Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
CHƯƠNG 146: NHẬN TỔ QUY TÔNG
CHƯƠNG 146: NHẬN TỔ QUY TÔNG
Điều Ôn Yến muốn là sự đột ngột này của cô ấy.
Như vậy, hai người lại xuất hiện ở Tư Không phủ.
Ôn Yến đi ở phía trước, Thiên Sơn ngại ngùng trước nay chưa từng có, đến cửa phủ còn có chút do dự, Ôn Yến chỉ hỏi cô ấy một câu: "Có phải hối hận rồi không? Hối hận thì chúng ta quay lại!"
Thiên Sơn lắc đầu thật mạnh: "Không phải, tôi chỉ hơi sợ!"
Ôn Yến bật cười, Phi Long hộ pháp khi đối diện với cao thủ trên giang hồ cũng chưa từng sợ hãi lại cảm thấy sợ khi đối diện với bố mẹ sinh ra mình? Cô kéo cánh tay cô ấy, khuyên: "Sợ gì? Đó là hạnh phúc thuộc về cô!"
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Ôn Yến: "Vậy nếu họ không phải bố mẹ tôi thì phải làm sao?" Cô gãi gãi đầu: "Tôi luôn cho rằng mẹ tôi đã mất rồi, đột nhiên có nhiều người như vậy nói tôi là người thân của họ, tôi làm sao có thể tin được? Tôi sợ sau khi tôi tin, lại sẽ trở thành giả!"
Ôn Yến hơi đau lòng, cô gái này đã quen một mình, tiếp nhận thân phận cô nhi mà thượng đế an bài, cô trước nay không dám hy vọng ở trần thế này sẽ có người thân của mình, đột nhiên có một đám nhiều người như vậy, bản thân cô ấy đều không dám tin, trong lòng bất an.
Loại cảm giác này giống như là một người luôn nghèo khó, đột nhiên trúng vé số, giống một giấc mộng, một ảo mộng không chân thật.
Ôn Yến mềm giọng nói: "Thiên Sơn, cô xứng đáng có một gia đình hạnh phúc!"
Thiên Sơn chớp chớp mắt: "Thật sao? Nhưng tôi từ nhỏ đã không có!"
"Thượng đế thiếu cô, sẽ trả cho cô, không phải có người nói là thượng đế công bằng nhất sao?"
Thiên Sơn chăm chú nhìn Ôn Yến một chút: " Nếu thượng đế trả cho tôi, tôi sẽ tin là ông ấy công bằng!"
Người của Tư Không phủ thấy Ôn Yến và Thiên Sơn tới, đều rất khách sáo, nhanh trong mời vào phòng của phu nhân Tư Không.
Tư Không đại nhân nhìn thấy Ôn Yến đến, đang muốn mở miệng hỏi cô sao không nghỉ ngơi, lại nhìn thấy Thiên Sơn nhăn nhó đi vào.
Tư Không đại nhân sắc mặt vui mừng, mắt lóe lên, nhanh chóng nói: "A, đến rồi? Nhanh vào đây!" Nói xong, ông ấy không biết nói gì, chỉ đứng ở đó có chút không được tự nhiên, nhìn chăm chú Thiên Sơn.
Thiên Sơn ừ một tiếng, không nhìn Tư Không đại nhân, không phải cô oán hận gì, chỉ là cô giống với Tư Không đại nhân, không biết nên đối mặt với đối phương thế nào. Cho nên, cô lựa chọn nhìn như không nhìn.
Ôn Yến nói với Tư Không đại nhân: "Thiên Sơn đến thăm phu nhân, tình hình phu nhân như thế nào?" Nói xong, cô nháy mắt với Tư Không đại nhân.
Tư Không đại nhân sững sờ, lập tức nhớ tới phân phó lúc Ôn Yến tới, bèn nói: "Sau khi cô đi tình trạng của bà ấy vẫn luôn vậy, chưa từng tỉnh lại, Gia Cát đại phu cũng không dám rời đi một bước, sợ có bất trắc gì!"
