Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
CHƯƠNG 73: ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CHA
CHƯƠNG 73: ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CHA
Điều quan trọng nhất là cô vốn một chút cũng không quay quay về căn nhà lớn khắp nơi tràn ngập mối nguy đó, căn bản là không thích hợp sống cuộc sống giàu sang.
Ông Ngự thấy sắc mặt của cô không đúng, lại dùng giọng nói áy náy nói: “Duyên Duyên, lúc trước đúng lá rất có lỗi, cha là vì nhất thời hồ đồ, cho nên mới tin lời của chị dâu cả con giật dây, nghi ngờ tính tình của con. Cha nói lời xin lỗi với con ở đây, hy vọng con có thể về nhà sớm, được không?”
Một tiếng xin lỗi này Cố Duyên vẫn còn có chút chột dạ, cô biết vì sao ông Ngự phải kiên nhẫn đón cô về, đơn giản cũng là vì đứa bé trong bụng cô, nhưng đứa bé là con của ai, chỉ cô và Phong Tùy còn cả chị em nhà họ Dương biết.
“Cha, con không muốn về.” Cô rũ mắt xuống, không dám tiếp xúc với ánh mắt của ông Ngự.
Ông Ngự hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ khuyên bảo: “Đó là nhà của con, chẳng phải cha đã xin lỗi con rồi sao?”
Một người đàn ông có thân phận tôn quý nhận lỗi một người vai dưới, đây vốn là một chuyện rất xấu hổ, Cố Duyên hết lần này đến lần khác cố chấp không chịu nhận, điều này khiến ông Ngự không biết để mặt vào đâu.
Cố Duyên không sợ, giữ vững ý nghĩ trước sau như một của mình: “Không phải là vẫn đề xin lỗi, là con căn bản không muốn quay về, cuộc sống của con ở đó hàng ngày chỉ có nối âu lo và sợ hãi, không có niềm vui, càng không nói nổi là sống yên bình.”
“Duyên Duyên.” Ông cụ Cố kéo cô sang một bên, nhìn cô trầm giọng trách: “Sao con lại nói chuyện như thế với cha chồng? Cho dù con có không đông ý, đó cũng là nhà của con, nếu như ở thời cổ, con cho dù có chết cũng phải chết ở đó.”
“Bây giờ không phải là ngày xưa nữa!” Cố Duyên nói lại, bỏ tay ông ra bước nhanh vào phòng.
Cô không muốn về nhà, sau khi trở về muốn gặp Phong Thanh thì quá khó khăn, cô phải ở bên ngoài chăm sóc anh, cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn này, cho dù là dùng thân phận là em gái cô cũng đồng ý!
Ông cụ Cố đành chịu, đành phải quay người đi về phía ông Ngự cười gượng ha hả: “Xin lỗi, điểm này của Duyên Duyên không tốt, tự do quá, ông cứ về trước đi, tôi sẽ cố gắng khuyên bảo nó, cố gắng khuyên cháu nó quay về.”
“Làm phiền ông rồi.”
Ông Ngự thoáng nhìn vào phòng, cất bước đi ra cổng.
Ông cụ Cố đuổi theo Cố Duyên vào phòng, vừa khuyên giải an ủi: “Duyên Duyên, sao cháu lại có thể từ chối ý tốt của người ta thế chứ? Người ta đường đường là một ông chủ lớn của tập đoàn Tần Thị, cháu...”
“Ông nội!” Cố Duyên dừng bước, quay đầu nhìn ông: “Ông không ép cháu phát điên mới can tâm đúng không? Trước đây ông ép cháu gả cho nhà họ Ngự, quá không phải là cuộc sống của người bình thường, không dễ dàng gì con mới chạy thoát khỏi, ông lại ép cháu quay về, nếu như ông không muốn cháu sống ở nhà thì cháu đi là đúng rồi! Nhưng con không về nhà họ Ngự!”
Ông cụ Cố thấy nước mắt của Cố Duyên sắp trực trào ra, vội vàng đi đến nắm lấy tay cô nói nhẹ nhàng: “Sao ông nội lại không muốn cháu ở nhà chứ? Chỉ là ông thấy bụng của cháu đang to lên rồi, không thể cứ mãi một mình như vậy được, đứa bé sinh ra cũng không thể không có cha, cho nên ông mới khuyên cháu quay về, chí ít Ngự Tứ cũng đối tốt với cháu.”
