Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-153
CHƯƠNG 153: NGỰ TƯ KHÔI PHỤC KÝ ỨC
CHƯƠNG 153: NGỰ TƯ KHÔI PHỤC KÝ ỨC
Cố Duyên vội vã kéo Tô Lý Lý đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đến tầng của công ty Mùa Hoa.
Cố Duyên pha cho Phó Huệ ly cà phê để nâng cao tinh thần, quan tâm đưa vào phòng làm việc của anh.
Phó Huệ nhìn thoáng qua cà phê trên bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô nói: “Sau này cô không cần đối xử với tôi tốt như vậy, vì tôi không còn là ông chủ của cô nữa!”
Cố Duyên lại cười nói: “Tôi không nhận ông chủ, tôi chỉ nhận cấp trên.”
“Miệng thật ngọt.”
Cố Duyên thấy anh cúi đầu làm việc, chần chờ mở miệng hỏi: “Nghe nói mẹ anh bị bệnh, bà vẫn khỏe chứ?”
“Còn ổn, bệnh tình tạm thời ổn định.”
“Thứ bảy, tôi bớt chút thời gian đến thăm bà.”
“Thôi.” Phó Huệ cũng không ngẩng đầu lên.
Cố Duyên khó hiểu, nào có ai lại từ chối tấm lòng của người khác như vậy chứ?
“Tại sao?” Cô hỏi.
Phó Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú cô, lập tức cười nói: “Mẹ tôi sẽ nghĩ cô là bạn gái của tôi, sau đó quấn lấy cô, muốn cô ngày nào cũng đến bệnh viện thăm bà.”
“...”
“Làm bạn gái của tôi, không dễ dàng.”
Cố Duyên cười cười: “Đây chính là lý do đã ba mươi rồi mà anh vẫn chưa lập gia đình sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Không sao, duyên phận chưa tới mà thôi.”
“Tôi cho là cô sẽ nói, không sao, tôi lấy anh.” Phó Huệ vẫn còn tâm trạng nói đùa.
“Anh nghĩ tôi quá vĩ đại rồi.” Cố Duyên vô cớ cười một tiếng.
Cô không phải không đủ vĩ đại, chỉ là không có cảm giác yêu với Phó Huệ mà thôi. Cô cũng biết trong lòng Phó Huệ thích cô, chỉ là cứ không chịu bày tỏ tình cảm trong lòng mà thôi.
Trước đó cô nghĩ Phó Huệ vì xem mình là sếp nên mới không đồng ý thể hiện tình cảm với cấp dưới, bây giờ mới biết, anh không lo lắng vấn đề mặt mũi của mình, mà là lo lắng người mẹ đang bị bệnh nặng của anh, có lẽ anh chỉ không muốn liên lụy bất kì một người phụ nữ nào.
Nhìn theo hướng đó, Phó Huệ cũng có mặt vĩ đại của anh.
“Nếu như tôi yêu người đó, tôi sẽ không để ý trong nhà anh có vấn đề gì, có bối cảnh gì, tôi nghĩ có rất nhiều người phụ nữ cũng nghĩ như vậy. Giống như người yêu tôi vậy, cũng không ngại bên cạnh tôi còn có Hạnh Hạnh, tình yêu thực sự sẽ vượt qua tất cả mọi thứ.”
“Câu nói này xem như cổ vũ sao? Xem như từ chối?” Phó Huệ nhìn cô, trong lòng có chút mất mát.
“Cảm ơn.” Anh nói, sau đó một lần nữa cúi đầu làm việc.
Hôm nay là sinh nhật của Hà Ngọc Ngân, trước đó Ngự Tứ cũng đã đặt xong phòng và bánh kem trong một nhà hàng món Tây nổi tiếng ở thành phố Hàn, buổi chiều còn tạm bỏ việc đi mua quà với cô.
Sau khi sắc trời tối xuống, Ngự Tứ mang theo Ngọc Ngân đi vào phòng ăn, trong phòng trang trí xa hoa, trông vô cùng ấm áp lãng mạn.
Trên mặt bàn có trang trí hoa, nến, rượu đỏ, nghệ sĩ đàn violin biểu diễn tăng thêm cho căn phòng vài phần lãng mạn.
Toàn bộ trái tim Ngọc Ngân đều tràn ngập hạnh phúc, nhìn ánh nến bập bùng trước mắt, khuôn mặt đẹp trai của Ngự Tứ bên trong ánh nến... tất cả giống như trong một giấc mộng.
“Khi nào thì đặt phòng vậy anh?” Ánh mắt Ngọc Ngân nhìn chăm chú Ngự Tứ hiển rõ yêu thương, bất ngờ kiểu này thực sự khiến cô ta không ngờ tới.
