Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
- Đại sư huynh, huynh nói xem nên làm thế nào bây giờ?
Đám người Chu Tiến trợn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Từ khi hai thủ hạ thế tử mời chào thất bại xong, hôm sau lúc nào cũng có người chạy tới cửa Thanh Phong viện hét to, nội dung đơn giản là muốn Sở Mộ đi ra khua tay múa chân, phân cao thấp một chút.
Đối với chuyện này tự nhiên Sở Mộ mặc kệ, hắn vận chuyển ngoại kiếm khí ngăn cách thanh âm truyền tới, không thèm để ý. Ngược lại, đám người La Ngọc Phong vô cùng khổ sở. Bọn họ không có cách nào làm như Sở Mộ, chỉ đành mở cửa nói lý với những người kia.
Bất đắc dĩ, những người này không động thủ, cũng không lùi đi, thậm chí còn ra vẻ “nếu các ngươi khó chịu thì có thể xuất kiếm“. Cả đám cứ như vậy ngăn ngoài cửa lớn Thanh Phong viện, thay phiên nhau hét vài câu. Cuối ngày rời khỏi, ngày hôm sau như thường lệ lại tới.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, trong khoảng thời gian này Sở Thiên tới một chuến, bất đắc dĩ trong hơn mười Kiếm giả này không có thiếu đệ tử kiếm phái trung phẩm, căn bản không có sợ Sở Thiên. Hơn nữa luận tu vi, cả đám đều là thập đoạn hậu kỳ, thậm chí là thập đoạn đỉnh phong. Còn mạnh hơn Sở Thiên rất nhiều.
- Nhất định là hia gia hỏa kia giở trò quỷ.
Chu Tiến nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người nhớ tới một nam một nữ tự xưng là người dưới trướng thế tử, khi hai người này rời khỏi đã từng uy hiếp, bảy người gật đầu cùng nhận định.
- Coi như chúng ta tin rằng bọn chúng dở trò quỷ thì cũng không thể làm gì được.
Lý Dật lắc đầu, hắn đã hiểu rõ địa vị của Thanh Phong viện trong Ly Châu kiếm viện, chính là tồn tại ở phía dưới cùng, mặc kệ mặt nào đều không cường đại bằng người ta.
- Trước tiên giải quyết vấn đề đã.
Trịnh Tu Nhiên nói.
- Đi bẩm báo trưởng lão.
Chu Tiến nói.
- Vô dụng, trưởng lão đều là người trong vương thất, coi như chúng ta là phương có lý, cuối cùng cũng không làm gì được.
La Ngọc Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa các trưởng lão bình thường đều bế quan tu luyện, trừ phi là xảy ra chuyện trọng đại gì, nếu không bọn họ cũng không để ý tới. Viện chủ và phó viện chủ càng giống như thần long thấy đầu khôn thấy đuôi. Muốn giải quyết chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta mà thôi.
- Việc này giao cho đệ xử lý đi.
Trong lúc bảy người nói chuyện, Sở Mộ xuất hiện ở cửa đại sảnh, đi tới, mở miệng nói.
- Ồ? Tiểu sư đệ có diệu chiêu gì sao?
Đám người La Ngọc Phong vui vẻ, hai mắt sáng ngời, hỏi.
- Nghênh chiến.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, hai mắt lập lòe tinh mang.
- Nghênh chiến sao?
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, đây không phải là muốn trêu chọc vào phiền toái hay sao?
- Sư huynh, để cho bọn chúng tiến vào tiền viện đi. Sư đệ ta tự có diệu chiêu.
Sở Mộ cười nhạt nói. Hắn cũng không giải thích gì thêm.
- Được, vậy thì nghênh chiến.
La Ngọc Phong thấy vậy cũng nói, so với việc cứ như vậy bị dây dưa còn không bằng mở cửa nghênh chiến. Tin rằng dùng thực lực tiểu sư đệ, đánh bại những đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi tối đa chỉ là thập đoạn đỉnh phong này cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.
...
- Ngươi muốn đấu kiếm với chúng ta?
Mấy Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ cho rằng mình nghe nhầm, cho nên mới dùng giọng không chắc chắn hỏi lại một lần. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt trợn ngược nhìn vào hắn.
- Sao nào? Mục tiêu các ngươi tới đây còn không phải là tìm ta đấu kiếm hay sao?
Sở Mộ như cười như không hỏi lại.
- Ách.... Đúng đúng. Mục đích của chúng ta là vì tìm ngơi đấu kiếm. Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ kia vội vàng gật đầu.