“Ngự Tứ! Ngự Tứ! Lúc nào ông cũng khen Ngự Tứ tốt, một tên ngốc có cái gì tốt chứ? Là anh ta giúp nhà đó đuổi con ra ngoài, ông có biết không!” Cố Duyên càng kêu gào càng to, càng gào càng uất ức.
“Không thể nào.” Nét mặt ông cụ Cố nổi lên chất vấn: “Ngự Tứ không thể đuổi con, cho dù có đuổi cũng là bất đắc dĩ!”
Bất đắc dĩ, tận đáy lòng Cố Duyên cười nhạt, một người đến suy nghĩ cũng không có, có cái gì mà bất đắc dĩ.
“Nói tóm lại là con không trở về đó!” Cố Duyên để lại những lời này rồi quay người đi lên tầng, bước mấy bước, đột nhiên thấy ông Cố đứng trên tầng mắt say lờ đờ, tay cầm một bình rượu, đôi mắt trợn trừng nhìn Cố Duyên.
Người cha như vậy, Cố Duyên lúc đầu thấy trong ấn tượng của cô, tuy ông Cố không thương cô, không thích nói chuyện với cô, nhưng trước giờ chưa từng đánh chửi cô, lại càng chưa từng dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn cô.
Cô há hốc mồm, cẩn thận dè dặt gọi: “Cha...”
“Đừng gọi ta là cha!” cùng với tiếng quát của ông Cố “choang” một tiếng, chai rượu thủy tinh đạp vỡ tan dưới chân cô, Cố Duyên bị dọa kêu lên một tiếng kêu sợ hãi, đứng im tại chỗ không dám cử động.
Ông cụ Cố cuống quýt đi lên, kéo Cố Duyên ra phía sau, trừng mắt nhìn ông Cố tức giận: “Sao mày lại uống rượu rồi? Lại còn nổi điên, mày muốn dọa Duyên Duyên sao?”
Từ ngày tiết lộ thân thế của Cố Duyên, ông Cố ngày nào cũng uống rượu, say khướt.
Ông cười rồi khóc, rồi vẻ mặt ghét bỏ chỉ tay vào Cố Duyên: “Cô Phong... Sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải cô đã quay về làm cô chủ nhà họ Phong sao? Cô còn quay về đây làm gì? Cô có biết không, tôi thấy cô... đáng ghét như thấy Phong Thanh! Tôi thật không muốn thấy cô nữa...!”
“Mày câm miệng cho tao!” Ông cụ Cố lại tức giận mắng.
Ông Cố không hề ngậm miệng, ngửa đầu cười, vừa cười vừa khóc: “Ai có buồn cười như tôi không... Đứa con gái mình nuôi lại là của nhà họ Phong kia, con trai cũng là của nhà họ Phong, nhà họ Phong đó có tiền có quyền, haha... Hắn ngạo mạn hơn tôi. Không... Hắn có gì mà ngạo mạn chứ, hắn có tiền thì sao? Con trai con gái đều gọi tôi là cha... Haha... Nếu như để hắn biết sự thật này, hắn nhất định sẽ rất tức, rất hận tôi... Cũng như tôi hận hắn... Haha...”
Ông ngồi dưới đất, cười mấy tiếng, lại ngẩng đầu chỉ Cố Duyên: “Cô cút đi! Cô không phải con gái của tôi! Đây cũng không phải nhà cô, cút về nhà họ Ngự hoặc nhà họ Phong...!”
“Cha...” Cố Duyên rưng rưng gọi một tiếng, trước đây quả thực ông rất đáng hận, lại thay đổi số phận của cô, nhưng thế nào đi chăng nữa, bây giờ người đàn ông này cô cũng đã gọi là “cha” mười mấy năm nay, thấy ông như vậy cô cũng rất khổ sở.
“Đừng gọi tôi là cha, cô không phải con gái tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô...” Ông Cố vừa nói, cúi đầu rồi ngủ thiếp đi.
Ông cụ Cố vỗ vỗ vai Cố Duyên động viên: “Đừng nghe cha cháu nói linh tinh, chỉ cần con muốn, đây mãi mãi là nhà của con.”
