Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
CHƯƠNG 106: THẬT GIẢ LẪN LỘN
CHƯƠNG 106: THẬT GIẢ LẪN LỘN
Trần tướng quân tức giận ngay tại chỗ, muội muội của mình mới gả đi chưa được mấy ngày? Vậy mà hắn ta lại không thèm nể mặt nàng ấy như vậy. Nếu như hắn nói nhớ Vương phi cũ thì cũng thôi đi, cũng có thể chịu đựng được. Nhưng lại cản trở muội muội của hắn ta, mà hắn lại chẳng thể làm gì, nhất thời sắc mặt trầm xuống, ai cũng có thể nhận ra hắn ta đang không vui.
Trần Vũ Trúc vội vàng giảng hòa, nói: "Thật ra, Ôn đại phu cũng là người rất quan trọng, tôi nghe nói Khanh Nhi cô nương cũng đã nằm trên giường mấy năm, nếu như không có Ôn đại phu, Khanh Nhi cô nương đến bây giờ cũng chẳng thể hồi phục nổi, cùng là phụ nữ, tôi quả thực bội phục y thuật của Ôn đại phu."
Tống Vĩnh Kỳ nghe xong, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Trúc: "Ngươi cũng bội phục nàng?"
Trần Vũ Trúc ngượng ngùng cười: "Dĩ nhiên là kính phục rồi, chỉ mong cho Ôn đại phu có thể bình an trở về!"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn vẻ mặt của nàng ta, nụ cười vô cùng chân thành, không có chút giả bộ, có thể thấy nàng ta thật lòng mong muốn Ôn Yến trở về. Thật ra thì dù nàng ta thật lòng hay chỉ là giả bộ, Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy những lời này, trong lòng cũng có chút an ủi phần nào. Mấy ngày này chàng vẫn luôn tự an ủi mình, nàng ấy biết dùng dược, lại có năng lực tự vệ, nàng nhất định sẽ bình an trở về.
Chàng không dám buông bỏ ý nghĩ này trong đầu, nếu không, đến bản thân chàng cũng không thể chống đỡ nổi!
Tống Vĩnh Cung cảm thấy khó chịu, có ý muốn đi, đứng lên nói: "Bổn vương còn có việc, đi trước!"
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy đưa tiễn: "Hoàng huynh đi thong thả!"
Tống Vĩnh Cung ừ một tiếng, hỏi Trần Nguyên Khánh: "Trần tướng quân, ngươi có muốn rời đi cùng bản vương không ?"
Trần Nguyên Khánh có chút buồn rầu, ở lại chỗ này cũng vô dụng liền đứng lên nói: "Mạt tướng cũng rời đi cùng Vương gia!"
Trần Vũ Trúc vội vàng đứng dậy tiễn, còn đi ra tới cửa.
Trần Nguyên Khánh nhìn Trần Vũ Trúc, thở dài một tiếng nói: "Hắn ta đối tốt với muội chứ?"
Trần Vũ Trúc lại cười nói: "Huynh yên tâm, Vương gia đối với muội rất tốt!"
Trần Nguyên Khánh ừ một tiếng: "Xem ra hắn cũng thật nực cười, chỉ là Ôn đại phu này, muội phải cẩn thận một chút, nếu nàng ta trở lại, phải đề phòng!"
Trần Vũ Trúc lắc đầu: "Ca ca, Ôn đại phu là một người tốt!"
Trần Nguyên Khánh nói: "Muội muội ngốc, tại sao muội lại chẳng có chút đề phòng nào chứ? Thôi, muội phải tự biết cách làm thế nào!" Dứt lời liền lên xe ngựa rời đi.
Trần Vũ Trúc đứng ở cửa Phủ, nhìn theo xe ngựa chầm chậm rời đi, trong lòng hiện lên chút nghi hoặc, vì sao ca ca lại kiêng dè Ôn đại phu như vậy? Còn có những người trong Phủ vừa nghe nàng hỏi về Ôn đại phu, cũng ấp a ấp úng, chẳng lẽ, giữa Ôn đại phu và Vương gia có điều gì đó?
Trong lòng nàng ta bỗng nhiên hoảng hốt, nếu là như vậy thì nàng nên ở bên nào đây?
Không thể nào!
