Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Sáng sớm ngày thứ hai, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.
Lăng Phong vẫn như cũ xuống núi cõng nước, lúc trở về thì bổ củi, rèn sắt vân vân, tất cả đều là những môn bắt buộc.
Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, thấm thoát đã qua mười ngày, cũng đã đến lúc chưởng môn Lục Thanh Phong bế quan trở ra, thế nhưng Lăng Phong vẫn chưa có cơ hội gặp sư phụ của mình. Theo lý mà nói, đã là đệ tử đích truyền của Lục Thanh Phong, thế nào cũng phải gặp mặt một lần, không thể không triệu kiến. Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, lâu như thế mà không gặp sư phụ, chẳng lẽ ở Hoa Sơn này đều là sư nương làm chủ hết hay sao? Hơn nữa Lục Thanh Phong ít khi ra mặt, căn bản không có mấy đệ tử có thể nhìn thấy lão.
Ngoài lúc luyện công, Lăng Phong mới hỏi Hà Vĩ Thu:
- Nhị sư huynh, nghe nói sư phụ đã xuất quan rồi, người khi nào mới triệu kiến những đệ tử chúng ta nhỉ?"
Hà Vĩ Thu lắc đầu nói:
- Tiểu sư đệ, ta cũng không rõ. Nghe nói khi sư phụ xuất quan, ngoại trừ gặp sư nương cùng Đàm Uyển Phượng, còn có đại sư huynh, ngoài ra không có gặp người khác."
Lăng Phong nghe thế thì trong lòng khó chịu, nghĩ thầm, mình là tân đệ tử mới gia nhập, theo lẽ sư phụ phải biết mình lên núi rồi. Người căn bản còn chưa thấy qua đệ tử này, dù sao cũng phải gặp một lần mới đúng chứ. Thiên hạ có sư phụ nào không gặp đồ đệ, hay là sư phụ làm như thế, là muốn đồ đệ tự đến bái kiến người.
Lăng Phong mỉm cười một cái, nói:
- Sư phụ vừa mới xuất quan, nhất định là còn nhiều chuyện quan trọng cần xử lý. Đệ nghĩ rất nhanh chúng ta có thể gặp được lão nhân gia."
Hà Vĩ Thu rất khôn khéo cười nói:
- Ta cũng nghĩ thế. Được rồi, tiểu sư đệ, chúng ta nói ít chuyện phiếm đi, còn có chuyện quan trọng cần làm."
Lăng Phong đáp ứng một tiếng, theo lời Hà Vĩ Thu phân phó mà làm.
Lại mấy ngày liên tiếp trôi qua, Lăng Phong vẫn theo quy củ luyện công. Mấy ngày này, mỗi lần xuống núi, Lăng Phong đều nán lại ở tiểu trấn trên dưới một canh giờ, không phải làm gì khác, mà chính là ước hội với Tử Lăng. Dù sao thì hắn cũng là càng kiền càng hoạt bát, càng mạnh mẽ. Đổi lại nếu là người khác, chỉ sợ sau một canh giờ làm chuyện nam nữ, đã sớm uể oải vô lực, làm sao còn cõng được thùng nước gần một trăm cân lên núi? Nhưng với Lăng Phong lại khác, sau mỗi lần cáo biệt Tử Lăng, đều là tinh khí nguyên vẹn mười phần, tràn ngập lực lượng. Chỉ có thể gọi hắn là dị bẩm hay quái thai mới giải thích được hành vi thân thể của hắn.
