Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 39
Còn chưa thấy đau, Ôn Hân đã được ôm vào một lồng ngực ấm áp. Một tay vắt sau lưng, eo được đỡ lấy, cái tư thế này khiến cho cô có chút không thoải mái. "Lệ Minh Thần anh đã tỉnh chưa?"
"...."
Hô hấp bên tai vẫn đều đều như cũ, anh còn ngủ. Ôn Hân gọi một tiếng, đưa cánh tay còn tự do lên chạm vào mặt anh, khẽ vuốt ve, "Anh vất vả quá."
Một tháng không gặp, da anh thô ráp hơn rất nhiều, tác dụng làm trơn của nước từ vòi hoa sen cũng có hạn, sờ vẫn thấy sần sùi.
Khi ngón tay vuốt tới nếp nhăn trên trán anh thì trong không gian hơi nước mờ mịt bỗng vang lên giọng anh: "Bé yêu, em thực lòng muốn kiểm tra thể năng của anh đúng không?"
Cô ngẩng đầu, không hề ngoài ý muốn chạm vào đôi mắt thâm thúy như đêm đen của Lệ Minh Thần, "Anh giả vờ ngủ lừa em!" Cô tức giận."Không lừa em, anh bị em sờ tỉnh." Thiếu tá lên tiếng phủ nhận nhanh như tốc độ anh cởi quần áo cho Ôn Hân.
Cả người đã bị cởi sạch, Ôn Hân bị thiếu tá hôn tới mức đầu óc mụ mị, trong miệng nức nở nghẹn ngào nói: "Lệ Minh Thần không phải anh mệt sao?"
"Cho nên mới cần tăng cường rèn luyện, bổ sung thể năng." Ngay cả địa điểm cũng không muốn đổi, Lệ thiếu tá trực tiếp đặt Ôn Hân lên tường gạch men sứ.
Gạch men sứ, nước chảy, cộng thêm nhiệt độ đàn ông, khi những thứ vừa trơn vừa nóng bỏng cùng nhau tập trung ở trên người cô thì Ôn Hân chỉ có thể bất lực bám lấy Lệ Minh Thần, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Theo lý thuyết, đàn ông đói bụng hơn một tháng, gấp gáp mới là phản ứng bình thường. Ôn Hân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với người đàn ông của mình. Nhưng hôm nay anh như bị quỷ ám, Lệ thiếu tá động kinh chỉ dùng sức ngoài miệng, chứ thật ra cứ gặm gặm cô từng xíu từng xíu một khiến cơ thể cô vừa nhột vừa tê."Lệ Minh Thần, đừng...." Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ kiệt sức ngồi luôn xuống đất cho xem.
Thiếu tá như không nghe thấy, vẫn cắn cắn vành tai cô từng chút một, trong miệng lầm bầm cái gì đó. Ôn Hân đã hoàn toàn kiệt sức, cho đến khi anh từ từ tiến vào mới nghe rõ. Thiếu tá nói: Bà xã, lần trước là anh không tốt.
Nước mắt của Ôn Hân bỗng không khống chế được trào ra như mưa, hòa với bọt nước mồ hôi thành dòng suối vừa mặn vừa chát còn mang một ít ngọt ngào chảy dọc theo sống lưng anh.
Cô ôm cổ Lệ Minh Thần thật chặt, quấn lấy người anh như gấu Koala, hạ thân ấm áp, bao dung toàn bộ.
Ôn Hân ghé vào tai anh cũng khẽ nói: "Còn em lại yêu người đàn ông không tốt này."
Chuyện đời vĩnh viễn không nói trước được, Ôn Hân nghĩ tình yêu đời này của cô đã bị thiêu trụi bởi Ngụy Dược rồi, nhưng cho đến khi gặp được Lệ Minh Thần cô mới biết, chồi xuân tình yêu nảy nở sau cơn hạn hán mới là những chồi non xanh tốt nhất.
Lời nói của Ôn Hân, nhiệt độ của Ôn Hân cùng với nơi non nớt chặt khít của Ôn Hân, tất cả đều khiến Lệ Minh Thần mệt mỏi suốt một tháng cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Có được người vợ như thế, anh còn mong gì hơn.
Hối tiếc xuất hiện những lúc hiếm hoi được chợp mắt suốt một tháng qua đã tan biến. Anh ôm Ôn Hân cùng hưởng cực lạc.
Ôn Hân say mê, ngực bị cắn, đầu óc có chút mơ màng nghĩ, nếu như đổi là cô đi chống lũ một tháng còn lâu mới có thể lực, lực cánh tay ôm cô, làm vận động lâu như vậy....
