Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
- Ta yêu tỷ." Lăng Phong động tình nói, "Ta có thể vì tỷ mà trả giá tất cả."
Lục Phi Nhi khẽ gật đầu, sau đó lại vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Lăng Phong.
Lăng Phong cởi nút thắt phía sau chiếc yếm, nàng không hề phản đối, vì vậy hắn tiến thêm một bước, đưa tay kéo nội khố của nàng.
- Không được…" Lục Phi Nhi thẹn thùng nói, ngăn lại hành động của Lăng Phong. Chỉ là muốn mà vô lực.
Lục Phi Nhi bàn tay mặc dù không hề có khí lực, thế nhưng vẫn cố kháng cự, như là không có nguyện ý, nàng ra sức giữ lại cánh tay Lăng Phong, áp chặt nội khố vào cơ thể, liều chết bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình. Lục Phi Nhi phản kháng, khiến Lăng Phong không cách nào thuận lợi hành động.
Nữ nhân rốt cục vẫn thận trọng, vẫn dè dặt. Như thế chứng tỏ nàng rất kiên trinh, cũng rất thuần khiết. Lần đầu tiên, nữ nhân đều sẽ như vậy. Nhưng nếu đã được nếm qua mật ngọt, lần thứ hai có thể các nàng sẽ cởi y phục còn nhanh hơn nam nhân, lần thứ ba thì chủ động lột sạch y phục của nam nhân trước, sự thật chính là đơn giản như thế.
Lăng Phong cũng không dễ chịu thua, hừ, một tay không được, ta dùng hai tay! Nghĩ rồi lập tức nắm lấy thân thể Lục Phi Nhi, muốn đem nàng nhấc lên, để có thể dễ dàng lột bỏ nội khố ra.
Lục Phi Nhi phát giác ra ý đồ của Lăng Phong, vội vàng chui vào ngực hắn, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, cầu khẩn:
- Tiểu phong tử, đừng, đừng như vậy có được không? Chúng ta còn chưa có thành thân…"
Lăng Phong ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta đáp ứng tỷ, nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật hào hoa, đời này tỷ chỉ thuộc về một mình Lăng Phong ta, tỷ là nương tử của ta, ta là phu quân của tỷ."
Lục Phi Nhi không nói, bởi vì đó chính là mong muốn trong lòng nàng. Tất cả dè dặt, đều bị điềm ngôn mật ngữ của Lăng Phong công kích trở thành vô lực.
- Ta có thể thề với trời…" Lăng Phong thành thật nói.
- Không…" Lục Phi Nhi dụng ngọc thủ bịt miệng Lăng Phong lại. Nàng ôm hắn thật chặt, nhỏ giọng nói:
- Ta sợ, tiểu phong tử, ta sợ, ta sợ!"
- Tiểu sư tỷ, tỷ sợ cái gì?" Lăng Phong hết sức trấn an nàng, "Ta cam đoan sẽ không làm tỷ thương tổn, ta thề! Ta sẽ yêu tỷ cả đời, vĩnh viễn yêu tỷ …"
Lục Phi Nhi không nói gì, hai tay chậm rãi buông Lăng Phong ra, thoát khỏi vòng tay hắn, từ từ ngả về sau.
Lăng Phong biết nàng đã đồng ý, liền đưa tay kéo nàng, khi Lăng Phong chạm tới nội khố, ngọc thủ của nàng vẫn giữ lấy tay hắn, mặc dù có chút sức lực, thế nhưng cũng là rất yếu ớt. Nàng khẽ nhấc kiều đồn lên một chút, phối hợp cho hắn dễ hành động.
Hoàn mỹ chí cực. Thân thể Lục Phi Nhi chỉ có thể dùng hai từ "hoàn hảo" để hình dung.
Ngọc thể tuyết bạch hiện ra trước mắt Lăng Phong, chỉ thấy nàng da thịt trắng hồng, mịn màng như mỡ, bộ ngực tròn trịa cao vút, quanh hai tiểu đậu là hai vầng hồng nhuận như dùVietwriter.com-pa vẽ thành, tiểu phúc trơn nhẵn, mềm mại bóng loáng, chiếc eo mảnh dẻ, nhỏ nhắn, đôi chân ngọc thon dài đầy đặn khép chặt, chính giữa xuân quang vô hạn, bàn chân nhỏ xinh xắn, ngón chân như ngọc, tinh sảo như trân châu.
Cảm giác được ánh mắt Lăng Phong đang nhìn mình, Lục Phi Nhi vô cùng khẩn trương, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở, ngọc thể khiết bạch ửng hồng như ráng chiều, vô cùng kiều diễm. Lớn như vậy rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng để người khác nhìn thấy thân thể xích lõa của mình, hơn nữa lại là nam nhân mà nàng yêu thích. Trong lòng Lục Phi Nhi không biết là có bao nhiêu xúc cảm.
- Tiểu phong tử…." Lục Phi Nhi chưa kịp nói xong, đôi môi đào đã bị bịt lại, mắt phượng khép hờ, mày liễu khẽ động, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mềm nhũn vô lực. Tới khi hôn xong, mới từ từ mở mắt, ánh mắt chứa chan tình ý, ướt át vô cùng.
- Tiểu sư tỷ…" Lăng Phong ngưng lại động tác, ngắm nhìn Lục Phi Nhi.
- A a…mắc cỡ chết…" Lục Phi Nhi hoàn toàn không dám nhìn Lăng Phong, hai mắt cứ nhắm chặt. Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn cảm giác được gió núi thổi qua hai chân, bởi vì chiếc quần dài đã bị cởi xuống rồi.