Lại nói hôm đó Ôn Yến bị thị vệ đưa ra khỏi kinh thành, vứt ở bãi tha ma, lúc này, cô đã không còn chút ý thức nào. Ý thức cũng dừng lại ở lúc thị vệ cắm thanh kiếm vào tim, đau đớn khắp người, vết thương trúng kiếm ở phần lưng và vết thương trước ngực dường như hô ứng nhau, toàn thân đau đớn như lửa đốt.
Sau đó, cô không hề biết gì nữa.
Hôm đó ở bãi tha ma, thị vệ vừa vứt thi thể xuống núi thì có dã thú tới tha xác Ôn Yến đi, hơn nữa nới kéo được mấy chục thước, đang định mở miệng cắn xé, lúc này, một vị đạo sĩ đột nhiên xuất hiện đuổi dã thú này đi.
Ông ấy cúi người ôm lấy Ôn Yến, thở dài nói: "Cô nương tốt của ta, nếu như con không uống đan dược, chỉ sợ bây giờ thầy cũng không cứu được ngươi nữa!"
Dứt lời, bãi tha bỗng nhên nổi lên một trận khói mù, đạo sĩ và Ôn Yến bỗng dưng biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc Ôn Yến tỉnh lại đã là chuyện của nửa tháng sau.
"Cô đã tỉnh lại?" Giọng nói của đạo sĩ vang lên, ông ta chậm rãi tiến đến ngồi ở trước giường.
Ôn Yến hơi nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Sư phụ, con lại chết sao?"
Đạo sĩ có chút túc giận: "Chết mà dễ dàng vây sao? Vẫn chưa có chết, may mà ta kịp thời chạy tới, nếu không ngươi thật sự chết rồi."
Ôn Yến động đậy muốn đứng lên, đạo sĩ đưa tay bấm lên bả vai cô, nói: "Con vẫn không thể củ động, con bị thương ở xương sống."
Ôn Yến kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: "Bị thương ở xương sống? Vậy là từ cổ trở xuống không thể cử động?"
Đạo sĩ lắc đầu: "Cũng không đến nỗi, thần kinh của xương sống phần lưng đã sửa lại cho con hết rồi, chỉ là bây giờ hai chân con không thể cử động được. Vốn dĩ ta muốn trị khỏi cho con rồi mới để con tỉnh lại, nhưng đột nhiên ta lại có chuyện quan trọng phải giải quyết, cho nên, ta sẽ đưa con đến chỗ của Gia Cát Minh, con truyền cho hắn thuật trâm cứu, hắn sẽ trị liệu cho con."
Ôn Yến nắm tay đạo sĩ: "Sư phụ, người phải đi đâu?"
Đạo sĩ cười khổ: "Đồ ngốc, con vốn phải là một người đã chết, là ta lén cho con uống tiên đan, lần này con may mắn thoát chết trong tích tắc đều là nhớ vào viên đan này, không những nó cho con có thêm tinh lực, còn có thể làm cho con sống lại. Nhưng loại năng lực này, phải sau khi con uống nó bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể có hiệu lực, nhưng mà con vừa mới uống đan dược không được mấy ngày đã tự đi cứu người, đan dược vẫn không thể phát huy hết công lực trong người , cho nên, ta đành phải đi trộm lại cứu con một lần. Nhưng đã hơn ba lần vi phạm vào thiên quy, ta cũng phải đi nhận tội, con hãy nhớ, sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ không thể giúp con nữa. Con hãy nhớ lấy, đây thật ra là lần cuối mà con được cứu sống, nếu như con còn không yêu quý sinh mạng mình, lần sau sẽ chẳng ai có thể cứu con."
Hai mắt Ôn Yến ươn ướt, buồn bã kéo ống tay áo của đạo sĩ: "Sư phụ, vậy thầy phải chịu phạt những gì? Con không hiểu chuyện như vậy, người không cứu con không phải tốt hơn sao? Tội gì phải làm liên lụy chính mình?"
