Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Tạ Lang dắt Cơ Tự đến chiếc xe lừa bên cạnh trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Chàng dìu nàng lên xe, kéo rèm xuống rồi im lặng rất lâu.
Cơ Tự lắng nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, lại nhìn Tạ Lang cụp mi mắt, rõ ràng dáng vẻ này là đang nghĩ mở lời thế nào với nàng đây mà. Cơ Tự đành phá vỡ không khí lúng túng, khe khẽ hỏi: "Vừa rồi chàng không sao chứ?"
Tạ Lang lắc đầu: "Ta không sao."
Nàng cười, giọng nhẹ bẫng: "Khi nãy tiểu cô kia nói gì với chàng vậy? Trông nàng ta có vẻ vui lắm."
Nhớ đến tiểu cô kia, Tạ Lang không khỏi buồn rầu đáp lời: "Ta đã nhận lời đến Thập Lý bái tế mộ của tỷ tỷ nàng ta. Cô nương ấy thật là ngốc... chỉ vì một người gặp thoáng qua, không hề quen biết mà từ bỏ sinh mạng.”
Cơ Tự nghĩ ngợi: Chỉ đi bái tế mà tiểu cô kia đã thỏa mãn đến vậy á? Xem ra trong mắt họ, Tạ Thập Bát lang thật sự là thần tiên sống. Chỉ cần chàng chịu ngoảnh đầu lại nhìn một cái cũng đủ thỏa nỗi tương tư bình sinh.
Trong lúc Cơ Tự suy nghĩ miên man, Tạ Lang đã sắp xếp lại những lời muốn nói, quay đầu nghiêm túc nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt sáng ngời của chàng, không hiểu sao cổ họng Cơ Tự khô khốc, lắp bắp: "Có phải chàng... Chàng nói đi."
Như thể cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, Tạ Lang đưa tay vuốt ve cổ Cơ Tự, sau đó cúi đầu chạm trán mình với trán nàng, khẽ khàng gọi: "A Tự."
Cơ Tự lí nhí "ừ" một tiếng.
Tạ Lang nhắm mắt lại, lát sau gọi tên nàng lần nữa: "A Tự."
Lần này Cơ Tự không đáp lời. Chàng vẫn im lặng hồi lâu mới khẽ khàng thủ thỉ: "A Tự, ta không thể để nàng tự do bay mất khỏi tầm mắt ta, ta sẽ cưới nàng."
Tim Cơ Tự run lên, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại cười xòa: "Tạ Lang à, lẽ nào chàng đã quên bệ hạ đã hạ chỉ không cho ta xuất giá, không cho ta làm thiếp..."
"Thánh chỉ thì sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, khi trở về ta sẽ xử lý."
Cơ Tự trợn trừng mắt, sửng sốt hồi lâu mới bật cười khanh khách. Cười chán chê, nàng mới hỏi nhỏ: "Hóa ra đại sự long trời lở đất với ta chỉ là việc bé tẹo trong mắt A Lang thôi sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Lang, thờ ơ tiếp lời vấn đề chàng đang nói, "A Lang nói muốn cưới ta, nghĩa là cưới làm thiếp phải không?"
Bởi vì quá hiểu rõ tương lai của nhau, sau phút rung động ban đầu nàng đã lập tức tỉnh táo lại.
Tạ Lang ngập ngừng giây lát mới nắm chặt tay Cơ Tự hứa hẹn: "Ta cưới nàng làm quý thiếp."
Chàng ngồi thẳng dậy, nâng cằm Cơ Tự để tầm mắt hai người ngang nhau, khàn giọng: "A Tự, ta chỉ có thể cưới nàng làm quý thiếp thôi... Ta sẽ nghĩ cách nâng gia tộc nàng thành thế tộc, đến lúc đó chúng ta sẽ thành thân."
Hàng mi Cơ Tự run run, nở nụ cười chua chát: "Quý thiếp sao?"