Lục Phi Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta…ta còn mặc gì không?"
Nàng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Lăng Phong trong lòng một trận ha ha cười to, ghé sát tai nàng vừa hôn vừa nói:
- Cái gì cũng không còn."
Lục Phi Nhi "a" một tiếng, đôi môi mím chặt, toàn thân lập tức căng cứng, hơi thở phát ra nhè nhẹ, hai mắt chung quy vẫn không dám mở ra. Đến khi nàng nhận ra cơ thể bị cái gì đó đè lên, mới len lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Lăng Phong thân thể xích lõa đang ở trên ngọc thể nhìn mình mỉm cười.
Một đôi thanh niên nam nữ lõa thể, giữa đêm tối gió mưa ào ào. Lục Phi Nhi cố hết sức kìm nén xấu hổ, thủ thỉ nói:
- Tiểu phong tử…xin…xin ngươi cẩn thận một chút…" Lời vừa xong, nàng không khỏi đối với mình cảm thấy thẹn muốn chui xuống đất. "Cẩn thận" hai chữ này, thận sự là không hợp với tình cảnh cho lắm.
Lăng Phong trên mặt hiện lên nét cười, nói:
- Tiểu sư tỷ thân thể ngàn vàng, ta nào dám không cẩn thận?"
Lục Phi Nhi tự đáy lòng vô cùng ngọt ngào, nói:
- Ngươi…ngươi còn gọi ta là tiểu sư tỷ sao?"
Lăng Phong vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười nói:
- Không gọi nữa, sau này ta sẽ trực tiếp kêu là Phi Nhi, Phi Nhi nương tử…"
- Ừ…a a…" Lục Phi Nhi được Lăng Phong vuốt ve, khắp toàn thân đều cảm nhận được kích thích, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, da thịt trên người cũng từ từ đỏ hồng lên.
Hiểu biết của Lăng Phong đối với chuyện nam nữ, so với Lục Phi Nhi thì nhiều hơn một chút, dù sao Lục Phi Nhi mới chỉ là sơ nhập tình trường, hơn nữa nàng lại vô cùng xấu hổ, cho nên Lăng Phong đương nhiên phải gánh trách nhiệm chỉ dẫn hết thảy hành động, vuốt ve kích thích từng ngõ ngách trên cơ thể nàng. Khi Lục Phi Nhi phát ra tiếng rên rỉ cùng thở gấp, bàn tay Lăng Phong cũng tiến đến địa phương giữa hai chân nàng, cẩn thận thăm dò nơi bí ẩn nhất của thiếu nữ.
- Ư…" Lục Phi Nhi mẫn cảm kẹp hai chân lại, lộ ra vẻ mặt ai oán.
- Đừng sợ…" Lăng Phong nhẹ giọng trấn an, thế nhưng chính mình lại không khỏi rung động, hai tay dùng sức một chút, đem đôi chân ngọc của Lục Phi Nhi tách ra, phía trên thảo nguyên lưa thưa đã ướt đẫm tự bao giờ, mỹ cảnh tươi đẹp dị thường.
Tới khi Lục Phi Nhi hoàn toàn say mê, Lăng Phong liền bế nàng đặt lên giường, sau đó chậm rãi cúi xuống, khẽ cắn lên dái tai nàng. Khi đầu lưỡi hắn nhập vào nhĩ động (lỗ tai), Lục Phi Nhi cả người không ngừng run lên, lập tức nghiêng đầu tránh khỏi:
- Không…"
Lục Phi Nhi hai cánh môi mấp máy, hờn trách:
- Ngươi xấu!" Lăng Phong cảm giác tay trái nàng khẽ động.
Nàng bắt đầu giãy giụa rồi! Hai cánh tay Lục Phi Nhi không ngừng ở trên người Lăng Phong cào cấu, khiến hắn một trận đau đớn, nhưng Lăng Phong cũng không có để ý, cứ dùng lưỡi tiến vào nhĩ động của nàng.
Lục Phi Nhi thân thể bất ngờ ngừng động, hai tay cũng không có cào Lăng Phong nữa, mà chuyển thành chậm rãi vuốt ve, đột nhiên nàng toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy Lăng Phong.
Thời cơ đã đến, Lăng Phong liền không thể trì hoãn. Hắn lấy lại bình tĩnh, hướng về hạ thân nàng dấn tới.
- Ách…ư ư…!" Lục Phi Nhi là lần đầu, vừa hoảng lại vừa thẹn, không biết làm sao ứng đối, thấy Lăng Phong hướng về mình chầm chậm tiến vào, nàng nhịn không được phát ra thanh âm hỗn loạn.
Lăng Phong hôn nàng, nhẹ nhàng kích thích thân thể mềm mại rồi chỉnh lại tư thế, từng chút từng chút tiến vào phía trong.
Theo Lăng Phong xâm nhập, Lục Phi Nhi vẻ mặt càng thêm rối loạn. "A a ! A…" một thanh âm cao vút phát ra, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ.
Lăng Phong hơi thở gấp gáp, chỉ thấy Lục Phi Nhi hai mắt mông lung lộ ra thần tình vô tội, bên tai lại truyền đến tiếng thanh âm yếu ớt:
- Bắt đầu rồi sao…?"
Lăng Phong gật đầu, từ từ chậm rãi xx. Lục Phi Nhi lúc đầu còn cố gắng áp chế thanh âm, thế nhưng khi ngón tay Lăng Phong lướt qua đôi môi anh đào của nàng, thì toàn thân khoái ý tựa hồ bộc phát, cuối cùng cũng không còn dè dặt nữa.