Lệ Minh Thần như đứa bé nhịn đói lâu, mút đầu nhũ hoa Ôn Hân, đôi bánh bao trắng trắng tròn tròn hình như lớn hơn lần trước, cũng mềm hơn. Mỗi khi anh khẽ cắn một cái, cô đều sẽ kêu lên hai tiếng giống con mèo con, giống như lông vũ nhẹ nhàng cọ cọ lòng anh. T
hân thể kìm nén quá lâu, phía dưới đã nổi gân xanh đến phát đau, thiếu tá cảm thấy cô đã thích ứng được, đầu lưỡi vòng một lượt khắp ngực cô, ôm cô lên, từ từ thả xuống.... tiến vào thật sâu. Tốc độ không nhanh không chậm khiến Ôn Hân gần như có thể cảm nhận rõ ràng thứ đó nổi đầy gân xanh của anh đang kéo căng mình.
Đã bị anh ‘hành hạ’ đến mức sắp hòa tan, Ôn Hân túm lấy đầu vai anh, nức nở nói, "Nhanh lên một chút...."
Nếu thiếu tá không "Tiến lên", anh không điên, cô cũng sẽ điên mất. Mặt Ôn Hân đỏ ửng, vùi vào cần cổ anh, cũng giả vờ không thấy Lệ Minh Thần kích động đến mức cơ ngực căng lên.
Lệ Minh Thần cười, cười vô cùng vui vẻ, anh ôm lấy đôi chân Ôn Hân kéo lên. Lệ Minh Thần không ngừng tiến sâu vào, địa điểm cũng bị thiếu tá đổi từ tường sang trên bồn rửa mặt.
***
Ngày ấy, Lệ thiếu tá chỉ có cơ hội tiến hành một hiệp liền đánh chuông thu binh trước thời gian, bởi vì sau lần đầu tiên, "bà dì" của Ôn Hân tới chơi.
Ôn Hân đỏ mặt, Lệ thiếu tá cũng không tốt hơn là bao, luống cuống tìm khắp phòng. Nếu không nhờ Ôn Hân núp dưới chăn nhắc nhở, anh sẽ không nhớ ra, tại một căn nhà ngay cả đàn ông cũng ít ở muốn tìm đồ dùng dành cho phụ nữ là bất khả thi.
"Thiếu tá, xuống lầu giúp em mua chút đồ, được không...." Nhìn Lệ Minh Thần mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc màu đen đi qua đi lại trong phòng, Ôn Hân một khắc trước vẫn còn đau khổ vì mình chỉ có thể dùng giấy vệ sinh cũng bắt đầu đồng tình với anh....
Đưa mắt Lệ Minh Thần cầm danh sách cô viết ra cửa, Ôn Hân trùm chăn, nhắm mắt, cười khanh khách.
Trên thế giới, bi kịch lớn nhất không phải làm tình đang cao trào thì bị bắt ngừng, cũng không phải sau khi bị bắt ngừng còn bị sai đi mua đồ phụ nữ. Bi kịch lớn nhất trên thế giới đó là làm tình chưa cao trào đã bị sai đi mua đồ, kết quả còn không mua được.
Lệ thiếu tá cầm danh sách, cố giả vờ bình tĩnh cầm cái giỏ đựng quần lót phụ nữ, đứng trước dãy hàng băng vệ sinh có cảm giác rơi lệ trong gió: Loại ban đêm mua 35cm à? Hay 42cm? Là mua loại mỏng thông khí? Hay mua loại dày? Là Hộ Thư Bảo? Hay là ABC....
Lệ thiếu tá chóng hết cả mặt, thế giới của phụ nữ cò phức tạp hơn cả bản đồ tác chiến ở doanh trại của bọn anh không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Lệ thiếu tá nằm ở trên giường, đang ôm vợ mơn trớn giải nghiện thì tên Cao Hán chết tiệt kia gọi tới. Doanh trưởng Cao lần này rất hiền hoà, không nhanh không chậm hỏi Lệ Minh Thần đang ở đâu, sau đó chậm rãi nói: “Thiếu tá nghỉ ngơi đủ rồi, trở lại một chuyến được không?”
Lệ Minh Thần mới ngủ được mấy phút, đổi tư thế, bắp đùi gác lên Ôn Hân, kéo cô về phía mình như gắp lạp xưởng. Anh cũng học giọng điệu quái lạ của Cao Hán nói: “Doanh trưởng nói như vậy chứng tỏ tôi có quyền từ chối đúng không?”
“Hắc hắc” Cao Hán cười hai tiếng, sau đó thẳng thắn đáp hai chứ: “Không có.”