Đạo sĩ vỗ vỗ tay của cô, an ủi: "Con yên tâm đi, sư phụ là thần tiên, tự có bản lĩnh của thần tiên. Trước kia ta vẫn luôn ích kỷ, không muốn cho con biết công dụng thật của đan dược,sợ rằng đảo lộn trật tự nhân gian, thiên lý bất dung. Cho nên mới dọa con chỉ cần uống đan dược, linh hồn con cũng sẽ không thể trở về tương lai được. Nhưng mà không ngờ con đúng thật là một đứa ngốc, lại thật sự vì người đàn ông kia mà để lỡ cơ hội nhìn thấy người nhà mình lần cuối, ta biết con thật lòng yêu người đàn ông kia, nhưng mạng của hắn ta không nói làm gì, nhưng con lại đến từ thế giới khác, sinh mệnh khó đoán, chỉ sợ, muốn tu thành chính quả, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Ôn Yến nghe xong có chút mơ hồ: "Ý của ngài là, dù cho con có uống đan dược, sau này chết đi linh hồn vẫn có thể trở về hiện đại?"
Đạo sĩ ừ một tiếng: "Nói đúng hơn nếu như con không thể sống được ở thế giới này nữa, khi con chết đi sẽ có thể trở về thế giới kia của con, linh đan sẽ chỉ dẫn cho con một con đường, hơn nữa cũng sẽ che chở cho con."
Ôn Yến nói: "Con chết đi là có thể trở về?"
"Không sai, hôm nay ta đã không còn chuyện gì giấu giếm con nữa. Hôm đó linh hồn con chuyển kiếp đến nơi này, cũng là vi sư chỉ dẫn, kiếp trước con vốn là đệ tử của vi sư, tên gọi Ôn Lang Tú, chính là người sáng lập thuật trâm cứu, sau đó con và phu quân chia lìa, buồn bực không vui. Ngày đó con cũng không có đệ tử, thuật mắt trâm cứu này đã bị thất truyền, ta thấy thương tiếc vì kiếp trước con đã cứu vô số người, cũng biết được tác dụng của thuật trâm cứu mà con sáng tạo, mới khẩn cầu Đế vương cho con được chuyển kiếp, phát huy lại thuật trâm cứu, ta làm như vậy là rối loạn trật tự thời gian, cũng làm loạn luân hồi. Đan dược là do Dược vương tặng cho vi sư, dược vương nói rõ, nếu như không cần thiết, không thể cho con được. Dược vương cũng vô cùng thương tiếc con, hy vọng con có thể truyền lại y thuật cho đời sau. Con phải nhớ kỹ, con phải gánh vác trọng trách mà ta và Dược vương giao phó, sau khi tại thế, đừng có vì tình cảm mà quên đi bổn phận của mình." Đạo sĩ dặn dò kĩ lưỡng.
Trong lòng Ôn Yến vô cùng hoảng sợ, Ôn Lang Tú, không ngờ lại là kiếp trước của mình, khó trách ngày đó vừa nhìn thấy thuật trâm cứu, cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là cô vẫn không hiểu, Dược vương là người ở nơi nào? Cô chưa từng thấy người này, liền ngẩng đầu hỏi: "Dược vương là ai ?"
Đạo sĩ trả lời: "Con có còn nhớ lúc con chuyển kiếp tới, nghe được một giọng nói? Ông ta chính là Dược vương, người giúp con tới đây, chẳng qua vì cứu con năm lần bảy lượt sống lại, ông ta cũng bị dính líu." Đạo sĩ lấy ra một quyển sách y dược, nói: "Đây là thứ Dược vương cho con, con nhất định phải cố gắng nghiên cứu y thuật, cả đời cứu người là nhiệm vụ của con!"
Ôn Yến thấy đạo sĩ nhắc nhở y như đã từng sinh ly tử biệt, vô cùng đau lòng đứng lên, nước mắt cũng tuôn rơi hỏi: "Sau này sư phụ sẽ không tới thăm con nữa sao?"
Đạo sĩ đưa tay vuốt lên trán cô, đau khổ cười nói: "Cô ngốc, mỗi lần con nhìn thấy sư phụ, đều là những lúc con xảy ra chuyện, con còn mong đợi sau này có thể thấy ta sao, nếu không thấy ta đời này con mới có thể sống bình yên!"
Ôn Yến đau khổ nói: "Chẳng lẽ hai người con chỉ được chọn một?"
Đạo sĩ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Con cứ đi ngủ trước đi, ta đưa con đi tìm Gia Cát Minh!" Vừa nói, bàn tay lướt qua mắt của cô, lúc bàn tay rời đi đích, Ôn Yến đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Hôm nay Gia Cát Minh ở lại trong phòng nhỏ của Ôn Yến, chàng vốn dĩ muốn đưa Đầu Than và Vương gia ra ngoài, nhưng Tống Vĩnh Kỳ không cho phép, chàng đành phải từ bỏ.