- A….a a…a a a!"
Lăng Phong dám thề với trời, hắn đã ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn rồi, vì để giảm bớt đau đớn cho Lục Phi Nhi, hắn có thể cùng ốc sên thi đấu. Thế nhưng thân thể đang trong thời kỳ phát dục của Lục Phi Nhi vẫn còn ăn không tiêu (sau này Lăng Phong mới biết, cũng không phải chỉ riêng nàng, cơ hồ tất cả nữ hài nhi lần đầu tiên đối mặt với Thất tinh ngọc châu, đều là ăn không tiêu như thế.)
Lục Phi Nhi đột nhiên la lớn, đây tuyệt đối là một tiếng hét thảm! Tiếng hét này ngược lại càng kích thích Lăng Phong, khiến hắn hoạt động mạnh hơn, vì thế Lục Phi Nhi lại càng hét to.
Hương lăng ngọc xỉ?!
Lục Phi Nhi cư nhiên lại chính là Hương lăng ngọc xỉ, một trong Thập lục danh khí nữ nhân được ghi lại trong Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, nữ nhân danh khí loại này, phía trước trước vách ngăn trong huyệt động có một hạt nhỏ như trứng cá trích, nam nhân chạm đến bộ vị này thì sẽ cảm thấy vô cùng kích thích, vì thế sẽ sinh ra khoái cảm mãnh liệt, loại khoái cảm này, trừ khi là đích thân trải qua, bằng không tuyệt đối không cách nào tưởng tượng. Loại tính khí này có thể nói là tuyệt phẩm.
Trong Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh có ghi: Nữ âm hai tấc hình răng, cho nên mới gọi như vậy.
Lăng Phong không có nghĩ đến Lục Phi nhi cư nhiên lại là nữ nhân danh khí phi phàm, phàm là nam nhân lúc này đều có một loại cảm giác chinh phục, loại cảm giác này lập tức sẽ biến thành cuồng bạo, cuồng bạo khiến cho nữ nhân càng thống khổ thì nam nhân càng thỏa mãn. Vì vậy Lăng Phong biết, sự sung sướng này của nam nhân, chính là có được trên sự đau khổ của nữ nhân.
Bất quá sự cuồng bạo của Lăng Phong cũng chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, bởi vì hắn không phải là người nhẫn tâm, hắn chính là công tử thương hương tiếc ngọc, tâm địa bồ đề, rất dễ mềm lòng. Cảm giác được thống khổ của Lục Phi Nhi, Lăng Phong liền quyết định "tan học trước giờ".
Muốn trách, chỉ có thể trách Thất tinh ngọc châu của mình quá lớn, cái này quả thực là ngoại cỡ, cũng không biết Tiêu Dao vương kia dạy mình loại ma pháp gì, cư nhiên lại khiến của mình trở nên to lớn như thế, giống như là siêu nhân vậy. Lăng Phong thật sự không biết cơ thể mình đã biến đổi, nếu Lục Phi Nhi không phải là Hương lăng ngọc xỉ, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngất đi rồi.
Lục Phi Nhi xụi lơ nằm im trên giường, quay lưng về phía Lăng Phong, thân thể vẫn còn đang run rẩy, khắp người mồ hôi đầm đìa. Lúc này, Lăng Phong đột nhiên cảm giác mình thật nhẫn tâm, thật độc ác.
Lăng Phong hiểu được mình thực sự không nên hấp tấp như vậy, cho nên dịu dàng nói:
- Phi Nhi nương tử, xin lỗi, đều là tại ta không tốt."
Không biết Lục Phi Nhi có nghe được hay không, mà một chút phản ứng cũng không có.
Lăng Phong từ phía sau nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào trong lòng, toàn thân nàng ướt sũng, đều là mồ hôi vã ra. Hắn lại nói một tiếng:
- Xin lỗi, là tại ta không tốt."
Thật ra Lăng Phong xin lỗi chỉ là dư thừa, bất kể thế nào, chuyện đã phát sinh, gạo đã nấu thành cơm, còn xin lỗi làm gì?
Lục Phi Nhi quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên nhổm dậy dụng song quyền đánh bụp bụp lên ngực Lăng Phong:
- Xú phong tử, tử phong tử, ngươi hại chết ta!" Nàng mắng, khóc, đánh…
Lăng Phong không rõ vì sao nàng lại tức giận như vậy, nhưng việc đó cũng không quan trọng, nếu nàng có thể vui vẻ, thì cứ để cho nàng đánh hắn thỏa thích.
Lục Phi Nhi khóc đủ, mắng đủ, đánh đủ lại nhào vào lòng Lăng Phong, nức nở:
- Ngươi thật hại chết ta, ta phải làm sao bây giờ?" Thân thể Lục Phi Nhi áp chặt vào người Lăng Phong, Lăng Phong biết lúc này nàng cần hắn an ủi, vuốt ve.
Lăng Phong cúi xuống nhìn, chỉ thấy nàng khuôn mặt đỏ hồng, trên má mồ hôi pha lẫn nước mắt , ánh mắt long lanh, thâm sâu nhìn hắn.
- Phi Nhi nương tử, ta hứa với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời." Lăng Phong hứa hẹn, lời hứa của nam nhân.
Lục Phi Nhi nhìn Lăng Phong hồi lâu, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào nói:
- Phi Nhi là người của ngươi, vĩnh viễn là nương tử của ngươi."
