Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
CHƯƠNG 32: BÌNH AN HỒI CUNG
Đến nơi giằng co với đám sơn tặc khi nãy, nơi đây vô cùng lộn xộn với vết máu loang lổ. Vừa nhìn liền biết vừa trải qua một trận ác chiến.
Nhưng, ở đây chỉ có gió núi hiu hiu, không một bóng người!
Ôn Yến điên cuồng tìm kiếm, nàng phát hiện trong đống máu có một mảnh vải. Nàng nhận ra đó là bộ quần áo Tống Vĩnh Kỳ mặc. Tim đập loạn lên đến mức cao nhất thể hiện sự kinh hãi tột độ của nàng. Thị vệ cũng đã đuổi tới, khi nhìn thấy cảnh này Tư Lâm Thân bi thương nói: “Vương gia e rằng lành ít dữ nhiều!”
Ôn Yến quay mạnh đầu lại, kiên quyết ra lệnh:“Tìm, tìm bằng được mới thôi!” Nàng lấy Linh thảo từ trong túi sau lưng ra đưa cho Tư Lâm Thần: “Ngươi sai người dùng tốc độ nhanh nhất đưa về cung, ta ở lại đây cùng các ngươi!”
Tư Lâm Thần chắp tay nói: “Rõ!” Hắn vươn tay ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đánh vào sau gáy Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Vương phi, đắc tội rồi!”
Hắn vẫy tay rồi nói: “Mau, đưa Vương phi về cung!”
Trên mặt, trên trán Ôn Yến đều có vết thương, hắn biết Vương gia đã xảy ra chuyện rồi, không thể để Vương phi cũng gặp chuyện. Mặc dù trước đó Vương gia không coi trọng Vương phi nhưng trong mắt bọn họ, Vương phi cũng là một nữ nhân đáng thương. Vả lại trước đó nàng đã từng trị thương cho một thị vệ, thị vệ đó được cứu cũng là nhờ nàng biết quyế định thật nhanh.
Ngay lập tức có người nâng Ôn Yến dậy, vội vàng xuống núi!
Vài thị vệ hộ tống Ôn Yến xuống núi, lên xe ngựa, khi ấy sắc trời đã tối, chạy suốt đêm mới có hi vọng sáng sớm ngày mai về đến Hoàng cung.
Ôn Yến có một giấc mộng rất dài rất dài. Trong giấc mộng, Tống Vĩnh Kỳ đã chết và bị chặt đầu treo lên cây. Mà nàng cũng bị sơn tặc bắt lại đưa về hang ổ của chúng. Tên thủ lĩnh đó vẻ mặt hung dữ cười dâm đãng với nàng hơn nữa còn có ý đồ cường bạo nàng. Nàng phản kháng mãnh liệt, đá hắn một cái liền bị hắn túm lấy tóc kéo đi. Có người gầm lên giận dữ bên tai nàng, nàng gọi Tống Vĩnh Kỳ nhưng nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ đã chết rồi. Thi thể của chàng bị treo trên cây, có con diều hâu đang cúi đầu mổ thân thể chàng, còn có từng đàn quạ đen cũng đang bay lượn quanh đó không chịu đi. Nàng muốn quay về tìm Tống Vĩnh Kỳ, không ngừng phản kháng, cuối cùng nàng cũng chạy thoát rồi nhanh chóng chạy đi tìm Tống Vĩnh Kỳ nhưng thi thể chàng lại không thấy đâu.
“Tống Vĩnh Kỳ...” Nàng bi thương hét lên. Bên tai là tiếng kêu thảm thiết không ngừng của đàn quạ đen, nàng giống như một người điên chạy loạn trong núi đi tìm chàng. Nhưng nàng chạy rất lâu, mãi cũng không thấy chàng đâu.
Sau đó nàng như bị ai ném vào hồ nước lạnh giá đến thấu xương. Toàn thân nàng đau nhức, đầu đau, trên mặt đặt, người cũng đau. Nàng thấy máu của mình không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả nước trong hồ.
Nàng nghĩ trong lòng, Tống Vĩnh Kỳ sẽ đến cứu nàng, chàng sẽ đến, nhất định sẽ đến...
“Bạch Lan, Bạch Lan...” Bên tai không ngừng có tiếng người gọi, nàng định thần lại nghe, Dương Bạch Lan về rồi sao? Dương Bạch Lan về thì chẳng phải là nàng phải trả thân xác này cho nàng ấy sao? Vậy nàng phải đi đâu? Nàng sẽ trở về thế kỷ 21 sao? Nàng có thể về nhà sao? Nàng có thể gặp mẹ rồi...
Vậy Tống Vĩnh Kỳ đâu? Tống Vĩnh Kỳ đã an toàn chưa?
Đúng, vẫn chưa tìm thấy Tống Vĩnh Kỳ, thi thể của chàng không thấy rồi.
Trong lòng sốt ruột, nàng dùng toàn bộ sức lực hết lên một tiếng: “Tống Vĩnh Kỳ...”
Sau đó, cả người nàng đều thanh tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn một lượt những người trong phòng. Trong lòng hoảng hốt, nàng về rồi sao? Vậy Tống Vĩnh Kỳ đâu?