Ngày hôm đó lúc trở về nhà, sắc trời đã sẩm tối, trong sân một nhánh hoa mai đã héo tàn, ngược lại ở bên sân lại đưa vào một cành hoa đào, mùi hương theo gió thoảng đưa đến.
Chàng ta cầm một ly rượu, đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng đưa mắt nhìn lên cây mai, sơ lãng đích chi nha đưa ra, ở còn lộ ra mờ tối tia sáng chạng vạng tối tỏ ra có chút quỷ dị.
Nửa tháng trôi qua, chàng ta vẫn không thể thoát ra khỏi ám ảnh cái chết của Ôn Yến. Chàng mơ hồ cảm thấy bất an, gần đây Tống Vĩnh Kỳ không để cho Thiên Sơn đưa tin cho chàng, chàng dường như đã phát hiện điều gì.
Chàng ta cũng đã gặp vợ mới của hắn ta- Trần Vũ Trúc, người phụ nữ kia có vẻ ngoài khá giống Dương Lạc Y, chàng ta không biết Tống Vĩnh Kỳ có ảo giác hay không , cứ nghĩ chàng ta là Ôn Yến. Ôn Yến chết đi sống lại, nếu như thật sự mang Trần Vũ Trúc biến thành Ôn Yến, chuyện này có thể lừa gạt cả đời sao.
Vừa nghĩ đến cái này, Gia Cát Minh đã cảm thấy đứng ngồi không yên, vội vàng đi đến vương phủ, nói chuyện với Tống Vĩnh Cung.
"Ý của ngươi là?" Tống Vĩnh Cung nghe thấy đề nghị của Gia Cát Minh, vẫn chưa hiểu rõ ràng.
Gia Cát Minh nói: "Chuyện là như này, Ôn Yến đã hai lần sống lại, nếu chúng ta tìm một người đáng tin, nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng Trần Vũ Trúc thực tế là hiện thân của Ôn Yến. Đúng rồi, ngài lập tức đi hỏi xem Trần Vũ Trúc trước kia có xảy ra chuyện gì bất ngờ không ? Chúng ta có thể làm lại một lần."
Tống Vĩnh Cung hiểu ra, chàng ta khoát tay: "Kế hoạch này của ngươi nghe cũng rất có lý, nhưng thực tế cũng vẫn có độ khó nhất định. Trần Vũ Trúc là muội muội của Trần Nguyên Khánh, cô ấy sao có thể đồng ý phối hợp? Hơn nữa, biết tìm ai có thể nói được chuyện này chứ ? Sao ngươi dám chắc Tống Vĩnh Kỳ sẽ tin tưởng ?"
Gia Cát Minh suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta hãy đi tìm Cửu vương và Chu Phục Viễn, còn nữa, Quốc sư!" Dừng một chút, chàng ta lại nói: "Đến nỗi phía bên Trần Vũ Trúc, chúng ta cũng có thể nói với nàng ta một chút, ta xem ra nàng ta thật sự thích Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta có lẽ đồng ý với kế hoạch của chúng ta."
Tống Vĩnh Cung vẫn cảm thấy bất an, chàng ta cười trừ nói: "Chuyện này không phải là quá tốt sao? Nếu như hắn ta được nói như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ biết tin Ôn Yến chết."
Gia Cát Minh nhìn Tống Vĩnh Cung: "Hắn ta sẽ sớm biết thôi, bởi vì ngươi và ta đều biết, Ôn Yến không về được. Người lập tức vào cung tìm Cửu vương, ta đến vương phủ nói cho hắn tin Ôn Yến chết, người cứ để cho Quốc sư và Cửu vương đi thâu đêm đi, ta sẽ tìm cơ hội cùng thương lượng với Trần Vũ Trúc."
Tống Vĩnh Cung suy nghĩ một chút, nghe có chút hoang đường, nhưng đây cũng là cách tốt nhất. Chàng ta nhớ tới ba năm trước Tống Vĩnh Kỳ bởi vì Ôn Yến chết mà thương tâm thống khổ, thân là huynh trưởng, nhất là sau khi mọi chuyện đều đã được giải quyết, chàng ta cũng không muốn Tống Vĩnh Kỳ có một cuộc sống như vậy.