Lăng Phong ôm nàng, ôn nhu vỗ về, đây chính là nữ nhân thuần khiết yêu thương đậm sâu, Lăng Phong không chút nghi ngờ, nữ nhân này có thể vì mình mà hiến dâng hết thảy, dù đó là thân thể, nhu tình hay trái tim.
Lăng Phong hôn nhẹ lên trán Lục Phi Nhi, dịu dàng nói:
- Ta vĩnh viễn là phu quân yêu nàng nhất, vĩnh viễn che chở nàng, chiếu cố nàng, Phi Nhi."
Nữ nhân lúc này chính là mê say, bởi vì hiến dâng được đáp trả mà mê say!
Lăng Phong hiểu rõ, bởi vì hắn cảm giác được yêu thương, bàn tay nhỏ bé của Lục Phi Nhi đang vuốt ve ngực hắn, bờ vai cánh tay tráng kiện của hắn, đối với nàng xem ra, chính là bình phong che mưa chắn gió, là điểm tựa vững chắc nhất cho nàng dựa cả cuộc đời.
Lăng Phong vỗ về thân thể nàng, mang theo thâm tình trong từng cái vuốt ve, đây chính là hành động tâm linh giao hội của những người yêu nhau.
Lục Phi Nhi dường như cảm giác được cái gì đó, nhìn Lăng Phong nhỏ giọng nói:
- Còn muốn ta sao?"
Lúc này, Lăng Phong làm sao lại có thể nhẫn tâm khiến nàng chịu khổ? Vì vậy ôn nhu nói:
- Không, hôm nay là lần đầu tiên của nàng, nhất định là rất đau, đợi khi nàng khỏe lại rồi hãy nói."
Lục Phi Nhi dụi dụi đầu vào ngực Lăng Phong, nói:
- Nhưng ta chưa cho ngươi vui sướng, là một nương tử tốt, phải làm cho phu quân tột cùng vui sướng mới phải…" Nàng thấy Lăng Phong bất động, liền hướng lên hôn môi hắn.
Trời ! Còn có thể như vậy sao?! Lăng Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Lục Phi Nhi ngẩn ra nhìn Lăng Phong, dường như hiểu được gì đó, lại nhào vào ngực hắn, đau xót nói:
- Phu quân, qua đêm nay, chúng ta sẽ phải xa cách nửa năm….chàng, chàng để ta vì chàng mà toàn lực một lần."
Nàng nói ra những lời này khiến Lăng Phong vô cùng kích thích, lại càng cảm động. Nương tử tốt, lão bà tốt, Lăng Phong trong lòng nhịn không được lại chộn rộn, Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh còn chưa thử qua. Vì vậy hắn thuận ý, lại một lần nữa…
Lúc này giao hợp, Lăng Phong đối Lục Phi Nhi tiến hành chỉ dẫn mọi phương vị, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí âm nhu xâm nhập vào trong cơ thể mình, tập trung hướng về đan điền, sau đó xoay tròn hút lấy dương cương khí trong nội thể, âm dương giao hòa rồi chia làm hai nhánh uấn lượn quấn quýt lấy nhau, tiếp đó lại phân thành ngàn vạn con rắn nhỏ lưu chuyển khắp toàn thân, khiến cho Lăng Phong lần đầu tiên có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, thân nhẹ như yến (chim yến), thể lực sung mãn.
Lục Phi Nhi thì sao? Lăng Phong cúi xuống nhìn, nàng chính là đang nằm xụi lơ, nhưng gương mặt lại tràn đầy lệ quang hạnh phúc, hơn nữa cơ thể sau khi nhận được thuần dương khí, âm dương giao hợp, lập tức khiến cho kỳ kinh bát mạnh khai mở, đả thông nhâm đốc nhị mạch. Người khác luyện tập mười năm thậm chí vài chục năm cũng chưa chắc đạt tới cảnh giới này, thế mà
Lục Phi Nhi cư nhiên lại có thể đạt tới, tiến lên xếp vào hàng cao thủ nhất lưu, thậm chí còn hơn, vượt qua nhất lưu cao thủ.
Lục Phi Nhi tựa hồ cũng hiểu được biến hóa trong đó, ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẹn thùng, lại mang theo một chút hưng phấn, ôn nhu nói:
- Phu quân, chàng…chàng, song tu tại pháp gì đó, lợi hại thế sao?"
- Nhớ kỹ, chớ nên tiết lộ với bất cứ ai, đây chính là Ngự Nữ tâm kinh tổ truyền của nhà ta, khi nam nữ giao hợp, đạt tới tu vi cảnh giới không gì sánh được…chỉ có thê tử Lăng gia mới có tư cách tu luyện…" Lăng Phong đột nhiên ngừng lại, ôm lấy giai nhân trước mặt, say sưa hôn lấy môi nàng.
Lục Phi Nhi hoàn toàn bị điềm ngôn mật ngữ của Lăng Phong công phá phương tâm, ngoài hắn ra, trong lòng nàng không còn hình bóng của bất kỳ nam nhân nào nữa.
Lúc này, Lăng Phong cũng đã hoàn toàn phát tiết.
Khi Lăng Phong còn đang cảm thụ lâm li sướng khoái, thì Lục Phi Nhi toàn thân cũng đã xụi lơ.
Mưa to rốt cục cũng từ từ tạnh hẳn, mây đen tan đi, bầu trời nguyệt sắc ẩn hiện, trên thạch sàng trong sơn động, đôi nam nữ cũng đạt tới khoảnh khắc sáng lạn nhất.
