Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
CHƯƠNG 57: ÔN YẾN RA SỨC CỨU NGỰ Y
Trí Viễn Vương gia có chút xúc động, nói thật, mạng của người bên ngoài thật sự cũng không quan trọng đối với chàng. Nhưng một câu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đã khiến cho Trí Viễn Vương gia chấn động trong lòng. Đương nhiên, cũng phải nói tới thời cơ, nếu như lúc trước nói như vậy với Trí Viễn Vương gia, chưa chắc chàng ta sẽ để trong lòng, chưa chắc sẽ thấy đồng cảm. Còn bây giờ chàng ta đã trải qua đả kích thiếu chút nữa mất đi người mình yêu, hơn nữa con trai yêu cũng đang trong tình trạng chưa biết sống chết, lời nói của Ôn Yến đã đánh vào sâu trong lòng chàng ta.
Ôn Yến thấy vẻ mặt của chàng đã dịu lại, lập tức bỏ thêm một câu: " Bây giờ An Nhiên vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, lúc này thật sự không nên giết chóc."
Trí Viễn Vương gia nâng đầu lên nói: "Được, bản vương dẫn muội đi gặp phụ hoàng thỉnh chỉ!"
Vẻ mặt Ôn Yến buông lỏng, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, nếu như chàng ta bằng lòng đi cầu xin Hoàng đế với mình thì đương nhiên là quá tốt rồi. Nàng biết lời nói của mình không có sức thuyết phục, nếu như nàng nói, Hoàng đế chưa chắc sẽ tin, hơn nữa miệng vàng của Hoàng đế đã mở, muốn ông ấy thu lại mệnh lệnh đã ban ra thì còn khó hơn lên trời. Nhưng mà có Trí Viễn Vương gia đi cùng làm người thuyết phục, vậy tình hình sẽ không giống thế nữa.
Trí Viễn Vương gia ra lệnh cho thị vệ tạm hoãn hành hình, chàng dẫn Ôn Yến đi đến Ngự thư phòng tìm Hoàng thượng.
Trước khi Trí Viễn Vương đi vào Ngự thư phòng còn cẩn thận nói với Ôn Yến: "Gần đây Tương Bắc lũ lụt, Tương Nam hạn hán, khiến cho phụ hoàng rất đau đầu, mấy ngày nay ông ấy đều đang bàn bạc chuyện cứu trợ thiên tai với các đại thần trong Ngự thư phòng. Nghe ngự tiền thái giám nói, tâm trạng của phụ hoàng mấy ngày nay đều không được tốt, lát nữa muội đừng nói chuyện, lúc bản vương hỏi muội thì muội hãy trả lời."
Ôn Yến biết ơn trong lòng, nâng mắt nói: "Được, tất cả đều nghe Vương gia quyết định!"
Trí Viễn Vương gia khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Ngày xưa bản vương đúng là nhìn lầm muội, cho rằng muội. . . . . ." Cuối cùng Trí Viễn Vương gia cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt có chút thoải mái, giống như lòng được an ủi.
Ôn Yến ánh mắt sáng ngời, mặc dù không rõ chàng ta muốn nói gì, nhưng cũng có thể nghe ra chàng ta không có nghi ngờ đạo đức của nàng.
Đi tới trước Ngự thư phòng, Trí Viễn Vương gia sai người đi vào bẩm báo, tổng quản Chung hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đi ra từ trong Ngự thư phòng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay khu vực thiên tai báo lại, nói xuất hiện bệnh dịch, hơn nữa Hoàng thượng đã biết chuyện hai người ngăn phạm nhân lại, bây giờ còn đang tức giận, Vương gia cẩn thận nói chuyện."
Trí Viễn Vương gia nói: "Cảm ơn công công nhắc nhở."
Chung Chương thở dài một tiếng: "Tình hình ở khu vực thiên tai một ngày không ổn định, trái tim của Hoàng thượng đều vẫn lo lắng không yên, Vương gia, nếu như thái độ của Hoàng thượng cứng rắn, vẫn nên đừng yêu cầu thêm nữa, tự bảo vệ mình trước."
Ôn Yến chấn động trong lòng, nhíu mày nhìn chăm chú vẻ mặt khó xử của Chung Chương, biết lần này không được lạc quan cho lắm.
