Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
CHƯƠNG 161: THĂM DÒ
CHƯƠNG 161: THĂM DÒ
Chuyện Ôn Yến xuất cung Tống Vĩnh Kỳ đã sớm biết.
Chàng biết không trói buộc được cô, mặc dù không muốn cô ra ngoài nhưng do biết cô và Thiên Sơn tình thâm ý trọng, Thiên Sơn xảy ra chuyện cô cùng sẽ không đứng nhìn, cho nên tối hôm đó thật ra cũng là chàng an bài thị vệ ở cửa hông rút lui để cô thuận lợi ra khỏi cung.
Chuyện Thiên Sơn nhiễm bệnh chàng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức. Chàng tin tưởng Ôn Yến có đầy đủ bản lĩnh có thể cứu được Thiên Sơn, nhưng chàng cũng không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết Thiên Sơn đang bị nhiễm bệnh, càng không thể để người bên ngoài biết Ôn Yến đang ở cùng Thiên Sơn bị nhiễm bệnh. Bởi vì có một số việc cho dù thân là Hoàng đế cũng không thể ngăn cản đó chính là bệnh truyền nhiễm, luật pháp đã quy định phàm là bị điên hay là bệnh truyền nhiễm tất cả đều phải đưa ra đảo để cách ly. Bởi vì ngày xưa khi tiên tổ khai quốc không lâu đã từng xuất hiện một sự kiện rất nghiêm trọng có một tên điên chém người khiến cho hơn trăm người mất mạng. Cho nên, một khi bị điên mà xuất hiện khuynh hướng bạo lực, tất yếu phải mang đến đảo cách ly. Mà một năm trước khi tiên tổ băng hà cạnh khu Châu Địa có người nhiễm bệnh, lúc ấy đại phu đã nói là bệnh truyền nhiễm nhưng khi đó không có ai coi trọng thậm chí không cách ly chữa trị dẫn đến bộc phát ra phạm vi cả nước thành bệnh truyền nhiễm làm chết gần hai mươi nghìn người. Lúc ấy cả nước trên dưới một mảnh kinh hoảng, luôn hoài nghi lẫn nhau đối phương có bệnh truyền nhiễm hay không, cuối cùng trở thành ra tay giết người, loại tình huống này mà khống chế chậm trễ dân gian sẽ trở nên đại loạn, tiên tổ trong cơn tức giận đem toàn bộ quan viên nơi đó điều tra đồng thời chỉnh sửa lại luật lệ, một khi phát hiện người bị bệnh truyền nhiễm cần phải cách ly ngay.
Luật pháp cần không ngừng sửa đổi không ngừng hoàn thiện, nhưng một điều luật này lại được cả nước thậm chí văn võ bá quan ủng hộ. Cho dù giờ phút này muốn chỉnh sửa lại một lần nữa cũng cần nửa năm một năm, mà không phải một đạo mệnh lệnh xuống dưới liền có thể xong việc.
Cho nên, sau khi ngự y chẩn đoán chính xác chàng lập tức đã phong tỏa tin tức. Còn Bát Nương và Lãnh Ninh vì sao lại biết được là bởi vì ngự y là do Lãnh Ninh xuất cung đi mời, lúc đầu Tống Vĩnh Kỳ sợ Ôn Yến biết sẽ khăng khăng muốn xuất cung sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm, nhưng sau khi chàng suy nghĩ sâu xa lại biết không giấu được Ôn Yến, cô biết nhất định sẽ đi ra cho nên dứt khoát không để cho cô phải hao phí khổ tâm.
Từ khi Ôn Yến xuất cung Tống Vĩnh Kỳ luôn luôn đứng ngồi không yên. Thiên Sơn tự dưng nhiễm bệnh chuyện này vốn đã rất kỳ quái. Những năm nay rất ít nghe nói có người bị bệnh đậu mùa, cách ly chữa trị khiến bệnh truyền nhiễm trong cả nước hoàn toàn biến mất thậm chí diệt tuyệt, ngẫu nhiên có mấy người xuất hiện triệu chứng cũng lập tức bị mang đến đảo cách ly.
Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng vài năm nay cả nước đều không có bộc phát dịch và bệnh truyền nhiễm công đầu đều nhờ luật lệ này!
"Hoàng Thượng, tiểu thư Khanh Nhi đến rồi!" Chung Chương tiến đến bẩm báo.
Mi tâm Tống Vĩnh Kỳ nhăn lại, nói: "Lúc này, nàng ta đến làm cái gì?"