Lục Phi Nhi khẽ gật đầu, sau đó lại vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Lăng Phong.
Lăng Phong cởi nút thắt phía sau chiếc yếm, nàng không hề phản đối, vì vậy hắn tiến thêm một bước, đưa tay kéo nội khố của nàng.
- Không được…" Lục Phi Nhi thẹn thùng nói, ngăn lại hành động của Lăng Phong. Chỉ là muốn mà vô lực.
Lục Phi Nhi bàn tay mặc dù không hề có khí lực, thế nhưng vẫn cố kháng cự, như là không có nguyện ý, nàng ra sức giữ lại cánh tay Lăng Phong, áp chặt nội khố vào cơ thể, liều chết bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình. Lục Phi Nhi phản kháng, khiến Lăng Phong không cách nào thuận lợi hành động.
Nữ nhân rốt cục vẫn thận trọng, vẫn dè dặt. Như thế chứng tỏ nàng rất kiên trinh, cũng rất thuần khiết. Lần đầu tiên, nữ nhân đều sẽ như vậy. Nhưng nếu đã được nếm qua mật ngọt, lần thứ hai có thể các nàng sẽ cởi y phục còn nhanh hơn nam nhân, lần thứ ba thì chủ động lột sạch y phục của nam nhân trước, sự thật chính là đơn giản như thế.
Lăng Phong cũng không dễ chịu thua, hừ, một tay không được, ta dùng hai tay! Nghĩ rồi lập tức nắm lấy thân thể Lục Phi Nhi, muốn đem nàng nhấc lên, để có thể dễ dàng lột bỏ nội khố ra.
Lục Phi Nhi phát giác ra ý đồ của Lăng Phong, vội vàng chui vào ngực hắn, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, cầu khẩn:
- Tiểu phong tử, đừng, đừng như vậy có được không? Chúng ta còn chưa có thành thân…"
Lăng Phong ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta đáp ứng tỷ, nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật hào hoa, đời này tỷ chỉ thuộc về một mình Lăng Phong ta, tỷ là nương tử của ta, ta là phu quân của tỷ."
Lục Phi Nhi không nói, bởi vì đó chính là mong muốn trong lòng nàng. Tất cả dè dặt, đều bị điềm ngôn mật ngữ của Lăng Phong công kích trở thành vô lực.
- Ta có thể thề với trời…" Lăng Phong thành thật nói.
- Không…" Lục Phi Nhi dụng ngọc thủ bịt miệng Lăng Phong lại. Nàng ôm hắn thật chặt, nhỏ giọng nói:
- Ta sợ, tiểu phong tử, ta sợ, ta sợ!"
- Tiểu sư tỷ, tỷ sợ cái gì?" Lăng Phong hết sức trấn an nàng, "Ta cam đoan sẽ không làm tỷ thương tổn, ta thề! Ta sẽ yêu tỷ cả đời, vĩnh viễn yêu tỷ …"
Lục Phi Nhi không nói gì, hai tay chậm rãi buông Lăng Phong ra, thoát khỏi vòng tay hắn, từ từ ngả về sau.
Lăng Phong biết nàng đã đồng ý, liền đưa tay kéo nàng, khi Lăng Phong chạm tới nội khố, ngọc thủ của nàng vẫn giữ lấy tay hắn, mặc dù có chút sức lực, thế nhưng cũng là rất yếu ớt. Nàng khẽ nhấc kiều đồn lên một chút, phối hợp cho hắn dễ hành động.
Hoàn mỹ chí cực. Thân thể Lục Phi Nhi chỉ có thể dùng hai từ "hoàn hảo" để hình dung.
Ngọc thể tuyết bạch hiện ra trước mắt Lăng Phong, chỉ thấy nàng da thịt trắng hồng, mịn màng như mỡ, bộ ngực tròn trịa cao vút, quanh hai tiểu đậu là hai vầng hồng nhuận như dùVietwriter.com-pa vẽ thành, tiểu phúc trơn nhẵn, mềm mại bóng loáng, chiếc eo mảnh dẻ, nhỏ nhắn, đôi chân ngọc thon dài đầy đặn khép chặt, chính giữa xuân quang vô hạn, bàn chân nhỏ xinh xắn, ngón chân như ngọc, tinh sảo như trân châu.
Cảm giác được ánh mắt Lăng Phong đang nhìn mình, Lục Phi Nhi vô cùng khẩn trương, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở, ngọc thể khiết bạch ửng hồng như ráng chiều, vô cùng kiều diễm. Lớn như vậy rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng để người khác nhìn thấy thân thể xích lõa của mình, hơn nữa lại là nam nhân mà nàng yêu thích. Trong lòng Lục Phi Nhi không biết là có bao nhiêu xúc cảm.
- Tiểu phong tử…." Lục Phi Nhi chưa kịp nói xong, đôi môi đào đã bị bịt lại, mắt phượng khép hờ, mày liễu khẽ động, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mềm nhũn vô lực. Tới khi hôn xong, mới từ từ mở mắt, ánh mắt chứa chan tình ý, ướt át vô cùng.
- Tiểu sư tỷ…" Lăng Phong ngưng lại động tác, ngắm nhìn Lục Phi Nhi.
- A a…mắc cỡ chết…" Lục Phi Nhi hoàn toàn không dám nhìn Lăng Phong, hai mắt cứ nhắm chặt. Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn cảm giác được gió núi thổi qua hai chân, bởi vì chiếc quần dài đã bị cởi xuống rồi.