Ngự Tứ không trả lời cô ta, giống như đang suy nghĩ gì.
Ngọc Ngân kêu một tiếng: “Ngự Tứ...”
Ngự Tứ hoàn hồn, Ngọc Ngân lo lắng hỏi thăm: “Anh sao vậy?”
Ngự Tứ đảo mắt, nói: “Vừa nãy lúc mới vào, anh có cảm giác như đã từng trải qua cảnh tượng giống như thế này rồi, món Tây, nến trắng, ngay cả đàn violin cũng giống y hệt. Mà vị trí mà em đang ngồi, người kìa… là ai? Sao anh lại không nhớ gì cả?”
Ngự Tứ nhíu mày, dùng hai tay xoa vị trí huyệt trên đầu.
Ngọc Ngân khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Đồng thời trong lòng dâng lên lo lắng, đây là lần đầu tiên Ngự Tứ nhắc tới chuyện có liên quan đến ký ức, chẳng lẽ anh ấy đã nhớ đến cái gì sao? Trước kia, tình cảm của anh ấy và Cố Duyên tốt như vậy, đã từng trải qua cảnh tượng như thế này là rất bình thường.
Nếu như Ngự Tứ khôi phục ký ức, cô ta sẽ gặp nguy hiểm!
Cô ta ép buộc mình bình tĩnh, sau đó miễn cưỡng cười vui nói: “Đương nhiên là em rồi, trước kia chúng ta thường xuyên đến những chỗ này ăn món Tây.”
“Ừ.” Ngự Tứ nhẹ gật đầu, bình thường trở lại.
Anh bưng rượu đỏ trên bàn lên, nâng giọng dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Ngọc Ngân giơ ly lên cụng với anh, sau đó giơ ly rượu khẽ nhấp một ngụm.
Khi đặt ly rượu xuống, điện thoại đúng lúc vang lên, Ngọc Ngân vừa tìm điện thoại trong túi xách vừa thầm mắng là ai mà không biết chọn thời điểm gì hết, quấy rầy thời gian lãng mạn của cô ta và Ngự Tứ.
Cô ta vốn dự định ấn nút khóa máy, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Điền Điền” trên màn hình điện thoại di động thì ngón tay đang định ấn nút khóa máy lại dừng lại.
Tiết Uy gọi điện thoại tới, vì lý do an toàn, cô chỉnh số điện thoại của Tiết Uy thành tên của Điền Điền.
Cô ngẩng đầu nhìn Ngự Tứ một chút, Ngự Tứ cười khẽ với cô: “Mau nghe đi.”
“Dạ.” Ngọc Ngân đứng dậy, đi đến trong nhà vệ sinh mới nhấn nút trả lời, hạ thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Còn có thể là chuyện gì chứ, chuyện mà cô quan tâm nhất thôi.” Tiết Uy cười nói: “Không thấy cô gọi điện thoại đến, tôi đành phải gọi điện thoại cho cô.”
Ngọc Ngân không phải cố ý không gọi điện thoại cho anh ta, chỉ là hôm qua cho tới hôm nay đều không có cơ hội gọi, hôm nay vội vàng lãng mạn với Ngự Tứ, cô càng thêm không nhớ được chuyện này.
Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sao rồi?”
“Rất không may, con bé là con gái ruột của Ngự Tứ.”
Dù Ngọc Ngân đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng khi nghe thấy kết quả này, hai chân cũng mềm nhũn, xém chút đã té ngã xuống đất.
Cô ta vội vàng dùng tay vịn chặt bồn rửa tay, ổn định thân thể.
“Sao vậy? Hoảng hốt đến không nói nên lời sao?” Tiết Uy không thèm để ý chút nào, thậm chí còn có ý muốn chọc ghẹo cô ta.
Ngọc Ngân thở sâu, đầu óc hỗn loạn, cô ta thuận miệng nói: “Bây giờ tôi không rảnh nhiều lời với anh, nên làm như thế nào tự anh biết, cúp trước.”
Ngọc Ngân vội vã cúp điện thoại, sờ trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Con gái của Ngự Tứ, con gái ruột của Ngự Tứ... Trong đầu của cô ta hết lần này tới lần khác hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạnh Hạnh. Lần thứ nhất gặp Hạnh Hạnh, côta đã cảm thấy gương mặt của Hạnh Hạnh có cái bóng của Ngự Tứ, nhưng cô ta vẫn ôm một chút hi vọng muốn kiểm tra ADN, không ngờ…
Nếu để cho Ngự Tứ biết Hạnh Hạnh là con gái ruột của anh, vậy anh sẽ làm thế nào? Cô ta không dám nghĩ nữa.