Ở Hoa Sơn gần một tháng, Lăng Phong cũng đại khái hiểu rõ từng người ở đây. Ngoại trừ sư phụ sư nương cùng với bảy đệ tử đích truyền bao gồm cả hắn, Hoa Sơn còn có một ngàn đệ tử, trong đó đệ tử nhập thất sáu trăm, tục gia bốn trăm. Mặt khác Hoa Sơn phái còn có Tứ đại chưởng lão, bọn họ không ở cùng các đệ tử tại Hoa Sơn bổn bộ, mà là phân tán ở riêng rẽ tại bảy mươi hai đỉnh núi trên Hoa Sơn. Tứ đại trưởng lão ba nam một nữ, người lớn nhất đã ngoài chín mươi, là ngũ đại (1) trưởng lão, đã phò tá qua năm đời chưởng môn; người trẻ nhất chưa tới năm mươi, chính là phu nhân chưởng môn đời trước, nghe nói cũng là mẫu thân của sư nương, bởi vì chưởng môn đời trước mất tích, từ đó bà ta vẫn độc cư tại Ngọc nữ phong. Tứ đại chưởng lão rất ít can thiệp vào chuyện thế tục, trừ khi Hoa Sơn có đại nạn, bằng không bọn họ tuyệt đối không ra mặt. Bọn họ thâm cư giản xuất, ẩn cư tại Hoa Sơn, chỉ lo nghiên cứu các loại võ công tuyệt học, mỗi năm năm lại từ số đệ tử của Hoa Sơn chọn ra người mà họ ưng ý nhất để truyền thụ, nội dung chính là các loại võ học họ vừa nghiên cứu lĩnh ngộ cùng với võ học mà họ đã thành tựu, mục đích là để võ công Hoa Sơn ngày càng phát dương quang đại. Có lẽ đây chính nguyên nhân vì sao vài chục năm gần đây Hoa Sơn phái trường thanh bất bại, bởi vì phía sau Hoa Sơn còn có cường đại chống đỡ.
Hoa Sơn Tứ đại trưởng lão mỗi người võ công đều không dưới Hoa Sơn chưởng môn, bởi vậy tại Hoa Sơn bọn họ cực kỳ có phân lượng, chỉ là không can thiệp vào giang hồ thị phi mà thôi. Thế nhưng không can thiệp thị phi ân oán giang hồ không có nghĩa là bỏ mặc danh dự cùng phát dương quang đại Hoa Sơn phái. Dù sao bọn họ cũng là Hoa Sơn trưởng lão, có bọn họ áp trận, các môn phái khác cũng không dám công khai khiêu khích Hoa Sơn, cho nên nói Lục Thanh Phong có thể an tâm mà bế quan tu luyện cũng một phần là vì nguyên nhân này.
Lăng Phong những ngày này có phần ủ rũ chính là, mình chẳng những không được diện kiến chưởng môn sư phụ, mà ngay cả sư nương cũng không cách nào gặp mặt. Mấy ngày nay, hắn cùng Tạ Lâm Lan chung sống rất tốt, khi ở gần nhau, hắn cũng có hỏi qua chuyện của sư phụ, nhưng nàng cũng không biết gì. Điều này làm cho Lăng Phong cảm thấy sư phụ rất là thần bí, giống như là một bí mật khiến người ta phải tò mò.
Qua một thời gian lao động thể lực, Lăng Phong cũng đen đi nhiều, chỉ là tinh thần của hắn lại vô cùng tốt. Phải biết rằng luyện công là việc rất cực nhọc, một người nếu muốn làm thượng nhân, phải cam chịu khổ ải trùng trùng. Nếu muốn luyện thành tuyệt thế võ công, cao nhân nhất đẳng, kỹ áp quần hùng, nhất định so với người khác, lại càng phải nỗ lực, khó khăn hơn gấp bội.
Lăng Phong từ nhỏ đến lớn, có bao giờ chịu qua cực nhọc thế này? Đơn cử mà nói, chỉ ngay việc rèn sắt, ở trong phòng nhiệt độ cao, lửa lò rừng rực, nhiệt lực bắn ra bốn phía, tưởng chừng ngay cả một khối sắt chưa cần đưa vào lò đã có thể bị nóng chảy. Ở trong hoàn cảnh như thế, Lăng Phong phải đứng trước lò mà kẹp sắt, phóng sắt, sau đó lại đặt lên đe mà gõ hùng hục, thực sự giống như là cực hình.