Chung Chương nói: "Nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng!"
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Để cho nàng ta đi vào!"
Chung Chương vâng dạ thối lui ra ngoài, một lát sau liền thấy Khanh Nhi nhẹ nhàng đi tới hoạt bát cười một tiếng: "Sư huynh, lúc này rồi huynh vẫn còn xử lý chính sự sao?"
Tống Vĩnh Kỳ cười cười: "Trẫm còn tưởng rằng muội đưa đồ ăn ngon tới cho trẫm vậy mà hai tay lại trống không, tới làm cái gì?"
Khanh Nhi đi thẳng tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ đong đưa cánh tay của chàng nũng nịu nói: "Người ta nhớ sư huynh mà, hơn nữa bây giờ huynh đã là Hoàng Thượng muốn ăn cái gì mà không có? Sao còn cần muội làm điểm tâm nữa?"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn tiểu sư muội của mình, chàng vẫn luôn coi nàng ta như muội muội ruột thịt để trong lòng mà yêu thương, thật hi vọng nàng ta chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần. Trước đó chàng đã từng nghĩ tìm phu quân cho nàng ta để nàng ta hạnh phúc vô lo vô nghĩ sống hết đời. Nếu là tất cả đều là nàng ta làm vậy thì chàng sẽ rất hối hận đã mang nàng ta xuống núi, nếu như không mang nàng ta xuống núi thì hôm nay nàng ta vẫn là tiểu cô nương đơn thuần vô lo vô nghĩ kia.
"Sư huynh, nhìn muội cái gì vậy?" Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn mình không chớp mắt liền đưa tay đẩy chàng một cái trong lòng lập tức khắp nơi sinh ra một hơi khí lạnh, nàng ta rất đáng ghét loại ánh mắt này, giống như lúc nàng ta vẫn còn mười một mười hai tuổi chàng dùng ánh mắt của một người huynh trưởng cưng chiều nhìn nàng ta. Nàng ta cần chưa bao giờ là một người huynh trưởng.
Tống Vĩnh Kỳ thu hồi ánh mắt khóe miệng cong lên ý cười nhạt nhẽo, nói: "Không có gì, trẫm chỉ đang nghĩ xem nên nên phong cho tiểu sư muội thân yêu của chúng ta một thân phận công chúa, dùng thân phận công chúa này xuất giá."
Sắc mặt Khanh Nhi đột nhiên ngưng lại lại lập tức nở một nụ cười, nói: "Thế nào? Bây giờ chê muội làm phiền huynh rồi sao? Ước gì đem muội gả đi rồi, còn nữa lấy chồng cũng phải có đối tượng chứ, muội gả cho ai bây giờ?"
"Vậy sao, Lý Tuân và Lãnh Ninh muội thích ai hơn?" Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Khanh Nhi nhàn nhạt cười: "Đều không thích, cũng đều thích!"
"Nói gì vậy?" Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày nhìn nàng ta.
Khanh Nhi chen đến bên cạnh chàng ngồi xuống, chàng đang ngồi trên long ỷ ở ngự thư phòng, chỉ có hoàng hậu mới có thể cùng Hoàng đế ngồi chung một cái ghế như thế này hơn nữa nhất định còn phải được Hoàng đế ân chuẩn, nhưng nàng ta cứ nghênh ngang ngồi ở bên cạnh chàng như vậy, dính sát vào chàng. Lúc còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyên như thế này. Nàng ta đem đầu dựa trên bờ vai Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Muội thích hai người bọn họ giống như thích tỷ tỷ và thích Hoàng thái hậu nương nương, loại thích này không giống với yêu."
Tống Vĩnh Kỳ không để lại dấu vết kéo ra một chút khoảng cách, nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Muội rất thích tỷ tỷ của muội sao?"
Khanh Nhi toét miệng cười một tiếng: "Ở trong lòng Khanh Nhi, mọi hành động của tỷ tỷ và sư huynh có thể dẫn dắt tình cảm yêu hận trong lòng Khanh Nhi đấy!" Nàng ta nói xong nghịch ngợm cười một tiếng.
Tình cảm yêu hận? Tống Vĩnh Kỳ ghé mắt: "Còn tình cảm yêu hận, muội biết cái gì là tình cảm yêu hận sao?"
"Nói giỡn mà thôi, tóm lại ở trong lòng Khanh Nhi, huynh và tỷ tỷ đều là người quan trọng nhất." Khanh Nhi nhẹ nhàng nghiêng người qua, sau đó nói: "Hôm nay muội tới tìm huynh là có chuyện liên quan đến tỷ tỷ muốn nói cho sư huynh."