Tạ Lang dần mím môi lại, lát sau mới thủ thỉ: "Nếu trong phòng ta không có ai, gia tộc sẽ không thúc giục. Nhưng nếu ta nạp nàng, thì chắc chắn họ sẽ bắt ta cưới chính thê. Ta nghĩ kỹ rồi, Lang Gia Vương thị có một thứ nữ không được thương yêu, mà nàng ta cũng chỉ một lòng muốn xuất gia. Đến lúc đó, ta sẽ nói chuyện với nàng ta, để nàng ta ngồi vào vị trí chính thê đó... A Tự, ta cam đoan với nàng, cả đời này ta chỉ cưới nàng và nàng ta thôi."
Nghe đến đây, Cơ Tự như nghẹn ứ, nhếch môi cười khẩy: "Đã cưới nàng ta thì cũng phải sinh con dưỡng cái đúng không?"
Tạ Lang á khẩu hồi lâu mới thấp thỏm đáp: "Trước nay Trần Quận Tạ thị luôn coi trọng con nối dõi. Con trai trưởng đương nhiên phải có..."
Cơ Tự bật cười lí giải: "Với cách làm người của Tạ Thập Bát lang, kiểu gì chàng cũng không để người đời nói chàng sủng thiếp diệt thê đâu nhỉ?"
Lần này Tạ Lang khó khăn lắm mới trả lời được: "Phải."
Cơ Tự ung dung nói tiếp: "Vậy nói cách khác, sau này chàng chẳng những phải sinh con dưỡng cái với nàng ta, mà còn không thể thiếu việc kính trọng yêu thương chính thê nữa."
Giọng Tạ Lang khô khốc: "Phải..." Nhưng vừa thốt ra chữ đó xong lại giải thích ngay, "A Tự, nàng cũng biết hai ba trăm năm nay đều có quy tắc sĩ thứ không thể cưới gả, dòng dõi như Trần Quận Tạ thị ta chỉ được phép cưới chính thê xuất thân từ Lang Gia Vương thị hoặc Trần Quận Viên thị... Phải, ta yêu nàng, ghi khắc nàng tận sâu tâm khảm, nhưng đầu tiên ta là con trai trưởng của Trần Quận Tạ thị, là Tạ Thập Bát Trần Quận, sau cùng mới là A Lang của nàng. Nàng không biết sĩ tộc trên thế gian này ngoan cố cỡ nào đâu. Ta có thể nói rõ cho nàng biết, bất kể bây giờ danh vọng ta cao thế nào, được bao nhiêu người kính trọng, hay bất kể ta phạm sai lầm nhiều hay ít, từng giết bao người, sẽ chẳng một ai quan tâm cả. Song, nếu ta cưới nàng làm thê tử, Tạ Thập Bát ta và cả gia tộc Trần Quận Tạ thị đều sẽ biến thành trò cười của người khác."
Chàng hít sâu vào, tiếp tục làm rõ: "Nàng đừng thấy sĩ tộc thờ ơ với mọi chuyện mà lầm. Giữa sĩ tộc và sĩ tộc luôn có quy củ, chuyện hôn nhân tồn tại rất nhiều hạn chế. Ngay thời điểm hiện tại, sĩ tộc trong thiên hạ đều chú trọng quy củ hơn bao giờ hết."
Thời đại này, sĩ tộc chỉ nhàn nhã hưởng lạc, không làm quan lại, và càng không thèm làm thương nhân. Thứ họ để ý nhất trên đời này là dòng dõi nhà mình, chú ý nhất là huyết mạch của mình không thể bị trộn lẫn. Mà muốn như thế thì tuyệt đối phải chú trọng việc hôn nhân. Đúng như lời Tạ Lang nói, chế độ hôn nhân chính là điều kiện hàng đầu của sĩ tộc. Mà phàm là người đứng đầu giới sĩ tộc như hai nhà Vương - Tạ thì càng không thể làm trái quy tắc. Mấy thập niên sau khi cục diện chính trị thay đổi, vì không chịu thông hôn với hoàng thât nên đã bị hoàng đế mượn cớ thanh trừng, thậm chí trong cuộc thanh trừng này hai gia tộc Vương - Tạ bị giết rất nhiều con cháu, dẫn đến cảnh không vực dậy nổi.
