Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Chương 84: Quân khu
Chỉ còn mấy hôm nữa là phải đến khu quân sự cơ mật để làm việc.Dì Dương chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ cần thiết. Chỉ sợ trong đó cô cần mà không biết tìm ở đâu ra, cũng sợ cô phải cự khổ.
Chỉ một mình cô thôi mà đã 3 cái vali to, Mộng Uyên cũng cảm thấy không ổn cho lắm, nên đã nói với với dì ấy bỏ ra bớt nên bây giờ chỉ có hai cái mà thôi. Dù sao cũng còn đến mấy ngày nữa, cô sẽ tìm cách bỏ bớt một số thứ ít dùng lại.
Mấy ngày sau,
Mộng Uyên và những người được đề cử đi đều đã tập trung trước cổng tập đoàn, có một chiếc xe quân sự đến đón họ.
Nhưng khi cô định kéo theo hai vali to lớn lên xe cùng mọi người thì đã bị Thu Hương kéo cô lại. Hôm nay Thu Hương mặc bộ quân phục nhìn rất ngầu.
"Mọi người đi trước đi cô gái này sẽ đi cùng với tôi!"
Một người lính nghe cô nói thế làm động tác chào rồi hô to: "Rõ, chỉ huy"
Mộng Uyên vô cùng ngạt nhiên Thu Hương đã lên chức chỉ huy quân lúc nào thế, rõ ràng cô là vệ sĩ của Cao Vinh được giao nhiệm vụ bảo vệ cô thôi mà, sao lại là chỉ huy quân được chứ?.
Thu Hương đợi bọn họ đều đi rồi mới quay lại giúp cô mang hành lý cho lên xe.
"Chúng ta cũng đi thôi cô Mộng Uyên!"
"Ờ "
Mộng Uyên chợt giật mình, vội chạy lại hướng cửa xe đã mở sẵn. Vừa bước vào trong xe đã thấy Cao Trọng ngồi sẵn bên trong xe. Mộng Uyên còn chưa kịp lùi bước đã bị anh kéo vào bên trong xe. Mộng Uyên giả vờ cười.
"Cảm...cảm ơn chủ tịch. Ngài đi theo bây giờ luôn ạ?"
"Đúng vậy! Em không vui khi đi cùng tôi sao?"
"Ngài nói gì vậy làm gì có chứ! Tôi rất vui khi được cùng đi với ngài!"
"Thế thì được!"
Mộng Uyên quay qua cửa sổ thầm tự mắng mình. Có cần phải đi cùng với người có chức vụ cao như anh, nếu mọi người mà nhìn thấy thì cô biết giải thích thế nào.
"Một lát nữa em cùng Thu Hương đi xem phòng nghĩ trước, tôi còn có việc nên sẽ quay về sau!"
"Dạ được!"
"Nếu có cần gì thì có thể nói với Thu Hương sắp xếp cho em"
"Nhưng mà chủ tịch, tôi có một thắc mắc không biết là có nên hỏi không?"
"Em cứ việc hỏi, tôi cũng không có ăn thịt em kia mà!"
"Thật ra tôi tôi muốn hỏi, Thu Hương cô ấy có chức vụ gì thế? Lúc nảy có người gọi cô ấy là chỉ huy!"
"Thu Hương và Hồng Trâm đều là người xuất thân từ quân đội hoàng gia. Đều là cấp trên của những người vừa rồi!"
"Ồ thì ra là vậy, tôi cứ tưởng hai cô ấy chỉ là vệ sĩ bình thường thôi. Không thể ngờ được hai người họ có chức vụ cao như vậy."
Mộng Uyên có chút hối hận vì thường bắt hai người họ làm những việc không ra đâu của cô, còn bắt họ hằng ngày đón cô đi đi về về. Thật sự nếu có cái gối cô sẽ đập đầu vào gối ngay lập tức. Cô phải khách sáo với nếu không lại có một ngày họ sẽ ghi hận với cô.
Cao Trọng thấy cô đang suy tư điều gì đó liền mỉm cười lên tiếng.
"Không cần phải lo, hai người họ sẽ không ghi thù với em đâu!"
"Hả?"
Mộng Uyên không thể ngờ Cao Trọng biết cô là đang nghĩ gì vô cùng ngạt nhiên, nheo mắt quan sát anh.
" Ngài có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?"
"Có hiểu biết một chút!"
"......!"
Qua mấy phút sau, Thu Hương nâng tấm chắn nghe trộm trong xe lên thông báo cho Cao Trọng.
"Thưa Công tước, chúng ta chuẩn bị vào quân khu, vậy đưa cô Mộng Uyên đến nhà nghĩ dành cho khách trước hay đưa cô ấy đi cùng ạ?"
"Đưa cô ấy về nhà khách trước đi, tôi có việc quan trọng cần làm nữa"
"Vâng, thưa ngài!"
Thu Hương hạ tấm chắn xuống, không khí bắt đầu yên ắng hẳn còn có thể nghe gió đang thổi, hơi thở của anh và cô.
Xe đã dừng trước nhà khách, Thu Hương giúp cô mang hành lý vào bên trong. Cao Trọng thì đi giải quyết việc riêng.
" Cô sẽ ở đây với tôi chứ?"
"Không ạ, tôi còn có việc quan trọng hơn. Vì đây là quân khu nên cô rất an toàn, không cần chúng tôi bảo vệ. Ở đây cô cần bất cứ cái gì thì có thể bất kỳ ai."
"Vậy tôi sẽ buồn chán chết mất!"
"Nếu cô thấy buồn có thể xuống dưới kia xem họ tập huấn nghiệp vụ, ở đây còn có huấn luyện chó nghiệp vụ nữa!"