Tống Vĩnh Kỳ bất động thanh sắc hỏi: "Chuyện gì? Nói đi!"
Khanh Nhi hạ thấp giọng hỏi: "Muội nghe trong cung có người đồn nói tỷ tỷ chính là Dương Bạch Lan trước kia, nói cái gì mà hồn phách trùng sinh, chuyện này bọn họ nói vô cùng sống động, sư huynh có nghe qua hay chưa?"
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạo: "Muội nghe ai nói vậy? Chuyện này quá hoang đường rồi? Người đã chết chính là chết rồi sao còn có thể chuyển thế trùng sinh? Đúng là nói hươu nói vượn!" Chỉ là trong lòng lại đột nhiên chấn động run rẩy, người biết việc này tuy là không ít nhưng đều là người của Hoàng gia bình thường sẽ không nói ra bên ngoài. Nàng ta từ đâu nghe được những chuyện này? Ngày đó ma ma và tiểu Chi phục vụ bên người Ôn Yến đã bị đưa đi, sợ là có người biết thân phận của Ôn Yến.
Khanh Nhi nhìn thần sắc Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Hậu cung đều truyền khắp, nói Ôn đại phu chính là An vương phi Dương Bạch Lan ngày đó. Còn cả chuyện lúc trước Bạch Lan tỷ tỷ giúp Trí Viễn Vương phi đỡ đẻ cứu được mạng sống đã như treo trên sợi tóc của tiểu Hoàng tử, Bạch Lan tỷ tỷ cứu được cậu bé chính là dùng y thuật khác người, mà bây giờ tỷ tỷ lại hiểu được y thuật đồng thời cũng cứu sống được tiểu công tử đã sắp chết của Tư Không phủ, trước sau dính liền, dù sao vẫn khiến cho người ta hoài nghi!"
Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, người trong thiên hạ này hiểu được y thuật không nhiều sao? Sao có thể bởi vì điểm trùng hợp ấy mà nhận định chuyện hoang đường này?" Tống Vĩnh Kỳ để ý thấy Khanh Nhi gọi Bạch Lan là tỷ tỷ, trong lòng nàng ta phải rất thống hận Dương Bạch Lan mới đúng chứ? Dù sao cũng là Dương Bạch Lan đẩy nàng ta xuống hồ dẫn đến nàng ta bị hôn mê mấy năm, suýt chút nữa không tỉnh lại được. Trong lòng thống hận một người khi nói đến người này đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, sao còn gọi được một tiếng tỷ tỷ?
Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ nói: "Nhưng người khác đều nói sư huynh đối với Bạch Lan tỷ tỷ tình thâm ý trọng, sau khi tỷ ấy chết đi thậm chí từng có suy nghĩ không thành thân nữa, vì sao Ôn Yến tỷ tỷ vừa xuất hiện sư huynh liền yêu nàng? Đồng thời đến mức đến chết cũng không đổi như vậy?" Câu nói này không phải là thăm dò, mặc dù giọng điệu có vẻ như thăm dò nhưng trong giọng nói lại có mấy phần ép hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ không thể không phòng bị, chàng tản mạn cười một tiếng đưa tay vén một sợi tóc mai của Khanh Nhi, nói: "Sư huynh không đối với ai đến chết cũng không đổi, trước đó đối với Ôn Yến đúng là có mấy phần tình cảm thật, nhưng càng nhiều hơn chính là bởi vì thân phận của nàng ấy chính là môn chủ của Phi Long môn. Mà trước khi trở thành môn chủ của Phi Long môn thân phận của nàng ấy đã là quý nhân rồi, lúc ấy không chỉ phụ hoàng không tin tưởng tin đồn này mà ngay cả trẫm cũng không tin tưởng, Ôn Yến không phải người của thế giới này nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi, cuối cùng phụ hoàng có được nàng ấy nhưng lại mất đi thiên hạ." Phải chửi bới tình cảm của mình và Ôn Yến như vậy đúng là bất đắc dĩ. Nếu Khanh Nhi muốn hạ độc hại người chàng thật sự không thể không phòng bị, bởi vì chỉ có chàng mới biết được công phu hạ độc của Khanh Nhi có bao nhiêu dày công tôi luyện. Bây giờ chàng và Ôn Yến kéo dài khoảng cách lợi dụng Nhu phi chính là muốn di chuyển ánh mắt của Khanh Nhi.