Thấy Cơ Tự ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe, giọng chàng dịu dàng hơn: "A Tự, nếu ta cưới nàng làm chính thê, gia tộc ta tất sẽ đuổi ta, tất cả sĩ tộc và thế tộc trong thiên hạ, hay thậm chí cả những kẻ hàn môn cũng sẽ mang Tạ Thập Bát ra bàn tán chế giễu. Tiếp theo, gia tộc ta sẽ hổ thẹn vì hành động của ta, ngay cả huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu tộc nhân của ta cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa. Mà mẫu thân ta rất bảo thủ, nếu bà biết ta muốn cưới nàng làm chính thê, chắc chắn sẽ tự vận trước mặt ta, lấy cái chết để cắt đứt tơ tình giữa chúng ta đấy."
Nói đến đây, Tạ Lang đã nghẹn ngào. Chàng chậm rãi kề người đến ôm chặt Cơ Tự vào lòng, vùi mặt vào tóc nàng, thì thầm: "A Tự, ngoại trừ vị trí quý thiếp này, ta còn có thể hứa với nàng. Nếu mai sau nàng rời khỏi cõi đời này trước ta, ta nhất định sẽ đuổi theo nàng. Đường hoàng tuyền tối tăm mù mịt, ta không yên tâm để nàng đi một mình..."
Ý chàng nói, nếu Cơ Tự chết, chàng cũng sẽ chết theo nàng...
Bất giác nước mắt Cơ Tự lăn dài, nhưng nàng vẫn tỉnh táo vừa rơi lệ vừa hỏi: "Dù chịu chết theo ta cũng phải lén lút đúng không?" Theo như quy củ, người có thể chung hòm với chàng phải là thê tử chàng. Người đời coi trọng việc sống nhưng cũng không hề xem nhẹ việc chết. Nếu chàng muốn đồng sinh cộng tử với nàng, muốn sống chung chăn chết chung mộ với nàng cũng phải nghĩ cách trăm bề đấy thôi.
Quả nhiên sau phút im lặng ngắn ngủi, Tạ Lang khẽ đáp lời: "Phải. Đến lúc đó ta sẽ ôm thi thể nàng, ngồi trên một chiếc thuyền lá, đi đến nơi sâu nhất Trường Giang, rồi an nghỉ dưới đáy nước. Chúng ta sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau."
Đúng vậy, cho dù muốn cùng chết cũng phải tránh xa ánh mắt thế nhân, phải chết nơi đáy nước sâu không ai biết đến. Nếu không, chuyện Tạ Thập Bát Trần Quận cam nguyện sống chết vì một quý thiếp, tộc nhân của chàng vẫn sẽ bị liên lụy, vẫn bị giễu cợt...
Cơ Tự đau nhói lòng, nàng nắm chặt vạt áo, lát sau mới cười nhẹ tênh: "Nhưng A Lang, ta vẫn không muốn lấy chàng. Dù chàng đã hứa cho ta vị trí quý thiếp, ta cũng không muốn. Vậy phải làm sao đây?"
Càng yêu thương chàng, nàng càng không hiểu tại sao trên thế gian này lại có nữ nhân cam tâm tình nguyện chia sẻ người mình yêu với người khác? Con đường tình yêu chỉ dành riêng cho hai người mới hoàn hảo, cố nhét vào thêm người thứ ba thì có gì vui thích đâu?
