-
Chương 19
Hoàng Nhưỡng lại mở to mắt, đầu óc vô cùng rối loạn. Nàng vẫn nằm ở trên giường của Đệ Nhất Thu, ánh nến bị gió thổi liên tục lay động. Bên ngoài tuyết còn đang rơi, cạch một tiếng, không biết cành cây nào lại bị gãy rồi.
Vừa rồi… Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi ư?
Hoàng Nhưỡng thử giật giật tay mình, quả nhiên, không hề có một chút phản ứng nào. Tự do được rồi lại mất, nàng lại bị vây khốn trong nhà tù này. Hoàng Nhưỡng hận không thể xé nát mình, nhưng nàng chỉ có thể yên tĩnh nhìn chằm chằm màn lụa trên đầu. Tuyệt vọng như thủy triều nhấn chìm nàng.
Đã lưu lạc đến bước đường này, vì sao nàng vẫn còn sống?
Loại suy nghĩ này từng xuất hiện vô số lần trong đầu óc nàng, nhưng bây giờ nàng không thể đè nó xuống.
Không thể cứ thế mà chết được sao? Cho dù đất đỏ có hóa thành cát vàng thì hãy cứ cho ta một kết quả đi.
Đôi mắt nàng bắt đầu chua xót, một giọt nước mắt lăn xuống biến mất trong bên tóc mai. Thế nhưng nàng không lau được. Trước kia nàng chỉ nghĩ đến việc báo thù, vì thế vào lúc gian nan nhất cũng vẫn ép mình duy trì lý trí.
Nhưng hôm nay, chỉ mấy cảnh trong mơ ngắn ngủn lại dễ dàng đánh sụp nàng.
Cửa bị đẩy mạnh ra, gió thổi tuyết như hoa, lất phất ùa vào.
Trong phòng, hơi hóng khó lắm mới tích tụ được tí lại bị khí lạnh xua tan. Đệ Nhất Thu không kịp đóng cửa, đi thẳng đến bên giường. Hắn vén màn lụa lên, thấy Hoàng Nhưỡng vẫn đang nằm đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng thấy khóe mắt nàng còn đọng nước, hắn hơi ngẩn ra, giơ tay lau thay nàng. Gió thổi vào, màn sa bay loạn. Đệ Nhất Thu bỗng nhiên đỡ nàng ngồi dậy, nói: “Nếu không muốn ngủ, vậy theo giúp ta xử lý công văn đi.”
Nói xong, hắn cầm áo choàng tới, quấn Hoàng Nhưỡng một tầng kín mít, sau đó ôm nàng đến trên xe lăn.
Hắn ngồi xổm xuống xỏ giày thay nàng, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi ta có nằm mơ một giấc mơ.”
Đáy lòng Hoàng Nhưỡng còn đang suy sụp, căn bản không hề để ý đến hắn. Đệ Nhất Thu đã quen việc nàng không đáp lại mình nên tiếp tục nói: “Ta mơ Tạ Nguyên Thư đánh trọng thương Tạ Linh Bích cùng Tạ Hồng Trần, tự mình lên làm Tông chủ.”
!! Hoàng Nhưỡng chấn động.
Đệ Nhất Thu đẩy nàng ra cửa.
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, Hoàng Nhưỡng bị gió thổi trúng mắt không mở nổi. Đệ Nhất Thu giúp nàng hất ra, tuyết đọng rơi đầy trên đầu gối và trên mặt đất.
Nói tiếp giấc mộng của ngươi đi chứ! Trong lòng Hoàng Nhưỡng thúc giục hắn. Nhưng Đệ Nhất Thu lại không nói thêm gì nữa. Có lẽ cuộc nói chuyện không lời đáp này khiến hắn chẳng muốn tiếp tục. Hoàng Nhưỡng có chút thất vọng.
Đệ Nhất Thu đẩy nàng đến trong thư phòng, xoay người khép cửa lại.
Trời rất lạnh, Hoàng Nhưỡng lạnh đến môi tê cứng.
Đệ Nhất Thu đặt nàng ở gần góc lò sưởi, cởi áo choàng trên người nàng ra rồi treo trên giá sách. Sau đó tay phải hắn nắm tay che trên môi, ho khan khe khẽ.
Ồ. Hoàng Nhưỡng đột nhiên nhớ tới hôm nay, lúc hắn trở về từ chỗ Sư Vấn Ngư, hình như hết sức yếu ớt. Chẳng lẽ là bị gió tuyết thổi cho lạnh cứng nên nhiễm phong hàn rồi? Hoàng Nhưỡng cũng không biết vì sao lại như thế.
Theo lý, Ti Thiên Giám cũng là một trong những tiên môn. Thân là một người tu tiên, hắn nên cực kỳ khỏe mạnh mới phải. Ít nhất thì nàng và Tạ Hồng Trần chưa từng bị bệnh bao giờ.
Đệ Nhất Thu ho một trận, lúc này mới ngồi vào sau án thư. Án thư nhà hắn rất rộng rãi, chồng chất một xấp công văn.
Tay hắn cầm bút chấm đẫm mực, vùi đầu vào phúc đáp.
Hoàng Nhưỡng ngồi ở trong góc, tầm nhìn rất tốt. Nàng có thể nhìn thấy cả thư phòng hoàn chỉnh, nên đương nhiên cũng bao gồm cả Đệ Nhất Thu. Sắc mặt hắn trắng xanh, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ nhanh. Trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng nổ đôm đốp của than lửa, tiếng hắn lật trang giấy và tiếng ngòi bút viết sột sạt.
Hoàng Nhưỡng dần bình phục lại từ trong cơn tuyệt vọng, nàng yên tĩnh đánh giá căn phòng. Nhìn từ giá sách đến mỗi đồ vật trong phòng, thứ nào cũng xem kỹ một lần. Sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đệ Nhất Thu.
– – Trong cả gian phòng này cũng chỉ có hắn là đáng xem nhất. Dù sao có mỗi hắn là động đậy được.
