
[*] Ý chỉ kẻ yếu không phải đối thủ của kẻ mạnh.
Xấu hổ, quá là xấu hổ.
Ôn Nhã ném ly trà sữa đã uống hết đi, cố gắng ưỡn thẳng lưng lên. Xơ được múi của anh Lâm rồi mà, hoàn toàn không hề lỗ!
Lâm Tuyết Hà nhìn thoáng qua thời gian: “Cô ở ngoài này quá lâu rồi, quay lại xem bác gái đi.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi chờ cô ở đây.”
Ôn Nhã bĩu môi: “Anh cứ thế này sẽ khiến tôi thấy áp lực lắm đó…”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười mà nói: “Yên tâm đi, hôm nay không mắng cô.”
Có nghĩa là sẽ giữ lại rồi sau mắng… Nhưng tạm thời không quan tâm đến những thứ này nữa, đúng là cô đã ra ngoài hơi lâu, cho dù mẹ không muốn thấy cho lắm thì cô cũng không thể không quay về được.
Sau khi cô đi, Lâm Tuyết Hà cúi xuống yên tĩnh chơi điện thoại, mãi cho đến khi có vị khách không mời mà đến quấy rầy.
“Có thể nói chuyện vài câu được không?”
Lâm Tuyết Hà hơi nhíu mày, anh không biết Vu Mậu Thịnh, đột nhiên nhận được câu hỏi này thì cảm thấy rất khó hiểu: “Chúng ta quen nhau ư?”
Vu Mậu Thịnh nhanh chóng giải thích: “Không biết, lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng chúng ta đều quen cùng một người, tôi cũng là bạn của Ôn Nhã.”
Dáng vẻ của người đàn ông trước mặt thật thà, các phương diện khác đều không quá xuất sắc, Lâm Tuyết Hà suy nghĩ một chút, liên hệ anh ta với sự kiện giục cưới trong lời nói của Ôn Nhã lại với nhau, vẻ mặt khá kinh ngạc: “Bạn của Ôn Nhã?”
“Đúng đúng đúng, tôi là Vu Mậu Thịnh, cũng là tôi đưa mẹ của cô ấy đến bệnh viện.” Vu Mậu Thịnh có chút thoải mái mà thở ra một hơi thật dài: “Cũng may mà lần này dì không gặp nguy hiểm.”
Người này đến đây để nói mấy câu này à, cũng khá thú vị đấy.
Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chiếu tướng.
Vu Mậu Thịnh nghẹn lời, bỗng nhiên không thể tìm ra được từ ngữ nào hay hơn để trả lời, anh ta đến để ra oai mà, chẳng lẽ không thể hiểu được ý ngầm rằng anh đang rất thân mật với nhà họ Ôn hay sao?
Lâm Tuyết Hà nâng mắt lên: “Còn có chuyện gì nữa à?”
“…” Chẳng lẽ người đàn ông này không muốn hiểu thêm về đối thủ cạnh tranh của mình ư? Nhận ra bản thân mình không được người ta cho vào mắt, Vu Mậu Thịnh hơi tức giận, không rời đi mà còn ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Tuyết Hà, quyết định bàn luận không ngừng với anh bằng những kỹ năng tranh luận nhiều năm qua của mình.
“Không có gì, chỉ là chưa từng gặp anh nên hơi tò mò về quan hệ của anh và Ôn Nhã thôi, hơn nữa, tôi cũng không nghe thấy Ôn Nhã nhắc đến anh.”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Mặc dù tôi cũng chưa từng gặp anh nhưng tôi đã được nghe về anh.”
Vu Mậu Thịnh giật mình, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng vô cùng: “Cô ấy từng nhắc đến tôi ư?”
“Ừm, ở bên nhau lâu nên cô ấy cũng sẽ nói cho tôi nghe một số chuyện khiến cô ấy phiền lòng.” Lâm Tuyết Hà nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta: “Việc tôi có thể làm không nhiều, nhưng tôi vẫn có thể lắng nghe cô ấy giãi bày nỗi lòng.”
Con mẹ nhà anh! Vu Mậu Thịnh mắng trong lòng, lòng va lòng vòng rồi giẫm lên người khác, thật mẹ nó buồn nôn quá đi mà.