Mỗi lần Lăng Phong từ lò rèn đi ra, hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm giác lại như vừa mới từ địa ngục trở về. Hắn trong lòng hét lớn, lão tử không làm nữa, thế này mà là người sao? Thế nhưng khi bình tĩnh lại, ý chí của hắn lại trở nên kiên định. Hắn thầm nghĩ, mình không thể nửa đường dở dang, nếu bây giờ lùi bước, chỉ sợ cả đời sẽ thành vô tích sự. Nếu có về làm ăn buôn bán, cho dù là giỏi hơn lão ba đi nữa, thì làm được cái gì, tiền tài gì đó, sanh không mang theo, chết cũng chẳng mang theo. Tiền lãi có nhiều, cũng chẳng để làm gì. Tiền nhiều tới một mức nào đó, người ta cũng không còn ham muốn nó. Hơn nữa, trên giang hồ, người có tiền vị tất đã được người ta coi trọng, dù cho gia sản có hàng vạn vạn, thì có thể tự mình bảo toàn được tính mạng hay sao? Giống như lão ba vậy, chỉ có thể cưới một nữ hiệp Hoa Sơn phái về làm lão bà, kỳ thực cũng là muốn kế mẫu bảo vệ cho mình. Nếu mình cũng như thế, cũng cưới Tạ Lâm Lan hoặc Đàm Uyển Phượng, rồi để các nàng bảo vệ mình, như thế thật quá mất mặt. Vả lại Tạ Lâm Lan thì còn có thể, chứ như Đàm Uyển Phượng, với một chút bản lãnh cỏn con hiện nay của mình, chỉ sợ một cái liếc mắt nàng cũng không thèm.
Thầm nghĩ như vậy, Lăng Phong lại càng cố gắng chăm chỉ luyện công. Biểu hiện của hắn như thế, Hà Vĩ Thu thấy được không ngừng âm thầm ủng hộ. Lúc đầu Hà Vĩ Thu còn cho rằng, Lăng Phong chính là một công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng, quyết không thể chịu đựng những rèn luyện cực kỳ khổ cực này. Thế nhưng hắn đã lầm, Lăng Phong phương diện nào làm cũng rất khá. Hắn có chút không hiểu, mình nhìn người vô số, làm sao lại nhìn lầm như thế?
Tạ Lâm Lan lại vô cùng yêu thương và quan tâm Lăng Phong, nàng thấy Lăng Phong càng ngày càng gầy, càng ngày càng đen, thì có phần lo lắng hắn sẽ không chịu được. Cho nên thỉnh thoảng vẫn chỉ bảo hắn một vài kỹ xảo luyện công, lại còn thường căn dặn nhà bếp, cấp cho hắn thêm nhiều món ăn bổ dưỡng, chỉ là làm việc không như kỹ sảo, nàng thật sự không thể động tay động chân giúp hắn.
Được Tạ Lâm Lan quan tâm đương nhiên Lăng Phong trong lòng ấm áp, hắn cảm thấy nữ nhân nhu tình thực là khả quý, đồng thời cũng lại nghĩ, nếu Đàm Uyển Phượng cũng giống như Tạ Lâm Lan, nhu tình mật ý với mình như vậy thì tốt biết bao. Dù sao thì Đàm Uyển Phượng so với Tạ Lâm Lan cũng là xinh đẹp hơn. Phải biết Đàm Uyển Phượng bây giờ chính là giang hồ đệ nhị mỹ nữ, còn Tạ Lâm Lan chỉ xếp hàng thứ chín, khác biệt cũng không phải chỉ một vài bậc. Đương nhiên, thập đại mỹ nhân trên giang hồ cũng là người ta giả lộng chọn ra, cũng không có tiêu chuẩn chính xác, thế nhưng đệ nhất mỹ nhân, đệ nhị mỹ nhân, đa phần đều được tất cả mọi người công nhận. Còn như từ đệ ngũ trở đi, chính là do lời đồn cùng tần suất đi lại trên giang hồ mà chọn ra thôi.
Bất quá Lăng Phong hiểu rõ, với tính cách của Đàm Uyển Phượng, chỉ sợ sẽ không bao giờ ôn nhu với mình. Ngay cả đối với Lục Thừa Thiên, nàng cũng không ôn nhu như vậy. Nàng không phải là tiểu cô nương hàm tình đưa tình, nàng có chí hướng rất lớn. Còn như muốn nàng xuống bếp làm đồ ăn cho nam nhân ư? Đừng có nằm mộng. Nếu tin nàng có thể xuống bếp, chẳng bằng tin vào sư nương may ra còn khả dĩ hơn.