Lời nói của Đạo trưởng ở trong lòng chàng đã tạo thành một sự ám ảnh, chàng rất sợ, sợ một câu nói kia của Đạo trưởng thành sự thật, Ôn Yến ở lại bên cạnh chàng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết, cho nên chàng trăm phương ngàn kế muốn đem tất cả tai hoa bên cạnh cô đều hóa giải đi, chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ đi sợ hãi trong lòng chàng.
Đã mất nàng một lần chàng không cho phép có lần thứ hai nữa.
Khanh Nhi nhìn chàng chăm chú: "Sư huynh nói thật chứ?"
Tống Vĩnh Kỳ cười cười, yêu chiều nói: "Sư huynh có lúc nào lừa muội chưa? Bây giờ ngay cả sư huynh Khanh Nhi cũng không tin rồi sao? Hơn nữa chuyện này cũng không có gì tốt để mà lừa gạt, thích là thích, không thích là không thích. Cho dù trước đó có yêu mến nhưng nàng ấy đã cùng Gia Cát Minh phản bội trẫm như thế, nếu không phải trẫm kiêng dè phân lượng của Phi Long môn, trẫm đã sớm trục xuất nàng ấy ra khỏi cung rồi."
Khanh Nhi khẽ cười: "Sư huynh nói cực phải, nhưng mà tỷ tỷ cũng là một cô gái tốt khó tìm được. Nếu không ngày đó sư huynh cũng sẽ không bởi vì nàng ấy mà cự tuyệt chuyện hòa thân với nước Nam Chiếu không phải sao?" Dứt lời, nàng ta ngước mắt quan sát Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ là khẽ cười cười. Hồi lâu sau mới nói: "Muội cho rằng đó thật sự là hòa thân à? Công chúa Nam Chiếu kia thông minh lanh lợi, tâm cơ thâm trầm, nàng ta tới để làm thám tử thì có. Một khi nàng ta vào được hậu cung, trẫm cũng không giết được nàng ta nhưng lại không thể tha cho nàng ta, cục diện lưỡng nan này sao trẫm lại cho phép mình lâm vào trong đó? Khanh Nhi không phải kẻ ngu dốt, như thế nào ngay cả điểm ấy cũng nghĩ không ra?"
Khanh Nhi hơi ngẩn ra: "Quốc chủ Nam Chiếu kia hóa ra lại cất giấu tâm tư như vậy? Quả thực là đáng chết!"
"Cũng không trách được hắn, ngồi trên ngai vàng phải có mưu kế, hắn thân là quốc chủ Nam Chiếu đương nhiên phải suy nghĩ cho Nam Chiếu, ngày đó Nam Chiếu đại bại là do quân ta dùng chiến thuật quanh co nói trắng ra chính là quỷ kế, nếu quang minh chính đại chúng ta chưa chắc có thể thủ thắng nhanh như vậy đâu, Nam Chiếu đương nhiên là không phục!"
Khanh Nhi ồ một tiếng thật dài: "Không nghĩ tới trong đó còn có cái ẩn tình này. Chỉ là trên chiến trường không ngại dối lừa, Nam Chiếu bại chính là bại, không có gì phải tranh luận hết!"
Tống Vĩnh Kỳ đem câu chuyện kéo về trên người nàng ta: "Muội còn chưa nói cho sư huynh, trong lòng đã có người mình thích chưa? Hôn sự của muội phải nhanh chóng thực hiện. Hai ngày trước sư huynh mộng thấy sư phụ, lời nhắn nhủ của lão nhân gia ngài trước khi lâm chung sư huynh vẫn chưa thể làm được nên trong lòng vô cùng áy náy."
Khanh Nhi le lưỡi, nói: "Nhưng muội chưa tìm được người thật lòng yêu sâu đậm, không cần quá suy nghĩ tới chuyện của Khanh Nhi làm gì."
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: "Cô nương ngốc này, thêm một thời gian nữa muội đã làm cô cô rồi, Nhu phi đã có thai, tám tháng nữa cháu của muội sắp ra đời rồi."
Khanh Nhi cười nói: "Đương nhiên là muội biết, muội còn rất là chờ mong đứa bé sinh ra đấy."
Tống Vĩnh Kỳ nói: "Thân thể của Nhu phi không được tốt, muội không có việc gì thì đừng tới quấy rầy nàng ấy, để nàng ấy tĩnh dưỡng cho tốt!"
Sắc mặt Khanh Nhi biến hóa, lập tức cười nói: "Xem ra sư huynh đối với Nhu phi rất tốt, được, muội nghe lời sư huynh!"