Ôn Yến: "Ý chí của người bệnh rất quan trọng, ý chí sẽ là sức mạnh giúp người bệnh kiên trì." Cô nói với Thiên Sơn: "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi vào!"
Thiên Sơn nhanh chóng nhìn Tư Không đại nhân một cái, thấy ông đang nhìn mình nghi hoặc, ánh mắt có chút phức tạp, ông già này, trước đây mình còn nguyền rủa ông ta chết đâu? Đã từng ghét một người như vậy, hiện tại xem ra lại có cảm giác thuận mắt!
Cô gật gật đầu, nói với Ôn Yến: "Được, chúng ta vào đi!"
Tư Không đại nhân hơi không hiểu, không biết hai người muốn làm gì. Nhưng, ông cũng là một người biết rõ ràng, cho dù không nhìn ra ý đồ của Ôn Yến, nhưng cũng biết Ôn Yến đang giúp ông, cho nên, ông không hỏi nữa, mà là cùng Ôn Yến và Thiên Sơn vào phòng.
Thiên Sơn nhìn phụ nhân nằm trên giường, ánh mắt liền hơi đỏ lên, cô quay mặt đi, giơ tay sờ sờ khóe mắt, cho đến khi khẳng định khóe mắt khô ráo, mới quay đầu hỏi Ôn Yến: "Vậy, hiện tại phải làm thế nào?"
Gia Cát Minh cũng nhìn Ôn Yến, nhưng chàng biết ý của Ôn Yến, liền lui về một bên để Ôn Yến và Thiên Sơn lên phía trước, ba vị công tử của phủ Thiên Không cũng ở đây, họ đều ở trước giường, biểu cảm mệt mỏi, chỉ là ánh mắt nhìn Thiên Sơn hơi sáng lên, cô muội muội này, làm mọi người đau lòng mười mấy năm, nếu có thể quay về, là việc vui lớn.
Ôn Yến kéo Thiên Sơn, ngồi trước giường, sau đó nói với Thiên Sơn: "Lát nữa khi tôi dùng châm kích thích huyệt vị của bà ấy, cô hãy nói chuyện bên tai bà ấy. Trong lòng cô muốn nói gì, cứ nói hết, ở đây không có người ngoài, cũng không có ai trêu chọc cô!"
Nói xong, cô lấy kim châm, lần lượt đâm vào trán và đầu của Thiên Không phu nhân, châm cuối cùng đâm vào huyệt nhân trung của bà.
Thiên Sơn ngồi ở trước giường, nhìn phụ nhân có mấy phần giống mình, cô vô thức giơ tay sờ mặt mình, sau đó lại giơ tay, muốn sờ mặt của Thiên Không phu nhân, nhưng bàn tay cô có chút run rẩy dừng lại trong không trung, bèn rút lại, hơi sợ nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến cười nói: "Cô nương ngốc, đó không phải là hồng thủy mãnh thú, bà ấy là mẹ ruột cô, người sinh ra cô!"
Thiên Sơn quay đầu lại nhìn nhìn mấy vị công tử, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khích lệ.
Thiên Sơn hít sâu một hơi, miệng hơi mở ra, lại hít sâu thêm một hơi, mới có dũng khí: "Nhưng tôi luôn cho rằng mẹ ruột tôi đã chết rồi!"
"Nhưng sự thực là bà ấy chưa chết, bà ấy luôn đợi con về, hơn nữa nhiều năm như vậy, không từ bỏ việc tìm kiếm con." Tư Không đại nhân nói sau lưng cô, giọng hơi nghẹn ngào, làm mọi người và Thiên Sơn đều có chút cảm động.
Thiên Sơn vội cúi đầu, thật lâu sau mới thu lại biểu cảm ngẩng đầu có chút thất thố nhìn Ôn Yến, Ôn Yến kéo tay Tư Không phu nhân, đặt trong lòng bàn tay Thiên Sơn, khích lệ: "Cô có chuyện gì, bà ấy có thể nghe thấy."