Nghĩ đến sư nương, Lăng Phong trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo. Trong khoảng thời gian này, thiếu đi sự quan tâm của nàng, Lăng Phong cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Có thể thấy, sư nương đối với Đàm Uyển Phượng băng lãnh kia rất là yêu quý, còn với Tạ Lâm Lan thì không đặt nhiều lắm kỳ vọng. Bởi vậy, nếu muốn tới gần sư nương một chút, chắc chắn tiếp cận với Đàm Uyển Phượng tốt hơn nhiều so với tiếp cận Tạ Lâm Lan. Cho nên, mặc dù Dàm Uyển Phượng không quan tâm Lăng Phong, nhưng hắn vẫn tìm mọi biện pháp để thiếp lập quan hệ đối với nàng. Tỷ như khi gặp nàng tại quảng trường đang chỉ dạy các đệ tử khác, hay mỗi khi có cơ hội bước qua phòng nàng, Lăng Phong đều tười cười chào hỏi, thân thiết kêu một tiếng sư tỷ.
Thế nhưng Đàm Uyển Phượng cũng chỉ liếc mắt, nhẹ giọng hừ một tiếng, liền như gió thoảng lướt qua người Lăng Phong, còn lưu lại hương thơm ngào ngạt, khiến cho Lăng Phong mỗi lần đều thất thần hồi lâu.
Lăng Phong thầm mong, khi nào học được bản lãnh rồi, may mắn có thể gặp lúc Đàm Uyển Phượng ngộ nạn, mình sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, như thế có lẽ sẽ thay đổi được quan hệ xa lạ như lúc này. Nhưng điều này làm sao có thể? Đàm Uyển Phượng bây giờ bản lãnh chỉ sợ không dưới đại sư huynh, trong số đệ tử Hoa Sơn đã là lợi hại nhất, tên tuổi trên giang hồ so với Lục Thừa Thiên còn có phần vang dội hơn. Ai muốn cùng nàng đối đầu, cũng phải nhìn trước xem mình có bao nhiêu phân lượng đã.
Nếu không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Lăng Phong chỉ có thể YY mà thôi. Chờ đợi đến một ngày nào đó, hi vọng may mắn sẽ rớt xuống đầu mình.
Có những người, cả đời luôn gặp may mắn, dù chỉ là tạm thời YY, nhưng cũng biết chắc giấc mộng sẽ thành sự thật.
Lăng Phong chính là một người như vậy.
Chú thích:
(1): Ngũ Đại: Thời Ngũ Đại (Có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng trung nguyên là: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)
Lăng Phong vẫn như cũ xuống núi cõng nước, lúc trở về thì bổ củi, rèn sắt vân vân, tất cả đều là những môn bắt buộc.
Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, thấm thoát đã qua mười ngày, cũng đã đến lúc chưởng môn Lục Thanh Phong bế quan trở ra, thế nhưng Lăng Phong vẫn chưa có cơ hội gặp sư phụ của mình. Theo lý mà nói, đã là đệ tử đích truyền của Lục Thanh Phong, thế nào cũng phải gặp mặt một lần, không thể không triệu kiến. Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, lâu như thế mà không gặp sư phụ, chẳng lẽ ở Hoa Sơn này đều là sư nương làm chủ hết hay sao? Hơn nữa Lục Thanh Phong ít khi ra mặt, căn bản không có mấy đệ tử có thể nhìn thấy lão.
Ngoài lúc luyện công, Lăng Phong mới hỏi Hà Vĩ Thu:
- Nhị sư huynh, nghe nói sư phụ đã xuất quan rồi, người khi nào mới triệu kiến những đệ tử chúng ta nhỉ?"
Hà Vĩ Thu lắc đầu nói:
- Tiểu sư đệ, ta cũng không rõ. Nghe nói khi sư phụ xuất quan, ngoại trừ gặp sư nương cùng Đàm Uyển Phượng, còn có đại sư huynh, ngoài ra không có gặp người khác."
Lăng Phong nghe thế thì trong lòng khó chịu, nghĩ thầm, mình là tân đệ tử mới gia nhập, theo lẽ sư phụ phải biết mình lên núi rồi. Người căn bản còn chưa thấy qua đệ tử này, dù sao cũng phải gặp một lần mới đúng chứ. Thiên hạ có sư phụ nào không gặp đồ đệ, hay là sư phụ làm như thế, là muốn đồ đệ tự đến bái kiến người.
Lăng Phong mỉm cười một cái, nói:
- Sư phụ vừa mới xuất quan, nhất định là còn nhiều chuyện quan trọng cần xử lý. Đệ nghĩ rất nhanh chúng ta có thể gặp được lão nhân gia."