CHƯƠNG 106: THẬT GIẢ LẪN LỘN
Trần tướng quân tức giận ngay tại chỗ, muội muội của mình mới gả đi chưa được mấy ngày? Vậy mà hắn ta lại không thèm nể mặt nàng ấy như vậy. Nếu như hắn nói nhớ Vương phi cũ thì cũng thôi đi, cũng có thể chịu đựng được. Nhưng lại cản trở muội muội của hắn ta, mà hắn lại chẳng thể làm gì, nhất thời sắc mặt trầm xuống, ai cũng có thể nhận ra hắn ta đang không vui.
Trần Vũ Trúc vội vàng giảng hòa, nói: "Thật ra, Ôn đại phu cũng là người rất quan trọng, tôi nghe nói Khanh Nhi cô nương cũng đã nằm trên giường mấy năm, nếu như không có Ôn đại phu, Khanh Nhi cô nương đến bây giờ cũng chẳng thể hồi phục nổi, cùng là phụ nữ, tôi quả thực bội phục y thuật của Ôn đại phu."
Tống Vĩnh Kỳ nghe xong, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Trúc: "Ngươi cũng bội phục nàng?"
Trần Vũ Trúc ngượng ngùng cười: "Dĩ nhiên là kính phục rồi, chỉ mong cho Ôn đại phu có thể bình an trở về!"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn vẻ mặt của nàng ta, nụ cười vô cùng chân thành, không có chút giả bộ, có thể thấy nàng ta thật lòng mong muốn Ôn Yến trở về. Thật ra thì dù nàng ta thật lòng hay chỉ là giả bộ, Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy những lời này, trong lòng cũng có chút an ủi phần nào. Mấy ngày này chàng vẫn luôn tự an ủi mình, nàng ấy biết dùng dược, lại có năng lực tự vệ, nàng nhất định sẽ bình an trở về.
Chàng không dám buông bỏ ý nghĩ này trong đầu, nếu không, đến bản thân chàng cũng không thể chống đỡ nổi!
Tống Vĩnh Cung cảm thấy khó chịu, có ý muốn đi, đứng lên nói: "Bổn vương còn có việc, đi trước!"
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy đưa tiễn: "Hoàng huynh đi thong thả!"
Tống Vĩnh Cung ừ một tiếng, hỏi Trần Nguyên Khánh: "Trần tướng quân, ngươi có muốn rời đi cùng bản vương không ?"
Trần Nguyên Khánh có chút buồn rầu, ở lại chỗ này cũng vô dụng liền đứng lên nói: "Mạt tướng cũng rời đi cùng Vương gia!"
Trần Vũ Trúc vội vàng đứng dậy tiễn, còn đi ra tới cửa.
Trần Nguyên Khánh nhìn Trần Vũ Trúc, thở dài một tiếng nói: "Hắn ta đối tốt với muội chứ?"
Trần Vũ Trúc lại cười nói: "Huynh yên tâm, Vương gia đối với muội rất tốt!"
Trần Nguyên Khánh ừ một tiếng: "Xem ra hắn cũng thật nực cười, chỉ là Ôn đại phu này, muội phải cẩn thận một chút, nếu nàng ta trở lại, phải đề phòng!"
Trần Vũ Trúc lắc đầu: "Ca ca, Ôn đại phu là một người tốt!"
Trần Nguyên Khánh nói: "Muội muội ngốc, tại sao muội lại chẳng có chút đề phòng nào chứ? Thôi, muội phải tự biết cách làm thế nào!" Dứt lời liền lên xe ngựa rời đi.
Trần Vũ Trúc đứng ở cửa Phủ, nhìn theo xe ngựa chầm chậm rời đi, trong lòng hiện lên chút nghi hoặc, vì sao ca ca lại kiêng dè Ôn đại phu như vậy? Còn có những người trong Phủ vừa nghe nàng hỏi về Ôn đại phu, cũng ấp a ấp úng, chẳng lẽ, giữa Ôn đại phu và Vương gia có điều gì đó?
Trong lòng nàng ta bỗng nhiên hoảng hốt, nếu là như vậy thì nàng nên ở bên nào đây?
Không thể nào!