Thiên Sơn im lặng, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Lâu như đã qua một đời, Thiên Sơn mới nói bằng giọng nghẹn ngào: "Chính là như vậy, con luôn cho rằng mình là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Phi Long môn, trong Phi Long môn cũng có rất nhiều cô nhi, nhưng nhiều hơn nữa là có gia đình đàng hoàng. Bạn bè cùng tuổi với con, đa số đều có bố mẹ yêu thương, con không thèm chút nào, con có Lục cô cô, có chủ nhân, họ đều rất yêu con..." Thiên Sơn dừng lại một chút, giọng nói có chút kích động, dù cô ấy luôn nói cô ấy không quan tâm, nhưng từ ngữ khí của cô ấy có thể thấy, cô ấy vẫn rất để ý. Mà Ôn Yến cũng biết, Phi Long môn thành lập tới nay, đã có lịch sử hơn hai trăm năm, rất nhiều người của Phi Long môn đều là kế tục, sống ở tổng bộ hoặc phân đà của Phi Long môn. Người có cha mẹ rất thường gặp, có người còn là ngũ đại đồng đường.
Trong hoàn cảnh như vậy, thân phận cô nhi của Thiên Sơn được thành lập, khó tránh khỏi sẽ có chút tự ti và cảm xúc về thân thế.
"Lục cô cô nói con là hòn đá bướng bỉnh, nhưng cô ấy nói không quan tâm, con là Thiên Sơn, một ngàn ngọn núi có bao nhiêu hòn đá? Con không phải cô độc, con có rất nhiều hòn đá làm bạn, hơn nữa trên Thiên Sơn còn nở đầy hoa, con không cô độc chút nào, còn sống rất tốt!" Thiên Sơn tiếp tục nói, giọng đã có chút kiêu ngạo: "Con là người xuất sắc nhất trong Phi Long môn, Lục cô cô nói võ công của con tiến bộ nhanh nhất trong đám hậu sinh, cho nên bà tiến cử con cho chủ nhân, chủ nhân rất yêu thương con, cho con làm thiếp thân hộ vệ trong cung, con..."
Thiên Sơn nói đến đây, như không thể nói tiếp nữa, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ôn Yến một cái, Thiên Sơn luôn hướng nội, cho dù trong lòng rất muốn nói ra khổ sở nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn chọn nói điều tốt. Cô không bỏ được thể diện, từ nhỏ đã vậy, cho dù trong lòng khổ sở bao nhiêu, kể cả không vui bao nhiêu, cô cũng sẽ nói với người khác không quan tâm. giống một người mỗi ngày đều sống nghèo khổ, cô sẽ thường đi ra cũng người ta nói cô ăn sơn hào hải vị!
Cô tự thuật rất suôn sẻ, thậm chí, không có chút đau khổ nào, nhưng giọng điệu nghẹn ngào đó cùng biểu cảm làm ra vẻ kiên cường của cô vẫn làm cho người Trương gia ở đây thương yêu.
Thiên Sơn dừng lại một chút, lại nhìn Tư Không phu nhân, thì thào: "Nhưng mà, con cũng muốn biết có mẹ có ngươi thân thì có cảm giác thế nào, cho dù con không để ý, nhưng nếu có, con cũng muốn biết nó cuối cùng có phải rất hạnh phúc không..."
Một người ôm Thiên Sơn từ sau lưng cô, Thiên Sơn quay đầu thật mạnh, đối diện với ánh mắt đau lòng của Lãnh Ninh, Lãnh Ninh nói bằng giọng đau khổ: "Mất đi mẹ, cho chuyện đau khổ nhất trên thế giới này, Thiên Sơn, muội hạnh phúc, mẹ muội vẫn còn sống, chỉ cần muội gọi bà ấy, bà ấy sẽ tỉnh lại. Mà huynh, bất kể gọi như thế nào, mẹ huynh cũng sẽ không tỉnh lại nhìn huynh một cái nữa!"