Hà Vĩ Thu rất khôn khéo cười nói:
- Ta cũng nghĩ thế. Được rồi, tiểu sư đệ, chúng ta nói ít chuyện phiếm đi, còn có chuyện quan trọng cần làm."
Lăng Phong đáp ứng một tiếng, theo lời Hà Vĩ Thu phân phó mà làm.
Lại mấy ngày liên tiếp trôi qua, Lăng Phong vẫn theo quy củ luyện công. Mấy ngày này, mỗi lần xuống núi, Lăng Phong đều nán lại ở tiểu trấn trên dưới một canh giờ, không phải làm gì khác, mà chính là ước hội với Tử Lăng. Dù sao thì hắn cũng là càng kiền càng hoạt bát, càng mạnh mẽ. Đổi lại nếu là người khác, chỉ sợ sau một canh giờ làm chuyện nam nữ, đã sớm uể oải vô lực, làm sao còn cõng được thùng nước gần một trăm cân lên núi? Nhưng với Lăng Phong lại khác, sau mỗi lần cáo biệt Tử Lăng, đều là tinh khí nguyên vẹn mười phần, tràn ngập lực lượng. Chỉ có thể gọi hắn là dị bẩm hay quái thai mới giải thích được hành vi thân thể của hắn.
Ở Hoa Sơn gần một tháng, Lăng Phong cũng đại khái hiểu rõ từng người ở đây. Ngoại trừ sư phụ sư nương cùng với bảy đệ tử đích truyền bao gồm cả hắn, Hoa Sơn còn có một ngàn đệ tử, trong đó đệ tử nhập thất sáu trăm, tục gia bốn trăm. Mặt khác Hoa Sơn phái còn có Tứ đại chưởng lão, bọn họ không ở cùng các đệ tử tại Hoa Sơn bổn bộ, mà là phân tán ở riêng rẽ tại bảy mươi hai đỉnh núi trên Hoa Sơn. Tứ đại trưởng lão ba nam một nữ, người lớn nhất đã ngoài chín mươi, là ngũ đại (1) trưởng lão, đã phò tá qua năm đời chưởng môn; người trẻ nhất chưa tới năm mươi, chính là phu nhân chưởng môn đời trước, nghe nói cũng là mẫu thân của sư nương, bởi vì chưởng môn đời trước mất tích, từ đó bà ta vẫn độc cư tại Ngọc nữ phong. Tứ đại chưởng lão rất ít can thiệp vào chuyện thế tục, trừ khi Hoa Sơn có đại nạn, bằng không bọn họ tuyệt đối không ra mặt. Bọn họ thâm cư giản xuất, ẩn cư tại Hoa Sơn, chỉ lo nghiên cứu các loại võ công tuyệt học, mỗi năm năm lại từ số đệ tử của Hoa Sơn chọn ra người mà họ ưng ý nhất để truyền thụ, nội dung chính là các loại võ học họ vừa nghiên cứu lĩnh ngộ cùng với võ học mà họ đã thành tựu, mục đích là để võ công Hoa Sơn ngày càng phát dương quang đại. Có lẽ đây chính nguyên nhân vì sao vài chục năm gần đây Hoa Sơn phái trường thanh bất bại, bởi vì phía sau Hoa Sơn còn có cường đại chống đỡ.
Hoa Sơn Tứ đại trưởng lão mỗi người võ công đều không dưới Hoa Sơn chưởng môn, bởi vậy tại Hoa Sơn bọn họ cực kỳ có phân lượng, chỉ là không can thiệp vào giang hồ thị phi mà thôi. Thế nhưng không can thiệp thị phi ân oán giang hồ không có nghĩa là bỏ mặc danh dự cùng phát dương quang đại Hoa Sơn phái. Dù sao bọn họ cũng là Hoa Sơn trưởng lão, có bọn họ áp trận, các môn phái khác cũng không dám công khai khiêu khích Hoa Sơn, cho nên nói Lục Thanh Phong có thể an tâm mà bế quan tu luyện cũng một phần là vì nguyên nhân này.