“Là một người đàn ông, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Lâm Tuyết Hà cười một tiếng: “Ý của tôi là, anh đừng làm phiền cô ấy nữa.”
Vu Mậu Thịnh cười nhạo: “Anh lấy thân phận gì để nói lời này với tôi cơ chứ?”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Hà vẫn bình tĩnh, ý cười mỉa mai càng rõ hơn: “Người theo đuổi cô ấy, cô ấy tránh còn không kịp, tôi lấy thân phận gì thì quan trọng đến thế hay sao? Tôi cũng rất tò mò đấy, anh thích cô ấy, muốn cô ấy có cuộc sống tốt hơn, hay là ghét cô ấy, không có việc gì làm nên muốn chạy đến chơi đùa cô ấy, tìm chút cảm giác tồn tại của mình?”
“Cô ấy luôn hỏi tôi vì sao cô ấy lại đen đủi như vậy, xem ra bây giờ, có lẽ là anh có thể trả lời câu hỏi này cho cô ấy đấy.” Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái: “Không phải sao?”
Vu Mậu Thịnh kinh ngạc nhìn anh, kinh ngạc không phải là vì thái độ anh dành cho anh ta, mà là, chỉ một vài câu thôi mà anh đã miêu tả được một Ôn Nhã hoàn toàn khác biệt – người anh ta chưa từng biết đến.
Ôn Nhã kia có rất nhiều sự bực tức, cô sẽ để lộ vẻ mặt mông lung khó hiểu của mình, sẽ dùng ánh mắt tin cậy để chờ đáp án cho câu hỏi của mình, sẽ mong chờ ai đó đưa cô ra khỏi hoàn cảnh khổ sở này… Một Ôn Nhã chân thực và vô cùng sống động như thế.
Cô không chỉ nôn nóng hay kiềm chế như những gì anh ta thấy.
Bả vai Vu Mậu Thịnh như chùng xuống, anh ta khó chịu day day ấn đường: “Tôi thật sự thích cô ấy.”
“Cô ấy không thích anh.”
Một nhát chí mạng.
Vu Thịnh Mậu nhìn mặt Lâm Tuyết Hà, trong giây phút này, anh ta cảm thấy anh vô cùng xấu xa, nếu không phải là ngữ khí của đối phương vẫn bình tĩnh như thế, gần như không có chút dao động nào, thì có lẽ là anh ta sẽ nhào lên mà đánh một trận với cái người quái dị này ngay tức thì! Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn nhịn được, dù sao, anh ta cũng là phần tử tri thức, hơn nữa, còn là công chức nữa, anh ta không thể xúc động như vậy được.
Anh ta học theo thần thái của Lâm Tuyết Hà, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc nóng nảy của mình, bình tĩnh nói: “Anh và Ôn Nhã không hợp.”
“Nhìn anh cũng biết, anh là đại thiếu gia nhà giàu, Ôn Nhã là người bình thường, cô ấy không chạy theo anh được đâu.”
Lâm Tuyết Hà cất điện thoại đi, thẳng lưng, hơi dựa vào ghế, khí thế hiển hiện rõ ràng vô cùng. Anh không cười, vẻ mặt lạnh như cái tên của mình.
“Tự tiện phân chia đẳng cấp cho người khác… Ôn Nhã gặp anh thì đúng là cô ấy vô cùng xui xẻo.”
Lúc Ôn Nhã quay về phòng bệnh, mẹ Ôn đã ngủ, cô nhìn sắc mặt tái xanh của mẹ Ôn một lúc, sau đó khẽ hạ gióng xuống mà nói mấy câu với ba Ôn.
“Mẹ như vậy là do con sao?”
Ba Ôn lắc đầu: “Con có lỗi nhưng trách nhiệm không hoàn toàn nằm hết ở con. Cả đời này, mẹ con chưa từng bị ai chống đối như vậy, trong lòng bà ấy tức giận, không giải tỏa được, thời gian gần đây bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, càng nghĩ nhiều càng khiến mình tức giận, rồi sau đó mới sinh bệnh.”
“Vậy con phải làm sao đây, con không muốn yêu đương với người mà con không thích.”
“Vậy con thích ai? Có thể yêu đương với người ta sao?”