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Mộng Uyên bổng cảm thấy thích thú, năng lượng trong cô tràn trề.
Chỉ một mình cô thôi mà đã 3 cái vali to, Mộng Uyên cũng cảm thấy không ổn cho lắm, nên đã nói với với dì ấy bỏ ra bớt nên bây giờ chỉ có hai cái mà thôi. Dù sao cũng còn đến mấy ngày nữa, cô sẽ tìm cách bỏ bớt một số thứ ít dùng lại.
Mấy ngày sau,
Mộng Uyên và những người được đề cử đi đều đã tập trung trước cổng tập đoàn, có một chiếc xe quân sự đến đón họ.
Nhưng khi cô định kéo theo hai vali to lớn lên xe cùng mọi người thì đã bị Thu Hương kéo cô lại. Hôm nay Thu Hương mặc bộ quân phục nhìn rất ngầu.
"Mọi người đi trước đi cô gái này sẽ đi cùng với tôi!"
Một người lính nghe cô nói thế làm động tác chào rồi hô to: "Rõ, chỉ huy"
Mộng Uyên vô cùng ngạt nhiên Thu Hương đã lên chức chỉ huy quân lúc nào thế, rõ ràng cô là vệ sĩ của Cao Vinh được giao nhiệm vụ bảo vệ cô thôi mà, sao lại là chỉ huy quân được chứ?.
Thu Hương đợi bọn họ đều đi rồi mới quay lại giúp cô mang hành lý cho lên xe.
"Chúng ta cũng đi thôi cô Mộng Uyên!"
"Ờ "
Mộng Uyên chợt giật mình, vội chạy lại hướng cửa xe đã mở sẵn. Vừa bước vào trong xe đã thấy Cao Trọng ngồi sẵn bên trong xe. Mộng Uyên còn chưa kịp lùi bước đã bị anh kéo vào bên trong xe. Mộng Uyên giả vờ cười.
"Cảm...cảm ơn chủ tịch. Ngài đi theo bây giờ luôn ạ?"
"Đúng vậy! Em không vui khi đi cùng tôi sao?"
"Ngài nói gì vậy làm gì có chứ! Tôi rất vui khi được cùng đi với ngài!"
"Thế thì được!"
Mộng Uyên quay qua cửa sổ thầm tự mắng mình. Có cần phải đi cùng với người có chức vụ cao như anh, nếu mọi người mà nhìn thấy thì cô biết giải thích thế nào.
"Một lát nữa em cùng Thu Hương đi xem phòng nghĩ trước, tôi còn có việc nên sẽ quay về sau!"
"Dạ được!"
"Nếu có cần gì thì có thể nói với Thu Hương sắp xếp cho em"
"Nhưng mà chủ tịch, tôi có một thắc mắc không biết là có nên hỏi không?"
"Em cứ việc hỏi, tôi cũng không có ăn thịt em kia mà!"
"Thật ra tôi tôi muốn hỏi, Thu Hương cô ấy có chức vụ gì thế? Lúc nảy có người gọi cô ấy là chỉ huy!"
"Thu Hương và Hồng Trâm đều là người xuất thân từ quân đội hoàng gia. Đều là cấp trên của những người vừa rồi!"
"Ồ thì ra là vậy, tôi cứ tưởng hai cô ấy chỉ là vệ sĩ bình thường thôi. Không thể ngờ được hai người họ có chức vụ cao như vậy."
Mộng Uyên có chút hối hận vì thường bắt hai người họ làm những việc không ra đâu của cô, còn bắt họ hằng ngày đón cô đi đi về về. Thật sự nếu có cái gối cô sẽ đập đầu vào gối ngay lập tức. Cô phải khách sáo với nếu không lại có một ngày họ sẽ ghi hận với cô.
Cao Trọng thấy cô đang suy tư điều gì đó liền mỉm cười lên tiếng.
"Không cần phải lo, hai người họ sẽ không ghi thù với em đâu!"
"Hả?"
Mộng Uyên không thể ngờ Cao Trọng biết cô là đang nghĩ gì vô cùng ngạt nhiên, nheo mắt quan sát anh.
" Ngài có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?"
"Có hiểu biết một chút!"
"......!"
Qua mấy phút sau, Thu Hương nâng tấm chắn nghe trộm trong xe lên thông báo cho Cao Trọng.
"Thưa Công tước, chúng ta chuẩn bị vào quân khu, vậy đưa cô Mộng Uyên đến nhà nghĩ dành cho khách trước hay đưa cô ấy đi cùng ạ?"
"Đưa cô ấy về nhà khách trước đi, tôi có việc quan trọng cần làm nữa"
"Vâng, thưa ngài!"
Thu Hương hạ tấm chắn xuống, không khí bắt đầu yên ắng hẳn còn có thể nghe gió đang thổi, hơi thở của anh và cô.
Xe đã dừng trước nhà khách, Thu Hương giúp cô mang hành lý vào bên trong. Cao Trọng thì đi giải quyết việc riêng.
" Cô sẽ ở đây với tôi chứ?"
"Không ạ, tôi còn có việc quan trọng hơn. Vì đây là quân khu nên cô rất an toàn, không cần chúng tôi bảo vệ. Ở đây cô cần bất cứ cái gì thì có thể bất kỳ ai."
"Vậy tôi sẽ buồn chán chết mất!"
"Nếu cô thấy buồn có thể xuống dưới kia xem họ tập huấn nghiệp vụ, ở đây còn có huấn luyện chó nghiệp vụ nữa!"
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Mộng Uyên bổng cảm thấy thích thú, năng lượng trong cô tràn trề.