Lục Phi Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta…ta còn mặc gì không?"
Nàng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Lăng Phong trong lòng một trận ha ha cười to, ghé sát tai nàng vừa hôn vừa nói:
- Cái gì cũng không còn."
Lục Phi Nhi "a" một tiếng, đôi môi mím chặt, toàn thân lập tức căng cứng, hơi thở phát ra nhè nhẹ, hai mắt chung quy vẫn không dám mở ra. Đến khi nàng nhận ra cơ thể bị cái gì đó đè lên, mới len lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Lăng Phong thân thể xích lõa đang ở trên ngọc thể nhìn mình mỉm cười.
Một đôi thanh niên nam nữ lõa thể, giữa đêm tối gió mưa ào ào. Lục Phi Nhi cố hết sức kìm nén xấu hổ, thủ thỉ nói:
- Tiểu phong tử…xin…xin ngươi cẩn thận một chút…" Lời vừa xong, nàng không khỏi đối với mình cảm thấy thẹn muốn chui xuống đất. "Cẩn thận" hai chữ này, thận sự là không hợp với tình cảnh cho lắm.
Lăng Phong trên mặt hiện lên nét cười, nói:
- Tiểu sư tỷ thân thể ngàn vàng, ta nào dám không cẩn thận?"
Lục Phi Nhi tự đáy lòng vô cùng ngọt ngào, nói:
- Ngươi…ngươi còn gọi ta là tiểu sư tỷ sao?"
Lăng Phong vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười nói:
- Không gọi nữa, sau này ta sẽ trực tiếp kêu là Phi Nhi, Phi Nhi nương tử…"
- Ừ…a a…" Lục Phi Nhi được Lăng Phong vuốt ve, khắp toàn thân đều cảm nhận được kích thích, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, da thịt trên người cũng từ từ đỏ hồng lên.
Hiểu biết của Lăng Phong đối với chuyện nam nữ, so với Lục Phi Nhi thì nhiều hơn một chút, dù sao Lục Phi Nhi mới chỉ là sơ nhập tình trường, hơn nữa nàng lại vô cùng xấu hổ, cho nên Lăng Phong đương nhiên phải gánh trách nhiệm chỉ dẫn hết thảy hành động, vuốt ve kích thích từng ngõ ngách trên cơ thể nàng. Khi Lục Phi Nhi phát ra tiếng rên rỉ cùng thở gấp, bàn tay Lăng Phong cũng tiến đến địa phương giữa hai chân nàng, cẩn thận thăm dò nơi bí ẩn nhất của thiếu nữ.
- Ư…" Lục Phi Nhi mẫn cảm kẹp hai chân lại, lộ ra vẻ mặt ai oán.
- Đừng sợ…" Lăng Phong nhẹ giọng trấn an, thế nhưng chính mình lại không khỏi rung động, hai tay dùng sức một chút, đem đôi chân ngọc của Lục Phi Nhi tách ra, phía trên thảo nguyên lưa thưa đã ướt đẫm tự bao giờ, mỹ cảnh tươi đẹp dị thường.
Tới khi Lục Phi Nhi hoàn toàn say mê, Lăng Phong liền bế nàng đặt lên giường, sau đó chậm rãi cúi xuống, khẽ cắn lên dái tai nàng. Khi đầu lưỡi hắn nhập vào nhĩ động (lỗ tai), Lục Phi Nhi cả người không ngừng run lên, lập tức nghiêng đầu tránh khỏi:
- Không…"
Lục Phi Nhi hai cánh môi mấp máy, hờn trách:
- Ngươi xấu!" Lăng Phong cảm giác tay trái nàng khẽ động.
Nàng bắt đầu giãy giụa rồi! Hai cánh tay Lục Phi Nhi không ngừng ở trên người Lăng Phong cào cấu, khiến hắn một trận đau đớn, nhưng Lăng Phong cũng không có để ý, cứ dùng lưỡi tiến vào nhĩ động của nàng.
Lục Phi Nhi thân thể bất ngờ ngừng động, hai tay cũng không có cào Lăng Phong nữa, mà chuyển thành chậm rãi vuốt ve, đột nhiên nàng toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy Lăng Phong.
Thời cơ đã đến, Lăng Phong liền không thể trì hoãn. Hắn lấy lại bình tĩnh, hướng về hạ thân nàng dấn tới.
- Ách…ư ư…!" Lục Phi Nhi là lần đầu, vừa hoảng lại vừa thẹn, không biết làm sao ứng đối, thấy Lăng Phong hướng về mình chầm chậm tiến vào, nàng nhịn không được phát ra thanh âm hỗn loạn.
Lăng Phong hôn nàng, nhẹ nhàng kích thích thân thể mềm mại rồi chỉnh lại tư thế, từng chút từng chút tiến vào phía trong.
Theo Lăng Phong xâm nhập, Lục Phi Nhi vẻ mặt càng thêm rối loạn. "A a ! A…" một thanh âm cao vút phát ra, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ.
Lăng Phong hơi thở gấp gáp, chỉ thấy Lục Phi Nhi hai mắt mông lung lộ ra thần tình vô tội, bên tai lại truyền đến tiếng thanh âm yếu ớt:
- Bắt đầu rồi sao…?"
Lăng Phong gật đầu, từ từ chậm rãi xx. Lục Phi Nhi lúc đầu còn cố gắng áp chế thanh âm, thế nhưng khi ngón tay Lăng Phong lướt qua đôi môi anh đào của nàng, thì toàn thân khoái ý tựa hồ bộc phát, cuối cùng cũng không còn dè dặt nữa.