Hơn nữa, theo như chàng nói thì bây giờ thứ nữ Lang Gia Vương thị một lòng muốn xuất gia, tư tưởng siêu thoát khỏi cõi hồng trần. Nhưng đã lấy một phu quân như Tạ Lang, chung sống qua năm dài tháng rộng, nữ nhân nào có thể kháng cự lại sức hút của chàng cơ chứ? Nếu sau này nàng ta cũng yêu chàng, lại giống như Vương Ly và Viên Nhàn giở mọi thủ đoạn chèn ép nàng thì sao? Chẳng phải lúc ấy cuộc đời nàng lại biến thành câu chuyện đàm tiếu lần nữa à?
Tiện thiếp cũng được, quý thiếp cũng thế, con trai nàng vĩnh viễn sẽ bị đứa con trai của nữ nhân chỉ vì mang họ Lang Gia Vương thị là có thể làm chính thê Tạ Lang đè đầu cưỡi cổ. Nàng gặp nhiều nữ nhân sĩ tộc rồi, họ có điểm nào đáng để nàng phải cúi người hầu hạ. Họ xứng sao?
Nàng vẫn đang sống yên lành, lúc nhớ chàng thì làm nhiều việc cho bận rộn là có thể kiềm được nỗi nhớ mong. Vào đêm khuya tương tư khắc khổ thì tát mình vài cái là có thể sống vinh quang cả đời. Tội gì phải làm thiếp cho người khác?
Mãi lâu sau Tạ Lang vẫn không đáp lời. Dần dần ánh nắng sớm mai soi vào màn xe, bấy giờ chàng bỗng siết chặt tay nàng, chặt đến mức làm đau điếng. Chàng cúi đầu nhìn Cơ Tự một hồi, mới cười ôn hòa: "... Ta cũng biết chắc A Tự sẽ trả lời như vậy... Nhưng một là ta không muốn A Tự thoát khỏi tầm mắt ta, hai là không thể chịu được cảnh A Tự tự do vui cười qua lại với nam nhân khác. Cho nên nếu về sau A Lang có bất chấp thủ đoạn với A Tự, mong A Tự đừng buồn ta nhé?"
Cơ Tự lắng nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, lại nhìn Tạ Lang cụp mi mắt, rõ ràng dáng vẻ này là đang nghĩ mở lời thế nào với nàng đây mà. Cơ Tự đành phá vỡ không khí lúng túng, khe khẽ hỏi: "Vừa rồi chàng không sao chứ?"
Tạ Lang lắc đầu: "Ta không sao."
Nàng cười, giọng nhẹ bẫng: "Khi nãy tiểu cô kia nói gì với chàng vậy? Trông nàng ta có vẻ vui lắm."
Nhớ đến tiểu cô kia, Tạ Lang không khỏi buồn rầu đáp lời: "Ta đã nhận lời đến Thập Lý bái tế mộ của tỷ tỷ nàng ta. Cô nương ấy thật là ngốc... chỉ vì một người gặp thoáng qua, không hề quen biết mà từ bỏ sinh mạng.”
Cơ Tự nghĩ ngợi: Chỉ đi bái tế mà tiểu cô kia đã thỏa mãn đến vậy á? Xem ra trong mắt họ, Tạ Thập Bát lang thật sự là thần tiên sống. Chỉ cần chàng chịu ngoảnh đầu lại nhìn một cái cũng đủ thỏa nỗi tương tư bình sinh.
Trong lúc Cơ Tự suy nghĩ miên man, Tạ Lang đã sắp xếp lại những lời muốn nói, quay đầu nghiêm túc nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt sáng ngời của chàng, không hiểu sao cổ họng Cơ Tự khô khốc, lắp bắp: "Có phải chàng... Chàng nói đi."
Như thể cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, Tạ Lang đưa tay vuốt ve cổ Cơ Tự, sau đó cúi đầu chạm trán mình với trán nàng, khẽ khàng gọi: "A Tự."
Cơ Tự lí nhí "ừ" một tiếng.
