Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
CHƯƠNG 33: BÌNH AN HỒI CUNG
Nàng còn chưa hỏi, Dương Bạch Phi đã vọt lên, nàng ta như hoa lê trong vũ nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước. Cô ta vung mạnh tay lên dùng lực đập vào người nàng, khóc lóc chất vấn: “Vương gia đâu? Tại sao chỉ có một mình tỷ trở về? Vương gia đâu?”
Lập tức có người đến kéo ả ra, Thái hậu liền đến ngồi trước giường nàng. Ngoài Thái hậu ra còn có một phu nhân cao quý mặc phong bào mang theo vẻ mặt bi thương đang nhìn nàng. Sắc mặt phu nhân có hơi tái, mũ phượng mỹ lệ tinh xảo có tua rua vàng rũ xuống. Bà hơi lung lay người khiến những tua rua đó liền phát ra âm thanh thanh thúy. Nàng ngây người nhìn phu nhân, vành mắt đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống. Dung mạo của bà giống mẹ nàng như đúc nhưng nàng biết bà ấy không phải mẹ nàng bởi trên bộ đồ bà mặc có thêu hình phượng hoàng, đầu đội mũ phượng. Trong hoàng cung chỉ có Hoàng hậu mới có thể ăn mặc như vậy.
“Con à, con chịu khổ rồi!” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng, đám người Tư Lâm Thần đang đi tìm Kỳ Nhi rồi, nó nhất định sẽ bình an vô sự trở về.”
Lời nói này của Hoàng hậu cũng không phải chỉ là an ủi Ôn Yến, bà có lòng tin với con trai mình, bà biết Tống Vĩnh Kỳ võ công cao cường, vài tên sơn tặc đó căn bản không cần để vào mắt.
Nhưng bà lại không biết, trước khi Tống Vĩnh Kỳ gặp phải bọn sơn tặc đã mất toàn bộ nội lực. Hơn nữa, chàng phải đối mặt với không chỉ một vài tên sơn tặc mà là hơn một trăm tên. Khi đó ở trên núi Ôn Yến còn chưa kịp nói với Tư Lâm Thần đã bị hắn đánh ngất đưa về đây. Thị vệ trình báo cũng không biết tình hình nên cũng chỉ nói sơ qua đại khái tình huống khi ấy.
Bà quay đầu, thản nhiên liếc nhìn Dương Bạch Phi, giọng điệu mang theo ý trách cứ: “Nàng là tỷ tỷ của ngươi, nàng bị thương mà ngươi lại không hỏi thăm được câu nào còn đi đánh nàng. Đây là thái độ nên có của người làm muội muội sao?”
Dương Bạch Phi cũng vì quá lo lắng cho Tống Vĩnh Kỳ nên mới nhất thời thất lễ. Nhưng như vậy cũng thấy được nàng ta thật lòng yêu Tống Vĩnh Kỳ, nếu không với tính tình cẩn trọng của ả sẽ không làm ra hành động như vậy.
Giờ phút này, Hoàng hậu luôn luôn ôn nhã cũng lên tiếng răn dạy nàng khiến nàng vô cùng sợ hãi, lùi về sau một bước, thi lễ nói: “Thiếp thân cũng là nhất thời nóng lòng đã mạo phạm tỷ tỷ. Thật sự là do muội muội sai, tỷ tỷ, người không sao chứ?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, ánh mắt phức tạp nhưng hơn cả vẫn là sự áy náy day dứt, nàng nhẹ giọng nói: “Nhu Trắc phi, xin lỗi, là ta làm liên lụy đến Vương gia!” Trong lòng nàng, Dương Bạch Phi mới là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ, bọn họ thật lòng yêu nhau. Hiện giờ Tống Vĩnh Kỳ không rõ sống chết ra sao mà lại còn là vì cứu nàng mới vậy, nàng biết mình nên nói lời xin lỗi với Dương Bạch Phi.
Thái hậu nói: “Con xin lỗi nàng ta làm gì? Là nàng ta mạo phạm con, nàng ta phải xin lỗi con. Đứa nhỏ này, aiya. Lần này, con cứu được Dĩnh Nhi nhưng lại để bản thân thương tích đầy mình, ai gia nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của con trong lòng rất đau lòng, cũng không biết có để lại sẹo không nữa!”
Ôn Yến nói: “Hoàng tổ mẫu đừng buồn, có vài vết sẹo cũng không sao vì chí ít con vẫn tốt. Con lo lắng Vương gia.”
“Ai gia tin tưởng Kỳ Nhi sẽ bình an vô sự trở về.” Thái hậu nói giọng điệu chắc chắn.
Ôn Yến không dám nói ra việc Tống Vĩnh Kỳ đã mất hết nội lực, sợ bọn họ sẽ loạn lên mất. Dù sao, một người là mẹ Tống Vĩnh Kỳ, một người là Tổ mẫu của chàng, một người lại là thê tử của chàng. Chàng xảy ra chuyện thì ba người họ sẽ là người đau lòng nhất.
