Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Chương 46: Chấp niệm trong lòng
Sau khi Cao Trọng đã đi xa, tất cả ánh mắt của bọn họ đổ dồn trên người Mộng Uyên. Mộng Uyên ngại ngùng gượng gạo hỏi.
" Có chuyện gì sao?"
Tất cả mọi người người đều không một ai nói gì, cuối đầu vào máy cậm cuội làm tiếp công việc của mình. Mộng Uyên cũng không hỏi nữa mà tập trung làm việc của cô.
Buổi chiều tan làm cũng như bình thường. Mộng Uyên lại lấy cớ hẹn với Dương Dương đi ăn nên không về biệt thự để tránh Cao Trọng.
Mộng Uyên cùng Dương Dương đi ăn thỏa thích xong rồi cùng nhau đi ngắm bờ biển. Mộng Uyên hôm nay có uống một chút rượu nên cô gan hơn một tý. Ngồi trên bờ biển cô nói hết lòng mình với Dương Dương.
"Dương Dương à, cậu có biết không? Đến bây giờ mình vẫn nhớ mãi hình bóng của người đó... Nhưng bây giờ người đó không còn là của mình nữa rồi. Mình thật sự rất buồn khi thấy họ đăng ảnh thân mật trên weibo. Mình rất khó chịu, rất buồn, rất muốn khóc cậu có biết không?"
Dương Dương kéo đầu Mộng Uyên đặt lên bờ vai của mình rồi ôm lấy đầu đang lắc lư của cô.
"Mình biết chứ, cậu đã yêu thầm người đó rất lâu rồi. Nhưng trên đời vẫn còn rất nhiều người yêu thương cậu mà, đừng buồn nữa! "
" Ức...ức. Được cậu là người thương mình nhất. Mình yêu cậu nhất.!"
"Cậu say rồi mình đưa cậu về!"
"Mình không hề say mà! "
Dương Dương cũng bất lực với cô. Mộng Uyên nói hết chuyện mà cô luôn giấu trong lòng mình. Mãi đến khi mệt mỏi mà ngủ quên. Dương Dương đành diều cô đứng dậy.
Đột nhiên có thân hình cao lớn bước tới bế bỏng Mộng Uyên lên.
"Nè, làm......"
Dương Dương nhìn thấy là Cao Trọng nên cũng không nói tiếp. Đi được vài bước thì Dương Dương không muốn làm phiền hai người.
"Nhờ ngài đưa cậu ấy về giúp tôi!"
"Được. Cảm ơn cô "
Cao Trọng dặn dò Thu Hương đưa Dương Dương về an toàn, bởi vì cũng đã khuya rồi.
Cao Trọng bế Mộng Uyên lên xe nhưng không hề buông tay vẫn cứ để cô nằm trong lòng anh mà ngủ. Tài xế nhìn thấy Cao Trọng mỉm cười khi ôm Mộng Uyên. Liền cảm thấy hạnh phúc, trước nay chưa bao giờ anh để một cô gái nào ngồi cùng xe huống chi là ôm vào trong lòng như vậy.
Về đến biệt thự người tài xế vội vàng xuống mở cửa giúp anh. Cao Trọng bế Mộng Uyên đi thẳng về phòng của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô.
Cao Trọng ngồi cạnh giường ngấm nhìn Mộng Uyên rất lâu, vuốt mái tóc của cô, ngón tay lần lần lướt xuống mũi, ngón anh chạm vào môi của cô liền giật mình mà rút lại.
Bờ môi cô thật sự rất mềm mại làm anh muốn đặt lên đó một nụ hôn nhưng lại không dám. Cao Trọng cuối xuống hôn nhẹ lên tráng cô một cái. Đột nhiên bị Mộng Uyên ôm choàng lấy cổ anh, cô cọ cọ vào bên tai của anh, vì đột nhiên bị cô ôm lấy tim anh như muốn nhảy ra ngoài.
Cao Trọng nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cổ của mình, nhưng lại bị cô kéo thêm một cái nữa làm anh vô tình hôn phải đôi môi mềm mại đó, trong người anh lúc này giống như có một dòng điện chạy qua khắp người. Liền lập tức gỡ tay cô ra, ngồi dậy.
Mộng Uyên trong cơn mê quơ cái tay của mình lung tung mà nói: "Gấu bông, em đâu rồi "
Cao Trọng lúc mới để ý trên giường của cô có rất nhiều con gấu bông. Anh liền kéo một con lại chỗ cánh tay đang tìm kiếm của cô. Mộng Uyên liền ôm lấy con gấu mà hun vài cái rồi ôm vào trong lòng mình yên lặng ngủ tiếp.
Cao Trọng trong thấy Mộng Uyên làm những hành động đó làm anh không khỏi bật cười.
"Thật đáng yêu"
Cao Trọng kéo chăn đắp lại lần nữa cho Mộng Uyên, rồi mới rời khỏi phòng của cô. Về đến phòng mình Cao Trọng tựa vào cánh cửa mà sờ vào môi của mình mà cười ngốc nghếch.