Ôn Nhã suy nghĩ, mặc dù cô từng thích Đoàn Minh An nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, trừ những việc khiến cô bực mình ra thì cô vẫn sống rất tốt, mỗi ngày đi làm sẽ phấn đấu vì thứ mà mình muốn mua, sau khi tan làm thì có thể xem phim và làm một số việc lặt vặt, thỉnh thoảng còn có một số bữa tiệc của anh Lâm, có thể tố khổ với anh, mặc dù không nói được câu gì tốt lành nhưng cũng sẽ được anh quan tâm lại, lúc cô gặp khó khăn, dường như luôn có thiên thần xuất hiện vậy…
Ôi, tại sao anh Lâm lại là người tốt như vậy cơ chứ.
Yêu anh.
Ba Ôn nhìn cô từ cẩn thận suy nghĩ thành vẻ mặt si ngốc, im lặng thở dài: “Có người thích rồi thì nói chuyện với mẹ con cho tốt vào đi, nếu như con thật sự thích người ta, cho dù người ta không thích con thì mẹ con cũng sẽ không ép con đi tìm… Được rồi, cái này cũng rất khó nói.”
Ôn Nhã: “…” Vậy nên mới nói là rất phiền phức mà!
“Vậy con chỉ có thể tự cố gắng mà thôi, sớm ngày dẫn người mình thích, cũng là người thích con về nhà cho mẹ con gặp, đừng lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt “không duyên không phận con chỉ sống một mình” nữa, mẹ con không thích con có suy nghĩ này đâu.”
“Nhưng suy nghĩ đó của con cũng đâu có sai…” Ôn Nhã lẩm bẩm: “Có lỗi gì đâu chứ.”
“Sai thì không sai, người xưa cũng có câu “dưa hái xanh thì không ngọt”, nhưng con cũng phải đứng từ góc độ của ba mẹ mà nghĩ thử, ba mẹ đã già rồi, không theo kịp tư tưởng hiện đại này của các con. Trong suy nghĩ của ba mẹ, nếu người này không có bạn đời bên cạnh thì cuộc sống sau này sẽ ra nào? Bị bệnh, bị thương, ai có thể chăm sóc cho con đây? Nếu ra ngoài làm việc mà không may gặp chuyện thì ai sẽ bên cạnh con?”
“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, đến khi con lớn hơn một chút, con sẽ phát hiện ra rằng, trên đời có rất nhiều chuyện rất khó để trải qua một mình, bên cạnh có thêm một người nữa ủng hộ mình thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Nhưng con cũng không muốn gấp gáp như vậy rồi lại đi tìm…”
“Đó là do mẹ con sốt ruột, nhưng con cũng phải tích cực với chuyện này một chút, nếu con nói con không thích Mậu Thịnh, để mẹ con tìm người khác cho con thì mẹ con có túm lấy con mãi không buông không? Con sai ở đây là về thái độ từ chối, con từ chối một cách mạnh mẽ như vậy, mẹ con cũng tức giận, hai mẹ con con như hai thiên thạch va vào địa cầu vậy, cái này thì ai có thể chịu được đây?”
Hình như đúng là như vậy thật.
Cuối cùng thì Ôn Nhã cũng đã hiểu, cô nói: “Vậy để con tự tìm, nhưng con thật sự không thích Vu Mậu Thịnh đâu, ba, ba cũng nói với mẹ giúp con đi, lần sau nếu muốn sắp xếp cho con đi xem mắt thì nhất định là con phải đồng ý, ít nhất thì cũng phải cho con biết thông tin về người ta trước, để tự bản thân con quyết định là con có muốn gặp mặt người ta hay không, hoặc tìm hiểu thêm người đó bằng một cách khác.”
Ba Ôn cười, xoa đầu cô: “Được, con luôn hiểu chuyện hơn mẹ con.”
Ôn Nhã làu bàu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Nếu cô không hiểu chuyện chút nào thì đã sớm cắt đứt quan hệ với người mẹ chuyên quyền độc đoán nhà mình rồi.
“Được rồi, ngày mai con còn phải đi làm nữa, về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ba chăm sóc là được rồi.” Nói đến đây, ba Ôn đột nhiên nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, Mậu Thịnh nói đi tìm con, thằng bé đâu rồi?”