Nàng còn chưa hỏi, Dương Bạch Phi đã vọt lên, nàng ta như hoa lê trong vũ nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước. Cô ta vung mạnh tay lên dùng lực đập vào người nàng, khóc lóc chất vấn: “Vương gia đâu? Tại sao chỉ có một mình tỷ trở về? Vương gia đâu?”
Lập tức có người đến kéo ả ra, Thái hậu liền đến ngồi trước giường nàng. Ngoài Thái hậu ra còn có một phu nhân cao quý mặc phong bào mang theo vẻ mặt bi thương đang nhìn nàng. Sắc mặt phu nhân có hơi tái, mũ phượng mỹ lệ tinh xảo có tua rua vàng rũ xuống. Bà hơi lung lay người khiến những tua rua đó liền phát ra âm thanh thanh thúy. Nàng ngây người nhìn phu nhân, vành mắt đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống. Dung mạo của bà giống mẹ nàng như đúc nhưng nàng biết bà ấy không phải mẹ nàng bởi trên bộ đồ bà mặc có thêu hình phượng hoàng, đầu đội mũ phượng. Trong hoàng cung chỉ có Hoàng hậu mới có thể ăn mặc như vậy.
“Con à, con chịu khổ rồi!” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng, đám người Tư Lâm Thần đang đi tìm Kỳ Nhi rồi, nó nhất định sẽ bình an vô sự trở về.”
Lời nói này của Hoàng hậu cũng không phải chỉ là an ủi Ôn Yến, bà có lòng tin với con trai mình, bà biết Tống Vĩnh Kỳ võ công cao cường, vài tên sơn tặc đó căn bản không cần để vào mắt.
Nhưng bà lại không biết, trước khi Tống Vĩnh Kỳ gặp phải bọn sơn tặc đã mất toàn bộ nội lực. Hơn nữa, chàng phải đối mặt với không chỉ một vài tên sơn tặc mà là hơn một trăm tên. Khi đó ở trên núi Ôn Yến còn chưa kịp nói với Tư Lâm Thần đã bị hắn đánh ngất đưa về đây. Thị vệ trình báo cũng không biết tình hình nên cũng chỉ nói sơ qua đại khái tình huống khi ấy.
Bà quay đầu, thản nhiên liếc nhìn Dương Bạch Phi, giọng điệu mang theo ý trách cứ: “Nàng là tỷ tỷ của ngươi, nàng bị thương mà ngươi lại không hỏi thăm được câu nào còn đi đánh nàng. Đây là thái độ nên có của người làm muội muội sao?”
Dương Bạch Phi cũng vì quá lo lắng cho Tống Vĩnh Kỳ nên mới nhất thời thất lễ. Nhưng như vậy cũng thấy được nàng ta thật lòng yêu Tống Vĩnh Kỳ, nếu không với tính tình cẩn trọng của ả sẽ không làm ra hành động như vậy.
Giờ phút này, Hoàng hậu luôn luôn ôn nhã cũng lên tiếng răn dạy nàng khiến nàng vô cùng sợ hãi, lùi về sau một bước, thi lễ nói: “Thiếp thân cũng là nhất thời nóng lòng đã mạo phạm tỷ tỷ. Thật sự là do muội muội sai, tỷ tỷ, người không sao chứ?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, ánh mắt phức tạp nhưng hơn cả vẫn là sự áy náy day dứt, nàng nhẹ giọng nói: “Nhu Trắc phi, xin lỗi, là ta làm liên lụy đến Vương gia!” Trong lòng nàng, Dương Bạch Phi mới là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ, bọn họ thật lòng yêu nhau. Hiện giờ Tống Vĩnh Kỳ không rõ sống chết ra sao mà lại còn là vì cứu nàng mới vậy, nàng biết mình nên nói lời xin lỗi với Dương Bạch Phi.
Thái hậu nói: “Con xin lỗi nàng ta làm gì? Là nàng ta mạo phạm con, nàng ta phải xin lỗi con. Đứa nhỏ này, aiya. Lần này, con cứu được Dĩnh Nhi nhưng lại để bản thân thương tích đầy mình, ai gia nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của con trong lòng rất đau lòng, cũng không biết có để lại sẹo không nữa!”
Ôn Yến nói: “Hoàng tổ mẫu đừng buồn, có vài vết sẹo cũng không sao vì chí ít con vẫn tốt. Con lo lắng Vương gia.”
“Ai gia tin tưởng Kỳ Nhi sẽ bình an vô sự trở về.” Thái hậu nói giọng điệu chắc chắn.
Ôn Yến không dám nói ra việc Tống Vĩnh Kỳ đã mất hết nội lực, sợ bọn họ sẽ loạn lên mất. Dù sao, một người là mẹ Tống Vĩnh Kỳ, một người là Tổ mẫu của chàng, một người lại là thê tử của chàng. Chàng xảy ra chuyện thì ba người họ sẽ là người đau lòng nhất.