“Con vẫn nên đi đi.” Diêu Tố vừa từ bệnh viện về chậm rãi bước vào, nhìn ông Cố dưới đất, ánh mắt lại nhìn Cố Duyên: “Cho dù là nhà họ Ngự hay nhà họ Phong, dù sao cũng thích hợp với con hơn nơi này.”
“Sao con cũng tham gia vào chuyện này?” Ông cụ Cố tức giận, một người vừa ngủ thì người khác lại tới.
Ông kéo tay Cố Duyên đưa cô lên tầng, chân Cố Duyên như mọc rễ, không nhúc nhích.
Lúc này, cô nên đi hay nên ở lại? Lúc cha mẹ không muốn cô ở lại, cô còn có thể ở lại sao?
“Phong Thanh cũng trốn ra nước ngoài rồi, cũng lấy vợ rồi, nếu như con không nhúng tay vào thì nó sao có thể xảy ra chuyện?” Diêu Tố hít một hơi, khổ sở nói: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi đi, ta cũng không trách con nữa, nhưng trong những ngày sau này, ta hy vọng con có thể tránh xa Phong Thanh của ta một chút, nó cũng không cần con phải đến chăm sóc, đã lấy chồng rồi, thì về nhà họ Ngự đi, nhà họ Ngự mới là chỗ dựa của con sau này.”
“Mẹ...” Cố Duyên nghẹn ngào gọi, không cần cô, đuổi cô đi cũng không sao, nhưng không để cô ở gần Phong Thanh, không cho phép cô đi thăm Phong Thanh, điều này khiến cô sao có thể chấp nhận?
Nhưng vẻ kiên quyết trên khôn mặt Diêu Tố lại mãnh liệt như vậy, trong lòng bà nhất định là rất hận cô!
Lẽ não cô phải quay về nhà họ Ngự thật sao? Rời khỏi đây, ngoài nhà họ Gia ra còn nhà ngoại của cô, đâu mới là nhà của cô? Nếu Phong Thanh tỉnh lại thì tốt, Phong Thanh nhất định sẽ không để cô khổ sở như vậy!
Cố Duyên quay người, bước nhanh ra ngoài, cô biết nơi này cũng không chứa cô nữa rồi!
“Duyên Duyên, cháu đi đâu...?” Ông cụ Cố đuổi theo, nhưng không đuổi kịp cô, đuổi theo một đoạn đường, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Duyên lên taxi rời đi.
Thực ra Cố Duyên cũng không biết mình có thể đi đâu, đến câu hỏi của tài xế cô cũng không biết trả lời, cuối cùng, địa chỉ mà cô nói là bệnh viện. Ngoài bệnh viện, không còn bất kỳ nơi nào cho cô cảm giác thuộc về nữa.
Một mình đến bệnh viện, đến bên ngoài phóng bệnh của Phong Thanh, nhưng bây giờ không phải là thời gian thăm bệnh nhân, cô không thể gặp Phong Thanh, bên ngoài phòng bệnh rất yên lặng, bởi vì không cho thăm bệnh nhân, không được ồn ào, hầu như không thấy bóng người.
Cố Duyên lặng lẽ ngồi trên ghế hành lang, chỉ cách Phong Thanh một bức tường.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, cô nghe có tiếng bước chân, tiếng bước chân này rất quen thuộc, dẫu sao cũng sớm tối bên nhau bao nhiêu năm. Cô đứng dậy, nhanh chóng trốn vào một góc ngoặt hành lang.
Người đến quả nhiên là Diêu Tố, Diêu Tố cũng như cô, đứng ngoài phòng bệnh, yên lặng, một mảnh lạc lõng.
Phong Thanh là người con trai duy nhất của Diêu Tô, là chỗ dựa của bà, bây giờ cứ vậy mà ngã xuống, nỗi đau của bà trong mắt Cố Duyên áy náy trong lòng.
Cố Duyên ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi, lại đi không có mục đích.
Không thể về nhà họ Cố nữa rồi, nơi cô có thể đến ngoài nhà họ Phong là nhà họ Ngự.
Nhà họ Ngự là ác mộng của cô, cô không muốn đến, nhà họ Phong... Cô xa lạ đến địa chỉ cụ thể nằm ở cũng không biết.
Cô chỉ nhớ ông nói đã từng nói với cô nhà họ Phong ở biệt thự bờ núi phía tây bắc ở Tân Thành, là người giàu có nhất nhì Tân Thành.