Cô ta rất muốn điều chỉnh tốt tâm trạng đi ra nhà vệ sinh, trên mặt lại cứng ngắc đến mức kéo kiểu gì cũng không thể kéo ra được một nụ cười, cho đến khi Ngự Tứ ở bên ngoài gõ cửa gọi cô ta, cô ta mới không thể không kéo cửa đi ra ngoài.
“Thật có lỗi, để anh chờ lâu như vậy.” Giọng của Ngọc Ngân đều đang run rẩy.
“Em sao vậy? Sắc mặt kém như vậy.” Ngự Tứ đưa tay đỡ cô ta, lo lắng hỏi thăm: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có... Không có không thoải mái.”
“Vậy em…”
“Em… em vừa với nhận điện thoại của bạn, cô ấy nói cho em biết, một người bạn chung của tụi em bị xe đụng chết.” Cô bắt lấy cánh tay Ngự Tứ, rất gấp gáp nói: “Ngự Tứ, anh nói tại sao đầu năm nay lại có nhiều tai nạn xe cộ như vậy chứ? Sa Sa vừa đi, một người bạn của em cũng đi, sau này anh cũng nên ít lái xe lại, quá nguy hiểm.”
“Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận.” Ngự Tứ vỗ vỗ tay của cô ta, trấn an nói.
Nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân bất lực, Ngự Tứ còn nói: “Chúng ta vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi, người chết không thể sống lại, em cũng đừng quá đau lòng.”
“Dạ.” Ngọc Ngân gật đầu, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua ngọn nến đang đốt, bàn trang trí hoa hồng và rượu, cho dù đây là thời điểm rất tốt, cô ta cũng không có tâm trạng để hưởng thụ.
Ngồi trên xe, cô ta yên lặng tựa đầu trên vai Ngự Tứ: “Ngự Tứ, sau này anh sẽ bỏ em đi sao?”
Ngự Tứ nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tại sao lại hỏi chuyện ngốc nghếch này?”
“Em chỉ muốn xác nhận một chút.”
“Vậy em nhớ kỹ, anh sẽ không rời khỏi em.”
“Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không sao?”
“Ừ.”
Ngọc Ngân đắng chát cười một tiếng, dù Ngự Tứ liên tục cam đoan sẽ không rời khỏi, lòng của cô ta vẫn không thể an ổn. Bởi vì cô ta biết, Ngự Tứ tuyệt đối sẽ không tha thứ sai lầm của cô ta.
Buổi chiều, Phó Huệ gọi điện thoại nội bộ kêu Cố Duyên đi vào một chút.
Cố Duyên tạm dừng công việc đi vào, Phó Huệ đưa cho cô một túi tài liệu, nói: “Đưa bảng báo cáo này vào văn phòng sếp Ngự đi, thuận tiện xác nhận thời gian kiểm tra sổ sách với anh ta.”
“Ngự Tứ...” Cố Duyên cầm túi tài liệu, thực sự có chút khó khăn.
“Có thể kêu người khác đi không?” Cô nhìn Phó Huệ.
“Là sếp Ngự kêu cô đi.” Phó Huệ cười một tiếng, nói: “Cô đưa tài liệu xong là có thể trực tiếp về nhà, cũng sắp tan làm rồi.”
“Tại sao sếp Ngự lại bảo tôi đi?” Cố Duyên cảm thấy rất khó hiểu.
Cô và Ngự Tứ đã rất nhiều ngày không gặp mặt, cũng chưa từng có liên lạc, Ngự Tứ đột nhiên đưa ra yêu cầu này thực sự để cô khó hiểu.
Phó Huệ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cố Duyên chần chờ một chút, nghĩ không đi, nhưng lại không tìm thấy cớ, mà Ngự Tứ còn cố ý gọi cô qua, chắc chắn là có chuyện gì mới đúng. Nghĩ như vậy, cô đành phải cầm túi tài liệu ra cửa.
Văn phòng của Ngự Tứ là văn phòng chủ tịch của công ty Tần Thị, Cố Duyên đi thẳng đến tầng văn phòng chủ tịch. Thuận lợi như vậy, hiển nhiên là trước đó Ngự Tứ đã dặn dò rồi.
Thư ký nói cho cô biết Ngự Tứ đang họp, chắc phải nửa tiếng sau mới có thể đi ra ngoài. Cố Duyên đành phải trở lại quán cà phê tầng một, định nửa tiếng sau lại đến.
Chọn xong món ở quầy, khi cô quay người lại, một thân hình vừa cao lớn vừa quen thuộc bất thình lình xuất hiện trước mặt cô.