CHƯƠNG 161: THĂM DÒ
Chuyện Ôn Yến xuất cung Tống Vĩnh Kỳ đã sớm biết.
Chàng biết không trói buộc được cô, mặc dù không muốn cô ra ngoài nhưng do biết cô và Thiên Sơn tình thâm ý trọng, Thiên Sơn xảy ra chuyện cô cùng sẽ không đứng nhìn, cho nên tối hôm đó thật ra cũng là chàng an bài thị vệ ở cửa hông rút lui để cô thuận lợi ra khỏi cung.
Chuyện Thiên Sơn nhiễm bệnh chàng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức. Chàng tin tưởng Ôn Yến có đầy đủ bản lĩnh có thể cứu được Thiên Sơn, nhưng chàng cũng không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết Thiên Sơn đang bị nhiễm bệnh, càng không thể để người bên ngoài biết Ôn Yến đang ở cùng Thiên Sơn bị nhiễm bệnh. Bởi vì có một số việc cho dù thân là Hoàng đế cũng không thể ngăn cản đó chính là bệnh truyền nhiễm, luật pháp đã quy định phàm là bị điên hay là bệnh truyền nhiễm tất cả đều phải đưa ra đảo để cách ly. Bởi vì ngày xưa khi tiên tổ khai quốc không lâu đã từng xuất hiện một sự kiện rất nghiêm trọng có một tên điên chém người khiến cho hơn trăm người mất mạng. Cho nên, một khi bị điên mà xuất hiện khuynh hướng bạo lực, tất yếu phải mang đến đảo cách ly. Mà một năm trước khi tiên tổ băng hà cạnh khu Châu Địa có người nhiễm bệnh, lúc ấy đại phu đã nói là bệnh truyền nhiễm nhưng khi đó không có ai coi trọng thậm chí không cách ly chữa trị dẫn đến bộc phát ra phạm vi cả nước thành bệnh truyền nhiễm làm chết gần hai mươi nghìn người. Lúc ấy cả nước trên dưới một mảnh kinh hoảng, luôn hoài nghi lẫn nhau đối phương có bệnh truyền nhiễm hay không, cuối cùng trở thành ra tay giết người, loại tình huống này mà khống chế chậm trễ dân gian sẽ trở nên đại loạn, tiên tổ trong cơn tức giận đem toàn bộ quan viên nơi đó điều tra đồng thời chỉnh sửa lại luật lệ, một khi phát hiện người bị bệnh truyền nhiễm cần phải cách ly ngay.
Luật pháp cần không ngừng sửa đổi không ngừng hoàn thiện, nhưng một điều luật này lại được cả nước thậm chí văn võ bá quan ủng hộ. Cho dù giờ phút này muốn chỉnh sửa lại một lần nữa cũng cần nửa năm một năm, mà không phải một đạo mệnh lệnh xuống dưới liền có thể xong việc.
Cho nên, sau khi ngự y chẩn đoán chính xác chàng lập tức đã phong tỏa tin tức. Còn Bát Nương và Lãnh Ninh vì sao lại biết được là bởi vì ngự y là do Lãnh Ninh xuất cung đi mời, lúc đầu Tống Vĩnh Kỳ sợ Ôn Yến biết sẽ khăng khăng muốn xuất cung sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm, nhưng sau khi chàng suy nghĩ sâu xa lại biết không giấu được Ôn Yến, cô biết nhất định sẽ đi ra cho nên dứt khoát không để cho cô phải hao phí khổ tâm.
Từ khi Ôn Yến xuất cung Tống Vĩnh Kỳ luôn luôn đứng ngồi không yên. Thiên Sơn tự dưng nhiễm bệnh chuyện này vốn đã rất kỳ quái. Những năm nay rất ít nghe nói có người bị bệnh đậu mùa, cách ly chữa trị khiến bệnh truyền nhiễm trong cả nước hoàn toàn biến mất thậm chí diệt tuyệt, ngẫu nhiên có mấy người xuất hiện triệu chứng cũng lập tức bị mang đến đảo cách ly.
Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng vài năm nay cả nước đều không có bộc phát dịch và bệnh truyền nhiễm công đầu đều nhờ luật lệ này!
"Hoàng Thượng, tiểu thư Khanh Nhi đến rồi!" Chung Chương tiến đến bẩm báo.
Mi tâm Tống Vĩnh Kỳ nhăn lại, nói: "Lúc này, nàng ta đến làm cái gì?"
Chung Chương nói: "Nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng!"