Cô bảo tài xế lái xe đến biệt thự ở bờ núi, tài xế nghi ngờ nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nhẫn được hỏi: “Thưa cô, cô đến biệt thự ở bờ núi làm gì? Tìm việc sao? Nghe nói người có tiền ở đó tuyển người làm rất nghiêm khắc.”
Cố Duyên không nói lời nào, chỉ cười nhạt.
Tài xế cũng không tiện nói gì nữa, cho xe đến trước biệt thự ở bờ núi.
Đây là một biệt thự theo kiểu trồng cây cảnh, quy mô khổng lồ, trang trí xa hoa. Trên cổng chính có treo một tấm gỗ vàng viết hai chữ “Phong Thị”, nhìn xuyên qua cánh cổng sắt khắc hoa, có thể thấy bên trong được cắt tỉa chỉnh tề, thiết kế kiểu lâm viên có phong cách độc nhất.
“Thưa cô, đấy là căn biệt thự ở rìa núi đây rồi.” Tài xế chỉ nhìn cô mà không xuống, chỉ nhắc cô như thế.
Cố Duyên lặng lẽ đẩy cửa xe, tài xế lại hỏi: “Có cần tôi ở đây đợi cô không?”
Cô gật đầu, buốc chân bước gần đến cổng lớn khắc hoa hơn một chút, nhìn chằm chằm cái nhà to lớn này. Đây đã từng là nhà của cô sao? Là ngôi nhà mà cô đã sống mười năm? Nhưng, bây giờ nhìn thấy, từng tấc đất từng cây cỏ từng cái cây trông đều xa lạ như vậy.
Về kí ức nơi đây, quả thực cô đã quên hết sạch rồi.
“Này! Cô đang làm gì đó?” Vài người bảo vệ đi từ trong nhà bảo vệ ra hỏi cô không khách khí chút nào, vừa tỏ ra kiểu muốn đuổi người không nhẫn được nói: “Đi đi đi... Ở đây không phải nhà ở tư nhân, không phải để cho cô tham quan du ngoạn cảnh đẹp!”
Tên bảo về dẫn đầu thậm chí còn dùng tay đẩy cô, Cố Duyên bị bọn họ liên tiếp đẩy đi, tài xế thấy chướng mắt, tức giận đi về phía mấy người bảo vệ đó nói: “Sao các anh lại đối xử với một cô gái như vậy chứ? Người ta chỉ là đến tìm việc, phải đuổi người ta như vậy sao? Sao đến một chút nhân tính cũng khồn có thế!”
“Nơi đây không tuyển người, mau rời khỏi đây, còn không đi đừng trách tôi không khách khí!” Bảo vệ tiếp tục đẩy Cố Duyên.
Anh tài xế tốt bụng tức giận, mở cửa xuống xe, đi về phía mấy người bảo vệ đứng hung hăng: “Tôi lại muốn xem anh không khách khí như thế nào! Mắt chó coi thường người khác, còn cho mình ra vẻ chủ nhân của nhà họ Phong.”
“Anh nói cái gì? Nói ai mắt chó xem thường người khác?”
“Là nói anh đó, nói anh thì sao? Tôi nói sai sao?”
Một nhóm người một câu, tôi một câu, dọa khiếp Cố Duyên ở bên cạnh, cô rất biết ơn anh tài xế tốt bụng này, cũng rất bất mãn với mấy người bảo vệ nịnh hót này, nhưng nếu như hai bên vì cô mà đánh nhau thì cô thực sự là có lỗi!
Đang lúc cô không biết như nào cho phải, lúc bảo vệ và tài xế nhốn nháo sắp đánh nhau, phía sau vang tới một hồi còi xe. Đám người đang nhốn nháo đẩy nhau đột nhiên dừng tay, lùi sang một bên.
Một chiếc xe sang trọng đi chậm rãi từ con đường nhà riêng tới gần, dừng lại, cửa xe phía ghế sau hạ xuống, một người đàn ông vẻ ngoài cao quý xuất hiện trước mặt mọi người. Vẻ mặt người đàn ông có chút tức giận nghiêm nghị nhìn bảo vệ.
Bảo vệ cúi đầu, cung kính hô: “Ông chủ.”
Tất nhiên, người đàn ông thân phận cao quý này chính là chủ nhân cửa ngôi nhà – Phong Hách!
Đây chính là Phong Hách, cha ruột của cô!