Trong lòng thiên sơn có chút cảm xúc nói không ra lời, cô vốn rất oán hận Lãnh Ninh, nhưng hiện tại nghe thấy câu nói như vậy của chàng, chỉ cảm thấy trong lòng có sự chua xót không ngừng trào ra, hơn nữa còn bốc lên hốc mắt.
Lãnh Ninh buông cô ra, có chút xấu hổ đứng qua một bên. Vừa rồi chàng nghe Thiên Sơn nói vậy, trong lòng nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ, thực ra chàng sao lại không giống Thiên Sơn? Để ý biết bao, khó chịu biết bao, cũng không bằng lòng nói một câu, hơn nữa còn nói với bản thân không để ý.
Tư Không đại nhân nhìn Lãnh Ninh một cái có thâm ý, nhẹ thở dài. Ông tiến lên phía trước, đứng ở bên giường, nhẹ giọng gọi: "Tú Anh, bà nghe thấy không? Con gái chúng ta đã về rồi, Minh Châu về rồi, nếu bà nghe thấy, thì mở mắt nhìn nó, nó lớn lên rất đẹp, đẹp giống bà..." Thiên Sơn nghe ông miêu tả mình như vậy, hơi không tự nhiên, sắc mặt cũng hơi xấu hổ, nhưng, ánh mắt lại hiện lên tự hào.
Ôn Yến rút châm ra: "Nếu không ngoài ý muốn, nửa giờ sau bà ấy sẽ tỉnh lại!" Cô nhìn Thiên Sơn: "Chúng tôi đi ra, cô ở đây nói chuyện với bà ấy!"
Nói xong, cô quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta đi ra thôi, để cô ấy và phu nhân ở cùng nhau một lát!"
Tư Mã đại nhân có chút không nỡ nhìn Thiên Sơn và phu nhân, ánh mắt cảm kích nhìn Ôn Yến, biểu cảm có chút phức tạp: "Cảm ơn cô, Ôn đại phu!" Ông đã nói hai lần cảm ơn với Ôn Yến, ông cảm ơn Ôn Yến đưa Thiên Sơn tới, đưa con gái ông tới.
Sau khi mọi người đi ra, sắc mặt Thiên Sơn nhẹ nhàng đi rất nhiều. Cô bắt đầu nhìn Tư Mã phu nhân, nhìn lông mi của bà, mũi bà, miệng bà, sau đó vô thức giơ tay sờ ngũ quan của mình, thì thào: "Con với mẹ rất giống sao? Giống sao?" Nói xong, cô có chút kiêu ngạo: "Nếu con giống mẹ, vậy con cũng rất đẹp!"
Cô quay đầu nhìn nhìn, trong phòng không có ai, nhưng cô vẫn cẩn thận đi đến cửa, cài then cửa. Sau đó chân tay nhẹ nhàng quay về trước giường, ngồi trên ghế bên giường, sau đó khom xuống đầu giường nhẹ nhàng gọi bên tai Tư Mã phu nhân: "Mẹ..." Gọi xong, cả khuôn mặt cô đều đỏ, giống như bị rót ngũ thạch tán vào cơ thể, lâng lâng bay bổng, hưng phấn không nói ra lời, lông mày nhướn lên: "Con chưa từng nghĩ con sẽ có mẹ, mẹ thật thật là mẹ ruột của con sao?"
Cô đứng lên, hít sâu một hơi, khuôn mặt nóng lên, cô quay đầu rót ly nước trên bàn, uống hết một hơi, đặt ly xuống, lại nhìn về phía giường, mà phụ nhân vốn nhắm mắt nằm trên giường lại mở mắt, nhìn cô chăm chú!
Thiên Sơn sững sờ, nhớ đến hành động ấu trĩ lúc nãy của mình, mặt liền đỏ lên, nhấc chân đạp cửa chạy!