Cô theo bản năng lui về sau, nhưng sau lưng chính là quầy bán hàng, cô căn bản không có đường lui. Cô ra vẻ bình tĩnh đầy kính mắt đeo lên để ngụy trang, dự định chạy đi từ bên cạnh.
Người đàn ông cao gầy lại đột nhiên mở miệng kêu một tiếng: “Cô Cố!”
Không còn đường trốn nữa rồi, Cố Duyên đành phải quay đầu lại, lấy mắt kiếng xuống, lúng túng cười cười: “A Kim, đã lâu không gặp.”
Mặc dù A Kim cũng có đeo kính râm, nhưng dù sao cũng đã từng ở chung không ít, có thể rõ ràng nhớ kỹ khuôn mặt của đối phương.
A Kim hiện rõ vẻ kinh ngạc, rất lâu sau mới đánh giá cô hỏi: “Cô trở về khi nào vậy?”
“Tôi... trở về được một thời gian rồi, gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”
“Cũng khỏe, tới bên này nói chuyện đi.” A Kim dẫn cô đi đến chỗ vắng vẻ. Cố Duyên đi theo phía sau cậu ta, trong lòng cũng có rất nhiều suy đoán, cô không ngờ còn có thể gặp lại A Kim, không biết bây giờ cậu ta có còn làm việc cho Ngự Tứ nữa hay không?
Sau khi ngồi xuống trên ghế sofa, cô hỏi nghi ngờ này ra khỏi miệng.
A Kim khẽ cười một tiếng nói: “Cô lấy đi ký ức của anh Ngự, nếu tôi không giúp anh ấy, làm sao anh ấy có thể quản lý hai công ty Tần Thị và Thụy Cảnh chứ? Bây giờ Ngự Tứ nắm giữ cách kinh doanh công ty một lần nữa, tôi chỉ thay anh ấy quản lý Thụy Cảnh thôi.”
“Đúng vậy, tôi nhất định hại cậu rất thảm.” Cố Duyên cười khổ, lúc trước cô chỉ muốn để Ngự Tứ quên mình, không cân nhắc đến chuyện anh còn có Tần Thị và Thụy Cảnh vất vả lắm mới cướp về được phải kinh doanh.
Lúc trước, A Kim chính là trợ thủ đắc lực của anh, bây giờ vẫn là, đúng là người khó gặp một lần trong đời!
“Mặc dù tôi không đồng ý cách làm của cô, nhưng cô cũng chỉ một lòng vì anh Ngự mà thôi, cô thảm hơn anh ấy nhiều. Chí ít bây giờ anh ấy sống rất hạnh phúc, nhưng cô thì sao? Trông cũng không quá tốt.”
“Tôi cũng rất tốt.”
“Thật sao?”
“Thật, tôi đã buông tay rồi, cũng đã quen với cuộc sống bây giờ.” Vì để cho A Kim yên tâm, Cố Duyên nói dối.
“Xem ra cô đã gặp anh Ngự.” A Kim nhìn thoáng qua trên tầng.
Cố Duyên gật đầu: “Đã gặp, anh ấy quả thật cũng đã quên tôi, quan hệ giữa chúng tôi bây giờ chỉ là công việc, rất đơn giản.”
A Kim đánh giá cô lần nữa, chần chờ mở miệng: “Cô Cố, có thể hỏi một chút về tình trạng cuộc sống hiện tại của cô không? Cô kết hôn chưa? Có công việc ổn định chứ?”
Cố Duyên biết A Kim nói như vậy là vì quan tâm mình, cô lắc đầu, lại cười nói: “Còn chưa kết hôn, bởi vì những năm gần đây đều ở nước ngoài, lại không muốn gả cho một người nước ngoài. Về phần công việc, sau khi về nước, được bạn bè giới thiệu vào làm tại công ty Mùa Hoa, cũng chính là công ty bị Tần Thị thu mua kia, cũng khá thuận lợi.”
“Sau này có khó khăn gì thì nhớ tới tìm tôi.” A Kim đưa cho cô một tấm danh thiếp, trong lời nói hiển thị rõ lo lắng.
“Cảm ơn.”
“Cô Cố, cô là người phụ nữ tốt bụng, trời xanh nhất định sẽ quan tâm cô.” A Kim cười khẽ với cô, đứng lên: “Tôi không tiện ở chỗ này lâu, đi trước.”
“Gặp lại.”
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của A Kim, Cố Duyên thở sâu cười khổ, cô cũng không trông cậy vào ai sẽ chăm sóc cho cô, cô chỉ hi vọng mình và Hạnh Hạnh có thể bình an vô sự, hi vọng Ngự Tứ có thể tiếp tục hạnh phúc.