- Đấu kiếm, ta đồng ý, các ngươi từng người tiến lên hay là cùng nhau tiến lên ta đều tiếp nhận. Nhưng mà lợi kiếm không có mắt, nếu như thực sự bị thương...
Sở Mộ không nhanh không chậm nói.
- Nếu như bị thương là tài nghệ chúng ta không bằng người, không thể nào trách được ngươi.
Một Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong đó đám người lạnh lùng nói.
- lần đấu kiếm này không cần sát chiêu, ta chỉ thi triển hai bộ kiếm thuật cao giai không trọn vẹn. Các ngươi muốn thi triển kiếm thuật gì cứ tùy ý đi.
Sở Mộ lại bổ sung một câu làm cho đối phương không rõ suy nghĩ của hắn.
- Ta quản ngươi thi triển kiếm thuật gì? Ta tới trước.
Một Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ trong đó phi thân nhảy lên, rút kiếm đâm ra, một đường thẳng tắp, giống như là một đạo quang mang đâm về phía Sở Mộ, cực nhanh.
Những người khác nhanh chóng thối lui, nhường ra một bãi đất trống, để cho hai người Sở Mộ đấu kiếm.
Người nọ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, tự nhiên cũng biết trước đó Sở Mộ dễ dàng đánh bại Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong, nhưng mà chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm.
Hơn nữa lúc ấy hắn cũng không có mặt ở nơi đó, chỉ là tin vỉa hè, từ bản năng hắn cho rằng trong chuyện này có thành phần khuếch trương, nói lớn lên. Lại tăng thêm tràn ngập tin tưởng đối với bản thân mình, cho nên hắn mới đứng ra làm chim đầu đàn.
Vừa ra tay cũng nhìn ra kiếm thuật của hắn quả thực bất phàm. Một đường sắc bén, ngắn gọn, xem qua cũng biết kiến thức cơ bản của người này tương đối vững chắc.
Sở Mộ mỉm cười, chậm rãi rút kiếm, một kiếm cũng được đâm ra. Trong thoáng chốc mọi người như nhìn thấy từng áng mây trôi lan tràn, tràn ngập bốn phía. Nhất là người đang dùng một kiếm đâm tới kia càng cảm thấy trước mắt mình dường như xuất hiện rất nhiều mây mù, che kín ánh mắt của hắn.
Sau thân kiếm, Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ này không tìm thấy phương hướng. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn trong đám sương mù màu trắng xuất kiếm lung tung, căn bản không tìm thấy mục tiêu.
Kiếm của Sở Mộ giống như ngang trời xuất thế, xuyên thấu qua mây mù, rơi vào trên cổ Kiếm giả này, cảm giác lạnh buốt lập tức khiến cho người này bừng tỉnh.
- Ngươi thua. Người tiếp theo.
Sở Mộ thu hồi kiếm, lạnh nhạt nói, biển mây mù bốn phía lập tức tản đi.
Lời này khiến cho mọi người nhìn nhau, không dám lỗ mãng ra tay.
- Nếu như không dám xuất kiếm thì hiện tại các ngươi có thể rời khỏi. Nhưng mà về sau cũng đừng tới trước cửa kêu gào làm gì.
Sở Mộ nói.
- Ta tới.
Một Kiếm giả đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi thập đoạn đỉnh phong nói. Người này nhanh chóng bước tới trước, đồng thời còn rút kiếm, vung tay chém ra, giống như là cương phong thổi trúng mây mù, khiến cho mây mù bị xua tán đi.
Một kiếm này nhanh mà sắc bén, hơn nữa còn có cảm giác lợi hại, không hổ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, vừa ra tay đã chứng minh chỗ bất phàm của mình.
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời. Kiếm thuật người này so với Tống Quang Đào cao hơn, thích hợp lam tấm đá mài kiếm.
Đúng vậy, tính toán của Sở Mộ rất là chính xác. Những người này không phải đang kêu gào muốn đấu kiếm với hắn sao? Đã như vậy thì đấu kiếm. Sở Mộ có thể tùy tam sở dục đem Vân Hải kiếm thuật và Toái vân kiếm thuật thi triển ra mà không cần cố kỵ sẽ tạo thành tổn thương với đối phương. Kể từ đó, dưới loại tình huống thực chiến này. Đối với Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật mà nói, hắn sẽ nhanh chóng xâm nhập vào tinh túy, nhanh chóng tu luyện tới viên mãn hơn.