“Hả?” Ôn Nhã ngơ ra: “Con có thấy anh ta đâu.”
Ba Ôn nhíu mày: “Vậy thì thôi, sau này gặp rồi nói cảm ơn cậu ấy cũng được.”
“Vâng.” Ôn Nhã không nhịn được mà hỏi: “Ba, sao Vu Mậu Thịnh lại rảnh rỗi vậy, không phải anh ta là công chức thị trấn à, sao còn rảnh rỗi mà đến nhà mình thế?”
Ba Ôn nhún vai: “Không biết, có khi đến ban ngày, có khi đến buổi tối, như vậy mà mẹ con cũng cười ngốc cho được, mẹ con rất thích thằng nhóc này.” Ngược lại thì ông cũng không quan tâm đến cậu Vu Mậu Thịnh này cho lắm, người trẻ tuổi yêu đương đến long trời lở đất cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng cũng không thể bỏ bê công việc như vậy được, không có trách nhiệm gì cả.
“Mau về nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này dỗ mẹ cho tốt rồi thì con cũng về nhà ở đi, đừng ở ngoài lãng phí tiền nữa.”
Cô sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện chuyển về nhà ở, dù sao thì vất vả lắm mới ra ngoài được mà.
Ôn Nhã cảm thấy, một mình một thế giới cũng rất tuyệt, còn về bạn cùng nhà… Cô cũng không quá khắt khe về chuyện đó.
“Ba, vậy trưa mai con lại đến, tối nay ba vất vả rồi.”
Ba Ôn phất tay: “Đi đi đi đi.”
Cửa phòng khép lại, ba Ôn chỉnh chăn lại cho mẹ Ôn, lặng lẽ thở dài.
“Cái bà già này…”
Hành lang bệnh viện lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại, những ánh đèn trần hắt lên bóng người qua lại khiến người ta có ảo giác rằng, nơi này luôn đông nghìn nghịt.
Ôn Nhã hắt hơi một cái, sau đó xoa xoa mũi, cô rất khó thích ứng với mùi nước khử trùng, mấy tiếng rồi mà vẫn thấy khó ngửi như lúc đầu.
Bước chân cô thoăn thoắt không ngừng bước đi ra sảnh chính, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Tuyết Hà vô cùng chói mắt trong đám người. Người này được trời cao ưu ái, hình như ngay cả ánh đèn cũng thiên vị anh, yên lặng chiếu lên người anh nhiều hơn những người khác, ngay cả cái bóng thôi mà cũng đẹp mắt vô cùng.
Ông trời bất công quá đi!
Ôn Nhã bất mãn ở trong lòng, cơ thể lại không tự chủ được mà không ngừng đi về phía trước, mãi cho đến khi đến trước mặt anh thì mới dừng lại.
“Đi thôi anh Lâm, tôi đưa anh về nhà.”
Ánh mắt Lâm Tuyết Hà nhìn về góc phải điện thoại di động rồi nhìn cô: “Không ở lại với bác gái một lúc nữa sao?”
“Bà ấy ngủ rồi, tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc bà ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa, lúc nãy tôi đã hỏi bác sĩ rồi, người ta nói không có gì đáng lo, không cần quá lo lắng.” Vẻ mặt của Ôn Nhã cũng đã thả lỏng hơn: “Cho nên tôi tranh thủ thời gian đưa anh về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Tuyết Hà gật gật đầu đứng dậy: “Đi thôi.”
Ôn Nhã cùng anh đi ra ngoài, lòng mình vừa ổn định lại là đã bắt đầu nói nhiều lên: “Anh Lâm, anh nghe tôi nói này, vừa nãy ba tôi đã nói cho tôi nghe lý do nhất định phải có bạn đời, tôi nghe mà vừa thấy đúng lại vừa thấy không đúng, anh giúp tôi phân tích chút đi…”
“Tôi từ chối.”
“Ôi chao, anh nghe tôi nói hết đã chứ!”
“Không nghe.”
“… Anh không quan tâm tôi nhanh đến vậy ư?”
“Đúng vậy.”
Ôn Nhã trừng mắt: “Vì sao chứ?”
Lâm Tuyết Hà lạnh lùng lườm cô một cái, sau đó đi lướt qua cô: “Tâm trạng không tốt.”