Lệ Minh Thần trợn mắt nhìn điện thoại chỉ còn lại tiếng tít tít, hung hăng tắt điện thoại, “Cao khốn kiếp!”
Ôn Hân vẫn nhắm mắt nghe anh nói chuyện điện thoại bật cười ra tiếng, “Còn Cao Lão Trang cơ đấy….”
Sau khi triền miên giảm bớt, Lệ Minh Thần vùi ở cổ cô cọ cọ nãy giờ cuối cùng cũng quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, có chút đáng thương nhìn Ôn Hân, “Chìa khoá để trên bàn đó, nhà giao cho em, nhớ đúng giờ đấy….!”
Phụt, cũng không phải là tổ xe lửa, nói tăng tốc là tăng tốc được, xảy ra án mạng đấy. Ôn Hân định từ chối, nhưng nhìn Lệ Minh Thần đường đường là một đàn ông bảy thước lại đứng ở cửa giống như chú chó Nhật chờ câu trả lời của cô, Ôn Hân cũng không nhẫn tâm, cô gật đầu một cái, “Ừm!”
“Vợ ơi, anh đi nhé….”
Khó nhất chính là tạm biệt, đặc biệt là tạm biệt anh, Ôn Hân mở to mắt, vẫy tay, không lên tiếng.
Tiếng cửa khoá cạch một cái, lúc này Ôn Hân mới như mất mát gọi: Lệ Minh Thần…..
Gian phòng trống rỗng ngoại trừ còn dư lại chút mùi hương của anh thì không cò n gì khác. Cô ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn.
“Thật sự không nỡ rời xa anh à!” Người đã đi lại quay lại, Ôn Hân nghe tiếng, kích động nhảy xuống giường, chân trần chạy ra ngoài.
“Không nỡ, thật sự không nỡ.” Ôn Hân như chú chim nhỏ bay vào trong ngực anh, ôm thật chặt người đàn ông của mình. Giây phút kia cô mới hiểu được, người mình đang ôm chính là hạnh phúc của cô.
Lệ Minh Thần cuối cùng vẫn đi, cuộc sống của Ôn Hân cũng tạm thời trở lại quỹ đạo. Qua mấy ngày nay xem ra Nghiêm Mỹ quả thực rất sợ đứa con trai này, bởi vì từ sau lần trước, bà ta không xuát hiện trước mặt Ôn Hân nữa.
Lá rơi trên đất càng ngày càng nhiều, tới khi không còn lá nữa thì thành phố C chính thức trải qua mùa thu ngắn ngủi nhảy vào mùa động giá rét.
Ngày 29 tháng 11, Ôn Hân có chút thấp thỏm.
Một người quản lý ở tầng cao đã ‘vô tình’ nói với cô hôm nay Nguỵ Dược phẫu thuật.
Trong vòng mấy tháng sau khi Vạn Bác bị thu mua, Hằng Vũ liên tục nhận được nhiều đơn hàng lớn. Mắt thấy tiền thưởng cuối năm sắp tới tay, phần lớn nhân viên Vạn Bác có mấy phần cảm thấy mang ơn vị giám đốc Nguỵ tuổi trẻ tài cao này.
Cũng bởi vậy khi ‘tình cờ’ biết được trợ lý Ôn có quan hệ với giám đốc Nguỵ, mọi người thường ‘vô tình’ đánh tiếng với Ôn Hân đôi chút.
“Dù đã chia tay nhưng quá khứ đã từng ở bên nhau, hiện giờ giám đốc Nguỵ phẫu thuật. Chuyện lớn như vậy đổi lại là tôi, đừng nói chia tay, cho dù hai bên đều đã kết hôn rồi thì ít nhất cũng phải hỏi thăm mấy câu. Cô không biết đâu, ngày đó đi qua phòng làm việc tôi nghe thấy mẹ giám đốc Nguỵ khóc, chao ôi…..” Trong phòng rửa tay tình cờ nghe được mấy câu này khiến Ôn Hân thoải mái.
Tầng lầu kia bình thường không có ai đi qua, kẻ đứng sau lưng nhân viên ‘trùng hợp đi ngang qua’ là ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Ngày ấy, Ôn Hân đợi đến khi hai nhân viên kia đi rồi, mới ra khỏi phòng. Đứng ở trước gương bệ rủa tay, Ôn Hân không rõ nét mặt mình là không để ý, để ý, đau lòng hay là kìm nén sau khi bị hiểu lầm.
Khi đó cô không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu, dù Nguỵ gia đã làm gì với cô, Nguỵ Dược vẫn là vết sẹo không bao giờ khép lại được trong trái tim cô….