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Để cho nàng ta đi vào!"
Chung Chương vâng dạ thối lui ra ngoài, một lát sau liền thấy Khanh Nhi nhẹ nhàng đi tới hoạt bát cười một tiếng: "Sư huynh, lúc này rồi huynh vẫn còn xử lý chính sự sao?"
Tống Vĩnh Kỳ cười cười: "Trẫm còn tưởng rằng muội đưa đồ ăn ngon tới cho trẫm vậy mà hai tay lại trống không, tới làm cái gì?"
Khanh Nhi đi thẳng tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ đong đưa cánh tay của chàng nũng nịu nói: "Người ta nhớ sư huynh mà, hơn nữa bây giờ huynh đã là Hoàng Thượng muốn ăn cái gì mà không có? Sao còn cần muội làm điểm tâm nữa?"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn tiểu sư muội của mình, chàng vẫn luôn coi nàng ta như muội muội ruột thịt để trong lòng mà yêu thương, thật hi vọng nàng ta chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần. Trước đó chàng đã từng nghĩ tìm phu quân cho nàng ta để nàng ta hạnh phúc vô lo vô nghĩ sống hết đời. Nếu là tất cả đều là nàng ta làm vậy thì chàng sẽ rất hối hận đã mang nàng ta xuống núi, nếu như không mang nàng ta xuống núi thì hôm nay nàng ta vẫn là tiểu cô nương đơn thuần vô lo vô nghĩ kia.
"Sư huynh, nhìn muội cái gì vậy?" Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn mình không chớp mắt liền đưa tay đẩy chàng một cái trong lòng lập tức khắp nơi sinh ra một hơi khí lạnh, nàng ta rất đáng ghét loại ánh mắt này, giống như lúc nàng ta vẫn còn mười một mười hai tuổi chàng dùng ánh mắt của một người huynh trưởng cưng chiều nhìn nàng ta. Nàng ta cần chưa bao giờ là một người huynh trưởng.
Tống Vĩnh Kỳ thu hồi ánh mắt khóe miệng cong lên ý cười nhạt nhẽo, nói: "Không có gì, trẫm chỉ đang nghĩ xem nên nên phong cho tiểu sư muội thân yêu của chúng ta một thân phận công chúa, dùng thân phận công chúa này xuất giá."
Sắc mặt Khanh Nhi đột nhiên ngưng lại lại lập tức nở một nụ cười, nói: "Thế nào? Bây giờ chê muội làm phiền huynh rồi sao? Ước gì đem muội gả đi rồi, còn nữa lấy chồng cũng phải có đối tượng chứ, muội gả cho ai bây giờ?"
"Vậy sao, Lý Tuân và Lãnh Ninh muội thích ai hơn?" Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Khanh Nhi nhàn nhạt cười: "Đều không thích, cũng đều thích!"
"Nói gì vậy?" Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày nhìn nàng ta.
Khanh Nhi chen đến bên cạnh chàng ngồi xuống, chàng đang ngồi trên long ỷ ở ngự thư phòng, chỉ có hoàng hậu mới có thể cùng Hoàng đế ngồi chung một cái ghế như thế này hơn nữa nhất định còn phải được Hoàng đế ân chuẩn, nhưng nàng ta cứ nghênh ngang ngồi ở bên cạnh chàng như vậy, dính sát vào chàng. Lúc còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyên như thế này. Nàng ta đem đầu dựa trên bờ vai Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Muội thích hai người bọn họ giống như thích tỷ tỷ và thích Hoàng thái hậu nương nương, loại thích này không giống với yêu."
Tống Vĩnh Kỳ không để lại dấu vết kéo ra một chút khoảng cách, nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Muội rất thích tỷ tỷ của muội sao?"
Khanh Nhi toét miệng cười một tiếng: "Ở trong lòng Khanh Nhi, mọi hành động của tỷ tỷ và sư huynh có thể dẫn dắt tình cảm yêu hận trong lòng Khanh Nhi đấy!" Nàng ta nói xong nghịch ngợm cười một tiếng.
Tình cảm yêu hận? Tống Vĩnh Kỳ ghé mắt: "Còn tình cảm yêu hận, muội biết cái gì là tình cảm yêu hận sao?"
"Nói giỡn mà thôi, tóm lại ở trong lòng Khanh Nhi, huynh và tỷ tỷ đều là người quan trọng nhất." Khanh Nhi nhẹ nhàng nghiêng người qua, sau đó nói: "Hôm nay muội tới tìm huynh là có chuyện liên quan đến tỷ tỷ muốn nói cho sư huynh."