CHƯƠNG 153: NGỰ TƯ KHÔI PHỤC KÝ ỨC
Cố Duyên vội vã kéo Tô Lý Lý đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đến tầng của công ty Mùa Hoa.
Cố Duyên pha cho Phó Huệ ly cà phê để nâng cao tinh thần, quan tâm đưa vào phòng làm việc của anh.
Phó Huệ nhìn thoáng qua cà phê trên bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô nói: “Sau này cô không cần đối xử với tôi tốt như vậy, vì tôi không còn là ông chủ của cô nữa!”
Cố Duyên lại cười nói: “Tôi không nhận ông chủ, tôi chỉ nhận cấp trên.”
“Miệng thật ngọt.”
Cố Duyên thấy anh cúi đầu làm việc, chần chờ mở miệng hỏi: “Nghe nói mẹ anh bị bệnh, bà vẫn khỏe chứ?”
“Còn ổn, bệnh tình tạm thời ổn định.”
“Thứ bảy, tôi bớt chút thời gian đến thăm bà.”
“Thôi.” Phó Huệ cũng không ngẩng đầu lên.
Cố Duyên khó hiểu, nào có ai lại từ chối tấm lòng của người khác như vậy chứ?
“Tại sao?” Cô hỏi.
Phó Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú cô, lập tức cười nói: “Mẹ tôi sẽ nghĩ cô là bạn gái của tôi, sau đó quấn lấy cô, muốn cô ngày nào cũng đến bệnh viện thăm bà.”
“...”
“Làm bạn gái của tôi, không dễ dàng.”
Cố Duyên cười cười: “Đây chính là lý do đã ba mươi rồi mà anh vẫn chưa lập gia đình sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Không sao, duyên phận chưa tới mà thôi.”
“Tôi cho là cô sẽ nói, không sao, tôi lấy anh.” Phó Huệ vẫn còn tâm trạng nói đùa.
“Anh nghĩ tôi quá vĩ đại rồi.” Cố Duyên vô cớ cười một tiếng.
Cô không phải không đủ vĩ đại, chỉ là không có cảm giác yêu với Phó Huệ mà thôi. Cô cũng biết trong lòng Phó Huệ thích cô, chỉ là cứ không chịu bày tỏ tình cảm trong lòng mà thôi.
Trước đó cô nghĩ Phó Huệ vì xem mình là sếp nên mới không đồng ý thể hiện tình cảm với cấp dưới, bây giờ mới biết, anh không lo lắng vấn đề mặt mũi của mình, mà là lo lắng người mẹ đang bị bệnh nặng của anh, có lẽ anh chỉ không muốn liên lụy bất kì một người phụ nữ nào.
Nhìn theo hướng đó, Phó Huệ cũng có mặt vĩ đại của anh.
“Nếu như tôi yêu người đó, tôi sẽ không để ý trong nhà anh có vấn đề gì, có bối cảnh gì, tôi nghĩ có rất nhiều người phụ nữ cũng nghĩ như vậy. Giống như người yêu tôi vậy, cũng không ngại bên cạnh tôi còn có Hạnh Hạnh, tình yêu thực sự sẽ vượt qua tất cả mọi thứ.”
“Câu nói này xem như cổ vũ sao? Xem như từ chối?” Phó Huệ nhìn cô, trong lòng có chút mất mát.
“Cảm ơn.” Anh nói, sau đó một lần nữa cúi đầu làm việc.
Hôm nay là sinh nhật của Hà Ngọc Ngân, trước đó Ngự Tứ cũng đã đặt xong phòng và bánh kem trong một nhà hàng món Tây nổi tiếng ở thành phố Hàn, buổi chiều còn tạm bỏ việc đi mua quà với cô.
Sau khi sắc trời tối xuống, Ngự Tứ mang theo Ngọc Ngân đi vào phòng ăn, trong phòng trang trí xa hoa, trông vô cùng ấm áp lãng mạn.
Trên mặt bàn có trang trí hoa, nến, rượu đỏ, nghệ sĩ đàn violin biểu diễn tăng thêm cho căn phòng vài phần lãng mạn.
Toàn bộ trái tim Ngọc Ngân đều tràn ngập hạnh phúc, nhìn ánh nến bập bùng trước mắt, khuôn mặt đẹp trai của Ngự Tứ bên trong ánh nến... tất cả giống như trong một giấc mộng.
“Khi nào thì đặt phòng vậy anh?” Ánh mắt Ngọc Ngân nhìn chăm chú Ngự Tứ hiển rõ yêu thương, bất ngờ kiểu này thực sự khiến cô ta không ngờ tới.