CHƯƠNG 73: ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CHA
Điều quan trọng nhất là cô vốn một chút cũng không quay quay về căn nhà lớn khắp nơi tràn ngập mối nguy đó, căn bản là không thích hợp sống cuộc sống giàu sang.
Ông Ngự thấy sắc mặt của cô không đúng, lại dùng giọng nói áy náy nói: “Duyên Duyên, lúc trước đúng lá rất có lỗi, cha là vì nhất thời hồ đồ, cho nên mới tin lời của chị dâu cả con giật dây, nghi ngờ tính tình của con. Cha nói lời xin lỗi với con ở đây, hy vọng con có thể về nhà sớm, được không?”
Một tiếng xin lỗi này Cố Duyên vẫn còn có chút chột dạ, cô biết vì sao ông Ngự phải kiên nhẫn đón cô về, đơn giản cũng là vì đứa bé trong bụng cô, nhưng đứa bé là con của ai, chỉ cô và Phong Tùy còn cả chị em nhà họ Dương biết.
“Cha, con không muốn về.” Cô rũ mắt xuống, không dám tiếp xúc với ánh mắt của ông Ngự.
Ông Ngự hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ khuyên bảo: “Đó là nhà của con, chẳng phải cha đã xin lỗi con rồi sao?”
Một người đàn ông có thân phận tôn quý nhận lỗi một người vai dưới, đây vốn là một chuyện rất xấu hổ, Cố Duyên hết lần này đến lần khác cố chấp không chịu nhận, điều này khiến ông Ngự không biết để mặt vào đâu.
Cố Duyên không sợ, giữ vững ý nghĩ trước sau như một của mình: “Không phải là vẫn đề xin lỗi, là con căn bản không muốn quay về, cuộc sống của con ở đó hàng ngày chỉ có nối âu lo và sợ hãi, không có niềm vui, càng không nói nổi là sống yên bình.”
“Duyên Duyên.” Ông cụ Cố kéo cô sang một bên, nhìn cô trầm giọng trách: “Sao con lại nói chuyện như thế với cha chồng? Cho dù con có không đông ý, đó cũng là nhà của con, nếu như ở thời cổ, con cho dù có chết cũng phải chết ở đó.”
“Bây giờ không phải là ngày xưa nữa!” Cố Duyên nói lại, bỏ tay ông ra bước nhanh vào phòng.
Cô không muốn về nhà, sau khi trở về muốn gặp Phong Thanh thì quá khó khăn, cô phải ở bên ngoài chăm sóc anh, cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn này, cho dù là dùng thân phận là em gái cô cũng đồng ý!
Ông cụ Cố đành chịu, đành phải quay người đi về phía ông Ngự cười gượng ha hả: “Xin lỗi, điểm này của Duyên Duyên không tốt, tự do quá, ông cứ về trước đi, tôi sẽ cố gắng khuyên bảo nó, cố gắng khuyên cháu nó quay về.”
“Làm phiền ông rồi.”
Ông Ngự thoáng nhìn vào phòng, cất bước đi ra cổng.
Ông cụ Cố đuổi theo Cố Duyên vào phòng, vừa khuyên giải an ủi: “Duyên Duyên, sao cháu lại có thể từ chối ý tốt của người ta thế chứ? Người ta đường đường là một ông chủ lớn của tập đoàn Tần Thị, cháu...”
“Ông nội!” Cố Duyên dừng bước, quay đầu nhìn ông: “Ông không ép cháu phát điên mới can tâm đúng không? Trước đây ông ép cháu gả cho nhà họ Ngự, quá không phải là cuộc sống của người bình thường, không dễ dàng gì con mới chạy thoát khỏi, ông lại ép cháu quay về, nếu như ông không muốn cháu sống ở nhà thì cháu đi là đúng rồi! Nhưng con không về nhà họ Ngự!”
Ông cụ Cố thấy nước mắt của Cố Duyên sắp trực trào ra, vội vàng đi đến nắm lấy tay cô nói nhẹ nhàng: “Sao ông nội lại không muốn cháu ở nhà chứ? Chỉ là ông thấy bụng của cháu đang to lên rồi, không thể cứ mãi một mình như vậy được, đứa bé sinh ra cũng không thể không có cha, cho nên ông mới khuyên cháu quay về, chí ít Ngự Tứ cũng đối tốt với cháu.”