Mãi đến khi sắc trời sáng trưng, Đệ Nhất Thu cũng phê duyệt công văn được hòm hòm, lúc này mới đứng dậy. Hắn buộc áo choàng lại cho nàng, lại tìm lấy thảm lông thỏ đặt lên hai chân cho nàng, sau đó đẩy nàng ra cửa.
Với tiết trời hôm nay, có bung dù cũng vô dụng.
Bên ngoài tuyết đọng rất dày.
Gió thổi vù vù vào trong áo, xen lẫn mấy bông tuyết ập đến. Mọi người như muốn kết băng.
Đệ Nhất Thu đẩy xe giúp nàng, rất nhanh đã đi tới một chỗ.
Hoàng Nhưỡng ngửi được mùi hương thức ăn rất thơm, nàng đột nhiên hiểu được – – nơi này là Thiện Đường (nhà ăn)!
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu vừa bước đến cửa đã có người thay hắn xốc mành chắn gió lên. Hắn đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng đi vào, bên trong đã tụ tập rất nhiều người đều đang ăn cơm.
“Giám Chính!” Thấy hắn tiến vào, mọi người vội vàng đứng dậy, cùng hô lên.
Đệ Nhất Thu phất nhẹ bông tuyết đọng trên áo, gật đầu ý bảo mọi người tiếp tục ăn cơm. Sau đó hắn đẩy Hoàng Nhưỡng đi tới cái bàn gần lò sưởi nhất.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy cuối cùng mình cũng tan băng rồi, mùa đông ở Thượng Kinh thật sự quá lạnh. Với tình huống hiện tại, tiểu yêu như nàng không có cách nào tự vận công bảo vệ mình, nếu không phải mặc dày thì đã đông chết từ lâu rồi. Đệ Nhất Thu vừa mới ngồi xuống đã có người chuyện phục vụ trong Thiện Đường đến lau bàn. Sau đó nhanh chóng bưng điểm tâm tới.
Xe lăn của Hoàng Nhưỡng để ở bên cạnh Đệ Nhất Thu, nàng đánh giá đồ ăn trên bàn. Đơn giản chỉ là bánh bao, cháo trắng, trứng vịt muối, còn có một đĩa dưa muối. Hoàng Nhưỡng thấy hơi thất vọng – – điểm tâm của Ti Thiên Giám các ngươi đều ăn những thứ này sao? Thức ăn thật sự quá bình thường. Đầu bếp của các ngươi đúng là không được.
Nàng mới vừa nghĩ như vậy, người phục vụ nhà bếp lại bưng lên một cái đĩa tinh xảo. Hắn đặt cái đĩa ở trước mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Giám Chính, hôm nay trù phòng đặc biệt làm một bát sữa hoa hồng. Trời giá rét, cho cô nương làm ấm thân thể.”
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn cái đĩa trước mặt, quả nhiên, bên trong cái đĩa có nửa bát sữa bò, mặt trên có lất phất mấy cánh hoa hồng.
– – Tuy trù nghệ không được tốt lắm, nhưng thật sự rất hiểu chuyện! Vô cùng hiểu chuyện! Hoàng Nhưỡng nhất thời thu lại suy nghĩ trước đó, mùi hương sữa bò hương xông vào mũi, tràn xuống ruột gan, nàng cực kì hài lòng.
Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Người phục vụ bếp núc kia nghe thấy một câu này của hắn thì biết nịnh hót đúng chỗ rồi, nhất thời hết sức cao hứng, liên tục nói: “Đây là chuyện nên làm, nên làm.” Vừa nói vừa lui xuống.
Đệ Nhất Thu bắt đầu ăn cơm, thật ra hắn rất hiếm đến nơi này, tuy Ti Thiên Giám lệ thuộc vào triều đình, nhưng dù sao cũng là một trong các tiên môn. Mà thuật tịch cốc là môn bắt buộc tại tiên môn.
Hôm nay hắn đồng ý ăn vài thứ, chỉ sợ là vì thân thể bị bệnh.
Hoàng Nhưỡng yên tĩnh nhìn Đệ Nhất Thu ăn cơm, còn tất cả mọi người trong Thiện Đường đều lặng lẽ đánh giá nàng.
Trong trù phòng, mấy đầu bếp nghe thấy người phục vụ bếp núc kể lại thì phải nể phục khen ngợi đại trù: “Sư phụ, lão nhân gia ngài thật đúng là có hỏa nhãn kim tinh. Vừa nhìn đã biết trọng điểm nằm ở nơi nào!”
Vị đại trù kia hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Học chút đi, các ngươi vẫn còn non lắm!”
Hắn là người rất có mắt nhìn, lập tức có thể chọc đúng chỗ sướng của vị đại gia này.
– – Bảo Võ vén rèm tiến vào, theo sau là Lý Lộc. Hắn vừa bước vào đã lập tức hạ rèm che xuống. Hại Lý Lộc đi ngay sát sau thiếu chút nữa bị rèm che đập cho đỏ mắt.
Mọi người đành phải lại đứng lên chào hỏi: “Lý Giám Phó, Bảo Giám Phó!”
Lý Lộc ừ một tiếng, không quên quan tâm săn sóc nói: “Trời đông giá rét, ăn nhiều thêm chút.”
Mọi người lại cùng đáp: “Cảm ơn Giám Phó đã quan tâm.”
Hoàng Nhưỡng ở đằng xa đã nghe thấy những lời này, cảm thấy Ti Thiên Giám ăn một bữa cơm cũng thật mệt. Không giống Ngọc Hồ Tiên Tông, đám người Tạ Hồng Trần, Tạ Linh Bích căn bản không hề đến Thiện Đường. Nàng đang chăm chú nhìn bát sữa bò hoa hồng trước mặt, tiếng bước chân đằng sau đã đến gần.
Hiển nhiên, là Lý Lộc và Bảo Võ nhìn thấy Đệ Nhất Thu đang ở chỗ này.
Quả nhiên, Lý Lộc và Bảo Võ đến hành lễ.