Bạch Lộc vừa khóc vừa lao vào phòng làm việc của cô.
“Ôn Hân, tôi sai rồi, ban đầu tôi không nên phối hợp với dì lừa cô nói tôi ở bên Nguỵ Dược. Tôi sai rồi thật sự sai rồi, ngày đó sau khi cô đi, Nguỵ Dược vốn muốn đuổi theo cô, nhưng dì bảo nếu anh ấy ra khỏi cửa Nguỵ gia, dì sẽ lập tức chết cho anh ấy xem. Cứ như vậy Nguỵ Dược bị giam ở nhà nửa tháng, lúc ra được mọi người đã dọn đi rồi. Nguỵ Dược thật sự yêu cô….”
Thử nghĩ, buổi chiều đang làm ở phòng làm việc đột nhiên bị một người luôn coi mình là tình địch xông tới, kể cái gọi là chân tướng năm đó, bạn sẽ nghĩ thế nào. Yêu, còn dễ nói. Nhưng tình yêu của Ôn Hân đối với Nguỵ Dược đã sớm phai nhạt rồi.
Cô day day huyệt thái dương, “Nhưng gì cô nói, tôi đã sớm biết. Những thứ này đã không cần thiết với tôi nữa rồi”. Ôn Hân muốn kết thúc câu chuyện tại đây, cô sợ Bạch Lộc sẽ nói những thứ mình không muốn nghe, nhưng nếu như không nói, Bạch Lộc đã không tới đây làm gì.
Phó cục trưởng Cục vệ sinh cao cao tại thượng nhìn con gái như phát điên, đột nhiên kéo tay Ôn Hân nói, “Vậy tôi Vận Nhi cầu cô, đi bệnh viện thăm nó đi, giải phẫu kết thúc, bác sĩ nói ý chí cầu sinh của nó rất thấp, lúc nào cũng có thể…. Không qua khỏi….”
Nước mắt không phải giả, Bạch Lộc thực sự yêu Nguỵ Dược. Nhưng yêu có lúc chính là khổ sở, Bạch Lộc đối với Nguỵ Dược, Nguỵ Dược đối với cô, không có vui vẻ, chỉ có đau.
Thấy ánh mắt Ôn Hân loé lên, Bạch Lộc tiến tới, cô ta giơ bàn tay lên tát bôm bốp lên mặt mình, “Lần trước đánh cô, tôi trả lại cho cô, cầu xin cô đi thăm anh ấy….”
Cánh cửa kính bên ngoài có rất nhiều lỗ tai dựng lên nghe ngóng, Ôn Hân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng nói một câu: “Anh ta đnag ở nước ngoài, không kịp.”
***
Ôn Hân đứng trước toà nhà màu trắng quen thuộc, ngửa đầu nhìn mấy chữ Bệnh viện nhân dân số một, cô thật sự không muốn thừa nhận, mìh tới là vì câu nói kia của Nguỵ Dược.
“Cho dù chết, tôi cũng muốn chết ở nơi nhìn thấy cô ấy.”
Si nhân si nhân, hữu duyên vô phận….
Bạch Lộc đứng cách đó ba thước đợi cô, ánh mắt nhìn cô giống như tù nhân không trông coi sẽ chạy mất. Ôn Hân lắc đầu một cái, thôi, hai người bọn họ cũng chỉ là tôm tép bị cuộc sống lấy ra tiêu khiển, cần gì làm khó lẫn nhau.
Đang định cất bước thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên. Đã trải qua một ngày khác thường hỗn loạn, Ôn Hân thiếu chút nữa quên xin phép đúng bốn giờ mỗi ngày.
Không biết Lệ thiếu tá thật sự không nỡ rời xa cô hay là anh định quản lý quân sự hoá cô đây. Bốn giờ chiều mỗi ngày anh nghỉ ngơi mười phút báo cáo công việc ban sáng, buổi tối nằm ở trên giường còn phải thoả mãn ‘tính dục’ đàn ông…. Mở điện thoại di ddoogj cùng anh ‘tán gẫu’ đến khi ngủ mới thôi.
Có lần Ôn Hân thật sự quá mệt mỏi, điện thoại mới nói được mấy câu đã ngủ mất, sáng hôm sau tỉnh lại nhìn, điện thoại vẫn đang kết nối. Ôi mẹ ơi! Cuộc trò chuyện kéo dài 7 tiếng 56 phút…. Di động Trung Quốc chắc sẽ thích lắm.