Lại nói hôm đó Ôn Yến bị thị vệ đưa ra khỏi kinh thành, vứt ở bãi tha ma, lúc này, cô đã không còn chút ý thức nào. Ý thức cũng dừng lại ở lúc thị vệ cắm thanh kiếm vào tim, đau đớn khắp người, vết thương trúng kiếm ở phần lưng và vết thương trước ngực dường như hô ứng nhau, toàn thân đau đớn như lửa đốt.
Sau đó, cô không hề biết gì nữa.
Hôm đó ở bãi tha ma, thị vệ vừa vứt thi thể xuống núi thì có dã thú tới tha xác Ôn Yến đi, hơn nữa nới kéo được mấy chục thước, đang định mở miệng cắn xé, lúc này, một vị đạo sĩ đột nhiên xuất hiện đuổi dã thú này đi.
Ông ấy cúi người ôm lấy Ôn Yến, thở dài nói: "Cô nương tốt của ta, nếu như con không uống đan dược, chỉ sợ bây giờ thầy cũng không cứu được ngươi nữa!"
Dứt lời, bãi tha bỗng nhên nổi lên một trận khói mù, đạo sĩ và Ôn Yến bỗng dưng biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc Ôn Yến tỉnh lại đã là chuyện của nửa tháng sau.
"Cô đã tỉnh lại?" Giọng nói của đạo sĩ vang lên, ông ta chậm rãi tiến đến ngồi ở trước giường.
Ôn Yến hơi nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Sư phụ, con lại chết sao?"
Đạo sĩ có chút túc giận: "Chết mà dễ dàng vây sao? Vẫn chưa có chết, may mà ta kịp thời chạy tới, nếu không ngươi thật sự chết rồi."
Ôn Yến động đậy muốn đứng lên, đạo sĩ đưa tay bấm lên bả vai cô, nói: "Con vẫn không thể củ động, con bị thương ở xương sống."
Ôn Yến kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: "Bị thương ở xương sống? Vậy là từ cổ trở xuống không thể cử động?"
Đạo sĩ lắc đầu: "Cũng không đến nỗi, thần kinh của xương sống phần lưng đã sửa lại cho con hết rồi, chỉ là bây giờ hai chân con không thể cử động được. Vốn dĩ ta muốn trị khỏi cho con rồi mới để con tỉnh lại, nhưng đột nhiên ta lại có chuyện quan trọng phải giải quyết, cho nên, ta sẽ đưa con đến chỗ của Gia Cát Minh, con truyền cho hắn thuật trâm cứu, hắn sẽ trị liệu cho con."
Ôn Yến nắm tay đạo sĩ: "Sư phụ, người phải đi đâu?"
Đạo sĩ cười khổ: "Đồ ngốc, con vốn phải là một người đã chết, là ta lén cho con uống tiên đan, lần này con may mắn thoát chết trong tích tắc đều là nhớ vào viên đan này, không những nó cho con có thêm tinh lực, còn có thể làm cho con sống lại. Nhưng loại năng lực này, phải sau khi con uống nó bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể có hiệu lực, nhưng mà con vừa mới uống đan dược không được mấy ngày đã tự đi cứu người, đan dược vẫn không thể phát huy hết công lực trong người , cho nên, ta đành phải đi trộm lại cứu con một lần. Nhưng đã hơn ba lần vi phạm vào thiên quy, ta cũng phải đi nhận tội, con hãy nhớ, sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ không thể giúp con nữa. Con hãy nhớ lấy, đây thật ra là lần cuối mà con được cứu sống, nếu như con còn không yêu quý sinh mạng mình, lần sau sẽ chẳng ai có thể cứu con."
Hai mắt Ôn Yến ươn ướt, buồn bã kéo ống tay áo của đạo sĩ: "Sư phụ, vậy thầy phải chịu phạt những gì? Con không hiểu chuyện như vậy, người không cứu con không phải tốt hơn sao? Tội gì phải làm liên lụy chính mình?"