Sáng hôm sau khi thức dậy Mộng Uyên cảm thấy đâu đầu, kéo học tủ lấy thuốc uống rồi nằm xuống. Chưa được một giây Mộng Uyên ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Đây rõ ràng là biệt thự của Cao Trọng mà, tối qua lúc uống say xong làm sao cô về được vậy?.
Vừa suy nghĩ vừa mở chăn ra, thấy mình vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua, cô vỗ vỗ ngực, vẫn may. Bước xuống lầu cô vội vã ăn bữa sáng rồi chuồn đi làm rất nhanh.
Lúc Cao Trọng xuống thì Mộng Uyên đã đi mất, liền hỏi dì Dương.
" Cô ấy lại chuồn mất nữa rồi sao?"
"Đúng vậy, cô ấy đi làm rồi ạ!"
"Tôi đáng sợ lắm sao? Sao cô ấy gần đây cứ muốn trốn tôi vây?"
"Chắc không phải sợ cậu, mà là sợ người nhà cậu làm khó cô ấy"
Nghe dì Dương nói đến người nhà anh làm khó Mộng Uyên, anh cũng cho rằng là như vậy. Anh sẽ phải cố gắng theo đuổi được cô càng nhanh càng tốt.
Hôm nay Cao Trọng đến công ty thì nhận được một tài liệu liên quan đến Mộng Uyên từ thời đi học cho đến bây giờ. Mở ra xem người gửi không phải là người anh phái đi mà chính là Dương Dương cô bạn thân nhất của Mộng Uyên.
Bên trong đều là thông tin sở thích, và thông tin tất cả bạn trai của Mộng Uyên từ thời còn trên ghế nhà trường, cô đối với bọn họ thật lòng thế nhưng lại nhận được sự phản bội từ bọn họ. Chỉ duy nhất một người đàn ông mà cô luôn chấp niệm đến bây giờ vẫn chưa buông bỏ được chính là Thiên Vỹ.
Xem xong đóng tài liệu này xong Cao Trọng không khỏi bàng hoàng. Mộng Uyên từ một người hoạt bát trở thành một người ít nói, ít bày tỏ quan điểm của mình, trở nên nhát hơn.
Lúc này Cao Trọng muốn cho những kẻ làm cho Mộng Uyên không còn tin tưởng vào tình yêu, cũng đóng cửa trái tim mình lại, trở nên vô cảm với tình yêu. Cao Trọng hận không thể quen biết biết cô sớm hơn.
" Có chuyện gì sao?"
Tất cả mọi người người đều không một ai nói gì, cuối đầu vào máy cậm cuội làm tiếp công việc của mình. Mộng Uyên cũng không hỏi nữa mà tập trung làm việc của cô.
Buổi chiều tan làm cũng như bình thường. Mộng Uyên lại lấy cớ hẹn với Dương Dương đi ăn nên không về biệt thự để tránh Cao Trọng.
Mộng Uyên cùng Dương Dương đi ăn thỏa thích xong rồi cùng nhau đi ngắm bờ biển. Mộng Uyên hôm nay có uống một chút rượu nên cô gan hơn một tý. Ngồi trên bờ biển cô nói hết lòng mình với Dương Dương.
"Dương Dương à, cậu có biết không? Đến bây giờ mình vẫn nhớ mãi hình bóng của người đó... Nhưng bây giờ người đó không còn là của mình nữa rồi. Mình thật sự rất buồn khi thấy họ đăng ảnh thân mật trên weibo. Mình rất khó chịu, rất buồn, rất muốn khóc cậu có biết không?"
Dương Dương kéo đầu Mộng Uyên đặt lên bờ vai của mình rồi ôm lấy đầu đang lắc lư của cô.
"Mình biết chứ, cậu đã yêu thầm người đó rất lâu rồi. Nhưng trên đời vẫn còn rất nhiều người yêu thương cậu mà, đừng buồn nữa! "
" Ức...ức. Được cậu là người thương mình nhất. Mình yêu cậu nhất.!"
"Cậu say rồi mình đưa cậu về!"
"Mình không hề say mà! "
Dương Dương cũng bất lực với cô. Mộng Uyên nói hết chuyện mà cô luôn giấu trong lòng mình. Mãi đến khi mệt mỏi mà ngủ quên. Dương Dương đành diều cô đứng dậy.
Đột nhiên có thân hình cao lớn bước tới bế bỏng Mộng Uyên lên.
"Nè, làm......"
Dương Dương nhìn thấy là Cao Trọng nên cũng không nói tiếp. Đi được vài bước thì Dương Dương không muốn làm phiền hai người.
"Nhờ ngài đưa cậu ấy về giúp tôi!"
"Được. Cảm ơn cô "
Cao Trọng dặn dò Thu Hương đưa Dương Dương về an toàn, bởi vì cũng đã khuya rồi.