Ôn Hân biết đây là cách biểu đạt nhớ nhung của anh, nhưng bây giờ nhìn chằm chằm di động, cô đột nhiên có cảm giác chột dạ như làm chuyện có lỗi.
"...."
Hô hấp bên tai vẫn đều đều như cũ, anh còn ngủ. Ôn Hân gọi một tiếng, đưa cánh tay còn tự do lên chạm vào mặt anh, khẽ vuốt ve, "Anh vất vả quá."
Một tháng không gặp, da anh thô ráp hơn rất nhiều, tác dụng làm trơn của nước từ vòi hoa sen cũng có hạn, sờ vẫn thấy sần sùi.
Khi ngón tay vuốt tới nếp nhăn trên trán anh thì trong không gian hơi nước mờ mịt bỗng vang lên giọng anh: "Bé yêu, em thực lòng muốn kiểm tra thể năng của anh đúng không?"
Cô ngẩng đầu, không hề ngoài ý muốn chạm vào đôi mắt thâm thúy như đêm đen của Lệ Minh Thần, "Anh giả vờ ngủ lừa em!" Cô tức giận."Không lừa em, anh bị em sờ tỉnh." Thiếu tá lên tiếng phủ nhận nhanh như tốc độ anh cởi quần áo cho Ôn Hân.
Cả người đã bị cởi sạch, Ôn Hân bị thiếu tá hôn tới mức đầu óc mụ mị, trong miệng nức nở nghẹn ngào nói: "Lệ Minh Thần không phải anh mệt sao?"
"Cho nên mới cần tăng cường rèn luyện, bổ sung thể năng." Ngay cả địa điểm cũng không muốn đổi, Lệ thiếu tá trực tiếp đặt Ôn Hân lên tường gạch men sứ.
Gạch men sứ, nước chảy, cộng thêm nhiệt độ đàn ông, khi những thứ vừa trơn vừa nóng bỏng cùng nhau tập trung ở trên người cô thì Ôn Hân chỉ có thể bất lực bám lấy Lệ Minh Thần, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Theo lý thuyết, đàn ông đói bụng hơn một tháng, gấp gáp mới là phản ứng bình thường. Ôn Hân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với người đàn ông của mình. Nhưng hôm nay anh như bị quỷ ám, Lệ thiếu tá động kinh chỉ dùng sức ngoài miệng, chứ thật ra cứ gặm gặm cô từng xíu từng xíu một khiến cơ thể cô vừa nhột vừa tê."Lệ Minh Thần, đừng...." Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ kiệt sức ngồi luôn xuống đất cho xem.
Thiếu tá như không nghe thấy, vẫn cắn cắn vành tai cô từng chút một, trong miệng lầm bầm cái gì đó. Ôn Hân đã hoàn toàn kiệt sức, cho đến khi anh từ từ tiến vào mới nghe rõ. Thiếu tá nói: Bà xã, lần trước là anh không tốt.
Nước mắt của Ôn Hân bỗng không khống chế được trào ra như mưa, hòa với bọt nước mồ hôi thành dòng suối vừa mặn vừa chát còn mang một ít ngọt ngào chảy dọc theo sống lưng anh.
Cô ôm cổ Lệ Minh Thần thật chặt, quấn lấy người anh như gấu Koala, hạ thân ấm áp, bao dung toàn bộ.
Ôn Hân ghé vào tai anh cũng khẽ nói: "Còn em lại yêu người đàn ông không tốt này."
Chuyện đời vĩnh viễn không nói trước được, Ôn Hân nghĩ tình yêu đời này của cô đã bị thiêu trụi bởi Ngụy Dược rồi, nhưng cho đến khi gặp được Lệ Minh Thần cô mới biết, chồi xuân tình yêu nảy nở sau cơn hạn hán mới là những chồi non xanh tốt nhất.
Lời nói của Ôn Hân, nhiệt độ của Ôn Hân cùng với nơi non nớt chặt khít của Ôn Hân, tất cả đều khiến Lệ Minh Thần mệt mỏi suốt một tháng cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Có được người vợ như thế, anh còn mong gì hơn.
Hối tiếc xuất hiện những lúc hiếm hoi được chợp mắt suốt một tháng qua đã tan biến. Anh ôm Ôn Hân cùng hưởng cực lạc.
Ôn Hân say mê, ngực bị cắn, đầu óc có chút mơ màng nghĩ, nếu như đổi là cô đi chống lũ một tháng còn lâu mới có thể lực, lực cánh tay ôm cô, làm vận động lâu như vậy....