Đến nơi giằng co với đám sơn tặc khi nãy, nơi đây vô cùng lộn xộn với vết máu loang lổ. Vừa nhìn liền biết vừa trải qua một trận ác chiến.
Nhưng, ở đây chỉ có gió núi hiu hiu, không một bóng người!
Ôn Yến điên cuồng tìm kiếm, nàng phát hiện trong đống máu có một mảnh vải. Nàng nhận ra đó là bộ quần áo Tống Vĩnh Kỳ mặc. Tim đập loạn lên đến mức cao nhất thể hiện sự kinh hãi tột độ của nàng. Thị vệ cũng đã đuổi tới, khi nhìn thấy cảnh này Tư Lâm Thân bi thương nói: “Vương gia e rằng lành ít dữ nhiều!”
Ôn Yến quay mạnh đầu lại, kiên quyết ra lệnh:“Tìm, tìm bằng được mới thôi!” Nàng lấy Linh thảo từ trong túi sau lưng ra đưa cho Tư Lâm Thần: “Ngươi sai người dùng tốc độ nhanh nhất đưa về cung, ta ở lại đây cùng các ngươi!”
Tư Lâm Thần chắp tay nói: “Rõ!” Hắn vươn tay ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đánh vào sau gáy Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Vương phi, đắc tội rồi!”
Hắn vẫy tay rồi nói: “Mau, đưa Vương phi về cung!”
Trên mặt, trên trán Ôn Yến đều có vết thương, hắn biết Vương gia đã xảy ra chuyện rồi, không thể để Vương phi cũng gặp chuyện. Mặc dù trước đó Vương gia không coi trọng Vương phi nhưng trong mắt bọn họ, Vương phi cũng là một nữ nhân đáng thương. Vả lại trước đó nàng đã từng trị thương cho một thị vệ, thị vệ đó được cứu cũng là nhờ nàng biết quyế định thật nhanh.
Ngay lập tức có người nâng Ôn Yến dậy, vội vàng xuống núi!
Vài thị vệ hộ tống Ôn Yến xuống núi, lên xe ngựa, khi ấy sắc trời đã tối, chạy suốt đêm mới có hi vọng sáng sớm ngày mai về đến Hoàng cung.
Ôn Yến có một giấc mộng rất dài rất dài. Trong giấc mộng, Tống Vĩnh Kỳ đã chết và bị chặt đầu treo lên cây. Mà nàng cũng bị sơn tặc bắt lại đưa về hang ổ của chúng. Tên thủ lĩnh đó vẻ mặt hung dữ cười dâm đãng với nàng hơn nữa còn có ý đồ cường bạo nàng. Nàng phản kháng mãnh liệt, đá hắn một cái liền bị hắn túm lấy tóc kéo đi. Có người gầm lên giận dữ bên tai nàng, nàng gọi Tống Vĩnh Kỳ nhưng nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ đã chết rồi. Thi thể của chàng bị treo trên cây, có con diều hâu đang cúi đầu mổ thân thể chàng, còn có từng đàn quạ đen cũng đang bay lượn quanh đó không chịu đi. Nàng muốn quay về tìm Tống Vĩnh Kỳ, không ngừng phản kháng, cuối cùng nàng cũng chạy thoát rồi nhanh chóng chạy đi tìm Tống Vĩnh Kỳ nhưng thi thể chàng lại không thấy đâu.
“Tống Vĩnh Kỳ...” Nàng bi thương hét lên. Bên tai là tiếng kêu thảm thiết không ngừng của đàn quạ đen, nàng giống như một người điên chạy loạn trong núi đi tìm chàng. Nhưng nàng chạy rất lâu, mãi cũng không thấy chàng đâu.
Sau đó nàng như bị ai ném vào hồ nước lạnh giá đến thấu xương. Toàn thân nàng đau nhức, đầu đau, trên mặt đặt, người cũng đau. Nàng thấy máu của mình không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả nước trong hồ.
Nàng nghĩ trong lòng, Tống Vĩnh Kỳ sẽ đến cứu nàng, chàng sẽ đến, nhất định sẽ đến...
“Bạch Lan, Bạch Lan...” Bên tai không ngừng có tiếng người gọi, nàng định thần lại nghe, Dương Bạch Lan về rồi sao? Dương Bạch Lan về thì chẳng phải là nàng phải trả thân xác này cho nàng ấy sao? Vậy nàng phải đi đâu? Nàng sẽ trở về thế kỷ 21 sao? Nàng có thể về nhà sao? Nàng có thể gặp mẹ rồi...
Vậy Tống Vĩnh Kỳ đâu? Tống Vĩnh Kỳ đã an toàn chưa?
Đúng, vẫn chưa tìm thấy Tống Vĩnh Kỳ, thi thể của chàng không thấy rồi.
Trong lòng sốt ruột, nàng dùng toàn bộ sức lực hết lên một tiếng: “Tống Vĩnh Kỳ...”
Sau đó, cả người nàng đều thanh tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn một lượt những người trong phòng. Trong lòng hoảng hốt, nàng về rồi sao? Vậy Tống Vĩnh Kỳ đâu?