Tạ Lang nhắm mắt lại, lát sau gọi tên nàng lần nữa: "A Tự."
Lần này Cơ Tự không đáp lời. Chàng vẫn im lặng hồi lâu mới khẽ khàng thủ thỉ: "A Tự, ta không thể để nàng tự do bay mất khỏi tầm mắt ta, ta sẽ cưới nàng."
Tim Cơ Tự run lên, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại cười xòa: "Tạ Lang à, lẽ nào chàng đã quên bệ hạ đã hạ chỉ không cho ta xuất giá, không cho ta làm thiếp..."
"Thánh chỉ thì sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, khi trở về ta sẽ xử lý."
Cơ Tự trợn trừng mắt, sửng sốt hồi lâu mới bật cười khanh khách. Cười chán chê, nàng mới hỏi nhỏ: "Hóa ra đại sự long trời lở đất với ta chỉ là việc bé tẹo trong mắt A Lang thôi sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Lang, thờ ơ tiếp lời vấn đề chàng đang nói, "A Lang nói muốn cưới ta, nghĩa là cưới làm thiếp phải không?"
Bởi vì quá hiểu rõ tương lai của nhau, sau phút rung động ban đầu nàng đã lập tức tỉnh táo lại.
Tạ Lang ngập ngừng giây lát mới nắm chặt tay Cơ Tự hứa hẹn: "Ta cưới nàng làm quý thiếp."
Chàng ngồi thẳng dậy, nâng cằm Cơ Tự để tầm mắt hai người ngang nhau, khàn giọng: "A Tự, ta chỉ có thể cưới nàng làm quý thiếp thôi... Ta sẽ nghĩ cách nâng gia tộc nàng thành thế tộc, đến lúc đó chúng ta sẽ thành thân."
Hàng mi Cơ Tự run run, nở nụ cười chua chát: "Quý thiếp sao?"
Tạ Lang dần mím môi lại, lát sau mới thủ thỉ: "Nếu trong phòng ta không có ai, gia tộc sẽ không thúc giục. Nhưng nếu ta nạp nàng, thì chắc chắn họ sẽ bắt ta cưới chính thê. Ta nghĩ kỹ rồi, Lang Gia Vương thị có một thứ nữ không được thương yêu, mà nàng ta cũng chỉ một lòng muốn xuất gia. Đến lúc đó, ta sẽ nói chuyện với nàng ta, để nàng ta ngồi vào vị trí chính thê đó... A Tự, ta cam đoan với nàng, cả đời này ta chỉ cưới nàng và nàng ta thôi."
Nghe đến đây, Cơ Tự như nghẹn ứ, nhếch môi cười khẩy: "Đã cưới nàng ta thì cũng phải sinh con dưỡng cái đúng không?"
Tạ Lang á khẩu hồi lâu mới thấp thỏm đáp: "Trước nay Trần Quận Tạ thị luôn coi trọng con nối dõi. Con trai trưởng đương nhiên phải có..."
Cơ Tự bật cười lí giải: "Với cách làm người của Tạ Thập Bát lang, kiểu gì chàng cũng không để người đời nói chàng sủng thiếp diệt thê đâu nhỉ?"
Lần này Tạ Lang khó khăn lắm mới trả lời được: "Phải."
Cơ Tự ung dung nói tiếp: "Vậy nói cách khác, sau này chàng chẳng những phải sinh con dưỡng cái với nàng ta, mà còn không thể thiếu việc kính trọng yêu thương chính thê nữa."