Lệ Minh Thần như đứa bé nhịn đói lâu, mút đầu nhũ hoa Ôn Hân, đôi bánh bao trắng trắng tròn tròn hình như lớn hơn lần trước, cũng mềm hơn. Mỗi khi anh khẽ cắn một cái, cô đều sẽ kêu lên hai tiếng giống con mèo con, giống như lông vũ nhẹ nhàng cọ cọ lòng anh. T
hân thể kìm nén quá lâu, phía dưới đã nổi gân xanh đến phát đau, thiếu tá cảm thấy cô đã thích ứng được, đầu lưỡi vòng một lượt khắp ngực cô, ôm cô lên, từ từ thả xuống.... tiến vào thật sâu. Tốc độ không nhanh không chậm khiến Ôn Hân gần như có thể cảm nhận rõ ràng thứ đó nổi đầy gân xanh của anh đang kéo căng mình.
Đã bị anh ‘hành hạ’ đến mức sắp hòa tan, Ôn Hân túm lấy đầu vai anh, nức nở nói, "Nhanh lên một chút...."
Nếu thiếu tá không "Tiến lên", anh không điên, cô cũng sẽ điên mất. Mặt Ôn Hân đỏ ửng, vùi vào cần cổ anh, cũng giả vờ không thấy Lệ Minh Thần kích động đến mức cơ ngực căng lên.
Lệ Minh Thần cười, cười vô cùng vui vẻ, anh ôm lấy đôi chân Ôn Hân kéo lên. Lệ Minh Thần không ngừng tiến sâu vào, địa điểm cũng bị thiếu tá đổi từ tường sang trên bồn rửa mặt.
***
Ngày ấy, Lệ thiếu tá chỉ có cơ hội tiến hành một hiệp liền đánh chuông thu binh trước thời gian, bởi vì sau lần đầu tiên, "bà dì" của Ôn Hân tới chơi.
Ôn Hân đỏ mặt, Lệ thiếu tá cũng không tốt hơn là bao, luống cuống tìm khắp phòng. Nếu không nhờ Ôn Hân núp dưới chăn nhắc nhở, anh sẽ không nhớ ra, tại một căn nhà ngay cả đàn ông cũng ít ở muốn tìm đồ dùng dành cho phụ nữ là bất khả thi.
"Thiếu tá, xuống lầu giúp em mua chút đồ, được không...." Nhìn Lệ Minh Thần mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc màu đen đi qua đi lại trong phòng, Ôn Hân một khắc trước vẫn còn đau khổ vì mình chỉ có thể dùng giấy vệ sinh cũng bắt đầu đồng tình với anh....
Đưa mắt Lệ Minh Thần cầm danh sách cô viết ra cửa, Ôn Hân trùm chăn, nhắm mắt, cười khanh khách.
Trên thế giới, bi kịch lớn nhất không phải làm tình đang cao trào thì bị bắt ngừng, cũng không phải sau khi bị bắt ngừng còn bị sai đi mua đồ phụ nữ. Bi kịch lớn nhất trên thế giới đó là làm tình chưa cao trào đã bị sai đi mua đồ, kết quả còn không mua được.
Lệ thiếu tá cầm danh sách, cố giả vờ bình tĩnh cầm cái giỏ đựng quần lót phụ nữ, đứng trước dãy hàng băng vệ sinh có cảm giác rơi lệ trong gió: Loại ban đêm mua 35cm à? Hay 42cm? Là mua loại mỏng thông khí? Hay mua loại dày? Là Hộ Thư Bảo? Hay là ABC....
Lệ thiếu tá chóng hết cả mặt, thế giới của phụ nữ cò phức tạp hơn cả bản đồ tác chiến ở doanh trại của bọn anh không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Lệ thiếu tá nằm ở trên giường, đang ôm vợ mơn trớn giải nghiện thì tên Cao Hán chết tiệt kia gọi tới. Doanh trưởng Cao lần này rất hiền hoà, không nhanh không chậm hỏi Lệ Minh Thần đang ở đâu, sau đó chậm rãi nói: “Thiếu tá nghỉ ngơi đủ rồi, trở lại một chuyến được không?”
Lệ Minh Thần mới ngủ được mấy phút, đổi tư thế, bắp đùi gác lên Ôn Hân, kéo cô về phía mình như gắp lạp xưởng. Anh cũng học giọng điệu quái lạ của Cao Hán nói: “Doanh trưởng nói như vậy chứng tỏ tôi có quyền từ chối đúng không?”
“Hắc hắc” Cao Hán cười hai tiếng, sau đó thẳng thắn đáp hai chứ: “Không có.”
Lệ Minh Thần trợn mắt nhìn điện thoại chỉ còn lại tiếng tít tít, hung hăng tắt điện thoại, “Cao khốn kiếp!”