Đạo sĩ vỗ vỗ tay của cô, an ủi: "Con yên tâm đi, sư phụ là thần tiên, tự có bản lĩnh của thần tiên. Trước kia ta vẫn luôn ích kỷ, không muốn cho con biết công dụng thật của đan dược,sợ rằng đảo lộn trật tự nhân gian, thiên lý bất dung. Cho nên mới dọa con chỉ cần uống đan dược, linh hồn con cũng sẽ không thể trở về tương lai được. Nhưng mà không ngờ con đúng thật là một đứa ngốc, lại thật sự vì người đàn ông kia mà để lỡ cơ hội nhìn thấy người nhà mình lần cuối, ta biết con thật lòng yêu người đàn ông kia, nhưng mạng của hắn ta không nói làm gì, nhưng con lại đến từ thế giới khác, sinh mệnh khó đoán, chỉ sợ, muốn tu thành chính quả, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Ôn Yến nghe xong có chút mơ hồ: "Ý của ngài là, dù cho con có uống đan dược, sau này chết đi linh hồn vẫn có thể trở về hiện đại?"
Đạo sĩ ừ một tiếng: "Nói đúng hơn nếu như con không thể sống được ở thế giới này nữa, khi con chết đi sẽ có thể trở về thế giới kia của con, linh đan sẽ chỉ dẫn cho con một con đường, hơn nữa cũng sẽ che chở cho con."
Ôn Yến nói: "Con chết đi là có thể trở về?"
"Không sai, hôm nay ta đã không còn chuyện gì giấu giếm con nữa. Hôm đó linh hồn con chuyển kiếp đến nơi này, cũng là vi sư chỉ dẫn, kiếp trước con vốn là đệ tử của vi sư, tên gọi Ôn Lang Tú, chính là người sáng lập thuật trâm cứu, sau đó con và phu quân chia lìa, buồn bực không vui. Ngày đó con cũng không có đệ tử, thuật mắt trâm cứu này đã bị thất truyền, ta thấy thương tiếc vì kiếp trước con đã cứu vô số người, cũng biết được tác dụng của thuật trâm cứu mà con sáng tạo, mới khẩn cầu Đế vương cho con được chuyển kiếp, phát huy lại thuật trâm cứu, ta làm như vậy là rối loạn trật tự thời gian, cũng làm loạn luân hồi. Đan dược là do Dược vương tặng cho vi sư, dược vương nói rõ, nếu như không cần thiết, không thể cho con được. Dược vương cũng vô cùng thương tiếc con, hy vọng con có thể truyền lại y thuật cho đời sau. Con phải nhớ kỹ, con phải gánh vác trọng trách mà ta và Dược vương giao phó, sau khi tại thế, đừng có vì tình cảm mà quên đi bổn phận của mình." Đạo sĩ dặn dò kĩ lưỡng.
Trong lòng Ôn Yến vô cùng hoảng sợ, Ôn Lang Tú, không ngờ lại là kiếp trước của mình, khó trách ngày đó vừa nhìn thấy thuật trâm cứu, cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là cô vẫn không hiểu, Dược vương là người ở nơi nào? Cô chưa từng thấy người này, liền ngẩng đầu hỏi: "Dược vương là ai ?"
Đạo sĩ trả lời: "Con có còn nhớ lúc con chuyển kiếp tới, nghe được một giọng nói? Ông ta chính là Dược vương, người giúp con tới đây, chẳng qua vì cứu con năm lần bảy lượt sống lại, ông ta cũng bị dính líu." Đạo sĩ lấy ra một quyển sách y dược, nói: "Đây là thứ Dược vương cho con, con nhất định phải cố gắng nghiên cứu y thuật, cả đời cứu người là nhiệm vụ của con!"
Ôn Yến thấy đạo sĩ nhắc nhở y như đã từng sinh ly tử biệt, vô cùng đau lòng đứng lên, nước mắt cũng tuôn rơi hỏi: "Sau này sư phụ sẽ không tới thăm con nữa sao?"
Đạo sĩ đưa tay vuốt lên trán cô, đau khổ cười nói: "Cô ngốc, mỗi lần con nhìn thấy sư phụ, đều là những lúc con xảy ra chuyện, con còn mong đợi sau này có thể thấy ta sao, nếu không thấy ta đời này con mới có thể sống bình yên!"
Ôn Yến đau khổ nói: "Chẳng lẽ hai người con chỉ được chọn một?"
Đạo sĩ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Con cứ đi ngủ trước đi, ta đưa con đi tìm Gia Cát Minh!" Vừa nói, bàn tay lướt qua mắt của cô, lúc bàn tay rời đi đích, Ôn Yến đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Hôm nay Gia Cát Minh ở lại trong phòng nhỏ của Ôn Yến, chàng vốn dĩ muốn đưa Đầu Than và Vương gia ra ngoài, nhưng Tống Vĩnh Kỳ không cho phép, chàng đành phải từ bỏ.