Giọng Tạ Lang khô khốc: "Phải..." Nhưng vừa thốt ra chữ đó xong lại giải thích ngay, "A Tự, nàng cũng biết hai ba trăm năm nay đều có quy tắc sĩ thứ không thể cưới gả, dòng dõi như Trần Quận Tạ thị ta chỉ được phép cưới chính thê xuất thân từ Lang Gia Vương thị hoặc Trần Quận Viên thị... Phải, ta yêu nàng, ghi khắc nàng tận sâu tâm khảm, nhưng đầu tiên ta là con trai trưởng của Trần Quận Tạ thị, là Tạ Thập Bát Trần Quận, sau cùng mới là A Lang của nàng. Nàng không biết sĩ tộc trên thế gian này ngoan cố cỡ nào đâu. Ta có thể nói rõ cho nàng biết, bất kể bây giờ danh vọng ta cao thế nào, được bao nhiêu người kính trọng, hay bất kể ta phạm sai lầm nhiều hay ít, từng giết bao người, sẽ chẳng một ai quan tâm cả. Song, nếu ta cưới nàng làm thê tử, Tạ Thập Bát ta và cả gia tộc Trần Quận Tạ thị đều sẽ biến thành trò cười của người khác."
Chàng hít sâu vào, tiếp tục làm rõ: "Nàng đừng thấy sĩ tộc thờ ơ với mọi chuyện mà lầm. Giữa sĩ tộc và sĩ tộc luôn có quy củ, chuyện hôn nhân tồn tại rất nhiều hạn chế. Ngay thời điểm hiện tại, sĩ tộc trong thiên hạ đều chú trọng quy củ hơn bao giờ hết."
Thời đại này, sĩ tộc chỉ nhàn nhã hưởng lạc, không làm quan lại, và càng không thèm làm thương nhân. Thứ họ để ý nhất trên đời này là dòng dõi nhà mình, chú ý nhất là huyết mạch của mình không thể bị trộn lẫn. Mà muốn như thế thì tuyệt đối phải chú trọng việc hôn nhân. Đúng như lời Tạ Lang nói, chế độ hôn nhân chính là điều kiện hàng đầu của sĩ tộc. Mà phàm là người đứng đầu giới sĩ tộc như hai nhà Vương - Tạ thì càng không thể làm trái quy tắc. Mấy thập niên sau khi cục diện chính trị thay đổi, vì không chịu thông hôn với hoàng thât nên đã bị hoàng đế mượn cớ thanh trừng, thậm chí trong cuộc thanh trừng này hai gia tộc Vương - Tạ bị giết rất nhiều con cháu, dẫn đến cảnh không vực dậy nổi.
Thấy Cơ Tự ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe, giọng chàng dịu dàng hơn: "A Tự, nếu ta cưới nàng làm chính thê, gia tộc ta tất sẽ đuổi ta, tất cả sĩ tộc và thế tộc trong thiên hạ, hay thậm chí cả những kẻ hàn môn cũng sẽ mang Tạ Thập Bát ra bàn tán chế giễu. Tiếp theo, gia tộc ta sẽ hổ thẹn vì hành động của ta, ngay cả huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu tộc nhân của ta cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa. Mà mẫu thân ta rất bảo thủ, nếu bà biết ta muốn cưới nàng làm chính thê, chắc chắn sẽ tự vận trước mặt ta, lấy cái chết để cắt đứt tơ tình giữa chúng ta đấy."
Nói đến đây, Tạ Lang đã nghẹn ngào. Chàng chậm rãi kề người đến ôm chặt Cơ Tự vào lòng, vùi mặt vào tóc nàng, thì thầm: "A Tự, ngoại trừ vị trí quý thiếp này, ta còn có thể hứa với nàng. Nếu mai sau nàng rời khỏi cõi đời này trước ta, ta nhất định sẽ đuổi theo nàng. Đường hoàng tuyền tối tăm mù mịt, ta không yên tâm để nàng đi một mình..."
Ý chàng nói, nếu Cơ Tự chết, chàng cũng sẽ chết theo nàng...