Ngự Tứ không trả lời cô ta, giống như đang suy nghĩ gì.
Ngọc Ngân kêu một tiếng: “Ngự Tứ...”
Ngự Tứ hoàn hồn, Ngọc Ngân lo lắng hỏi thăm: “Anh sao vậy?”
Ngự Tứ đảo mắt, nói: “Vừa nãy lúc mới vào, anh có cảm giác như đã từng trải qua cảnh tượng giống như thế này rồi, món Tây, nến trắng, ngay cả đàn violin cũng giống y hệt. Mà vị trí mà em đang ngồi, người kìa… là ai? Sao anh lại không nhớ gì cả?”
Ngự Tứ nhíu mày, dùng hai tay xoa vị trí huyệt trên đầu.
Ngọc Ngân khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Đồng thời trong lòng dâng lên lo lắng, đây là lần đầu tiên Ngự Tứ nhắc tới chuyện có liên quan đến ký ức, chẳng lẽ anh ấy đã nhớ đến cái gì sao? Trước kia, tình cảm của anh ấy và Cố Duyên tốt như vậy, đã từng trải qua cảnh tượng như thế này là rất bình thường.
Nếu như Ngự Tứ khôi phục ký ức, cô ta sẽ gặp nguy hiểm!
Cô ta ép buộc mình bình tĩnh, sau đó miễn cưỡng cười vui nói: “Đương nhiên là em rồi, trước kia chúng ta thường xuyên đến những chỗ này ăn món Tây.”
“Ừ.” Ngự Tứ nhẹ gật đầu, bình thường trở lại.
Anh bưng rượu đỏ trên bàn lên, nâng giọng dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Ngọc Ngân giơ ly lên cụng với anh, sau đó giơ ly rượu khẽ nhấp một ngụm.
Khi đặt ly rượu xuống, điện thoại đúng lúc vang lên, Ngọc Ngân vừa tìm điện thoại trong túi xách vừa thầm mắng là ai mà không biết chọn thời điểm gì hết, quấy rầy thời gian lãng mạn của cô ta và Ngự Tứ.
Cô ta vốn dự định ấn nút khóa máy, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Điền Điền” trên màn hình điện thoại di động thì ngón tay đang định ấn nút khóa máy lại dừng lại.
Tiết Uy gọi điện thoại tới, vì lý do an toàn, cô chỉnh số điện thoại của Tiết Uy thành tên của Điền Điền.
Cô ngẩng đầu nhìn Ngự Tứ một chút, Ngự Tứ cười khẽ với cô: “Mau nghe đi.”
“Dạ.” Ngọc Ngân đứng dậy, đi đến trong nhà vệ sinh mới nhấn nút trả lời, hạ thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Còn có thể là chuyện gì chứ, chuyện mà cô quan tâm nhất thôi.” Tiết Uy cười nói: “Không thấy cô gọi điện thoại đến, tôi đành phải gọi điện thoại cho cô.”
Ngọc Ngân không phải cố ý không gọi điện thoại cho anh ta, chỉ là hôm qua cho tới hôm nay đều không có cơ hội gọi, hôm nay vội vàng lãng mạn với Ngự Tứ, cô càng thêm không nhớ được chuyện này.
Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sao rồi?”
“Rất không may, con bé là con gái ruột của Ngự Tứ.”
Dù Ngọc Ngân đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng khi nghe thấy kết quả này, hai chân cũng mềm nhũn, xém chút đã té ngã xuống đất.
Cô ta vội vàng dùng tay vịn chặt bồn rửa tay, ổn định thân thể.
“Sao vậy? Hoảng hốt đến không nói nên lời sao?” Tiết Uy không thèm để ý chút nào, thậm chí còn có ý muốn chọc ghẹo cô ta.
Ngọc Ngân thở sâu, đầu óc hỗn loạn, cô ta thuận miệng nói: “Bây giờ tôi không rảnh nhiều lời với anh, nên làm như thế nào tự anh biết, cúp trước.”
Ngọc Ngân vội vã cúp điện thoại, sờ trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Con gái của Ngự Tứ, con gái ruột của Ngự Tứ... Trong đầu của cô ta hết lần này tới lần khác hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạnh Hạnh. Lần thứ nhất gặp Hạnh Hạnh, côta đã cảm thấy gương mặt của Hạnh Hạnh có cái bóng của Ngự Tứ, nhưng cô ta vẫn ôm một chút hi vọng muốn kiểm tra ADN, không ngờ…
Nếu để cho Ngự Tứ biết Hạnh Hạnh là con gái ruột của anh, vậy anh sẽ làm thế nào? Cô ta không dám nghĩ nữa.