CHƯƠNG 146: NHẬN TỔ QUY TÔNG
Điều Ôn Yến muốn là sự đột ngột này của cô ấy.
Như vậy, hai người lại xuất hiện ở Tư Không phủ.
Ôn Yến đi ở phía trước, Thiên Sơn ngại ngùng trước nay chưa từng có, đến cửa phủ còn có chút do dự, Ôn Yến chỉ hỏi cô ấy một câu: "Có phải hối hận rồi không? Hối hận thì chúng ta quay lại!"
Thiên Sơn lắc đầu thật mạnh: "Không phải, tôi chỉ hơi sợ!"
Ôn Yến bật cười, Phi Long hộ pháp khi đối diện với cao thủ trên giang hồ cũng chưa từng sợ hãi lại cảm thấy sợ khi đối diện với bố mẹ sinh ra mình? Cô kéo cánh tay cô ấy, khuyên: "Sợ gì? Đó là hạnh phúc thuộc về cô!"
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Ôn Yến: "Vậy nếu họ không phải bố mẹ tôi thì phải làm sao?" Cô gãi gãi đầu: "Tôi luôn cho rằng mẹ tôi đã mất rồi, đột nhiên có nhiều người như vậy nói tôi là người thân của họ, tôi làm sao có thể tin được? Tôi sợ sau khi tôi tin, lại sẽ trở thành giả!"
Ôn Yến hơi đau lòng, cô gái này đã quen một mình, tiếp nhận thân phận cô nhi mà thượng đế an bài, cô trước nay không dám hy vọng ở trần thế này sẽ có người thân của mình, đột nhiên có một đám nhiều người như vậy, bản thân cô ấy đều không dám tin, trong lòng bất an.
Loại cảm giác này giống như là một người luôn nghèo khó, đột nhiên trúng vé số, giống một giấc mộng, một ảo mộng không chân thật.
Ôn Yến mềm giọng nói: "Thiên Sơn, cô xứng đáng có một gia đình hạnh phúc!"
Thiên Sơn chớp chớp mắt: "Thật sao? Nhưng tôi từ nhỏ đã không có!"
"Thượng đế thiếu cô, sẽ trả cho cô, không phải có người nói là thượng đế công bằng nhất sao?"
Thiên Sơn chăm chú nhìn Ôn Yến một chút: " Nếu thượng đế trả cho tôi, tôi sẽ tin là ông ấy công bằng!"
Người của Tư Không phủ thấy Ôn Yến và Thiên Sơn tới, đều rất khách sáo, nhanh trong mời vào phòng của phu nhân Tư Không.
Tư Không đại nhân nhìn thấy Ôn Yến đến, đang muốn mở miệng hỏi cô sao không nghỉ ngơi, lại nhìn thấy Thiên Sơn nhăn nhó đi vào.
Tư Không đại nhân sắc mặt vui mừng, mắt lóe lên, nhanh chóng nói: "A, đến rồi? Nhanh vào đây!" Nói xong, ông ấy không biết nói gì, chỉ đứng ở đó có chút không được tự nhiên, nhìn chăm chú Thiên Sơn.
Thiên Sơn ừ một tiếng, không nhìn Tư Không đại nhân, không phải cô oán hận gì, chỉ là cô giống với Tư Không đại nhân, không biết nên đối mặt với đối phương thế nào. Cho nên, cô lựa chọn nhìn như không nhìn.
Ôn Yến nói với Tư Không đại nhân: "Thiên Sơn đến thăm phu nhân, tình hình phu nhân như thế nào?" Nói xong, cô nháy mắt với Tư Không đại nhân.
Tư Không đại nhân sững sờ, lập tức nhớ tới phân phó lúc Ôn Yến tới, bèn nói: "Sau khi cô đi tình trạng của bà ấy vẫn luôn vậy, chưa từng tỉnh lại, Gia Cát đại phu cũng không dám rời đi một bước, sợ có bất trắc gì!"