[*] Ý chỉ kẻ yếu không phải đối thủ của kẻ mạnh.
Xấu hổ, quá là xấu hổ.
Ôn Nhã ném ly trà sữa đã uống hết đi, cố gắng ưỡn thẳng lưng lên. Xơ được múi của anh Lâm rồi mà, hoàn toàn không hề lỗ!
Lâm Tuyết Hà nhìn thoáng qua thời gian: “Cô ở ngoài này quá lâu rồi, quay lại xem bác gái đi.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi chờ cô ở đây.”
Ôn Nhã bĩu môi: “Anh cứ thế này sẽ khiến tôi thấy áp lực lắm đó…”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười mà nói: “Yên tâm đi, hôm nay không mắng cô.”
Có nghĩa là sẽ giữ lại rồi sau mắng… Nhưng tạm thời không quan tâm đến những thứ này nữa, đúng là cô đã ra ngoài hơi lâu, cho dù mẹ không muốn thấy cho lắm thì cô cũng không thể không quay về được.
Sau khi cô đi, Lâm Tuyết Hà cúi xuống yên tĩnh chơi điện thoại, mãi cho đến khi có vị khách không mời mà đến quấy rầy.
“Có thể nói chuyện vài câu được không?”
Lâm Tuyết Hà hơi nhíu mày, anh không biết Vu Mậu Thịnh, đột nhiên nhận được câu hỏi này thì cảm thấy rất khó hiểu: “Chúng ta quen nhau ư?”
Vu Mậu Thịnh nhanh chóng giải thích: “Không biết, lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng chúng ta đều quen cùng một người, tôi cũng là bạn của Ôn Nhã.”
Dáng vẻ của người đàn ông trước mặt thật thà, các phương diện khác đều không quá xuất sắc, Lâm Tuyết Hà suy nghĩ một chút, liên hệ anh ta với sự kiện giục cưới trong lời nói của Ôn Nhã lại với nhau, vẻ mặt khá kinh ngạc: “Bạn của Ôn Nhã?”
“Đúng đúng đúng, tôi là Vu Mậu Thịnh, cũng là tôi đưa mẹ của cô ấy đến bệnh viện.” Vu Mậu Thịnh có chút thoải mái mà thở ra một hơi thật dài: “Cũng may mà lần này dì không gặp nguy hiểm.”
Người này đến đây để nói mấy câu này à, cũng khá thú vị đấy.
Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chiếu tướng.
Vu Mậu Thịnh nghẹn lời, bỗng nhiên không thể tìm ra được từ ngữ nào hay hơn để trả lời, anh ta đến để ra oai mà, chẳng lẽ không thể hiểu được ý ngầm rằng anh đang rất thân mật với nhà họ Ôn hay sao?
Lâm Tuyết Hà nâng mắt lên: “Còn có chuyện gì nữa à?”
“…” Chẳng lẽ người đàn ông này không muốn hiểu thêm về đối thủ cạnh tranh của mình ư? Nhận ra bản thân mình không được người ta cho vào mắt, Vu Mậu Thịnh hơi tức giận, không rời đi mà còn ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Tuyết Hà, quyết định bàn luận không ngừng với anh bằng những kỹ năng tranh luận nhiều năm qua của mình.
“Không có gì, chỉ là chưa từng gặp anh nên hơi tò mò về quan hệ của anh và Ôn Nhã thôi, hơn nữa, tôi cũng không nghe thấy Ôn Nhã nhắc đến anh.”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Mặc dù tôi cũng chưa từng gặp anh nhưng tôi đã được nghe về anh.”
Vu Mậu Thịnh giật mình, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng vô cùng: “Cô ấy từng nhắc đến tôi ư?”
“Ừm, ở bên nhau lâu nên cô ấy cũng sẽ nói cho tôi nghe một số chuyện khiến cô ấy phiền lòng.” Lâm Tuyết Hà nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta: “Việc tôi có thể làm không nhiều, nhưng tôi vẫn có thể lắng nghe cô ấy giãi bày nỗi lòng.”
Con mẹ nhà anh! Vu Mậu Thịnh mắng trong lòng, lòng va lòng vòng rồi giẫm lên người khác, thật mẹ nó buồn nôn quá đi mà.