Đệ Nhất Thu thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Cái bàn này có bốn chỗ, nhưng lò sưởi lại chỉ có một mặt, Đệ Nhất Thu ngồi một bên, xe lăn của Hoàng Nhưỡng ở một bên, cho nên đám người Lý Lộc đành phải ngồi xuống bên kia. Hắn hơi dịch vào trong một chút, muốn chừa chút chỗ cho Bảo Võ.
Bảo Võ nhìn cũng không buồn nhìn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhưỡng.
Lý Lộc đành phải nói: “Bảo Giám Phó!”
“Không sao.” Bảo Võ nói.
Sau đó bàn tay to vung lên, cầm quả trứng vịt muối bắt đầu bóc vỏ. Hắn lại còn như chủ đãi khách mà khách khí nói: “Ăn đi, ăn đi ăn đi, đừng khách khí.”
Phòng bếp đã quá quen thuộc với khẩu vị của hắn, lúc này lập tức bưng lên mấy món đồ ăn, tất cả đều là đồ mặn. Bảo Võ múc một bát canh thịt dê củ cải, thổi thổi vài hơi sau đó húp. Trên eo hắn buộc kim đao, vóc dáng lại vô cùng khôi ngô, động tác ăn canh khá lớn, chuôi kim đao bên hông liền chọc vào eo Hoàng Nhưỡng, phát ra mấy tiếng leng keng leng keng.
Đệ Nhất Thu đặt đũa xuống, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, Lý Lộc lấy tay che trán, tuyệt vọng hô: “Bảo Võ.”
Bảo Võ chỉ canh thịt dê: “Đừng khách khí mà, ăn canh ăn thịt đi! Lão Bảo ta vô cùng thích canh thịt dê ở nơi này!”
Đệ Nhất Thu cầm lấy đũa, gắp hết thịt dê trong nồi cho hắn, nói: “Bảo Giám Phó quanh năm ở bên ngoài bôn ba làm lụng vất vả, thật đúng là cần bồi bổ.”
“Không vất vả không vất vả!” Bảo Võ vui vẻ ra mặt: “Trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, đây là bổn phận của hạ quan!”
Đệ Nhất Thu gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu không vất vả, thế phiền Bảo Giám Phó ăn xong lại ra bên ngoài quét tuyết đi.”
“Hả?!” Miệng thịt dê đến bên miệng Bảo Võ rơi vào trong bát, trước khi nước canh tóe lên, Đệ Nhất Thu đã kéo Hoàng Nhưỡng lại gần bên mình.
… Lý Lộc coi như không có việc gì tiếp tục ăn cơm – – có một số người một lòng muốn chết, người khác khuyên cũng không khuyên được. Quả nhiên, Đệ Nhất Thu tiếp tục nói: “Trong vòng 3 ngày, bổn tọa không muốn thấy Ti Thiên Giám có một tấc tuyết đọng nào.”
“Ơ…… vâng….” Bảo Võ tỏ vẻ đau khổ tiếp tục ăn cơm.
Ba người còn lại cũng tiếp tục ăn cơm, bên cạnh bỗng nhiên có người nói: “Nói ra, tối hôm qua ta nằm mơ một giấc mơ. Ta mơ lão tổ và Tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông bị tên khốn nạn Tạ Nguyên Thư hại! Sau đó Giám Chính nhà chúng ta còn…”
Hắn nói tới đây, đám người Đệ Nhất Thu đều dừng lại. Lý Lộc nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, nhận được ánh mắt của hắn, Lý Lộc lập tức nói: “Ngươi đến đây.”
Người nói chuyện nhất thời kinh hãi, hắn vội vàng chạy tới, nói: “Lý Giám Phó, tiểu nhân đã nói sai điều gì rồi sao?”
Đệ Nhất Thu ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Nói nghe thử xem, ngươi đã mơ những gì?”
Người nọ run lẩy bẩy, không biết chỉ một giấc mộng lại khiến cho Giám Chính và Giám Phó đều chú ý tới hắn. Hắn nói: “Tiểu nhân… chính là mơ Ngọc Hồ Tiên Tông xảy ra chuyện. Tạ Nguyên Thư hấp thụ tu vi của Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần, còn tự mình lên làm Tông chủ. Về sau vẫn bị Giám Chính người xuất lĩnh quần hùng tiên môn, đến Ngọc Hồ Tiên Tông diệt trừ gian tà, bình định tiên tông.”
Hắn vừa nói vừa trộm đánh giá Đệ Nhất Thu, sợ mình có nói chỗ nào không ổn.
Đôi đũa trong tay Bảo Võ cũng dừng lại, hắn sững sờ nói: “Giấc mộng này…”
Không đợi hắn nói, tất cả mọi người trong Thiện Đường đều nói: “Chúng ta cũng mơ giống vậy.”
Hoàng Nhưỡng kinh ngạc đến ngây người – – sao thế này, tất cả mọi người đều cùng mơ một giấc mơ ư?!
Lý Lộc và Đệ Nhất Thu liếc nhau, hai người đều chau mày. Bấy giờ, lại có người đến báo: “Giám Chính, các vị tiền bối Hà Tích Kim Hà chưởng môn cùng đến cầu kiến.”
Hà Tích Kim? Người này, Hoàng Nhưỡng trái lại có biết. Hắn đến đây cũng có nghĩa là đám người Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu cũng đều đến.
Quả nhiên, Lý Lộc nói: “Có thể nào là bọn hắn cũng cùng mơ một giấc mơ, cho nên mới vội vàng tới thương nghị đối sách với chúng ta hay không?”
Phân tích này vô cùng có lý, nhưng Đệ Nhất Thu lại tỏ vẻ cổ quái. Hắn hỏi thị vệ đến bẩm báo: “Hà chưởng môn có dẫn theo nữ quyến đến không?”
Thị vệ lập tức nói: “Bẩm Giám Chính, Hà chưởng môn có dẫn theo Hà phu nhân cùng với muội muội của Hà phu nhân. Hà chưởng môn nói, đêm qua bọn hắn có một giấc chiêm bao, nói là người có ý với muội muội của thê tử Hà chưởng môn. Chính vì vậy nên Hà phu nhân mới suốt đêm thúc giục hắn, đến đây cùng người… gặp mặt.”