Bất giác nước mắt Cơ Tự lăn dài, nhưng nàng vẫn tỉnh táo vừa rơi lệ vừa hỏi: "Dù chịu chết theo ta cũng phải lén lút đúng không?" Theo như quy củ, người có thể chung hòm với chàng phải là thê tử chàng. Người đời coi trọng việc sống nhưng cũng không hề xem nhẹ việc chết. Nếu chàng muốn đồng sinh cộng tử với nàng, muốn sống chung chăn chết chung mộ với nàng cũng phải nghĩ cách trăm bề đấy thôi.
Quả nhiên sau phút im lặng ngắn ngủi, Tạ Lang khẽ đáp lời: "Phải. Đến lúc đó ta sẽ ôm thi thể nàng, ngồi trên một chiếc thuyền lá, đi đến nơi sâu nhất Trường Giang, rồi an nghỉ dưới đáy nước. Chúng ta sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau."
Đúng vậy, cho dù muốn cùng chết cũng phải tránh xa ánh mắt thế nhân, phải chết nơi đáy nước sâu không ai biết đến. Nếu không, chuyện Tạ Thập Bát Trần Quận cam nguyện sống chết vì một quý thiếp, tộc nhân của chàng vẫn sẽ bị liên lụy, vẫn bị giễu cợt...
Cơ Tự đau nhói lòng, nàng nắm chặt vạt áo, lát sau mới cười nhẹ tênh: "Nhưng A Lang, ta vẫn không muốn lấy chàng. Dù chàng đã hứa cho ta vị trí quý thiếp, ta cũng không muốn. Vậy phải làm sao đây?"
Càng yêu thương chàng, nàng càng không hiểu tại sao trên thế gian này lại có nữ nhân cam tâm tình nguyện chia sẻ người mình yêu với người khác? Con đường tình yêu chỉ dành riêng cho hai người mới hoàn hảo, cố nhét vào thêm người thứ ba thì có gì vui thích đâu?
Hơn nữa, theo như chàng nói thì bây giờ thứ nữ Lang Gia Vương thị một lòng muốn xuất gia, tư tưởng siêu thoát khỏi cõi hồng trần. Nhưng đã lấy một phu quân như Tạ Lang, chung sống qua năm dài tháng rộng, nữ nhân nào có thể kháng cự lại sức hút của chàng cơ chứ? Nếu sau này nàng ta cũng yêu chàng, lại giống như Vương Ly và Viên Nhàn giở mọi thủ đoạn chèn ép nàng thì sao? Chẳng phải lúc ấy cuộc đời nàng lại biến thành câu chuyện đàm tiếu lần nữa à?
Tiện thiếp cũng được, quý thiếp cũng thế, con trai nàng vĩnh viễn sẽ bị đứa con trai của nữ nhân chỉ vì mang họ Lang Gia Vương thị là có thể làm chính thê Tạ Lang đè đầu cưỡi cổ. Nàng gặp nhiều nữ nhân sĩ tộc rồi, họ có điểm nào đáng để nàng phải cúi người hầu hạ. Họ xứng sao?
Nàng vẫn đang sống yên lành, lúc nhớ chàng thì làm nhiều việc cho bận rộn là có thể kiềm được nỗi nhớ mong. Vào đêm khuya tương tư khắc khổ thì tát mình vài cái là có thể sống vinh quang cả đời. Tội gì phải làm thiếp cho người khác?
Mãi lâu sau Tạ Lang vẫn không đáp lời. Dần dần ánh nắng sớm mai soi vào màn xe, bấy giờ chàng bỗng siết chặt tay nàng, chặt đến mức làm đau điếng. Chàng cúi đầu nhìn Cơ Tự một hồi, mới cười ôn hòa: "... Ta cũng biết chắc A Tự sẽ trả lời như vậy... Nhưng một là ta không muốn A Tự thoát khỏi tầm mắt ta, hai là không thể chịu được cảnh A Tự tự do vui cười qua lại với nam nhân khác. Cho nên nếu về sau A Lang có bất chấp thủ đoạn với A Tự, mong A Tự đừng buồn ta nhé?"