“Là một người đàn ông, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Lâm Tuyết Hà cười một tiếng: “Ý của tôi là, anh đừng làm phiền cô ấy nữa.”
Vu Mậu Thịnh cười nhạo: “Anh lấy thân phận gì để nói lời này với tôi cơ chứ?”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Hà vẫn bình tĩnh, ý cười mỉa mai càng rõ hơn: “Người theo đuổi cô ấy, cô ấy tránh còn không kịp, tôi lấy thân phận gì thì quan trọng đến thế hay sao? Tôi cũng rất tò mò đấy, anh thích cô ấy, muốn cô ấy có cuộc sống tốt hơn, hay là ghét cô ấy, không có việc gì làm nên muốn chạy đến chơi đùa cô ấy, tìm chút cảm giác tồn tại của mình?”
“Cô ấy luôn hỏi tôi vì sao cô ấy lại đen đủi như vậy, xem ra bây giờ, có lẽ là anh có thể trả lời câu hỏi này cho cô ấy đấy.” Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái: “Không phải sao?”
Vu Mậu Thịnh kinh ngạc nhìn anh, kinh ngạc không phải là vì thái độ anh dành cho anh ta, mà là, chỉ một vài câu thôi mà anh đã miêu tả được một Ôn Nhã hoàn toàn khác biệt – người anh ta chưa từng biết đến.
Ôn Nhã kia có rất nhiều sự bực tức, cô sẽ để lộ vẻ mặt mông lung khó hiểu của mình, sẽ dùng ánh mắt tin cậy để chờ đáp án cho câu hỏi của mình, sẽ mong chờ ai đó đưa cô ra khỏi hoàn cảnh khổ sở này… Một Ôn Nhã chân thực và vô cùng sống động như thế.
Cô không chỉ nôn nóng hay kiềm chế như những gì anh ta thấy.
Bả vai Vu Mậu Thịnh như chùng xuống, anh ta khó chịu day day ấn đường: “Tôi thật sự thích cô ấy.”
“Cô ấy không thích anh.”
Một nhát chí mạng.
Vu Thịnh Mậu nhìn mặt Lâm Tuyết Hà, trong giây phút này, anh ta cảm thấy anh vô cùng xấu xa, nếu không phải là ngữ khí của đối phương vẫn bình tĩnh như thế, gần như không có chút dao động nào, thì có lẽ là anh ta sẽ nhào lên mà đánh một trận với cái người quái dị này ngay tức thì! Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn nhịn được, dù sao, anh ta cũng là phần tử tri thức, hơn nữa, còn là công chức nữa, anh ta không thể xúc động như vậy được.
Anh ta học theo thần thái của Lâm Tuyết Hà, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc nóng nảy của mình, bình tĩnh nói: “Anh và Ôn Nhã không hợp.”
“Nhìn anh cũng biết, anh là đại thiếu gia nhà giàu, Ôn Nhã là người bình thường, cô ấy không chạy theo anh được đâu.”
Lâm Tuyết Hà cất điện thoại đi, thẳng lưng, hơi dựa vào ghế, khí thế hiển hiện rõ ràng vô cùng. Anh không cười, vẻ mặt lạnh như cái tên của mình.
“Tự tiện phân chia đẳng cấp cho người khác… Ôn Nhã gặp anh thì đúng là cô ấy vô cùng xui xẻo.”
Lúc Ôn Nhã quay về phòng bệnh, mẹ Ôn đã ngủ, cô nhìn sắc mặt tái xanh của mẹ Ôn một lúc, sau đó khẽ hạ gióng xuống mà nói mấy câu với ba Ôn.
“Mẹ như vậy là do con sao?”
Ba Ôn lắc đầu: “Con có lỗi nhưng trách nhiệm không hoàn toàn nằm hết ở con. Cả đời này, mẹ con chưa từng bị ai chống đối như vậy, trong lòng bà ấy tức giận, không giải tỏa được, thời gian gần đây bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, càng nghĩ nhiều càng khiến mình tức giận, rồi sau đó mới sinh bệnh.”
“Vậy con phải làm sao đây, con không muốn yêu đương với người mà con không thích.”
“Vậy con thích ai? Có thể yêu đương với người ta sao?”