Ôn Hân vẫn nhắm mắt nghe anh nói chuyện điện thoại bật cười ra tiếng, “Còn Cao Lão Trang cơ đấy….”
Sau khi triền miên giảm bớt, Lệ Minh Thần vùi ở cổ cô cọ cọ nãy giờ cuối cùng cũng quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, có chút đáng thương nhìn Ôn Hân, “Chìa khoá để trên bàn đó, nhà giao cho em, nhớ đúng giờ đấy….!”
Phụt, cũng không phải là tổ xe lửa, nói tăng tốc là tăng tốc được, xảy ra án mạng đấy. Ôn Hân định từ chối, nhưng nhìn Lệ Minh Thần đường đường là một đàn ông bảy thước lại đứng ở cửa giống như chú chó Nhật chờ câu trả lời của cô, Ôn Hân cũng không nhẫn tâm, cô gật đầu một cái, “Ừm!”
“Vợ ơi, anh đi nhé….”
Khó nhất chính là tạm biệt, đặc biệt là tạm biệt anh, Ôn Hân mở to mắt, vẫy tay, không lên tiếng.
Tiếng cửa khoá cạch một cái, lúc này Ôn Hân mới như mất mát gọi: Lệ Minh Thần…..
Gian phòng trống rỗng ngoại trừ còn dư lại chút mùi hương của anh thì không cò n gì khác. Cô ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn.
“Thật sự không nỡ rời xa anh à!” Người đã đi lại quay lại, Ôn Hân nghe tiếng, kích động nhảy xuống giường, chân trần chạy ra ngoài.
“Không nỡ, thật sự không nỡ.” Ôn Hân như chú chim nhỏ bay vào trong ngực anh, ôm thật chặt người đàn ông của mình. Giây phút kia cô mới hiểu được, người mình đang ôm chính là hạnh phúc của cô.
Lệ Minh Thần cuối cùng vẫn đi, cuộc sống của Ôn Hân cũng tạm thời trở lại quỹ đạo. Qua mấy ngày nay xem ra Nghiêm Mỹ quả thực rất sợ đứa con trai này, bởi vì từ sau lần trước, bà ta không xuát hiện trước mặt Ôn Hân nữa.
Lá rơi trên đất càng ngày càng nhiều, tới khi không còn lá nữa thì thành phố C chính thức trải qua mùa thu ngắn ngủi nhảy vào mùa động giá rét.
Ngày 29 tháng 11, Ôn Hân có chút thấp thỏm.
Một người quản lý ở tầng cao đã ‘vô tình’ nói với cô hôm nay Nguỵ Dược phẫu thuật.
Trong vòng mấy tháng sau khi Vạn Bác bị thu mua, Hằng Vũ liên tục nhận được nhiều đơn hàng lớn. Mắt thấy tiền thưởng cuối năm sắp tới tay, phần lớn nhân viên Vạn Bác có mấy phần cảm thấy mang ơn vị giám đốc Nguỵ tuổi trẻ tài cao này.
Cũng bởi vậy khi ‘tình cờ’ biết được trợ lý Ôn có quan hệ với giám đốc Nguỵ, mọi người thường ‘vô tình’ đánh tiếng với Ôn Hân đôi chút.
“Dù đã chia tay nhưng quá khứ đã từng ở bên nhau, hiện giờ giám đốc Nguỵ phẫu thuật. Chuyện lớn như vậy đổi lại là tôi, đừng nói chia tay, cho dù hai bên đều đã kết hôn rồi thì ít nhất cũng phải hỏi thăm mấy câu. Cô không biết đâu, ngày đó đi qua phòng làm việc tôi nghe thấy mẹ giám đốc Nguỵ khóc, chao ôi…..” Trong phòng rửa tay tình cờ nghe được mấy câu này khiến Ôn Hân thoải mái.
Tầng lầu kia bình thường không có ai đi qua, kẻ đứng sau lưng nhân viên ‘trùng hợp đi ngang qua’ là ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Ngày ấy, Ôn Hân đợi đến khi hai nhân viên kia đi rồi, mới ra khỏi phòng. Đứng ở trước gương bệ rủa tay, Ôn Hân không rõ nét mặt mình là không để ý, để ý, đau lòng hay là kìm nén sau khi bị hiểu lầm.
Khi đó cô không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu, dù Nguỵ gia đã làm gì với cô, Nguỵ Dược vẫn là vết sẹo không bao giờ khép lại được trong trái tim cô….
Bạch Lộc vừa khóc vừa lao vào phòng làm việc của cô.