Trí Viễn Vương gia có chút xúc động, nói thật, mạng của người bên ngoài thật sự cũng không quan trọng đối với chàng. Nhưng một câu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đã khiến cho Trí Viễn Vương gia chấn động trong lòng. Đương nhiên, cũng phải nói tới thời cơ, nếu như lúc trước nói như vậy với Trí Viễn Vương gia, chưa chắc chàng ta sẽ để trong lòng, chưa chắc sẽ thấy đồng cảm. Còn bây giờ chàng ta đã trải qua đả kích thiếu chút nữa mất đi người mình yêu, hơn nữa con trai yêu cũng đang trong tình trạng chưa biết sống chết, lời nói của Ôn Yến đã đánh vào sâu trong lòng chàng ta.
Ôn Yến thấy vẻ mặt của chàng đã dịu lại, lập tức bỏ thêm một câu: " Bây giờ An Nhiên vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, lúc này thật sự không nên giết chóc."
Trí Viễn Vương gia nâng đầu lên nói: "Được, bản vương dẫn muội đi gặp phụ hoàng thỉnh chỉ!"
Vẻ mặt Ôn Yến buông lỏng, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, nếu như chàng ta bằng lòng đi cầu xin Hoàng đế với mình thì đương nhiên là quá tốt rồi. Nàng biết lời nói của mình không có sức thuyết phục, nếu như nàng nói, Hoàng đế chưa chắc sẽ tin, hơn nữa miệng vàng của Hoàng đế đã mở, muốn ông ấy thu lại mệnh lệnh đã ban ra thì còn khó hơn lên trời. Nhưng mà có Trí Viễn Vương gia đi cùng làm người thuyết phục, vậy tình hình sẽ không giống thế nữa.
Trí Viễn Vương gia ra lệnh cho thị vệ tạm hoãn hành hình, chàng dẫn Ôn Yến đi đến Ngự thư phòng tìm Hoàng thượng.
Trước khi Trí Viễn Vương đi vào Ngự thư phòng còn cẩn thận nói với Ôn Yến: "Gần đây Tương Bắc lũ lụt, Tương Nam hạn hán, khiến cho phụ hoàng rất đau đầu, mấy ngày nay ông ấy đều đang bàn bạc chuyện cứu trợ thiên tai với các đại thần trong Ngự thư phòng. Nghe ngự tiền thái giám nói, tâm trạng của phụ hoàng mấy ngày nay đều không được tốt, lát nữa muội đừng nói chuyện, lúc bản vương hỏi muội thì muội hãy trả lời."
Ôn Yến biết ơn trong lòng, nâng mắt nói: "Được, tất cả đều nghe Vương gia quyết định!"
Trí Viễn Vương gia khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Ngày xưa bản vương đúng là nhìn lầm muội, cho rằng muội. . . . . ." Cuối cùng Trí Viễn Vương gia cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt có chút thoải mái, giống như lòng được an ủi.
Ôn Yến ánh mắt sáng ngời, mặc dù không rõ chàng ta muốn nói gì, nhưng cũng có thể nghe ra chàng ta không có nghi ngờ đạo đức của nàng.
Đi tới trước Ngự thư phòng, Trí Viễn Vương gia sai người đi vào bẩm báo, tổng quản Chung hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đi ra từ trong Ngự thư phòng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay khu vực thiên tai báo lại, nói xuất hiện bệnh dịch, hơn nữa Hoàng thượng đã biết chuyện hai người ngăn phạm nhân lại, bây giờ còn đang tức giận, Vương gia cẩn thận nói chuyện."
Trí Viễn Vương gia nói: "Cảm ơn công công nhắc nhở."
Chung Chương thở dài một tiếng: "Tình hình ở khu vực thiên tai một ngày không ổn định, trái tim của Hoàng thượng đều vẫn lo lắng không yên, Vương gia, nếu như thái độ của Hoàng thượng cứng rắn, vẫn nên đừng yêu cầu thêm nữa, tự bảo vệ mình trước."
Ôn Yến chấn động trong lòng, nhíu mày nhìn chăm chú vẻ mặt khó xử của Chung Chương, biết lần này không được lạc quan cho lắm.