Chuyện này!!
Mọi người được thế, nhất thời vẻ mặt hết sức phức tạp. Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, trong lòng lại lẩm bẩm- – Hà phu nhân này đúng là uy danh vang xa, ngươi ấy thế mà lại thích muội muội của nàng ta.
Có ham mê gì đặc biệt à?
Những người khác đương nhiên cũng có suy nghĩ không khác nàng là mấy, nhìn Hà chưởng môn mà xem! Về sau chỉ sợ Giám Chính nhà mình… tai sẽ lại bị véo rồi. Àizzz.
Đệ Nhất Thu trầm ngâm.
Một chốc sau, hắn đột nhiên nói: “Sau hai khắc nữa, dẫn Hà chưởng môn đến Bạch Hổ Ti gặp ta.”
Thị vệ đương nhiên đáp ứng, Lý Lộc ngầm hiểu, biết Giám Chính nhà mình khả năng có việc cần chuẩn bị, thế nên hắn nói: “Hạ quan qua tiếp đám người của Hà chưởng môn một tách trà nhỏ, nghe ngóng thử xem đám người Hà chưởng môn đêm qua đã mơ những gì.”
Đệ Nhất Thu gật đầu, lấy khăn lụa ra lau miệng, lúc này mới đẩy Hoàng Nhưỡng ra khỏi Thiện Đường.
Hắn một đường trở lại phòng nghị sự của Bạch Hổ Ti, lại còn đẩy Hoàng Nhưỡng tới bên cạnh lò sưởi.
Hoàng Nhưỡng cực kì tò mò – – chẳng lẽ Đệ Nhất Thu là muốn đi rửa mặt chải đầu, ăn mặc chải chuốt lại một phen, chờ lát nữa gặp muội muội thê tử của Hà chưởng môn ư? Ngẫm lại thì chuyện này cũng dễ hiểu. Dù sao người quyền cao chức trọng như hắn, nhưng không có lấy một nữ nhân bên người, thế này cũng không thỏa đáng lắm.
Ti Thiên Giám lại không phải miếu hòa thượng, không cần tuân thủ thanh quy nào.
– – Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần chẳng phải còn cưới nàng làm thê sao?
Chỉ đáng tiếc là, nếu như hắn cưới thê tử, thê tử lại hung hãn, chỉ e cuộc sống sau này sẽ không tốt như vậy nữa. Hoàng Nhưỡng thầm thở dài. Con người nàng luôn rất thực tế, suy nghĩ hiện tại đương nhiên cũng khá là thực tế.
Đệ Nhất Thu quả nhiên đi rửa mặt chải đầu chỉnh trang lại. Hắn tìm ra son phấn lần trước mua cho Hoàng Nhưỡng, bôi lên mặt mình một tầng mỏng. Sau đó lại chấm mấy chấm to nhỏ lên chân lông mày của mình, dùng mẫu đơn lạnh làm cho má mình thêm chút sắc khí. Sau cùng tô son môi.
? Ánh mắt Hoàng Nhưỡng từ từ mở to – – ngươi sửa soạn như vậy… có lòe loẹt quá không? Còn nữa, vì sao ngươi chỉ quét lên mặt mình một tầng mỏng nhạt, nhưng lại quét lên mặt ta một lớp dày như trát tường hả?!
Sau khi Đệ Nhất Thu “tỉ mỉ” sửa soạn xong, Hà chưởng môn cũng đến nơi.
Hắn dẫn cả thê nữ vào, hai người Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đương nhiên cũng đi cùng.
Đệ Nhất Thu lập tức tới nghênh đón, mấy người thấy hắn đều hết sức sửng sốt – – có thể không hoảng hốt được sao?! Hôm nay hắn to son trát phấn, lại còn kẻ cả mày rậm!!
Thê tử Hà chưởng môn vẫn hết sức cao hứng, tuy nàng có cái danh hung hãn, nhưng thật ra mặt mày nàng vẫn rất thanh tú. Chỉ có cử chỉ là mang theo chút anh khí. Nàng kéo muội muội nhà mình đến, cùng nói với Đệ Nhất Thu: “Khuất Mạn Anh, bái kiến Giám Chính.”
Đệ Nhất Thu nhìn thấy nàng, trên mặt là nụ cười mỉm, nói: “Hà phu nhân đi cả đoạn đường xa tới đây đã vất vả rồi.”
Giọng hắn cực kỳ dịu dàng dễ nghe, nghe vào tai thậm chí còn có vài phần mị hoặc. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy trên người nổi một tầng da gà. Hà phu nhân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không thất lễ. Nàng liên tục nói: “Không vất vả. Đây là gia muội Khuất Mạn Thư, Mạn Thư, còn không mau đến bái kiến Giám Chính.”
Khuất Mạn Thư kia có vài phần giống với tỷ tỷ nhà mình. Chỉ là dáng người thiếu nữ nhỏ gầy cao ngất. Nàng ấy vừa đến đã đánh giá Đệ Nhất Thu.
Người này mặc quan phục, dáng người cao lớn oai hùng. Nhưng son phấn trên mặt… lại còn giọng nói này… Nàng ấy cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng vẫn phải tiến lên, nói: “Khuất Mạn Thư bái kiến Giám Chính!”
Đệ Nhất Thu vội vươn tay đỡ nàng ấy dậy, nói: “Mạn Thư cô nương không cần đa lễ.”
Vừa nghe thấy hắn lại dùng cái giọng õng ẹo này, Hoàng Nhưỡng lại rùng mình một cái.
Lúc này, mọi người ngồi xuống theo thứ tự, có hạ nhân bưng trà lên.
Đệ Nhất Thu nhận cốc trà, nghe Hà phu nhân giới thiệu muội muội mình ngưỡng mộ hắn ra sao. Hắn thưởng thức trà thì cũng thôi đi, ấy vậy mà trên tay còn làm lan hoa chỉ!
Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên cạnh hắn, đối diện với ánh mắt Khuất Mạn Thư. Khuất Mạn Thư lén nhìn Hoàng Nhưỡng hồi lâu, Hoàng Nhưỡng giống như đã có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy.
– – Nam nhân này, chắc chắn là có tật xấu!
Vừa rồi… Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi ư?
Hoàng Nhưỡng thử giật giật tay mình, quả nhiên, không hề có một chút phản ứng nào. Tự do được rồi lại mất, nàng lại bị vây khốn trong nhà tù này. Hoàng Nhưỡng hận không thể xé nát mình, nhưng nàng chỉ có thể yên tĩnh nhìn chằm chằm màn lụa trên đầu. Tuyệt vọng như thủy triều nhấn chìm nàng.
Đã lưu lạc đến bước đường này, vì sao nàng vẫn còn sống?
Loại suy nghĩ này từng xuất hiện vô số lần trong đầu óc nàng, nhưng bây giờ nàng không thể đè nó xuống.
Không thể cứ thế mà chết được sao? Cho dù đất đỏ có hóa thành cát vàng thì hãy cứ cho ta một kết quả đi.
Đôi mắt nàng bắt đầu chua xót, một giọt nước mắt lăn xuống biến mất trong bên tóc mai. Thế nhưng nàng không lau được. Trước kia nàng chỉ nghĩ đến việc báo thù, vì thế vào lúc gian nan nhất cũng vẫn ép mình duy trì lý trí.
Nhưng hôm nay, chỉ mấy cảnh trong mơ ngắn ngủn lại dễ dàng đánh sụp nàng.
Cửa bị đẩy mạnh ra, gió thổi tuyết như hoa, lất phất ùa vào.
Trong phòng, hơi hóng khó lắm mới tích tụ được tí lại bị khí lạnh xua tan. Đệ Nhất Thu không kịp đóng cửa, đi thẳng đến bên giường. Hắn vén màn lụa lên, thấy Hoàng Nhưỡng vẫn đang nằm đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng thấy khóe mắt nàng còn đọng nước, hắn hơi ngẩn ra, giơ tay lau thay nàng. Gió thổi vào, màn sa bay loạn. Đệ Nhất Thu bỗng nhiên đỡ nàng ngồi dậy, nói: “Nếu không muốn ngủ, vậy theo giúp ta xử lý công văn đi.”
Nói xong, hắn cầm áo choàng tới, quấn Hoàng Nhưỡng một tầng kín mít, sau đó ôm nàng đến trên xe lăn.
Hắn ngồi xổm xuống xỏ giày thay nàng, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi ta có nằm mơ một giấc mơ.”
Đáy lòng Hoàng Nhưỡng còn đang suy sụp, căn bản không hề để ý đến hắn. Đệ Nhất Thu đã quen việc nàng không đáp lại mình nên tiếp tục nói: “Ta mơ Tạ Nguyên Thư đánh trọng thương Tạ Linh Bích cùng Tạ Hồng Trần, tự mình lên làm Tông chủ.”
!! Hoàng Nhưỡng chấn động.
Đệ Nhất Thu đẩy nàng ra cửa.
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, Hoàng Nhưỡng bị gió thổi trúng mắt không mở nổi. Đệ Nhất Thu giúp nàng hất ra, tuyết đọng rơi đầy trên đầu gối và trên mặt đất.
Nói tiếp giấc mộng của ngươi đi chứ! Trong lòng Hoàng Nhưỡng thúc giục hắn. Nhưng Đệ Nhất Thu lại không nói thêm gì nữa. Có lẽ cuộc nói chuyện không lời đáp này khiến hắn chẳng muốn tiếp tục. Hoàng Nhưỡng có chút thất vọng.
Đệ Nhất Thu đẩy nàng đến trong thư phòng, xoay người khép cửa lại.
Trời rất lạnh, Hoàng Nhưỡng lạnh đến môi tê cứng.
Đệ Nhất Thu đặt nàng ở gần góc lò sưởi, cởi áo choàng trên người nàng ra rồi treo trên giá sách. Sau đó tay phải hắn nắm tay che trên môi, ho khan khe khẽ.
Ồ. Hoàng Nhưỡng đột nhiên nhớ tới hôm nay, lúc hắn trở về từ chỗ Sư Vấn Ngư, hình như hết sức yếu ớt. Chẳng lẽ là bị gió tuyết thổi cho lạnh cứng nên nhiễm phong hàn rồi? Hoàng Nhưỡng cũng không biết vì sao lại như thế.
Theo lý, Ti Thiên Giám cũng là một trong những tiên môn. Thân là một người tu tiên, hắn nên cực kỳ khỏe mạnh mới phải. Ít nhất thì nàng và Tạ Hồng Trần chưa từng bị bệnh bao giờ.
Đệ Nhất Thu ho một trận, lúc này mới ngồi vào sau án thư. Án thư nhà hắn rất rộng rãi, chồng chất một xấp công văn.
Tay hắn cầm bút chấm đẫm mực, vùi đầu vào phúc đáp.
Hoàng Nhưỡng ngồi ở trong góc, tầm nhìn rất tốt. Nàng có thể nhìn thấy cả thư phòng hoàn chỉnh, nên đương nhiên cũng bao gồm cả Đệ Nhất Thu. Sắc mặt hắn trắng xanh, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ nhanh. Trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng nổ đôm đốp của than lửa, tiếng hắn lật trang giấy và tiếng ngòi bút viết sột sạt.
Hoàng Nhưỡng dần bình phục lại từ trong cơn tuyệt vọng, nàng yên tĩnh đánh giá căn phòng. Nhìn từ giá sách đến mỗi đồ vật trong phòng, thứ nào cũng xem kỹ một lần. Sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đệ Nhất Thu.
– – Trong cả gian phòng này cũng chỉ có hắn là đáng xem nhất. Dù sao có mỗi hắn là động đậy được.
Mãi đến khi sắc trời sáng trưng, Đệ Nhất Thu cũng phê duyệt công văn được hòm hòm, lúc này mới đứng dậy. Hắn buộc áo choàng lại cho nàng, lại tìm lấy thảm lông thỏ đặt lên hai chân cho nàng, sau đó đẩy nàng ra cửa.