Cô ta rất muốn điều chỉnh tốt tâm trạng đi ra nhà vệ sinh, trên mặt lại cứng ngắc đến mức kéo kiểu gì cũng không thể kéo ra được một nụ cười, cho đến khi Ngự Tứ ở bên ngoài gõ cửa gọi cô ta, cô ta mới không thể không kéo cửa đi ra ngoài.
“Thật có lỗi, để anh chờ lâu như vậy.” Giọng của Ngọc Ngân đều đang run rẩy.
“Em sao vậy? Sắc mặt kém như vậy.” Ngự Tứ đưa tay đỡ cô ta, lo lắng hỏi thăm: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có... Không có không thoải mái.”
“Vậy em…”
“Em… em vừa với nhận điện thoại của bạn, cô ấy nói cho em biết, một người bạn chung của tụi em bị xe đụng chết.” Cô bắt lấy cánh tay Ngự Tứ, rất gấp gáp nói: “Ngự Tứ, anh nói tại sao đầu năm nay lại có nhiều tai nạn xe cộ như vậy chứ? Sa Sa vừa đi, một người bạn của em cũng đi, sau này anh cũng nên ít lái xe lại, quá nguy hiểm.”
“Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận.” Ngự Tứ vỗ vỗ tay của cô ta, trấn an nói.
Nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân bất lực, Ngự Tứ còn nói: “Chúng ta vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi, người chết không thể sống lại, em cũng đừng quá đau lòng.”
“Dạ.” Ngọc Ngân gật đầu, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua ngọn nến đang đốt, bàn trang trí hoa hồng và rượu, cho dù đây là thời điểm rất tốt, cô ta cũng không có tâm trạng để hưởng thụ.
Ngồi trên xe, cô ta yên lặng tựa đầu trên vai Ngự Tứ: “Ngự Tứ, sau này anh sẽ bỏ em đi sao?”
Ngự Tứ nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tại sao lại hỏi chuyện ngốc nghếch này?”
“Em chỉ muốn xác nhận một chút.”
“Vậy em nhớ kỹ, anh sẽ không rời khỏi em.”
“Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không sao?”
“Ừ.”
Ngọc Ngân đắng chát cười một tiếng, dù Ngự Tứ liên tục cam đoan sẽ không rời khỏi, lòng của cô ta vẫn không thể an ổn. Bởi vì cô ta biết, Ngự Tứ tuyệt đối sẽ không tha thứ sai lầm của cô ta.
Buổi chiều, Phó Huệ gọi điện thoại nội bộ kêu Cố Duyên đi vào một chút.
Cố Duyên tạm dừng công việc đi vào, Phó Huệ đưa cho cô một túi tài liệu, nói: “Đưa bảng báo cáo này vào văn phòng sếp Ngự đi, thuận tiện xác nhận thời gian kiểm tra sổ sách với anh ta.”
“Ngự Tứ...” Cố Duyên cầm túi tài liệu, thực sự có chút khó khăn.
“Có thể kêu người khác đi không?” Cô nhìn Phó Huệ.
“Là sếp Ngự kêu cô đi.” Phó Huệ cười một tiếng, nói: “Cô đưa tài liệu xong là có thể trực tiếp về nhà, cũng sắp tan làm rồi.”
“Tại sao sếp Ngự lại bảo tôi đi?” Cố Duyên cảm thấy rất khó hiểu.
Cô và Ngự Tứ đã rất nhiều ngày không gặp mặt, cũng chưa từng có liên lạc, Ngự Tứ đột nhiên đưa ra yêu cầu này thực sự để cô khó hiểu.
Phó Huệ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cố Duyên chần chờ một chút, nghĩ không đi, nhưng lại không tìm thấy cớ, mà Ngự Tứ còn cố ý gọi cô qua, chắc chắn là có chuyện gì mới đúng. Nghĩ như vậy, cô đành phải cầm túi tài liệu ra cửa.
Văn phòng của Ngự Tứ là văn phòng chủ tịch của công ty Tần Thị, Cố Duyên đi thẳng đến tầng văn phòng chủ tịch. Thuận lợi như vậy, hiển nhiên là trước đó Ngự Tứ đã dặn dò rồi.
Thư ký nói cho cô biết Ngự Tứ đang họp, chắc phải nửa tiếng sau mới có thể đi ra ngoài. Cố Duyên đành phải trở lại quán cà phê tầng một, định nửa tiếng sau lại đến.
Chọn xong món ở quầy, khi cô quay người lại, một thân hình vừa cao lớn vừa quen thuộc bất thình lình xuất hiện trước mặt cô.