“Ngự Tứ! Ngự Tứ! Lúc nào ông cũng khen Ngự Tứ tốt, một tên ngốc có cái gì tốt chứ? Là anh ta giúp nhà đó đuổi con ra ngoài, ông có biết không!” Cố Duyên càng kêu gào càng to, càng gào càng uất ức.
“Không thể nào.” Nét mặt ông cụ Cố nổi lên chất vấn: “Ngự Tứ không thể đuổi con, cho dù có đuổi cũng là bất đắc dĩ!”
Bất đắc dĩ, tận đáy lòng Cố Duyên cười nhạt, một người đến suy nghĩ cũng không có, có cái gì mà bất đắc dĩ.
“Nói tóm lại là con không trở về đó!” Cố Duyên để lại những lời này rồi quay người đi lên tầng, bước mấy bước, đột nhiên thấy ông Cố đứng trên tầng mắt say lờ đờ, tay cầm một bình rượu, đôi mắt trợn trừng nhìn Cố Duyên.
Người cha như vậy, Cố Duyên lúc đầu thấy trong ấn tượng của cô, tuy ông Cố không thương cô, không thích nói chuyện với cô, nhưng trước giờ chưa từng đánh chửi cô, lại càng chưa từng dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn cô.
Cô há hốc mồm, cẩn thận dè dặt gọi: “Cha...”
“Đừng gọi ta là cha!” cùng với tiếng quát của ông Cố “choang” một tiếng, chai rượu thủy tinh đạp vỡ tan dưới chân cô, Cố Duyên bị dọa kêu lên một tiếng kêu sợ hãi, đứng im tại chỗ không dám cử động.
Ông cụ Cố cuống quýt đi lên, kéo Cố Duyên ra phía sau, trừng mắt nhìn ông Cố tức giận: “Sao mày lại uống rượu rồi? Lại còn nổi điên, mày muốn dọa Duyên Duyên sao?”
Từ ngày tiết lộ thân thế của Cố Duyên, ông Cố ngày nào cũng uống rượu, say khướt.
Ông cười rồi khóc, rồi vẻ mặt ghét bỏ chỉ tay vào Cố Duyên: “Cô Phong... Sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải cô đã quay về làm cô chủ nhà họ Phong sao? Cô còn quay về đây làm gì? Cô có biết không, tôi thấy cô... đáng ghét như thấy Phong Thanh! Tôi thật không muốn thấy cô nữa...!”
“Mày câm miệng cho tao!” Ông cụ Cố lại tức giận mắng.
Ông Cố không hề ngậm miệng, ngửa đầu cười, vừa cười vừa khóc: “Ai có buồn cười như tôi không... Đứa con gái mình nuôi lại là của nhà họ Phong kia, con trai cũng là của nhà họ Phong, nhà họ Phong đó có tiền có quyền, haha... Hắn ngạo mạn hơn tôi. Không... Hắn có gì mà ngạo mạn chứ, hắn có tiền thì sao? Con trai con gái đều gọi tôi là cha... Haha... Nếu như để hắn biết sự thật này, hắn nhất định sẽ rất tức, rất hận tôi... Cũng như tôi hận hắn... Haha...”
Ông ngồi dưới đất, cười mấy tiếng, lại ngẩng đầu chỉ Cố Duyên: “Cô cút đi! Cô không phải con gái của tôi! Đây cũng không phải nhà cô, cút về nhà họ Ngự hoặc nhà họ Phong...!”
“Cha...” Cố Duyên rưng rưng gọi một tiếng, trước đây quả thực ông rất đáng hận, lại thay đổi số phận của cô, nhưng thế nào đi chăng nữa, bây giờ người đàn ông này cô cũng đã gọi là “cha” mười mấy năm nay, thấy ông như vậy cô cũng rất khổ sở.
“Đừng gọi tôi là cha, cô không phải con gái tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô...” Ông Cố vừa nói, cúi đầu rồi ngủ thiếp đi.
Ông cụ Cố vỗ vỗ vai Cố Duyên động viên: “Đừng nghe cha cháu nói linh tinh, chỉ cần con muốn, đây mãi mãi là nhà của con.”