Đám người Chu Tiến trợn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Từ khi hai thủ hạ thế tử mời chào thất bại xong, hôm sau lúc nào cũng có người chạy tới cửa Thanh Phong viện hét to, nội dung đơn giản là muốn Sở Mộ đi ra khua tay múa chân, phân cao thấp một chút.
Đối với chuyện này tự nhiên Sở Mộ mặc kệ, hắn vận chuyển ngoại kiếm khí ngăn cách thanh âm truyền tới, không thèm để ý. Ngược lại, đám người La Ngọc Phong vô cùng khổ sở. Bọn họ không có cách nào làm như Sở Mộ, chỉ đành mở cửa nói lý với những người kia.
Bất đắc dĩ, những người này không động thủ, cũng không lùi đi, thậm chí còn ra vẻ “nếu các ngươi khó chịu thì có thể xuất kiếm“. Cả đám cứ như vậy ngăn ngoài cửa lớn Thanh Phong viện, thay phiên nhau hét vài câu. Cuối ngày rời khỏi, ngày hôm sau như thường lệ lại tới.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, trong khoảng thời gian này Sở Thiên tới một chuến, bất đắc dĩ trong hơn mười Kiếm giả này không có thiếu đệ tử kiếm phái trung phẩm, căn bản không có sợ Sở Thiên. Hơn nữa luận tu vi, cả đám đều là thập đoạn hậu kỳ, thậm chí là thập đoạn đỉnh phong. Còn mạnh hơn Sở Thiên rất nhiều.
- Nhất định là hia gia hỏa kia giở trò quỷ.
Chu Tiến nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người nhớ tới một nam một nữ tự xưng là người dưới trướng thế tử, khi hai người này rời khỏi đã từng uy hiếp, bảy người gật đầu cùng nhận định.
- Coi như chúng ta tin rằng bọn chúng dở trò quỷ thì cũng không thể làm gì được.
Lý Dật lắc đầu, hắn đã hiểu rõ địa vị của Thanh Phong viện trong Ly Châu kiếm viện, chính là tồn tại ở phía dưới cùng, mặc kệ mặt nào đều không cường đại bằng người ta.
- Trước tiên giải quyết vấn đề đã.
Trịnh Tu Nhiên nói.
- Đi bẩm báo trưởng lão.
Chu Tiến nói.
- Vô dụng, trưởng lão đều là người trong vương thất, coi như chúng ta là phương có lý, cuối cùng cũng không làm gì được.
La Ngọc Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa các trưởng lão bình thường đều bế quan tu luyện, trừ phi là xảy ra chuyện trọng đại gì, nếu không bọn họ cũng không để ý tới. Viện chủ và phó viện chủ càng giống như thần long thấy đầu khôn thấy đuôi. Muốn giải quyết chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta mà thôi.
- Việc này giao cho đệ xử lý đi.
Trong lúc bảy người nói chuyện, Sở Mộ xuất hiện ở cửa đại sảnh, đi tới, mở miệng nói.
- Ồ? Tiểu sư đệ có diệu chiêu gì sao?
Đám người La Ngọc Phong vui vẻ, hai mắt sáng ngời, hỏi.
- Nghênh chiến.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, hai mắt lập lòe tinh mang.
- Nghênh chiến sao?
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, đây không phải là muốn trêu chọc vào phiền toái hay sao?
- Sư huynh, để cho bọn chúng tiến vào tiền viện đi. Sư đệ ta tự có diệu chiêu.
Sở Mộ cười nhạt nói. Hắn cũng không giải thích gì thêm.
- Được, vậy thì nghênh chiến.
La Ngọc Phong thấy vậy cũng nói, so với việc cứ như vậy bị dây dưa còn không bằng mở cửa nghênh chiến. Tin rằng dùng thực lực tiểu sư đệ, đánh bại những đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi tối đa chỉ là thập đoạn đỉnh phong này cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.
...
- Ngươi muốn đấu kiếm với chúng ta?
Mấy Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ cho rằng mình nghe nhầm, cho nên mới dùng giọng không chắc chắn hỏi lại một lần. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt trợn ngược nhìn vào hắn.
- Sao nào? Mục tiêu các ngươi tới đây còn không phải là tìm ta đấu kiếm hay sao?
Sở Mộ như cười như không hỏi lại.
- Ách.... Đúng đúng. Mục đích của chúng ta là vì tìm ngơi đấu kiếm. Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ kia vội vàng gật đầu.