Cô theo bản năng lui về sau, nhưng sau lưng chính là quầy bán hàng, cô căn bản không có đường lui. Cô ra vẻ bình tĩnh đầy kính mắt đeo lên để ngụy trang, dự định chạy đi từ bên cạnh.
Người đàn ông cao gầy lại đột nhiên mở miệng kêu một tiếng: “Cô Cố!”
Không còn đường trốn nữa rồi, Cố Duyên đành phải quay đầu lại, lấy mắt kiếng xuống, lúng túng cười cười: “A Kim, đã lâu không gặp.”
Mặc dù A Kim cũng có đeo kính râm, nhưng dù sao cũng đã từng ở chung không ít, có thể rõ ràng nhớ kỹ khuôn mặt của đối phương.
A Kim hiện rõ vẻ kinh ngạc, rất lâu sau mới đánh giá cô hỏi: “Cô trở về khi nào vậy?”
“Tôi... trở về được một thời gian rồi, gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”
“Cũng khỏe, tới bên này nói chuyện đi.” A Kim dẫn cô đi đến chỗ vắng vẻ. Cố Duyên đi theo phía sau cậu ta, trong lòng cũng có rất nhiều suy đoán, cô không ngờ còn có thể gặp lại A Kim, không biết bây giờ cậu ta có còn làm việc cho Ngự Tứ nữa hay không?
Sau khi ngồi xuống trên ghế sofa, cô hỏi nghi ngờ này ra khỏi miệng.
A Kim khẽ cười một tiếng nói: “Cô lấy đi ký ức của anh Ngự, nếu tôi không giúp anh ấy, làm sao anh ấy có thể quản lý hai công ty Tần Thị và Thụy Cảnh chứ? Bây giờ Ngự Tứ nắm giữ cách kinh doanh công ty một lần nữa, tôi chỉ thay anh ấy quản lý Thụy Cảnh thôi.”
“Đúng vậy, tôi nhất định hại cậu rất thảm.” Cố Duyên cười khổ, lúc trước cô chỉ muốn để Ngự Tứ quên mình, không cân nhắc đến chuyện anh còn có Tần Thị và Thụy Cảnh vất vả lắm mới cướp về được phải kinh doanh.
Lúc trước, A Kim chính là trợ thủ đắc lực của anh, bây giờ vẫn là, đúng là người khó gặp một lần trong đời!
“Mặc dù tôi không đồng ý cách làm của cô, nhưng cô cũng chỉ một lòng vì anh Ngự mà thôi, cô thảm hơn anh ấy nhiều. Chí ít bây giờ anh ấy sống rất hạnh phúc, nhưng cô thì sao? Trông cũng không quá tốt.”
“Tôi cũng rất tốt.”
“Thật sao?”
“Thật, tôi đã buông tay rồi, cũng đã quen với cuộc sống bây giờ.” Vì để cho A Kim yên tâm, Cố Duyên nói dối.
“Xem ra cô đã gặp anh Ngự.” A Kim nhìn thoáng qua trên tầng.
Cố Duyên gật đầu: “Đã gặp, anh ấy quả thật cũng đã quên tôi, quan hệ giữa chúng tôi bây giờ chỉ là công việc, rất đơn giản.”
A Kim đánh giá cô lần nữa, chần chờ mở miệng: “Cô Cố, có thể hỏi một chút về tình trạng cuộc sống hiện tại của cô không? Cô kết hôn chưa? Có công việc ổn định chứ?”
Cố Duyên biết A Kim nói như vậy là vì quan tâm mình, cô lắc đầu, lại cười nói: “Còn chưa kết hôn, bởi vì những năm gần đây đều ở nước ngoài, lại không muốn gả cho một người nước ngoài. Về phần công việc, sau khi về nước, được bạn bè giới thiệu vào làm tại công ty Mùa Hoa, cũng chính là công ty bị Tần Thị thu mua kia, cũng khá thuận lợi.”
“Sau này có khó khăn gì thì nhớ tới tìm tôi.” A Kim đưa cho cô một tấm danh thiếp, trong lời nói hiển thị rõ lo lắng.
“Cảm ơn.”
“Cô Cố, cô là người phụ nữ tốt bụng, trời xanh nhất định sẽ quan tâm cô.” A Kim cười khẽ với cô, đứng lên: “Tôi không tiện ở chỗ này lâu, đi trước.”
“Gặp lại.”
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của A Kim, Cố Duyên thở sâu cười khổ, cô cũng không trông cậy vào ai sẽ chăm sóc cho cô, cô chỉ hi vọng mình và Hạnh Hạnh có thể bình an vô sự, hi vọng Ngự Tứ có thể tiếp tục hạnh phúc.