Ôn Nhã suy nghĩ, mặc dù cô từng thích Đoàn Minh An nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, trừ những việc khiến cô bực mình ra thì cô vẫn sống rất tốt, mỗi ngày đi làm sẽ phấn đấu vì thứ mà mình muốn mua, sau khi tan làm thì có thể xem phim và làm một số việc lặt vặt, thỉnh thoảng còn có một số bữa tiệc của anh Lâm, có thể tố khổ với anh, mặc dù không nói được câu gì tốt lành nhưng cũng sẽ được anh quan tâm lại, lúc cô gặp khó khăn, dường như luôn có thiên thần xuất hiện vậy…
Ôi, tại sao anh Lâm lại là người tốt như vậy cơ chứ.
Yêu anh.
Ba Ôn nhìn cô từ cẩn thận suy nghĩ thành vẻ mặt si ngốc, im lặng thở dài: “Có người thích rồi thì nói chuyện với mẹ con cho tốt vào đi, nếu như con thật sự thích người ta, cho dù người ta không thích con thì mẹ con cũng sẽ không ép con đi tìm… Được rồi, cái này cũng rất khó nói.”
Ôn Nhã: “…” Vậy nên mới nói là rất phiền phức mà!
“Vậy con chỉ có thể tự cố gắng mà thôi, sớm ngày dẫn người mình thích, cũng là người thích con về nhà cho mẹ con gặp, đừng lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt “không duyên không phận con chỉ sống một mình” nữa, mẹ con không thích con có suy nghĩ này đâu.”
“Nhưng suy nghĩ đó của con cũng đâu có sai…” Ôn Nhã lẩm bẩm: “Có lỗi gì đâu chứ.”
“Sai thì không sai, người xưa cũng có câu “dưa hái xanh thì không ngọt”, nhưng con cũng phải đứng từ góc độ của ba mẹ mà nghĩ thử, ba mẹ đã già rồi, không theo kịp tư tưởng hiện đại này của các con. Trong suy nghĩ của ba mẹ, nếu người này không có bạn đời bên cạnh thì cuộc sống sau này sẽ ra nào? Bị bệnh, bị thương, ai có thể chăm sóc cho con đây? Nếu ra ngoài làm việc mà không may gặp chuyện thì ai sẽ bên cạnh con?”
“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, đến khi con lớn hơn một chút, con sẽ phát hiện ra rằng, trên đời có rất nhiều chuyện rất khó để trải qua một mình, bên cạnh có thêm một người nữa ủng hộ mình thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Nhưng con cũng không muốn gấp gáp như vậy rồi lại đi tìm…”
“Đó là do mẹ con sốt ruột, nhưng con cũng phải tích cực với chuyện này một chút, nếu con nói con không thích Mậu Thịnh, để mẹ con tìm người khác cho con thì mẹ con có túm lấy con mãi không buông không? Con sai ở đây là về thái độ từ chối, con từ chối một cách mạnh mẽ như vậy, mẹ con cũng tức giận, hai mẹ con con như hai thiên thạch va vào địa cầu vậy, cái này thì ai có thể chịu được đây?”
Hình như đúng là như vậy thật.
Cuối cùng thì Ôn Nhã cũng đã hiểu, cô nói: “Vậy để con tự tìm, nhưng con thật sự không thích Vu Mậu Thịnh đâu, ba, ba cũng nói với mẹ giúp con đi, lần sau nếu muốn sắp xếp cho con đi xem mắt thì nhất định là con phải đồng ý, ít nhất thì cũng phải cho con biết thông tin về người ta trước, để tự bản thân con quyết định là con có muốn gặp mặt người ta hay không, hoặc tìm hiểu thêm người đó bằng một cách khác.”
Ba Ôn cười, xoa đầu cô: “Được, con luôn hiểu chuyện hơn mẹ con.”
Ôn Nhã làu bàu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Nếu cô không hiểu chuyện chút nào thì đã sớm cắt đứt quan hệ với người mẹ chuyên quyền độc đoán nhà mình rồi.
“Được rồi, ngày mai con còn phải đi làm nữa, về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ba chăm sóc là được rồi.” Nói đến đây, ba Ôn đột nhiên nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, Mậu Thịnh nói đi tìm con, thằng bé đâu rồi?”