Ôn Yến: "Ý chí của người bệnh rất quan trọng, ý chí sẽ là sức mạnh giúp người bệnh kiên trì." Cô nói với Thiên Sơn: "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi vào!"
Thiên Sơn nhanh chóng nhìn Tư Không đại nhân một cái, thấy ông đang nhìn mình nghi hoặc, ánh mắt có chút phức tạp, ông già này, trước đây mình còn nguyền rủa ông ta chết đâu? Đã từng ghét một người như vậy, hiện tại xem ra lại có cảm giác thuận mắt!
Cô gật gật đầu, nói với Ôn Yến: "Được, chúng ta vào đi!"
Tư Không đại nhân hơi không hiểu, không biết hai người muốn làm gì. Nhưng, ông cũng là một người biết rõ ràng, cho dù không nhìn ra ý đồ của Ôn Yến, nhưng cũng biết Ôn Yến đang giúp ông, cho nên, ông không hỏi nữa, mà là cùng Ôn Yến và Thiên Sơn vào phòng.
Thiên Sơn nhìn phụ nhân nằm trên giường, ánh mắt liền hơi đỏ lên, cô quay mặt đi, giơ tay sờ sờ khóe mắt, cho đến khi khẳng định khóe mắt khô ráo, mới quay đầu hỏi Ôn Yến: "Vậy, hiện tại phải làm thế nào?"
Gia Cát Minh cũng nhìn Ôn Yến, nhưng chàng biết ý của Ôn Yến, liền lui về một bên để Ôn Yến và Thiên Sơn lên phía trước, ba vị công tử của phủ Thiên Không cũng ở đây, họ đều ở trước giường, biểu cảm mệt mỏi, chỉ là ánh mắt nhìn Thiên Sơn hơi sáng lên, cô muội muội này, làm mọi người đau lòng mười mấy năm, nếu có thể quay về, là việc vui lớn.
Ôn Yến kéo Thiên Sơn, ngồi trước giường, sau đó nói với Thiên Sơn: "Lát nữa khi tôi dùng châm kích thích huyệt vị của bà ấy, cô hãy nói chuyện bên tai bà ấy. Trong lòng cô muốn nói gì, cứ nói hết, ở đây không có người ngoài, cũng không có ai trêu chọc cô!"
Nói xong, cô lấy kim châm, lần lượt đâm vào trán và đầu của Thiên Không phu nhân, châm cuối cùng đâm vào huyệt nhân trung của bà.
Thiên Sơn ngồi ở trước giường, nhìn phụ nhân có mấy phần giống mình, cô vô thức giơ tay sờ mặt mình, sau đó lại giơ tay, muốn sờ mặt của Thiên Không phu nhân, nhưng bàn tay cô có chút run rẩy dừng lại trong không trung, bèn rút lại, hơi sợ nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến cười nói: "Cô nương ngốc, đó không phải là hồng thủy mãnh thú, bà ấy là mẹ ruột cô, người sinh ra cô!"
Thiên Sơn quay đầu lại nhìn nhìn mấy vị công tử, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khích lệ.
Thiên Sơn hít sâu một hơi, miệng hơi mở ra, lại hít sâu thêm một hơi, mới có dũng khí: "Nhưng tôi luôn cho rằng mẹ ruột tôi đã chết rồi!"
"Nhưng sự thực là bà ấy chưa chết, bà ấy luôn đợi con về, hơn nữa nhiều năm như vậy, không từ bỏ việc tìm kiếm con." Tư Không đại nhân nói sau lưng cô, giọng hơi nghẹn ngào, làm mọi người và Thiên Sơn đều có chút cảm động.
Thiên Sơn vội cúi đầu, thật lâu sau mới thu lại biểu cảm ngẩng đầu có chút thất thố nhìn Ôn Yến, Ôn Yến kéo tay Tư Không phu nhân, đặt trong lòng bàn tay Thiên Sơn, khích lệ: "Cô có chuyện gì, bà ấy có thể nghe thấy."