“Ôn Hân, tôi sai rồi, ban đầu tôi không nên phối hợp với dì lừa cô nói tôi ở bên Nguỵ Dược. Tôi sai rồi thật sự sai rồi, ngày đó sau khi cô đi, Nguỵ Dược vốn muốn đuổi theo cô, nhưng dì bảo nếu anh ấy ra khỏi cửa Nguỵ gia, dì sẽ lập tức chết cho anh ấy xem. Cứ như vậy Nguỵ Dược bị giam ở nhà nửa tháng, lúc ra được mọi người đã dọn đi rồi. Nguỵ Dược thật sự yêu cô….”
Thử nghĩ, buổi chiều đang làm ở phòng làm việc đột nhiên bị một người luôn coi mình là tình địch xông tới, kể cái gọi là chân tướng năm đó, bạn sẽ nghĩ thế nào. Yêu, còn dễ nói. Nhưng tình yêu của Ôn Hân đối với Nguỵ Dược đã sớm phai nhạt rồi.
Cô day day huyệt thái dương, “Nhưng gì cô nói, tôi đã sớm biết. Những thứ này đã không cần thiết với tôi nữa rồi”. Ôn Hân muốn kết thúc câu chuyện tại đây, cô sợ Bạch Lộc sẽ nói những thứ mình không muốn nghe, nhưng nếu như không nói, Bạch Lộc đã không tới đây làm gì.
Phó cục trưởng Cục vệ sinh cao cao tại thượng nhìn con gái như phát điên, đột nhiên kéo tay Ôn Hân nói, “Vậy tôi Vận Nhi cầu cô, đi bệnh viện thăm nó đi, giải phẫu kết thúc, bác sĩ nói ý chí cầu sinh của nó rất thấp, lúc nào cũng có thể…. Không qua khỏi….”
Nước mắt không phải giả, Bạch Lộc thực sự yêu Nguỵ Dược. Nhưng yêu có lúc chính là khổ sở, Bạch Lộc đối với Nguỵ Dược, Nguỵ Dược đối với cô, không có vui vẻ, chỉ có đau.
Thấy ánh mắt Ôn Hân loé lên, Bạch Lộc tiến tới, cô ta giơ bàn tay lên tát bôm bốp lên mặt mình, “Lần trước đánh cô, tôi trả lại cho cô, cầu xin cô đi thăm anh ấy….”
Cánh cửa kính bên ngoài có rất nhiều lỗ tai dựng lên nghe ngóng, Ôn Hân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng nói một câu: “Anh ta đnag ở nước ngoài, không kịp.”
***
Ôn Hân đứng trước toà nhà màu trắng quen thuộc, ngửa đầu nhìn mấy chữ Bệnh viện nhân dân số một, cô thật sự không muốn thừa nhận, mìh tới là vì câu nói kia của Nguỵ Dược.
“Cho dù chết, tôi cũng muốn chết ở nơi nhìn thấy cô ấy.”
Si nhân si nhân, hữu duyên vô phận….
Bạch Lộc đứng cách đó ba thước đợi cô, ánh mắt nhìn cô giống như tù nhân không trông coi sẽ chạy mất. Ôn Hân lắc đầu một cái, thôi, hai người bọn họ cũng chỉ là tôm tép bị cuộc sống lấy ra tiêu khiển, cần gì làm khó lẫn nhau.
Đang định cất bước thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên. Đã trải qua một ngày khác thường hỗn loạn, Ôn Hân thiếu chút nữa quên xin phép đúng bốn giờ mỗi ngày.
Không biết Lệ thiếu tá thật sự không nỡ rời xa cô hay là anh định quản lý quân sự hoá cô đây. Bốn giờ chiều mỗi ngày anh nghỉ ngơi mười phút báo cáo công việc ban sáng, buổi tối nằm ở trên giường còn phải thoả mãn ‘tính dục’ đàn ông…. Mở điện thoại di ddoogj cùng anh ‘tán gẫu’ đến khi ngủ mới thôi.
Có lần Ôn Hân thật sự quá mệt mỏi, điện thoại mới nói được mấy câu đã ngủ mất, sáng hôm sau tỉnh lại nhìn, điện thoại vẫn đang kết nối. Ôi mẹ ơi! Cuộc trò chuyện kéo dài 7 tiếng 56 phút…. Di động Trung Quốc chắc sẽ thích lắm.
Ôn Hân biết đây là cách biểu đạt nhớ nhung của anh, nhưng bây giờ nhìn chằm chằm di động, cô đột nhiên có cảm giác chột dạ như làm chuyện có lỗi.