Cao Trọng bế Mộng Uyên lên xe nhưng không hề buông tay vẫn cứ để cô nằm trong lòng anh mà ngủ. Tài xế nhìn thấy Cao Trọng mỉm cười khi ôm Mộng Uyên. Liền cảm thấy hạnh phúc, trước nay chưa bao giờ anh để một cô gái nào ngồi cùng xe huống chi là ôm vào trong lòng như vậy.
Về đến biệt thự người tài xế vội vàng xuống mở cửa giúp anh. Cao Trọng bế Mộng Uyên đi thẳng về phòng của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô.
Cao Trọng ngồi cạnh giường ngấm nhìn Mộng Uyên rất lâu, vuốt mái tóc của cô, ngón tay lần lần lướt xuống mũi, ngón anh chạm vào môi của cô liền giật mình mà rút lại.
Bờ môi cô thật sự rất mềm mại làm anh muốn đặt lên đó một nụ hôn nhưng lại không dám. Cao Trọng cuối xuống hôn nhẹ lên tráng cô một cái. Đột nhiên bị Mộng Uyên ôm choàng lấy cổ anh, cô cọ cọ vào bên tai của anh, vì đột nhiên bị cô ôm lấy tim anh như muốn nhảy ra ngoài.
Cao Trọng nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cổ của mình, nhưng lại bị cô kéo thêm một cái nữa làm anh vô tình hôn phải đôi môi mềm mại đó, trong người anh lúc này giống như có một dòng điện chạy qua khắp người. Liền lập tức gỡ tay cô ra, ngồi dậy.
Mộng Uyên trong cơn mê quơ cái tay của mình lung tung mà nói: "Gấu bông, em đâu rồi "
Cao Trọng lúc mới để ý trên giường của cô có rất nhiều con gấu bông. Anh liền kéo một con lại chỗ cánh tay đang tìm kiếm của cô. Mộng Uyên liền ôm lấy con gấu mà hun vài cái rồi ôm vào trong lòng mình yên lặng ngủ tiếp.
Cao Trọng trong thấy Mộng Uyên làm những hành động đó làm anh không khỏi bật cười.
"Thật đáng yêu"
Cao Trọng kéo chăn đắp lại lần nữa cho Mộng Uyên, rồi mới rời khỏi phòng của cô. Về đến phòng mình Cao Trọng tựa vào cánh cửa mà sờ vào môi của mình mà cười ngốc nghếch.
Sáng hôm sau khi thức dậy Mộng Uyên cảm thấy đâu đầu, kéo học tủ lấy thuốc uống rồi nằm xuống. Chưa được một giây Mộng Uyên ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Đây rõ ràng là biệt thự của Cao Trọng mà, tối qua lúc uống say xong làm sao cô về được vậy?.
Vừa suy nghĩ vừa mở chăn ra, thấy mình vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua, cô vỗ vỗ ngực, vẫn may. Bước xuống lầu cô vội vã ăn bữa sáng rồi chuồn đi làm rất nhanh.
Lúc Cao Trọng xuống thì Mộng Uyên đã đi mất, liền hỏi dì Dương.
" Cô ấy lại chuồn mất nữa rồi sao?"
"Đúng vậy, cô ấy đi làm rồi ạ!"
"Tôi đáng sợ lắm sao? Sao cô ấy gần đây cứ muốn trốn tôi vây?"
"Chắc không phải sợ cậu, mà là sợ người nhà cậu làm khó cô ấy"
Nghe dì Dương nói đến người nhà anh làm khó Mộng Uyên, anh cũng cho rằng là như vậy. Anh sẽ phải cố gắng theo đuổi được cô càng nhanh càng tốt.
Hôm nay Cao Trọng đến công ty thì nhận được một tài liệu liên quan đến Mộng Uyên từ thời đi học cho đến bây giờ. Mở ra xem người gửi không phải là người anh phái đi mà chính là Dương Dương cô bạn thân nhất của Mộng Uyên.
Bên trong đều là thông tin sở thích, và thông tin tất cả bạn trai của Mộng Uyên từ thời còn trên ghế nhà trường, cô đối với bọn họ thật lòng thế nhưng lại nhận được sự phản bội từ bọn họ. Chỉ duy nhất một người đàn ông mà cô luôn chấp niệm đến bây giờ vẫn chưa buông bỏ được chính là Thiên Vỹ.
Xem xong đóng tài liệu này xong Cao Trọng không khỏi bàng hoàng. Mộng Uyên từ một người hoạt bát trở thành một người ít nói, ít bày tỏ quan điểm của mình, trở nên nhát hơn.
Lúc này Cao Trọng muốn cho những kẻ làm cho Mộng Uyên không còn tin tưởng vào tình yêu, cũng đóng cửa trái tim mình lại, trở nên vô cảm với tình yêu. Cao Trọng hận không thể quen biết biết cô sớm hơn.