Lăng Phong những ngày này có phần ủ rũ chính là, mình chẳng những không được diện kiến chưởng môn sư phụ, mà ngay cả sư nương cũng không cách nào gặp mặt. Mấy ngày nay, hắn cùng Tạ Lâm Lan chung sống rất tốt, khi ở gần nhau, hắn cũng có hỏi qua chuyện của sư phụ, nhưng nàng cũng không biết gì. Điều này làm cho Lăng Phong cảm thấy sư phụ rất là thần bí, giống như là một bí mật khiến người ta phải tò mò.
Qua một thời gian lao động thể lực, Lăng Phong cũng đen đi nhiều, chỉ là tinh thần của hắn lại vô cùng tốt. Phải biết rằng luyện công là việc rất cực nhọc, một người nếu muốn làm thượng nhân, phải cam chịu khổ ải trùng trùng. Nếu muốn luyện thành tuyệt thế võ công, cao nhân nhất đẳng, kỹ áp quần hùng, nhất định so với người khác, lại càng phải nỗ lực, khó khăn hơn gấp bội.
Lăng Phong từ nhỏ đến lớn, có bao giờ chịu qua cực nhọc thế này? Đơn cử mà nói, chỉ ngay việc rèn sắt, ở trong phòng nhiệt độ cao, lửa lò rừng rực, nhiệt lực bắn ra bốn phía, tưởng chừng ngay cả một khối sắt chưa cần đưa vào lò đã có thể bị nóng chảy. Ở trong hoàn cảnh như thế, Lăng Phong phải đứng trước lò mà kẹp sắt, phóng sắt, sau đó lại đặt lên đe mà gõ hùng hục, thực sự giống như là cực hình.
Mỗi lần Lăng Phong từ lò rèn đi ra, hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm giác lại như vừa mới từ địa ngục trở về. Hắn trong lòng hét lớn, lão tử không làm nữa, thế này mà là người sao? Thế nhưng khi bình tĩnh lại, ý chí của hắn lại trở nên kiên định. Hắn thầm nghĩ, mình không thể nửa đường dở dang, nếu bây giờ lùi bước, chỉ sợ cả đời sẽ thành vô tích sự. Nếu có về làm ăn buôn bán, cho dù là giỏi hơn lão ba đi nữa, thì làm được cái gì, tiền tài gì đó, sanh không mang theo, chết cũng chẳng mang theo. Tiền lãi có nhiều, cũng chẳng để làm gì. Tiền nhiều tới một mức nào đó, người ta cũng không còn ham muốn nó. Hơn nữa, trên giang hồ, người có tiền vị tất đã được người ta coi trọng, dù cho gia sản có hàng vạn vạn, thì có thể tự mình bảo toàn được tính mạng hay sao? Giống như lão ba vậy, chỉ có thể cưới một nữ hiệp Hoa Sơn phái về làm lão bà, kỳ thực cũng là muốn kế mẫu bảo vệ cho mình. Nếu mình cũng như thế, cũng cưới Tạ Lâm Lan hoặc Đàm Uyển Phượng, rồi để các nàng bảo vệ mình, như thế thật quá mất mặt. Vả lại Tạ Lâm Lan thì còn có thể, chứ như Đàm Uyển Phượng, với một chút bản lãnh cỏn con hiện nay của mình, chỉ sợ một cái liếc mắt nàng cũng không thèm.
Thầm nghĩ như vậy, Lăng Phong lại càng cố gắng chăm chỉ luyện công. Biểu hiện của hắn như thế, Hà Vĩ Thu thấy được không ngừng âm thầm ủng hộ. Lúc đầu Hà Vĩ Thu còn cho rằng, Lăng Phong chính là một công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng, quyết không thể chịu đựng những rèn luyện cực kỳ khổ cực này. Thế nhưng hắn đã lầm, Lăng Phong phương diện nào làm cũng rất khá. Hắn có chút không hiểu, mình nhìn người vô số, làm sao lại nhìn lầm như thế?
Tạ Lâm Lan lại vô cùng yêu thương và quan tâm Lăng Phong, nàng thấy Lăng Phong càng ngày càng gầy, càng ngày càng đen, thì có phần lo lắng hắn sẽ không chịu được. Cho nên thỉnh thoảng vẫn chỉ bảo hắn một vài kỹ xảo luyện công, lại còn thường căn dặn nhà bếp, cấp cho hắn thêm nhiều món ăn bổ dưỡng, chỉ là làm việc không như kỹ sảo, nàng thật sự không thể động tay động chân giúp hắn.