Tống Vĩnh Kỳ bất động thanh sắc hỏi: "Chuyện gì? Nói đi!"
Khanh Nhi hạ thấp giọng hỏi: "Muội nghe trong cung có người đồn nói tỷ tỷ chính là Dương Bạch Lan trước kia, nói cái gì mà hồn phách trùng sinh, chuyện này bọn họ nói vô cùng sống động, sư huynh có nghe qua hay chưa?"
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạo: "Muội nghe ai nói vậy? Chuyện này quá hoang đường rồi? Người đã chết chính là chết rồi sao còn có thể chuyển thế trùng sinh? Đúng là nói hươu nói vượn!" Chỉ là trong lòng lại đột nhiên chấn động run rẩy, người biết việc này tuy là không ít nhưng đều là người của Hoàng gia bình thường sẽ không nói ra bên ngoài. Nàng ta từ đâu nghe được những chuyện này? Ngày đó ma ma và tiểu Chi phục vụ bên người Ôn Yến đã bị đưa đi, sợ là có người biết thân phận của Ôn Yến.
Khanh Nhi nhìn thần sắc Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Hậu cung đều truyền khắp, nói Ôn đại phu chính là An vương phi Dương Bạch Lan ngày đó. Còn cả chuyện lúc trước Bạch Lan tỷ tỷ giúp Trí Viễn Vương phi đỡ đẻ cứu được mạng sống đã như treo trên sợi tóc của tiểu Hoàng tử, Bạch Lan tỷ tỷ cứu được cậu bé chính là dùng y thuật khác người, mà bây giờ tỷ tỷ lại hiểu được y thuật đồng thời cũng cứu sống được tiểu công tử đã sắp chết của Tư Không phủ, trước sau dính liền, dù sao vẫn khiến cho người ta hoài nghi!"
Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, người trong thiên hạ này hiểu được y thuật không nhiều sao? Sao có thể bởi vì điểm trùng hợp ấy mà nhận định chuyện hoang đường này?" Tống Vĩnh Kỳ để ý thấy Khanh Nhi gọi Bạch Lan là tỷ tỷ, trong lòng nàng ta phải rất thống hận Dương Bạch Lan mới đúng chứ? Dù sao cũng là Dương Bạch Lan đẩy nàng ta xuống hồ dẫn đến nàng ta bị hôn mê mấy năm, suýt chút nữa không tỉnh lại được. Trong lòng thống hận một người khi nói đến người này đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, sao còn gọi được một tiếng tỷ tỷ?
Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ nói: "Nhưng người khác đều nói sư huynh đối với Bạch Lan tỷ tỷ tình thâm ý trọng, sau khi tỷ ấy chết đi thậm chí từng có suy nghĩ không thành thân nữa, vì sao Ôn Yến tỷ tỷ vừa xuất hiện sư huynh liền yêu nàng? Đồng thời đến mức đến chết cũng không đổi như vậy?" Câu nói này không phải là thăm dò, mặc dù giọng điệu có vẻ như thăm dò nhưng trong giọng nói lại có mấy phần ép hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ không thể không phòng bị, chàng tản mạn cười một tiếng đưa tay vén một sợi tóc mai của Khanh Nhi, nói: "Sư huynh không đối với ai đến chết cũng không đổi, trước đó đối với Ôn Yến đúng là có mấy phần tình cảm thật, nhưng càng nhiều hơn chính là bởi vì thân phận của nàng ấy chính là môn chủ của Phi Long môn. Mà trước khi trở thành môn chủ của Phi Long môn thân phận của nàng ấy đã là quý nhân rồi, lúc ấy không chỉ phụ hoàng không tin tưởng tin đồn này mà ngay cả trẫm cũng không tin tưởng, Ôn Yến không phải người của thế giới này nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi, cuối cùng phụ hoàng có được nàng ấy nhưng lại mất đi thiên hạ." Phải chửi bới tình cảm của mình và Ôn Yến như vậy đúng là bất đắc dĩ. Nếu Khanh Nhi muốn hạ độc hại người chàng thật sự không thể không phòng bị, bởi vì chỉ có chàng mới biết được công phu hạ độc của Khanh Nhi có bao nhiêu dày công tôi luyện. Bây giờ chàng và Ôn Yến kéo dài khoảng cách lợi dụng Nhu phi chính là muốn di chuyển ánh mắt của Khanh Nhi.