Thiên Sơn im lặng, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Lâu như đã qua một đời, Thiên Sơn mới nói bằng giọng nghẹn ngào: "Chính là như vậy, con luôn cho rằng mình là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Phi Long môn, trong Phi Long môn cũng có rất nhiều cô nhi, nhưng nhiều hơn nữa là có gia đình đàng hoàng. Bạn bè cùng tuổi với con, đa số đều có bố mẹ yêu thương, con không thèm chút nào, con có Lục cô cô, có chủ nhân, họ đều rất yêu con..." Thiên Sơn dừng lại một chút, giọng nói có chút kích động, dù cô ấy luôn nói cô ấy không quan tâm, nhưng từ ngữ khí của cô ấy có thể thấy, cô ấy vẫn rất để ý. Mà Ôn Yến cũng biết, Phi Long môn thành lập tới nay, đã có lịch sử hơn hai trăm năm, rất nhiều người của Phi Long môn đều là kế tục, sống ở tổng bộ hoặc phân đà của Phi Long môn. Người có cha mẹ rất thường gặp, có người còn là ngũ đại đồng đường.
Trong hoàn cảnh như vậy, thân phận cô nhi của Thiên Sơn được thành lập, khó tránh khỏi sẽ có chút tự ti và cảm xúc về thân thế.
"Lục cô cô nói con là hòn đá bướng bỉnh, nhưng cô ấy nói không quan tâm, con là Thiên Sơn, một ngàn ngọn núi có bao nhiêu hòn đá? Con không phải cô độc, con có rất nhiều hòn đá làm bạn, hơn nữa trên Thiên Sơn còn nở đầy hoa, con không cô độc chút nào, còn sống rất tốt!" Thiên Sơn tiếp tục nói, giọng đã có chút kiêu ngạo: "Con là người xuất sắc nhất trong Phi Long môn, Lục cô cô nói võ công của con tiến bộ nhanh nhất trong đám hậu sinh, cho nên bà tiến cử con cho chủ nhân, chủ nhân rất yêu thương con, cho con làm thiếp thân hộ vệ trong cung, con..."
Thiên Sơn nói đến đây, như không thể nói tiếp nữa, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ôn Yến một cái, Thiên Sơn luôn hướng nội, cho dù trong lòng rất muốn nói ra khổ sở nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn chọn nói điều tốt. Cô không bỏ được thể diện, từ nhỏ đã vậy, cho dù trong lòng khổ sở bao nhiêu, kể cả không vui bao nhiêu, cô cũng sẽ nói với người khác không quan tâm. giống một người mỗi ngày đều sống nghèo khổ, cô sẽ thường đi ra cũng người ta nói cô ăn sơn hào hải vị!
Cô tự thuật rất suôn sẻ, thậm chí, không có chút đau khổ nào, nhưng giọng điệu nghẹn ngào đó cùng biểu cảm làm ra vẻ kiên cường của cô vẫn làm cho người Trương gia ở đây thương yêu.
Thiên Sơn dừng lại một chút, lại nhìn Tư Không phu nhân, thì thào: "Nhưng mà, con cũng muốn biết có mẹ có ngươi thân thì có cảm giác thế nào, cho dù con không để ý, nhưng nếu có, con cũng muốn biết nó cuối cùng có phải rất hạnh phúc không..."
Một người ôm Thiên Sơn từ sau lưng cô, Thiên Sơn quay đầu thật mạnh, đối diện với ánh mắt đau lòng của Lãnh Ninh, Lãnh Ninh nói bằng giọng đau khổ: "Mất đi mẹ, cho chuyện đau khổ nhất trên thế giới này, Thiên Sơn, muội hạnh phúc, mẹ muội vẫn còn sống, chỉ cần muội gọi bà ấy, bà ấy sẽ tỉnh lại. Mà huynh, bất kể gọi như thế nào, mẹ huynh cũng sẽ không tỉnh lại nhìn huynh một cái nữa!"