Được Tạ Lâm Lan quan tâm đương nhiên Lăng Phong trong lòng ấm áp, hắn cảm thấy nữ nhân nhu tình thực là khả quý, đồng thời cũng lại nghĩ, nếu Đàm Uyển Phượng cũng giống như Tạ Lâm Lan, nhu tình mật ý với mình như vậy thì tốt biết bao. Dù sao thì Đàm Uyển Phượng so với Tạ Lâm Lan cũng là xinh đẹp hơn. Phải biết Đàm Uyển Phượng bây giờ chính là giang hồ đệ nhị mỹ nữ, còn Tạ Lâm Lan chỉ xếp hàng thứ chín, khác biệt cũng không phải chỉ một vài bậc. Đương nhiên, thập đại mỹ nhân trên giang hồ cũng là người ta giả lộng chọn ra, cũng không có tiêu chuẩn chính xác, thế nhưng đệ nhất mỹ nhân, đệ nhị mỹ nhân, đa phần đều được tất cả mọi người công nhận. Còn như từ đệ ngũ trở đi, chính là do lời đồn cùng tần suất đi lại trên giang hồ mà chọn ra thôi.
Bất quá Lăng Phong hiểu rõ, với tính cách của Đàm Uyển Phượng, chỉ sợ sẽ không bao giờ ôn nhu với mình. Ngay cả đối với Lục Thừa Thiên, nàng cũng không ôn nhu như vậy. Nàng không phải là tiểu cô nương hàm tình đưa tình, nàng có chí hướng rất lớn. Còn như muốn nàng xuống bếp làm đồ ăn cho nam nhân ư? Đừng có nằm mộng. Nếu tin nàng có thể xuống bếp, chẳng bằng tin vào sư nương may ra còn khả dĩ hơn.
Nghĩ đến sư nương, Lăng Phong trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo. Trong khoảng thời gian này, thiếu đi sự quan tâm của nàng, Lăng Phong cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Có thể thấy, sư nương đối với Đàm Uyển Phượng băng lãnh kia rất là yêu quý, còn với Tạ Lâm Lan thì không đặt nhiều lắm kỳ vọng. Bởi vậy, nếu muốn tới gần sư nương một chút, chắc chắn tiếp cận với Đàm Uyển Phượng tốt hơn nhiều so với tiếp cận Tạ Lâm Lan. Cho nên, mặc dù Dàm Uyển Phượng không quan tâm Lăng Phong, nhưng hắn vẫn tìm mọi biện pháp để thiếp lập quan hệ đối với nàng. Tỷ như khi gặp nàng tại quảng trường đang chỉ dạy các đệ tử khác, hay mỗi khi có cơ hội bước qua phòng nàng, Lăng Phong đều tười cười chào hỏi, thân thiết kêu một tiếng sư tỷ.
Thế nhưng Đàm Uyển Phượng cũng chỉ liếc mắt, nhẹ giọng hừ một tiếng, liền như gió thoảng lướt qua người Lăng Phong, còn lưu lại hương thơm ngào ngạt, khiến cho Lăng Phong mỗi lần đều thất thần hồi lâu.
Lăng Phong thầm mong, khi nào học được bản lãnh rồi, may mắn có thể gặp lúc Đàm Uyển Phượng ngộ nạn, mình sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, như thế có lẽ sẽ thay đổi được quan hệ xa lạ như lúc này. Nhưng điều này làm sao có thể? Đàm Uyển Phượng bây giờ bản lãnh chỉ sợ không dưới đại sư huynh, trong số đệ tử Hoa Sơn đã là lợi hại nhất, tên tuổi trên giang hồ so với Lục Thừa Thiên còn có phần vang dội hơn. Ai muốn cùng nàng đối đầu, cũng phải nhìn trước xem mình có bao nhiêu phân lượng đã.
Nếu không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Lăng Phong chỉ có thể YY mà thôi. Chờ đợi đến một ngày nào đó, hi vọng may mắn sẽ rớt xuống đầu mình.
Có những người, cả đời luôn gặp may mắn, dù chỉ là tạm thời YY, nhưng cũng biết chắc giấc mộng sẽ thành sự thật.
Lăng Phong chính là một người như vậy.
Chú thích:
(1): Ngũ Đại: Thời Ngũ Đại (Có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng trung nguyên là: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)