- A….a a…a a a!"
Lăng Phong dám thề với trời, hắn đã ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn rồi, vì để giảm bớt đau đớn cho Lục Phi Nhi, hắn có thể cùng ốc sên thi đấu. Thế nhưng thân thể đang trong thời kỳ phát dục của Lục Phi Nhi vẫn còn ăn không tiêu (sau này Lăng Phong mới biết, cũng không phải chỉ riêng nàng, cơ hồ tất cả nữ hài nhi lần đầu tiên đối mặt với Thất tinh ngọc châu, đều là ăn không tiêu như thế.)
Lục Phi Nhi đột nhiên la lớn, đây tuyệt đối là một tiếng hét thảm! Tiếng hét này ngược lại càng kích thích Lăng Phong, khiến hắn hoạt động mạnh hơn, vì thế Lục Phi Nhi lại càng hét to.
Hương lăng ngọc xỉ?!
Lục Phi Nhi cư nhiên lại chính là Hương lăng ngọc xỉ, một trong Thập lục danh khí nữ nhân được ghi lại trong Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, nữ nhân danh khí loại này, phía trước trước vách ngăn trong huyệt động có một hạt nhỏ như trứng cá trích, nam nhân chạm đến bộ vị này thì sẽ cảm thấy vô cùng kích thích, vì thế sẽ sinh ra khoái cảm mãnh liệt, loại khoái cảm này, trừ khi là đích thân trải qua, bằng không tuyệt đối không cách nào tưởng tượng. Loại tính khí này có thể nói là tuyệt phẩm.
Trong Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh có ghi: Nữ âm hai tấc hình răng, cho nên mới gọi như vậy.
Lăng Phong không có nghĩ đến Lục Phi nhi cư nhiên lại là nữ nhân danh khí phi phàm, phàm là nam nhân lúc này đều có một loại cảm giác chinh phục, loại cảm giác này lập tức sẽ biến thành cuồng bạo, cuồng bạo khiến cho nữ nhân càng thống khổ thì nam nhân càng thỏa mãn. Vì vậy Lăng Phong biết, sự sung sướng này của nam nhân, chính là có được trên sự đau khổ của nữ nhân.
Bất quá sự cuồng bạo của Lăng Phong cũng chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, bởi vì hắn không phải là người nhẫn tâm, hắn chính là công tử thương hương tiếc ngọc, tâm địa bồ đề, rất dễ mềm lòng. Cảm giác được thống khổ của Lục Phi Nhi, Lăng Phong liền quyết định "tan học trước giờ".
Muốn trách, chỉ có thể trách Thất tinh ngọc châu của mình quá lớn, cái này quả thực là ngoại cỡ, cũng không biết Tiêu Dao vương kia dạy mình loại ma pháp gì, cư nhiên lại khiến của mình trở nên to lớn như thế, giống như là siêu nhân vậy. Lăng Phong thật sự không biết cơ thể mình đã biến đổi, nếu Lục Phi Nhi không phải là Hương lăng ngọc xỉ, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngất đi rồi.
Lục Phi Nhi xụi lơ nằm im trên giường, quay lưng về phía Lăng Phong, thân thể vẫn còn đang run rẩy, khắp người mồ hôi đầm đìa. Lúc này, Lăng Phong đột nhiên cảm giác mình thật nhẫn tâm, thật độc ác.
Lăng Phong hiểu được mình thực sự không nên hấp tấp như vậy, cho nên dịu dàng nói:
- Phi Nhi nương tử, xin lỗi, đều là tại ta không tốt."
Không biết Lục Phi Nhi có nghe được hay không, mà một chút phản ứng cũng không có.
Lăng Phong từ phía sau nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào trong lòng, toàn thân nàng ướt sũng, đều là mồ hôi vã ra. Hắn lại nói một tiếng:
- Xin lỗi, là tại ta không tốt."
Thật ra Lăng Phong xin lỗi chỉ là dư thừa, bất kể thế nào, chuyện đã phát sinh, gạo đã nấu thành cơm, còn xin lỗi làm gì?
Lục Phi Nhi quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên nhổm dậy dụng song quyền đánh bụp bụp lên ngực Lăng Phong:
- Xú phong tử, tử phong tử, ngươi hại chết ta!" Nàng mắng, khóc, đánh…
Lăng Phong không rõ vì sao nàng lại tức giận như vậy, nhưng việc đó cũng không quan trọng, nếu nàng có thể vui vẻ, thì cứ để cho nàng đánh hắn thỏa thích.
Lục Phi Nhi khóc đủ, mắng đủ, đánh đủ lại nhào vào lòng Lăng Phong, nức nở:
- Ngươi thật hại chết ta, ta phải làm sao bây giờ?" Thân thể Lục Phi Nhi áp chặt vào người Lăng Phong, Lăng Phong biết lúc này nàng cần hắn an ủi, vuốt ve.
Lăng Phong cúi xuống nhìn, chỉ thấy nàng khuôn mặt đỏ hồng, trên má mồ hôi pha lẫn nước mắt , ánh mắt long lanh, thâm sâu nhìn hắn.
- Phi Nhi nương tử, ta hứa với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời." Lăng Phong hứa hẹn, lời hứa của nam nhân.
Lục Phi Nhi nhìn Lăng Phong hồi lâu, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào nói:
- Phi Nhi là người của ngươi, vĩnh viễn là nương tử của ngươi."