Với tiết trời hôm nay, có bung dù cũng vô dụng.
Bên ngoài tuyết đọng rất dày.
Gió thổi vù vù vào trong áo, xen lẫn mấy bông tuyết ập đến. Mọi người như muốn kết băng.
Đệ Nhất Thu đẩy xe giúp nàng, rất nhanh đã đi tới một chỗ.
Hoàng Nhưỡng ngửi được mùi hương thức ăn rất thơm, nàng đột nhiên hiểu được – – nơi này là Thiện Đường (nhà ăn)!
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu vừa bước đến cửa đã có người thay hắn xốc mành chắn gió lên. Hắn đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng đi vào, bên trong đã tụ tập rất nhiều người đều đang ăn cơm.
“Giám Chính!” Thấy hắn tiến vào, mọi người vội vàng đứng dậy, cùng hô lên.
Đệ Nhất Thu phất nhẹ bông tuyết đọng trên áo, gật đầu ý bảo mọi người tiếp tục ăn cơm. Sau đó hắn đẩy Hoàng Nhưỡng đi tới cái bàn gần lò sưởi nhất.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy cuối cùng mình cũng tan băng rồi, mùa đông ở Thượng Kinh thật sự quá lạnh. Với tình huống hiện tại, tiểu yêu như nàng không có cách nào tự vận công bảo vệ mình, nếu không phải mặc dày thì đã đông chết từ lâu rồi. Đệ Nhất Thu vừa mới ngồi xuống đã có người chuyện phục vụ trong Thiện Đường đến lau bàn. Sau đó nhanh chóng bưng điểm tâm tới.
Xe lăn của Hoàng Nhưỡng để ở bên cạnh Đệ Nhất Thu, nàng đánh giá đồ ăn trên bàn. Đơn giản chỉ là bánh bao, cháo trắng, trứng vịt muối, còn có một đĩa dưa muối. Hoàng Nhưỡng thấy hơi thất vọng – – điểm tâm của Ti Thiên Giám các ngươi đều ăn những thứ này sao? Thức ăn thật sự quá bình thường. Đầu bếp của các ngươi đúng là không được.
Nàng mới vừa nghĩ như vậy, người phục vụ nhà bếp lại bưng lên một cái đĩa tinh xảo. Hắn đặt cái đĩa ở trước mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Giám Chính, hôm nay trù phòng đặc biệt làm một bát sữa hoa hồng. Trời giá rét, cho cô nương làm ấm thân thể.”
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn cái đĩa trước mặt, quả nhiên, bên trong cái đĩa có nửa bát sữa bò, mặt trên có lất phất mấy cánh hoa hồng.
– – Tuy trù nghệ không được tốt lắm, nhưng thật sự rất hiểu chuyện! Vô cùng hiểu chuyện! Hoàng Nhưỡng nhất thời thu lại suy nghĩ trước đó, mùi hương sữa bò hương xông vào mũi, tràn xuống ruột gan, nàng cực kì hài lòng.
Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Người phục vụ bếp núc kia nghe thấy một câu này của hắn thì biết nịnh hót đúng chỗ rồi, nhất thời hết sức cao hứng, liên tục nói: “Đây là chuyện nên làm, nên làm.” Vừa nói vừa lui xuống.
Đệ Nhất Thu bắt đầu ăn cơm, thật ra hắn rất hiếm đến nơi này, tuy Ti Thiên Giám lệ thuộc vào triều đình, nhưng dù sao cũng là một trong các tiên môn. Mà thuật tịch cốc là môn bắt buộc tại tiên môn.
Hôm nay hắn đồng ý ăn vài thứ, chỉ sợ là vì thân thể bị bệnh.
Hoàng Nhưỡng yên tĩnh nhìn Đệ Nhất Thu ăn cơm, còn tất cả mọi người trong Thiện Đường đều lặng lẽ đánh giá nàng.
Trong trù phòng, mấy đầu bếp nghe thấy người phục vụ bếp núc kể lại thì phải nể phục khen ngợi đại trù: “Sư phụ, lão nhân gia ngài thật đúng là có hỏa nhãn kim tinh. Vừa nhìn đã biết trọng điểm nằm ở nơi nào!”
Vị đại trù kia hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Học chút đi, các ngươi vẫn còn non lắm!”
Hắn là người rất có mắt nhìn, lập tức có thể chọc đúng chỗ sướng của vị đại gia này.
– – Bảo Võ vén rèm tiến vào, theo sau là Lý Lộc. Hắn vừa bước vào đã lập tức hạ rèm che xuống. Hại Lý Lộc đi ngay sát sau thiếu chút nữa bị rèm che đập cho đỏ mắt.
Mọi người đành phải lại đứng lên chào hỏi: “Lý Giám Phó, Bảo Giám Phó!”
Lý Lộc ừ một tiếng, không quên quan tâm săn sóc nói: “Trời đông giá rét, ăn nhiều thêm chút.”
Mọi người lại cùng đáp: “Cảm ơn Giám Phó đã quan tâm.”
Hoàng Nhưỡng ở đằng xa đã nghe thấy những lời này, cảm thấy Ti Thiên Giám ăn một bữa cơm cũng thật mệt. Không giống Ngọc Hồ Tiên Tông, đám người Tạ Hồng Trần, Tạ Linh Bích căn bản không hề đến Thiện Đường. Nàng đang chăm chú nhìn bát sữa bò hoa hồng trước mặt, tiếng bước chân đằng sau đã đến gần.
Hiển nhiên, là Lý Lộc và Bảo Võ nhìn thấy Đệ Nhất Thu đang ở chỗ này.
Quả nhiên, Lý Lộc và Bảo Võ đến hành lễ.
Đệ Nhất Thu thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Cái bàn này có bốn chỗ, nhưng lò sưởi lại chỉ có một mặt, Đệ Nhất Thu ngồi một bên, xe lăn của Hoàng Nhưỡng ở một bên, cho nên đám người Lý Lộc đành phải ngồi xuống bên kia. Hắn hơi dịch vào trong một chút, muốn chừa chút chỗ cho Bảo Võ.