“Hả?” Ôn Nhã ngơ ra: “Con có thấy anh ta đâu.”
Ba Ôn nhíu mày: “Vậy thì thôi, sau này gặp rồi nói cảm ơn cậu ấy cũng được.”
“Vâng.” Ôn Nhã không nhịn được mà hỏi: “Ba, sao Vu Mậu Thịnh lại rảnh rỗi vậy, không phải anh ta là công chức thị trấn à, sao còn rảnh rỗi mà đến nhà mình thế?”
Ba Ôn nhún vai: “Không biết, có khi đến ban ngày, có khi đến buổi tối, như vậy mà mẹ con cũng cười ngốc cho được, mẹ con rất thích thằng nhóc này.” Ngược lại thì ông cũng không quan tâm đến cậu Vu Mậu Thịnh này cho lắm, người trẻ tuổi yêu đương đến long trời lở đất cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng cũng không thể bỏ bê công việc như vậy được, không có trách nhiệm gì cả.
“Mau về nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này dỗ mẹ cho tốt rồi thì con cũng về nhà ở đi, đừng ở ngoài lãng phí tiền nữa.”
Cô sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện chuyển về nhà ở, dù sao thì vất vả lắm mới ra ngoài được mà.
Ôn Nhã cảm thấy, một mình một thế giới cũng rất tuyệt, còn về bạn cùng nhà… Cô cũng không quá khắt khe về chuyện đó.
“Ba, vậy trưa mai con lại đến, tối nay ba vất vả rồi.”
Ba Ôn phất tay: “Đi đi đi đi.”
Cửa phòng khép lại, ba Ôn chỉnh chăn lại cho mẹ Ôn, lặng lẽ thở dài.
“Cái bà già này…”
Hành lang bệnh viện lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại, những ánh đèn trần hắt lên bóng người qua lại khiến người ta có ảo giác rằng, nơi này luôn đông nghìn nghịt.
Ôn Nhã hắt hơi một cái, sau đó xoa xoa mũi, cô rất khó thích ứng với mùi nước khử trùng, mấy tiếng rồi mà vẫn thấy khó ngửi như lúc đầu.
Bước chân cô thoăn thoắt không ngừng bước đi ra sảnh chính, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Tuyết Hà vô cùng chói mắt trong đám người. Người này được trời cao ưu ái, hình như ngay cả ánh đèn cũng thiên vị anh, yên lặng chiếu lên người anh nhiều hơn những người khác, ngay cả cái bóng thôi mà cũng đẹp mắt vô cùng.
Ông trời bất công quá đi!
Ôn Nhã bất mãn ở trong lòng, cơ thể lại không tự chủ được mà không ngừng đi về phía trước, mãi cho đến khi đến trước mặt anh thì mới dừng lại.
“Đi thôi anh Lâm, tôi đưa anh về nhà.”
Ánh mắt Lâm Tuyết Hà nhìn về góc phải điện thoại di động rồi nhìn cô: “Không ở lại với bác gái một lúc nữa sao?”
“Bà ấy ngủ rồi, tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc bà ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa, lúc nãy tôi đã hỏi bác sĩ rồi, người ta nói không có gì đáng lo, không cần quá lo lắng.” Vẻ mặt của Ôn Nhã cũng đã thả lỏng hơn: “Cho nên tôi tranh thủ thời gian đưa anh về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Tuyết Hà gật gật đầu đứng dậy: “Đi thôi.”
Ôn Nhã cùng anh đi ra ngoài, lòng mình vừa ổn định lại là đã bắt đầu nói nhiều lên: “Anh Lâm, anh nghe tôi nói này, vừa nãy ba tôi đã nói cho tôi nghe lý do nhất định phải có bạn đời, tôi nghe mà vừa thấy đúng lại vừa thấy không đúng, anh giúp tôi phân tích chút đi…”
“Tôi từ chối.”
“Ôi chao, anh nghe tôi nói hết đã chứ!”
“Không nghe.”
“… Anh không quan tâm tôi nhanh đến vậy ư?”
“Đúng vậy.”
Ôn Nhã trừng mắt: “Vì sao chứ?”
Lâm Tuyết Hà lạnh lùng lườm cô một cái, sau đó đi lướt qua cô: “Tâm trạng không tốt.”