Trong lòng thiên sơn có chút cảm xúc nói không ra lời, cô vốn rất oán hận Lãnh Ninh, nhưng hiện tại nghe thấy câu nói như vậy của chàng, chỉ cảm thấy trong lòng có sự chua xót không ngừng trào ra, hơn nữa còn bốc lên hốc mắt.
Lãnh Ninh buông cô ra, có chút xấu hổ đứng qua một bên. Vừa rồi chàng nghe Thiên Sơn nói vậy, trong lòng nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ, thực ra chàng sao lại không giống Thiên Sơn? Để ý biết bao, khó chịu biết bao, cũng không bằng lòng nói một câu, hơn nữa còn nói với bản thân không để ý.
Tư Không đại nhân nhìn Lãnh Ninh một cái có thâm ý, nhẹ thở dài. Ông tiến lên phía trước, đứng ở bên giường, nhẹ giọng gọi: "Tú Anh, bà nghe thấy không? Con gái chúng ta đã về rồi, Minh Châu về rồi, nếu bà nghe thấy, thì mở mắt nhìn nó, nó lớn lên rất đẹp, đẹp giống bà..." Thiên Sơn nghe ông miêu tả mình như vậy, hơi không tự nhiên, sắc mặt cũng hơi xấu hổ, nhưng, ánh mắt lại hiện lên tự hào.
Ôn Yến rút châm ra: "Nếu không ngoài ý muốn, nửa giờ sau bà ấy sẽ tỉnh lại!" Cô nhìn Thiên Sơn: "Chúng tôi đi ra, cô ở đây nói chuyện với bà ấy!"
Nói xong, cô quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta đi ra thôi, để cô ấy và phu nhân ở cùng nhau một lát!"
Tư Mã đại nhân có chút không nỡ nhìn Thiên Sơn và phu nhân, ánh mắt cảm kích nhìn Ôn Yến, biểu cảm có chút phức tạp: "Cảm ơn cô, Ôn đại phu!" Ông đã nói hai lần cảm ơn với Ôn Yến, ông cảm ơn Ôn Yến đưa Thiên Sơn tới, đưa con gái ông tới.
Sau khi mọi người đi ra, sắc mặt Thiên Sơn nhẹ nhàng đi rất nhiều. Cô bắt đầu nhìn Tư Mã phu nhân, nhìn lông mi của bà, mũi bà, miệng bà, sau đó vô thức giơ tay sờ ngũ quan của mình, thì thào: "Con với mẹ rất giống sao? Giống sao?" Nói xong, cô có chút kiêu ngạo: "Nếu con giống mẹ, vậy con cũng rất đẹp!"
Cô quay đầu nhìn nhìn, trong phòng không có ai, nhưng cô vẫn cẩn thận đi đến cửa, cài then cửa. Sau đó chân tay nhẹ nhàng quay về trước giường, ngồi trên ghế bên giường, sau đó khom xuống đầu giường nhẹ nhàng gọi bên tai Tư Mã phu nhân: "Mẹ..." Gọi xong, cả khuôn mặt cô đều đỏ, giống như bị rót ngũ thạch tán vào cơ thể, lâng lâng bay bổng, hưng phấn không nói ra lời, lông mày nhướn lên: "Con chưa từng nghĩ con sẽ có mẹ, mẹ thật thật là mẹ ruột của con sao?"
Cô đứng lên, hít sâu một hơi, khuôn mặt nóng lên, cô quay đầu rót ly nước trên bàn, uống hết một hơi, đặt ly xuống, lại nhìn về phía giường, mà phụ nhân vốn nhắm mắt nằm trên giường lại mở mắt, nhìn cô chăm chú!
Thiên Sơn sững sờ, nhớ đến hành động ấu trĩ lúc nãy của mình, mặt liền đỏ lên, nhấc chân đạp cửa chạy!