Lăng Phong ôm nàng, ôn nhu vỗ về, đây chính là nữ nhân thuần khiết yêu thương đậm sâu, Lăng Phong không chút nghi ngờ, nữ nhân này có thể vì mình mà hiến dâng hết thảy, dù đó là thân thể, nhu tình hay trái tim.
Lăng Phong hôn nhẹ lên trán Lục Phi Nhi, dịu dàng nói:
- Ta vĩnh viễn là phu quân yêu nàng nhất, vĩnh viễn che chở nàng, chiếu cố nàng, Phi Nhi."
Nữ nhân lúc này chính là mê say, bởi vì hiến dâng được đáp trả mà mê say!
Lăng Phong hiểu rõ, bởi vì hắn cảm giác được yêu thương, bàn tay nhỏ bé của Lục Phi Nhi đang vuốt ve ngực hắn, bờ vai cánh tay tráng kiện của hắn, đối với nàng xem ra, chính là bình phong che mưa chắn gió, là điểm tựa vững chắc nhất cho nàng dựa cả cuộc đời.
Lăng Phong vỗ về thân thể nàng, mang theo thâm tình trong từng cái vuốt ve, đây chính là hành động tâm linh giao hội của những người yêu nhau.
Lục Phi Nhi dường như cảm giác được cái gì đó, nhìn Lăng Phong nhỏ giọng nói:
- Còn muốn ta sao?"
Lúc này, Lăng Phong làm sao lại có thể nhẫn tâm khiến nàng chịu khổ? Vì vậy ôn nhu nói:
- Không, hôm nay là lần đầu tiên của nàng, nhất định là rất đau, đợi khi nàng khỏe lại rồi hãy nói."
Lục Phi Nhi dụi dụi đầu vào ngực Lăng Phong, nói:
- Nhưng ta chưa cho ngươi vui sướng, là một nương tử tốt, phải làm cho phu quân tột cùng vui sướng mới phải…" Nàng thấy Lăng Phong bất động, liền hướng lên hôn môi hắn.
Trời ! Còn có thể như vậy sao?! Lăng Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Lục Phi Nhi ngẩn ra nhìn Lăng Phong, dường như hiểu được gì đó, lại nhào vào ngực hắn, đau xót nói:
- Phu quân, qua đêm nay, chúng ta sẽ phải xa cách nửa năm….chàng, chàng để ta vì chàng mà toàn lực một lần."
Nàng nói ra những lời này khiến Lăng Phong vô cùng kích thích, lại càng cảm động. Nương tử tốt, lão bà tốt, Lăng Phong trong lòng nhịn không được lại chộn rộn, Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh còn chưa thử qua. Vì vậy hắn thuận ý, lại một lần nữa…
Lúc này giao hợp, Lăng Phong đối Lục Phi Nhi tiến hành chỉ dẫn mọi phương vị, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí âm nhu xâm nhập vào trong cơ thể mình, tập trung hướng về đan điền, sau đó xoay tròn hút lấy dương cương khí trong nội thể, âm dương giao hòa rồi chia làm hai nhánh uấn lượn quấn quýt lấy nhau, tiếp đó lại phân thành ngàn vạn con rắn nhỏ lưu chuyển khắp toàn thân, khiến cho Lăng Phong lần đầu tiên có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, thân nhẹ như yến (chim yến), thể lực sung mãn.
Lục Phi Nhi thì sao? Lăng Phong cúi xuống nhìn, nàng chính là đang nằm xụi lơ, nhưng gương mặt lại tràn đầy lệ quang hạnh phúc, hơn nữa cơ thể sau khi nhận được thuần dương khí, âm dương giao hợp, lập tức khiến cho kỳ kinh bát mạnh khai mở, đả thông nhâm đốc nhị mạch. Người khác luyện tập mười năm thậm chí vài chục năm cũng chưa chắc đạt tới cảnh giới này, thế mà
Lục Phi Nhi cư nhiên lại có thể đạt tới, tiến lên xếp vào hàng cao thủ nhất lưu, thậm chí còn hơn, vượt qua nhất lưu cao thủ.
Lục Phi Nhi tựa hồ cũng hiểu được biến hóa trong đó, ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẹn thùng, lại mang theo một chút hưng phấn, ôn nhu nói:
- Phu quân, chàng…chàng, song tu tại pháp gì đó, lợi hại thế sao?"
- Nhớ kỹ, chớ nên tiết lộ với bất cứ ai, đây chính là Ngự Nữ tâm kinh tổ truyền của nhà ta, khi nam nữ giao hợp, đạt tới tu vi cảnh giới không gì sánh được…chỉ có thê tử Lăng gia mới có tư cách tu luyện…" Lăng Phong đột nhiên ngừng lại, ôm lấy giai nhân trước mặt, say sưa hôn lấy môi nàng.
Lục Phi Nhi hoàn toàn bị điềm ngôn mật ngữ của Lăng Phong công phá phương tâm, ngoài hắn ra, trong lòng nàng không còn hình bóng của bất kỳ nam nhân nào nữa.
Lúc này, Lăng Phong cũng đã hoàn toàn phát tiết.
Khi Lăng Phong còn đang cảm thụ lâm li sướng khoái, thì Lục Phi Nhi toàn thân cũng đã xụi lơ.
Mưa to rốt cục cũng từ từ tạnh hẳn, mây đen tan đi, bầu trời nguyệt sắc ẩn hiện, trên thạch sàng trong sơn động, đôi nam nữ cũng đạt tới khoảnh khắc sáng lạn nhất.