Ngày hôm đó lúc trở về nhà, sắc trời đã sẩm tối, trong sân một nhánh hoa mai đã héo tàn, ngược lại ở bên sân lại đưa vào một cành hoa đào, mùi hương theo gió thoảng đưa đến.
Chàng ta cầm một ly rượu, đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng đưa mắt nhìn lên cây mai, sơ lãng đích chi nha đưa ra, ở còn lộ ra mờ tối tia sáng chạng vạng tối tỏ ra có chút quỷ dị.
Nửa tháng trôi qua, chàng ta vẫn không thể thoát ra khỏi ám ảnh cái chết của Ôn Yến. Chàng mơ hồ cảm thấy bất an, gần đây Tống Vĩnh Kỳ không để cho Thiên Sơn đưa tin cho chàng, chàng dường như đã phát hiện điều gì.
Chàng ta cũng đã gặp vợ mới của hắn ta- Trần Vũ Trúc, người phụ nữ kia có vẻ ngoài khá giống Dương Lạc Y, chàng ta không biết Tống Vĩnh Kỳ có ảo giác hay không , cứ nghĩ chàng ta là Ôn Yến. Ôn Yến chết đi sống lại, nếu như thật sự mang Trần Vũ Trúc biến thành Ôn Yến, chuyện này có thể lừa gạt cả đời sao.
Vừa nghĩ đến cái này, Gia Cát Minh đã cảm thấy đứng ngồi không yên, vội vàng đi đến vương phủ, nói chuyện với Tống Vĩnh Cung.
"Ý của ngươi là?" Tống Vĩnh Cung nghe thấy đề nghị của Gia Cát Minh, vẫn chưa hiểu rõ ràng.
Gia Cát Minh nói: "Chuyện là như này, Ôn Yến đã hai lần sống lại, nếu chúng ta tìm một người đáng tin, nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng Trần Vũ Trúc thực tế là hiện thân của Ôn Yến. Đúng rồi, ngài lập tức đi hỏi xem Trần Vũ Trúc trước kia có xảy ra chuyện gì bất ngờ không ? Chúng ta có thể làm lại một lần."
Tống Vĩnh Cung hiểu ra, chàng ta khoát tay: "Kế hoạch này của ngươi nghe cũng rất có lý, nhưng thực tế cũng vẫn có độ khó nhất định. Trần Vũ Trúc là muội muội của Trần Nguyên Khánh, cô ấy sao có thể đồng ý phối hợp? Hơn nữa, biết tìm ai có thể nói được chuyện này chứ ? Sao ngươi dám chắc Tống Vĩnh Kỳ sẽ tin tưởng ?"
Gia Cát Minh suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta hãy đi tìm Cửu vương và Chu Phục Viễn, còn nữa, Quốc sư!" Dừng một chút, chàng ta lại nói: "Đến nỗi phía bên Trần Vũ Trúc, chúng ta cũng có thể nói với nàng ta một chút, ta xem ra nàng ta thật sự thích Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta có lẽ đồng ý với kế hoạch của chúng ta."
Tống Vĩnh Cung vẫn cảm thấy bất an, chàng ta cười trừ nói: "Chuyện này không phải là quá tốt sao? Nếu như hắn ta được nói như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ biết tin Ôn Yến chết."
Gia Cát Minh nhìn Tống Vĩnh Cung: "Hắn ta sẽ sớm biết thôi, bởi vì ngươi và ta đều biết, Ôn Yến không về được. Người lập tức vào cung tìm Cửu vương, ta đến vương phủ nói cho hắn tin Ôn Yến chết, người cứ để cho Quốc sư và Cửu vương đi thâu đêm đi, ta sẽ tìm cơ hội cùng thương lượng với Trần Vũ Trúc."
Tống Vĩnh Cung suy nghĩ một chút, nghe có chút hoang đường, nhưng đây cũng là cách tốt nhất. Chàng ta nhớ tới ba năm trước Tống Vĩnh Kỳ bởi vì Ôn Yến chết mà thương tâm thống khổ, thân là huynh trưởng, nhất là sau khi mọi chuyện đều đã được giải quyết, chàng ta cũng không muốn Tống Vĩnh Kỳ có một cuộc sống như vậy.