“Con vẫn nên đi đi.” Diêu Tố vừa từ bệnh viện về chậm rãi bước vào, nhìn ông Cố dưới đất, ánh mắt lại nhìn Cố Duyên: “Cho dù là nhà họ Ngự hay nhà họ Phong, dù sao cũng thích hợp với con hơn nơi này.”
“Sao con cũng tham gia vào chuyện này?” Ông cụ Cố tức giận, một người vừa ngủ thì người khác lại tới.
Ông kéo tay Cố Duyên đưa cô lên tầng, chân Cố Duyên như mọc rễ, không nhúc nhích.
Lúc này, cô nên đi hay nên ở lại? Lúc cha mẹ không muốn cô ở lại, cô còn có thể ở lại sao?
“Phong Thanh cũng trốn ra nước ngoài rồi, cũng lấy vợ rồi, nếu như con không nhúng tay vào thì nó sao có thể xảy ra chuyện?” Diêu Tố hít một hơi, khổ sở nói: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi đi, ta cũng không trách con nữa, nhưng trong những ngày sau này, ta hy vọng con có thể tránh xa Phong Thanh của ta một chút, nó cũng không cần con phải đến chăm sóc, đã lấy chồng rồi, thì về nhà họ Ngự đi, nhà họ Ngự mới là chỗ dựa của con sau này.”
“Mẹ...” Cố Duyên nghẹn ngào gọi, không cần cô, đuổi cô đi cũng không sao, nhưng không để cô ở gần Phong Thanh, không cho phép cô đi thăm Phong Thanh, điều này khiến cô sao có thể chấp nhận?
Nhưng vẻ kiên quyết trên khôn mặt Diêu Tố lại mãnh liệt như vậy, trong lòng bà nhất định là rất hận cô!
Lẽ não cô phải quay về nhà họ Ngự thật sao? Rời khỏi đây, ngoài nhà họ Gia ra còn nhà ngoại của cô, đâu mới là nhà của cô? Nếu Phong Thanh tỉnh lại thì tốt, Phong Thanh nhất định sẽ không để cô khổ sở như vậy!
Cố Duyên quay người, bước nhanh ra ngoài, cô biết nơi này cũng không chứa cô nữa rồi!
“Duyên Duyên, cháu đi đâu...?” Ông cụ Cố đuổi theo, nhưng không đuổi kịp cô, đuổi theo một đoạn đường, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Duyên lên taxi rời đi.
Thực ra Cố Duyên cũng không biết mình có thể đi đâu, đến câu hỏi của tài xế cô cũng không biết trả lời, cuối cùng, địa chỉ mà cô nói là bệnh viện. Ngoài bệnh viện, không còn bất kỳ nơi nào cho cô cảm giác thuộc về nữa.
Một mình đến bệnh viện, đến bên ngoài phóng bệnh của Phong Thanh, nhưng bây giờ không phải là thời gian thăm bệnh nhân, cô không thể gặp Phong Thanh, bên ngoài phòng bệnh rất yên lặng, bởi vì không cho thăm bệnh nhân, không được ồn ào, hầu như không thấy bóng người.
Cố Duyên lặng lẽ ngồi trên ghế hành lang, chỉ cách Phong Thanh một bức tường.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, cô nghe có tiếng bước chân, tiếng bước chân này rất quen thuộc, dẫu sao cũng sớm tối bên nhau bao nhiêu năm. Cô đứng dậy, nhanh chóng trốn vào một góc ngoặt hành lang.
Người đến quả nhiên là Diêu Tố, Diêu Tố cũng như cô, đứng ngoài phòng bệnh, yên lặng, một mảnh lạc lõng.
Phong Thanh là người con trai duy nhất của Diêu Tô, là chỗ dựa của bà, bây giờ cứ vậy mà ngã xuống, nỗi đau của bà trong mắt Cố Duyên áy náy trong lòng.
Cố Duyên ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi, lại đi không có mục đích.
Không thể về nhà họ Cố nữa rồi, nơi cô có thể đến ngoài nhà họ Phong là nhà họ Ngự.
Nhà họ Ngự là ác mộng của cô, cô không muốn đến, nhà họ Phong... Cô xa lạ đến địa chỉ cụ thể nằm ở cũng không biết.
Cô chỉ nhớ ông nói đã từng nói với cô nhà họ Phong ở biệt thự bờ núi phía tây bắc ở Tân Thành, là người giàu có nhất nhì Tân Thành.