Bảo Võ nhìn cũng không buồn nhìn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhưỡng.
Lý Lộc đành phải nói: “Bảo Giám Phó!”
“Không sao.” Bảo Võ nói.
Sau đó bàn tay to vung lên, cầm quả trứng vịt muối bắt đầu bóc vỏ. Hắn lại còn như chủ đãi khách mà khách khí nói: “Ăn đi, ăn đi ăn đi, đừng khách khí.”
Phòng bếp đã quá quen thuộc với khẩu vị của hắn, lúc này lập tức bưng lên mấy món đồ ăn, tất cả đều là đồ mặn. Bảo Võ múc một bát canh thịt dê củ cải, thổi thổi vài hơi sau đó húp. Trên eo hắn buộc kim đao, vóc dáng lại vô cùng khôi ngô, động tác ăn canh khá lớn, chuôi kim đao bên hông liền chọc vào eo Hoàng Nhưỡng, phát ra mấy tiếng leng keng leng keng.
Đệ Nhất Thu đặt đũa xuống, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, Lý Lộc lấy tay che trán, tuyệt vọng hô: “Bảo Võ.”
Bảo Võ chỉ canh thịt dê: “Đừng khách khí mà, ăn canh ăn thịt đi! Lão Bảo ta vô cùng thích canh thịt dê ở nơi này!”
Đệ Nhất Thu cầm lấy đũa, gắp hết thịt dê trong nồi cho hắn, nói: “Bảo Giám Phó quanh năm ở bên ngoài bôn ba làm lụng vất vả, thật đúng là cần bồi bổ.”
“Không vất vả không vất vả!” Bảo Võ vui vẻ ra mặt: “Trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, đây là bổn phận của hạ quan!”
Đệ Nhất Thu gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu không vất vả, thế phiền Bảo Giám Phó ăn xong lại ra bên ngoài quét tuyết đi.”
“Hả?!” Miệng thịt dê đến bên miệng Bảo Võ rơi vào trong bát, trước khi nước canh tóe lên, Đệ Nhất Thu đã kéo Hoàng Nhưỡng lại gần bên mình.
… Lý Lộc coi như không có việc gì tiếp tục ăn cơm – – có một số người một lòng muốn chết, người khác khuyên cũng không khuyên được. Quả nhiên, Đệ Nhất Thu tiếp tục nói: “Trong vòng 3 ngày, bổn tọa không muốn thấy Ti Thiên Giám có một tấc tuyết đọng nào.”
“Ơ…… vâng….” Bảo Võ tỏ vẻ đau khổ tiếp tục ăn cơm.
Ba người còn lại cũng tiếp tục ăn cơm, bên cạnh bỗng nhiên có người nói: “Nói ra, tối hôm qua ta nằm mơ một giấc mơ. Ta mơ lão tổ và Tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông bị tên khốn nạn Tạ Nguyên Thư hại! Sau đó Giám Chính nhà chúng ta còn…”
Hắn nói tới đây, đám người Đệ Nhất Thu đều dừng lại. Lý Lộc nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, nhận được ánh mắt của hắn, Lý Lộc lập tức nói: “Ngươi đến đây.”
Người nói chuyện nhất thời kinh hãi, hắn vội vàng chạy tới, nói: “Lý Giám Phó, tiểu nhân đã nói sai điều gì rồi sao?”
Đệ Nhất Thu ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Nói nghe thử xem, ngươi đã mơ những gì?”
Người nọ run lẩy bẩy, không biết chỉ một giấc mộng lại khiến cho Giám Chính và Giám Phó đều chú ý tới hắn. Hắn nói: “Tiểu nhân… chính là mơ Ngọc Hồ Tiên Tông xảy ra chuyện. Tạ Nguyên Thư hấp thụ tu vi của Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần, còn tự mình lên làm Tông chủ. Về sau vẫn bị Giám Chính người xuất lĩnh quần hùng tiên môn, đến Ngọc Hồ Tiên Tông diệt trừ gian tà, bình định tiên tông.”
Hắn vừa nói vừa trộm đánh giá Đệ Nhất Thu, sợ mình có nói chỗ nào không ổn.
Đôi đũa trong tay Bảo Võ cũng dừng lại, hắn sững sờ nói: “Giấc mộng này…”
Không đợi hắn nói, tất cả mọi người trong Thiện Đường đều nói: “Chúng ta cũng mơ giống vậy.”
Hoàng Nhưỡng kinh ngạc đến ngây người – – sao thế này, tất cả mọi người đều cùng mơ một giấc mơ ư?!
Lý Lộc và Đệ Nhất Thu liếc nhau, hai người đều chau mày. Bấy giờ, lại có người đến báo: “Giám Chính, các vị tiền bối Hà Tích Kim Hà chưởng môn cùng đến cầu kiến.”
Hà Tích Kim? Người này, Hoàng Nhưỡng trái lại có biết. Hắn đến đây cũng có nghĩa là đám người Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu cũng đều đến.
Quả nhiên, Lý Lộc nói: “Có thể nào là bọn hắn cũng cùng mơ một giấc mơ, cho nên mới vội vàng tới thương nghị đối sách với chúng ta hay không?”
Phân tích này vô cùng có lý, nhưng Đệ Nhất Thu lại tỏ vẻ cổ quái. Hắn hỏi thị vệ đến bẩm báo: “Hà chưởng môn có dẫn theo nữ quyến đến không?”
Thị vệ lập tức nói: “Bẩm Giám Chính, Hà chưởng môn có dẫn theo Hà phu nhân cùng với muội muội của Hà phu nhân. Hà chưởng môn nói, đêm qua bọn hắn có một giấc chiêm bao, nói là người có ý với muội muội của thê tử Hà chưởng môn. Chính vì vậy nên Hà phu nhân mới suốt đêm thúc giục hắn, đến đây cùng người… gặp mặt.”
Chuyện này!!