Lời nói của Đạo trưởng ở trong lòng chàng đã tạo thành một sự ám ảnh, chàng rất sợ, sợ một câu nói kia của Đạo trưởng thành sự thật, Ôn Yến ở lại bên cạnh chàng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết, cho nên chàng trăm phương ngàn kế muốn đem tất cả tai hoa bên cạnh cô đều hóa giải đi, chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ đi sợ hãi trong lòng chàng.
Đã mất nàng một lần chàng không cho phép có lần thứ hai nữa.
Khanh Nhi nhìn chàng chăm chú: "Sư huynh nói thật chứ?"
Tống Vĩnh Kỳ cười cười, yêu chiều nói: "Sư huynh có lúc nào lừa muội chưa? Bây giờ ngay cả sư huynh Khanh Nhi cũng không tin rồi sao? Hơn nữa chuyện này cũng không có gì tốt để mà lừa gạt, thích là thích, không thích là không thích. Cho dù trước đó có yêu mến nhưng nàng ấy đã cùng Gia Cát Minh phản bội trẫm như thế, nếu không phải trẫm kiêng dè phân lượng của Phi Long môn, trẫm đã sớm trục xuất nàng ấy ra khỏi cung rồi."
Khanh Nhi khẽ cười: "Sư huynh nói cực phải, nhưng mà tỷ tỷ cũng là một cô gái tốt khó tìm được. Nếu không ngày đó sư huynh cũng sẽ không bởi vì nàng ấy mà cự tuyệt chuyện hòa thân với nước Nam Chiếu không phải sao?" Dứt lời, nàng ta ngước mắt quan sát Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ là khẽ cười cười. Hồi lâu sau mới nói: "Muội cho rằng đó thật sự là hòa thân à? Công chúa Nam Chiếu kia thông minh lanh lợi, tâm cơ thâm trầm, nàng ta tới để làm thám tử thì có. Một khi nàng ta vào được hậu cung, trẫm cũng không giết được nàng ta nhưng lại không thể tha cho nàng ta, cục diện lưỡng nan này sao trẫm lại cho phép mình lâm vào trong đó? Khanh Nhi không phải kẻ ngu dốt, như thế nào ngay cả điểm ấy cũng nghĩ không ra?"
Khanh Nhi hơi ngẩn ra: "Quốc chủ Nam Chiếu kia hóa ra lại cất giấu tâm tư như vậy? Quả thực là đáng chết!"
"Cũng không trách được hắn, ngồi trên ngai vàng phải có mưu kế, hắn thân là quốc chủ Nam Chiếu đương nhiên phải suy nghĩ cho Nam Chiếu, ngày đó Nam Chiếu đại bại là do quân ta dùng chiến thuật quanh co nói trắng ra chính là quỷ kế, nếu quang minh chính đại chúng ta chưa chắc có thể thủ thắng nhanh như vậy đâu, Nam Chiếu đương nhiên là không phục!"
Khanh Nhi ồ một tiếng thật dài: "Không nghĩ tới trong đó còn có cái ẩn tình này. Chỉ là trên chiến trường không ngại dối lừa, Nam Chiếu bại chính là bại, không có gì phải tranh luận hết!"
Tống Vĩnh Kỳ đem câu chuyện kéo về trên người nàng ta: "Muội còn chưa nói cho sư huynh, trong lòng đã có người mình thích chưa? Hôn sự của muội phải nhanh chóng thực hiện. Hai ngày trước sư huynh mộng thấy sư phụ, lời nhắn nhủ của lão nhân gia ngài trước khi lâm chung sư huynh vẫn chưa thể làm được nên trong lòng vô cùng áy náy."
Khanh Nhi le lưỡi, nói: "Nhưng muội chưa tìm được người thật lòng yêu sâu đậm, không cần quá suy nghĩ tới chuyện của Khanh Nhi làm gì."
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: "Cô nương ngốc này, thêm một thời gian nữa muội đã làm cô cô rồi, Nhu phi đã có thai, tám tháng nữa cháu của muội sắp ra đời rồi."
Khanh Nhi cười nói: "Đương nhiên là muội biết, muội còn rất là chờ mong đứa bé sinh ra đấy."
Tống Vĩnh Kỳ nói: "Thân thể của Nhu phi không được tốt, muội không có việc gì thì đừng tới quấy rầy nàng ấy, để nàng ấy tĩnh dưỡng cho tốt!"
Sắc mặt Khanh Nhi biến hóa, lập tức cười nói: "Xem ra sư huynh đối với Nhu phi rất tốt, được, muội nghe lời sư huynh!"