Cô bảo tài xế lái xe đến biệt thự ở bờ núi, tài xế nghi ngờ nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nhẫn được hỏi: “Thưa cô, cô đến biệt thự ở bờ núi làm gì? Tìm việc sao? Nghe nói người có tiền ở đó tuyển người làm rất nghiêm khắc.”
Cố Duyên không nói lời nào, chỉ cười nhạt.
Tài xế cũng không tiện nói gì nữa, cho xe đến trước biệt thự ở bờ núi.
Đây là một biệt thự theo kiểu trồng cây cảnh, quy mô khổng lồ, trang trí xa hoa. Trên cổng chính có treo một tấm gỗ vàng viết hai chữ “Phong Thị”, nhìn xuyên qua cánh cổng sắt khắc hoa, có thể thấy bên trong được cắt tỉa chỉnh tề, thiết kế kiểu lâm viên có phong cách độc nhất.
“Thưa cô, đấy là căn biệt thự ở rìa núi đây rồi.” Tài xế chỉ nhìn cô mà không xuống, chỉ nhắc cô như thế.
Cố Duyên lặng lẽ đẩy cửa xe, tài xế lại hỏi: “Có cần tôi ở đây đợi cô không?”
Cô gật đầu, buốc chân bước gần đến cổng lớn khắc hoa hơn một chút, nhìn chằm chằm cái nhà to lớn này. Đây đã từng là nhà của cô sao? Là ngôi nhà mà cô đã sống mười năm? Nhưng, bây giờ nhìn thấy, từng tấc đất từng cây cỏ từng cái cây trông đều xa lạ như vậy.
Về kí ức nơi đây, quả thực cô đã quên hết sạch rồi.
“Này! Cô đang làm gì đó?” Vài người bảo vệ đi từ trong nhà bảo vệ ra hỏi cô không khách khí chút nào, vừa tỏ ra kiểu muốn đuổi người không nhẫn được nói: “Đi đi đi... Ở đây không phải nhà ở tư nhân, không phải để cho cô tham quan du ngoạn cảnh đẹp!”
Tên bảo về dẫn đầu thậm chí còn dùng tay đẩy cô, Cố Duyên bị bọn họ liên tiếp đẩy đi, tài xế thấy chướng mắt, tức giận đi về phía mấy người bảo vệ đó nói: “Sao các anh lại đối xử với một cô gái như vậy chứ? Người ta chỉ là đến tìm việc, phải đuổi người ta như vậy sao? Sao đến một chút nhân tính cũng khồn có thế!”
“Nơi đây không tuyển người, mau rời khỏi đây, còn không đi đừng trách tôi không khách khí!” Bảo vệ tiếp tục đẩy Cố Duyên.
Anh tài xế tốt bụng tức giận, mở cửa xuống xe, đi về phía mấy người bảo vệ đứng hung hăng: “Tôi lại muốn xem anh không khách khí như thế nào! Mắt chó coi thường người khác, còn cho mình ra vẻ chủ nhân của nhà họ Phong.”
“Anh nói cái gì? Nói ai mắt chó xem thường người khác?”
“Là nói anh đó, nói anh thì sao? Tôi nói sai sao?”
Một nhóm người một câu, tôi một câu, dọa khiếp Cố Duyên ở bên cạnh, cô rất biết ơn anh tài xế tốt bụng này, cũng rất bất mãn với mấy người bảo vệ nịnh hót này, nhưng nếu như hai bên vì cô mà đánh nhau thì cô thực sự là có lỗi!
Đang lúc cô không biết như nào cho phải, lúc bảo vệ và tài xế nhốn nháo sắp đánh nhau, phía sau vang tới một hồi còi xe. Đám người đang nhốn nháo đẩy nhau đột nhiên dừng tay, lùi sang một bên.
Một chiếc xe sang trọng đi chậm rãi từ con đường nhà riêng tới gần, dừng lại, cửa xe phía ghế sau hạ xuống, một người đàn ông vẻ ngoài cao quý xuất hiện trước mặt mọi người. Vẻ mặt người đàn ông có chút tức giận nghiêm nghị nhìn bảo vệ.
Bảo vệ cúi đầu, cung kính hô: “Ông chủ.”
Tất nhiên, người đàn ông thân phận cao quý này chính là chủ nhân cửa ngôi nhà – Phong Hách!
Đây chính là Phong Hách, cha ruột của cô!