Mọi người được thế, nhất thời vẻ mặt hết sức phức tạp. Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, trong lòng lại lẩm bẩm- – Hà phu nhân này đúng là uy danh vang xa, ngươi ấy thế mà lại thích muội muội của nàng ta.
Có ham mê gì đặc biệt à?
Những người khác đương nhiên cũng có suy nghĩ không khác nàng là mấy, nhìn Hà chưởng môn mà xem! Về sau chỉ sợ Giám Chính nhà mình… tai sẽ lại bị véo rồi. Àizzz.
Đệ Nhất Thu trầm ngâm.
Một chốc sau, hắn đột nhiên nói: “Sau hai khắc nữa, dẫn Hà chưởng môn đến Bạch Hổ Ti gặp ta.”
Thị vệ đương nhiên đáp ứng, Lý Lộc ngầm hiểu, biết Giám Chính nhà mình khả năng có việc cần chuẩn bị, thế nên hắn nói: “Hạ quan qua tiếp đám người của Hà chưởng môn một tách trà nhỏ, nghe ngóng thử xem đám người Hà chưởng môn đêm qua đã mơ những gì.”
Đệ Nhất Thu gật đầu, lấy khăn lụa ra lau miệng, lúc này mới đẩy Hoàng Nhưỡng ra khỏi Thiện Đường.
Hắn một đường trở lại phòng nghị sự của Bạch Hổ Ti, lại còn đẩy Hoàng Nhưỡng tới bên cạnh lò sưởi.
Hoàng Nhưỡng cực kì tò mò – – chẳng lẽ Đệ Nhất Thu là muốn đi rửa mặt chải đầu, ăn mặc chải chuốt lại một phen, chờ lát nữa gặp muội muội thê tử của Hà chưởng môn ư? Ngẫm lại thì chuyện này cũng dễ hiểu. Dù sao người quyền cao chức trọng như hắn, nhưng không có lấy một nữ nhân bên người, thế này cũng không thỏa đáng lắm.
Ti Thiên Giám lại không phải miếu hòa thượng, không cần tuân thủ thanh quy nào.
– – Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần chẳng phải còn cưới nàng làm thê sao?
Chỉ đáng tiếc là, nếu như hắn cưới thê tử, thê tử lại hung hãn, chỉ e cuộc sống sau này sẽ không tốt như vậy nữa. Hoàng Nhưỡng thầm thở dài. Con người nàng luôn rất thực tế, suy nghĩ hiện tại đương nhiên cũng khá là thực tế.
Đệ Nhất Thu quả nhiên đi rửa mặt chải đầu chỉnh trang lại. Hắn tìm ra son phấn lần trước mua cho Hoàng Nhưỡng, bôi lên mặt mình một tầng mỏng. Sau đó lại chấm mấy chấm to nhỏ lên chân lông mày của mình, dùng mẫu đơn lạnh làm cho má mình thêm chút sắc khí. Sau cùng tô son môi.
? Ánh mắt Hoàng Nhưỡng từ từ mở to – – ngươi sửa soạn như vậy… có lòe loẹt quá không? Còn nữa, vì sao ngươi chỉ quét lên mặt mình một tầng mỏng nhạt, nhưng lại quét lên mặt ta một lớp dày như trát tường hả?!
Sau khi Đệ Nhất Thu “tỉ mỉ” sửa soạn xong, Hà chưởng môn cũng đến nơi.
Hắn dẫn cả thê nữ vào, hai người Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đương nhiên cũng đi cùng.
Đệ Nhất Thu lập tức tới nghênh đón, mấy người thấy hắn đều hết sức sửng sốt – – có thể không hoảng hốt được sao?! Hôm nay hắn to son trát phấn, lại còn kẻ cả mày rậm!!
Thê tử Hà chưởng môn vẫn hết sức cao hứng, tuy nàng có cái danh hung hãn, nhưng thật ra mặt mày nàng vẫn rất thanh tú. Chỉ có cử chỉ là mang theo chút anh khí. Nàng kéo muội muội nhà mình đến, cùng nói với Đệ Nhất Thu: “Khuất Mạn Anh, bái kiến Giám Chính.”
Đệ Nhất Thu nhìn thấy nàng, trên mặt là nụ cười mỉm, nói: “Hà phu nhân đi cả đoạn đường xa tới đây đã vất vả rồi.”
Giọng hắn cực kỳ dịu dàng dễ nghe, nghe vào tai thậm chí còn có vài phần mị hoặc. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy trên người nổi một tầng da gà. Hà phu nhân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không thất lễ. Nàng liên tục nói: “Không vất vả. Đây là gia muội Khuất Mạn Thư, Mạn Thư, còn không mau đến bái kiến Giám Chính.”
Khuất Mạn Thư kia có vài phần giống với tỷ tỷ nhà mình. Chỉ là dáng người thiếu nữ nhỏ gầy cao ngất. Nàng ấy vừa đến đã đánh giá Đệ Nhất Thu.
Người này mặc quan phục, dáng người cao lớn oai hùng. Nhưng son phấn trên mặt… lại còn giọng nói này… Nàng ấy cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng vẫn phải tiến lên, nói: “Khuất Mạn Thư bái kiến Giám Chính!”
Đệ Nhất Thu vội vươn tay đỡ nàng ấy dậy, nói: “Mạn Thư cô nương không cần đa lễ.”
Vừa nghe thấy hắn lại dùng cái giọng õng ẹo này, Hoàng Nhưỡng lại rùng mình một cái.
Lúc này, mọi người ngồi xuống theo thứ tự, có hạ nhân bưng trà lên.
Đệ Nhất Thu nhận cốc trà, nghe Hà phu nhân giới thiệu muội muội mình ngưỡng mộ hắn ra sao. Hắn thưởng thức trà thì cũng thôi đi, ấy vậy mà trên tay còn làm lan hoa chỉ!
Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên cạnh hắn, đối diện với ánh mắt Khuất Mạn Thư. Khuất Mạn Thư lén nhìn Hoàng Nhưỡng hồi lâu, Hoàng Nhưỡng giống như đã có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy.
– – Nam nhân này, chắc chắn là có tật xấu!