- Đấu kiếm, ta đồng ý, các ngươi từng người tiến lên hay là cùng nhau tiến lên ta đều tiếp nhận. Nhưng mà lợi kiếm không có mắt, nếu như thực sự bị thương...
Sở Mộ không nhanh không chậm nói.
- Nếu như bị thương là tài nghệ chúng ta không bằng người, không thể nào trách được ngươi.
Một Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong đó đám người lạnh lùng nói.
- lần đấu kiếm này không cần sát chiêu, ta chỉ thi triển hai bộ kiếm thuật cao giai không trọn vẹn. Các ngươi muốn thi triển kiếm thuật gì cứ tùy ý đi.
Sở Mộ lại bổ sung một câu làm cho đối phương không rõ suy nghĩ của hắn.
- Ta quản ngươi thi triển kiếm thuật gì? Ta tới trước.
Một Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ trong đó phi thân nhảy lên, rút kiếm đâm ra, một đường thẳng tắp, giống như là một đạo quang mang đâm về phía Sở Mộ, cực nhanh.
Những người khác nhanh chóng thối lui, nhường ra một bãi đất trống, để cho hai người Sở Mộ đấu kiếm.
Người nọ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, tự nhiên cũng biết trước đó Sở Mộ dễ dàng đánh bại Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong, nhưng mà chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm.
Hơn nữa lúc ấy hắn cũng không có mặt ở nơi đó, chỉ là tin vỉa hè, từ bản năng hắn cho rằng trong chuyện này có thành phần khuếch trương, nói lớn lên. Lại tăng thêm tràn ngập tin tưởng đối với bản thân mình, cho nên hắn mới đứng ra làm chim đầu đàn.
Vừa ra tay cũng nhìn ra kiếm thuật của hắn quả thực bất phàm. Một đường sắc bén, ngắn gọn, xem qua cũng biết kiến thức cơ bản của người này tương đối vững chắc.
Sở Mộ mỉm cười, chậm rãi rút kiếm, một kiếm cũng được đâm ra. Trong thoáng chốc mọi người như nhìn thấy từng áng mây trôi lan tràn, tràn ngập bốn phía. Nhất là người đang dùng một kiếm đâm tới kia càng cảm thấy trước mắt mình dường như xuất hiện rất nhiều mây mù, che kín ánh mắt của hắn.
Sau thân kiếm, Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ này không tìm thấy phương hướng. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn trong đám sương mù màu trắng xuất kiếm lung tung, căn bản không tìm thấy mục tiêu.
Kiếm của Sở Mộ giống như ngang trời xuất thế, xuyên thấu qua mây mù, rơi vào trên cổ Kiếm giả này, cảm giác lạnh buốt lập tức khiến cho người này bừng tỉnh.
- Ngươi thua. Người tiếp theo.
Sở Mộ thu hồi kiếm, lạnh nhạt nói, biển mây mù bốn phía lập tức tản đi.
Lời này khiến cho mọi người nhìn nhau, không dám lỗ mãng ra tay.
- Nếu như không dám xuất kiếm thì hiện tại các ngươi có thể rời khỏi. Nhưng mà về sau cũng đừng tới trước cửa kêu gào làm gì.
Sở Mộ nói.
- Ta tới.
Một Kiếm giả đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi thập đoạn đỉnh phong nói. Người này nhanh chóng bước tới trước, đồng thời còn rút kiếm, vung tay chém ra, giống như là cương phong thổi trúng mây mù, khiến cho mây mù bị xua tán đi.
Một kiếm này nhanh mà sắc bén, hơn nữa còn có cảm giác lợi hại, không hổ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, vừa ra tay đã chứng minh chỗ bất phàm của mình.
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời. Kiếm thuật người này so với Tống Quang Đào cao hơn, thích hợp lam tấm đá mài kiếm.
Đúng vậy, tính toán của Sở Mộ rất là chính xác. Những người này không phải đang kêu gào muốn đấu kiếm với hắn sao? Đã như vậy thì đấu kiếm. Sở Mộ có thể tùy tam sở dục đem Vân Hải kiếm thuật và Toái vân kiếm thuật thi triển ra mà không cần cố kỵ sẽ tạo thành tổn thương với đối phương. Kể từ đó, dưới loại tình huống thực chiến này. Đối với Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật mà nói, hắn sẽ nhanh chóng xâm nhập vào tinh túy, nhanh chóng tu luyện tới viên mãn hơn.